Jump to content
phuongthuy_bn1985

Hoàng Tử Mặt Sắt

Hoàng tử mặt sắt  

  1. 1. Phân đoạn nào trong truyện bạn thích nhất?

    • Bạn muốn kết thúc câu chuyện như thế nào?
      0


Recommended Posts

Nếu bạn thích một câu chuyện tình cảm ngọt ngào thì Hoàng tử mặt sắt không phải là sự lựa chọn đúng cho bạn, nhưng nếu bạn thích những điều lãng mạn, bí ẩn thậm chí là một chút đắng cay, chua chát thì tôi tin rằng bạn nên đọc thử câu chuyện này.

 

1. Bỏ trốn

 

Chạng vạng, những tia sáng cuối ngày chìm khuất nhường lại cho bóng tối. Trên hành lang, một cung nữ cầm một túi đồ chạy vào trong phòng và đóng cửa lại. Nàng cung nữ ấy là tiểu Liên, nàng 17 tuổi khá xinh xắn và nhanh nhẹn nhưng lúc này nàng đang hết sức hoảng hốt, run rẩy gần như sắp khóc đến nơi. Nàng đưa mắt nhìn căn phòng lúc này chỉ có một cây đèn cầy thắp sáng, hắt lên ánh sáng mờ ảo của một phòng ngủ sang trọng, quyền quý bậc nhất.

 

Công chúa- Nàng cất giọng khe khẽ, sự run rẩy luẩn quất đâu đó trong giọng nói của nàng xen với hơi thở đứt quãng do vừa phải chạy một quãng đường khá xa- Công chúa- Tiểu Liên gần như rên rỉ- người có ở đây không?

 

Chờ ta một chút-một giọng thiếu nữ cất lên, chất giọng nàng ngọt ngào song cũng không kém phần uy nghiêm và bướng bỉnh.

 

Tiểu Liên đặt chiếc túi đang cầm ở tay lên chiếc bàn giữa phòng cạnh chiếc hộp nữ trang he hé mở đầy những đồ trang sức quý giá: nào ngọc, nào vòng, nào hột xoàn lấp lánh bên cạnh chiếc đèn cầy giá dát vàng.

 

Công chúa- Tiểu Liên cất giọng gọi lần nữa.

 

Đã bảo chờ ta một chút- thiếu nữ gắt và ngay lập tức bước ra.

 

Tiểu Liên kinh ngạc, trước mặt nàng là một nam nhân xinh xắn theo đúng nghĩa của từ này. “Chàng” cười khúc khích trước vẻ mặt sững sờ của thị tỳ thân cận.

 

Thế nào? Ta cũng ra dáng đấy chứ? Cũng hào hoa phong nhã có kém ai đâu, đúng không?

 

Công chúa phe phẩy chiếc quạt, điệu bộ của nàng quả thật rất phong nhã, và trong trang phục nam nhân màu trắng, với búi tóc đen có dải dây buộc nàng trông cũng ra dáng một nho sinh công tử.

 

Nhưng người ta sẽ nhận ra công chúa không phải nam nhân. Công chúa không thể giấu được giọng nói của mình. Người ta sẽ nhận ra khi nghe giọng nói của người.

 

Thì ta cũng có ý định giả nam trang mãi đâu. Ta chỉ cần qua mặt được mẫu hậu thôi, khi đã bỏ trốn thành công rồi thì không cần giả trang nữa.

 

Như vậy thì quá nguy hiểm. Công chúa không hiểu đâu, nhân gian là chốn đầy rẫy những hiểm nguy, công chúa không thể...

 

Người mà còn nhiều lời thì đừng có trách ta vô tình.-Nàng sẵng giọng.

 

Tiểu Liên sợ hãi đứng nép vào cánh cửa.

 

Nô tì không dám. Nô tì biết tội rồi ạ.

 

Tiểu Ngọc hơi áy náy một chút khi thấy vẻ sợ hãi của người thị nữ thân thiết, rồi nàng thở dài tự an ủi mình rằng không còn cách nào khác hơn. Nàng cần tiểu Liên phải giữ kín.

 

Theo phong tục cứ vào ngày rằm tháng bảy hàng năm, mẩu hậu của nàng lại đến chùa Thiên Ân, một ngôi cổ tự cách hoàng thành chừng 100 dặm đường để cầu an. Theo luật đinh, hoàng hậu sẽ chọn ba trong số những nàng công chúa trong cung để giúp việc cầu an. Trong bảy ngày, các nàng công chúa được chọn sẽ cùng hoàng hậu ăn chay niệm phật, ăn mặc giản dị, làm lễ tế cầu mong cho quốc thái dân an, hoàng đế và hoàng thất nhiều sức khoẻ, nhiều con cháu và trong kỳ thi trạng nguyên sắp tới sẽ tuyển chọn được nhiều nhân tài giúp dân giúp nước. Ngày hôm sau chính là ngày lễ cầu an ấy.

 

Buổi sáng, khi mặt trời ló rạng, vầng thái dương toả những tia nắng đầu tiên trên bẩu trơi quang đãng, xa xa là những gợn mây trắng lớt phớt, đoàn xe ngựa từ hoàng cung rầm rộ cờ xí, trong tiếng trống tiếng chiêng vang trời tiến ra, hai bên đường, dân chúng chen nhau đứng chật ních háo hức ngó xem. Mỗi khi chiếc xe phượng của hoàng hậu tiến tới, dân chúng hai bên đường lại quỳ xuống theo đúng nghi lễ và hô vang: Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.

 

Như thường lệ, xe phượng của hoàng hậu đi trước và ba kiệu của ba công chúa theo sau cùng các quan quân hộ vệ. Tuy nhiên năm nay một kiệu trống bởi lẽ trong số ba nàng công chúa năm nay có bát công chúa An Bình, nàng là con ruột của hoàng hậu nên được mẫu hậu cho phép đi chung xe. An Bình cũng chính là nàng công chúa giả nam trang tối hôm trước trong cung. Lúc này, nàng đang ngồi cùng xe phượng với hoàng hậu.

 

Dù đã xấp xỉ tứ tuần, mẫu hậu nàng vẫn còn giữ được những nét đẹp thời son trẻ, bà hơi đậm người song mái tóc vẫn đen nhánh, làn da trắng mịn màng và đôi mắt tuyệt đẹp. Tiểu Ngọc, cái tên mà mẫu hậu nàng vẫn thường gọi một cách thân mật thừa hưởng tất cả những nét đẹp từ mẹ nàng và có phần vượt trội hơn. Nhìn một cách tổng thể, nàng là một công chúa xinh đẹp, dù không phải là tuyệt sắc giai nhân, song bù lại nàng được thừa hưởng đôi mắt đẹp một cách kỳ lạ của mẹ nàng. Nếu như đôi mắt bà bây giờ đã kém nhanh nhẹn, thay vào đó là vẻ uy nghi đường bệ của một mẫu nghi thiên hạ, thì đôi mắt của nàng đẹp long lanh, hồn hậu và có phần bướng bỉnh. Không biết có phải vì nàng được thừa hưởng tất cả những nét xinh đẹp của mẹ hay do tính nghịch ngợm đáng yêu mà không chỉ mẹ nàng mà ngay cả cha nàng và các anh trai nàng-các hoàng tử cũng hết sức cưng chiều nàng. Dù vậy, nàng không hề kênh kiệu, bướng bỉnh nhưng vẫn biết phải trái, nghịch ngợm nhưng không coi thường lễ tiết trong hoàng cung, và đặc biệt rất quan tâm đến chính trị. Vì nữ nhi không được tham gia vào quốc sự, việc giải đáp của các thầy giáo cũng như các anh không thoả mãn được nàng nên nàng rất chịu khó đọc sách, tất nhiên nàng phải học nữ công gia chánh và các lễ nghi khác mà một công chúa cần biết mặc dù không thật chuyên chú lắm. Tuy nhiên vì nàng còn quá trẻ, mới 16 tuổi nên đôi khi cũng có những giây phút bốc đồng và khiến cho mẹ nàng không ít lần phải nhắc nhở và đau đầu vì cô công chúa nghịch ngợm.

 

Tiểu Ngọc, con phải nhớ đây là quốc lễ, không được làm gì sơ suất nghe chưa.

 

Con biết rồi mà. –Tiểu Ngọc biết đây là lúc cần phải tỏ ra ngoan ngoãn nếu muốn kế hoạch của mình diễn ra thuận lợi- Con sẽ ngoan ngoãn ở trong chùa bảy ngày thực hiện tất cả những nghi thức của đại lễ.

 

Và phải thành tâm- Mẹ nàng thêm vào.

 

Dĩ nhiên rồi ạ. Nàng nhoẻn miệng cười.

 

Đoàn xa giá vẫn tiếp tục tiến lên. Dân chúng vẫn tiếp tục đổ dồn ra hai bên đường, háo hức xem, bàn tán sôi nổi, nhiều người còn trèo cả lên mái nhà để xem sự xa hoa, hoàng tráng, lộng lẫy đoàn xe của bậc mẫu nghi thiên hạ. Bên ngoài một tiệm bánh, mấy vị bô lão, quần áo tề chỉnh cùng thanh niên trai tráng, nam thanh nữ tú đứng đón rước bái vọng. Đoàn xa giá vẫn còn ở rất xa nhưng dân chúng vẫn háo hức nghển cổ nhìn.

 

Năm nay đại lễ có vẻ lớn hơn năm ngoái- Một vị bô lão lên tiếng.

 

Đúng vậy- một vị bô lão khác đáp lời, cố nén tiếng thở dài.- Đợt lụt tháng năm vừa rồi đã làm thiệt hại quá nhiều tài vật của bốn phủ Trung kỳ, có lẽ vì vậy mà đại lễ càng phải tổ chức long trọng hơn, cầu mong các vị thần phật cho mưa thuận gió hoà, vụ tới sẽ được mùa, mới hy vọng dân tình đỡ đói khổ.

 

Một nam tử đứng gần đó đã chú ý đến câu chuyện của các vị bô lão, chàng chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối. Chàng nhíu mày khi nghe đại lễ sẽ được diễn ra long trọng hơn song rồi lại chợt mỉm cười khe khẽ. Vì mải mê lắng nghe câu chuyện của các vị bô lão nên chàng không để ý mấy tiểu thư và mấy cô gái đứng gần đó đang kín đáo liếc chàng, ai cũng hy vọng chàng sẽ chú ý đến mình và phát ra một tín hiệu làm quen nào đó, chắc chắn họ sẽ e thẹn một chút nhưng rồi sẽ nhanh chóng gác qua những lễ giáo để có thể sánh bước cùng chàng hoặc là sẽ nhận lời cuộc hẹn của chàng vào buổi tối nay hoặc tối mai. Đối với chàng trai đang đứng bên cạnh họ mà nói, chàng xứng đáng để các nàng vượt qua những lễ giáo, những lời răn dạy của cha mẹ bởi vì chàng, nói một cách công bằng, chàng quả thực là một công tử vô cùng anh tuấn. Chàng khoảng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn song không làm mất đi dáng vẻ thư sinh, khuôn mặt dài, sống mũi cao, bên dưới vầng trán rộng là đôi mắt kiên định, nếu để ý thật kỹ sẽ thấy một chút phớt lạnh trong ánh mắt chàng nhưng ít người nhận ra điều đó bởi ở chàng luôn toát ra cái gì đó khiến người đối diện cảm thấy tin tưởng và an toàn. Trong bộ trang phục màu xanh, chàng trông mạnh mẽ, đầy nam tính và cuốn hút lạ thường.

 

Đoàn xa giá đã đến gần. Dân chúng hai bên đường đã bắt đầu quỳ xuống.

 

Công tử, chúng ta rời khỏi đây thôi.-Viên tuỳ tòng bên cạnh chàng giục giã. Đó là một nam tử cao lớn vạm vỡ khoảng hai lăm ba mươi tuổi, nhìn thoáng qua cũng biết chàng ta là một người võ công cao cường.

 

Được-Chàng trả lời, rồi dợm bước.

 

Một tiểu thư đứng gần đó vội vã làm rơi chiếc khăn tay của mình. Đối với các cô gái và các tiểu thư, cơ hội ra ngoài của họ không nhiều, cơ hội để tự tìm một ý trung nhân đúng ý mình lại càng hiếm hơn, và tất nhiên nàng tiểu thư đó cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá đó.

 

Chàng cúi xuống nhặt chiếc khăn lên. Mùi thơm của chiếc khăn thêu dìu dịu làm môi chàng hơi hé mở một nụ cười, rồi quay sang chủ nhân, lúc này đang giấu mặt sau lưng cô hầu gái, song miệng nàng đang mỉm cười và ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Viên tuỳ tòng bên cạnh chàng hơi ngạc nhiên và sốt ruột muốn rời khỏi chốn này ngay lập tức song vẫn yên lặng đứng bên cạnh chàng.

 

Tiểu thư nhà cô làm rơi chiếc khăn tay này- Chàng mỉm cười thật sự, nụ cười ấm áp không chỉ khiến cô chủ mà cả cô hầu gái cũng cảm thấy khó thở. Và trong khi họ chưa kịp bình tâm lại thì chàng đã thả chiếc khăn tay vào tay cô hầu gái và quay bước đi mất. Cô tiểu thư kia sau khi bình tĩnh lại chắc hẳn sẽ cảm thấy hối tiếc, mà không chỉ cô mà những cô gái đứng gần đấy cũng sẽ cảm thấy như vậy vì họ đã không có cơ hội làm quen với một công tử hào hoa phong nhã nhường ấy, dịu dàng nhường ấy.

 

Chùa Thiên Ân là một ngôi cổ tự hàng trăm năm tuổi, nằm chếch về hướng tây nam. Ngôi chùa này nằm dựa vào một trái núi gọi là Hoàng Sơn, cách đó vài chục dặm đường có một con sông tên gọi là Lệ Thuỷ. Truyền thuyết kể lại rằng nơi đây trước kia có một gia đình tiều phu sinh sống, một hôm người chồng đi săn, bị gấu tấn công và bỏ mạng. Người vợ ở nhà chờ mãi mà không thấy chồng về. Nàng liền bồng đứa con nhỏ mới hai tuổi lên núi tìm kiếm suốt bảy ngày bảy đêm mà vẫn không thấy, đau đớn, tuyệt vọng nàng ngồi bệt xuống khóc ròng, tiếng khóc mỗi lúc một bi ai, nàng khóc mãi đến lúc đôi mắt bị loà mà nước mắt vẫn tuôn ra như suối, cuối cùng biến thành một dòng sông, dòng sông ấy chính là dòng Lệ Thuỷ. Cảm động trước tấm lòng của người vợ thuỷ chung, quan âm bồ tát đã hạ phàm chữa lại đôi mắt cho nàng. Vì kiếp trước chồng nàng đã phạm tội nên kiếp này phải bị phạt chết vong mạng. Muốn hoàn dương, linh hồn của chồng nàng tắm dòng Lệ Thuỷ, trải qua biết bao đau đớn để gạt hết những tội lỗi kiếp trước. Cuối cùng qua bao thăng trầm hai vợ chồng cũng được trở lại bên nhau sống cuộc đời hạnh phúc. Vì sự tích ấy mà mỗi năm, vào ngày đầu năm, dân chúng khi đến chùa cầu phúc, đến khi về thường dừng lại trước dòng Lệ Thuỷ, lấy một bình nước về tắm để gột rửa tất cả những tội lỗi của năm trước, cầu một năm mới bình an, nhiều tài lộc.

 

Đoàn xa giá đã đến gần chùa Thiên Ân, hai bên đường là hai hàng cây cổ thụ toả bóng mát. Xa xa trập trùng núi non hùng vĩ, nằm lẩn khuất giữa những dãy núi là những ngôi làng nhỏ yên bình. Không khí nơi này vốn yên tĩnh và thanh bình nhưng hôm nay có phần ồn ào hơn do tiếng chống tiếng chiêng, tiếng xe ngựa cờ quạt và những tiếng bái vọng của dân chúng hai bên đường.

 

Đoàn xa giá đã đến trước cổng chùa, dọc hai bên đường tiến vào điện thờ chính là các tăng ni theo thứ tự cao thấp sắp hàng đón rước. Vị sư trụ trì, râu tóc bạc phơ, khoác chiếc áo cà sa đỏ đứng ở trước cổng chùa đón đợi. Khi chiếc xe phượng dừng lại trong chùa, hoàng hậu và công chúa An Bình bước xuống trước, tiếp theo là hai nàng công chúa – chị em của nàng. So với vẻ khỏe mạnh nhanh nhẹn của nàng, hai người chị em của nàng có vẻ ẻo lả hơn, dù vẫn rất xinh đẹp. Sau một cuộc hành trình dài quá sức đối với họ, hai nàng công chúa kia trông càng uể oải.

 

Bình thân- Hoàng hậu cất giọng cao vút uy nghiêm.

 

Tạ ơn hoàng hậu nương nương- Chúng tăng lữ cùng hô vang rồi lại lục tục đứng dậy theo thứ bậc.

 

Mời nương nương-Vị trụ trì lên tiếng.

 

Hoàng hậu khẽ gật đầu rồi bước đi, trụ trì và các vị chức sắc trong chùa nối gót theo đoàn người của hoàng thất. Hoàng hậu và các công chúa bước vào một dãy toà lầu phía sau. Đây là gian lầu được xây dựng riêng để dành đón tiếp hoàng thất, vì vậy nó cũng hết sức sang trọng, sang trọng đến mức lạc lõng so với sự giản dị của ngôi chùa và các căn phòng dành cho các tăng ni nơi đây. Tuy nhiên đối với Hoàng hậu và các công chúa thì đây đúng là một sự khổ cực của sự tu hành vì phải xa rời sự xa hoa của hoàng cung.

 

Mẫu hậu, mẫu hậu dùng trà đi. Trông mẫu hậu mệt mỏi quá.

 

Tiểu Ngọc bưng chén trà đến bên mẹ nàng, lúc này bà đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế lim dim, nghe giọng con gái, bà cũng chỉ khẽ gật đầu rồi đưa tay ra đón lấy. Xung quanh, mấy thị tì đang nhẹ nhàng chuẩn bị giường chiếu cho hoàng hậu.

 

Phòng của con thế nào? Ráng chịu đựng vậy, ai bảo con không nghe lời ta, cứ khăng khăng đòi đến đây.

 

Hoàng hậu nhấp một ngụm trà rồi nhìn chăm chăm tiểu Ngọc hòng tìm một vẻ mệt mỏi hoặc thất vọng trên gương mặt nàng nhưng vô ích vì nàng vẫn đang tươi tắn cười khúc khích.

 

Coi mẫu hậu kìa. Con đã kêu ca tiếng nào đâu. Chỗ này cũng tốt đấy chứ, thế mà mẫu hậu cứ doạ con làm như đây là chốn địa ngục không bằng.

 

Kém một chút.

 

Tiểu Ngọc bật cười giòn giã trước câu trả lời của mẹ nàng. Nàng hơi vẫy tay ra hiệu, một thị tỳ hơi nhún mình hiểu ý rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

 

Bảy ngày bảy đêm ở chốn này quả thực không dễ chịu chút nào đâu. Con đừng mơ tưởng đây là chốn cho con vui chơi. Đã đến đây thì phải hoàn thành trọng trách được giao. Nếu không ta sẽ y luật mà xử đấy, biết chưa hả?

 

Dạ- Nàng làm bộ sợ hãi rồi lại bật cười khanh khách.

 

Ngay lúc đó thị tì lúc trước bước vào bưng theo một mâm sơn hào hải vị thịnh soạn.

 

Gì thế này? Hoàng hậu ngạc nhiên. Tiểu Ngọc ra hiệu cho thị tỳ đặt mâm cỗ xuống bàn.

 

Con cố tình chuẩn bị cho mẫu hậu đấy.

 

Con biết là chúng ta không được dùng đồ ăn mặn khi ở đây mà.

 

Hoàng hậu phản đối song giọng nói đã có vẻ lung lay, bà ngao ngán nghĩ đến việc phải ăn chay trong suốt thời gian ở đây.

 

Sẽ không ai biết việc này đâu, mẫu hậu đừng lo. Với lại, mai mới là ngày bắt đầu đại lễ mà.- Nàng nháy mắt tinh nghịch. Mẫu hậu nàng xiêu lòng, hai mẹ con cùng ăn mâm cỗ thịnh soạn.

 

Chỉ một lần này thôi đấy- Hoàng hậu nói với vẻ hài lòng còn tiểu Ngọc gật đầu lia lịa. Nàng nhìn mẹ đang ăn ngon lành, mỉm cười.

 

Mẫu hậu đã chọn ai ở trong chay thất chưa?

 

Ta cũng đang nghĩ đến chuyện đó.

 

Chay thất là một nghi lễ trong lễ cầu an, theo đó, một trong ba nàng công chúa sẽ được chọn ở trong chay thất bảy ngày bảy đêm, ngày ngày tụng kinh niệm phật và không được gặp gỡ bất kỳ ai, mỗi ngày chỉ được ăn hai bát cơm chay và một bát nước. Một điều hết sức quan trọng khác là nàng công chúa ấy phải thành tâm cầu xin cho hoàng đế hoàng thất và đất nước được hưng vượng. Đối với một người dân hoặc một vị sư thì đây chỉ một việc hết sức bình thường, không có gì khó khăn, nhưng đối với một nàng công chúa lá ngọc cành vàng quen ăn sung mặc sướng từ bé thì đây quả là bể khổ, là đại cực hình khi phải giam mình trong chốn chay tịnh suốt từng ấy ngày đêm. Nó là nỗi sợ đối với bất kỳ nàng công chúa nào khi được chọn đến lễ cầu an, ai cũng cầu mong mình thoát được chốn đó.

 

Con nghĩ con là sự lựa chọn thích hợp nhất. Hãy để con làm lễ trong chay thất.

 

Hoàng hậu kinh ngạc, quên cả phép tắc há hốc miệng nhìn con gái. Bà tưởng như mình nghe lầm nhưng tiểu Ngọc đã lặp lại điều đó một lần nữa.

 

Vào chay thất thì phải thành tâm, mà Ngọc Hoa và Cát Tường công chúa lại thiếu hẳn điều đó. Vì thế con nghĩ mình thích hợp nhất.

 

Con điên đấy à? Hoàng hậu vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn con gái chăm chăm.

 

Đấy, mẫu hậu xem, ai cũng coi chốn đó như địa ngục không bằng, thế thì làm gì có nổi chút thành tâm, nói gì đến việc được thần phật phù hộ.

 

Con có tỉnh táo không hả? Con có biết mình đang nói gì không? Làm sao ta có thể để con vào trong đó suốt bảy ngày bảy đêm được. Con không hiểu nó kinh khủng thế nào đâu. Có người khi vào trong đó rồi thì ra về ốm liệt giường suốt mấy tháng đấy. Con còn muốn vào nữa không hả?

 

Con vẫn muốn vào-Tiểu Ngọc trả lời chắc nịch- Mẫu hậu, mẫu hậu thử nghĩ xem, vừa rồi bốn phủ miền Trung lụt lội, rồi lại đến xung đột ở biên cương với Yên Vân quốc, dân chúng đã chịu không ít khổ cực rồi. Con chỉ muốn góp ít tâm sức cầu nguyện để quốc thái dân an.

 

Tiểu Ngọc- Hoàng hậu nghiêm giọng- Con đã biết hoàng triều ta đã có quy định nữ nhi không được can dự vào việc triều chính cơ mà. Nếu còn nhắc đến chuyện này lần nữa, ta sẽ phạt con đấy.

 

Nữ nhi thì sao hả mẫu hậu, dù gì con cũng là công chúa của Minh quốc kia mà. Người ta cứ nói nữ nhân tham gia chính sự là cái hại của quốc gia, vậy thì từ xưa đến nay chính sách kết thân giữa các hoàng tử và các công chúa lân bang thì phải hiểu thế nào? Nếu không có sự hy sinh của các công chúa, chấp nhận một số phận bấp bênh bên xứ người thì liệu có được cái gọi là quốc thái dân an hay không? Vậy mà nữ nhân cứ luôn luôn bị phân biệt đối xử trong khi họ thậm chí có lúc còn gánh vác trọng trách nặng hơn cả nam nhân.

 

Quy định là quy định, đó là cái chúng ta phải tuân theo. Thôi không nhiều lời nữa, ta mệt rồi, cần được nghỉ ngơi. Còn việc chọn công chúa vào chay thất ta đã có chủ ý rồi, con không cần phải nhiều lời, ngày mai sẽ biết.

 

Hoàng hậu chấm dứt cuộc tranh luận, bởi bà biết có tranh luận thêm nữa cũng vô ích, chẳng thể nào thuyết phục được tiểu Ngọc tuân theo những lễ giáo hay quy định nghiêm ngặt chốn cung đình một khi nàng đã coi những quy định ấy là sai. Đối với bà mà nói, tiểu Ngọc xinh đẹp và đáng yêu, song bà chỉ mong nàng dừng lại ở đó thôi, còn trí tuệ của nàng mặc dù luôn được các thầy giáo khen ngợi song đó lại chính là những gì khiến bà đau đầu. Thế nhưng cô công chúa nhỏ với những suy nghĩ khác lạ, với sự mạnh mẽ hiếm thấy dường như luôn tìm kiếm một cái gì đó khác, không đơn thuần thoả mãn hoặc tìm cách thoả mãn hơn nữa với sự giàu có xa hoa của chốn hoàng cung như các chị em của nàng. Hoàng hậu đã tìm mọi cách cải biến nàng để nàng trở về khuôn khổ, định hướng suy nghĩ của nàng nhưng vô ích, bà phát hiện ra nàng đã hoàn toàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của bà và lấy làm lo sợ về điều đó. Tuy vậy bà cũng yên tâm phần nào khi nàng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn tuân thủ các luật lệ chốn hậu cung và chưa hề phạm một tội lỗi nào để hoàng đế và hoàng thất phải phiền lòng. Nàng vẫn hết sức yêu kiều đáng yêu.

 

Tiểu Ngọc đang bước trên hành lang, nàng không thấy phiền lòng lắm về cuộc tranh luận với mẹ. Nàng cần phải tập trung cho kế hoạch của mình.

 

Đóng cửa phòng lại, nàng bắt đầu xếp vài vật dụng mà nàng nghĩ là cần thiết vào tay nải: trâm cài đầu, một ít trang sức và đồ trang điểm, tất nhiên vì nàng là một cô gái mà lại là một cô gái rất xinh đẹp và một ít ngân phiếu, bạc- cái này thì không thể thiếu như lời của tiểu Liên hay chính xác là kinh nghiệm ít ỏi của nàng ta trong chốn nhân gian. Xếp xong mọi thứ, tiểu Ngọc cảm thấy háo hức thật sự. Nàng sẽ được khám phá thế giới bên ngoài kia, thế giới mà nàng mù tịt vì bị giam lỏng trong những cung điện lộng lẫy. Nàng sắp thoát khỏi nó, sắp được tự do tự tại khám phá tất cả. Một niềm rạo rực hân hoan lan toả khắp người nàng. Thật tuyệt diêu làm sao. Tự do hoàn toàn. Không có bất cứ luật lệ nào gò bó nàng, không có bất cứ quy tắc nào giam hãm nàng .Và hơn hết thảy là được sống giống như một người dân thường, không có võng lọng đón rước, không có những lời tung hô, không có cả những lời nịnh nọt chối tai. Tự do hoàn toàn. Đó là điều nàng đã mơ ước từ lâu. Dù chỉ là bảy ngày ngắn ngủi, dù khi trở về có bị phạt cũng chẳng sao. Nàng sẽ hài lòng đón nhận tất cả, miễn là được biết đến thế giới bên ngoài kia, miễn là nàng thoả mãn được sự tò mò cuả mình. Tiểu Ngọc ngây ngất tưởng tượng ra cảnh nàng tự do đi lại trên đường phố, hay là ở trong một nhà trọ bình dân nào đó, được trò chuyện với những người dân... còn rất nhiều nhiều việc nữa mà nàng có thể làm giống như một người bình thường. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thật tuyệt vời và nàng bất giác muốn phá lên cười thật to nhưng phải cố kìm nén lại. Ồ, nàng sẽ cười, cười thật to, thật lớn nhưng không phải ở đây mà khi nàng đang tự do một mình một ngựa ở bên ngoài kia. Còn bây giờ thì phải sắp xếp cho mọi việc thật chu đáo sao cho ít ảnh hưởng đến mẹ nàng nhất, dù sao bà cũng đang là đương kim hoàng hậu, nàng không muốn làm mẹ nàng phiền lòng nhiều về việc này- tất nhiên là bà sẽ phiền lòng nhưng ở mức ít nhất có thể. Cũng may là nàng còn có một cái đầu khá thông minh, và đây là lúc nó phát huy tác dụng.

 

Tiểu Ngọc lấy một tờ giấy và bắt đầu viết, trong thư nàng xin lỗi mẹ nàng về việc tự ý bỏ trốn để ngao du thiên hạ, rồi nàng nói đến cách che giấu việc này, rất đơn giản, mẹ nàng chỉ cần thông báo là nàng đang ở trong chay thất và chẳng ai nghi ngờ việc này, đơn giản vì nàng đã thủ thỉ với hai nàng công chúa chị em của nàng về điều này. Sẽ không ai nghi ngờ và biết đến, nàng nhấn mạnh, chỉ có mẹ nàng và vị trụ trì chùa mà ông ta thì thừa thông minh để giữ kín việc này một cách tuyệt đối. Nàng sẽ trở về vào ngày thứ bảy, nàng đoan chắc điều đó và cầu xin mẹ nàng đừng mất công tìm kiếm mà làm lộ chuyện. Nàng nhắc nhở mẹ nàng một cách khéo léo và kín đáo rằng nếu chuyện này lộ ra thì sẽ ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của mẹ nàng, mà nàng thì tuyệt đối không mong muốn điều đó. Cuối cùng nàng lại đoan chắc với mẹ nàng rằng nàng sẽ trở về đúng hẹn và xin mẹ nàng tha lỗi. Nàng cũng nói thêm rằng khi trở về nàng chấp nhận mọi hình phạt của mẹ nàng mà không một lời oán thán, chỉ mong mẹ nàng cho nàng thoả nguyện một lần.

 

Xong xuôi nàng gấp lá thư và đặt trên bàn một cách cẩn thận.

 

Tiểu Ngọc bắt đầu kế hoạch của mình, nàng gọi một thị vệ và ra lệnh cho thị vệ này phải tới khu dân cư mua cho nàng vài chiếc bánh. Nàng hạ lệnh rằng hai canh giờ sau anh ta phải trở về dâng bánh cho nàng. Viên thị vệ xin một con ngựa và nàng hào phóng cho anh ta một con ngựa tốt. Để có thể ra ngoài viên thị vệ qua phải kiểm tra qua ba vòng kiểm soát và cần phải có một tấm lệnh bài của công chúa. Chưa đến hai canh giờ sau viên thị vệ trở về sau khi đã phi ngựa cật lực để mang được bánh về theo lệnh nàng. Tiểu Ngọc lại ra lệnh cho một tên thị vệ khác mua cho nàng một ít hoa quả. Cứ như thế, các thị vệ liên tục được ra lệnh mua vật phẩm cho nàng từ lúc chiều tối cho đến khi tối mịt. Lính canh ba vòng cũng dần dần lơi lỏng việc kiểm tra, họ chỉ chú ý đến tấm lệnh bài trên tay viên thị vệ rồi lập tức cho anh ta ra ngoài.

 

Trời đã tối mịt và khá âm u, những đám mây đen lững lờ trôi trên bầu trời tranh chấp với ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng. Mỗi lúc, vầng trăng một yếu thế rồi nhường hẳn bầu trời cho những đám mây nặng nề. Tiểu Ngọc gọi một thị nữ vào, nàng nói nàng mệt nên không muốn có bất cứ ai làm phiền, thậm chí đó có là hai nàng Ngọc Hoa và Cát Tường công chúa. Thị nữ lập tức vâng dạ và lui ra. Về phần mẹ nàng, nàng hoàn toàn yên tâm là bà đã cảm thấy quá mệt mỏi sau chuyến đi dài và đã đi nghỉ từ sớm. Việc dặn dò về hai nàng công chúa kia cũng chỉ là do nàng quá cẩn thận và lo xa mà thôi, bởi nàng thừa hiểu với thể chất yếu đuối hẳn giờ này họ cũng đi nghỉ từ lâu, và cũng như nàng chẳng muốn bị ai làm phiền cả.

 

Mọi việc đang diễn ra đúng kế hoạch. Ông trời hình như cũng ủng hộ nàng. Trời bắt đầu mưa. Tiểu Ngọc hài lòng nhìn những hạt mưa nặng nề đang rơi lộp bộp bên ngoài cửa sổ. Khẽ mỉm cười nàng quay trở lại phòng mở tay nải mà tiểu Liên đã chuẩn bị cho nàng. Nàng nhanh chóng lấy ra một bộ trang phục thị vệ rồi mặc vào, khoác tay nải và mặc một chiếc áo tơi kết bằng lá khô. Sẽ chẳng ai có thể nhận ra được dưới trời mưa gió như thế này, nàng tự nhủ rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

 

Trời đổ mưa ầm ầm. Thật khốn khổ cho bất kỳ ai phải ra ngoài giờ này, song đó lại chính là điều nàng mong đợi nhất. Tiểu Ngọc dấn bước ra ngoài trời. Mưa làm trời trở nên lạnh hơn. Chiếc áo tơi chẳng thể giúp nàng tránh được những giọt nước mưa kia bao nhiêu. Bước thật nhanh nào, nàng tự ra lệnh cho mình rồi gần như lao đến chuồng ngựa. Viên quan giữ ngựa ngơ ngác nhìn nàng rồi lẳng lặng dắt ra một con ngựa tốt khi thấy tấm lệnh bài nàng giơ lên.

 

Cẩn thận đấy, người anh em. Đường trơn lắm đấy- Viên quan nói.

 

Nàng khẽ gật đầu giấu mặt bằng cách ghì lấy giây cương để cho con ngựa che khuất mặt mình. Nhanh chóng, nàng dắt con ngựa ra ngoài rồi bằng một động tác hết sức nhanh nhẹn nhảy phắt lên lưng nó và phi nước kiệu.

 

Mưa mỗi lúc một lớn, gió cũng bắt đầu gào thét. Nàng ghìm cương lại khi thấy một viên quan cùng mấy tên lính tới kiểm tra.

 

Đi đâu?- Viên quan giữ cửa phải hét lên giữa tiếng gió gào.

 

Vẫn ngồi trên ngựa, nàng giơ tấm lệnh bài ra.

 

Công chúa-một tên lính thì thầm- Là lệnh bài của công chúa, thưa đại nhân.

 

Viên quan giữ cửa giơ chiếc đuốc lên, cố ngước mắt nhìn nàng thật kỹ nhưng trời mưa quá, nước táp vào mặt khiến khuôn mặt nàng ướt nhẹp nước. Tiểu Ngọc phải lấy tay gạt nước mưa trên mặt.

 

...Đi được chưa?... nàng cố khàn giọng, nói câu được câu mất rồi húng hắng ho tỏ vẻ sốt ruột.

 

Viên quan giữ cửa miễn cưỡng phẩy tay. Nàng lập tức phi ngựa, hai cửa còn lại nàng vượt qua khá đơn giản, chỉ cần giơ tấm lệnh bài ra là lính canh cho nàng qua. Bọn họ ai cũng ngao ngán khi thấy nàng phải ra ngoài trong khi trời mưa gió khủng khiếp như thế, ai cũng muốn nhanh chóng được trở về chỗ tránh cái lạnh giá của thời tiết.

 

Vừa ra khỏi ngôi chùa, Tiểu Ngọc thúc ngựa phi nước đại. Mặc cho mưa gió quất thẳng vào mặt, nàng đang cười rất to, hết sức phấn khích.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...