Jump to content

Recommended Posts




NƠI TẠM BIỆT

Nơi tạm biệt cổng tường vi lá ướt
Em choàng khăn qua rẻo dốc mù
Cây cúc đắng nhớ mùa thu quay quắt
Bông cỏ mành môi tái thổi du du

Đừng thở nhẹ, lại sao mai quên mọc
Ngọn thông già mất ngủ bóng như ma
Áo vai khoác trông ngọn đồi cỏ mục
Giáo đường run giữa chóp lạnh ngân hà

Mùa chưa rụng mà lá dường héo úa
Cây tìm người trút nỗi nhớ giùm mưa
Em cứ giữ nét buồn sang trọng đó
Cho ta còn góc quán bụi cùng thơ

Nơi tạm biệt em chào hiền như thể
Uống chuyện tình vừa cạn cốc vang thơm
Nơi tạm biệt tháng gì mà gió thế
Đà Lạt một mình đứng ngẩn chiếc eo thon.

ĐCĐ

 

images?q=tbn:ANd9GcQHIGtKT_FN5cafA7_dvaU

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

HẠ NÀY THƯA THỐT CÙNG CÂY 

Xanh nhé cây hạ mon men chạm ngõ 
Chào thêm mùa thật khẽ với thật êm 
Hoa nào nở bên vệ đường lặng lẽ 
Gửi thơm lên bâu áo một hương mềm 

Nhựa ưu ái tặng cây chồi non mới 
Và bình yên buông về đất sắc vàng 
Xin đừng nhắc mùa thu xưa cháy vội 
Để cây lành thương tích đón hè sang 

Ai nhớ quên thuở lạ lẫm lên rừng 
Hờ hững quá trên đầu xôn xao lá 
Nào hiểu hết những bàn chân giẫm đá 
Nguyện vì cây đi suốt thời xuân 

Nỗi buồn kia tiễn úa lá xa cành 
Nằm ruỗng mục cùng đêm thâu ray rứt 
Làm phân đắng bổ bồi chùm quả ngọt 
Nuôi hình cây dáng vạm vỡ như người 

Để sáng nay ta hít gió hạ tươi 
Đọt mơn nõn lung linh trong đáy mắt 
Cầm lên tay hạnh phúc này có thật 
Giai điệu xanh trong ríu rít tình yêu. 

ĐCĐ 

 

images?q=tbn:ANd9GcQuoSDIoUgBBodSNknWrPc

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

SINH NHẬT MƯA 

Sinh nhật ta, cùng sinh nhật mưa 
Khách không mời đến, rượu chưa mua 
Hoa hồng xa lắm hương xa lắm 
Phòng vắng ghế bàn trơ gió đưa 

Sinh nhật ta sắc ngọt cơn đau 
Cơ hồ cơn bão rớt đâu đâu 
Buồn chưa ngấm lắm vui chưa lắm 
Phố thị ra tìm xưa mắt nâu 

Sinh nhật ta ngờ sinh nhật trăng 
Vườn ai ghé lạnh nhặt sương giăng 
Chiều rơi bông giấy thềm hoa cháy 
Cây lá vì nhau đứng cỗi cằn 

Sinh nhật ta trùng sinh nhật em 
Thốt thầm nẻo lạ nghẹn lời quen 
Hai bàn tay ngón đêm gầy quá 
Vụng dại châm mùa thắp nến lên. 

ĐCĐ 

 

images?q=tbn:ANd9GcQ3lRcaURrbJqzVuuLPaSl

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

peru-rain-forest.jpg

 

 

MƯA RỪNG

 

Lá rừng hớp giọt trời xanh

Suối nguồn ngầu bọt uốn quanh đại ngàn

Trong mưa lán trại giăng hàng

Tháng Năm ta đó cầm bằng – mười năm

 

Tựa vai chia một tấm tăng*

Ướt lưng tôi chịu, đỡ dầm má em

Lạnh run điếu thuốc quên thèm

Cuốn sâu mấy sợi khói nhèm ấm tay**

 

Cúi đầu soi lại vết chai

Nắm vô – thấy nhớ, xòe ngay – thấy mình

Nửa chiều ngồi với rộng thênh

Cô đơn cả một vầng nghiêng phố gầy

 

Khói xe đành ngỡ màu mây

Bóng con sẻ lạc lấp đầy ngày xưa

Thành đô rây rắc hạt mưa

Quanh ta heo hút ngấm vừa nhớ thương.

 

ĐCĐ

 

*tăng: tấm nhựa sử dụng trong rừng vừa để lót nằm hoặc che mưa

** thuốc sâu kèn : thuốc rê sợi quấn tay

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác


BIỆT KHÚC II

Ta thất hẹn cuộc vui
Về cùng em dạ hội
Lỡ môi hôn vồi vội
Lên đỉnh sầu vô danh

Là hồn ta đinh ninh
Phiêu bồng theo đám gió
May còn nhánh xấu hổ
Khép hộ vết từ tâm

Bọn chim lạnh trú đông
Đã rủ nhau gầy tổ
Bầy lá vàng khắc khổ
Lại đất ấm bình an

Chỉ mỗi ta lang thang
Bóng hoàng hôn tha thiết
Nên em đừng mắt biếc
Thôi em khoan nồng nàn

Hiểu giùm ta hoang đàng
Chừng xót người ngoại đạo
Hãy thương ta kiêu ngạo
Bởi yêu đời tà ma.

ĐCĐ

 

daokhuc11_nqt.jpg

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

 

THÁNG NĂM BỨT CỌNG CỎ MAY …

 

 

Tháng Năm bứt cọng cỏ may

Xâu chùm kỷ niệm thả bay lên trời.

 

ĐCĐ

 

Đọc từ tối đến giờ những vần thơ của bác! Nhiều cái hay nhiều cái lạ nhiều cái như đường đời mình đã qua.

Đúng là lắm lúc phải: "Xâu chùm kỷ niệm thả bay lên trời."

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

475a62e4_10_resize_500.jpg

 

LẦN ĐẦU VỀ PHÉP

 

(Tặng các bạn sau cai hồi gia từ các trường TNXP)

 

 

Lần đầu về phép

Nào phải tầm thường

Xòe tay bấm đốt

Nửa buồn nửa thương

 

Muốn ra cúi hôn

Từng mầm rau nhỏ

Chào luôn ngọn gió

Vừa qua lũng sâu

 

Thuốc đắng, kim đau

Vùi sâu tấc đất

Vườn lòng dọn sạch

Mời nghìn ban mai

 

Muốn chắp cánh bay

Về ngay dưới phố

Xóm hiền tuổi nhỏ

Có đón mình không?

 

Gốc me đầu hẻm

Non lá mơn mơn

Ba lô đứng lặng

Cứ ngỡ lầm đường

 

Héo hắt nhớ mong

Cơ hồ quên khóc

Dụm dành tiếng nấc

Má ôm niềm vui

 

Thằng Út lớn rồi

Bá lưng đòi cõng

Khoe anh nó giống

Thanh niên xung phong

 

Thím Bảy lối xóm

Đon đả qua thăm

Cặp gà mất trộm

Nhắc lại cười thầm

 

Cô bé mắt biếc

Dạo trước quay lưng

Bên rào bông giấy

Nụ cười tầm xuân

 

Chuyện lạ núi rừng

Thầy cô, bè bạn …

Kể hoài chẳng cạn

Xa nhà ba năm

 

Tờ lịch rụng dần

Ngẩn ngơ bụng dạ

Đêm nằm với phố

Suối chảy nghiêng lòng.

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
imagination-tree1.jpg

 

 

CÂY TẬT NGUYỀN

 

Em thấy đấy, ta chỉ còn là một thân cây khẳng khiu

Không hoa trái đứng trơ trọi bên vệ đường

Không chức năng sinh học – nên bị mắng là đồ biến thái

Sớ gỗ không thể cưa xẻ để làm đồ trang trí nội thất, thậm chí củi đốt cũng không xong – thành thử bị phỉ báng là đồ vô tích sự, ăn hại đái nát

Không thể cắt nhỏ ra tẩm sao phơi khô làm thuốc y dược dân tộc – nên bị cho vô sổ đen là cây có độc tính cao

Không góp phần tôn tạo thêm mỹ quan phong cảnh để mồi chài du lịch sinh thái kiếm đô la – đành quy hoạch vào thành phần đang có âm mưu bất chính

Cũng không thể đưa vào nhà làm cây cảnh bonsai bởi dáng vẻ ủ ê hãm tài hại chủ

Đêm đến mấy em gái chị gái bà gái ăn sương cũng chẳng muốn đứng dưới ta để chèo kéo khách, vì cho rằng ta xúi quẩy

Đám dân nhậu, không hiểu sao, cũng không muốn phóng uế vào ta, mặc những bọng bàng quang căng cứng bia rượu, mà chỉ ghé lại để phẹt thi ơn mấy bãi nước bọt thúi ùm

Lũ chó kiễng thỉnh thoảng có đến giơ chân tia vào ta vài giọt ngầy ngầy rồi khinh khỉnh bỏ đi

Chỉ có một con quạ đen thỉnh thoảng đáp xuống, mổ đồm độp vào cây cho hả giận, chỉ vì không kiếm được cái xác thối nào trong mùa lũ lụt (bây giờ thường người ta hỏa táng thôi)

Xong, lại bay đi …

 

Ta mọc rễ cô đơn một mình nào hại ai đâu

Vậy mà họ ném vào ta đủ thứ các loại gạch, đá, sỏi sạn, rác rưởi …

Nã thẳng, hoặc bắn xéo, vào ta những lời phỉ báng cay độc nhất, và

người khứng chịu tất cả những vết nhục nhằn cay đắng này lại chính

là trái tim đớn đau của Mẹ ta.

 

ĐCĐ

 

......

Khác với cái cây không ai thèm ngó ngàng, không có chức năng sinh học, bị quy kết là kẻ biến thái, chứa độc tố có khả năng gây hiểm họa cho thế giới loài người.

 

Hình nhân có số đo cực chuẩn, có tiếng nói như sơn ca, có gương mặt tươi như hoa, có nước da như tuyết miền hàn đới sắc lạnh hoặc nâu lành như vùng ha-oai nồng nàn và mê đắm.

 

Hình nhân có dáng bệ vệ, cao sang. Có con đường quan lộ thênh thang, bằng cấp thì mien man những con dấu thể hiện đẳng cấp của những nơi đã đào tạo.

 

Ngày cha mẹ sinh ra hình nhân rất hài lòng bởi bàn tay tài hoa của tạo hóa và biết ơn sâu sắc những ngày lao động vất vả của đức Chúa trời khi tặng cho trái đất hai hình nhân đầu tiên được thổi hơi sự sống có tên gọi Adam và Eva.

 

Trong sự bàn giao ở những thiên niên kỷ rất xa, cha mẹ cặm cụi kiếp kéo cày, dồn hết tình yêu thương và công sức gọt dũa những khiếm khuyết và đổ vào hình nhân những phẩm chất được chắt lọc, được đánh đổi bằng nước mắt, mồ hôi và máu bao đời có tên gọi công – dung- ngôn- hạnh và Trí- lực – Đức – Dũng để hình thành nhân cách giúp ngẩng cao và đứng vững trước phong ba cuộc đời, chỉ mong một ngày hình nhân do mình sinh ra có đầy đủ hình hài, nhân cách và phẩm hạnh để được công nhận là NGƯỜI đúng nghĩa.

 

Trớ trêu thay…!

 

Những hình nhân được gọt dũa bởi bàn tay tài hoa của đức chúa trời và sự nhọc nhằn, niềm tin, tình yêu thương của Mẹ cha đã tự cởi tung những Công Dung Ngôn Hạnh để trụi trần cả hình hài và nhân cách với chiêu thức quấn chặt núi rừng để bảo vệ thiên nhiên.

 

Rồi những hình nhân đăng đàn giành hát, đạo văn, cop thơ dùng chính thân thể làm lăng xê và sự nhiễm trùng về nhân cách để lõa lồ tung hô có một sản phẩm tật nguyền vừa mới ra đời để giết chết chữ NGƯỜI bằng hai từ: Sợi xích.

 

Đáng thương thay cái cây bị tật nguyền bởi 10 năm không có người quan tâm, chăm sóc đã là nỗi xót xa ai oán nhưng người giữ trọng trách 100 năm trồng người thấy thời gian quá dài trong khi vây xung quanh những mơn mởn, non tơ nên thay vì gieo trồng, chăm bón nhưng đời người quá ngắn nên chọn giải pháp gặt lúa non để hưởng nụ, nhằm thể hiện cái quyền uy thì đau đớn xiết bao.

 

Thế nên, cái cây dù tự cho mình là tật nguyền không giúp ích gì cho đời nhưng vẫn sừng sững đứng trước mưa giông, bão táp…giữa cuộc đời bon chen chà đạp vẫn lặng lẽ nhận về mình muôn nghìn lời mai mỉa từ những hình nhân vẫn chung thân gắn chặt vào đất mẹ. Mẹ hiểu nỗi lòng con trẻ, những ai oán rên xiết ở cõi đời. Thương con khôn xiết ngàn lời như xé nát trái tim…

 

Dù những hình nhân có cho cây là tật nguyền nhưng đất mẹ tự hào về sự tật nguyền nhưng trong tâm không khiếm khuyết, dám ngẩng cao đầu để nhìn thân thể không lành lặn bởi sự cấu xé, lăng mạ của những hình nhân.

 

Cũng là sự tật nguyền nhưng cái cây khôn ngoan chọn sự tật nguyền nhưng vẫn không khuất phục, đối chọi với nghiệt ngã phong ba. Còn hình nhân chọn sự tật nguyền hoàn hảo không phát hiện, nó ăn sâu từ trong tâm và mục ruỗng từng ngày của nhân cách…

 

 

 

Vậy thì sự tật nguyền nào đáng chê trách và nỗi đau nào của mẹ sẽ nghiệt ngã hơn?

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Đọc từ tối đến giờ những vần thơ của bác! Nhiều cái hay nhiều cái lạ nhiều cái như đường đời mình đã qua.

Đúng là lắm lúc phải: "Xâu chùm kỷ niệm thả bay lên trời."

 

Cảm ơn huynh đệ đã cất công đọc những dòng vui buồn cám cảnh của mình. Có điều, cái ava của huynh đệ nguoibuongio tui thấy sờ sợ làm sao ấy. hơ hơ :rolleyes:

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác




KINH CHIỀU

Mưa ngâu rồi ra biển
Cây cội sẽ về rừng
Chạnh lòng thương con én
Mái phố nào trú đông

Ta lang bạt một đời
Quê nhà giờ lơ lắc
Góc quán một cõi ngồi
Nhẩm bao điều được, mất

Ước một lần nhắm mắt
Thức giấc thấy nghìn năm
Thèm trái tim trong ngực
Niệm đủ lời xa xăm

Tiếc nỗi chưa vào xuân
Được ngắm lần lộc mới
Mỗi đêm thêm một rằm
Vầng trăng luôn áo mới

Chỉ tiếc thời gian vội
Chưa kịp lưu dấu chân
Nhắc buồn xưa thêm tội
Đành tình quỳ ăn năn.

ĐCĐ

 

images?q=tbn:ANd9GcS-oDH8xJJ-nwOCZUEeoaB

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...