Jump to content

Recommended Posts

2081584042-rainbow.jpg

 

MỘT

 

một giấc mơ

đứng chơ vơ, tìm kiếm

bầu trời đã thất lạc

trong mớ đồ đạc tạp nham bỏ lại

chờ vết cuốc chim của những nhà khảo cổ

 

một hơi thở mỏng

cố giữ lại giấc mơ

như chiếc neo

giữ lấy mỗi cuộc đời nho nhỏ

tồn tại trong thế giới ngôn từ

 

một bà lão người Trung Quốc

bị chính con mình bỏ đói đến chết

vì những lý do không đâu

và, ở nơi nào đó, trên xứ sở Trung Đông

cô gái mắt nâu bị xử tử bằng cách ném đá

vì đã dám yêu bầu trời hoàng hôn

như yêu chính một người tình

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Lâu rồi thấy Gió đi buôn

Mang về toàn những nỗi buồn xốn sang

Lâu rồi Gió không thấy mang

Cánh diều căng gió mà toàn… thời sự thôi

 

Hihi tặng Hơhơ

 

Chẳng qua Gió tập đau đời

Làm thơ trút nhẹ, lổ lời tính sau

Mai này chào chốn bể dâu

Trái tim ơi bớt đập đau nỗi đời

 

Vốn rất ghét "chat thơ". Gặp lại cố nhân vỏ vẻ mấy câu vậy. hơ hơ :(

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

t171143.jpg

 

 

CHO LÚM ĐỒNG TIỀN (Sến pha nhớt)

 

Đời thường anh vốn trắng tay

Bỗng hôm xí được những hai đồng tiền

Một đồng má lúm ngoan hiền

Một đồng lấp lánh, chao, duyên lúc cười

 

Định cho vay, kiếm chút lời

Sợ mình khấm khá thói người ghét ghen

Đựng trong túi áo leng keng

Chờ hôm nắng nỏ mua kem ăn dần

 

Ơ, kem lạnh lại sâu răng

Hay bỏ két sắt phòng quân lật lường

Rập rình lắm đứa bất lương

Ừ, đi tậu cúc tậu hường ngắm chơi

Hoa tàn lại phí tiền toi …

 

Nát đầu mà cứ nghĩ hoài không ra

Hay, đem trả phứt người ta

Nhỡ mai con sáo bay xa theo chồng

Là khi về với tay không

Tìm đâu ra nữa hai đồng tiền em?

 

Thôi đành cất đỡ vô tim

Mỗi khi túng thiếu – sờ lên ngực mình

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

1286004293_Song%20doi.jpg

 

 

MƯA SẾN

 

Vờ đi chậm lại sau em

Đôi chân bụi bặm hay quen sải dài

Thế thì đành bước sóng đôi

Guốc, giày cũng bớt mồ côi quãng đường

Buổi trưa bỗng hóa dễ thương

Trái tim còn đập bình thường được ư?

 

Chẳng qua ánh mắt ngọt lừ

Mùi hương gì đó – cứ từ tóc em

Muốn giữ lại làm của riêng

Sợ người rẽ lối truất quyền sóng đôi

Sợ giày xa guốc mất thôi

Sợ mai bước lẻ tiếc người mắt nâu

 

Hữu tình trời đổ mưa sâu

Trú giàn bông giấy âu cầu làm quen

Trái me lại chín phát thèm

Vói tay mượn chút chua mềm mời ai

Guốc thương đúng lúc sút quai

Búa, kềm thủ sẵn trổ tài giúp em (?)

 

***

 

Cơn mưa chưa kịp đặt tên

Ai nghiêng ô nắng rước em cuối ngày

 

(Bài này sến quá, tặng ai !)

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

nguoidanba2.jpg

 

 

MỘT ĐỊNH NGHĨA MÙA ĐÔNG

 

Thêm hai mươi bốn giờ nữa dành cho tôi

Hạt bụi cóng giữa lập đông phố thị

Hé môi liếm láp chút mặt trời

Trên đầu lưỡi mùi sương vừa nhuốm chảy

Biết khuya đêm qua thêm điều đi mãi

Vạch sẵn lộ trình dăm cuộc hồi sinh

 

Có tội gì đâu mà cỏ tự trách mình

Màu tóc nữa, tha hồ xanh vụng dại

Lắm thương tưởng chỉ làn mây trắng đấy

Qua mái ngói mỗi ngày bay qua

Ơi, cái màu mây dễ thường ta đến khóc òa

 

***

 

Thêm đến một ngày để sẽ một ngày xa

Đứng giữa lạnh được mù lòa cảm xúc

Nếu gió vậy chưa đủ làm buốt nhức

Người đừng về

Cho tôi định nghĩa đủ mùa đông

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

tumblr_lkf74dWYs61qiemzxo1_500.jpg

 

 

LỜI CÓC

 

con cóc trong hang

con cóc nhảy ra

con cóc ngồi đấy

con cóc nhảy đi ...

 

 

tôi, kẻ vô danh vắng mặt trên kệ sách

trót ham chơi đôi vần điệu u ơ

là trái bần khô rụng tõm bất ngờ

là vuông ao bèo bầy cá đòng đến nghịch

 

tôi, là an ủi vết roi đòn thương tích

đồi cỏ ái tình vương vít buổi phù hoa

vòng tay tôi là kèo cột, cửa nhà

ai thích tự do cứ yên tâm vào trú

 

tôi kết giao hết thảy chuồn chuồn châu chấu

thầy dạy tôi chính thằng nhóc tắm mưa

tôi học vỡ lòng bằng ái mộ tiếng gà trưa

ai lãng mạn đều anh em ruột thịt

 

tôi thương nhất vẫn là thơ "con cóc"

ghét thấu xương loại văn chương kiếm chác công danh

mê muội trữ tình mà dị ứng đẩy đưa, làm dáng, hiện sinh ...

đành cặm cụi viết hoài để bảo tồn nòi lưỡng cư cao quý ấy

 

chỉ bấy nhiêu

tôi dặn tôi nhớ lấy

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

5448257640_7f254e4018.jpg

 

 

BÀI TRƯỚC GIỜ HẠ HUYỆT BẠN

 

cho PTP.

 

Cười chi lắm bên vòng lăn nước mắt

Đã héo rồi hoa ấy thuở lung linh

Thò tay hái mà chiều lên se sắt

Xé vành khăn trước bia mộ nghiêng mình

 

Cực chẳng đã cũng hoài thai bụng mẹ

Lỡ tu oa trái đất góp thêm lời

Dẫu vẫn biết mỗi kiếp người nặng nhẹ

Cứ sống đi như hết thảy muôn loài

 

Trời trở lạnh cứ thơ tình thắp lửa

Chứa chan mưa mượn ân ái che đầu

Hãy gõ cửa hãy ăn mày lời hứa

Sống một lần cho thấu khổ và đau

 

Hãy ngưng thở hãy nhịp tim ngừng đập

Kia kìa mây vốn vẫn tụ rồi tan

Và đến lúc tự tay mình dập tắt

Đừng giữ gì lớp nguội dưới tro than

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
1286004293_Song%20doi.jpg

 

 

MƯA SẾN

 

Vờ đi chậm lại sau em

Đôi chân bụi bặm hay quen sải dài

Thế thì đành bước sóng đôi

Guốc, giày cũng bớt mồ côi quãng đường

Buổi trưa bỗng hóa dễ thương

Trái tim còn đập bình thường được ư?

 

Chẳng qua ánh mắt ngọt lừ

Mùi hương gì đó – cứ từ tóc em

Muốn giữ lại làm của riêng

Sợ người rẽ lối truất quyền sóng đôi

Sợ giày xa guốc mất thôi

Sợ mai bước lẻ tiếc người mắt nâu

 

Hữu tình trời đổ mưa sâu

Trú giàn bông giấy âu cầu làm quen

Trái me lại chín phát thèm

Vói tay mượn chút chua mềm mời ai

Guốc thương đúng lúc sút quai

Búa, kềm thủ sẵn trổ tài giúp em (?)

 

***

 

Cơn mưa chưa kịp đặt tên

Ai nghiêng ô nắng rước em cuối ngày

 

(Bài này sến quá, tặng ai !)

 

ĐCĐ

bài này nghe giống trong phim đài loan quá bác ạ. Đúng là sến thật! Hjhj!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

DỊU DÀNG ƠI

 

coquillage.jpg

 

Đại dương hỏi tôi có sợ sóng biển chăng

Tôi nhẫn nại đợi triều lên thăm bờ cát

Thăm vỏ ốc mọn nghìn lần qua bão táp

Vẻ vô ngôn vốn chất chứa bao lời

 

Vầng thái dương bảo tôi hãy tin lấy mặt trời

Và đêm đến hào quang nồng giấc ngủ

Giữa thao thức nhỏ nhoi vì tinh tú

Chính lung linh soi lối muộn màng chân

 

Năm tháng dặn tôi thương mến mùa xuân

Tôi ngơ ngác chọn đông nên xuân chừng bối rối

Bởi rét buốt đã nhận hết phần nông nổi

Nhường xuân xanh thêm tươi đẹp muôn phần

 

Những mỡ màu gọi tôi về quỳ tạ dòng sông

Hạt phù sa vun bồi nên vóc hình khoai lúa

Tôi ngược lên nguồn cúi hôn con suối nhỏ

Chính róc rách kia hằng nuôi lớn mênh mông

 

Hôm người hỏi tôi điều gì cần được nâng niu hơn

Tình yêu của người, hay đời tôi , đáng quý

Tôi chọn tôi - đành ngùi xa buổi ấy

Đâu hay rằng chính người

là cả cuộc đời tôi .

 

 

 

ĐCĐ

đọc lại bài này lại thấy ganh tị với bác quá! Buồn giò, buồn tay, buồn lây cả bàn phím.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...