Jump to content

Recommended Posts

web3.jpg

 

VÔ ĐỀ VỀ NHỆN, SÔNG, VÀ THƠ

 

con nhện kia

làm sao chú mày lại có thể dệt được

tác phẩm tròn trịa như thế

mà chẳng hề chấm câu

 

này dòng sông sâu

phải chăng đôi khi sông dâng nước

tự phá vỡ bãi bờ của mình

chỉ để tuôn chảy tự do

 

 

còn ta với bài thơ

vã mồ hôi mồ kê đánh vật

vần vần điệu điệu lay hoay

hy vọng vớ bở được vài câu hay hay

những phát biểu không có cánh mà luôn thèm bay

 

ĐCĐ

tự nhiên và phá vỡ quy phạm! . Quan điểm này đúng ý vãn bối, nhưng xem ra cách này trên "thi" trường k được hoan nghênh lắm cụ ạ, họ chê con thiếu công phu gọt đẽo. Hjx

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
tự nhiên và phá vỡ quy phạm! . Quan điểm này đúng ý vãn bối, nhưng xem ra cách này trên "thi" trường k được hoan nghênh lắm cụ ạ, họ chê con thiếu công phu gọt đẽo. Hjx

 

"Thi trường" là ai? Tui làm thơ là làm thơ, thích vần vèo thì vần vèo, thích phẳng phiu thì phẳng phiu. Thơ có vần như loại phim có nhạc đệm; thơ không vần là phim không lồng nhạc vậy thôi, thậm chí phim câm cũng hổng sao. Cứ tự nhiên, miễn thỏa cái thích của mình là khoái. Học theo Lệnh Hồ Xung, sử "kiếm ý" chứ không hề "kiếm thuật". hơ hơ ;)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NGẪU CẢM TÓC

Một ta đứng với mùa tan
Ngóng khung cửa ố truy ngàn vết quen
Hình như vương tí xíu em
Vườn hương tóc cũ mọc thêm đóa trà

Khù khờ hai đứa nắng, mưa
Sợi em hong thuở ta chưa hiểu mình
Từ người bỏ phía đinh ninh
Ngựa ô khớp bạc về dinh nói cười

Ừ, rằng con nước trôi xuôi
Cầm tàn dư đấy ta ngùi tóc em

ĐCĐ

 

images?q=tbn:ANd9GcQb4hLDGW4GD1_QJq67Dyn

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác


BỐ CỤC CỦA MỘT NỖI NHỚ

Chẳng phải làn da. đêm thơm đấy
Tóc người chưa rối. lòng tôi thôi
Mắt nhỡ u huyền do đọng vậy
Môi cháy. hoặc sông đang vắng trôi

Cuống quýt cho hoa còn cớ nở
Áo mân bởi thẳm nghìn rừng xa
Vạn lá ùa về là triệu đổ
Tôi nghiêng. hay em vừa phố qua?

ĐCĐ

 

K_Lan-Noell_S__Oszvald-content.jpg

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

20110228_vedau.jpg

 

 

KỊCH BẢN MỘT NGÀY

 

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui … (TCS)

 

Sáng, ký tên hoàn tất thủ tục

gửi bà mẹ 80 tuổi của mình vào viện dưỡng lão

đảo xe ra chợ mua ít hoa quả

tôi lên chùa lễ Phật nhân mùa Vu lan

 

Chiều, đứng trước di ảnh thằng bạn học thuở nhỏ của mình

di ảnh vị giám đốc thông minh, giỏi giang, thành đạt …

tôi khóc vật vả, khóc ngầy ngật

đến độ suốt lễ động quan

thân nhân của người quá cố phải nơm nớp trông chừng

khéo tôi lại đập đầu vào nắp quan tài mà tự vẩn

 

Tối, tạm biệt em gái phòng karaoke có đôi mắt kẻ chì thật đậm

quay về nhâm nhi ly cà phê sữa nóng

của vợ nhà lọ mọ thức dậy pha

vừa lập một danh sách thật dài

gồm những cái tên cần phải gạch đi trước khi tôi chính thức

ngồi vào chiếc ghế giám đốc

xong, nghiêm trang gõ vài câu thơ nhân tình thế thái

hòng giáo dục loài người quanh mình đang mỗi ngày xuống cấp

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

images646190_images66175_ha_noi1.jpg

 

 

GIỮA ĐƯỜNG ĐỨNG LẠI NGÓ NGANG

 

… Cứ vu cho hạt bụi vô danh mỗi năm lại vướng lên cay cay con mắt

Đành rằng cái mơn man se se như có như không đâu đó trong không khí kia đang xúi con dế mèn giang hồ buông cốc rượu suông cuối năm mà dọ dẫm bờ đất quen tìm về chiếc tổ cũ bên hanh hẻo cỏ vàng

Bái vọng mẹ cha

Sắm sanh chút hương hoa ra viếng mã mồ tiền nhân tiên tổ

Nhắc tên bạn bè đang dần rơi rụng

Kẻ ngất ngưởng thành đạt

Người ê chề áo cơm

Trẩy lá cội mai già tìm lại nụ tuổi thơ vàng nhưng nhức

 

Bàn chân chòng chành mấy ngón nẻo phong trần

Đôi tay chai sần vuốt mái đầu nhắc nhớ màu sương

 

Xuân đã ban tặng điều gì

Lấy mất của ta điều gì

Chiều trơ trọi mỏi vai đứng chờ người ghé cho lời đáp

Gió thổi phong phanh áo ngược phía đường đời

Chỉ tuổi mình cùng chảy xuôi dòng ký ức sông trôi

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

pro_129419515473437500.JPG

 

CÙNG XUÂN Ở LẠI BÊN NGƯỜI

 

Em vừa nhắc điều gì êm ái vậy

Đóa bên thềm thức dậy chẳng ai hay

Đông lắng thổi lòng mình vi vút đấy

Người, gượm nào, áo mới vẫn chờ may

 

Mắt thơ quá lẽ nào câu khép mãi

Chiều len hồn trăm kỷ niệm ùa ra

Sợ heo hút chạp này, ừ, ở lại

Miễn môi nồng đầy đặn thiết cùng tha

 

***

 

Thương nẻo ấy thiếu một người, thiếu cả

Mỏ ngậm mùa bỏ phố én về nơi

Cọng nắng rơi gửi nét vàng rơm rạ

Như mùa xuân, ta ở lại bên người

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác


CÒN NHAU CẢ MỘT ĐOẠN ĐƯỜNG

Ta đứng đây nào đã cuối ngọn nguồn
Biển xanh nọ vẫn rập rình giông bão
Xuân lá thầm thì tình nhân thay áo
Biết cất vào đâu vằng vặc nỗi buồn

Hạnh phúc nhọc nhằn đánh đổi lắm mưa tuôn
Chiếc đuôi mắt chạm vệt mờ mỏi mệt
Trái tim cũ đã vợi vời khúc hát
Qua mùa lũ trắng vỡ lời sông

Đứng với nhau nào đã cuối ngọn ngành
Em đừng nói, chỉ nhìn thôi, khắc đủ
Cả nhắc nhớ lần thả trôi cuộc lữ
Những chân trời phóng đãng lối phiêu du

Những chân trời ai đang lại làm thơ
Câu chữ mới có chứa giùm dĩ vãng
Lại đau tiếp mỗi ngày qua nhập nhoạng
Có nợ nần nhau số phận con người

Thôi thì mình lội ngược gió, em ơi
Lúc khấp khiễng cứ vinh danh lận đận
Đừng bước vội khéo thời gian vỡ vụn
Vịn vào nhau ta còn cả đoạn đường
Đi cho tận cùng căm hận để yêu thương

ĐCĐ

 

images?q=tbn:ANd9GcQ8ftZ9ztl2R_HcIl-B42Z

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

aodai185.jpg

 

NÁN LẠI CÙNG ĐÊM

 

… Nên ngày nán lại cùng đêm

Rượu hâm lửa ấm chuốc thêm buồn này

Mời nhau nâng chén hai tay

Ngoài khuya phiến gió đang trầy trật rơi

 

Mai ta lại tiếp trùng khơi

Phong ba lại xếp gửi nơi dịu dàng

Gia tài là mỗi đa đoan

Nhường em đau đáu mấy trang thơ gầy

 

Nên đêm nán lại cùng ngày

Cho nhau dốc nốt bầu cay đắng mùa

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

che-mat-na-duong-da1.jpg

 

VỀ ẨN DỤ CỦA MỘT Ý NGHĨ

 

một ý nghĩ thoáng qua

hệt như con người xương thịt

đánh thức tôi dậy

bằng tên em

dòng ánh sáng chảy tràn trề trong tôi

 

trong khi tôi đã quên mất ngôn ngữ của riêng mình

chỉ trái tim thôi

chỉ trái tim thôi mới đủ khoảng không chứa hết an ủi dỗ dành

tâm trí đã và đang hoang mang, hoảng loạn

cám dỗ phần sáng nhất của góc mờ trí tuệ

 

chính là bản năng sinh tồn tự phát triển

nhưng không ai hiểu được sự thật

dù chỉ trái tim có đôi lần

hiểu được tấm khăn voan che nửa kín nửa hở của ái tình kia

 

qua tiếp xúc

những ngón tay vô hình

mỗi thèm khát thế tục cũng trở thành nét đẹp

tất cả nghịch lý lại hóa linh thiêng.

 

ĐCĐ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...