Jump to content
Bình Yên

Tình chút thơ ngây!

Recommended Posts

Chiều. Tôi một mình lang thang trên phố. Phố biển vào xuân nhưng vẫn buồn đến lạ! Từng cành cây lá non mơn mởn, ẩn phía sau là một dáng vẻ rời rạc đến lẻ loi. Nhưng cành bằng lăng thì ươm hoa tím, trông buồn đến nao lòng. Tôi đi, như để tìm kiếm một điều gì xót lại của một ngày nhưng sau cũng vẫn là một nỗi nhớ đượm buồn về những ngày vừa qua. Những kỷ niệm cứ mờ ảo rồi rõ ràng, lúc đến lúc đi làm lòng tôi càng trở nên khó tả.

 

Và sau những cảm xúc không lý giải được, tôi lại về nhà trọ. Những bước chân cứ nhanh dần như có gì đó hối thúc. Hôm nay là thứ bảy, một ngày rảnh rỗi đối với tôi và cũng là ngày tôi thường đi chơi hay ở bên ai đó. Hai tiếng “ai đó” vang lên trong tôi như một câu hỏi và cũng như một câu trả lời. Tôi chẳng hiểu vì sao tôi không thể nó rõ tên ai đó mà tôi muốn nhắc đến và nhớ đến lúc này. Bất giác, trong lòng tôi lại xảy ra một cuộc đấu tranh nội tâm. Sau cùng còn lại là một cảm giác hụt hẫng. Cũng may sao tôi đã về ngay cửa nhà trọ, mọi ý nghĩ như biến mất không còn lại chút dấu vết. Dù gì nơi đây cũng là nơi tôi luôn tìm được sự bình yên.

 

Với cảm giác an toàn và nhẹ nhõm, sau một sự mong chờ gì đó mà tôi không muốn hiểu rõ. Tôi vẫn bước những bước chân thật nhẹ nhàng như cố chống lại mong muốn “đi nhanh lên một chút” mà trong long tôi như muốn vang lên thành tiếng. Nhưng khoảng cách quá ngắn ngủi nên chỉ vài giây sau tôi đã đứng trước phong trọ của “những người” vừa ra đi hôm qua. Sờ tay lên tấm cửa, tôi vội vàng rụt lại và chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Nhưng cánh của vẫn được mở ra sau khi tôi lại đẩy mạnh nó. Căn phong trống tênh, nhưng đồ đạc mà mới hôm qua vẫn còn đó giờ biến mất hẳn. Căn phòng dù trống như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy còn một cái gì đó, phải chăng là chút hơi ấm hay hơi thở ai đó còn sót lại. Tôi ngồi trên ghế, đầu gục xuống bàn, nhìn bâng quơ vào bức tường đối diện. Trước mắt tôi bỗng dưng hiện ra một gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc ngang vai và đôi mắt đen láy hơi buồn bởi hàng mi cong khẽ nép xuống theo ánh mắt nhìn. Người ta vẫn ngồi đó, mắt nhìn vào trang giáo án dỡ dang, bỏ mặc tôi với ánh mắt trìu mến đang nhìn người ta. Một lúc nào đó đôi mắt người ta quay lại, đôi môi mỉm một nụ cười dịu ngọt và hồn nhiên như một đứa trẻ hay của một người chị đang cười với đứa em thơ. Người ta đâu biết biết sau những nụ cười như thế hồn tôi như chết lặng trong cảm giác hạnh phúc rồi rụt rè và hụt hẫng. Tôi bỗng quay phắt đi, một ý nghĩ nào đó làm tim tôi thắt lại, lòng như quỵ ngã. Tôi đưa tay tát mình một cái thật mạnh, cảm giác đau rát làm tôi qua về thực tại. Nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Tôi không hiểu hay giả vờ không hiểu, tôi cũng không muốn trả lời nữa. Giờ nhìn quanh, căn phòng vẫn vắng lặng như lúc ban đầu, một cảm giác lạnh lẽo đến tuyệt vọng áp vào người tôi, cảm giác ngộp thở như miên man đến. Còn tôi, vẫn cố trầm người nhìn lại phòng trọ này thêm một lần nữa, như tìm kiếm một điều gì đó. Trên bức tường bên cạnh, tôi phát hiện có một mãnh giấy được xếp lại và được dán vào tường bằng một miếng băng keo hai mặt. Nhưng một phản ứng tự nhiên tôi gở nó, tháo vội những nếp gấp. Những nét chữ thân thương quen thuộc như trải vào lòng tôi…

 

“ Gửi Vũ, em của chị!

Khi cầm bút viết những dòng này, chị không biết vì sao chị lại làm nó. Chị chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm như thế này. Và cũng như em từng nói, trong tình yêu, với em chỉ cần một sự gắn kết mong manh trong nỗi nhớ hay trong từng kỷ niệm thì em vẫn còn yêu. Nên chị vẫn sợ lá thư này vô tình lại là sợi dây đó. Dù sao chị vẫn cứ tin và hi vọng lá thư này sẽ là sợi dây gắn kết giữa chị và em, nhưng sẽ không là tình yêu mà là tình chị em. Em hãy nối điều này em nhé!

Em là một người lãng mạng! Trong mắt chị thì sự lãng mạng đó còn có sự đa cảm và suy nghĩ niềm nhưng đầy chủ quan. Đó có lẽ là một phần tính cách của em nên chị không thể bắt em thay đổi hay khuyên em thay đổi. Vì chị biết điều đó là không thể.

Em còn nhớ những ngày đầu chị em mình gặp nhau chứ. Như những người thân quen từ trước, chuyện trò vui vẻ. Những khoảng thời gian như thế qua rất nhanh. Chắc em hiểu vì sao? Đúng ra người trả lời phải là em, nhưng đến lúc này chị không thể để điều gì úp mở nữa. Chị mong mọi thứ sẽ rõ ràng nên chị sẽ trả lời dùm em câu hỏi đó. Bởi vì em quá đa cảm và tự ngộ nhận mình. Rồi một lúc nào đó, em đã vô tình nhầm lẫn giữa sự quý mến của một người chị dành cho một đứa em và tình yêu. Có thể em thật sự yêu chị nhưng qua những gì chị biết thì em vẫn biết nó không có kết quả tốt đẹp nào và sẽ ảnh hưởng đến tình cảm chị em giữa em và chị. Tuy chỉ chỉ lơ mơ hiểu về tình yêu nhưng chị vẫn biết tình yêu đơn phương luôn luôn đau khổ và vô vọng.

Tại sao thế em? Vì một điều chẳng đáng tý nào! Em bây giờ đang ở trong khoảng thời gian gấp rút và bận rộn. Kì thi đại học đang đến gần, nó quyết định cả cuộc đời của em. Thế mà vì nó em bỏ dỡ mọi thứ. Chị không muốn đổ lỗi cho tình yêu. Nhưng chị nghĩ nếu muốn hạnh phúc vững chắc thì em cần có một cái gì đó vững chắc và nó phải được đặt đúng đối tượng, có nghĩ là phải có gì đó hợp nhau và... Nên đối với em lúc này là phải gác lại mọi thứ, hãy nghĩ đến ngay mai và tương lai. Còn những chuyện đã qua, hãy cứ xem là một giấc mơ. Khi tỉnh dậy, em và chị vẫn là chị em tốt của nhau, như lúc ban đầu.

Thôi, ngày mai chị đi rồi! Chị mong lá thư này một lúc nào đó vô tình đến tay em và em sẽ hiểu mình hơn. Hãy cố gắng học thật tốt và hãy thực hiện điều mình đã hứa là đõ đại học. Nhớ nghen em!

 

Chị của em

Mây"

 

 

Đọc xong lá thư tôi đứng lặng cả người. Thế giới xung quanh như đang thay đổi trong tôi. Căn phòng bỗng dưng lại đấy ắp đồ đạc, quần áo, sách vỡ của các chị. Tôi bàng hoàng khi nhận ra sự thay đổi hẳn đó. Tôi đang cố giải thích nhưng bỗng bị chặng lai khi có tiếng gõ cửa. Tôi đang định ra mở cửa nhưng bỗng có bóng nhỏ nhắn trong phòng bước chầm chậm, nhẹ nhàng mở cửa, và cất lên bằng chất giọng trìu mến:

 

- Ai vậy?

 

Tôi nhìn người đứng ngoài cửa. Ngỡ ngàng khi thấy đó là mình. Với gương mặt tươi tỉnh có gì đó rụt rè và tò mò.

 

- Dạ. Em ạ! Em trọ ở phòng trên. Thấy mấy chị nên muốn làm quen. Vì em vốn có máu giao lưu, với lại hàng xóm thì nên biết nhau, phải không chị?

 

Bây giờ tôi có thể nói rõ người ra mở cửa là chị Mây. Và hình ảnh vừa rồi là lần đầu tiên tôi xuống phòng của chị. Phòng chị gồm năm người tất cả. Ba người lớn hơn tôi hai tuổi, trong đó có chị Mây, hai người còn lại một người hơn tôi bốn tuổi, người còn lại hơn tôi một tuổi. Hôm đó, tôi bất ngờ khi quen phòng chị như vậy. Vì khi nghe giong nói dễ thương, truyền cảm và ấm áp của chị Mây tôi cảm thấy mình tự tin hơn. Với lại tôi xem mấy chị như chị của tôi vì thật ra chị Mây trông hơi giống chị ruột tôi nên tôi cảm thấy tự nhiên, thoái mái và quen thuộc.

 

Sau lần gặp mặt đầu tiên ấy, tôi bắt đầu xuống phòng mấy chị nhiều hơn. Cùng nhau chuyện trò để hiểu nhau hơn. Đôi khi còn cùng nhau hát hò, thường là nhạc Trịnh vì tôi vốn thích nhạc Trịnh. Đôi khi lại cùng nhau làm đồ dùng phục vụ việc thực tập của các chị, rồi cùng nhau ăn khuya. Những phút giây đó thật vui vẻ và thoải mái! Nhưng gần gũi nhất với tôi vẫn là chị Mây. Tôi cũng chị nói với nhau rất nhiều chuyện, về cuộc sống tương lai, gia đình, sở thích, nhạc Trịnh, đôi khi cả tình yêu nữa. Không biết từ lúc nào tôi cảm thấy không thể không gặp chị ấy. Từng đêm chị ấy thức khuya làm công việc, tôi lẳng lặng nhìn. Với làn da ngăm của một cô giá miền biển, chị không đẹp nhưng đôi mắt lại làm người ta luôn tìm được cảm giác thân thiện, gần gũi và cả đôi môi khi chị nhoẻn miệng cười đã để lại trong tôi những cảm xúc khác lạ.

 

Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày, từng đêm về, tôi đều xuống phòng chị, tôi không hiểu mình cần gì ở nơi đó, phải chăng là giọng nói, ánh mắt hay một nụ cười? Tôi thật sự không biết mình đã yêu chị ấy chưa và bao giờ, nhưng từng đêm, tôi vẫn muốn được nhìn chị ấy, luôn muốn trò chuyện cùng chị ấy. Không biết bao nhiêu câu nói, trò đùa nhẹ nhàng được tôi tạo ra nhưng tôi nhớ nhất là lần tôi ngửi tóc chị ấy mà giả vờ nói mình đã hôn được tóc chị ấy. Thế là cả hai đều cười ngặt ngưởng sau khi chị ấy đánh tôi một cái nhè nhẹ. Không biết đó là tình yêu hay tình chị em?

 

Dĩ nhiên tôi là người đầu tiên nhận ra sự bất bình thường trong tình cảm tôi dành cho chị Mây. Trái tim rôi bắt đầu không còn nghe theo tôi nữa. Trong nó lúc nào cũng mong được thấy chị, ở bên chị. Nó bắt đầu biết ghen và ích kỷ khi chị ấy quan tâm đến ai đó khác tôi. Nhiều khi chị kể về cậu bé học trò hay nhõng nhoẻ của chị hay kể về anh bạn thân của chị, đặt biệt là khi chị đi chơi với anh ấy. Những lúc đó tôi không thể ở trong phòng của mình. Tôi lang thang đâu đó, nhiều khi trên những con phố quen hay ngồi nhâm nhi ly cà phê. Những ngày như thế qua thật vất vả. Trong tôi luôn diễn ra cuộc đấu tranh nội tâm sâu sắc và khốc liệt. Về lý trí tôi chỉ xem chị như một người chị thật sự, đơn thuần chỉ là sự quý mến. Còn trái tim tôi thì cứ yêu chị trong thầm lặng. Tội nghiệp bản thân tôi! Đôi lúc tôi như chẳng thể chịu nỗi sự đấu tranh đó, lòng cứ buồn rời rợi để rồi nhiều lúc tôi phải tìm đến điếu thuốc, thứ mà tôi chưa lần thử và rất ghét. Để chị ấy không bận tâm khi biết tôi như vậy, tôi nói tôi đã hút thuốc từ lâu lắm rồi. Rồi tôi lại hay đi tìm kiếm nhạc buồn để nghe, như một sự che giấu nỗi buồn. Trong cả nếp nghĩ tôi cũng không thể dám nghĩ ràng mình đã yêu chị ấy. Nói đau từ sự đấu tranh nội tâm cứ lớn dần lên và càng dữ dội hơn khi tôi chẳng dám chia sẻ điều đó với bất cứ ai, ngay cả bản thân tôi cũng vậy.

 

Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Những chị ở cùng phòng với chị ấy bắt đầu nhận ra tình cảm tôi dành cho chị ấy và cả chị ấy cũng vậy. Tôi cũng biết điều đó. Và có một chị đã hỏi thẳng tôi, sau khi dong dài tôi đành trả lời “Biết đâu là như vậy?” Và từ đó, tôi càng cảm thấy dằn vặt bản thân. Tôi sợ nhiều thứ, sợ mình sẽ tổn thương trong tình yêu, sợ sẽ đánh mất tình chị em, tương lai… Nhưng lý trí tôi bắt đầu thất bại, tình yêu càng lớn lên trong sự khắc khoải và đấu tranh nội tâm. Trong tôi lúc nào cũng mang mát buồn. Tôi chỉ biết chạy trốn, không muốn nghĩ bất cứ điều gì trogn cuộc sống, không quan tâm đến bản thân, tương lai và những người kỳ vọng vào mình. Tôi thường tìm đến hơi men để lãng quên thực tại. Để rồi khi trở lại tôi lại thấy mình đau khổ hơn.

 

Chị ấy cũng bắt đầu thay đổi, dè dặt với tôi hơn, đôi khi là sự tránh mặt. Những lúc đó tôi buồn rời rợi. Trong sự dằn vặt bản thân tôi ngoài có tôi, có chị ấy đôi khi còn có cả một người thứ ba, cô bạn thân của tôi. Vì từ trước đến giờ cô bạn này luôn luôn hi vọng ở tôi, luôn đông viên tôi. Biết tôi đang sống thế này thì không biết cô ấy nghĩ gì? Những lúc nghĩ đến cô ấy, tôi thấy sợ. Tôi muốn kể cho cô ấy tất cả nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi sợ mình sẽ đánh mất luôn tình bạn đẹp này. Sau những dắn đo, suy nghĩ, tôi thu hết can đảm nói hết tình trạng của tôi cho cô ấy nghe. Cô ấy không nói gì, tôi cũng không thể nói gì. Mọi chuyện còn đó, nhưng sau khi giãi bày tất cả tôi cảm thấy nhẹ lòng. Cô ấy đã tin tôi sẽ qua chuyện này, giờ tôi cũng tin tôi sẽ qua được chuyện này.

 

Sau khi trở về nhà tôi bắt đầu sống một cuộc sống bình thường như lúc trước. Tôi lại nghĩ về cuộc đời, về tương lai. Tôi lao vào học như một kẻ chạy trốn, cũng vì muốn qua mau những chuyện này, cũng vì tôi nghĩ đến bản thân tôi nhiều hơn.

 

Tôi vẫn sống bình thường với các chị. Nhưng sau những tổn thương như vậy, thì khó có thể trở lại bình thường như trước, nên tôi ít xuống phòng mấy chị hơn. Tôi không lãng tránh nhưng hình như có điều gì ngăn cách. Thời gian qua cũng nhanh và đã đến lúc các chị trở về trường. Tôi cảm thấy có một sự mất mát cái gì đó. Người chị hay người yêu? Tôi không cần biết điều đó nữa.

 

Thế là mọi chuyện đã qua. Giờ quay lại căn phòng này, tất cả trở về nguyên vẹn, Tôi tự nhìn lại mình. Tôi đã đánh mất nhiều thứ nhưng cũng vì vậy tôi hiểu thêm bản thân mình hơn, sống mạnh mẽ hơn, hiểu rõ điều gì quan trọng với mình lúc này hơn. Tôi đã định cố xem mọi chuyện như một giấc mơ nhưng bây giờ tôi không muốn vậy, cứ để nó là hiện thực, một kỷ niệm đẹp và ngây thơ của một chàng trai hai mươi tuôi như tôi. Dẫu sao, cũng có chút gì đó sứt mẽ trong tình chị em giữa tôi và chị Mây. Điều này là điều hối tiếc duy nhất của tôi trong chuyện này. Bây giờ, tôi sẽ về phòng, sẽ viết cho chị một lá thư, chắc chị ấy sẽ hiểu. “Em với chị lúc nào cũng là chị em tốt của nhau, phải không chị?”

 

(Đêm không ngủ, 17 tháng 02 năm 2005)

 

* Truyện từng được đăng ở website http://chanhyeu.info với tựa đề "Có phải là tình yêu"

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...