Jump to content
melody90

Yêu nhầm chị hai...được nhầm em gái

Recommended Posts

Chương 27 :

 

Sáng hôm sau, tôi bật dậy, lao ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân đâu đó xong xuôi thì gọi điện ngay cho Vy. Cả tối qua tôi trằn trọc mãi ngủ không được, mong gặp em ấy càng sớm càng tốt để giải thích chuyện tôi sơ ý mua 2 bó hoa giống nhau, mong là em không để bụng chuyện này, hoặc ít ra cũng hiểu con trai hay vô tâm, chưa khéo léo trong cách xử sự, tôi đã tự trấn an mình như vậy cho mãi đến gần sáng mới ngủ được. Năm tôi học lớp 10 thì phone di động chưa phổ biến rộng rãi như bây giờ, nên tôi toàn gọi phone cố định.

 

- Alo ! – Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ vẻ lớn tuổi, tôi áng chừng là mẹ của Vy.

- Dạ thưa bác, cho con gặp bạn Vy ạ !

- À, vậy con đợi chút ! – “ Vy ơi, có bạn điện nè con “ – Tiếng vọng trong điện thoại.

- Alo ! Vy nghe ! – Giọng em ấy nghe qua điện thoại thật nhỏ nhẹ, dịu dàng, tín hiệu thuận lợi đây.

- N nè, chút…Cạch…Tít ..tít…tít…! - Vy dập máy ngay khi vừa nghe giọng tôi.

 

Tôi đứng chôn chân tại bàn điện thoại, ngớ người mất cả lúc, thế là xong, người ta giận tôi rồi, lần này đến mức không thèm nói chuyện nữa. Tôi cắn môi suy nghĩ chưa biết nên làm gì đây, giờ mà im ru thì khác nào tự thừa nhận chuyện hôm qua, rằng tôi không quan tâm em nó nữa, mà chạy thẳng qua nhà Vy lỡ em nó không ra gặp thì có mà độn thổ trước bàn dân thiên hạ. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định gọi điện thêm lần nữa.

 

- Tít…tít……..tít… !- Từng hồi chuông đổ dài liên tục, vẫn không có ai nhấc máy, tôi đoán Vy chắc chắn biết là tôi đang gọi lại, không hiểu em ấy đang nghĩ gì nữa.

 

Tôi quyết định gọi tiếp, kệ, phải giải thích rõ, rồi ra sao thì ra, tôi hít một hơi thật sâu, đem hết hùng tâm tráng chí ra ngoài, miệng lẩm bẩm “ Không sợ, không sợ, không sợ “ , buồn cười tôi thật, gọi điện cho bạn gái mà cứ như gọi đến…dinh thủ tướng ko bằng.

 

- Tít…tít….Alo..! – Vy nhấc máy.

- Cho Nam nói chút đi, rồi hẵng dập máy cũng được ! – Tôi nói nhanh, trong đầu đã nghĩ ra những lời biện hộ đanh thép, đầy sức thuyết phục.

- Có gì để mà nói ? – Em ấy gằn giọng.

- Ơ…thì… !- Tôi cứng họng, khí thế bay vèo đâu mất, đầu óc trống rỗng.

- Thì sao ? – Vy hỏi dồn.

- Thì….tối qua hẹn Nam bữa nay đi chơi mà… ! – Trong đầu còn mỗi câu này, tôi nói ra như con robot đồ chơi trẻ em được lập trình sẵn.

- Bây giờ tôi không thích đi nữa….Tít….tít.. !- Em ấy cúp máy cái rụp đầy bực tức.

 

Mặt tôi ngu luôn, chẳng dè em Vy không cho tôi một cơ hội để giải thích, con gái lúc giận dỗi là như vậy đó sao ? Lúc thì như băng sương lạnh giá, khi lại là hoả khí triều dâng, tôi cầm điện thoại trong tay, mắt mờ đi nhìn đâu chẳng rõ.

 

- “ Bốp “ – Đi ăn sáng, mầy ! – Ông anh tôi táng từ sau đầu rõ đau, nhưng tôi chả thấy ức tẹo nào, chỉ thấy tỉnh táo hẳn ra, thôi đi ăn vậy, có thực mới vực được đạo, ăn xong về nghĩ cách tiếp, chuyện đâu còn có đó, tôi tự an ủi bản thân biết đâu em Vy cũng chưa ăn sáng nên còn nóng giận, tí nữa có khi no nê rồi em nó sẽ trải lòng ra, tha thứ cho tôi thì sao ? Biết đâu được !

 

Cả buổi sáng, tôi gọi thêm 2 lần nữa mà Vy vẫn không chịu nghe máy, đến lần thứ 3 thì mẹ Vy bảo em nó đã ngủ rồi, thì tôi mới nhận ra đã quá giờ trưa. Ăn cơm xong, tôi quyết định gọi cho K mập :

 

- A nô…ai ế..oáp .! – Nó ngáp, chắc là đang ngủ.

- Tao Nam nè, giờ rảnh không ?

- Không..oáp…tao đang ngủ…!

- Đi với tao chút, có chuyện cần nhờ mày đây !

- Chuyện giề…hơ..nói luôn đê ! – Nó vẫn chưa tỉnh.

- Em Vy giận tao rồi, giận thật ! – Tôi vào vấn đề luôn.

- Hả ? Đêm qua thấy còn tình cảm lắm mà ? – Khang mập ngạc nhiên

- Rửa mặt đi, giờ tao qua rồi nói sau !

- Ờm…đợi bố chút !

 

Tôi mặc kệ giữa trưa nắng gắt, ba chân bốn cẳng đạp sang nhà thằng mập, hi vọng nó tư vấn giúp cho vụ này, dù tôi biết nó chẳng hơn gì tôi ở cái khoản yêu đương. Tôi vào nhà nó, đợi chút thì nó ra salon ngồi, trên tay là 2 chai pepsi ướp lạnh :

 

- Đây, gặp chuyện buồn thì có huynh đệ chia sẻ, uống đê, không…no không dzề ! – Nó chìa chai pepsi cho tôi rồi ngửa cổ tu ừng ực.

- Ặc, tao đâu có nhờ mày chén tạc chén thù ! – Cũng mắc cười, ngày xưa tôi với nó mà uống bia trùm như bây giờ thì chắc 2 thằng đã kéo nhau ra quán nhậu rồi, đâu phải lấy pepsi mà thay bia chứ.

- Chứ nhờ gì ? À mà kể đầu đuôi anh nghe coi !

- Ừm…là vầy.. !- Tôi kể hết cho nó nghe chuyện tối qua tôi tặng hoa giống nhau cho Tiểu Mai và Vy, rồi sáng nay em Vy phũ tôi không thương tiếc.

 

- Giờ sao mày ? Tao rối quá ! – Tôi đưa mắt cầu cứu nó.

- Đi theo tao ! – Nó hất hàm.

- Đi đâu ? – Tôi lo nó dắt tôi qua nhà em Vy, túm đầu xin lỗi thì khổ.

- Thì cứ đi, ở nhà ko tiện ! – Nói rồi nó dắt xe đạp ra ngoài.

 

Tưởng nó đi đâu, hoá ra chạy qua nhà nhỏ Huyền bạn thân em Vy. Nhà nhỏ Huyền ở phía bên phải của biển Đồi Dương, khu đó là xóm Đạo, đi loanh quoanh các con hẻm nhỏ một lúc đã thấy nhà nó, cũng chẳng cách biển bao xa. Dừng lại trước 1 căn nhà khá rộng, có cả vườn cây trước nhà, thằng Khang gọi :

 

- Huyền ơi, có nhà hem ? – Giữa trưa mà nó rống lên to tổ bổ, tôi cứ tưởng như hàng xóm đang chực chờ xua chó ra rượt.

- Ai đó ? – Tiếng nhỏ Huyền phía sau vườn vọng lên.

- Tui, Khang nè ! – Khang mập xác nhận danh tính.

 

Nhỏ Huyền bước ra, tay đang cầm cuốn sách Vật lí.

 

- Ác chiến, hôm nay với mai nghỉ mà giờ ôn bài, tại hạ bái phục ! – Thằng mập chắp tay.

- Hì, hai người đi đâu đây ? – Nhỏ Huyền hỏi.

- Qua rủ đi ăn chứ chi, hề hề ! - Khang mập oánh ngay yếu huyệt .

- Ơ…ừ, đợi tui chút, hihi ! – Rồi nó quay vô nhà.

 

Thằng này quay sang tôi nháy mắt, bảo :

 

- Mấy vụ này tao với mày có ngồi tới tết cũng chưa ra cách giải quyết, nhờ nhỏ Huyền tư vấn cho, con gái dễ hiểu nhau hơn, với lại nó cũng thân với em Vy của mày !

- Ừ ha ! – Tôi phục thằng mập sát đất, có vậy mà tôi nghĩ không ra, đúng là người ngoài cuộc thì lúc nào cũng sáng suốt hơn người trong cuộc.

 

Chương 28 :

 

- Ăn gì thế ? – Nhỏ Huyền đề cập ngay vấn đề

- Ăn ốc giác mắm gừng, rồi uống nước mía, rồi bánh tráng nướng, sau đó tính tiếp ! – Khang mập hùng hổ.

- Được á, đi nhanh ! – Nhỏ Huyền mắt sáng rỡ, phốc lên sau xe thằng này.

 

Bỏ xừ rồi, sao chẳng nghe chúng nó đả động gì đến chuyện của mình thế nhỉ, toàn thấy Khang mập với nhỏ Huyền thi nhau găm ốc bỏ vô miệng, tôi ngồi nhai vài miếng cho có lệ, chẳng lòng dạ nào nuốt nổi.

 

- Cho 2 dĩa ốc với 3 ly mía bác ơi ! – Nhỏ này gọi thêm.

- Ngon, hề hề ! - Khang mập mút mút cây tăm, ra chiều thèm thuồng.

- ……. !! - Tôi cười khổ, 2 chuyên gia ẩm thực này gặp nhau thì có mà ăn đến sập nhà người, không đợi được nữa nên tôi khèo chân thằng K ra hiệu.

- E hèm, Huyền nè, bạn Nam đây có chuyện cần tâm sự ! - Khang mập hiểu ý.

- Gì thế ? Ăn nhanh đi Nam, ko tui ăn hết à nha ! – Nhỏ này vẫn gắp đũa, không buồn nhìn tôi.

- Hì hì, nghỉ tay đi bà ơi, nó cần nhờ giúp thiệt đấy, chuyện nhỏ Vy đấy ! – Khang mập cười xoà can thiệp.

- Sao Nam ? Kể đi ! – Nghe liên quan đến em Vy, nên Huyền ngừng ăn.

- Ừm…đầu đuôi là vầy… ! – Tôi ngập ngừng kể lại y chang những gì đã kể với thằng Khang, cùng một buổi chiều mà phải nhắc lại nỗi đau đến 2 lần.

 

Nhỏ Huyền nghe tôi kể đến đâu thì gật gù đến đấy, lâu lâu lại chép miệng ra chiều tiếc nuối cho cái sự ngu của tôi, thỉnh thoảng lại lắc đầu ra ý chán chê cho cái sự nông cạn của thằng Khang khi nó hiến kế chạy qua nhà Vy xin lỗi thẳng thừng. Nó lắc đầu khoảng thêm 3 lần nữa thì mới nói :

 

- Tui nghĩ Vy nó không giận chuyện ông tặng Trúc Mai với nó 2 bó hoa giống nhau đâu, ai lại chẳng biết ngoài hàng hoa lâu lâu sẽ có ngẫu nhiên vài bó gói giấy y chang chứ. Tui nghĩ là Vy giận ông chuyện khác !

- Là chuyện gì ? Mình tưởng Vy giận vì vậy thôi chứ ! - Tôi vẫn chưa hiểu.

- Thế ông biết ý nghĩa hoa hồng phớt là gì không ? – Nhỏ H nhìn tôi

- Ơ…hoa thì là hoa, ý nghĩa gì là sao ? – Tôi đần ra.

- Thế xong, xem như ông tự chuốc vạ vào thân rồi ! – Nhỏ H thở dài, lắc đầu.

- Là sao ? Huyền nói rõ ra đi – Khang mập sốt ruột.

- Mỗi loại hoa đều có ý nghĩa riêng của nó, như hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt đậm đà, hoa hồng bạch biểu thị vẻ đẹp duyên dáng ngây thơ, nên tuỳ người tuỳ lúc mà tặng mỗi loại hoa khác nhau ! - Nhỏ này giải thích

- Thế…hoa hồng phớt là gì ? – Tôi và Khang mập cùng hỏi.

- Lời ngỏ ý bắt đầu một tình yêu mơ mộng của người tặng dành cho người nhận ! – Nhỏ Huyền nói nhẹ nhàng mà tôi nghe như sét đánh bên tai.

- Thế…Vy có biết mấy điều này không ?

- Biết chứ, nó với tui hồi cấp 2 học cắm hoa mà !– Nhỏ H tiếp tục thở dài

 

- Thôi tiêu mày rồi chú ơi – Khang mập bưng mặt.

- Bậy….mày… !- Tôi phản đối yếu ớt như đèn dầu trước bão .

- Mà cũng tại ông không dứt khoát, thích thì thích 1 người thôi – Nhỏ Huyền trách cứ

- Thì tui thích mỗi mình Vy thôi mà, Nam với Mai chỉ là bạn thôi !

- Nhưng mà ông không nói rõ ràng với Trúc Mai, có mù cũng biết nhỏ ấy có ý với ông !

- Ơ….gì nữa ? Làm gì có ! – Tôi ngạc nhiên khiếp.

- Ừ tao thấy cũng đúng, mày nhớ hôm mày chở thằng Tuấn về trước vì nó rách quần không ? – Khang mập đồng tình.

- Nhớ, sao ? – Tôi ngơ ngác.

- Tao thấy ra về rồi mà mày chưa quay lại nên định đem cặp mày về dùm, dè đâu đang lui cui dọn dẹp thì Mai đến, nói tao để xếp sách vở của mày với giữ cặp giùm cho, là tao đã ngờ ngợ rồi, nhưng mấy hôm nay thấy mày với Vy như thế thì tao nghĩ cũng không cần nói ra nữa.

- Còn nữa, chiều đó ông chở Mai về thì tui với nhỏ Vy đang ngồi trước nhà thấy 2 người chạy ngang qua, cười nói vui vẻ lắm ! – Nhỏ Huyền nheo mắt tiếp lời – Lúc đó tui thấy Vy có vẻ không vui, nên tối hôm sau mới rủ nó đi chơi cho đỡ buồn, rồi qua nhà ông đó !

- Ừ…. ! – Tôi ngồi nghe mà cái mặt đần thối ra.

- Chưa hết, cái hôm mà mày đọc đối thoại English với Mai đó, lúc đó mày có chú ý gì đâu, ngồi lơ ngơ, may nhờ người ta nhắc vai nên mày mới không vào sổ đầu bài !– Khang mập phán tiếp.

- Ơ…là Mai nhầm vai nên tao mới biết mà !– Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác .

- Ông ơi, người ta ngồi chú ý nghe giảng chứ đâu phải như ông mà nhầm sao được mà nhầm, tui ngồi trước Trúc Mai nè, tui thấy rõ lúc ông lớ ngớ, nhỏ mỉm cười rồi giả như đọc nhầm vai, ý là nhắc bài cho đó cha nội, Vy nó cũng biết mà, mỗi ông chúi mũi vô sách nên đâu có biết gì ! – Nhỏ Huyền nói đến đây thì tôi chả nhận ra ly nước mía trước mặt là cái gì trên đời nữa.

- Ủa mà tối hôm chủ nhật, hai người đi đâu làm gì mà sáng thứ hai, tui thấy nhỏ Vy vui thế, khác hẳn hôm thứ 7 ? – Nhỏ Huyền hỏi tiếp.

- Thì lúc Huyền về, tui với Vy đi dạo, rồi qua nhà Mai để Vy đưa cuốn sổ gì đó, rồi về thôi ! – Tôi rầu rĩ đáp.

- Ừ…ơ, cái gì ? Ông chở Vy qua nhà Mai á ? – Nhỏ này trố mắt sửng sốt.

- Ừm, sao… ? – Tôi ngạc nhiên.

- Lạ nhỉ ! Trước khi qua nhà ông rủ đi chơi, thì tui với Vy đã qua nhà Mai rồi mà, cũng là đưa cái danh sách sinh hoạt Đoàn luôn, trong buổi tối đó chứ mấy ! – Nhỏ Huyền đăm chiêu nghĩ ngợi. – Vy nó nghĩ gì vậy ta ?

 

Vy nghĩ gì thì mỗi tui mới biết, vậy là em ấy thấy tôi chở Tiểu Mai hôm trước, nên tối hôm sau cố ý để Tiểu Mai thấy tôi đi chơi khuya với em ấy lại, ý chừng ra dấu báo cho Tiểu Mai biết là bọn này đang tiến triển tốt đẹp. Nghĩ đến đây, tôi vừa phục Khả Vy suy xa tính kĩ, vừa thương em ấy vì lỗi tui tặng hoa tối qua, vừa có…chút giận giận mà vì sao thì tôi cũng không biết được.

 

- Thôi thì mai 20-11, cả lớp đi thăm thầy cô, ông xem tranh thủ tìm cơ hội mà xin lỗi Vy đi, chứ để lâu nhỏ giận thì mệt lắm ! – Huyền bảo tôi.

- Lúc Vy giận thì sao ? – Khang mập tò mò.

- Hồi lớp 9 có thằng tán mãi mà Vy không chịu, bực mình vì thằng này đến tận nhà làm phiền, nhỏ Vy hôm sau mắng nó xối xả trước lớp, từ đó về sau không thấy tên này hó hé gì luôn, tui cũng 1 phen hết hồn ! – Nhỏ Huyền tiết lộ.

- Thôi chiều rồi, chầu này tui trả, cảm ơn 2 người nhiều ! – Tôi đứng dậy tính tiền.

- Ơ này..sao thế, không đi với bọn này nữa à ? – Thằng mập ngơ ngác

- Tao về trước, buồn ngủ, 2 người đi vui vẻ ! - Tôi cười gượng gạo rồi về.

- Ê nhớ sáng mai đi 20-11 đấy ! – Khang mập gọi với theo.

 

Tôi về mà lòng nặng trĩu, hôm nay nhiều việc xảy ra quá, tôi đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, thì ra Tiểu Mai vẫn có ý với tôi, từ chuyện đợi về đến vụ nhắc bài, đến cả hôm qua lúc tôi tặng hoa thái độ nàng muốn nói gì đó mà không nói, giờ thì tôi mới hiểu nàng định nói gì. Còn Vy thì nặng lòng với tôi quá, mà tôi thì thật vô tâm, chả để ý tâm lý con gái, kết quả là giờ bị em ấy giận cũng đáng đời. Về nhà tôi chả buồn ăn cơm, nằm vật vạ ra giường, nghĩ ngợi vẩn vơ rồi ngủ luôn lúc nào không hay.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chap 29 :

 

Sáng chủ nhật 20-11, tôi lồm cồm bò dậy khỏi giường, ghé mắt sang thì thấy ông anh đã tếch đi với lớp tự lúc nào, tôi thất thểu lê thân vào phòng tắm.

 

- Mày làm sao mà mặt buồn xo thế con ? – Mẹ tôi hỏi.

- Dạ đâu có ! – Tôi chối.

- Thế tí có đi với lớp không ?

- Dạ có, ăn xong con qua nhà thằng Khang, chắc trưa không về nhà !

- Ừm, tối nhớ về ăn cơm ! – Mẹ tôi dặn rồi lên trên nhà.

 

Tôi ngồi thẫn thờ, cầm chai nước nốc ừng ực, từ lúc về nhà tối qua đến giờ chẳng uống lấy 1 giọt, giờ khát khô cả cổ. Bật tivi lên xem, định ngồi chút rồi qua nhà Khang mập, chứ lớp tôi là chúa giờ dây thun, hẹn 8h thì dễ chừng phải 9h mới đông đủ, mà thật sự thì hôm nay tôi cũng chẳng buồn đi, em Vy giận rồi thì đi có gì vui nữa.

 

- “ Reeng…reeng… “ , điện thoại reo trên nhà, bực mình, đang ngồi cho tỉnh táo chút thì ai gọi không biết, có khi thằng mập hối thúc tôi lên đúng giờ.

- Alo ! – Tôi uể oải nhấc máy.

- Nam hở ? Vy nè, giờ qua chở Vy liền nha, xuống nhà Khang rồi còn đi với lớp ! – Giọng em Vy rõ là tươi tỉnh, chả có chút giận hờn gì sất.

- Ơ…ừ, giờ Nam qua ! – Tôi ngạc nhiên không biết để đâu cho hết, sao mà mới hôm qua còn giận thì sáng nay đã bình thường lại rồi, cứ tưởng xong vụ này cạch mặt nhau luôn chứ.

 

Quần jean áo pull, khoác thêm cái sơ mi ngoài, dầu ăn..à nhầm dầu thơm đầy đủ, tóc tai chỉnh tề, rồi vác con xe đạp ra, tôi phóng như bay đến nhà Vy, trong bụng 3 phần lo mà 7 phần mừng, chắc em ấy đã hiểu và tha lỗi cho mình rồi.

 

Thiên hạ bảo con gái là sinh vật khó hiểu nhất thế gian, tôi thấy chẳng sai tí ti ông cụ nào. Đến trước nhà em ấy, đợi gần 30 phút rã cả chân thì Vy mới bước ra, vẫn xinh như mọi ngày, hôm nay lại còn cả kẹp mái và son môi, xem như cũng không uổng công đợi.

Nhưng ác nỗi, khuôn mặt em Vy vẫn chằm dằm, tia nhìn đầy sát khí, vẻ như chả thèm biết tên thằng tài xế này là gì, bước tới rồi ngồi sau xe thôi.

 

- Hì, chào Vy… !- Tôi đâm chột dạ, chẳng biết nói gì.

- Ờ, qua nhà Khang đi ! – Em nó đáp mà giọng lạnh lùng vô kể.

 

Suốt đoạn đường từ nhà em đến nhà Khang mập, 2 đứa tôi chẳng ai nói tiếng nào, không khí y như đang họp chi bộ, tôi thì không dám nói đã đành, em ấy cũng chẳng thèm mở lời bắt chuyện, tôi tự biết để xảy ra tình thế vầy là lỗi của tôi, nên cũng không dám manh động. Thế khi nãy là ai nói trong điện thoại ? Rõ ràng là giọng em nó mà, sao giờ thành 1 con người khác mất rồi ? Tôi hoang mang với cả đống câu hỏi trong đầu, không hiểu em ấy rốt cuộc là đang có ý gì đây.

 

Đến nhà Khang mập thì mới lèo tèo vài mống, biết mà, học sinh lúc nào cũng tác phong nông nghiệp, toàn chơi giờ dây thun, may mà thằng này nó trừ hao ra 1 giờ, không thì chắc đợi tới trưa, nản các bạn thật.

 

- Ô kìa, 2 bạn ấy đã đến ! – Thằng Tuấn cà khịa, Tiểu Mai…đang ngồi sau xe nó, cái thằng, thích gây sự chú ý.

- Hì, vẫn chưa đủ hở ? – Vy xuống xe, hỏi K mập.

- Ừ, dây thun quá !– Nó nói mà nhìn sang tôi cười toác miệng, ý bảo tôi sao hay thế, mới đó mà đã làm lành rồi.

- Uầy…. !- Tôi nhăn mặt lắc đầu, ý bảo vẫn chưa ổn tẹo nào, làm nó tròn mắt chẳng hiểu.

 

Tiểu Mai có nhìn tôi, nàng cười thật tươi, nhưng lần này tôi chỉ dám khẽ gật đầu chào lại, chứ không cười cầu tài như mọi lần nữa, cho vàng cũng chả dám, án tử em Vy còn treo trên đầu tôi mà, em ấy đang ngay kế bên, nếu mà giờ cười tình với Tiểu Mai thì chắc tôi cũng giống số phận của thằng nhãi hôm qua nhỏ Huyền kể quá. Nhưng lần này thì em Vy chẳng thèm để ý tôi làm gì, em nó vẫn cười nói bình thường với mấy đứa khác, mỗi khi tôi chen vào câu gì thì em ấy làm như không có tôi nói, chuyển chủ đề khác ngay.

 

9h15 cả lớp mới đông đủ, lạy hồn mấy đứa này, thời đại công nghiệp mà còn tác phong nông nghiệp, đến gọi là bực . Kế hoạch là sẽ đi thăm cô Nga chủ nhiệm trước, sau đó đến các thầy cô bộ môn, rồi đi chơi 1 bữa đông đủ cho đã.

 

Đời học sinh, ngoài mấy ngày Tết ra thì ngày 20-11 là được chào đón nồng nhiệt nhất, lí do chính vẫn là đi thăm thầy cô giáo, nhưng cái lí do tập trung ăn chơi thả giàn thì cũng quan trọng không kém. Đường phố hôm nay đâu đâu cũng thấy nhiều tốp học sinh đi với nhau, hoa và quà trong giỏ xe, cười nói vui vẻ. Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không mà hầu như ngày 20-11 nào trời cũng đều rất đẹp và mát, không nắng gắt cũng không có mưa, tha hồ mà long nhong ngoài đường.

 

Lớp tôi đến nhà cô chủ nhiệm thì đã 9h45, nên đã thấy có học sinh lớp khác trong nhà cô, đẹp mặt chưa, lớp người ta đi thăm cô giáo bộ môn còn sớm hơn lớp này đi thăm cô chủ nhiệm. Cô Nga ngồi giữa, con gái lớp tôi ngồi vây quanh, bọn tôi thì đứng, chứ chen hết vào thì chỗ đâu mà ngồi. Hỏi thăm vụ văn nghệ rồi chuyện học hành trên lớp một hồi thì cái gì đến nó cũng đến, các bạn lại bắt đầu điệp khúc muôn thuở :

 

- Cô ơi, mai đừng dò bài nha cô ! – Mấy nhỏ nữ bắt đầu mè nheo.

- Nha cô, tối về chắc ngủ luôn, học hông nổi, hic !

- Ừ, thế mai cô không dò bài vậy ! – Cô Nga bảo

- Ya…ăn chơi thả giàn rồi – Nhỏ Yên ù khoái chí.

- Mà Trúc Mai sẽ kiểm tra bài, ai không thuộc ghi vào sổ cho cô nhé ! – Cô Nga cười cười tiếp lời.

- Ứ…đừng mà cô…tiễn phật tiễn tới Tây Thiên cô ơi !

- Vậy lo năn nỉ bạn Mai đi kìa, năn nỉ cô làm gì !

- Hi, em không có mà cô ! – Tiểu Mai cười ngượng nói bâng quơ.

 

- Mà em có học anh ngữ ở đâu à Mai ? Cô nghe em nói giọng chuẩn, ko phải như các học sinh phổ thông bình thường ! – Cô thắc mắc.

- Dạ, gia đình em hay đi du lịch nước ngoài nên em có tập nói lõm bõm theo ! – Nàng khiêm tốn.

- Phải rồi, bạn Mai dễ thương học giỏi, lại múa đẹp ai chẳng thích ha, hì hì ! – Em Vy hấp háy mắt nhìn Tiểu Mai.

- Hì, nhưng mình còn kém khoản giao tiếp lắm, đâu được như bạn Vy, với ai cũng làm quen bắt chuyện dễ dàng ! – Nàng cũng nhìn Vy cười lạnh.

- Thôi đi hai chị, tui nổi da gà hết rồi ! – Nhỏ Phương vờ rùn vai cà khịa.

 

Cô Nga và bọn lớp tôi cứ tưởng rằng 2 nàng đang nói chuyện giỡn chơi, xã giao kiểu ông tung bà hứng cho vui nhà vui cửa, chỉ có tôi là không biết sao tự nhiên cảm thấy lạnh gáy quá chừng, y như nước với lửa vừa gặp nhau, sắp xảy ra chiến tranh lạnh rồi tiến tới chạy đua vũ trang đến nơi luôn vậy.

 

Chương 30 :

 

Đi thăm một lượt hết nhà các thầy cô thì đã 3h30 chiều, lúc nãy đứa nào cũng thấm mệt vì cả ngày chạy ngoài đường, nên ý kiến ra biển chơi xong rồi về ăn lẩu được nhiều người đồng tình nhất. Vậy là gần 35 đứa lục tục kéo nhau ra biển, y như là đi càn đi quét chứ chẳng phải đi thăm thú cảnh quan nữa.

 

Biển đông nghẹt, người tắm thì ít mà học sinh thì nhiều, hoá ra chả phải mỗi mình lớp tôi đổ bộ ra biển mà là tư tưởng lớn gặp nhau, phải gọi là đông dàn trời. Đến đây thì bọn tôi bắt đầu chia tốp ra, nhóm thì chạy luôn xuống nước mà nghịch, nhóm thì lập phe chơi keo hay u gì đó, một vài đứa ngồi trên bờ hóng gió, Khang mập với nhỏ H thì đã tếch đi đâu mất. Tiểu Mai vẫn ngồi phía trên đồi, khác là lần này nàng không ngồi 1 mình, mà là thằng Tuấn đang liến thoắng kế bên, và thằng Chiến thì lấp ló phía sau như chực xô thằng này lăn cù xuống biển chơi. Nghịch nước thì ướt, chạy giỡn thì đổ mồ hôi, mà hóng gió thì mỗi chỗ trên đồi đã có Tiểu Mai rồi, tôi nghĩ không nên lên đó ngồi, thế là bệt luôn xuống bờ cát.

 

Thằng Dũng chạy lại :

 

- Sao ngồi 1 mình vậy mày ? Ra đá cầu, tao mới mua nè !

- Gió máy thế này mà đá gì nổi ! – Tôi lắc đầu.

- Kệ, ngồi không làm gì !– Nói rồi nó chạy về phía bọn thằng Luân với mấy đứa tổ 3 đang đợi.

 

Tôi vừa định đứng dậy nhập hội cầu mây với tụi nó thì em Vy từ đâu bước lại.

 

- Tản bộ với Vy đi Nam ! – Em ấy rủ, mặt vẫn lạnh tanh.

- Ừ, thì đi… ! - Tôi đáp, vẻ hối lỗi pha lẫn bực dọc vì bị làm lơ cả ngày nay.

 

Bọn tôi tháo dép xách tay, đi về hướng sân golf Novotel, ở đó có cả thảm cỏ xanh mướt trải dài đến tận mũi đá xa tít ngoài kia. Gió biển thổi mát rượi, càng đi xa về hướng này thì biển càng vắng dần, tiếng đùa giỡn í ới đằng xa giờ chỉ nghe vọng lại. Em Vy mắt nhìn xa xăm, vẫn lặng im đi cạnh tôi, thỉnh thoảng khẽ vuốt tóc và cười mỉm. Đi được một lúc thì tôi hết đợi nổi nữa, cất tiếng trước :

 

- Sao hôm nay không nói với Nam gì hết vậy ? – Lần này tôi đã nói rõ ràng rành mạch, hình như bị bơ cả ngày nay nên giờ tôi chẳng thấy e ngại gì nữa, hùng hổ nữa là khác.

- Biết rồi còn hỏi ! – Vy đáp gọn lỏn.

- Ừ thì biết, được chưa ? – Tôi bạo gan.

- Thế biết gì, nói Vy nghe ! – Em ấy dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào tôi.

- Thì…chuyện mình tặng hoa cho 2 người lúc diễn ! – Tôi hơi chột dạ.

- 2 người là 2 người nào ?

- Thì là Vy với…Mai ! – Tôi gãi đầu.

- Ơ, tặng hoa cho bạn diễn văn nghệ thì đâu có gì sai ! – Em ấy đáp.

- Nhưng…mình lại tặng hoa giống nhau.. !

- Vy là gì với Nam ? – Mắt em ấy nhìn xoáy vào tôi.

- Thì…bạn gái !

- Vậy Mai là gì với Nam ? – Lại hỏi tiếp.

- Là…bạn bình thường ! – Tôi khó khăn trả lời.

- Vậy sao lại còn mua cùng 1 loại hoa tặng cả 2 người chứ ? – Giọng Vy chuyển sang trách cứ.

- Ừ..thì,..lí ra mình không nên mua hoa hồng phớt nhưng.. !– Tôi bắt đầu nói tào lao.

- Thế ra tặng hoa hồng phớt cho tôi là sai à ? – Tiếp tục bắt bẻ.

- Không, ý N không phải vậy…tức là… ! - Tôi đổ mồ hôi hột dù gió đang mát lạnh.

- Lần trước Vy nói Nam còn vi phạm thì chết với tôi, thế bây giờ …chết cho tôi xem đi ! – Mắt em nó đã đỏ hoe, hay là tôi tự thấy vậy không biết nữa.

- Ơ…lúc đó…làm gì đến nỗi phải … !- Tôi quíu lên.

- Không được chứ gì, vậy thôi !

 

Dứt lời em ấy bước đi ngang qua vai tôi, còn tôi thì đứng chết trân tại chỗ, người cứ đờ ra chả biết làm gì sất.

 

- “Chụt “ , từ đằng sau, Vy nhẹ nhón chân và hôn lên má tôi, rồi em ấy cười khúc khích, tôi mặt đỏ như gấc chín, run run vì quá bất ngờ.

- Hì, chết rồi nhé, chết…đứng luôn kìa ! – Em ấy vẫn cười, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

- Ơ…vậy là sao… ? – Tôi đang ngu.

- Là tha rồi đó, hì hì, nãy giờ chỉ đùa chọc Nam thôi, chứ hôm qua Huyền tới nhà Vy kể hết rồi, hết giận từ hôm qua rồi kia !

- Èo…vậy mà sáng giờ làm tưởng…hết hồn. ! – Tôi thở phào.

- Tưởng gì ế ?

- Thì tưởng….không nhìn mặt nữa chứ sao !

- Bậy nào, em đâu dám bỏ chàng cô đơn chứ, hì hì !– Em ôm tay tôi , nghiêng mái đầu cười lả lướt.

 

Chúng tôi dạo bộ dọc theo bờ biển, một tay xách dép, tay còn lại nắm tay nhau, lúc này thì nhìn em Vy dễ thương thật, nụ cười toả nắng, thỉnh thoảng khẽ vuốt đôi làn tóc mai, chợt em ấy chạy lại chỗ bờ cát gần bãi cỏ :

 

- Rùa con kìa Nam ! – Mắt Vy hấp háy.

- Không phải đâu, là baba đấy ! – Gì chứ kiến thức phổ thông thì tôi nhiều vô kể .

- Ộ ôi, nhìn yêu thế !

 

Ngồi chơi thêm chút nữa thì bọn tôi đi ngược lại, về chỗ lớp đang tập trung, chứ lỡ đi xa quá bị bỏ lại mất thì khổ. Mới được nửa đường thì đã thấy Tiểu Mai và thằng Tuấn đi hướng ngược lại, thằng này tay kia cũng cầm dép, tay còn lại cầm….chai nước, Tiểu Mai chỉ đi cạnh bên.

 

- Ghê nha, nắm tay rồi nha ! – Thằng Tuấn chọc.

- Sao đây ? Ghen tị à ? – Tôi phản pháo.

- Hé hé, tao không dám ! – Nó cười đểu cáng kinh dị.

 

Dĩ nhiên, Tiểu Mai đang thấy tôi với Vy, tay trong tay đi dạo, và nàng không tỏ thái độ gì cả, đi trước mặc cho thằng Tuấn quày quả chạy theo sau. Nhưng tôi của ngày đó đâu hay biết Tiểu Mai đang buồn lắm, lúc này tôi chỉ biết mình đang cực kỳ vui sướng mà thôi .

 

Đi đến gần chỗ lớp tập trung, Vy mới rời tay tôi và đi trước, cũng phải, để cả lớp thấy thì ngượng chết, tôi vừa định bước theo sau thì chợt nghe :

 

- Vừa nãy cũng không hẳn là giỡn đâu ! – Giọng Khả Vy ở phía trước khẽ thoáng trong làn gió biển mát lạnh của buổi hoàng hôn.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...