Jump to content
kimsongiang

CHIẾC CẶP BÍ ẨN (Truyện ngắn của Kim Sơn Giang )

Recommended Posts

1323455611_6.jpg

 

Hải đi thăm một phụ huynh của lớp bị tai nạn giao thông về vừa đến phòng Hội đồng đã nghe tiếng ồn ào vọng ra. Gì thế nhỉ ! Có lẽ là đám học sinh dỗi hơi của mình lại đánh nhau nữa rồi. Từ ngày Hải nhận chủ nhiệm lớp cá biệt này, Hải gầy đi trông thấy vì ngày nào lớp này cũng gây ra chuyện. Hải bước vào phòng. Trung, giáo viên tổng phụ trách của trường đã bảo:

 

-Chuyện học sinh của lớp thầy đấy. Thầy giải quyết dùm đi !

 

-Chuyện gì vậy các em ? Hải hỏi các học sinh lớp chủ nhiệm của mình đang có mặt trong phòng hội đồng.

 

Cả nhóm yên lặng không ai trả lời. Hải lại nghe loáng thoáng tiếng xì xào của nhóm học sinh đứng ngoài cửa nhìn vào to nhỏ:

 

-Nó lấy chứ ai.

 

-Chắc chắn là nó lấy rồi.

 

-Tao cam đoan là nó lấy đấy…

 

Hải thấy trong lòng có một điều gì đó bất an. Bao nhiêu ánh mắt của đồng nghiệp đang có mặt trong phòng hội đồng đang hướng về phái Hải như dò xét cách giải quyết của Hải đối với lớp học sinh cá biệt này. Từ đầu năm đến giờ, chỉ có 7 tuần nhưng lớp đã gây ra bao nhiêu là chuyện. Mới có tuần học đầu tiên, lớp đã đánh nhau tập thể với các lớp cùng khối. Rồi lại chuyện bỏ học đi tắm suối, chuyện tổ chức đánh bài... Bây giờ không biết chuyện gì đang xảy ra. Hải thấy như bị xúc phạm, Hải gắt:

 

-Thầy hỏi các em chứ có chuyện gì ?

 

-Dạ...bạn...Quang...lấy ...điện thoại di động của em. Phong người mất điện thoại ấp úng trả lời.

 

Đầu Hải như rối tung, tai như ù lại. Thời gian qua lớp đã gây bao nhiêu là chuyện, bây giờ lại đánh cắp điện thoại. Mà chuyện cấm mang điện thoại di động đến trường, Hải là người đề nghị gắt gao trong cuộc họp hội đồng tháng trước. Vậy mà giờ lớp của Hải lại mang đến trường rồi lại đánh cắp nữa chứ. Cả phòng im lặng. Hít một hơi thật sâu, Hải lấy lại bình tĩnh. Hải tiếp:

 

-Sao em cho rằng bạn Quang lấy điện thoại di động của em ? Hải hỏi Phong.

 

-Dạ em thấy bạn bỏ trong cặp của bạn. Phong giải thích.

 

-Em có lấy điện thoại di động của bạn không ? Hải quay sang hỏi Quang.

 

-…….

 

-Sao em không trả lời ? Sao lại khóc ? Việc gì phải khóc ? Hải gắt.

 

Quang là một học sinh ngoan, bố vừa mất trong vụ tai nạn sập hầm vàng mấy tháng trước. Mất bố, Quang buồn việc gia đình nên học hành chểnh mãng sa sút. Hơn tuần nay, Quang thường vắng không lí do. Có lẽ buồn chán nên đã nhập bọn, nhập đàn đua đòi, game giếc, đánh nhau, giờ lại cắp điện thoại chứ gì. Lấy trộm điện thoại của bạn rồi còn khóc nữa chứ. Thật là tệ. Nhưng hoàn cảnh của Quang cũng đáng thương thật. Hải nghĩ thế.

 

-Em có chắc là thấy bạn lấy điện thoại của em bỏ vào cặp không ? Hải hỏi Phong.

 

-Dạ em chắc ạ. Thầy không tin thì lục cặp bạn ấy thì biết.

 

-Em có đồng ý để bạn lục cặp của em không Quang ? Hải hỏi.

 

-Hu..Hu..Hu. Quang không nói mà lại khóc to hơn.

 

-Lục đi !

 

-Lục cặp bạn đi thầy !

 

-Nó lấy chứ ai !

 

-Lấy điện thoại của bạn mà còn khóc. Dị quá đi !

 

Cả nhóm học sinh nhôn nhao. Nghe đám bạn hào hứng nói thế, Quang lại ôm chiếc cặp của mình chặt hơn và nước mắt lại dàng dụa. Những vật cứng có kích thước kiểu dáng tròn tròn như chiếc điện thoại di động nằm phía trong lớp nhựa mỏng của chiếc cặp lại được lộ dần dần theo lực xiết của tay Quang.

 

-Đấy đấy ! Cả nhóm bạn hô lên.

 

Những thầy cô giáo có mặt trong phòng hội đồng đều tỏ vẻ mất lòng tin ở Quang. Cả Hải, Hải cũng nghĩ là Quang lấy chiếc điện thoại của Phong, tôi nghĩ vậy. Anh nghĩ, hoàn cảnh của Quang có thể xảy ra việc này, mà chắc chắn là thế. Anh không biết phải xử lý như thế nào cho phù hợp. Anh ngồi trầm ngâm, có lẽ Hải đang nghĩ cách giải quyết cho vẹn cả đôi đường. Nên phạt Quang thế nào, phạt Phong như thế nào, Phong mang điện thoại di động đến lớp nên cũng là người có tội. Hải lại nghĩ đến trường hợp nếu lục cặp của Quang, những vật tròn tròn phía bên trong lớp cặp nhựa kia mà không phải là chiếc điện thoại thì sẽ như thế nào đây. Quang là một học sinh ngoan mà...Hải đang nghĩ miên man.

 

Bỗng “bụp” một cái. Theo tiếng giục của nhóm bạn và một số ý kiến đồng ý của một vài giáo viên trong phòng hội đồng, Phong đã bất ngờ lôi được chiếc cặp của Quang rơi xuống đất. Cả phòng hội đồng im lặng. Bỡi trong cặp của Quang chỉ toàn là củ khoai lang rơi ra chứ không có chiếc điện thoại di động nào cả.

 

-Em mang những thứ này đến lớp để làm gì ? Hải hỏi Quang.

 

-Dạ em tranh thủ lúc giải lao mang bán cho cô hàng trái ngoài chợ để lấy tiền mua thuốc cho mẹ. Hơn tuần nay, mẹ em đau nặng, nhà lại hết tiền...

 

Cả phòng hội đồng im phăng phắt, có tiếng thút thít của ai đó.

 

Tiếng trống vào lớp vang lên. Tôi cầm cặp bước lên lớp mà lòng nặng trĩu suy tư. Không biết Hải sẽ xử lý việc đó như thế nào. Cả những người có mặt trong phòng hội đồng nữa. Họ đã nghĩ gì và sẽ nghĩ gì, làm gì với hai em học sinh, với những trường hợp tương tự như trên !?

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

TIN NHẮN LÚC NỬA ĐÊM

(Truyện ngắn: Kim Sơn Giang)

 

-Alo ! Mày điên rồi hã ? Mày trông tao chết lắm à ? Bạn thân lại là như vậy sao ? Thằng kia ! Mày điếc rồi à ? Sao mày không trả lời ? Mày câm rồi phải không ? ….

Tiếng chửi xói xả từ phía bên kia đầu dây điện thoại vọng lại. Hắn nghe rõ từng từ một. Hắn không trả lời. Hắn vẫn để điện thoại trong trạng thái kết nối cuộc đàm thoại. Nhưng hắn không còn chú ý nghe cuộc điện thoại này nữa.

-Thật tội nghiệp cho con nhỏ này ! Hắn chắp lưỡi và nói một mình.

Hắn ngã người ra ghế. Hắn vẫn cầm chiếc điện thoại đang hoạt động, tiếng chửi của người phụ nữ bên kia đầu dây vẫn vọng lại đều đều.

Hắn có vẻ buồn. Không biết hắn đang buồn cho cuộc điện thoại đang diễn ra hay buồn vì một lí do nào khác. Vẻ mặt của hắn đăm chiêu nhìn về phái chân trời xa xa. Ánh mặt trời cũng dần dần khuất sau dãy núi phía đằng tây. Hoàng hôn bao trùm không gian, trước mắt của hắn là một bầu trời tím biếc màu buồn.

Hắn và người phụ nữ vừa chửi hắn trong cuộc điện thoại kia là một đôi bạn thân từ thời tiểu học. Nhà hai người tuy không cùng xóm nhưng cũng gần nhau về mặt địa lí. Tuổi thơ của hắn và người phụ ấy đã gắn liền với biết bao kỷ niệm ngọt ngào, một tình cảm hơn cả tình bạn là chất keo đã kết dính thời trai trẻ của họ ở vùng quê êm ả thanh bình. Có đôi lúc, hắn tự nhủ với chính bản thân của hắn, hắn đã yêu người phụ nữ này từ thời trung học ! Nhưng có lẽ chỉ là một tình yêu đơn phương được gợn lên từ trong trái tim của hắn. Hắn chưa thốt ra lời nói yêu thương với người phụ nữ ấy bao giờ. Nhưng mỗi ngày hắn và người phụ nữ ấy không gặp nhau, hắn thấy lòng trống trải, thiếu thốn một thứ gì đó, hắn cứ thấy hình bóng của người phụ nữ này lảng vảng trong đầu của hắn. Hắn đã yêu người ấy thật rồi !

Thời gian dần trôi, tình cảm của họ cũng lớn dần theo năm tháng. Sự nghiệp đã không giúp họ trở thành những chiếc bóng của nhau trên đoạn đường đời của mỗi người như họ đã từng trải qua trong khoảng thời gian thời trung học. Hắn phải xa quê. Hắn nhận công tác một nơi mà hắn chưa bao giờ được nghe tới. Thời đất nước vừa thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế nên hệ thống thông tin liên lạc cũng không đáp ứng được vai trò thiêng liêng của ngành là chiếc cầu nối những tình cảm lứa đôi, không còn là cánh nhạn đưa tin, không còn là sợi dây liên hệ kết nối tình cảm họ. Họ mất liên lạc, hắn vẫn ôm hình bóng của người phụ nữ ấy hằng đêm cùng với giấc ngủ mộng mị ở nơi miền quê nghèo khó mà hắn đang công tác. Khổ thân cho hắn, lớp bụi thời gian có thể phủ mờ đi mọi vật nhưng không thể làm mờ đi hình bóng của một người mà hắn đã giành bao tình cảm chất chứa yêu thương.

Một ngày về phép, hắn được tin người con gái ấy đã có gia đình. Một người cùng nghề, cùng đơn vị công tác với cô ta. Vậy là hạnh phúc rồi ! Hắn lẩm nhẩm trong miệng cầu mong cho em được hạnh phúc bên người yêu mới. Chúc mừng em, em nhé ! Hắn chúc mừng, lời chúc mừng ấy có lẽ chỉ để tự lừa dối tình cảm của chính bản thân hắn với người phụ nữ ấy mà thôi. Có ai lại vui và chúc mừng khi nghe người mình yêu đi lấy người con trai khác làm chồng bao giờ ! Nhưng biết làm sao được trong hoàn cảnh này đây ? Hắn tự nhận thấy cái lỗi của hắn. Hắn đã mất liên lạc, hắn đã vô tình để sợi dây tình ái buông thỏng khỏi chữ yêu, sợi chỉ hồng không còn buộc chặt hình bóng của hắn vào trái tim của người con gái mà hắn đã từng yêu thương tha thiết.

Hắn lên đường quay lại đơn vị, công việc giúp hắn niềm vui để vơi đi sự thất tình đang chông chênh trong trái tim nồng nàn của hắn. Hắn lần đầu tiên trong đời đã được trải qua sự thất tình, trải qua cảm giác mất người yêu, cái cảm giác xót xa, bâng khuâng thật khó tả. Hắn cứ ngỡ trạng thái này kéo dài sẽ bị thời gian đánh quỵ ngã hắn. Hắn quằn quại trong cõi tim mình mỗi khi đi vào giấc ngủ. Hình bóng của người con gái ấy cứ hiện về và trở thành nhân vật chính trong những giấc mơ của hắn. Một người con gái hiền thục, giỏi dang, nhu mì, xinh xắn nhưng không kém phần tài tử như hắn. Có lẽ hắn yêu người con gái ấy vì cái chất lãng mạn, tài tử của cô ta. Nhưng rồi, thời gian cũng làm nguôi đi kỷ niệm. Cái bệnh thất tình của hắn cũng được thời gian và công việc chữa khỏi. Tình cảm ngày xưa hắn đã cất kín trong ngăn tim rớm máu yêu thương của mình.

Hắn không về quê trong một khoảng thời gian dài. Mọi thông tin ở quê đối với hắn giờ đây hoàn toàn lạ lẫm. Có lẽ vì buồn tình, có lẽ vì công việc, có lẽ vì hắn giận quê hương của hắn. Hắn đã bị quê hương từ chối sự đóng góp công sức, từ chối sự cống hiến hết mình cho quê. Hắn đành phải gạc nước mắt giã từ lũy tre làng thân yêu để đi đến một nơi lạ lẫm xa xăm. Để rồi, hắn đã mất đi người mình yêu. Hắn giận quê hắn nhiều lắm lắm.

Một ngày kia, đêm buồn nhớ quê, nhớ những kỷ niệm ngọt ngào thời trai trẻ, hắn đã gõ vào Google tên người con gái mà hắn đã từng yêu thương. Thật bất ngờ, tên người con gái ấy lại hiện lên trong một bài viết ở chuyên mục vòng tay nhân ái của một tờ báo mạng. Cô gái mà hắn đã từng yêu trong thời trai trẻ ấy, giờ đây đang mắc một căn bệnh nan y quá ác. Nhiều bệnh viện đã khước từ sự chữa trị. Nhiều trang báo điện tử đăng bài kêu gọi sự chung tay giúp sức cùng gia đình cô ấy với mong muốn kéo dài thời gian người con gái ấy đi về cùng thần chết. Hắn xem thời gian đăng tin của bài báo, thời gian đã khá lâu hơn một năm có lẻ. Lòng hắn như có bếp lửa đang thiêu đốt bên trong. Thời gian lâu như vậy, căn bệnh lại hiểm nghèo. Có lẽ cô ta đã đi về với thần chết rồi chăng ?! Hắn thấy hụt hẫng. Hắn không tin mảy may nào về sự tồn tại trên cõi đời này của cô ta nữa. Hắn không muốn tin điều đó, nhưng thời gian đưa tin của bài báo kia đã cũ lắm rồi…

Hắn ngồi trầm ngâm suy nghĩ giữa đêm khuya, tiếng gió mùa đông bắc từng đợt tràn về lạnh buốt. Hắn chợt nhớ ra nơi đơn vị người bạn gái của hắn đang công tác theo địa chỉ trên bài báo mà hắn vừa xem, hắn cũng có một người bạn đang công tác ở đây. Niềm vui như hé mở. Hắn bốc điện thoại định gọi cho anh bạn đang công tác cùng cơ quan với cô bạn gái kia. Hắn nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ sáng. Muộn quá rồi ! Hắn nghĩ không nên gọi điện vào lúc này. Hắn đã nhắn tin. Hắn nhắn với anh bạn của hắn "cậu có biết cô ấy không ? Hiện giờ còn sống hay đã chết chưa ?...”. Một dòng tin nhắn đã làm cho hắn khốn khổ trong cuốc điện thoại ban chiều và bao cuốc điện thoại mà hắn đã phải nghe. Tâm trạng của hắn lúc nhắn tin là muốn biết rõ cô ấy đã chết hay còn sống. Với hắn ngôn ngữ có thể có thừa để chọn những từ ngữ đẹp để lắp vào tin nhắn, nhưng có lẽ tính cấp bách của vấn đề, tình cảm trong trái tim của hắn thôi thúc hắn phải nhanh, nên hắn không kịp chọn được những từ ngữ đẹp để lắp vào tin nhắn kia. Nhưng hắn lại không ngờ cái tin nhắn ấy đã làm cho hắn phải khổ tâm….

Sáng hôm sau, những dòng tin nhắn mà hắn đang mong lại không đến, những tin nhắn không muốn đọc lại ào ạt tràn về máy điện thoại của hắn.

"Tao đây, tao đang còn sống đây, mày trông tao chết đến thế ư ? Tao chết thì mày được gì mà mày mong như thế…”

Hắn đọc tin rồi có gọi điện để giải thích và thăm hỏi về sức khỏe của người mà hắn mong mỏi đợi chờ. Nhưng chỉ là ý tưởng đẹp trong suy nghĩ của hắn thôi. Tội nghiệp cho hắn. Hắn liên tục bị chửi như tát nước vào mặt. Hắn không có cơ hội để giải thích và hỏi thăm dù chỉ một lời.

Hắn ngồi thở dài. Tiếng thở dài của hắn nặng nề uể oải. Có lẽ hắn buồn lắm. Tình cảm trông mong theo tháng ngày và cả đi vào giấc ngủ của hắn bây giờ hóa thành người căm thù hắn, nguyền rủa hắn. Tình cảm yêu thương của người ấy đã dành cho hắn hiện giờ bằng cả những câu chữ, những lời nói tồi tệ nhất thế gian. Cuộc đời là vậy sao ?! Hắn gạt nước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn khóc vì có người chửi rủa hắn. Hắn chưa bao giờ để một ai đó có cơ hội để chửi, vậy mà nay nó đã và đang diễn ra. Người chửi hắn lại là người bạn gái hắn hết mực yêu thương.

Hắn nghĩ, người ấy đang mắc bệnh, nếu mình mà lí giải hay giải thích, minh oan gì thêm có lẽ cô ấy sẽ buồn hơn trong cơn giận và làm cho cô ta sớm về với thần chết hơn. Thôi mình cứ nhịn, mình nhịn được mà, mình cứ để cho bạn chửi, bạn chửi nhiều sẽ thấy vơi đi cõi lòng và thoải mái hơn, như vậy sự sống sẽ kéo dài hơn. Hắn gật gù, mình cứ làm như vậy. Được nhìn thấy người mình yêu làm những việc họ thích, làm những việc mà họ cảm thấy thoải mái, những việc có thể đem lại niềm vui trước khi nhắm mắt và điều đó lại do mình tạo ra cũng là một điều hạnh phúc cho mình. Cuộc sống và là tình bạn hơn cả thân thiết thì nề hà gì những câu chửi của bạn. Vả lại, bạn chửi mình vì bạn chưa thật hiểu mình. Nhưng lỗi cũng do mình tạo ra, dòng tin nhắn vẫn còn sờ sờ ra đấy. Hắn nghĩ thế, hắn ngã người ra ghế, hắn bật lửa châm một điếu thuốc mong sẽ sưởi ấm được cõi lòng.

Tiếng gió mùa đông bắc gầm rú trong đêm, người hắn tê cứng. Hắn đứng dậy vươn vai đẩy cánh cửa bước ra ngoài định thực hiện vài động tác cho đỡ lạnh rồi đi ngủ. Cánh cửa vừa được mở ra, hắn nhìn thấy phía đằng đông đã rực lên những ánh sáng hồng. Tiếng người đi, tiếng còi xe đã vọng lại từ phía xa của đường lộ. Vậy là một ngày mới đã bắc đầu. Hắn cầu mong nơi người bạn gái của hắn mau chóng vơi đi nỗi lòng.

 

( Kim Sơn Giang )

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

CÁNH ĐỒNG CỎ LAU

 

(Truyện ngắn Kim Sơn Giang)

 

Lam lang thang trên cánh đồng cỏ lau. Anh lần dò những vết nứt của thời gian để tìm lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày ấy. Bước chân của anh chạm vào những vạc cỏ thân quen. Mũi anh vẫn ngưởi thấy vị ngọt của tình yêu xưa cũ. Hầu như trên cánh đồng ngày xưa ấy, mọi vật vẫn nguyên sơ, những kỷ niệm ngọt ngào trông còn vẹn nguyên trong trái tim anh. Anh lại nhớ. Anh lại ước ao. Anh ước cho thời gian quay trở lại. Anh thấy nhớ Sương đến quặn lòng.

Lam nhìn về phía xa xa. Nơi cuối những rặng cỏ lau, chiếc nón lá của ai đó cứ nhấp nhô ẩn hiện. Thoáng chốc, bóng trắng ấy đã di chuyển đến gần anh hơn. Nón lá vẫn ẩn vẫn hiện, vẫn đùa giỡn với tình yêu khát khao cháy bỏng, với nỗi nhớ mong da diết của anh như trò chơi trốn tìm thuở nhỏ. Anh lại nghĩ về ngày xưa. Những buổi chung đường sau giờ tan lớp, những cuộc hẹn hò đầy ắp ánh hoàng hôn. Sương cũng đội chiếc nón lá Gò găng, một sản vật nổi tiếng của quê hương đất võ. Với màu tinh khiết lứa đôi và đôi guốc mộc thân quen thuở nào. Hai đứa sánh đôi, tay trong tay thì thào về ước vọng, nhỏ to về cuộc sống, cười vang khi nhắc đến vợ chồng. Sương bảo, cả đời Sương chỉ yêu mãi Lam như yêu chính cánh đồng cỏ lau ắp đầy những kỷ niệm ngọt ngào. Ngày Lam nhập ngũ, Sương tặng người yêu mình bằng một vòng hoa kết bằng Cỏ lau để làm quà tiễn bước và không quên lời nhắn thì thầm: em vẫn đợi anh nơi cánh đồng lau ...

-Anh Lam ! Anh Lam đấy phải không ?! Giọng nói của một người phụ nữ đã đưa anh rời bỏ những kỷ niệm ngày xưa để quay về với hiện thực.

-Cô là.... Lam giật mình quay về phía người gọi với sự ngạc nhiên.

-Anh không nhận ra em à ? Em là Sương đây mà. Cô gái ấy trả lời.

-Cô là Sương !? Sương nào nhỉ ?

Lam sau giây phút ngỡ ngàng trước một người phụ nữ sang trọng đứng trước mặt, anh đã nhận ra người gọi tên anh chính là Sương. Người mà đã hẹn hò, người đã cùng anh nuôi dưỡng giấc mơ hạnh phúc. Sao Sương lại đổi khác thế kia ?! Ngày xưa, Sương của anh dịu dàng, mộc mạc, đằm thắm nét quê. Nón lá, áo bà ba nhiều khi đi chân trần chạy rông trên đồng cỏ. Cả đời Sương ao ước được đi xe đạp điện với bộ áo dài đến trường mỗi bữa. Nhưng ao ước chỉ là ước ao.

Trước mặt Lam bây giờ, Sương hoàn toàn đổi khác. Một phụ nữ rất sang trọng, ăn diện rất mốt, rất sành điệu như những cô gái thị thành mà Lam nhìn thấy qua phim truyện hoặc Ti vi. Cô đang đi con xe Air Blade 2011 màu đỏ bốc đô, chiếc quần đai ngắn hở mông và cả đôi giày cao gót nữa. Cô gái này là Sương của anh đấy ư? Anh thấy phân vân, hồ nghi về sự đổi thay của cô gái đang đứng trước mặt anh. Nhưng giọng nói và cả ánh mắt thì đúng là Sương rồi, đôi mắt này đã chôn kín hồn anh trong những đếm trường nhớ nhung khi những ngày anh còn tại ngũ.

-Anh về bao giờ ? Có vợ chưa ? Sao lại đứng đờ người ở nơi bãi ma hoang vắng này... Sương hỏi.

-.... Lam chưa kịp trả lời.

-Em về thăm quê. Ngày mai là giỗ Nội. Sương giải thích.

-....

- Anh cố kiếm mối nào ở phố cho tử tế mà nhờ. Thời nay mà sống ở quê thì cực lắm...

-.... Lam vẫn chưa có câu trả lời.

Có lẽ anh đang ngỡ ngàng trước sự đổi thay của Sương nên chưa hoàn hồn trước bối cảnh thực tại. Anh muốn tìm hiểu về sự đổi thay ấy nhưng chưa kịp hỏi, bỗng có tiếng gọi từ đằng sau:

-Thôi đi em ơi. Đi về kẻo muộn.

-Dạ . Sương đáp lời.

-Thôi em đi trước. Chồng em đợi. Lam thấy anh ấy có đẹp trai không ? Sương nói với Lam.

-... Lam ậm ừ không buông nổi thành tiếng.

Tiếng xì xèo của xe máy lướt qua mặt anh. Để lại phía sau một làn khói xăng hăng sằn. Đám khói bay lơ lửng bồng bềnh hoà cùng màu xám úa của hoàng hôn quê nhà. Sương đã có chồng rồi ư ? Sương thay đổi nhiều quá. Phải chăng trên đời này ai cũng giống như Sương. Có lẽ thế nên đám thanh niên của làng cứ háo hức bỏ học bỏ nhà lên phố làm ăn. Mà khi có tiền, người ta linh hoạt hẳn ra, họ đã nhận ra rất nhiều điều. Như Sương chẳng hạn. Sương đã thấy sợ sự cực nhọc của người dân quê. Sương đã sợ và rời bỏ nơi đã sinh mình ra và đã hằng sâu những kỷ niệm ấu thơ ngọt ngào của mình. ... Đời là vậy sao ....!

Lam bước đi trong đồng cỏ lau, gốc cỏ lau ấn vào chân anh nghe lòng đau nhói. Anh nhìn phía xa, những ngọn cỏ lau tua tủa như những rừng chông đâm thẳng lên trời, hoàng hôn trên đồng cỏ lau đang tím dần như chảy máu.

Kim Sơn Giang

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...