Jump to content
DOAN VAN NGHIEU

Chùm thơ NG-YEU

Recommended Posts

CHIỀU NGÓNG QUÊ NHÀ

 

Phía ấy đẹp trời chắc quê mẹ không mưa

Mà con thấy trong lòng bão nổi

Mẹ tuổi chín mươi, ôi thời gian đừng vội

Chiều ngóng quê nhà thương nhớ mẹ, Mẹ ơi!

 

Nghĩa Tân,06.1999

Đoàn Văn Nghiêu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

ĐÊM TRĂNG NHỚ MẸ

 

Thương nhớ mẹ nhiều con ngóng hướng trăng lên

Biển êm sóng qua mùa bão nổi

Tuổi chín mươi mẹ già vẫn vội

Bóng như chấm tròn nơi sân trước vườn sau.

 

Cơn bão qua rồi mà lòng con nhói đau

Thương mẹ tuổi già nơi quê nghèo nắng gió

Con thèm mơ về thời trẻ nhỏ

được mẹ vỗ về âu yếm bao dung.

 

Như đêm nay trăng sáng trải màu nhung

con hiểu đó là màu trăng quê mẹ

Ngót năm mươi mà lòng con như thơ trẻ

Thương nhớ đến vô bờ con thầm gọi: Mẹ ơi!

 

Đêm mênh mông trăng sáng tỏa đất trời

Mẹ kính yêu chắc vẫn còn thao thức

Lo cho con vẹn tròn nhân đức

Nơi đất khách quê người luôn mạnh bước bình an

 

Con xin mẹ yên lòng dẫu có gian nan

Điều mẹ dạy con ghi lòng tạc dạ

Nhân đức vẹn tròn dẫu mưa đông nắng hạ

Dẫu vật đổi sao dời chữ hiếu con ghi.

 

Ôi đêm nay trăng sáng chốn kinh kỳ

Nhưng lòng dạ con hướng về quê mẹ

Con mơ sống lại ngày thơ trẻ

Bên mẹ hiền tôn kính chốn trăng quê.

 

Nghĩa Tân, đêm thượng tuần tháng 7 năm 1999

Đoàn văn Nghiêu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NỢ

 

Cả cuộc đời tôi mãi nợ quê hương

Nơi cồn cát mái gianh bữa quen khoai cùng sắn

Nơi cha già dầm sương dãi nắng

Nơi mẹ hiền tần tảo để nuôi tôi.

 

Tuổi thơ cánh cò chao bên nôi

Lời ru dở giữa mùa dông bão

Cha đổ mồ hôi mong tìm bát gạo

Mẹ tảo tần cố kiếm nưng cơm.

 

Gạo - cha đâu có ăn

Cơm - mẹ phần con trẻ

mưa vẫn dội trên lưng cha, nắng đổ đầy lưng mẹ

Mong con lo ấm yên bình.

 

Nghèo - đói - bão dông vẫn đến tự trăm miền

Hành hạ mẹ cha không kể ngày tính tháng

Đất cằn khô, nước như mồ hôi mặn chát

Bờ tre xào xạc những ưu phiền.

 

Con lớn lên nhờ nghĩa mẹ hiền

Con thành đạt nhờ công cha như biển cả

Quên sao được những cơn dông mùa hạ

Như không quên đất bùn, gió cát đêm đông.

 

Không thể thiếu nguồn mà có những dòng sông

Hoa trái ngọt bởi đất bền rễ chắc

Con cầm súng lên đường đi đánh giặc

Lòng nợ nhiều nghĩa mẹ, công cha.

 

Nghĩa Tân, 17.07.2001

Đoàn Văn Nghiêu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NHẮN EM CHIỀU DÔNG BÃO

 

Trời oi nồng, chiều dông bão đó em

Nhớ về sớm kẻo đường trơn gió rét

Thân gái dặm trường, đất trời oan nghiệt

Em nhớ về sớm nhé nghe em!

 

Mười tám năm rồi mà xa cách không quen

Bao nỗi âu lo mỗi khi trời trở gió

Anh thương em như cánh chim bé nhỏ

Giữa trời dông tố chơi vơi.

 

Tiếng bão gầm vọng từ xa khơi

Mây vần vũ nơi chân trời góc bể

Thương nhớ em anh ước mình có thể

Che những cung đường mưa gió em đi.

 

Nghĩa Tân, mùa dông bão 1999.

Đoàn Văn Nghiêu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

BÊN CẦU VIỆT TRÌ

 

Nhịp cầu về thành phố ngã ba sông

Bụi nhuốm đỏ miền trung du mờ ảo

Bên anh, em thẹn thùng thay áo

Dạt dào câu hát dân ca.

 

Có phải qua cầu nước chảy áo trôi xa

Để anh đứng giữa đôi bờ thương nhớ

Nước cứ chảy về xuôi, gió vẫn lên từ biển

Mênh mang câu hát xa vời.

 

Ai bảo trung du xanh đất, thắm trời

Giờ mây bụi hồng trong nỗi nhớ

Cầu nâng nhịp người đi, chiều tương tư người ở

Nơi ngã ba sông buồn.

 

áo vương rồi người cũng đi luôn

Có vương vấn gì không câu hát

Trả lại nhẫn cho người về miền gió cát

Dật dờ nhìn lục bình trôi.

 

Cuối chân trời đám khói nhạt màu vôi

Không đủ tụ thành mây, loãng dần trong gió

Nhìn lại tôi thấy mình ráng đỏ

Chiều hoàng hôn.

 

Việt Trì, 20 năm ngày gặp lại 1980 - 2000

Đoàn Văn Nghiêu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

ÁNH TRĂNG

 

Ai xô nghiêng vầng trăng

Để ánh trăng đổ tràn trên đồng cỏ

Hương mật trộn trong gió

Ngất ngây.

 

Không thẹn thùng e ấp trong mây

Mà lộ liễu

Tròn đầy

Trên cánh đồng vương lụa.

 

Nơi cửa sông thuyền ai chờ đó

Dật dờ con nước nổi trôi

Nghe xóm xa có tiếng ru nôi

Đầu gềnh vẳng tiếng gà tập gáy.

 

Như chơi vơi giữa biển hồ

Thân xác rã rời trên hoang đảo

Trong huyền diệu ảo mờ chao đảo

Trải lụa đến chân trời, ta ngợp dưới ánh trăng.

 

ánh trăng loang mơn man

Lòng ta như lửa cháy

Sợ bình minh hồng

Làm hương mật cằn khô.

 

Nghĩa Tân, 03.04.2001

Đoàn Văn Nghiêu

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...