Jump to content
trantrunghieu

TÔI ĐÃ SAI KHI PHÊ BINH THƠ CỦA BẠN!

Recommended Posts

NHỚ QUÊ HƯƠNG TÔI!

Quê hương tôi

Nơi nắng gió quanh năm khô rát mặt

Mảnh đất cằn ngày hai bữa rau dưa

Nơi mẹ tôi vẫn chiều chiều đón đợi

Âu yếm thân thương sau mỗi lúc học về.

 

Quê hương ơi! Nhớ hàng dừa xanh vi vu trong gió

Hát bài ca bất tận của nắng trưa.

Me chua chấm muối, mặn mà thêm tình bạn

Dăm miếng xoài xanh vẫn chia sớt niềm vui.

 

Nhớ làm sao những trưa hè nắng cháy

Khúc mía lau gầy, cả đám chia nhau.

Mãi bơi lội trên dòng sông cạn nước

Để chiều về, run rẩy nằm trong mảnh chăn xơ.

 

Và nhớ cả những chiều thu gió mát

Yêu lắm cánh diều no thoả gió quê hương.

Đám bạn bè đứa hái hoa, bắt bướm

Buổi hoàng hôn vẫn bắt dế, trốn tìm

 

Ôi quê hương! Ngàn năm sau vẫn thế

Nâng đỡ tuổi thơ bao kỉ niệm thân thương.

Vun đắp thêm những bài học yêu đời

Và đưa tiễn người đi xây đất nước.

Nguyệt Hoa 19-10-2006- thotre.com

 

Chào bạn tôi có nick là Xuân Thủy! Mỗi ngày tôi sẽ đọc một bài thơ trên Thotre cho dù tôi rất bận và đang làm tốt nghiệp ở một lĩnh vực không liên quan gì đến thơ cả. Nhưng thơ lại liên quan đến rất nhiều thứ mà tôi muốn tạo ra.

"Quê hương" của bạn! Vâng! Tôi nhận thấy "Quê hương" của bạn cũng giống quê hương của tôi, của bất cứ người nào, và ngay cả của một người nước ngoài khi đến "quê hương" của bạn, bởi họ thấy sự tương đồng với quê hương của họ nhưng họ sẽ không thấy và chưa thấy sự khác nhau giữa con ngừơi họ và bạn. Tức là sản phẩm của "Quê hương" bạn có thể giống với họ - một người nước ngoài!

Điều đáng kể duy nhất mà bạn có đó là hai câu thơ cuối, chính từ ý này mà bạn có những câu thơ trên, sự gượng ép! Đôi khi các nhà thơ vẫn thường như vậy, như để cố gắng tìm thêm cái đẹp trong ngôn ngữ của dân tộc (thứ ngôn ngữ mà ai ai cũng thấy như bạn: "thật khó để chia sẻ nên mới viết thành thơ) - Như nhà thơ Huy Cận vậy - ông viết bài "Tràng giang" khi chỉ tìm ra được 2 câu đầu và để viết trộn bài ông phải mất 15 lần viết bản thảo, ban đầu ông định viết thơ thể 5 chữ - ngũ ngôn - nhưng sau ông đã bị lôi cuốn bởi tính nhạc của thể thất ngôn của ông cha ta để lại.

Thơ không phải chỉ là một cảm xúc mà ta vẫn cho là lãng mạn, mà quên đi bạn cũng sẽ là một phần của quê hương con cháu bạn!

Chân thành!

21-10-2006

Xuân Thuỷ

 

(*)

Tôi là người Việt Nam và thật xấu hổ cho tôi - tôi chả hiểu tí tì ti ý nghĩa gì cái bài bình thơ trên đây cả . Làm ơn có ai là Việt kiều hay người ngoài nước Dịch ( hay phóng tác cũng được ) dùm ý của đoạn văn trên - vô cùng thank kiu very mách

 

nguyetthao 0125-221006

 

Oh! Có lẽ bạn bực mình vì tôi chăng! Tôi không muốn câu chuyện của chúng ta là lời vô bổ!

Trước hết rất xin lỗi bạn!

Trong bài phê bình của tôi có cả lời khen ngợi, xong tôi cố gắng giữ lời ở thế quân bình nhất có thể.

Tất nhiên tôi cũng như bao người khác đều trân trọng những gì là quê hương của mình. Nhưng bạn thấy đấy những người mẹ có con hy sinh ở chiến trường co bao giờ họ than khổ như giới trẻ của chúng ta ngày nay! Quê hương của chúng ta là sự ẩn tàng của cái đẹp! Có lẽ đó là ý kiến của riêng tôi. Tôi hy vọng sẽ có sự chia sẻ của bạn về những gì thú vị của quê hương bạn! Tất nhiên tôi không so sánh bài thơ của bạn với những bài thơ khác về quê hương. Hy vọng là tôi và bạn sẽ làm được tốt hơn về phê bình và thơ.

Tôi trân trọng tâm hồn bạn và không có mảy may xúc phạm!

Xin tặng bạn bài thơ quê của tôi! Mong nhận được sự phê bình của bạn!!!

Quê

Tôi trở về quê, đã lâu rồi

Từ hôm nào, tôi không nhớ nữa

Đến bây giờ mới nhớ từ "Quê"

Khi đã thấm những ngày cơ cực

 

Nơi thành thị không dám ứơc mơ

Ta được gì chứ, trên khoé môi

Suốt ngày nghe nhạc với xem phim

Học bài rồi ngủ, tay chân cứng.

 

Tâm hồn ta, cũng cứng đờ ra

Muốn được ai yêu, như Quê vậy

Ta không biết hát, họ cũng vui

Mời ta ly rượu, như ước mơ...

 

Tâm hồn ta cũng cứng đờ ra

Muốn yêu một người, một cô gái

“Gái Quê chân chất mặn mà sao”

Ta không yêu, bảo là không quen,

 

Tâm hồn ta cũng cứng đờ ra,

Thích cô gái đẹp, lại cao sang,

Nhưng mà cô ấy có chịu đâu,

Bởi ta không hát, vui cùng nàng...

Xuân Thủy-2006

Tôi không cảm thấy hài lòng với những câu thơ cuối của tôi. Có lẽ chỉ là cách thể hiện khác về thơ. Quê tôi có cát trắng rất nhiều ở tận đảo xa, nhưng trên hết tôi nhận ra rằng quê tôi cũng như đất nước và tổ quốc tôi, nơi đó nghèo, nhưng có tình. Đó là một thứ tình mà người phương Tây công nghiệp hóa, đô thị hóa không có được khi mà họ đã từng tàn phá những nền văn minh của các dân tộc khác mà bây giờ con cháu của họ đang nhận ra và cố gắng cứu vớt lại những gì đã mất. Cái tình người nhân bản.

Trân trọng!!!

Xuân thuỷ -23-10-2006

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...