Jump to content
hoanggiao

Đọc một bài thơ buồn. Lá lìa cây lá có buồn không?

Recommended Posts

ĐỌC BÀI THƠ "CHỦ NHẬT EM CÓ BUỒN KHÔNG"

CỦA TÁC GIẢ "TT"

1333019466_la-va-cay.jpg

Lá lìa cây lá có buồn không?(Hình ảnh internet)

 

Bài thơ CHỦ NHẬT EM CÓ BUỒN KHÔNG

 

Chủ nhật buồn

Em có buồn không?

Anh thơ thẩn trong căn nhà vắng

TV xem hoài thấy chán

Nhạc nghe mãi rồi cũng nhàm tai.

 

Chủ nhật buồn

Em có gì vui?

Anh ngồi ngó mông lung ngoài cửa sổ

Đám cưới nhà ai vừa đi qua phố

Anh gửi theo câu chúc phúc không lời...

 

Chủ nhật buồn

Em có đi chơi?

Anh quanh quẩn với bài thơ dang dở

Viết cho em kể bao điều ấp ủ

Rằng bao giờ mình được bên nhau.

 

Chủ nhật buồn

Anh chẳng đi đâu

Ngồi nhớ em như từ trăm năm trước

Nghìn năm sau vẫn một niềm ao ước

Chúng mình về ở chung nhà.

 

Chủ nhật đến rồi Chủ nhật qua

Nỗi buồn anh là điều bất biến

Mãi mộng mơ cái ngày em đến

Tươi vui...

Rạng rỡ...

Sắc hương hoa...

TT

 

 

 

 

 

LỜI CẢM NHẬN

Con người dù mạnh mẽ đến đâu vẫn có những lúc không thoát ra được những nỗi buồn. Buồn như thể không giấu vào đâu được. Muốn nói lên, muốn chia sẻ mà phải lặng im. Nhưng có những người đã biến những nỗi buồn thành thơ, như một cứu cánh tự an ủi, tự hy vọng. Ở người này, nỗi buồn đã được thăng hoa thành một thứ khác tích cực hơn. Nỗi buồn có thể trở thành sức mạnh vượt lên nỗi cô đơn để tồn tại và tồn tại...

Nỗi buồn không bất biến, nó có thể đổi thay. Nếu thơ họ đến được với mọi người, lay động tâm can, thì giá trị ấy vô biên và bất tử.

Tuy nhiên không phải nỗi buồn nào viết lên giấy cũng thành thơ giá trị.

Con người càng từng trải, càng dấn thân, va chạm nhiều, có vốn sống nhiều mới có thơ hay, tinh tế và sâu sắc.

 

Đến với bài thơ "Chủ nhật em có buồn không" của tác giả bloger Ngày Bình Yên mang ký danh Tuti, chúng ta thử mổ xẻ nỗi buồn của anh thể hiện trong thơ như thế nào nhé.

Thoạt nghe tựa đề thấy bi quan sao ấy? Sao không là "em có vui không?". Nhưng "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", tôi thầm lý giải giùm tác giả.

Cứ mỗi một đoạn thơ là có những câu hỏi "em có buồn không", "em có vui không", 'em có đi chơi"... ? Biết được ngay thông điệp anh muốn nói anh buồn và anh đang nghĩ về em.

Là một nỗi buồn chợt đến trong ngày chủ nhật. Anh tự nói một mình mình nghe thôi, biết nói với ai? Mượn "em" để nói. Em đã vuột xa tầm tay anh từ lâu lắm rồi, còn đây đâu mà nghe. Thôi thì gửi vào thơ. "Em" có thật không? Em trong quá khứ? Trong hiện tại? Hay em trong tương lai? Ai mà biết được ngoài anh? Có thể chính anh cũng chưa biết em là ai? Một em trong tưởng tượng cũng nên. Vì thơ thuộc về trí tưởng tượng mà...Em là gì cũng chẳng sao, miễn là tác giả có thể giãi bày được tâm trạng của mình cho nỗi buồn có thể vì thế mà vơi đi, thoát ra, thoát ra...Ai có thể chịu đựng được những nỗi buồn, một mình?Phải tìm mọi cách để "biến" nó thành cái khác dễ chịu hơn.

Những cái "biến" ấy chính là sự sáng tạo, là cái làm nên mọi sự thay đổi cuộc sống theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Hạnh phúc thay cho những ai có được thật nhiều cái 'biến" như thế.

Liệu bài thơ của anh Tuti có được cái "biến" ấy không? Khi bài thơ ra đời, tâm trạng của anh ấy ra sao so với lúc trước?

Kết thúc bằng câu:

"Chủ nhật đến rồi chủ nhật qua

Nỗi buồn anh là điều bất biến

Mãi mộng mơ cái ngày em đến

Tươi vui...

Rạng rỡ...

Sắc hương hoa..."

 

Thì ra, chỉ cần "em" đến với hình ảnh như trên là xua tan hết buồn của anh? Chỉ có vậy thôi sao? Tôi trộm nghĩ từ "em" tượng trưng cho niềm tin vào cuộc sống, đồng thời cũng là người con gái anh thầm đem lòng yêu thương...mà vì lý do nào đó hai người không đến được với nhau. "Em" bây giờ còn lại trong anh là nỗi nhớ thương bồi hồi day dứt không nguôi. "Em" là khát vọng tình yêu hạnh phúc, khát vọng tình yêu gia đình:

"Ngồi nhớ em như từ trăm năm trước

Nghìn năm sau vẫn một niềm ao ước

Chúng mình về ở chung nhà".

Điều "ao ước' ấy đã không thành hiện thực nên tác giả mới "khát' , mới mong, mới khắc khoải, cuộn lòng...Không biết giờ đây "em" ở phương nào để anh gửi lời đến. Bài thơ này có thể là cánh chim đưa thư bay khắp phương trời tìm đến em trao lời nhắn gửi đến lòng em?

Đọc thơ mà thấy động lòng, mong sao cô ấy mau mau trở về với tác giả đem đến sự "tươi vui rạng rỡ sắc hương hoa"

 

Tất nhiên là "em" không về, chỉ có lòng người còn mong đợi mà thôi. Nhưng bài thơ đã thăng hoa được nỗi buồn. Sự trầm tĩnh chính là cái khác nảy sinh từ nỗi buồn được thăng hoa từ bài thơ, nỗi buồn mang giá trị tích cực giảm nỗi đau và tăng sức sống. Vậy thì bài thơ đã có một cái này biến thành cái kia có giá trị nâng đỡ con người lên, cao hơn...

 

Từ một nỗi buồn ban đầu:

 

"Anh thơ thẩn trong căn nhà vắng

TV xem hoài thấy chán

Nhạc nghe mãi rồi cũng nhàm tai"

 

Buồn không để đâu hết buồn, không biết làm gì để thoát buồn trong căn nhà trống vắng. Anh chợt nghĩ đến em muốn gửi em câu chúc phúc không lời qua đám cưới nhà ai ngoài cửa sổ:

"Em có gì vui?

Anh ngồi ngó mông lung ngoài cửa sổ

Đám cưới nhà ai vừa đi qua phố

Anh gửi theo câu chúc phúc không lời..."

 

Giọng thơ là lời thầm thì của một người đang yêu. Cô ấy đọc được chắc hạnh phúc lắm. Biết rằng em không thể đến anh vẫn ấp ủ bao điều với em, với thơ, đây là hạnh phúc hiện tại mà anh có được, những bài thơ dang dở của anh đã thể hiện tình yêu nồng nàn với em trong xa cách, và anh không nguôi hy vọng:

 

"Chủ nhật buồn

Em có đi chơi?

Anh quanh quẩn với bài thơ dang dở

Viết cho em kể bao điều ấp ủ

Rằng bao giờ mình được bên nhau"

 

Anh không nguôi hy vọng ở câu nói: "Rằng bao giờ mình được bên nhau". "Em" ở đâu, có nghe thấy không? Độc giả thầm hỏi nhân vật nữ trong bài thơ và mong cô mau trở về.

 

Bài thơ này viết súc tích, sắc gọn, truyền cảm, dễ đọc, dễ nhớ, dễ cảm, ý tứ sâu sa.

 

Với cách viết thơ tự do vần tiếp, nhuyễn, cách ngắt nhịp ba, bốn ở mỗi đầu khổ thơ làm cho bài thơ chắc, sâu, rộng, thuyết phục.

 

Tác giả có lối viết: dùng câu chữ bình thường để truyền tải những thông điệp muốn nói với bạn đọc, nên tâm tình của người viết gần gửi, mộc mạc, chân thành sẻ chia.

 

Toàn bộ bài thơ là khát vọng yêu và mong muốn vô cùng hạnh phúc đôi lứa của tác giả cũng như các bạn trẻ, mỗi người cần phải biết yêu biết bảo vệ tình yêu và giữ gìn những gì cần phải giữ, để cho những người yêu nhau đến được với nhau, được sống bên nhau mà không phải day dứt. Đừng để người yêu thương vuột khỏi tầm tay bạn nhé.

29/3/2012

Hoàng Giao

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

1351310462_1351043883001B.jpg

 

 

Cảm nhận thơ Tuấn Kiệt

 

Tuấn Kiệt làm thơ như một tâm sự ...đời của anh. Tất cả những vui buồn, đau khổ, thất vọng, Những suy tư của anh đều trút vào trang giấy nhỏ chỉ mong vơi bớt nỗi buồn, vơi đi căng thẳng của một cuộc sống mưu sinh. Qua cái gọi là thơ của anh, tôi hình dung ra một con người chịu nhiều cơ cực. Một sự chịu đựng vượt thời gian...Anh có một lối sống âm thầm, một sự xả thân và sự đồng cảm khá lớn với các số phận. Với bản thân, anh luôn nghiêm khắc, cẩn thận, tỉ mỉ, khắt khe trước các lối sống và các giá trị cuộc sống. Thơ anh đẹp hồn thơ của sự sống bươn chải. Hồn thơ của tình người... Đọc thơ anh, mỗi người như được tự khám phá bản thân. Thơ anh luôn khơi nhiệt tình. Viết từ tâm huyết và triền miên sinh lực dồi dào. Đặc biệt trầm tư ưu ái. Khắc khoải yêu thương và sẻ chia. Nó như vương vào ta, gợi mở, phảng phất mùi sương gió, nắng hanh.

 

Thơ là người. Thơ chính là anh, với tất cả những gì muốn nói...Những thông điệp muốn nhắn nhủ với mọi người. Anh thể hiện rất đạt. Nó đi vào lòng người, lay động. Nó thổn thức, đốt cháy. Nó là cái lá xanh mang không khí trong lành đến mọi người.

 

Đi từ Bài thơ Lang thang kiếm tìm

 

Những cái gì đã vuột mất không còn nữa. Tác giả loay hoay với một quá khứ, lặng lẽ, đơn độc. Đơn độc trong tâm tưởng. Đơn độc một lẽ thường…vô phương cứu chữa. Tác giả nuối tiếc cái của một thời đã mất

 

Nuối tiếc để làm gì? Để dịu lại một nỗi đau xa xưa? Để tìm lại? Hay để bước tới một cái gì khác hơn cái của ngày hôm qua? Hay cái của một tư tưởng, một cuộc đời mới vẫn quẩn quanh làm anh không dám bước qua quá khứ để chấp nhận hiện tại? Có lẽ là tất cả...Anh hình như vẫn thuộc về một con người có trước có sau, thích hồi tưởng, hoài niệm…

 

Bài thơ viết về mùa thu, mùa của tình yêu thương và khát vọng. Mùa của những giá trị lắng lại trong hồn thi sĩ…

 

"Tôi vẫn đi trong âm thầm lặng lẽ

 

Khoác đơn côi trùm kín mảnh thân gầy…"

 

Kiếm tìm trong vô thức, không niềm hi vọng, anh vẫn đi…đi hết cuộc đời này, tiếp đến đời sau chăng? Không tìm ra…"Bỗng thấy mình nhỏ bé", không dừng lạI, "khắc khoải nuối thương". Nhưng

 

"Cái kiếm tìm chập chờn như bong bóng" khiến anh nhuốm đau cho cái "xa vời vô tận" kia. Mùa thu mà "rát lưng", "lạnh bàn chân", "mây không bay lãng đãng"? Mùa thu mà anh lang thang…?

 

Đến Bài thơ GIÁ CHỈ

 

Mình đọc bài thơ này nghe đằm thắm da diết Giọng thơ như làn điệu dân ca...Như khúc hát lời ru êm đềm. Dòng sông bao giờ cũng gợi cảm trong lòng người những tình cảm tha thiết đằm sâu. Hồn tác giả cứ cuốn vào con sông Cầu, vào Hội Lim, những câu quan họ, nơi ấy tất cả đều mang hình dáng của em, của mênh mông tình anh…mà sao thấm đẫm tình quê hương xứ sở?

 

"Anh chưa đến quê em

 

Chưa một lần thăm sông cầu nước chảy?

 

Bỗng xa xăm...

 

Anh nhớ về nơi ấy

 

Một miền quê ... Anh chưa đến bao giờ?"

 

Một miền quê... chỉ có ở trong mơ

 

Xa tít tắp luỹ tre làng rủ bóng

 

Gió nhẹ thổi, tiếng tre như đưa võng

 

Trên sông Cầu soi bóng nhịp cầu Lim"

 

Cụm từ "lũy tre làng rủ bóng" và "tiếng tre như đưa võng" khiến mìnhnhớ nôn nao những buổi trưa hè ngày xưa mình vẫn thường hóng mát lưới lũy tre làng. Mình thích cách dùng từ của tác giả, rất hình tượng và duyên dáng: "rủ bóng", "đưa võng".

 

"Đến với quê em

 

Bằng nhịp đập con tim

 

Và hơi thở...nồng nàn từ hai phía

 

Không nói được bởi ... lời không trọn nghĩa

 

Nỗi đau riêng ... đâu chỉ một con người"

 

Chắc có lẽ, một cái gì đó đã trở thành nỗi đau vì nó không được trọn nghĩa? Nhưng tiếc thay nó vẫn lung lay lòng tác giả? Một sự lưu luyến hay luyến tiếc, một sự không nguôi ngoai mà anh không muốn nó trở thành kỷ niệm. Nó không hình thành rõ rệt trong tim anh. Anh như vuột mất điều gì trong nỗi nhớ mong, trong tiềm thức, niềm đau?

 

"Giá chỉ biết để chỉ... nhớ thương thôi

 

Và xin đủ cho chim trời tung cánh

 

Nhưng...gió bấc ...mưa bay ...và giá lạnh

 

Sóng ngàn đời ...mãi vẫn chẳng rời xa"

 

Lời ca câu hát của một miền quê chưa biết như vẫn đêm ngày mời gọi anh ở lại. Anh chưa đến mà cũng không muốn ra đi, không muốn rời xa nơi ấy? Điều kỳ lạ? Lời thơ như lời réo rắt của một cái gì vừa kịp nhìn thấy đã phải vội xa. Vừa kịp trào sôi đã phải lắng lại, vừa vội đong đầy, đã phải chia vơi.

 

"Từ một nơi xa

 

Nhớ miền quê chưa biết

 

Nghe trong tim...

 

Một giọng ca tha thiết

 

“Người ơi người ở đừng về”

 

Một cái chia vơi diệu vợi. Lắng sâu tâm tình. Không phải một nỗi niềm đau không hóa giải. Bởi nó được vào hồn, bơi trong thơ, mênh mông và lướt sóng. Nâng con người lớn lên giữa cuộc sống.

 

Tình yêu thương đúng nghĩa, dù đến đích hay không, với lí do nào đó vẫn tiếp sức mạnh cho con người sống một đời sống như con người từng muốn sống, muốn đạt tới..

 

"Mơ đến quê em

 

Được tắm nước sông quê

 

Ngắm nhịp câu Lim

 

Nghe câu quan họ

 

Thuyền lướt nhẹ, buồm căng theo gió"

 

Tác giả đã sống bằng giấc mơ của mình. Một giấc mơ của tình chờ, bến đợi. Dẫu cuộc đời không đạt được những gì trong mơ, nhưng hình như nó vẫn miên man một niềm hi vọng. Biết rằng đã kết thúc nhưng cuộc đời vẫn chưa kết thúc

 

"Trên sông cầu nước chảy lơ thơ...

 

Em biết không?

 

Chỉ một giấc mơ

 

Đã nói đủ những gì ...chưa nói hết

 

Giá chỉ quen thôi...đừng thân thiết

 

Để thanh thản...

 

nhẹ nhàng ...

 

cho mỗi một tâm tư"

 

Cái "giá như" này nói lên cái điều chưa vẹn, còn mãi. Giá chỉ "quen thôi ...đừng thân thiết" thì đã không có bài thơ này…Nói vậy, nhưng cái kết thúc tưởng không thanh thản này hóa ra lại không phải như vậy…Tâm hồn tác giả mang một nỗi đau bình yên…vì tác giả kịp nhận ra cái giá trị thực tình cảm của mình là điều vô giá…không bao giờ mất…Cái không trọn vẹn đã trở thành cái trọn vẹn...

 

Và đây Bài thơ Thầy giáo tôi:

 

"Ai qua sông mới biết lòng sông rộng

Ai lái đò mới biết đáy sông sâu"

 

Hai câu thơ mở đầu này tác giả muốn giới thiệu với chúng ta rằng phải bằng những trải nghiệm thực tế, con người mới nắm bắt được sự thật. Thầy giáo là người đứng trên bục giảng, phải biết cách truyền đạt kiến thức cho học trò, làm sao, để học trò hiểu bài, biết vận dụng vào cuộc sống, là cả một chuyện gian nan, cam go và thử thách. Đó mới là người thầy giỏi. Thầy hiểu mà không biết truyền đạt cho trò hiểu như mình thì chưa phải là người thầy giảng dạy thành công. "Đáy sông sâu" và "lòng sông rộng" là ý tác giả muốn nói thế đấy bạn ạ.

 

"Sông" kiến thức không bắc được cầu

Mà phải có con đò với tay chèo - người Thầy giáo"

 

Người ta vẫn nói: "Không thầy đố mày làm nên" là ý của hai câu thơ này. Kiến thức là một con đò. Con đò phải có người chèo. Không người chèo thì con đò vô dụng. Kiến thức để trong kho khóa vào không sử dụng là kiến thức vô ích. Thầy giáo lèo lái con đò làm sao cập bến an toàn, trước sóng gió bão giông. Sóng gió bão giông trong nhà trường chính là những khó khăn trong giảng dạy. Khó khăn đó là vấn đề chất lượng kiến thức, đạo đức, bệnh thành tích, và những thành phần cá biệt, những học trò ngang ngược khó dạy. Đòi hỏi tuyệt đối người thầy phải có đức sáng trong, lòng tận tụy, yêu nghề, yêu người và một tình thương yêu vô bờ bến, mới có thể có đủ khả năng là một người lái đò giỏi.

 

 

"Có ai biết con đò đã lần nào gặp bão

Bởi khách vô tình quên tên bến đi qua?"

Dòng sông không biết xót xa?

Con đò không đau không trách?

Chỉ có lòng người trăn trở...?"

 

Người thầy đã từng trải qua những thất bại trong nghề, chùn chân mỏi gối trước những học trò ngỗ ngược, lười nhác, mà không biết cách khắc phục. Có những trò không biết kính trọng thầy. Không biết đến tấm lòng tận tụy yêu thương của thầy. Qua sông rồi không còn nhớ bến đò xưa. Bão âm thầm dâng lên trong thầy trăn trở vì đâu? Vì mình chưa làm tròn bổn phận trách nhiệm người thầy? Xót xa không? Đau không? Trách ai? Thầy chỉ tự trách mình?

 

"Thầy giáo tôi!

Ba mươi năm gắn bó với nghề :

Nguyện làm người cầm lái

Mỗi năm - một chuyến đò sang sông"

 

Bài thơ này tác giả viết tặng người thầy giáo của mình. Người thầy đã để lại trong lòng tác giả sự kính yêu vô hạn theo thời gian. Bóng hình tâm tư của người luôn là ánh sáng soi đường cho tác giả tránh được những vấp ngã trong cuộc sống. Có được điều này hẳn là thầy giáo ấy phải mẫu mực cỡ nào. 3o năm cầm phấn, chính chuyên, tin cậy. Không phải là nhiều người được như vậy, không phải ai là người thầy cũng xứng danh là người "Kỹ sư tâm hồn" trong lòng học trò của mình.

 

"Có nhưng niềm vui

Mà không ít bâng khuâng

Mỗi khi đò cập bến.

Nước vẫn chảy xuôi theo dòng về biển

Bến xưa - Đò cũ lại sang ngang..."

 

Đọc những câu thơ này tưởng rằng êm đềm lặng trôi, thanh thản. Nhưng trong sự lặng trôi ấy, tác giả hiểu người thầy của mình không êm đềm mà dần bạc tóc phong sương, xót xa lòng tác giả. Có những băn khoăn trăn trở không ai nhìn thấy được. Chỉ có những tri âm của cuộc đời mới nhận ra cái âm thầm xót đắng của của cuộc đời. Bởi vậy, con người mới cần phải có tri âm để giúp nhau vượt sóng gió.

 

"Khách đã qua sông!

Như quyển vở sang trang

Con đường mới - tuy không ghềnh thác

Nhưng bụi phong trần đâu dễ tránh, bước chân đi"

 

Mỗi một năm, một lần lái đò qua sông. Học trò của thầy vui bước vào đời, đem kiến thức phục vụ cuộc sống. Người thầy lại ngóng dõi theo từng bước đi trên đường đời của trò ra sao? Có thành đạt không? Thành công của trò chính là niềm tự hào của thầy. Nếu trò không may mắn không thành đạt, thầy cũng nhói tim đau, phong trần, dâu bể...

 

"Vẳng nghe bên tai, lời sông nước thầm thì:

Hãy giữ vững niềm tin cuộc sống"

 

Đây là những lời nói từ đáy lòng tác giả về đức tin đã học được tự nơi thầy. Là lời nhắn nhủ các bạn trẻ lòng biết ơn sâu sắc chiếc nôi nhà trường đã cho ta kiến thức chắp cánh vào cuộc sống, khám phá và sáng tạo.

 

"Khách đã qua sông!

Như cánh chim bay bổng

Hãy chớ vội quên - Ai chắp cánh chim bay

Hãy chớ vội quên - Trên bến cũ tháng ngày

Người lái đò vẫn chắc tay chèo lái..."

 

Tác giả gắn bó biết bao với người thầy giáo mà mình tin cậy, yêu thương. Làm sao quên được những gì đã thuộc về máu thịt trong nhau.

 

"Thầy giáo tôi!

Ươm những mầm xanh cho cây lành đơm trái

Dâng qủa ngọt cho đời

Mà thầm lặng...thời gian trôi..."

 

Những hy sinh lặng lẽ của thầy chỉ có tác giả mới hiểu. Chính vì vậy, tác giả đã đưa tất cả vào thơ để trải lòng mình. Để giữ lại những gì có thể. Phải gữ lại...những giá trị cuộc sống, phải không bạn?

 

"Ai trưởng thành có nhớ lúc trong nôi

Bên tiếng ru một khoảng trời nhỏ bé

Ai lớn khôn - không qua bàn tay Mẹ?

Ai thành danh lại chẳng nhờ Thầy...?"

 

Những câu này tác giả muốn nói Nhà trường giống như một cái nôi ru em bé mới chào đời. Mà mỗi học sinh là một em bé, Chiếc nôi là người mẹ, người thầy. Bé lớn lên từ chiếc nôi. Học sinh ra đời từ mái truờng, từ công lao tài đức của người thầy.

 

"Thầy giáo ơi!

Con đến thăm thầy, trường cũ còn đây

Ba mươi năm - Ân, nghĩa, tình sâu nặng

Ba mươi năm - trên bến xưa thầm lặng

Vẫn vững tay chèo

Cho những chuyến sang ngang..."

 

30 năm sau ngày ra trường, tác giả trở về mái trường xưa. Tóc thầy đã bạc màu sương gió. Mắt thầy vẫn nặng sâu ân tình. Vẫn những hy sinh âm thầm lặng lẽ. Lòng tác giả như trùng xuống. Đôi vai thầy trĩu nặng gánh thời gian...

Không cầm lòng được, tác giả đã viết bài thơ này tặng thầy, lời tri âm trong ngày nhà giáo Việt Nam.

 

Tòàn bộ bài thơ tác gỉả muốn truyền đến chúng ta một thông điệp rằng:

 

Người thầy là "Người lái đò ", đưa lớp lớp tuổi trẻ thỏa đôi cánh ước mơ bước vào đời. Là người gieo hạt giống con người. Là người cầm cân nẩy mực. Nhà trường là cái nôi sản sinh ra những nhân tài cho đất nước. Nếu không có người thầy giỏi, mẫu mực, có tài có đức thì không thể có những học trò ưu tú, có tài có đức, có kiến thức làm nên sau này góp phần xây dựng đất nước phồn vinh. Có biết bao những bài thơ, những áng văn chương ca ngợi người thầy. Trong đó tôi bắt gặp bài thơ "Thầy Giaó Tôi" của tác giả Tuấn Kiệt đăng trên blog Yume là cái tình của anh với người thầy giáo của mình nói riêng, cũng như về một người Thầy nói chung vừa chân tình, vừa sâu sắc, vừa hết sức thấu hiểu giá trị, trọng trách to lớn, cũng như những bước gian truân của một người Thầy. Người lái đò qua sông, cứ thế, tiếp bước. Có ai còn trở lại bến đò xưa? Có ai ngoái đầu nhìn lại người lái đò khi qua sông? Thầy không biết! Thầy ngắm nhìn đàn con tung cánh. Mong sao họ nên người và thành đạt...

 

HOÀNG GIAO

 

Nguyên tác thơ Tuấn Kiệt:

 

 

 

1. LANG THANG KIẾM TÌM

 

Tôi mải miết kiếm tìm trong tĩnh lặng

Bỗng nhỏ nhoi trước hối hả dòng đời

Bước lang thang gặm nhấm nỗi đơn côi

Mà khắc khoải nuối thương về dĩ vãng

Trời mùa thu mây không bay lãng đãng

Nắng mùa thu bất chợt rát lưng trần

Đêm muà thu sương giá lạnh bàn chân

Dĩ vãng qua đi,chỉ bồi hồi lắng đọng

Cái kiếm tìm chập chờn như bong bóng

Lửng lơ bay như đùa cợt vô tình.

Kiếm tìm hoài ...

tìm kiếm mãi...

lặng thinh...

Trong vô thức bỗng thấy mình nhỏ bé

Tôi vẫn đi trong âm thầm lặng lẽ

Khoác đơn côi trùm kín mảnh thân gầy

Bồi hồi ư?

Phảng phất đâu đây?.

Quá khứ còn đâu?

Sau nỗi lòng chắc ẩn?

Cái kiếm tìm xa vời vô tận

Dáng cô liêu lang thang mãi đi tìm...

Nỗi buồn không chia

 

 

 

 

2. GIÁ CHỈ

 

Anh chưa đến quê em

Chưa một lần thăm sông cầu nước chảy?

Bỗng xa xăm...

Anh nhớ về nơi ấy

Một miền quê ... Anh chưa đến bao giờ?

Một miền quê... chỉ có ở trong mơ

Xa tít tắp luỹ tre làng rủ bóng

Gió nhẹ thổi, tiếng tre như đưa võng

Trên sông Cầu soi bóng nhịp cầu Lim

Đến với quê em

Bằng nhịp đập con tim

Và hơi thở...nồng nàn từ hai phía

Không nói được bởi ... lời không trọn nghĩa

Nỗi đau riêng ... đâu chỉ một con người

Giá chỉ biết để chỉ... nhớ thương thôi

Và xin đủ cho chim trời tung cánh

Nhưng...gió bấc ...mưa bay ...và giá lạnh

Sóng ngàn đời ...mãi vẫn chẳng rời xa

Từ một nơi xa

Nhớ miền quê chưa biết

Nghe trong tim...

Một giọng ca tha thiết

“Người ơi người ở đừng về”

Mơ đến quê em

Được tắm nước sông quê

Ngắm nhịp câu Lim

Nghe câu quan họ

Thuyền lướt nhẹ, buồm căng theo gió

Trên sông cầu nước chảy lơ thơ...

Em biết không?

Chỉ một giấc mơ

Đã nói đủ những gì ...chưa nói hết

Giá chỉ quen thôi...đừng thân thiết

Để thanh thản...

nhẹ nhàng ...

cho mỗi một tâm tư./.

 

Hà nội 1986

 

3. Thầy giáo tôi:

 

Ai qua sông có biết lòng sông rộng?

Ai lái đò có biết đáy sông sâu?

Sông kiến thức - không bắc được cầu

Mà phải có con đò với tay chèo - người Thầy giáo.

Có ai biết con đò đã lần nào gặp bão?

Bởi khách vô tình quên tên bến đi qua

Dòng sông không biết xót xa?

Con đò không đau không trách?

Chỉ lòng người trăn trở...?

Thầy giáo tôi!

Ba mươi năm gắn bó với nghề:

Nguyện làm người cầm lái

Mỗi năm - một chuyến đò sang sông

Có nhưng niềm vui mà không ít bâng khuâng

 

Mỗi khi đò cập bến .

Nước vẫn chảy xuôi theo dòng về biển

Bến xưa - Đò cũ lại sang ngang...

Khách đã qua sông!

Như quyển vở sang trang

Con đường mới - tuy không ghềnh thác

Nhưng bụi phong trần

đâu dễ tránh bước chân đi

Vẳng nghe bên tai lời sông nước thầm thì:

Hãy giữ vững niềm tin cuộc sống

Khách đã qua sông!

Như cánh chim bay bổng

Hãy chớ vội quên

Ai chắp cánh chim bay

Hãy chớ vội quên

Trên bến cũ tháng ngày

Người lái đò vẫn chắc tay chèo lái...

Thầy giáo tôi!

Ươm những mầm xanh cho cây lành đơm trái

Dâng qủa ngọt cho đời

Mà thầm lặng...thời gian trôi...

Ai trưởng thành có nhớ lúc trong nôi

Bên tiếng ru một khoảng trời nhỏ bé

Ai lớn khôn - không qua bàn tay Mẹ?

Ai thành danh lại chẳng nhờ Thầy...?

Thầy giáo ơi!

Ba mươi năm - Ân, nghĩa, tình sâu nặng

Ba mươi năm - vẫn bến xưa thầm lặng

Vững tay chèo cho những chuyến sang ngang...

 

Hà nội tháng10/1986

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...