Jump to content
Kieu Anh Huong

Kiều Anh Hương - Thơ viết chưa in - Gom lại

Recommended Posts

hoa-phg22508-13.jpg

 

Bài 245. MÙA HÈ

 

 

 

Giật mình

Có người mang mùa hè tới

Nhận đi… hè vẫn còn nóng hổi

Em vừa nấu chín mùa xuân…

 

Tôi nhận hạnh phúc từ nơi em...

Ơi mùa hè của tình yêu

Luôn nồng nàn lửa cháy

Giọt mồ hôi lăn dài trên bờ má

Nụ hôn bỗng mặn chát đôi môi !

 

Chào mùa hè…

Ta về rũ áo, phơi chăn

Hong chút nắng dấu vào ngăn tủ

Để khi mùa đông về

Ta lại trải ra nỗi nhớ

Về em !

 

19.05.2008

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

mcuinginh.jpg

 

Bài 248. ĐÊM CUỐI CHO NGÔI NHÀ

Tặng:nnbaovy

 

 

 

Thế là mai em sẽ ra đi,

Thoát khỏi cái nơi tràn đầy kỷ niệm

Thoát khỏi tiếng cười ngày xưa rộn rã...

Thoát khỏi bóng hình anh... bao mến thương!

 

Đêm cuối nơi ngôi nhà em khóc trong cô đơn;

Dẫu nỗi buồn bao ngày đã nhạt thếch

Dẫu bao ngày em đã lao vào vòng xoáy

Của những việc làm để cố quên anh...

 

Nhưng bây giờ

Em sẽ không biến mình thành hòn đá vô tri

Bởi em đã có một ngôi nhà mới

Nơi cánh cửa mở ra luôn có đầy những ngôi sao lấp lánh

Của niềm tin sống

Và tình yêu...

 

Hãy quay về đi anh

Nếu có kiếp sau,

Thì em vẫn yêu thương và tha thứ

Cho anh

Cho tất cả những lỗi lầm.

 

Hãy về bên em...

Ngôi nhà mới đã mọc rồi !!!

 

KAH

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

TnhtBienm.jpg

 

Bài 249. XIN EM !

 

 

 

 

 

Xin em đừng là gió

Gió phiêu bạt vô thường...

Lãng đãng trời cao vút

Nỗi nhớ càng nhiều hơn !

 

Xin em đừng là sao

Sao vời xa đêm tối

Dẫu lung linh mờ ảo

Suốt đời vẫn thế thôi !

 

Xin em đừng là Mây

Mây bồng bềnh trôi mãi

Gặp Nắng rồi mê mải

Sẽ quên anh mất thôi !

 

Em hãy là Bờ Môi

Cho anh bao thương nhớ

Kỷ niệm đầu run rẫy

Sẽ mãi mãi khắc sâu...

 

Em hãy chính là Em

Ngây thơ và trong sáng

Như chín tầng Vũ trụ

Để anh mãi hướng lên...

 

22.05.2008

KAH

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

2575532018_27e47802be.jpg

 

Bài 250. HOA PHƯỢNG

 

 

 

Bất ngờ mùa hè xuống phố

Hoa Phượng rực thêm hoàng hôn

Lớp học vừa tan, òa vỡ

Tiếng trẻ lao xao cổng trường…

 

Hôm nay khác hơn ngày thường

Ai cũng ngỡ ngàng phượng vĩ

Hình như mùa hè đến sớm

Phượng cùng thắp lửa mùa thi…

 

Thư thả thôi, trời chiều như say

Lãng đãng cùng bao người thả bộ…

Mặt trời đỏ, Phượng càng thắm đỏ

Khiến lòng ta da diết nhớ “ngày xưa”…

 

Giữa trùng điệp áo xanh em từng tiễn anh đi

Trong thương nhớ, ngập tràn hoa phượng vĩ

Cuộc chia ly nào từng ngời lên sắc đỏ

Sân trường mến yêu nối chiến trường xa…

 

Hà Nội, 29.05.2008

KAH

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

khiemha-1.jpg

 

Bài 251. KHIÊM HẠ

 

 

 

Khiêm hạ, ấy từ nhà Phật

Lòng ta, cần chữ tĩnh tâm !

Tâm sáng thì lòng mới sáng

Tĩnh tâm để soi lại chính mình.

 

Phật dạy: đừng để đất trống

Nghĩa là "Tấc đất, tấc vàng"

Đất hoang có dại sẽ mọc

Trí - Tâm luôn phải luyện rèn...

 

Khiêm nhường ta không nhỏ lại

Hạ mình ta chẳng thấp hơn…

Như trước tình yêu biển rộng

Khiêm hạ… ta càng gần nhau hơn…

 

Khen người khéo nhập "tu hành đạo"

Ta nhập vào nhau một tấm lòng

Tiến thoái rộng đường, luôn chắc thắng

Nhưng thắng chính mình: Đó là Tâm !

 

27.05.2008

KAH

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Phngv.jpg

 

Bài 252. HÀNG PHƯỢNG PHỐ XƯA !

 

 

 

Hình như mùa hạ đến sớm hơn

Khi hàng Phượng phố xưa bất ngờ thắm đỏ

Cây Phượng già xù xì, trơ trụi lá

Như cố giấu đi một thời tuổi xuân

Bằng cách ném lên một trời một màu lửa cháy

Hừng hực đắm say năm tháng đôi mươi….

 

Những cây phượng non tơ, lấp ló hoa cười

Bẽn lẽn trên những tán lá xanh nõn nà, mơn mởn

Cơn gió chiều bất ngờ thổi tới

Tung bay rối tóc em rồi…

 

Phố xưa… kết lại, nối hai thân cầu(*)

Thành hai vệt đỏ tươi rực màu Phượng vĩ

Hoa Phượng như tâm hồn gái trai Thành Phố

Luôn sát cánh bên nhau…

Ơi Hải Phòng bao mến thương !

 

Chiều nay tôi trở lại Phố xưa

Gặp hàng phượng càng không thể nguôi quên kỷ niệm

Hải Phòng đó đã bao mùa cháy

Dưới đạn bom, Phượng vẫn ngửng cao đầu

 

Tôi chợt nhìn lên

Đâu vĩ khúc thời gian, người ơi ?

Màu hoa đỏ càng cháy lên khao khát….

Em ơi, thành phố mình thật đẹp

Cùng thời gian, vẻ đẹp sẽ vô cùng !

 

29.05.2008

KAH

(*): Con phố nối hai đầu cầu Thượng Lý và Hạ Lý (Hải Phòng) đã trở thành Phố Hoa Phượng đỏ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Buoi3.jpg

 

Bài 253. CÂY BƯỞI NHÀ EM !

 

 

 

 

 

Cây bưởi nhà em

Có tên gọi da xanh, da trơn...

(Lừng danh thương hiệu !...)

Có múi to mọng nước và đậm sắc hồng đào,

Thấm từ bàn tay tứa máu,

Của người cuốc xới, vun trồng…

 

Cây bưởi nhà em

”Vừa chua, vừa ngọt..”

”Thăng trầm cùng thời gian…”

Người chưa ăn-chưa biết

Riêng tôi

Đã một lần lạc vào hái bưởi

Và chợt nhận ra

Cây bưởi nhà em

Không chỉ có vị chua và ngọt

Còn có cả vị đắng và cay…

 

Vị đắng có trong câu thơ

Cha viết

Vị cay có trong trong từng nấc thang

Xé vào thân cây

Cho em trèo hái…

Và hôm nay

Tôi chợt nhận ra thêm một điều

Cây bưởi nhà em

Còn có cả vị mặn mòi muối biển

Trong nụ hôn riêng tặng

Mẹ-Cha !

 

Hà Nội, ngày 30.05.2008

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

cuocdoi3.jpg

 

Bài 254. XIN ĐỪNG TIẾC NUỐI…

(Hay trường ca cuộc đời…)

 

 

Đời người, ngắn tựa tày gang

Ước mơ chi lắm để càng khổ đau…

Bao nhiêu dự liệu trong đầu

Chết đi vẫn ngậm cục sầu, sao trôi ?!

 

Cố nhân xưa đã có lời:

Dạy rằng “nước chảy bèo trôi…” lo gì !

"Muốn phong trần, có phong trần..."

Lên non, xuống bể…đôi lần xứng danh…

 

cuocdoi4.jpg

 

KHÚC 1. CHÀO ĐỜI

 

”Đến ngày sinh của con

Mẹ cũng không còn nhớ được

Huống chi là Đất Nước

Đất nước nào con có để chôn rau…” (* Thơ KAH)

 

Mẹ tôi ăn xôi Lào

Nuôi tôi lớn lên trong bào thai

Rồi tản cư sang Thái

Mới gọi tôi chào đời !

 

Đêm tôi sinh

Cha phải vượt sông Mê Công trên thân chuối

Lênh đênh dân mất nước

Mặt Trận Thượng Lào lửa cháy

Thị trân Thà Khẹt bom rơi….

Cha tôi cười hạnh phúc

Khi biết tôi là con trai…

Thế rồi Cha lại lặn lội đi kháng chiến

Chung tay cho Đất nước hòa bình…

 

Tôi lớn lên không trường học

Mồ côi cả chữ viết

”Tổ Quốc tôi như một con tàu”

Con tàu giữa biển khơi bão táp…

 

Ông thấy mo “bốc số” cho tôi

Nói rằng ít sao lành, nhiều sao dữ…

Nhưng thân phận không bình dân

Cũng không thể trở thành triệu phú

Chỉ đủ ăn, đủ tiêu…

 

Mẹ tôi cười hiền như một Bà Tiên

Độ thế

Và Mẹ đã cõng đưa tôi về cố Quốc

Lo cho tôi ba cái chữ trong đầu

Để có đủ 10 năm đèn sách

Lại tiễn tôi đi như một chàng lực sĩ

Hướng về mặt trận

Phía Nam…

 

TruongSon.jpg

 

KHÚC 2. TRƯỜNG SƠN:

 

Những đêm Trường Sơn lả mình bên vách đá

Sốt rừng, chống chếnh bước chân xiêu...

Vẫn phải hành quân, vượt ngàn thước núi

Ngửa tay xin, đổi… cả tình yêu (*-xem mở ngoặc dưới)

 

(Ngày ấy,

Củ khoai, củ sắn nghìn lần quí

Khăn thêu, em tặng giữ sao đây...

Để lại lòng thành, thôi em nhé

Nên anh xin đổi, giữ lành trái tim !)

 

Hành quân, đêm ngày, lại hành quân

Kẻ thù vẫn luôn rình rập, đón đầu, chặn cuối

Bom B52 trùm kín đỉnh Cổng Trời

Đất dội, người bay, mù mít khói...

 

Đêm đen kịt, bỗng nhòa pháo sáng

Địch đánh hơi, gọi pháo hạm nã vào

”Vua chiến trường” hú trên đầu hoang dại

Đã có biết bao người lính trẻ hoang mang..

 

Rồi ác liệt cũng quen dần thôi

Bạn bè tôi, đều quê Hà Nội

Mặt “búng sữa”, lông măng chưa kín mép

Lại hát cười, bập bùng tiếng ghi ta…

 

Vịn vào nhau, tôi đi qua phong ba

Thảng thốt nhớ khuôn mặt bao bạn gái

Tận giảng đường Mạc Tư Khoa diệu vợi

Tôi cố mơ về một ngày mai….

Những trận xung phong vượt cao điểm mùa khô

Xác đồng đội không thể đón về, đạn xối...

Những trận đánh không đầu, không cuối

Giữa vòng vây, chỉ còn mình tôi...

 

Không biết tôi đã khóc hay chưa

Chỉ biết áo cứ đầm đìa máu đỏ

Thằng Túy ở Kim Liên, thằng Hoàng ở Phố Huế…

Ngã xuống rồi, súng vẫn còn ôm !

 

Tôi tỉnh lại vào lúc nửa đêm

Ngực, đầu, chân tay buốt nhói

Tôi cựa mình bò về khe suối

Chợt hiểu rằng chiến thắng đã kề bên !

 

KHÚC 3. NHỮNG BƯỚC CHÂN THẦN TỐC

 

1. Giải Phóng Huế

 

Nửa đêm

Chúng tôi tiến về phía Huế

Đêm cuối tháng ba, trăng nằm chếch núi

Sương đồng bằng thơm mùi cỏ non

Vượt qua mấy nghĩa trang

Ngạc nhiên với hàng trăm ngôi mộ cổ

Cứ be tròn cao như trận địa

Của lính pháo phòng không !

 

Rồi bất ngờ nghe rầm rập những bước chân

Rì rầm cả âm thanh con gái

Nghĩa là Huế đã ở rất gần

Tất cả chúng tôi, không ai còn muốn ngủ !

 

Nhưng, chúng tôi vẫn là kẻ chậm chân

Đêm qua phía Cửa Thuận An,

Lũ giặc đã dẫm lên nhau, tháo thân, trốn chạy

Tiếng cánh quạt trực thăng vẫn phành phạch phía biến

Mặt trời lên nhuộm đỏ sắc cờ sao…

 

Ngập ngụa phố phường toàn quần áo nhà binh

Với đủ đầy sắc lính

Súng đạn, tài liệu, giấy tờ…

Tất cả ném lên mặt đường

Như rác từ trận “Oateclo” tái nhập…

 

Từng đoàn, từng đoàn tù binh vào trại

Những đôi mắt vô hồn, ngơ ngác nhìn tôi

Những thằng nào hôm qua còn thét gào tử thủ

Hôm nay tất thảy, đều lặng câm !?..

 

2. Giải Phóng Đà Nẵng

Chúng tôi lại được lệnh hành quân

(Nhưng không phải lúc nửa đêm

Như mọi cuộc hành quân trước đó…)

Đại Bác, xe tăng hùng dũng giữa ban ngày

Nhắm thẳng đèo Hải Vân, thẳng tiến !

 

Tiếng xích xe tăng ì ầm, khen khét

Cõng trên lưng những anh lính “lục quần”

Mũ, áo đều kẻ đầy chỉ lệnh:

” Thần Tốc-Táo bạo- Thọc sâu…!”

 

Lũ chúng tôi, cùng lính pháo phòng không

Hò reo vượt Hải đèo tròng mờ sáng

Chẳng nghe thấy gì, dù một lần tiếng nổ

Thì ra Đà Nẵng đã khải hoàn !

….

 

3. Trước giờ G !

Đã hai đêm liền chúng tôi ở Nha Trang

Buổi sáng nào cũng tinh khôi sóng biển

Hình như cuộc chiến tranh chưa hề có mặt

Thành phố thanh bình trong từng ánh mắt em thơ…

 

Tin tức vẫn dập dồn, địch tử thủ ở Đồng Xoài, Hố Nai

Bầu trời Nha Trang chợt nghe tiếng phi cơ xuất kích

Những chiếc A37 đã nằm trong tầm ngắm

Vút bay lên từ căn cứ “nhà mình”…

 

Lệnh hành quân, lại hừng hực lên đường

Khẩu AK đạn lên nòng, khóa tạm

Lính bộ binh, không phải còn chạy bộ

Tất cả xếp hàng, thẳng lối trên thùng xe…

 

Nắng đã xế trưa, chúng tôi đến Phan Rang

Lệnh dừng chân, tạm chỉnh quân, tiếp thêm nhiên liệu

Vẫn như mọi khi, mỗi lần hạ trại

Tôi lại ôm cái đài dò sóng, nghe tin…

 

Sau một vài phút giây ọc ạch, chợt vang lên

Tôi nghe rõ giọng một con người, rất lạ

Alô, alô…đồng bào có nghe rõ không

- Tôi, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn…

- Sài Gòn đã được giải phóng…

- Đài phát thanh, quân ta đã chiếm đóng

- Trong niềm vui, tôi xin hát tặng đồng bào

- Bài ca : “Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi..”

 

Đài đã ca và tiếng hát ngân lên

Tôi không còn tin vào tai mình nữa

- Anh em ơi, Sài Gòn đã giải phóng

- Các đồng chí ơi, đất nước đã hòa bình…!

 

Tôi như gã lên đồng nhảy múa trên xe

Tất cả, một thoáng nghi ngờ rồi chợt vỡ òa

Hạnh Phúc !

Bộ đội, nhân dân hò reo !

 

Trong hạnh phúc tột cùng, tôi chợt buồn tênh

Vậy ư ?

Thế là chấm hết !

Cái giờ G tôi đợi, đã qua rồi

Trận cuối cùng thế là không có mặt

Khi những vết thương tháng ba còn tấy sưng…

Tôi chợt hiểu:

Những người đi trước

Luôn về đích cuối cùng !

 

 

 

 

KHÚC 3. NHỮNG CHUYẾN ĐI TRONG HÒA BÌNH...

 

 

Ta lại hành xác trong những chuyến đi

Hết chiến tranh, hòa bình rồi vẫn thế

Hết Đông-Bắc lại ngược lên Tây-Bắc

Sơn La, Điện Biên, Lao Cai...

 

Từ cực bắc-Móng Cái hay từ Hữu Nghị Quan

Ta xuôi về Hạ Long rồi ngược về Xứ Lạng

Đêm Tân Thanh nhớ ghé mua hàng hóa

”Đồ Tàu giá rẻ như cho…”

 

Suốt dọc miền Trung rồi lên Cao nguyên

Trong đêm Ban Mê

Hay sắt se đợi chờ khúc ban mai Đà Lạt

Ly cà phê quện khói mờ hư ảo

Ta lại đến bên nhau, dẫu gối mỏi, chân chồn…

 

Biển Nha Trang, bao bịn rịn nhớ thương

Không thể sánh cùng độ mặn mòi Phan Thiết…

Đến Vũng Tàu, Bãi Sau hay Bãi Trước

Cũng là em thôi, nắng gió biển khơi…

 

Đi suốt dọc chiều dài Đất nước thân yêu

Bỗng giật mình dừng chân nơi Cà Mau-Đất Mũi

Đây Tổ Quốc-“Mũi tàu” ta đó

Đang hướng ra biển lớn trùng khơi…

 

Trong lãng đãng thủy triều hoang sơ

Em lại dìu tôi về với ngôi nhà bên cửa sóng

Để nghe rõ tâm hồn biển cả

Nghe rõ ngực em, đập nhịp trái tim yêu !

….

 

Công việc bộn bề gọi tôi tiếp bước trong mơ

Những chuyến bay vượt bốn biển năm châu nối tiếp

Đường thiên lý hành hương về Quê Mác

Rồi Lê Nin, qua Phú Sĩ – Xứ Mặt trời

Vượt Vạn lý trường thành, ghé Sơ-Un –Hàn Quốc

Ta lại về thăm Cố đô Luong Phrabăng…(Lào)

 

Những bước chân đi, sải rộng tự do

Ta đã đến vẫy tay, chào tượng Thần Vệ Nữ

Đây Newyooc niềm kiêu hùng bị đánh thức

Tháp Đôi còn đâu-Nỗi đau vẫn còn đây !

 

Khúc tráng ca bên dòng sông Photomac vẫn âm vang

Dẫn tôi về thăm những chiến binh thảm bại ở Việt Nam

Và chợt thầm cảm ơn nhân dân Mỹ

Đã ưu ái giành cho họ một nơi yên nghỉ…

Đẹp vô cùng

Nơi mỗi sáng mai ra, người đứng đầu Nhà Trắng

Lại được nhìn thấy những “bao chiến sĩ anh hùng”

Đang đánh thức trái tim quyền lực

Rằng, hãy luôn nhớ về những bài học

Nhận được từ chiến tranh xâm lược

Hung tàn !

….

 

Chào Bờ Đông, tôi lại bay về Bờ Tây

Chào Sanfranxico, nơi có cây Cầu Vàng huyền thoại

Chào những người lao động da đen tốt bụng

Chào những Phố Tàu của Phương Đông

Chào cả những quán Phở Việt Nam bình dị

Chào những người lính già “bên kia” tóc đã phai bạc…

 

Ta lại ngồi bên nhau sau kiếp nạn binh đao

Hãy cùng cụng ly bằng trái tim Bách Việt

Quê hương luôn rộng cửa đón chào

Xin hãy tin tôi-người cựu chiến binh “Việt Cộng”

Sẽ chẳng có sức mạnh nào chia cắt chúng ta đâu

Bởi giản dị, chúng ta là đồng bào, đồng bọc

Bởi giản dị, chúng ta vẫn còn huyết máu trong nhau

Là Bác, Là Anh, Là em, Là Cháu…

Dòng Tộc, Quê gốc….còn ghi !

 

Con gái tôi cũng đã lặn lội sang đây

Trong chương trình giao lưu Việt-Mỹ

Xin cảm ơn Ngài Bin-Clintơn

Đã cho phép tuổi trẻ nhìn nhận rõ hơn về tình yêu

Giữa những con người từ hai bờ “chiến tuyến”

Để khép lại những nỗi đau trong quá khứ

Hướng về tương lai !

 

Từ Việt Nam, tôi ghé thăm CămPuChia

Thăm nữ thần ÁpSara, thăm đền đài Ăngcovát

Thăm Phnông Pênh, rồi ghé qua đền Vàng Băng Cốc

(Đất nước này, nơi tôi đã chôn rau…)

Thăm Viên Chăn hiền diu điệu lăm vông

Thăm Singapo, thăm nền Văn minh Đông Nam Á

Thăm Mã Lai

Rồi qua thăm Indonexia kiên cường trong bão tố

Để nhớ rằng ta cũng có một Việt Nam

Đã ngàn lần đối mặt

Với Đại Dương hùng vĩ

Dẫn cuộc đời ta đi khắp bốn phương…

 

Ta đã đi rất nhiều, rất nhiều em ơi

Nhưng cớ sao, ta chưa đến Côn Lôn-Phú Quốc

Nhưng cớ sao ta chưa đến được Hoàng Sa, Trường Sa…

Nơi những người lính, bao đời đã vùi xác

Để nước non bền vững đến bây giờ ?!

 

Có phải chăng cuộc đời ta, đó là điều ước cuối cùng

Được cưỡi sóng, “cưỡi cá kình” đi về phía ấy

Để được cầm tay những người giữ Đảo

Để được thấy thật rõ bình minh

Để được cảm nhận thật sâu

những giây phút đầu tiên Tổ Quốc ta hừng sáng

Rọi hào quang của Mặt Trời

Từ những người lính Biên Phòng quả cảm

Các Anh- Những Mặt Trời bé nhỏ

Cho tôi ghép lại thành Thơ

Cho tôi cất lên thành bài hát

Ngợi ca

Mộc Mạc

Giữa biển khơi !

 

 

Hà Nội, ngày 30.05.2008

Kiều Anh Hương

DaoHoangsa.jpg

QĐ-Hoàng QSa-VN

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Cat2.jpg

 

Bài 255. HẠT CÁT VÔ THƯỜNG

Tặng...TM

 

 

 

Lòng đang buồn

Gặp em, hạt cát nhỏ

Giữa hoang mạc vô thường

Càng khát khao bày tỏ

Nỗi lòng khi cô đơn...

 

Em ơi,

Dù đến tận nơi đâu

Dù cách xa vạn dặm

Dù mẹ cha khuất núi...

Dù cạm bẫy giăng đầy

Dù cuộc đời man dại

Chỉ cần có niềm tin

Thì chẳng gì đáng ngại...

 

Em hãy là hạt cát

Bé nhỏ giữa ngày thường

Dù mây bay, gió cuốn

Lạc trôi giữa muôn phương

Thì cũng có một ngày

Sẽ trở về mặt đất

Báo đáp lại quê hương...

 

02.06.2008

KAH

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Toctem.jpg

 

TÓC THỀ

“Tóc ngắn ngang tàng vẫn yêu những vần thơ

Vẫn khắc khoải trước những điều ngang trái

Không đánh mất mình trước bao nhiêu thay đổi…”

(Vân Hồng)

 

 

Em tóc tém, môi trầm

Dáng tân thời, áo da, híp-hóp …

Có lẽ nào quê mùa, thơ tôi

Cũ kỹ ngàn xưa câu lục bát

Lại làm xốn xang, trái tim một thuở

Để chiều nay, ta bỗng lạc vào nhau…

 

Hóa ra tóc tém, cũng chẳng ngắn thế đâu !

Tháng năm với chiều dài thương nhớ

Em dấu đi cùng đời con gái

Để mãi mãi vẹn nguyên

Tóc thề !

 

Và thế là em ơi, ta chợt hiểu một điều

Dẫu như thế ! Nhưng không là như thế !

Cái vỏ quá ngang tàng nên tâm hồn càng không thể

Dấu nổi đâu những búp cỏ non tơ !

 

Và thế là ta hóa thành nhà thơ

Của riêng em, chỉ riêng em mãi mãi !

Chẳng cần đâu những hư danh, xấu hổ

Ném thơ vào sọt rác cũ, thiu ôi !

 

Ta chỉ cần đời thuộc một câu thôi

Tóc tém, môi trầm…

Dẫu như thế ! Nhưng không là như thế !

Để nhận ra dáng hình con gái

Trong em !

 

Hải Phòng, ngày 18.03.2009

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...