Jump to content
Thợ Làm Vườn

Thư gửi bình yên

  

26 bình chọn

  1. 1. Bạn đánh giá bài thơ này ở mức độ?

    • [img]http://diendan.thotre.com/style_images/1/rating_1.gif[/img]
      2
    • [img]http://diendan.thotre.com/style_images/1/rating_2.gif[/img]
      8
    • [img]http://diendan.thotre.com/style_images/1/rating_3.gif[/img]
      6
    • [img]http://diendan.thotre.com/style_images/1/rating_4.gif[/img]
      4
    • [img]http://diendan.thotre.com/style_images/1/rating_5.gif[/img]
      6


Recommended Posts

Theo tôi, món quà của khổ đau không gì khác hơn là THỜI GIAN, phải chờ đợi, phải tiếp tục sống, phải kiên trì, đó không phải là cam chịu, mà là sự dưỡng thương, phải chờ vết thương lành lại, không được manh động... Nếu bạn sửa thơ lạc mạch, sẽ mất cái hay của bài thơ đi.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Lại một bài thơ xuất sắc! Những câu thơ mượt mà như trải tấm lụa mềm lên một nỗi đau. Ta quên để thấy mình cao cả. Tôi thích vô cùng khổ thơ của bạn:

 

Giữa đa đoan và lầm lỗi

giữa nguỵ biện và tổn thương

giữa nhưng mặt nạ mang khái niệm linh hồn vô tội

khuôn mặt nào đáng để ta tin?

 

...

Sau những muộn màng đặt giữa lòng bàn tay

em biết sẽ đẩy chiều đi mãi...

 

Cảm ơn bạn đã cho người đọc một xúc cảm đầy mạnh mẽ...như thơ

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Còn lại mình ta cô đơn

không thể nói lời chào tạm biệt.

-------

 

Gió cuốn tâm hồn ta đi đâu?

Chiều thiếu anh chiều không thể nắng

Tự nhủ mình

lòng người đã bạc

---------

Trách mà người dửng dưng

Thời thế ép buộc trái tim thay đổi

Giữa đa đoan và lầm lỗi

giữa nguỵ biện và tổn thương

--------

Chắng ai nhẫm lên dấu chân của chính mình

năm tháng rồi sẽ lãng quên.

Mà tình yêu biết thế nào là đủ

Mọi vật sinh tồn đều có nguyên nhân

Trái tim cũng một đôi lần lầm lỡ

Quy luật mất - còn đâu dễ đổi thay!

---------

Mỗi ngày qua đi đều cần phải sống

Dẫu không êm đềm...

---------

Chẳng thể trách người

Nỗi đau sẽ lại đau thêm

Ta thu xếp tâm hồn bằng trật tự

----------

Các câu trên đây theo mình chưa xứng với vài lời bình trước, bởi vì còn giữ... "mùi sến". Đó là cảm nhận của mình thôi!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nhạc sến mà tồn tại dai hơn nhạc hiện đại đấy bạn ạ! Cái bạn này chắc lại thích thơ Vi Thuỳ Linh bốc mùi sex chăng? 100%

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Nhạc sến mà tồn tại dai hơn nhạc hiện đại đấy bạn ạ! Cái bạn này chắc lại thích thơ Vi Thuỳ Linh bốc mùi sex chăng? 100%

---------------

Như thế là theo bạn thôi. Thế thì theo bạn, Vi Thuỳ Linh bốc mùi sex, sex ở những bài nào? Thẩm định đến ngưỡng VTL mà gọi sex thì bạn nên xem lại cách cảm của bạn rồi!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hì, bình tĩnh, chớ cãi nhau. Khen hay chê là do cảm nhận của mỗi người. Nếu Hương tôi thấy hay thì khen - đó là thật lòng, còn bạn thấy sến thì chê - đó là quyền của bạn. Biết đâu ở một bài thơ khác, Hương này chê hết lời là sáo rỗng mà bạn lại đốp lại: Rỗng cái con khỉ thì sao. Thú thực, tôi cũng không thích thơ của VTL nên lenguyen nói thơ của cô ta đạt tới ngưỡng ngưỡng gì đó thì theo tôi cũng không xứng, quả là có bốc mùi sex thật đấy

 

"Đàn đàn mũi tên bay từ giữa hai đùi

Bắn nát sự cam phận"

 

Bớ bà con ở giữa hai đùi là cái chỗ chi zậy???????????????????????????????

Không hiểu đây là ngôn ngữ hình ảnh gì!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Có thể do tôi đọc bài thơ khi tâm trạng không được tốt nên thấy bài thơ này "lủng củng" quá. Thiết nghĩ một bài thơ hay ko hẳn ở cái "tình" tác giả muốn gửỉ gắm mà còn phải ở câu từ trau chuốt, mài rũa ...

đọc bài thơ mà tôi ko nhận thấy cái hồn của bài thơ nằm ở đâu và cũng ko hiểu tác giả muốn nói điều gì? hay chỉ là viết ra tâm trạng của mình?

Bài thơ ko có vần, ko có điệu nên ko biết cách đọc cách ngâm thế nào cho hiệu quả thơ được nâng cao.

 

Có nhiều đoạn đọc rất khó hiểu :Ví dụ

"Tự nhủ mình

lòng người đã bạc

Vẫn mong chờ những tia nắng đầu tiên của một mùa đông...

bầy chim chóc chợt cất lên tiếng hát.

Phương Nam kia dẫu ấm áp vô cùng "

 

hoặc

"Chắng ai nhẫm lên dấu chân của chính mình" ... ?????

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Theo như nguyen nguyen hiểu thì tác giả bài này muốn nói đến một người đàn ông bội bạc bỏ chạy theo danh vọng mà đánh mất tình yêu. Tuy vậy cô ấy vẫn mong muốn người ấy suy nghĩ lại, cho dù ở phía danh vọng vô cùng quyến rũ và đầy mộng ảo. Cho nên tác giả viết:

 

"Vẫn mong chờ tia nắng đầu tiên của một mùa đông

Bầy chim chóc chợt cất lên tiếng hát

Phương Nam kia dẫu ấm áp vô cùng"

 

Mùa đông chính là cô ấy, phía đã bị lạnh giá

Phương Nam chính là một người nào đó có đầy đủ các điều kiện tốt mà người đàn ông muốn chạy tới đó.

 

"Nhẫm lên dấu chân chính mình" theo mình hiểu ý muốn nói, tuy mong chờ như vậy nhưng cô biết sẽ chẳng níu kéo được gì và ngộ ra một điều: Níu kéo là sai lầm, anh ta chẳng đáng gì nên ta không thể nhẫm lên sai lầm cũ mà hãy để cho thời gian bôi xoá dần đi những kỷ niệm, những vết thương và tự nhủ, đó là điều tất yếu của cuộc sống, đôi khi phải học cách chấp nhận để vượt qua...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Khách
This topic is now closed to further replies.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...