Jump to content
trantrunghieu

Tình yêu hay đau khổ

Recommended Posts

Tình yêu tươi trẻ - Mây tròn ấm áp

 

Biết lúc nào đây , em cần đến anh thật lòng

Suốt cả một tuần anh không nói với em một lời

Mà như em lo, nhắn tin cho anh, có hỏi

Trong lòng anh

nghĩ

 

Yêu em thật khó hơn là ôm ấp một vầng mây

Mà sao em đẹp thế,

Nhưng mà em còn nghĩ tới anh

Lòng anh thật vui sao và nói:

Ô kìa sao em không đi chơi!

 

Em thích đi lang thang với người em yêu cơ,

Này anh, bật nhạc lên nghe và ngủ yên đi nhé.

Yêu em thật khó hơn là ôm ấp một vầng mây

Mà em lại hỏi anh,

Tại sao anh lại yêu em thật nhiều,

Để rồi em nhớ tới anh mỗi lần

 

Anh này! Tại sao anh không ra đây chơi

Làm em tưởng anh lại đi xa mất rồi.

Yêu em thật khó hơn là ôm ấp một vầng mây

Chỉ tại vì ngày ấy đó thôi, anh gặp em chỉ có một lần,

Và rồi em bảo đừng lo cho em nhiều nhe!

 

Em đã có ngươi yêu rồi...

 

Yêu em thật khó hơn là ôm ấp một vầng mây

Từng hạt mưa nhỏ sẽ thành đám mây trắng trên bầu trời

Nếu mà chúng mình yêu nhau thì mây sẽ là màu trắng.

 

Mây tròn ấm áp là tim em

Ấm áp làm sao một cuộc đời,

Nếu không có vầng mây,

Làm sao mây trắng thật nhiều em ơi!!!

 

Xuân Thủy

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Thơ viết lại của người ta

 

Một thời đi lang thang thành lãng tử

Thành kẻ không nhà, không chính phủ

Một thời chân trần lăn trên gió bụi

Thành chân anh chị nơi xóm nhỏ.

 

Là anh đó những ngày ngục tối

Bốn bức tường câm và lạnh ngắt

Cơn cuồng nộ từng cơn không dứt

Đáy mắt cay hằn học đêm về.

 

Một ngày ai đó đi ngang qua,

Sẽ mất nhiều không thể lấy lại

Cuộc đời đâu có lẽ công bằng

Vì ai đó không là thằng lãng tử.

 

Bỗng một ngày em đến thăm anh,

Em đã thấy anh những ngày nào

Anh là thằng lãng tử mà thôi

Không tiếng khóc và một nụ cười.

 

Cửa sổ phòng giam hay bóng em

Ngày xưa đó trên cửa sổ cao

Anh không nhìn thấy phía trên mình

Bước vào mà anh như tượng đá.

 

Chỉ thế thôi anh đã có em

Một con thuyền và một hướng đi

Bây giờ anh không còn lãng tử

Một chốn bình yên từ đâu tới.

 

Cơn cuồng nộ trong anh nguội lại

Tan thành nước đẩy thuyền mắc cạn

Đến bến bờ mơ ước bấy lâu

Có các con và có một gia đình.

 

Xuân Thủy

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Cái yêu cái ghét lạnh lùng với nhau

 

Này hoa, hoa nở nơi nào

Cô đơn quạnh quẽ vườn nhà em tôi,

Có mấy ai, khi, tình rơi

Trời gieo hạt nước xa nơi cỏ nhạt

Cỏ xanh tươi, mà nước nhạt

Hạt ngọc quý, người phụ bạc mất rồi.

Hoa giống em, người em yêu

Khác em tôi, vì rất gần mà thôi.

Kẻ xa khơi, người có chờ,

Thôi đời vẫn vậy là đời khổ đau.

 

Nhìn gương soi mắt em sâu

Nhìn thấy tôi yêu hoa nâu nơi nào,

Mà người phụ, tôi sao nỡ

Như hoa thơm, nhạt nhan vỡ sắc mà,

Về đất ôm lại cây sầu

Bấy lâu, nào ai nỡ trách người tìm

Không ra, kẻ phụ ngàn năm!

Phải trả thôi, hạt mưa năm nào rơi,

không hay!!!!!!!!!!!....

 

Xuân Thủy 12/2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Khi anh giận dữ

 

Vì sao?

những gì sắp đặt anh không nói

Vì sợ em đỏng đãnh yêu kiều

Vì như em biết là anh giận nhiều!

Điều đơn giản trở thành phức tạp

Điều phức tạp em chỉ dành cho anh!

 

Xuân Thủy

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Lạc lối

 

Khi em ngồi một mình

Khi em nhìn bầu trời

Trong xanh và vời vợi

Em tưởng tượng bao điều

Rồi thổi mây bay đi.

 

Đám mây bay thật xa

Đến với người em yêu

Hôm qua em lỡ giận

Em tức lắm bỏ đi...

Anh có hiểu chăng em

 

Chẳng giận anh bao giờ.

 

Xuân Thủy

(những điều thật giản dị, đôi khi quen thuộc đến đáng ghét đáng giận, đôi khi nhàm chán nhưng nếu nhìn góc cạnh khác đi thì cuộc sống thật đẹp - không phải bỏ đi - mà một cách để quay lại - cũng do ta cả - phật không giúp ta mà chỉ chỉ chỗ sai của ta ma thôi)

 

Thursday December 20, 2007 - 04:07pm (ICT)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NGÀY XƯA BÂY CHỪ ĐÂU MỪ KHÁC NHAU

 

Ôi nhân sinh là thế ấy, như bóng đèn, như mây nổi, như gió thổi, như

chiêm bao.

(Chơi là lãi - Nguyễn Công Trứ )

 

Khi vườn sau khi ao trước khi điếu thuốc khi miếng trầu

khi trà chuyên năm ba chén khi Kiều lẩy một đôi câu.

(Anh giả điếc - Nguyễn Khuyến)

 

Rồi cũng cờ, cũng biển, cũng võng, cũng lọng, cũng hèo

Cũng dương mắt ếch, vểnh tai mèo trong cõi tục.

(Thi hỏng - Trần Tế Xương)

 

Mượn rượu làm vui của Nguyễn Công Trứ

 

Nhân sinh thích chí

Chẳng gì hơn mượn rượu làm vui

Việc tày trời khi say đoạn cũng thôi

Một trận phá thành sầu, luỹ não

Tửu trái tầm thường hành xứ hữu

Nhân sinh thất thập cổ lai hy (1)

Danh mà chi, lợi nữa mà chi

Mượn ba chén dập dìu trăng gió

Nghìn vàng hết, hết rồi lại có

Chén còn không, ngựa áo để làm chi (2)

Bên tai gác tiếng thị phi,

Màn trời chiếu đất dầu khi ngang tàng

Mơ màng trong cõi tuý hương. (3)

 

(1) Thơ Khúc giang của Ðỗ Phủ

(2) Lời ý từ thơ Tương tiến tửu của Lý Bạch.

(3) Tuý hương: Làng say. Thơ Ðiệu cổ của Liễu Tông Nguyên (đời Ðường)

có câu:

Nhàn sự dữ thời câu bất liễu

Thả tương thân tạm tuý hương du

(Sự thanh nhàn cùng với thời gian thanh nhàn đều không hết,

Hãy đem mình chơi tạm với làng say).

 

Càng đàn càng địch càng mê,

Càng gay gắt điệu, càng tê tái lòng.

 

Một cung gió tủi mưa sầu,

Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay....

 

Tóc anh dài! Vợ nhìn, kêu cắt ngắn

Một phút ngồi yên, lắng động tâm thần

Tóc đen ngày nao, giờ lấm tấm phong trần

Theo nhịp kéo như sương bay lả tả

 

Tóc ngắn rồi! Lòng từ bi hỉ xả

Không chút bợn nhơ, có cũng như không

Yêu thương dìu dặt muôn kiếp vợ chồng.

Cạo nét cuối. Xong rồi, tóc anh ngắn!

 

DH Hè 2005

 

Học hải hối loan tục tái thuần

Thượng tướng sơn đẩu đắc tư nhân

Cùng kinh bác sử công phu đại

Kính lão sùng Nho chính hóa tân.

 

nghĩa:

 

Bể học quang triều sóng, phong tục lại trở nên thuần mỹ

Mở trường học gặp người chính đáng như sao Bắc đẩu trên

núi cao

Người ấy xem hết kinh sử, công phu lớn

Vừa tôn trọng đạo Lão, vừa sùng tín đạo Nho, nên chính trị

trong nước mới tiến bộ.

(Thảo Ðường Di Tập - Lê Quý Ðôn)

 

"Thất trảm yêu ma phải rợn lòng

Trời đất soi chung vừng hào khí

Nước non còn mãi nếp cao phong"

 

"Lặn lội thân cò nơi quãng vắng

Eo sèo mặt nước buổi đò đông"

 

Cảm Thu Tiễn Thu

 

Ca trù - thơ: Tản Đà (Tháng chín năm Canh Thân - 1920 )

Biểu diễn: Cố nghệ sĩ Nhân dân Quách Thị Hồ

 

(Lời bài thơ)

Từ vào thu đến nay:

Gió thu hiu hắt,

Sương thu lạnh,

Trăng thu bạch,

Khói thu xây thành.

 

Lá thu rơi rụng đầu nghềnh

Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly.

Nhạn về én lại bay đi,

Đêm thì vượn hót ngày thì ve ngâm.

Lá sen tàn tạ trong đầm

Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa.

Sắc đâu nhuộm ố quan hà

Cỏ vàng cây đỏ bóng tà tà dương.

Nào người cố lý tha hương,

Cảm thu ai có tư lường, hỡi ai!

 

Từ vào thu đến nay/ ư ư/ gió thu hiu hắt/ sương thu lạnh/ trăng thu bạch/ khói thu xây thành./ Lá thu rơi rụng đầu ghềnh, /sông thu đưa lá bao ngành biệt ly/ ư ư/ nhạn về én lại bay đi/ ư../Đêm/ ư ư../ thì vượn hót ngày thì ve ngâm. /Lá sen tàn tạ trong đầm. /Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa./ Sắc đâu nhuộm ố quan hà./ Cỏ vàng cây đỏ bóng tà tà dương./ Nào người cố lý tha hương,/ Cảm thu ai có tư lường, hỡi ai!.../nào những ai/ bẫy thước thân nam /tự bốn bể chí tang/ ư ư /bồng đường mây trưa/ bỗng thanh hồng tiêu ma/ cây nguyệt ngại ngùng tu minh/ ư ư./ Nào những ai sinh trưởng nơi khuê các/ khuya sớm phận nữ nhi/ ư u /song the ngày tháng thoi đi/ vươn tơ ngắm nhện/ lỡ thì hương hoa/. Nào những ai tha hương khách khổ hãy ráng thiên nhan ruột tằm héo úa tóc sương pha góp phần chạnh tưởng nhớ quê nhà đòi cơm./ Nào những ai cù lao báo đức sinh dưỡng đền ơn kinh sương nỗi niềm đơn./ Giàu sang bất nghĩa mà hơn nghèo hèn./ Nào những ai tóc xanh mây cuốn má đỏ hoa nghen,/ nàng chơi duyên/ đã hết duyên khúc sông trăng dãi con thuyền chơi vơi/ ứ ư ư./ nào những ai dọc ngang trời rộng vùng vẫy bể khơi đội giời đạp đất ở đời xa cơ thất thế quê người tiếc thân./ nào những ai kê vàng tỉnh mộng tóc bạc thương thân vèo trong lá rụng đầy sân/ ứ ư công danh phủ thế có ngần ấy thôi. Thôi nghĩ cho thu/ từ trời cảm/ từ người người/ đời ai cảm/ ta không biết/ ta cảm thấy ai viết mấy lời./ Thôi đời cùng thu tạm biệt,/ thu hãy tạm lui./ Chỉ để khách đa tình đa cảm một mình hay cảm những ai ai/ ứ ư...

 

 

Trong đời này, khách nào không đa tình sao trốn được cuộc chơi giữa lòng thu.

 

Hỡi sao khó thay người trai tài, không phụ đào nương tiếng hát bi ai

 

Ngậm sương đêm trong tim mình mà không hay,

 

Có phải chăng chỉ khách đa tình mới cứu được phận thế nhân gian này.

 

Khách đa tình buột miệng mà rằng:

 

"Có phải chăng người là người trong mộng ta bấy lâu

 

Ta đây đã biết biết có nhiều hoa cỏ

 

Mà hoa đây không chỉ rơi vào lòng ta tiếng thu nhắc nhở phận làm trai

 

Gạt nỗi buồn nhân thế bấy lâu

 

Mà còn như làm mẹ ta sống lại tuổi thần tiên xưa củ

 

Biết cùng ta vượt qua mùa đông giá rét

 

Mà trở về với hương cỏ xuân nơi nén nhang thành kính muôn đời

 

Thì nay ta sống phận này có còn chi là uổng ! "

 

Xuân Thủy (23/12/2007)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

LÃNG MẠNMe thinks, I see...Where?- In my mind's eyes.SHAKESPEARETôi tưởng như đã thấy... Ở đâu rồi?- Ở trong đôi mắt của hồn tôi.Hãy lắng nghe, hãy lắng nghe, thiếu nữ!- Nàng không hề nghe thấy tiếng tôi -Trời sáng bạch rồi, ở đây thành phốBên nàng kia nào có ai ngồi.Nói tôi nghe bóng hình chi nàng đang theo đuổiMà nàng gọi kêu và nàng chào hỏi?- Nàng không hề nghe thấy tiếng tôi-Khi im lìm như pho tượng đáTrong mắt nàng không động ánh con ngươi;Khi đôi mắt lạc về xa thẳm,Dưới hàng mi những giọt châu rơi.Người ta bảo nàng đang theo đuổiMột bóng hình cuối cùng nàng với tớiNàng khóc nức lên rồi khẽ mỉm cười:- Có phải anh, trong đêm, em đã thấyCó phải anh, Giăng, người bạn của em?Ừ có phải sau khi đã chếtCũng vẫn còn yêu mãi yêu thêm?Hãy đến đây bước chân đi rón rénKẻo dì em nghe thấy lại phiền.Cứ để cho mụ ta nghe thấy tất!Anh có còn đâu nữa ở dương gian.Thân anh đã nằm sâu dưới đấtÔi sợ quá chừng, anh chết thật rồi chăng?Giăng của tôi, sao tôi lại sợ Giăng?Đúng Giăng đấy tôi đà nhận biếtĐôi mắt anh và bao nhiêu hình nétĐây áo quần trắng tóat của anh.Như vải liệm mình, anh trắng nhợt,đôi bàn tay giá ngắt như băng!Đặt lên đây, hãy đặt lên trước ngựcMôi kề môi, ôm chặt lấy em, anh!Ở dưới mồ chắc là lạnh lắm!Anh chết rồi, vâng, đã hai năm!Đưa em đi, em sẽ chết bên anhCõi trần này, em không còn thiết nữa.Em cảm thấy bao nhiêu đau khổSống giữa bầy người ác dữ ghét ghen Em than khóc: họ nhạo cười emEm nói gì: họ cũng không thể hiểuEm thấy gì: họ cũng thấy như đêm.Anh hãy đến giữa ban ngày, một lần, hay nữaĐến từ trong giấc ngủ của em đâyKhông! không, em phải được nằm trong tayGiăng của em ơi, anh biến về đâu mấtKhi trời đêm vừa hé ánh ban ngày?Ôi trời hỡi, tiếng gà đã gáy!Ánh bình minh, đã lọt qua songGiăng thân yêu, ở với em cùngCó lẽ nào anh đà biến mấtBỏ mình em đau khổ lạnh lùnh!Người thiếu nữ than van tha thiếtNhư thế này bên cạnh người yêuNàng kêu gọi, nàng theo hình bóng ấyNàng chạy, kìa, nàng đã ngã nhàoTrước tai nạn, đám người hiếu sựXúm xít cùng nhau quây cả vào.Cất tiếng nói những người chân thựcBảo vì nàng hãy đọc lời kinhLinh hồn nàng đã trung thành theo đuổiVới bóng hình vùi dưới đá xanhNàng Saclot bên chàng Giăng tha thiếtNhư chàng xưa còn sống đã yêu mình.Tôi nghe chuyện và tôi tin tất cả Nước mắt trào rơi, tôi nguyện cầu.Từ đám đông bỗng nhiên tiếng thétĐã cất lên át tiếng ồn ào:Này, nghe đây, hãy nghe đây cô gái- Một ông già cất giọng gọi toXông lên trước đám người, ông giảng giải -Hãy nghe ta, hãy cứ tin taMắt ta tỏ mà kính ta cũng sángTa đã nhìn mà chẳng thấy gì qua.Cô con gái kể ra đủ thứ,Hồn ma là những chuyện bịa raCho những chốn chợ phiên, tiệm rượuSự ngu si đúc thành chuyện vớ vẩnNếu tai nghe điều nhảm nhí hồ đồDân chúng phải tấn công vì lẽ phải!Tôi khiêm tốn cất lời đáp lại:Thiếu nữ đây linh cảm chứa chanMÀ câu chuyện có niềm tin sâu sắcNiềm tin sâu và cảm tình chân thựcCòn nghìn lần hùng biện cả hơnKính và mắt của nhà bác học.Ngài biết nhiều chân lý chết khôMà dânchúng không c6àn hiểu biếtNgài thấy cả thế gian trong hạt bụi gió đưaTrong ánh sáng của vì sao nhỏ.Nhưng ngài không thể nào biết rõNhững quy luật của chân l1y sâu xa!Không sự kỳ lạ nào ngài có thể thấy quaVì phải nhìn bằng trái tim mìnhNhìn tận đáy những trái tim mới thấy.ADAM MICKIEVICH ( 1789-1855)

 

Những sinh linh trên đời

 

Cần chi phật, chúa hay thánh ala

 

Đó chỉ là nổi sợ hãi

 

 

Những sinh linh trên đời

 

Từ khi thấy nhau

 

Đã mê đắm từ lâu

 

 

Dẫu chết cùng sợ hãi

 

Run rẩy hay bỏng rát

 

Cũng từ đây, trái tim kia đổ máu

 

 

Xuân Thủy (5/1/2008)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...