Jump to content
Kieu Anh Huong

Trái tim "Tiểu đội xe không kính"-Nhà thơ Phạm Tiến Duật đã ngừng đập

Recommended Posts

Trái tim của "Tiểu đội xe không kính" - nhà thơ Phạm Tiến Duật đã ngừng đập !

 

Hãy truy cập vào Mạng Giáo dục để xem chi tiết hơn theo đường linh:

http://diendan.edu.net.vn/forums/thread/367233.aspx

 

Hôm nay, tại nhà tang lễ Bộ Quốc Phòng Hà Nội đã chính thức tổ chức nghi lễ tiễn đưa nhà thơ.

Kiều Anh Hương xin gửi đến bạn thơ bài thơ vừa mới viết xong, ngay sau khi đến viếng Anh:

 

ĐÁM TANG NHÀ THƠ PHẠM TIẾN DUẬT

 

 

 

Đám tang Nhà Thơ Phạm Tiến Duật

Nghi thức - một công dân bình thường

Bởi trên đời chưa bao giờ Anh là nhân vật quan trọng

Nhưng Trái Tim Anh vẫn đập giữa triệu người !

 

Đám tang Nhà Thơ Phạm Tiến Duật

Công báo đã đăng: chỉ đến 9 giờ…

Nhưng dòng người xếp hàng đến viếng

Vẫn kéo dài như vô tận không thôi !

 

Trong dòng người đến chia biệt hôm nay

Có bạn thơ và những người yêu thơ Anh bất tử

Những nhà văn và những nhà sử học…

Những cựu binh và cựu thanh niên xung phong…

 

Có đủ cả - các Ông, các Mẹ, các Em

Có đủ cả những doanh nhân, nông dân, trí thức…

Chỉ thiếu mỗi tiếng kèn Quân Nhạc

Và hình như… cả một vài Yếu Nhân !

 

Nhưng không sao, đây chỉ là Đám tang một Nhà Thơ

Thơ không chết thì Người sao lại chết ?

Đám tang bình dân vẫn trùng trùng sau, trước

Họ đến đây không chỉ để tiễn đưa…

 

Họ đến đây, bởi còn một lẽ thật giản đơn

Để thấy lại tuổi hai mươi và cầm tay đồng đội cũ…

Để thấy lại sức mạnh của Thi Ca trong chiến trận

Và để được thấy rõ hơn… những tấm lòng Nhân Văn !

 

 

Cứ thế, dòng người lặng lẽ bước qua bên Anh

Lặng lẽ nhìn nhau…không nước mắt

Bởi Anh có chết đâu mà phải khóc

Anh vẫn còn đó thôi, dung dị một Con Người !

 

Hà Nội, ngày 11.12.2007

Kiều Anh Hương

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

VẦNG TRĂNG TRƯỜNG SƠN NĂM 2000

Kính tặng anh Phạm Tiến Duật

 

 

Trở lại Trường Sơn năm hai ngàn ...

Bất ngờ em gặp lại :

“Vầng trăng và Quầng lửa * (*)

Cháy rực giữa rừng khuya

ánh điện hàn chớp loè mặt đất ...

Tiếng xe xích ầm ì ...

Cứ ngỡ tăng ta đang vào chiến dịch

Mùa khô năm một chín bảy hai ( 1972 ) !

 

Thì ra, vầng trăng cháy trong chiêm bao ...

Ôi vầng trăng đỏ ối ngày nào

Đau đáu dõi theo từng quầng lửa

Đang trùm lên đoàn pháo, đoàn xe

Ngút trời những đêm A-so, A-sao ....

 

Ngày ấy,

Em chưa hề biết thế nào là cái đèn kéo quân -

(Trò chơi của con người !)

Chỉ có “Lửa Đèn” (**) trong thơ anh

Đã thắp lên trong tim em ngàn đốm lửa

Cháy bập bùng suốt cả tuổi thanh xuân !

 

Và chúng Em đã lớn lên,

Cùng với “Vầng trăng.. “ Trường sơn

Cùng với đại ngàn trơ trụi

Đỏ mắt dõi chờ từng chuyến xe

Xuyên qua bom rền, đạn xối

Chợt hiểu cái đèn kéo quân

Trong thơ anh huyền thoại

Lớn lao biết nhường nào !...

 

Vậy nên, đến tận bây giờ,

Trong những đêm không ngủ

Em thường nhớ về mặt trận

Nhớ về những ngọn đèn dầu thắp trong ống nứa

Nhọc nhằn dẫn lối xe đi...

Nhớ về Trường Sơn,

Nơi đã khắc dấu một thời trận mạc

Nơi đã khắc dấu chân Anh và Em

Trong trùng điệp đoàn quân đi diệt Mỹ...

Làm nên cái đèn lồng kéo quân

vĩ đại nhất hành tinh

giữa thế kỷ hai mươi !

 

Và chính nó, lũ "ma trơi" ngày ấy

Đã phải căng mắt dõi theo

Những ngọn đèn dầu bé xíu

Như triệu triệu ánh sao đêm

Hối hả hướng về đồng bằng,

Hối hả hướng về thành phố...

Cháy rực lên thành ánh lửa bình minh

Của ngày Ba-Mươi-Tháng-Tư lịch sử !

***

Ôi, Chiến tranh ! Chiến tranh !

Đâu bạn bè tôi ngày nào ?

Ai còn, ai mất ?

Bữa cơm quê một chiều Hội Lim

Thằng Hùng ngồi khóc

Thương 3 đứa con

nuôi mãi không thành người

Bởi chất độc “màu da cam” ! ...

Bởi di chứng của một thời sốt rét

Bởi vết thương xưa dù đã nhiều năm liền vết

Vẫn nhói đau giữa lòng đời ...

***

“Vầng trăng và những quầng lửa “

dấu trong ba lô ngày nào

Em lại lục tìm và chong đèn ngồi đọc

Hình như sắp có chiến tranh

Hình như lũ “ma trơi” đang dồn về I-Rắc...

 

Ơi Lửa Đèn ! Lửa Đèn !

Bao lần rồi, ta đã nhoè mí mắt ...?

Chẳng có nỗi đau nào giống nhau

Trang thơ mệt nhoài khao khát !

Chiến tranh hiện hữu những năm 2000...

Sẽ nghìn lần hơn - tàn khốc

Tất cả những gì trong thơ Anh đã viết...

Con người lại bắt gặp

Trên những trang tin về Bát Đát ( Baghdad )

Nơi máu sẽ rơi vì hoả tiễn và bom khoan

Chúng nó lại đến “ ... từ bên kia biển

Rủ nhau bay như một lũ ma trơi ...” (**)

 

Xin hãy thắp

Lửa Đèn lên Anh ơi!

Để nhận rõ mặt người

Để đẩy lùi chiến tranh !

Cho những cuộc hành quân nào còn trong bóng tối

Sẽ hiện muôn đời trên mặt ngọn đèn xoay.(**)

 

A Lưới 3-2002-Hà Nội 3-2003

Kiều Anh Hương

(*): Tập thơ của Phạm Tiến Duật –NXB Văn học1970(?) ;

(**)Bài thơ Lửa đèn, in trong tập thơ nói trên và những câu thơ trích..

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

TRÁI TIM CON NGƯỜI CỦA TRƯỜNG SƠN ĐÃ NGỪNG ĐẬP…

Kính tặng hương hồn Nhà Thơ Phạm Tiến Duật !

 

 

 

Quả thật, ta chẳng thể nào tin

Đã tắt thật rồi… một trái tim -

Trái tim của Trường Sơn thời đánh Mỹ !

 

B52, đạn bom… và pháo bầy… không thể chết

Đói cơm, sốt rừng;

Mưa sườn đông, nắng sườn tây… gian lao không lùi bước…

Bởi Trái tim Anh đã thuộc về Trường Sơn !

 

Trường Sơn, Trường Sơn ơi…

Đêm nay, hẳn đất rừng Trường Sơn đang run lên từng cơn sốt…

Mọi con suối, con sông của Trường Sơn đều ầm ào, réo gào, thương xót…

Những ngọn gió của đại ngàn Trường Sơn cũng đang than khóc…

Bởi một sự thật giản đơn, giản đơn thôi :

Trái tim Con Người của Trường Sơn đã ngừng đập !

 

Ôi, chẳng thể nào tin, suốt ba mươi trời đánh giặc

Dưới ngàn lần bom rơi, lửa cháy

Rừng Trường Sơn vẫn sống trong hy vọng, thẳm xanh...

Nhưng với ba mươi năm trong hòa bình, dựng xây

Rừng Trường Sơn lại phải gục ngã, đớn đau hơn… vì “lâm tặc”!

 

Nhưng tất cả, tất cả...

Cũng chẳng thể nào buốt rát hơn hôm nay

Khi Trái Tim CON NGƯỜI của Trường Sơn đã ngừng đập !

 

Không thể cứu được nữa rồi trái tim Anh !

Nhưng vẫn còn đó Trái tim của Trường Sơn…

Hỡi con người...Hãy chung tay giữ lấy!

 

 

Hà Nội, ngày 05.12.2007

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

XE KHÔNG KÍNH VÀ VÒNG TRẮNG….

Nhân đọc lại Bài thơ ”Tiểu đội xe không kính” và “Vòng trắng“ của PTD

 

 

 

Bây giờ,

“Xe không kính” không thể được gọi là

Cái xe !

Cũng giống như ngày xưa,

Ai không nói như ý Đảng đều bị coi là phản động

Bởi thật giản đơn

Ngày ấy…

Ý Đảng và Lòng Dân là một

Còn bây giờ...

Giản đơn hơn ngày xưa rất nhiều,

Cái xe,

Khi được gọi là...Cái xe...

Nghĩa là phải có kính !

Nếu không

Sẽ chẳng thể nào được chạy trên đường

Dẫu trong buồng lái có hơn

Một TRÁI TIM !

 

Cũng như vậy,

Từ cổ chí kim

Khăn tang

Mãi vẫn chỉ là cái khăn tang thôi

Dẫu con người có quấn lên đầu

"Vòng trắng” tròn hay méo

Hình “con số không" hay là hình êlíp…

Thì nỗi đau vẫn cứ phải vùi sâu

Vào lòng đất

Nơi cuộc đời sẽ được trả lại sự công bằng như nhất

Vương Chúa hay Thần Dân

Tất cả…

Đều là ma Nước Việt

 

***

 

“Ôi, Chiến tranh ! Chiến tranh !

Đâu bạn bè tôi ngày nào ?

Ai còn, ai mất ?

Bữa cơm quê một chiều Hội Lim

Thằng Hùng ngồi khóc

Thương 3 đứa con nuôi mãi không thành người

Bởi chất độc “màu da cam” ! ...

Bởi di chứng của một thời sốt rét

Bởi vết thương xưa dù đã nhiều năm liền vết…”

 

Ôi chiến tranh ! Chiến tranh !

Định luật của cuộc đời

Tất yếu, liền sau nó

Là những ”Vòng trắng” khăn tang…

Thế thôi !

 

09.12.2007

KAH

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nữ doanh nhân trả thơ cho Phạm Tiến Duật

TP- Phan Bích Thiện - nữ nhà thơ, kiêm doanh nhân ở Budapest (Hungary) có một bài thơ rất hay nhưng không phải của chị, mà là của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Đó là bài “Áo đỏ em đi trong chiều tuyết trắng.

 

 

Aodo-1.jpg

 

Xin giới thiệu bài viết của Phan Bích Thiện xung quanh bài thơ này.

 

 

Tôi gặp anh Phạm Tiến Duật lần đầu tiên năm 1987 hồi còn là sinh viên ở Liên Xô. Đợt đó anh đi trong đoàn Hội Nhà văn cùng các anh Đỗ Chu, Diệp Minh Tuyền... Tôi đến lấy quà của gia đình nhờ anh Đỗ Chu cầm sang.

 

Đang ngồi nói chuyện thì có người cao cao với nụ cười rất dễ mến bước vào. “Đây là anh Duật” - anh Đỗ Chu giới thiệu.

 

Tôi sững một chút vì không nghĩ mình lại được gặp tác giả của “Gửi em cô thanh niên xung phong”, “Lính mà em” mà sinh viên chúng tôi đứa nào cũng thuộc lòng.

 

Phạm Tiến Duật là người rất dễ gần, chỉ sau một hồi trò chuyện tôi có cảm tưởng đã quen anh lâu rồi. Tôi đánh bạo mời các anh về trường tôi nói chuyện, các anh vui vẻ nhận lời ngay.

 

Đón các anh về trường, tuyết rơi trắng trời. Cái lạnh tháng 12 của nước Nga xuyên thấu xương thịt. Sinh viên không có tiền nên tôi đưa các anh đi metro rồi xe buýt.

 

Ngắm thành phố, anh Duật nói: “Lạnh nhưng đẹp quá, tất cả đều trắng xóa”. Buổi tối đó rất vui, anh Duật đọc thơ, anh Tuyền nói về tình yêu rồi cầm đàn hát nữa. Câu chuyện thơ ca kéo dài tiếp trong bữa cháo gà chúng tôi đãi các anh sau đó.

 

Lúc tiễn các anh về, tôi đưa quyển sổ thơ của mình và nhờ các anh chép cho tôi vài bài. Anh Duật có hỏi tôi: “Em đọc nhiều, biết nhiều về thơ, thế em có làm thơ không?”. Tôi nói là không bao giờ tôi nghĩ mình sẽ làm thơ được.

 

Hôm sau đến chia tay các anh tôi nhận lại quyển sổ thơ. Anh Duật bảo “Em đọc đi”. Tôi mở ra thấy bài thơ: Áo đỏ em đi trong chiều tuyết trắng.

 

Đúng là hôm đi đón các anh tôi mặc áo khoác đỏ. Đến tận bây giờ màu đỏ vẫn là màu tôi yêu thích. Tôi cảm ơn và xin phép đăng lên tập san sinh viên. Anh Duật nói: “Bài này anh viết cho em, là của em. Em sử dụng thế nào là quyền của em. Mà em muốn đăng cũng được, em lấy tên em đi, đừng bao giờ ghi tên anh”.

 

Tôi tròn mắt: “Sao? Lấy tên em á? Em làm sao làm được thơ hay thế”. “Không sao - anh Duật cười - cứ lấy tên em đi. Rồi em cứ thử viết đi, viết những gì em cảm thấy, những gì em suy nghĩ. Em thấy em sẽ viết được mà”.

 

Một thời gian dài tôi không muốn đăng bài thơ ấy. Tôi bắt đầu viết và thích thú là nhiều khi viết được những bài mình rất thích. Tôi đưa bạn bè đọc và nhận được nhiều lời đồng cảm. Nhưng cứ mỗi lần tuyết rơi tôi lại nhớ đến bài thơ ấy.

 

Tôi muốn viết về cảnh tuyết rơi thì những vần thơ ấy lại ngân lên. Tôi quyết định sẽ chia sẻ cho mọi người cùng thưởng thức. Đã có một cam kết với anh Duật, tôi lấy tên tôi khi gửi. Khi mọi người khen tôi chỉ biết cười: “Bài này rất đặc biệt”.

 

Mùa hè 2004, tôi về Việt Nam và đến thăm anh Duật sau 17 năm từ mùa thu Nga năm ấy. Tôi không nghĩ là anh còn nhớ tôi. “Em là Thiện gặp anh hồi ở Nga. Anh còn nhớ em không?”. “Sao không nhớ, để anh gọi anh Đỗ Chu sang đây”.

 

Tôi ngạc nhiên và cảm thấy sung sướng vì quả thật là cả anh Duật lẫn anh Chu vẫn còn nhớ những ngày đông ấy. “ Sau đó em có viết không?” - anh Duật hỏi tôi. “Có, em thường xuyên viết”. “Cho anh xem nhé”.

 

Tôi mang tới cho anh những bài thơ tôi viết. Tôi vẫn nhớ những lời anh nói khi tôi đến gặp anh. “Anh rất xúc động khi đọc thơ em. Anh có thể nói với em rằng thậm chí anh còn hiểu em hơn những người bạn gái thân của em.

 

Họ nói chuyện với em, hỏi em làm ăn thế nào, có giàu không, con cái ra sao. Còn tâm tư của em thì có khi họ không hiểu. Mà thơ em in thành sách được đấy”.

 

Lại một lần nữa anh làm tôi tròn mắt, tôi chưa bao giờ nghĩ thơ mình sẽ có thể in thành sách. Và thế là tập thơ đầu tiên của tôi “Tình yêu không đáy” đã ra đời cũng là nhờ sự khuyến khích của anh.

 

Lần cuối tôi về thăm anh thì anh không nói được nữa. Tôi chỉ biết đứng ngắm nhìn anh mà lòng đau thắt. Số phận không chỉ sắp cướp đi một nhà thơ lớn mà còn mang đi vĩnh viễn người đã đưa tôi vào thế giới thơ ca.

 

Giờ đây tôi không còn mang được cho anh đọc những dòng tôi mới viết. Giờ anh Duật không còn nữa, tôi xin phép anh thất hứa lời cam kết đúng 20 năm trước.

 

Tôi xin ghi lại tên đích thực của tác giả bài thơ “Áo đỏ em đi trong chiều tuyết trắng” - Phạm Tiến Duật.

 

Phan Bích Thiện

Budapest, 12/2007

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

GIÁ NHƯ...

Kính tặng Nhà Thơ Phạm Tiến Duật

 

 

Dĩ nhiên,

Cuộc đời đã có đầy những điều... giá như !

Giá như không xẩy ra cuộc chiến

Giá như bạn bè thân yêu ta sống lại

Giá như tôi không trở thành nhà thơ...

 

Dĩ nhiên,

Cuộc đời đã có đầy những điều... giá như !

Nhưng điều giá như... bây giờ tôi có thể nghĩ được

Là Anh không phải đớn đau trong bệnh tật

Vật vã trong tột cùng của hố đen thất vọng...thẳm sâu !

 

Giá như... vâng, chỉ giá như thôi

Trong cuộc đời này, nếu không có Anh thắp lửa

Bao nhiêu binh đoàn sẽ sống trong khắc khoải

Bởi chiến tranh cũng chỉ là... chiến tranh thôi !

 

Nhưng sẽ là điều không tưởng, nếu chỉ có... giá như !

Giá như Quê tôi không có Nguyễn Du

Không có những câu Kiều mẹ ru ta lớn lên cùng Đất Nước

Gia như...và giá như...

Xin đừng biện minh cho muôn đời lịch sử

Bởi lịch sử không tái tạo nguyên mẫu bao giờ !...

 

Và giá như...

Sẽ mãi mãi không tồn tại... điều bất ngờ

Đất nước này chỉ có một thời đánh Mỹ

Đất nước này chỉ có mình Anh-một Nhà thơ Chiến Sĩ

Đã dựng nên một tượng đài kỳ vĩ

Giữa Trường Sơn Thi ca!

Giữa Trường Sơn huyền thoại bao la...!

 

14.11.2007

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...