Jump to content
Nguyen Nguyen

TÔI LÀ CÔNG CỤ CỦA CHÍNH MÌNH...

Recommended Posts

Một ngày như trăm ngàn ngày khác. Sáng thức dậy ngáp ngắn ngáp dài, làm các thể thức cần thiết rồi đi làm. Đến công ty bắt đầu ngồi vào máy tính, làm việc và làm việc cho đến khi mệt rã rời, buông mình xuống chiếc ghế tựa mới bắt đầu ...thở. Đôi khi nghĩ dường như mình như là công cụ của chính bản thân mình vậy, làm việc không có điểm dừng, không có sự ngơi nghỉ mà chỉ toàn là mệnh lệnh, khô khan và buồn chán. Tôi bỏ quên chính tôi trong khái niệm thương trường nghiệt ngã, chạy trên một con dốc, càng lên cao càng thẳng đứng. Đến khi nào tôi mới biết dừng lại hả tôi ơi? Đến bao giờ mọi người xung quanh mới thoả mãn những kỳ vọng về tôi, trả cho tôi những phút giây thật đúng là mình, trả cho tôi cả một thời Thanh Xuân tươi đẹp. Hôm trước in mấy bài thơ về nhà đọc liền bị cô em nhắc nhở: Em thấy chị dạo này hình như toàn thơ với thẩn, đừng học thói mơ mộng của mấy cô thiếu nữ, chị là ai chị phải hiểu chứ! Im lặng quen rồi, nên khi nghe nói vậy, mình chỉ còn biết thở dài, ngồi bên cửa sổ nhìn lên bầu trời sầm sập tối, mắt hình như có cái gì vương vấn. May thay vẫn còn nước mắt để thấy mình thật đúng là mình.

Khi nãy ngồi nói chuyện với đối tác hơn tuổi mình nhưng lại gọi mình bằng chị. Nguyên bảo: Em thấy chị là con người rất hạnh phúc, lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, lúc nào cũng lịch thiệp và tao nhã, em rất hâm mộ. Cười và im lặng...biết phải nói sao bây giờ hả tôi ơi? Ừ thì nguyên ạ! chị đúng là hạnh phúc lắm, hạnh phúc chết đi được, phải hạnh phúc chứ! Mà nếu có đau khổ thì cũng nỡ lòng nào trút lên những người xung quanh... Đành mang trái tim thả nổi trên mạng cho những người không quen biết đọc, vài dòng an ủi của những người không quen biết hồi âm lại cũng thấy được an ủi thêm phần nào, có khi lại được bình yên đôi phút hay chăng???

Mang tâm trạng này mà đối diện với cha mẹ thì sợ là không ổn rồi, công cụ của tôi ơi!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hãy trút những nỗi buồn của nguyen nguyen sang cho zidan này được không? Tuy chưa biết bạn nhưng dường như tôi cứ cảm thấy bạn là một người con gái có vẻ đẹp tao nhã và lịch thiệp, ưu tư và dịu dàng. Thỉnh thoảng khi đọc thơ nguyen nguyen tôi tưởng tượng bạn phải là người gặp nhiều nỗi buồn không thể biện giải, tưởng tượng hình ảnh của nguyen nguyen thật dịu dàng với đôi dép màu trắng, với mái tóc lưng chừng, đôi mắt biết cười, nụ cười rộng rãi thanh tao và mê hoặc. Đã từng làm quen nhưng dường như nguyen nguyen chẳng hề để ý đến zidan, buồn quá...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...