Jump to content

Recommended Posts

 

TinhQue_TTQN.jpg

 

NÓI NHỎ EM NGHE

 

Nốt nhạc vụn, câu thơ còm

Anh từng dại dột treo hồn ngọn cây

Tưởng rớt xuống – hóa bầy nhầy

Nhè đâu tuột xuống thêm đầy nhân gian

 

Từng rưng rức với thở than

Từng mơ tưởng với vô vàn hồi, chương

Mà nè hồi tụi mình thương

Mùi đạn khét phía chiến trường Tây Nam

 

Chẳng hề sến, chẳng cải lương

Gật đầu cái rụp – tơ vương bốn bề

Có câu hẹn – chẳng câu thề

Cầm tay hôm ấy bùa mê mất rồi

 

Chuyến xe đò mà nên đôi

Đi qua trồi sụt lở bồi đa đoan

Bây giờ tóc đã sang trang

Mình ơi kể chút huy hoàng tình ta

 

Và thơ anh lại í a

Rồi theo vọng cổ xuống phà thăm quê

Mình ơi nói nhỏ em nghe

Trăm năm đưa lối đi về có nhau.

 

Trần Khuyến

 

Một bài thơ hay của Trần Khuyến đây mà! Ngôn ngữ gần gụi với đời thường, chân thành. Chất liệu được gắn kết chặt chẽ với nhau bằng thủ pháp thi ca, chứ không đơn thuần chỉ liệt kê các thông tin một cách rời rạc. Chúc mừng.    :flowers:

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

images?q=tbn:ANd9GcQAC5jv_qcZVOH2tY70q8z


 


NGHĨ VỀ NGHÈO


 


Ca cẩm về cái nghèo – chán chết


Rũ bỏ cái nghèo – dễ đâu


Ôm lấy cái nghèo – xót đau


Thương phận người càng thương vận nước


 


Cái nghèo không tự đến


Hình như sẵn có trong cát trong bùn


Mẹ dẫm chân vào


Cha cuốc vào – chạm phải


 


Cứ thế - cái nghèo quấn lấy


Nảy nở sinh tồn


Miền xuôi lên miền ngược


Từ Cao Bằng về chót mũi Cà Mau


 


Mãi về sau cái nghèo định hình


Có khái niệm


Có định mức


Và có số hẳn hoi


 


90 triệu – nghèo đến hụt hơi


Người không nhà – kẻ đói cơm


Người đói việc làm – kẻ đói kiến thức


Lại thêm hằng hà kẻ cạn kiệt lương tâm


 


Nghèo những vòng tay


Nhưng thừa mứa cuồng tham


Thì đó - Ở đâu không bôi trơn


Khó mà xong việc


 


Vậy đó – cái nghèo có cớ cho thi đua phấn đấu


Để gạch đầu dòng – cho nỗ lực phát huy


Để nhấn mạnh – là vấn đề của cả thế giới


Hỏi có cái nghèo nào do chính ta gieo?


 


Trần Khuyến


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

xot-xa-cuoc-song-cua-nhung-em-nho-phai-n

 

LUẬN VỀ THAM NHŨNG 

Hổng biết thời Âu Cơ 
có loài này chưa 
Hổng lẽ Lạc Long Quân 
Từng đánh bọn lạm quyền rút ruột … 

50 con về biển 
Làm nên bao sự tích? 
50 con lên rừng 
Vẽ được mấy giang sơn? 

Nhưng thời này ngụy biện nhiều hơn 
Rộ lên những khái niệm, những thuật ngữ 
Tái cơ cấu giống như dở ra, làm lại 
Xã hội hoá tợ như hãy góp tay vào 

Tôi nghe chim chóc nói rằng 
Nhánh sông con con chắn lên năm cái đập 
-Vì dân. Vì dân. 

Phát hoang rừng như chặt cỏ vậy thôi 
Nhưng trồng lại chỉ toàn trên giấy 
Dối trá đã sờ sờ ra đấy 
Nhưng tay Bao Công sờ được ma nào đâu 

Người ta không cần kim, xỏ chỉ mệt thân 
Bờ lở, ruộng tan, cồn rơi vào biệt tích 
Thảm họa ràng ràng 
Cát tặc cười khanh khách 

Thương cha mẹ gầy còm trước mùa đông 
Thương chị ta – họp phụ huynh – thất kinh hồn vía 
Cháu ta học – nặng nhọc hơn phu phen ấy 
Mà hạt lúa trên đồng rớt xuống chẳng giỏi rớt lên 

Càng tự hào từ bọc Âu Cơ 
Ta lừ mắt nhìn vào từng kẻ cướp 
Cái ụ nổi. Làm chìm bao nguyện ước 
Ô nhiễm hết rồi. Đâu chỉ suối với sông 

Tham nhũng là ai 
Không thể là : Cha ta – Mẹ ta. Em ta, Hạt lúa trên đồng 
Nào – Thử cúi xuống đi 
Để thấy, Để nghe rõ mức : hài lòng 

Tổ tiên ta – tài ba bao trận đánh 
Sao trận này cứ trợt, giuộc 
Cứ như là 
Đánh với xà bông. 

Trần Khuyến

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

P8-9-463-4.jpg


 


MỘT GÓC NHÌN


 


Bạn tôi từng thở than


Trái đất mấy tỉ người mà cô đơn lắm lắm


 


Tôi thoáng chút ngỡ ngàng


Đời sống đã ngao ngán vậy sao.


 


Con người sống với con người có phải chỉ để yêu


Hay để đọa đày


Để kìm hãm nhau


Hay để bày thêm những chiêu trò đốn mạt


 


Nhìn kia mây triệu năm phiêu bạt


Chưa hề nghe một lời than van


Dế lâu ơi là lâu


Vẫn một giọng đàn.


 


Và kia cọp vẫn nghìn đời nanh vuốt


Rắn hổ mang không quên ngậm độc


Còn loài người triệu năm ngợi ca đạo đức


Nhìn mà xem – họ lặn ngụp cõi tham


 


Giàu có làm chi


Khi đồng loại đói lăn


Rời lâu đài xa hoa


Sẽ chạm mặt áo nghèo muôn lối.


 


Xong thủ đoạn – có thể là giọng cười hỉ hả


Kẻ cô thế rã rời, suy sụp, hơi tàn


Phía này – Người thừa ấm no


Phía kia – Kẻ lượm mót, cơ hàn.


 


Đất nước nào cũng giương cao


mục tiêu hạnh phúc công bằng.


 


Trần Khuyến


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

images?q=tbn:ANd9GcQauH4rMi11EfERXBKVNv5


 


BÃO


 


Sáng ra bạn rủ rỉ


Năm nay ít bão ha


Tôi ậm ừ qua quýt


Cũng gật gật à à


 


Bạn nói về bão trời


Tôi quặn lòng bão giá


Giá rau nhảy tì tì


Giá vàng cười hí há


 


Có một thời đất sốt


Ôi cò chạy ì xèo


Vậy là thành bão đất


Thêm mấy chỗ đất treo


 


Từng có cơn bão chức


Từng có cơn bão quyền


Biết bao kẻ ngơ ngác


Thêm bao kẻ huyên thuyên


 


Có những cơn bão nhớ


Con ngã xuống Trường Sơn


Con đang ngoài biển động


Lòng Mẹ bão quay cuồng


 


Và sớm nay ngọn bút


Có cơn bão niềm tin


Điểm mặt từng giả trá


Đang núp bóng, hợm mình.


 


Trần Khuyến


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

images?q=tbn:ANd9GcQJSMkG8RjuvFevc_sUK0e

 

ĐẾM 

Tay ta bao lần đếm 
Đếm những mùa đông qua 
Đềm từng mùa lá rụng 
Bao ngày tháng xa nhà 

Đã có lần ta đếm 
Những bia mộ vô danh 
Những thân cây gãy đổ 
Mấy con rạch hôi tanh 

Nhưng chưa lần ta đếm 
Khi hát tiến quân ca 
Với em anh quen đếm 
Từng nụ hôm ấy mà. 

Nhưng nay anh lại đếm 
Bao kẻ lộ nguyên hình 
Và đếm bao nhiêu kẻ 
Đi ngược nẻo quên mình. 

Trần Khuyến

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

images?q=tbn:ANd9GcRV_yxWEk8JAeiImlVedn9


 


RÁCH


 


Loài người và loài chuột


Cùng chung thế kỷ này


Sáng ra bạn hốt hoảng


Đã rách cái quần tây!


 


Hít hà chỉ giây lát


Bạn khép nép mang đi


Dòng đời bao kẻ rách


Be bét vẫn cười khì


 


Người rách mùng rách chiếu


Kẻ rách lưỡi, rách da


Lương tâm kia tàn tạ


Đậy áo vét à nha


 


Hỡi loài chuột – đáng thương


Nhũi đầu nơi xó xỉnh


Còn loài người tinh ranh


Đêm ngày bận toan tính


 


Mặc sức mà phỉ báng


Về phận chuột nhỏ nhoi


Giống người luôn ngời sáng


Nhân đức cả giống nòi


 


Cớ gì cái vết rách


Chút xíu xé ra to


Còn bao nhiêu vết rách


Làm buốt nhói cơ đồ …


 


Trần Khuyến


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

thao121114019084823976.jpg


 


ĐÓN RÉT


 


Ren rét lại ùa về


Da thịt chợt phê phê


Bước chân ôi lóng ngóng


Đời người như kéo lê


 


Ta co ro suốt buổi


Nhổ vài cọng râu thừa


À đây câu thơ sót


Bạc màu qua nắng mưa


 


Chợt thương về xa lắc


Những bờ bãi sông Cầu


Mùa này chìm rét mướt


Quan họ có têm trầu?


 


Ta thương lên Ải Bắc


Những cột mốc mù sương


Đường biên bao đồi dốc


Ơi bước chân biên cương


 


Trang thơ sẽ ngơ ngác


Nếu chưa từng xót đau


Thì ta xin nhóm lửa


Sưởi từng nỗi hanh hao


 


Ơ hay ta lại gặp


Chút môi hôn lứa đôi


Đại lộ Đông Tây đó


Trong cái rét bồi hồi.


 


Trần Khuyến


 


 


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

 

thao121114019084823976.jpg

 

ĐÓN RÉT

 

Ren rét lại ùa về

Da thịt chợt phê phê

Bước chân ôi lóng ngóng

Đời người như kéo lê

 

Ta co ro suốt buổi

Nhổ vài cọng râu thừa

À đây câu thơ sót

Bạc màu qua nắng mưa

 

Chợt thương về xa lắc

Những bờ bãi sông Cầu

Mùa này chìm rét mướt

Quan họ có têm trầu?

 

Ta thương lên Ải Bắc

Những cột mốc mù sương

Đường biên bao đồi dốc

Ơi bước chân biên cương

 

Trang thơ sẽ ngơ ngác

Nếu chưa từng xót đau

Thì ta xin nhóm lửa

Sưởi từng nỗi hanh hao

 

Ơ hay ta lại gặp

Chút môi hôn lứa đôi

Đại lộ Đông Tây đó

Trong cái rét bồi hồi.

 

Trần Khuyến

 

 

Đọc bài này cảm thấy nhớ cái rét trời Bắc đến da diết.

Bài thơ rất hay.

Xin mạn phép tác giả, cho được chỉnh lại đôi chút với tâm trạng như sau:

 

thao121114019084823976.jpg

 

ĐÓN RÉT

 

Ren rét lại ùa về

Da thịt chợt phê phê

Bước chân ôi lóng ngóng

Đời người như kéo lê

 

Ta co ro suốt buổi

Nhổ vài cọng râu thừa

À đây câu thơ sót

Bạc màu qua nắng mưa

 

Chợt thương về xa lắc

Những bờ bãi sông Cầu

Mùa này chìm rét mướt

Quan họ trầu còn duyên

 

Ta thương lên Ải Bắc

Những cột mốc mù sương

Đường biên bao đồi dốc

Chân bước mòn biên cương

 

Trang thơ sẽ ngơ ngác

Nếu chưa từng xót đau

Thì xin hãy nhóm lửa

Tô nhịp sống muôn màu

 

Ơ hay ta lại gặp

Chút môi hôn lứa đôi

Đại lộ Đông Tây đó

Cái rét chợt bồi hồi.

 

Trần Khuyến

 
 
Một lần nữa xin cảm ơn và cáo lỗi tác giả.

Chúc có nhiều niềm vui và trọn vẹn từng ngày.

 

Hẹn gặp lại

"laco.muaxuan" - Lê Hùng.

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...