Jump to content
201183

Nhật ký của thiên thần

Recommended Posts

Biển ru

 

Em trở về bên biển cuối đông

Cát vẫn trắng lịm sóng cồn con gió buốt

Nghe xa xót ngày xưa rét mướt

Chiều cuối đông theo con nước anh đi.

 

Biển vẫn ầm ào kể khúc tráng bi

Sóng ve vuốt những hình hài mê đắm

Chốn thâm cung đấy đây hay vạn dặm

Anh ngủ bình yên mơ ngày ấy...không xa...

 

Gió rũ tóc em kể chuyện những ngày qua

Hương hồi quẩn ướp lụy tình sơn cước

Em bỏ lại. Ru mình cùng con nước

Biển dịu dàng ru khúc đôi ta.

 

Bên biển chiều 11.02

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

... Mưa rồi, lại mưa, năm nay nhuận 2 tháng 7, tha hồ nhá. Hờ hờ...lúc sáng cầm ô đi mua đồ ăn sáng cho mẹ xong, người nàng đã âm ẩm ướt, đi đến cơ quan thì không khác gì chuột lột. Những vết nước bùn loang lổ trên chiếc váy màu xanh cốm. Nàng bước vào, run lập cập. Phải ngồi làm việc với bộ đồ ướt, răng va vào nhau không kiềm chế được...mặc cho nàng đã khép hết các kiểu cửa... ờ, sáng nay mẹ nằm trong viện có một mình, sốt ruột thế...Chiều xin nghỉ thôi...người nàng cứ run lên, trán vã mồ hôi, đừng ốm nhá. Ốm bây giờ là tai họa đấy. Về đến nhà, nàng để nguyên cả màu cốm loang ấy, lăn ra, và không biết gì nữa...

 

Mấy hôm rồi nàng mới được ngủ ở nhà, ngỡ có thể ngủ vùi mà mắt nàng cứ mở thao láo. Bao nhiêu lần phải ngủ lại trong viện mà nàng vẫn không quen được. Vẫn không thể ngủ nổi. Nhớ cái lần trông bà nội 10 ngày trong viện thì cả 10 đêm Nam phải mang sách và đèn chụp vào cho nàng đọc. Nhìn mắt nàng trũng sâu, Nam xót xa mà phải đi mua thuốc ngủ liều cao, thứ thuốc chỉ bán cho bác sỹ, nàng cũng chỉ ngủ được có 2 tiếng, lại chong chong ngồi chờ trời sáng... nàng khó ngủ từ bao giờ? Ờ, mà nàng bao nhiêu tuổi rồi nhỉ???

 

Đã 4 đêm rồi, đêm nay là đêm thứ 5, có dì ngủ lại với mẹ, nàng ở nhà cứ cảm thấy loanh quanh thế nào ấy. Mẹ nàng chắc phải nằm ít nhất là 2 - 3 tuần nữa. Thứ 2 phải bảo bố xin cho mẹ sang phòng khác, thời buổi nào rồi mà còn ở cái phòng không có WC, khốn khổ. Mẹ nàng nhăn nhó, xịu xọ bảo rằng: cái giường này là của bệnh nhân vừa mới chết. Ặc, vãi hết cả linh hồn! Nàng vẫn phải thản nhiên, cười tưng tửng "đã là bệnh viện, thì cái giường nào mà chả thế, trước con ở với bà nội, có người chiều nay còn tươi cười nói chuyện với nhau, đến hôm sau đã thấy chuyển xuống nhà xác rồi" !!! Đêm, hai mẹ con mắt thao láo nhìn nhau. Mưa ngâu vặn vẹo trên tán xà cừ thành một thứ hợp âm rên xiết...

 

Em P nhắn tin, 23 điểm, có thể đỗ, Kinh tế chưa có điểm chuẩn, nhưng năm nay trường ấy chắc chỉ lấy tầm ấy thôi... Nàng leo lên sân thượng, đêm mát lạnh, mưa ngâu vừa dứt. Mưa hay là trời đất nhớ thương nhau? Nàng nhớ thương ai? Hố hố, nực cười...bố khỉ! Sao dạo này nàng hay chửi đổng thế nhỉ? Nàng chả nhớ thương ai sất. Em Đen hờn dỗi phụng phịu dưới trân nàng. Không bế Đen đâu, nàng còn phải cầm cái điện thoại, cái điện thoại để nói chuyện với M. Dạo này hay nói chuyện với M. Có phải là sương buông trên đôi vai trần không mà nàng thấy se sắt thế... 2h30'...ơ, vậy là nói chuyện với M mất 2 tiếng, ừm...

 

Đêm...mưa...lạnh...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chuyện của chàng

 

Thật khó tin nếu như nàng bảo với ái đó rằng, chàng và nàng vừa yêu nhau vừa coi nhau như đối thủ. Vừa muốn gắn kết với nhau, vừa muốn giữ chừng với nhau. Những lời thầm thì luôn mang sắc màu của sự thận trọng.

 

Sự thận trọng ấy có từ khi họ còn là bạn của nhau. Thân thiết đấy nhưng không gần gũi được. Chia sẻ đấy nhưng không cởi mở. Chàng thì sợ sẽ yêu nàng nhiều hơn, sợ mất kiêu với nàng. Ôi chao, chàng sẵn sàng vứt bỏ hết, vứt sạch, thậm chí là đập vỡ những khái niệm dù thương yêu đến mấy, chỉ để giữ cho bằng được cái kiêu ngạo của mình, đặc biệt là trước nàng. Chàng hầm hừ, chàng gục gặc, vì chàng biết, nàng biết rõ mười mươi như vậy, chàng muốn phát điên lên vì nàng sẽ mỉm cười với những điều ấy. Nàng cười bằng cái miệng đáo để và nheo đuôi mắt tròn to, nghiêng nghiêng như thách thức, như khiêu khích mà như mời gọi.

 

Chàng cứ phải tỏ ra bình thản, như là vô tư lự trước những cái nàng cho là kỷ niệm, là ký ức. Ôi dào, chàng thèm vào bận tâm. Nó không xứng cho chàng phải bận tâm. Chàng giấu sự khó chịu vì biết nàng luôn bận tâm đến chúng. Không, chàng không khó chịu với chúng, chúng chả là cái gì với chàng cả. Nói đến kỷ niệm, đến ký ức, chàng cũng ối ra đấy chứ. Nhưng mà…sao nàng cứ bận tâm đến chúng như vậy nhỉ. Chàng giật mình, hình như khoảnh khắc nào đó, chàng phân vân tự hỏi, không biết, giữa chàng và những ký ức, những kỷ niệm của nàng. Sâu thẳm trong cái đầu bướng bỉnh kia, nàng dành cho phần nào nhiều hơn? Không, chàng không thèm nghĩ như vậy. Hừ, chúng chả là cái gì so với sự hiện hữu của chàng. Chàng sẵn sàng cười khẩy. Nhưng sao nàng cứ loanh quanh với chúng trong những bài thơ của nàng thế. Nếu như không nặng lòng, sao nàng cứ viết mãi thế. Ai mà biết được đấy là chuyện thiên hạ hay chính là xúc cảm của nàng? Nàng là còn thản nhiên đọc cho chàng nghe nữa chứ. Lại còn muốn chàng cùng cảm nhận nữa chứ. Nghe thì nghe, cảm nhận thì cảm nhận, chả nhẽ chàng lại để cho nàng nghĩ ràng chàng đang khó chịu vì điều ấy lắm. Nàng nhất định sẽ dẩu môi lên mà bảo vệ có cái lý thơ thẩn của nàng. Chỉ là thơ thôi, chàng không thèm chấp.

 

Chàng yêu nàng, muốn ve vuốt cái gai góc của nàng. Có lần nàng cười bảo rằng: “Chúng ta giống nhau nhiều thứ, một trong những cái giống ấy là muốn thống trị lẫn nhau”. Làm gì có cái khái niệm nàng có thể thổng trị được chàng, điều vớ vẩn nhất, nghịch lý nhất, chàng đã cười khẩy nghĩ thầm. Và hiển nhiên là chàng muốn làm cái việc mà có một cậu em nàng bảo với nàng rằng: “Có lẽ anh ấy sẽ thuần phục được chị”. Nàng cười khẩy với cái ý nghĩ rằng nàng sẽ chịu để cho ai đó thuần phục nàng. Chàng thì râm ran trong bụng lắm. Câu nhận xét vu vơ ấy tăng thêm sự tự tin cho chàng.

 

Ai sẽ thống trị ai, ai sẽ thuần phục ai? Hay họ tự thuần phục lẫn nhau? Nhưng nếu có điều đó đi chăng nữa, họ sẽ chẳng bao giờ chịu thừa nhận với nhau. Thậm chí, với ngay chính thâm tâm, họ cũng không muốn thừa nhận. Họ sợ mất đi cái TÔI ngạo nghễ trong mắt nhau.

 

Chàng luôn bày tỏ cho nàng thấy sự chủ động của chàng trong mọi tình huống. Thậm chí kể cả khi chàng sai. Chàng nói to, chậm rãi, thậm chí gằn từng tiếng. Thế mà nàng cứ tưng tửng, nhếch cái miệng đáo để, nghiêng cái đôi mắt to. Mà sao mắt nàng lại có thể to như thế nhỉ? Có con kiến bò bò dưới bàn chân ngứa ngáy của chàng khi chàng chỉ nghe thấy tiếng thở của nàng ở bên kia đầu dây. Cái mà chàng muốn nghe không phải là tiếng thở của nàng để trả lời hay phản ứng lại những gì chàng đang cố chứng minh là chàng đúng và nàng đã sai, nàng phải nói gì chứ, nói cái gì đi chứ. Cái miệng đáo để thế cơ mà. Không, nàng cứ thở, đều đều, hay thở dài, thậm chí là cười như giễu cợt. Lại có người dám giễu cợt chàng cơ à. Làm gì có cái mùa quýt ấy. Chàng không bao giờ cho phép điều đó, bất kỳ ai, thế mà nàng lại cười. Không được, chàng không thể chịu được cái cảm giác ấy. Nàng biết, chàng biết thừa là nàng biết thế là cứ như không hề đếm xỉa gì đến.

 

Chàng sẵn sàng không cần ngay, đập vỡ ngay. Bản chất chàng là thế mà. Làm gì có cái chuyện chàng để cho người ta biết rằng chàng cần họ. Ồ, nàng thử nhìn lại xem, nàng vừa gầy, không, rất gầy, chàng có ví nàng như cái mắc áo chắc không ngoa. Nàng lại vừa già. Có thể kết luận, nàng chả xinh tý nào, chả có sự hấp dẫn nào. Mà mắt chàng thì, ối giời, có sạn đi được ấy chứ. Chàng chả thiếu gì những cô nàng xinh xinh, đáng yêu, và quan trọng nhất là chàng có cái cảm giác lớn lao bên những cô nàng bé bỏng. Còn nàng thì sao, lúc nào cũng giơ cho càng thấy bộ lông nhím của mình, lại còn cái kiểu “đếm đi xem có bao nhiêu cái gai”. Nàng chả bao giờ nói được với chàng một lời dịu dàng, ngọt ngào. Mà chàng thì chàng ưa ngọt ngào lắm. Ngọt nhũn ra ấy chứ. Đó là một lợi thế quá đi chứ, ấy thế mà nàng lại tỏ ra khó chịu với cái tính tỏ ra dịu dàng của chàng. Nàng bảo “anh dịu dàng với tất cả mọi người”. Hoạ có điên mới nghĩ đó là một câu khen ngợi.

 

Mà sao nàng chưa bao giờ nói là nàng yêu chàng nhỉ? Nếu như có hỏi nhiều lắm thì nàng chỉ gật gật cái đầu, không biết là nàng đang buồn ngủ hay là đang đồng ý với chàng. Nhưng chàng sẽ chẳng yêu cầu nàng phải nói, mặc dù, nhu cầu ấy cứ lớn dần trong chàng. Nhưng chàng sẽ không yêu cầu nàng nói, chàng sẽ làm cho nàng phải tự nói ra với chàng. Nhưng mà…cái đầu bướng bỉnh ấy đang nghĩ gì??? Chàng cứ phải căng óc ra để đọc. Chàng chỉ muốn được nàng nói cho nghe, nhưng nàng lại cứ bắt chàng phải đọc chúng, đọc cho nàng nghe. Mà chàng thì không thích bị ai đó bắt làm cái gì cả. Chàng lại hậm hực…

Người ta mới chỉ có vừa là bạn, vừa là đối thủ. Đằng này, chàng với nàng…chàng lờ tịt câu thơ về An Dương Vương và Mỵ Châu nàng đã từng đọc: “Nếu trong tình yêu còn cảnh giác dối lừa nhau/ Thì nhân loại này tìm đâu ra trung thực”.

 

Nàng chẳng có gì hấp dẫn về sinh lý, còn về tâm lý thì sao, nàng như con ngựa bất kham. Chẳng có gì hấp dẫn cả. Thế mà sao chàng lại yêu nàng nhỉ? Càng ngày càng nhiều hơn. Kể cả khi chàng gầm gừ muốn tung hê, muốn đập vỡ nàng ra, xé nát nàng, muốn bóp vụn nàng…thì đó cũng là lúc chỉ có chàng biết, chàng yêu nàng đến phát điên. Và chàng muốn phát điên lên thật, muốn xe vụn nàng ra, trong tay chàng.

 

Nàng cứ ngồi, một cách rất kiểu cách, đuôi mắt to, nhìn chàng bằng cái miệng cười đáo để, như khiêu khích, như thách thức, như mời gọi…

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hương tóc thầm

(Cho Giao)

 

Suốt dọc hành quân sao cứ thấy

Hương tóc em quấn lá cây rừng

Giang ơi!

Em giấu cả quê mình trong hương tóc

Đi giữa đất thị thành

Để thương để nhớ đất Phù Vân

Mùi hương nhu, lá sả, cỏ mần trầu

Ngát hương hoa bưởi suốt đêm thâu

Thơm cả giấc mơ anh

Thơm cả những đêm trăng

Anh gác

Gió núi cứ cuộn lên như nỗi nhớ

Anh gửi cả về…

… hong tóc cho em...

 

Nhuệ Giang ngày…

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Gã những muốn điên như Hàn thuở trước

Điên trong thơ hay điên ở ngoài đời

Nhưng than ôi trăng lạnh cứ xa xôi

Đành điên dở giữa chiều thực - ảo.

 

Gã lại muốn say như người ta vẫn bảo

Bậc tiên thơ dạo gót giễu hững hờ

Gã dở say mắt nắng ngác ngơ

Cái sóng sánh không rớt vào trang viết.

 

Gã quẳng nàng vào một nơi giấu biệt

Mặc giai nhân nhạt tóc xanh má thắm

Gã ngỗi gõ từng câu gặm nhấm

Tưởng như đời chỉ đến thế là đau...

 

Gã giả vờ bình thản bước qua nhau

Rồi đêm đến giả vờ như thao thức

Viết điên rồ vo viên ném vào vô thức

Miệng cười ruồi tự nghĩ vậy thôi...

 

Nhuệ Giang sáng 24/11/2005....Hic...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nhảm

 

... Tự nhiên mắt nàng mở trân trân, màn hình nhòe đi… buồn cười thật. Có phải đó tựa như một trò đùa thực - ảo? Nhưng ai đùa? Nàng? Không phải rồi! Chàng? Không có lẽ? Không, không phải chàng? Số phận ư? Hừ số phận, nàng cười khẩy, chàng đang hạnh phúc thế, chàng chả từng bảo với nàng, suýt nữa, chàng để tuột mất… đấy thôi!

 

Chàng không nói thì nàng cũng biết thế, lúc nào nàng cũng biết thế, nàng đã mặc định, cố gắng mặc định, để có thể nói những gì cho phép, nhắn những gì không vượt quá khuôn khổ của định kiến.

 

Nàng vẫn biết thế, không biết chàng có biết là nàng biết không. Tất cả những gì chàng nói, đều đúng, đúng với cái sự tỉnh táo và lý trí của nàng. Vậy mà, nghe xong, cái gì như nghẹn lại trong nàng. Cái cảm giác nhẹ bẫng, hay hẫng? Hay chua xót? Nàng mỉm cười khi đọc tất cả những gì chàng viết. Nàng vẫn cười như thế. Gương mặt bình thản. Những dòng chữ của chàng mờ đi…nàng vẫn cười bình thản…

 

Lúc nào nàng cũng phải tỉnh táo và lý trí với chàng, chỉ có nàng biết, những khoảnh khắc qua rất nhanh, nàng thèm được ve vuốt chính mình biết bao… nhưng chỉ nghĩ thế thôi, nàng cũng không dám. Bởi nàng sợ, sợ sự yếu đuối của nàng sẽ làm cho cả nàng và chàng quẩn quanh…

 

Đàn ông vẫn bạc bẽo thế. Nàng cười khẩy và xót xa thay, chàng cũng là đàn ông, nàng không thể nói là chàng bạc bẽo, nàng không cho phép chàng bạc bẽo. Nàng muốn chàng chung thủy…ô…chung thủy, chàng ạ! Tự nhiên đâu đó vẳng lên tiếng hát của Khánh Ly: “Từng người tình rồi cũng bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ…”. Nàng cười…nàng lại cười… nàng vốn thế…

 

Màn hình nhòe dần đi, nàng ngửa mặt lên trời… giá mà có thể cười to lên, nàng sẽ cười cho lồng lộn đất trời. Nhưng… nàng đang trong phòng làm việc, các phóng viên khác vẫn căm cúi, những bãn phím lách xách thành những tiếng đời gầm lên trên màn hình trắng…nhấp nháy…nàng ngửa mặt…lại cười…mắt mở to…ánh đèn neon chói lóa… nàng không cho phép mình nhìn cái màn hình bị nhòe đi…nàng cười khan… mọi người quay sang: “Chuyện gì mà cười một mình vui thế em? - Dạ, vui lắm, hí hí…”

 

Ngoài kia ồn ào lắm…đầu nàng ong ong…trần nhà không hề có một con thạch sùng nào…ánh đèn neon sáng lóa…

 

Lách xách…lách xác…tiếng bàn phím lách xách…những ký tự đen – trắng, cách dòng…lách cách…lách cách…

 

Bắc Hà mưa…mưa triền miên không dứt…mưa của tình nhân gặp gỡ…mưa của đất trời ân ái…mưa hắt qua cửa sổ, chạm vào tóc nàng…lạnh…một mình nàng…lách cách…lách cách…cười buông…

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nhảm

 

... Sau bao nhiêu đêm mất ngủ, bây giờ nàng mới thấy như ngấm đòn. M gọi, khi ấy là mấy giờ sáng nhỉ? Đầu óc nàng ong ong không còn phân biệt được, chỉ cảm thấy có cái gì bất ổn trong câu chuyện của M. Thời tiết xấu hay nàng mệt quá, hay M làm sao mà nàng nghe tiếng được tiếng mất... Sáng... Đi đường, mắt nàng đờ đẫn, chỉ chực tông vào ai đấy...mẹ nằm viện, Lan Chi ốm, chị Huế cấp cứu suốt đêm, bố mọc gai xương đầu gối gần như không đi được nữa... hôm nay có sương mù hay mắt nàng mờ mà nhìn cái gì cũng nhòe nhoẹt. Tự nhiên nàng thấy muốn ngủ... không thiết tha điều gì nữa... muốn ngủ... mệt mỏi và rã rời...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

....Vậy là mọi thứ sẽ phải bắt đầu lại, sẽ mệt mỏi một chút, nhưng không sao, nàng thản nhiên như thế...nàng không thấy hối tiếc về quyết định của mình. Cuộc sống mà... nàng chậc lưỡi... nghe có vẻ như nguỵ biện... hờ hờ... Nàng vẫn chưa nói cho ai trong gia đình biết ngoài bố. Bố nghe xong, không nói gì, nàng biết, bố nàng không phản đối việc làm của nàng. Với nàng thế là đủ. Chiều tối qua tự nhiên anh Ba gọi cho nàng: "Em! Anh đang về đến Hà Đông, hôm nay anh đã chính thức nhận quyết định công tác của cục 25, 15' nữa đến nơi!". Hờ hờ...ghét thế... nàng đã phụng phịu bao nhiêu lần về cái kiểu thông báo này mà toàn thế. Nhưng đúng là nàng đang muốn gặp anh thật. Có bao nhiêu chuyện muốn kể... nàng bắt anh ghé vào một shop cho bằng được, anh đứng đây, đây là quà sinh nhật anh em chưa kịp mua vì không có thời gian, và nhân thể sự kiện anh bị nguy cơ ít nhất là trở thành tham tán quân sự... hí hí..để xem em lựa đồ cho anh như thế nào nhé. Chỉ mất mấy phút, nàng đã mang ra một bộ, anh Ba ngạc nhiên và tỏ vẻ rất hài lòng. Nó cười... một chút xa xôi...

 

Quán cà phê trong ánh chiều nhập nhoạng... chỉ có tiếng của 2 anh em nàng. Bao giờ cũng thế...anh đã quen chiều chuộng cái tính đành hanh của nàng...em có thể không nhất thiết phải là nhà báo, đúng không, công việc thì vất vả mà thu nhập thì chẳng đáng bao nhiêu, cho khéo lương tháng chỉ đủ cho em mua được cái váy và 1 bữa ăn trưa là hết... à, nhân tiện nói chuyện lương, mấy hôm nữa lĩnh lương ở công ty này, anh em mình đi shopping nhỉ! Cười gì, cắt nửa tháng lương cho em đấy, nhưng bỏ cái tính đành hanh đi nhá, không là ế chồng...thằng nào nó yêu em đúng là tai hoạ... dào ôi... nàng cười phành phạch... ế với chả không ế. Anh có muốn xem cái list "những kẻ dại dột " ấy không, mà có kẻ cũng từng thế đấy thôi, xì..., nàng nheo mắt, dẩu mỏ... hờ hờ...

 

Nói chuyện với M xong hết hơn 1 tiếng, đồng hồ đã nhích sang ngày mới từ bao giờ, chết! Hôm nào cũng nói chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ thế này thì chết tiền của bạn ấy mất...Tiền của ai thì nàng cũng vẫn thấy xót ruột thôi...

 

 

Nắng lên rồi, tối qua uống cà phê với anh Ba xong về không ăn được cơm nữa, bây giờ chỉ muốn đi uống cà phê...hờ hờ...nàng mỉm cười, lại nguỵ biện mà nhủ rằng: tại sao ta lại không tự cho mình một ngày nhàn rỗi... lau lắm rồi nàng không nhàn rỗi thế này.... thả lỏng người một chút... chị Huế đã qua cơn nguy hiểm, Lan Chi đã đợ sốt lại có em gái chị Lan xuống trông, mẹ có bác Hiển thì yên tâm nhất rồi... sáng nay bố đi khám, nàng chả được đi cùng... cà phê nào... ừm, buổi sáng à...trước nàng toàn bắt đầu một ngày mới với anh bên ly cà phê trước khi đi học hay làm việc... cái ngày ấy... không, không nghĩ đến nữa...anh đã ở rất xa, và sáng nay, anh rất có thể cũng bắt đầu một ngày làm việc với một ly cà phê ở một cái quán nào đấy, một mình, cô độc và u uẩn....

 

... chuông gió buông nhè nhẹ...gió không trong đêm mà nàng vẫn thấy rất lạ lùng... chuông gió...ừ chuông gió...vẫn miệt mài kể những chuyện tình dang dở bất tần của nhân gian...có câu chuyện lãng mạn nhất, dữ dội nhất và xa xót nhất của anh và nàng... Bắc Hà hôm nay không có mưa tình nhân...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...