Jump to content
menhtuathi

Bài thơ cuối cho một chuyện tình

Recommended Posts

Dư lệ cuối cùng

"Cho tôi ép nốt dòng dư lệ

Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên"

***

Mỗi độ thu về nghe xơ xác

Vàng lá rơi vàng nẻo đường đi

Úa đường đời, đường về cõi chết

Úa nỗi đau tử biệt sinh ly.

***

Tình câm, tình côi rồi tình cũ

Tình xuống tuyển đài tình xa xôi

Lại xa xôi tình - niềm đau cũ

Trăm câu thơ há có được gì

***

Mấy bài thơ tình tôi đã viết

Vất tận đáy lòng, khóc được đâu

Ấy nỗi xót xa ai biết hết ?

Hoa điệp vàng đã héo từ lâu.

***

Anh vô tình còn tôi hữu tình.

Khóc tình duyên hoá mấy câu thơ

Người ta khinh trách anh chẳng được

Chỉ biết trách tôi - kẻ dại rồ.

***

Từ nay anh cứ đi đường anh

Bỏ mặc tôi với những lỡ lầm

Biết yêu nên vẫn không thể hận

Tím hồn tôi, tôi chết lặng câm.

***

Rồi mai này mỗi người một ngã

Cõi nhân gian - âm phủ xa xôi

Anh hỡi anh khắc ghi câu nói

"Tìm sầu tìm chết không pha phôi"

***

Bởi vì màu ấy nhuốm hồn tôi

Từ lâu nên đã giết tôi rồi

Tôi chết đi nó còn ở lại

Nhuộm cả màu hoa điệp bồi hồi.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Thơ chẳng là thơ viết làm gì ? Thế giới rộng mênh mông quá đỗi

Anh chỉ là một hạt bụi thôi

Nhưng với em - hạt bụi cô đơn

Anh là cả mênh mông thế giới.

"...

Giá như, giá như ta là đôi người xa lạ

Thì em sẽ chẳng thể gọi tên anh

Hoặc giả ta đi qua đời nhau

Rồi dứt áo đi chẳng nhớ chút gì.

...

Lúc ấy, anh à, em sẽ quên

Xoá sạch tình em, xoá buồn phiền

Và lúc ấy anh không lo nghĩ

Em chẳng nhớ hoài một cái tên.

Phương trinh tình yêu- một đường xiên

Bẻ gãy cong queo hoá thành tình bạn

Thì lúc ấy chắc là hay lăm nhỉ ?

Vì chẳng cần đau nhiều làm chi.

..."

Ấy thế mà nay chết tình si

Đau nhiều rồi cũng để làm gì ?

Buồn ấy - em chôn vào quá khứ

Nhưng mảnh tình này giữ khư khư.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bình

Trời nhẹ, mây bồng vắt vai ngang

Bậc thềm đón gió ghé dịu dàng

Đưa những hương hoa bay thoang thoảng

Lại thêm chút nắng chút điệu đàng.

***

Những nỗi đau rơi vào quên lãng

Cho ta yên bình với mê say

Cho gió thổi hờ bờ vai nhỏ

Cho nắng ru êm những hao gầy.

***

Yêu lắm nhé một cõi bao la

Mở cửa ra hương hoa thơm toả

Mộc mạc gỗ một chiếc ghế thôi

Nhạc Trịnh buồn nghe bỗng hiền hoà.

***

Một vùng trời - một trang thơ nhé

Một cỗ mời gió đến thăm chơi

Cạn ly "sầu" gió ơi khe khẽ

Để tôi quên thế sự nhiêu khê.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nắng mưa thân cò Trời ngả úa màu chiều

Chợt đằng đông gió nổi

Chợt bão táp mưa sa

Chợt vội vàng rộn rã.

***

Chợt bầy kiến về tổ

Chợt chim trời vút nhanh

Những đôi cánh trẻ trung

Chưa bao giờ bíêt mỏi.

***

Cò cũng phải tránh giông

Cò bay trong sương gió

Cánh của cò mỏi rồi

Cò khó bay được nữa.

Thương cò lắm cò ơi!

Một đời cò tần tảo

Một đôi cánh ấp iu

Những sinh linh bé nhỏ.

***

Bữa nắng ròng nắng rã

Cò bay trong miệt mài

Bữa rả rích mưa rơi

Cò bay trong giá rét.

***

Mai con lớn con nhớ cánh cò

Con làm tổ cho cò về nghỉ

Con giang rộng đôi tay và hát :

Con yêu cò mấy buổi nắng nôi

Con thương đôi vai trời mưa tầm tã

Cánh cò mỏi thì cò hãy nghỉ

Để con bay con đưa cò về.

Rồi từng ngày :

Bữa nắng ròng nắng rã

Con che mũ cho cò

Bữa rả rích mưa rơi

Con ấp cho cò ấm.

Cánh của cò

Con ủ ở trong tim./.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Áo dài Việt Nam

Hồn Việt ai mang qua chiếc áo dài

Mảnh mai mà kiêu sa

Bình dị mà trang đài.

Dịu dàng nắng rót hai tà

Cuốn theo làn gió lá vàng xuyến xao.

***

Những con đường in bóng ai qua

Đều vấn vương mùi hương thật lạ;

Là tinh tuý của những giao hoà

Đẹp hiền hoà mà không chói loá.

***

Chiếc áo dài ấy ai qua cầu

Làm lòng người khách để đâu đâu.

Ôi ! Áo là tinh hoa đất Việt

Đi cùng lịch sử đến bây giờ.

Từ hoà bình đi vào chiến loạn

Vẫn chiếc áo dài ai đã mang

Phải chăng đã trở thành huyền thoại

Nam thanh nữ tú cũng bởi chiếc ào dài ?

Để từ ấy còn ghi nhớ mãi

Áo thiên thanh màu xanh hòa bình

Áo đỏ máu màu cờ Tổ quốc

Áo tím huyền là Huế yêu thương.

***

Thương quá đi thôi chiếc áo dài

Dẫu "tối lửa tắt đèn"

Vẫn mang trong trái tim

Nhẹ nhàng gót hài ai đã đến

Đi vào thiên thai thật nhẹ nhàng.

Một Việt Nam anh hùng

Một Việt Nam dịu dàng

Một hồn Việt bất tử trong trái tim tôi

Và trong triệu triệu những trái tim đất Việt./.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Sống

Bụi đời nhiều quá không xoá hết

Chỉ biết để dành rồi khóc thôi

Chợt thấy trong tim bao luyến tiếc

Nỗi hận xưa xin hãy pha phôi.

***

Từng oán cô ta hận cô ta

Xung quanh rực rỡ những sắc vàng.

Đẹp chi những mảnh màu sáng loá

Nhức mắt lên nụ cười "hiền hoà".

***

Rồi em tự nhủ lòng mình rằng

Hận làm chi khi sắp chia ly ?

Sợ điệp vàng hoá hai dòng lệ

Ngẫm lại rồi hận có ích chi ?

***

Tính con người mỗi người đều có

Dòng nước mắt và những nụ cười.

Ẩn trong phước lành, sự giàu có

Có chắc gì là sắc hồng tươi ?

***

Em nhìn cô ta xót cô ta,

Cũng đáng thương, ấy số ở trời

Mỗi người một tim đau lặng lẽ,

Âm thầm đau xót phai màu hoa.

***

Em không muốn lòng mình nặng trĩu

Những giọt buồn như "máu thắm phai"

Để đơn côi siết những đêm dài

Chỉ còn em - con tim tê tái.

***

Em muốn sống một đời thi sĩ

Yêu thơ văn yêu những con người

Sống nhẹ và yêu màu phượng vĩ

Như đã từng yêu một con người

***

Em sẽ vui bước trên đường đời

Lau máu trong tim, máu trên môi

Em sẽ ở một vùng trời tươi sáng

Em cười rồi em lại tinh khôi.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Duyên

Song cửa thấp thoáng bóng ai qua

Ấy đấy lại chàng đến nhìn hoa

Ngỡ song kia tăm tre yếu ớt

Bẻ gãy rồi là không còn xa.

***

Thì chàng cứ nhìn em cứ biết

Cứ giả như chẳng biết chẳng hay

Cứ đưa mặt ra không giao mắt

Chàng ngu ngơ vẫn cứ đắm say.

***

Nét em duyên làm chàng nhìn mãi

Nhìn từ ngõ làng đến bãi tre

Nhìn từ đường đê qua ao cá

Lại gần chàng hỡi đứng chi xa?

***

Chiều nay trẩy hội em đi dự

Áo đỏ em trông thật kiêu sa

Mắt chàng trông muôn tia lửa cháy

Đốt chàng thành bụi bay quanh hoa.

***

Một chiều lẳng lơ trên đồng vắng

Chỉ hai đứa mình chẳng còn ai

Loay hoay đỏ mặt trao lời nhã

Tôi đưa cau trầu được không ta?

***

Nhịp đập chàng nhịp đập hòang hôn

Chợt đỏ hồng ửng trên đôi má

Bẽn lẽn cười duyên trong nắng hạ

Sao giờ này chàng mới nói ra ?

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Xúc cảm Thiên thai

Một dải mây mù tít ở xa

Sương giăng kín lối chờ ai qua

Núi cao vẽ lối đường vào mộng

Một cõi thiên tiên dần mở ra.

***

Bờ Đào Nguyên bỗng vang tiếng hát

Cung trìu mến nối cung u huyền

Gió đưa tiếng đàn xa bát ngát

Lưu Nguyễn lạc vào dông sông xa.

***

Cánh đào rơi mở một cõi tiên

Chiếc thuyền lan sương phủ bồng bềnh

Quê hương hóa dần thành bóng nhỏ

Nước Ngọc Tuyền thấu nỗi bâng khuâng ?

***

Thiên thai bướm trần chưa lạc lối

Mùa đào ngày tháng vẫn chẳng phai

Thiên tiên cùng chàng hòa tiếng hát

Khúc nghê thường cùng múa vui theo.

***

Nỗi lòng còn vương chút nhớ mong

Bờ cõi quê hương chửa thấy mờ

Chơi vơi đàn hát ru vào mộng

Đàn xui quên một chốn trần gian.

***

Vui cùng bầy tiên thỏa tiếng ca

Phút mê cuồng đắm lòng hai ta

Một hôm thấu nỗi nhớ quê nhà

Chèo thuyền tiễn biệt cõi thiên tiên.

***

Vô tình ngày tháng đã trôi qua

Cố nhân cõi trần đã lìa xa

Ngày về như người từ cõi khác

Tủi buồn xin về cõi tiên xưa.

Nào ngờ Đào Nguyên nay chẳng thấy

Chiều tà trăng tỏ một tiếng ca

Cõi tiên nay vẫn rền đàn hát

Thả dòng nhạc vào cõi mơ xa.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Xe hoa âm phủ Ngày mai kiệu rước xa nhà

Về bên âm phủ cõi âm là nhà.

Chòng tôi - một kẻ xấu xa

GIết người như ngóe không chừa một ai.

Dây tơ duyên mệnh còn dài,

Chàng toan vội cắt đứt lìa làm đôi.

Người đời xa lánh bĩu môi

Lưỡi cong uốn bảy lần rồi nói ra.

-Chồng mi quỷ cũng lánh xa

Há chi một kẻ phàm trần như ai.

Người ta còn lỡ đôi hài

Việc gì phải tội làm phiền Diêm Vương ?

Cớ gì lòng cứ vấn vương

Hồng trần bụi lấp hơi sương u hòai.

Như mi còn sướng hơn quan

Lấy chồng rồi kể như bà quận công.

-Lòng vòng cứ mãi lòng vòng

Duyên tơ chưa bén chỉ hồng một bên.

Bên kia hờ hững một bề

Hồng duyên bỏ mối vào nhà người ta.

-Yêu chi mà nhớ cho rầu

Phận mi gửi dưới Hắc lầu xa xôi.

 

***

 

Đành rằng tôi kẻ tội đồ,

Phận con xin cũng vài lời trước sau.

Trước là nhớ cái ơn đầu,

Mẹ sinh khó nhọc cha hầu mấy năm.

Làm con mà cứ ăn nằm

Tội tình gieo khổ mấy năm một đời.

Sau là gửi mấy lời thơ:

Mấy trăm kho thóc mấy hòn núi cao.

 

***

 

Còn đây một bức cho anh

Em ra đi chẳng biết ngày về đâu.

Chồng em nó có chết đâu

Nó còn sống mãi em hầu thiên thai.

Thôi thì anh cũng chẳng màng

Chỉ xin hương khói lòng chàng còn vương.

***

Đọan rồi là đến cố hương

Người thân ruột thịt xóm giếng gần xa.

Trước đây việc xấu chằng chừa,

Nay đầu xin cúi lạy tha một lần.

Phải tình cũng sót mấy phần

Nể tình còn vấn xin đừng hận tôi.

Mẹ cha anh chị ở đời

Cùng nhau xây dựng cơ ngơi yên lành.

***

Ngày mai áo đỏ ngựa hoa

Pháo bông rộn rã giọt châu rơi đầy.

Chia ly mà chẳng ai hay

Chỉ mình mình khóc thương thay phận mình.

Dễ là cái kiếp thất tình

Đơn phương suốt kiếp một mình anh thôi.

Mẹ cha cũng chẳng lôi thôi

Xét tình phụ mẫu là tôi rẫy ruồng.

Chị anh cũng chẳng ngông cuồng

Phá tan âm phủ kéo tôi về nhà

Ấy là tôi xấu trước mà,

Nhiêu năm ở trọ trần gian ngang tàng.

Tình này gửi đến âm sàng

Tôi nằm chờ chết bên cành mai đen.

Nghĩa thì chưa kịp báo ơn

Hiếu thì chưa trọn tình cón chưa sâu.

Ấy mà đã đến Hắc lầu

Diêm vương thiếp đã đến hầu chàng đây !

Chàng rồi cũng được vui vầy

Nghi gia nghi thất của bầy âm nhân.

Một người bỏ kiếp hồng trần

Kẻ thì ở dưới hận người cõi trên.

Ấy là cái số của trời

Sách còn ghi rõ cái thời gặp nhau.

Là đây vui cũng xen sầu

Diêm Vương có vợ theo hầu là tôi.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đã....

 

Xa mấy ngày rồi - mấy đông trôi

Lòng tôi lạnh lắm người biết không?

Thơ tình tôi viết ai nỡ đọc

Rồi nỡ trao tôi "dăm" vết thương.

***

Tim tôi đã trống từng khoảng không

Không ai đắp nổi những màu hồng

Ai kia khéo đã cho mấy nhát

Thương giò thành sẹo vẫn cứ mong.

***

Từ thủa ra đi nuốt cơn đau

Không dám nhìn người miệng nín câm

Nỗi lòng không tỏ bằng thơ nữa

Tôi tưởng thơ tôi đã chết rồi.

***

Nào ngờ trỗi dậy một chiều kia

Môi răn thấm ướt mới nhận ra

Chỉ còn một mảnh tim yêu nhỏ

Đất dù băng giá vẫn nở hoa.

***

Tự nhủ lòng mình hãy quên đi

Cất những sầu buồn buổi biệt ly

Sống cùng những vẫn thơ "tưởng mới"

Mà lòng thì vẫn "luỵ từng khi".

***

Tôi biết làm sao biết làm sao ?

TIến thoái lưỡng nan; ngõ cụt rồi

Thôi thì thơ đấy người cứ đọc

Cười với người ta mà mặc tôi.

***

Đau nối đau và thương vẫn thương

Vấn vương chi để lỡ hai đàng

Lệ đã hai hàng say vật vã

Tôi xuống hoàng tuyền cùng yêu đương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...