Jump to content
Lydia

Tập thơ Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người

Recommended Posts

Tập thơ "Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người" của nhà thơ Lương Đình Khoa sắp xuất bản bên Người Trẻ Việt. Mình thấy hay nên muốn chia sẻ, cũng đã được sự ủy thác của anh Khoa rồi. Mình có hỏi có thể post thơ người khác được không nhưng bên thắc mắc ko có ai trả lời nên thôi mình cứ post vậy. Hi vọng nhận được sự ủng hộ của mọi người :)

 

 

 

Hãy để mọi điều bình thường - như khi chưa thuộc về nhau

 

Đột nhiên, vào một giai đoạn nào đó trong đời, có những thứ vỡ vụn, không sao lấy lại được nữa

- FB Viet Anh Tran -

 

Hàn gắn mãi những vết thương ngày cũ

Chiếc lá rơi nức nở úa trong chiều

Đêm bạc lời yêu

Bến tình cô liêu

Trăng gầy nhạt nhạt

Xác mùa trôi vỡ vụn rưng ngấn mắt

Trăng nghiêng mình chới với vớt đêm sâu

 

Hãy để mọi điều bình thường - như khi chưa thuộc về nhau

Chưa bồn chồn, hẹn hò, nhung nhớ

Những cơn mưa không trắng đêm lầm lỡ

Tiếc  thương chiều ngang phố ướt tương tư

 

Dẫu đã thầm gọi tên một giấc mơ

Với đủ đầy từng cồn cào khao khát

Phút chơi vơi, đắm say, rồi hụt hẫng

Và những cơn đau không giết nổi đợi chờ...

 

Nhưng một ngày...

Mùa mỏi mệt úa hằn gót giấc mơ

Và son môi buồn nỗi buồn cũ kĩ

Ngao ngán thở dài, chẳng muốn tô trên vành môi cũ

Người ơ thờ như hơi gió thoảng đêm

 

Những cánh lá xoay mình, mùa nối mùa hát thầm khúc niềm tin

Những dòng sông sóng dồn, xô cánh buồm Được - Mất

Những tổn thương hàn gắn quá nhiều, đến độ sợ cả sự hàn gắn

Cứ muốn để mặc mình đau...

 

Hãy để mọi điều bình thường - như khi chưa thuộc về nhau

Những mầm cây kỳ vọng dễ mang màu hụt hẫng

Lá khô trong hình hài sự vỡ vụn

Đếm thời gian qua tiếc nuối tê tình

 

Những bông hồng đã nở, chẳng thể tìm lại được bình minh

Thuở sương mai cựa mình chúm chím

Thì thôi nhẹ cánh

Nương gió nhòa rơi trên bến không nhau

Và để mọi điều bình thường - như khi chưa thuộc về nhau.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

NHỮNG GIẤC MƠ BÌNH YÊN THƯA VẮNG


Đôi lúc nhớ một bờ vai
Đã run lên khi ánh chiều lịm tắt
Của một ngày - người bước chân về phía ngôi nhà cao giữa những bức tường cắm đầy thủy tinh sắc lạnh
Lựa chọn một hành trình...


Cái cúi đầu lặng thinh
Xin đừng ngước lên mà nhìn nhau lần cuối
Bởi có những thứ suốt đời khi nghĩ về nó - chỉ có thể gọi tên bằng hai từ phản bội
Nhức nhối hồn xưa...


Đôi lúc nhớ về những cơn mưa
Ướt trong tim nơi một ngày hửng nắng
Những lời hẹn hò tan trong ly café đắng
Của một đêm thức trắng
Ngậm ngùi nhỏ xuống đời nhau


Nhớ giấc mơ bình yên cho đến mãi về sau
Ung dung hai mái đầu bạc
Trong nắng giao mùa, bên hiên nhà nhổ cho nhau từng sợi tóc trắng
Hoài niệm thời gian...


Ngày người bước chân về phía ngôi nhà có những bức tường lạnh cắm đầy thủy tinh
Khoảnh khắc ấy biết giấc mơ xưa rất cần khép lại...
Nơi một ngôi nhà mới với những bữa cơm chiều đón đợi
Có những đứa trẻ hồn nhiên vẫy gọi
Cùng một người đàn ông hồ hởi
Không phải là ta...


Này là những tin nhắn mỗi ngày vẫn tràn đầy hòm thư
Bàn tay tìm nhau trong một đêm dưới mái hiên mưa lạnh
Bờ môi gần nhau vẫn chưa đủ ấm
Muốn quyện hòa tan chảy trong mưa...
Giờ ngân khúc ru: “Gió đưa cây cải...”
Rau răm nằm lại
Lịm vào đơn côi!


Thương những ngày nắng thắp trên môi
Mà lòng vẫn mây trôi về u ám
Thương những bước chân gần chạm đích rồi - mới biết mình đi lạc
Những nụ cười còn buồn hơn giọt nước mắt
Khi chẳng thể bồi đắp đời nhau...


Mùa sẽ giữ mãi trong lòng một nỗi đau
Khắc khoải thương yêu không tan hình bóng
Nhận ra yêu thương lớn hơn gấp trăm nghìn lần sầuhận
Chan chứa tình - nguyên vẹn một màu yêu!


Có đôi khi thầm thì, mong hạnh phúc mới của người sẽ chẳng được bền lâu
Đôi khi hụt hẫng, muốn thét lên, lòng đầy gió giông mà vẫn chỉ câm lặng
Đôi khi không nhiều vấn vương, tìm về một giấc mơ khác
Vào một khoảnh khắc nào đó giống như ta...


Người làm thưa vắng những giấc mơ
Về ngôi nhà bình yên ung dung hai mái đầu bạc...
Niềm tin mằn mặn, mỏng manh như nước mắt
Trong gió chiều tan nhẹ trước hoàng hôn!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

MỘT NGÀY


 


 


Rồi một ngày những nỗi buồn mốc meo


Bỗng cựa quậy và xanh lên hơn hớn


Tôi gục xuống...


Chân rã rời tựa nước mắt đêm mơ.


 


Người đàn bà có mái tóc dài như những câu thơ


(Những câu thơ xối xả đêm đêm


không xuống được dòng như nguồn thác lũ...)


Đến bên tôi, nằm xuống, vuốt ve tôi, mơn trớn nỗi buồn... Và ru ngủ


Tôi rùng mình thoát tục một đêm xanh!


 


Bay qua vũ trụ đêm, qua loạn lạc chiến tranh


Qua những vùng đói nghèo, dịch bệnh


Hằng hà những tiếng khóc than nức nở dội lên làm tôi gãy cánh


Chới với ngập chìm...


Lịm vào vòng tay của gã khổng lồ mang tên Bất Lực


Những nỗi buồn, những mệt mỏi rã rời lại sôi lên - rên trong lồng ngực


 


Người đàn bà có mái tóc dài như những câu thơ tan chảy dưới bình minh...


Tôi chèo thuyền ngược về phía thời gian


Cầu xin Adam và Eva đừng ăn trái cấm


Họ lạnh lùng ngấu nghiến...


Những ngòn tay vô tâm làm chiếc bình đựng nỗi buồn vỡ vụn


Tung tóe cõi trần...


 


Tôi hoang mang chèo thuyền trở lại


Chợt thấy người đàn bà tóc dài như những câu thơ


Hồi sinh và hiện hình trong bóng dáng của em...


Ru nỗi buồn tan chảy vào đêm!


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Phố lạnh rồi và môi biết tìm nhau...


 


Phố lạnh rồi, ngơ ngác bước chân qua


Gió mùa tựa kẻ xa quê tràn về thương nhớ


Háo hức từng hơi thở


Hôn mỗi mặt người, ve vuốt nỗi mung lung...


        


Khắc khoải tím bầm trên những ngón tay đan


Cần một cái ôm từ phía sau thật chặt


Một ánh nhìn mang niềm tin vững chắc


Cho ngày lạnh - nhưng không lạnh được những thương yêu...


 


Phố lạnh rồi, mang hơi ấm tìm nhau


Trên mỗi mũi kim đan với cuộn len mùa cũ xổ tung nằm giữa lãng quên, giờ gió mùa về mới biết mình vẫn còn hữu ích


Choàng lên tình xa cách


Kéo nhau vào cơn khát giấc mơ đôi


 


Lơ đãng ngày trôi


Quanh co phố nhỏ


Họ yêu nhau bình yên đến buồn tẻ trong ngôi nhà đóng kín những ô cửa sổ, phập phồng lo sợ cái lạnh tràn vào và tình yêu dành cho nhau không đủ thắp lên thành lửa


Chúng mình yêu nhau ngồi ngoài giông gió


Vẫn thấy ấm lòng từ sâu thẳm nơi tim...


 


Phố lạnh rồi, hạnh phúc sẽ gần thêm


Khi những khoảng cách cũng biết giật mình, nhích  lại gần nhau giao hòa hơi ấm


Chỉ vầng trăng lạc lõng...


Khát mòn giọt yêu


 


Phố lạnh rồi và môi biết tìm nhau...


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nghiêng vai vớt khoảng trời tình bỏ quên


 


Ngày giãy giụa giữa bụi đời tháng Bảy


Khô mắt tình, đêm cháy khúc mưa mơ


Mây chết vỡ một nụ cười dục vọng


Gió khô môi hon héo nụ hôn thừa


 


Ngã vào một lời ru...


Tình hận tình kéo mùa rơi xuống


Người tan như bóng


Ảnh ảo đời nhau


 


Trời khóc cười để lạc một vòm ngâu


Thương tháng Bảy bạc đầu chênh vênh bến


Cầu vồng đôi ném ngang đời im vắng


Nhen chút tình bám víu trái tim sâu


 


Em ở đâu, anh ở đâu


Mình tìm nhau xô nhàu tháng Bảy


Cầu vồng chưa gãy


Thương nhau thì đừng dừng lại


Những cơn mưa vẫn ấm phía cạn ngày


 


Bàn tay gầy che phủ một bàn tay


Dìu tin yêu nở cuối ngày rêu mốc


Cầu vồng đôi chơi vơi rồi lịm tắt


Tự đốt lòng thắp sáng ánh đời nhau


 


Thương em tóc rối tình sầu


Hong khô tháng Bảy làm cầu sang thu


Đường xa vỡ ánh trăng mờ


Tình đêm mọng chín mà mùa còn xanh


 


Thương em tiếng nấc mong manh


Cơn mưa ký ức ướt nhành môi trinh


Ngu ngơ tháng Bảy giật mình


Nghiêng vai vớt khoảng trời tình bỏ quên


 


Cầu vồng anh, cầu vồng em


Buộc đêm tháng Bảy say mèm gọi nhau...


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đừng chờ sương tan cạn ngày lơ đãng


 


Sao không thể một lần


Đến bên nhau khi gió mùa thổn thức?


Đêm co ro gối chăn gầy trở giấc


Mơ kéo gần hơi ấm vời vợi xa...


 


Chúng mình tựa sẻ đồng trên những cánh đồng quê


Giữa chốn thị thành đèn vàng giăng mắc


Dẫu bay cao, bay xa đến đâu - cũng chẳng bao giờ chạm cánh đến bầu trời tự do đích thực


Úp mặt vào tất tả những chơi vơi...


 


Vùi mình vào nhịp ngày bề bộn trôi


Đêm run rẩy giấc mơ chiều ngược gió


Trăng võ vàng tim yêu bỏ ngỏ


Phố thở dài thương sương lạnh lòng đêm


 


Cố dằn lòng - rồi mai sẽ phải quên


Như nỗi muộn phiền ẩm ướt ngày hôm qua được hong khô trước một bình minh mới


Như mảnh trăng gầy cô độc giữa vòm trời - vẫn mang nét cười đón đợi


Giấc mơ về lấp khoảng khuyết lòng trăng...


 


Mà chẳng thể dối được với lòng mình


Khi đêm thành gương soi và nhắc nhớ


Sao không dám sống thật với từng hơi thở?


Mãi ngập ngừng trốn chạy phía chênh vênh...


 


Trên mặt ao đời - có những khoảng sương giăng


Đừng chờ sương tan cạn ngày lơ đãng


Sao không tự mình là nắng?


Thắp thương yêu - dẫu ấm chỉ một ngày...


Gối chăn thôi gầy và gió biết đan tay...


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
TRƯỚC NHỮNG LẶNG IM

 

 

Có một ngày những tin nhắn lặng im

Lối về chông chênh trên mặt bàn phím

Lạnh lùng trước dãy số quen thuộc: 098... vẫn thường tới tấp gửi đến

Quên một lối về năm tháng đã cháy những thương yêu!

 

 

Người bỏ quên ta như quên một buổi chiều

Không tiếng mõ gọi trâu rộn phố núi

Đàn nghé con run ánh nhìn dấu hỏi

Ngu ngơ lạc bầy khi sương lạnh mù giăng...

 

 

Người bỏ quên ta như quên một mùa trăng

Trăng mờ tan giữa đèn vàng phố thị

Lạc lõng tìm một mái nhà từng gắn bó, yêu thương, gọi thầm: tri kỷ

Mà cửa đóng then cài, dây thép gai lạnh sắc

Hụt hẫng gieo mình trên sóng

Xác trăng chìm câm lặng dưới dòng trong

 

 

Người bỏ quên ta như quên một chiếc bình

Nơi góc phòng không còn mang những bông hoa đến cắm

Khắc khoải đời vô nghĩa, tẻ nhạt

Tự đập vỡ mình theo hơi gió thoảng đêm...

 

 

Ta thường rùng mình trước những cái lặng im...

(Mọi sự lặng im đều đáng sợ)

Mơ hồ không rõ lòng người đã quên hay vẫn nhớ...

Ân tình xưa còn đọng lại hay như chiếc áo người muốn rũ thay

 

 

Ai rồi cũng sẽ lặng im đi qua trần gian này

Bằng một ngày khép bờ mi mệt mỏi

Yêu thương khắc khoải gửi lại

Mang theo chỉ là những trống vắng hư hao...

 

 

Vậy xin đừng làm nhau đau

Bằng những cái lặng im mỗi ngày u ám

Một nụ cười sẽ cho nhau bình thản

Một bàn tay thôi - có thể thắp nắng cả một cuộc đời.


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Cách một cánh tay, nhưng giữa mình là biển rộng


 


(Cho một thoáng vu vơ, hoang hoải đêm buồn)


 


Gần thật gần, mà xa lại rất xa


Cách một cánh tay, nhưng giữa mình là biển rộng


Với vào hụt hẫng


Muối từ người ướp mặn quặn giấc mơ


 


Loài nhện bóng tối giăng tơ, giăng tơ


Mưa mỏng manh mà thành vệt cứa


Những con trăng vỡ đời trinh trên cỏ


Mòn mỏi một vành môi


 


Làm lục bình trôi


Đến rồi đi, nụ cười héo hắt


Làm cơn gió lạnh


Chạm vào tim, tìm hơi ấm không thành


 


Gần rồi xa... Nhòa và rất mong manh...


Cách một cánh tay, nhưng giữa mình là biển rộng


Không cánh buồm, không hải âu, biển chỉ đầy sóng


Cuốn  nghẹn lòng, khờ dại giấc mơ quên


 


Biển cạn rồi, biển chết giữa cô đơn


Gục vào những yêu thương không tới bờ tới bến


Nhìn trời lẻ bóng


Mây chiều tiễn đưa.


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Ai trong lòng cũng giấu những khoảng trống không nhau

 

Gọi tên nhau khi gió mùa len lén

Về trên vai phố lạnh phút lên đèn

Sân ga chật cho những người lỡ hẹn

Ánh mắt mòn hun hút nẻo tìm quên

 

Tựa đôi ngọn khói mỏng manh lúc chiều tàn

Cuốn vào nhau, dạt theo từng hơi gió

Đêm hoang mang nụ ái ân xòe nở

Gối chăn nồng xô vỡ mảnh trăng côi

Rồi vội tan như sương dưới mặt trời

Tình chơi vơi hằn môi đôi vết xước

 

Chúng ta chấp nhận sống giữa yêu thương và hờn trách

Những ràng buộc dở dang

Hai kẻ lạ xa đi chung chỉ một đoạn đường

Cần nắm tay nhau trong đêm dài để không người lạc lối

Sưởi ấm nhau khi cô đơn réo gọi

Trước bình minh lên soi rõ ngã rẽ lập trình

 

Mỗi người cần có những lúc biết hát bài hát một mình

Khúc hát lang thang cho cuộc tình trôi nổi

Càng cố quên - giai điệu càng nhức nhối

Cứ vọng về ru khắc khoải mùa đau

 

Ai trong lòng cũng giấu những khoảng trống không nhau

Của giấc mơ vỡ bên thềm giới hạn

Sân ga chật cho những người lỡ hẹn

Ánh mắt mòn hun hút nẻo tìm quên.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

VỚI SÔNG HỒNG


 


Tôi là hạt phù sa dạt ven sông


Lẫn trong giấc mơ đỏ hồng của người đàn bà lưng còng vì một đời gồng gánh


Giấc mơ mẹ bao dung đầm ấm


Cho tôi hình hài, nghĩ suy...


 


Gió sông Hồng thổi mỗi lối tôi đi


Mách lẻo với bước chân - tôi là kẻ du ca


đi tìm mình trong câu hỏi tâm linh ngàn năm khắc khoải...


Tôi là ai?


Rời giấc mơ thương yêu của mẹ, tôi về đâu giữa dòng người?


 


Bãi mía bờ dâu từ thuở hồng hoang vẫn xanh đến bồi hồi


Nói với tôi - phía đầu nguồn dòng nước


Mặt trời đã có lần tự vẫn


Khi cũng bao lần tìm mình trong câu hỏi:


Mặt trời! Này mặt trời, ngươi là ai?


 


Bỏ lại đằng sau những xóm làng hiền lành như củ sắn củ khoai


Những đứa trẻ hồn nhiên tựa lá dâu non gọi nắng


Những mái nhà cong vênh lời số phận


Ủ những ước mơ bình dị đến không ngờ...


Tôi ra đi...


Lầm lụi hướng mình về phía cháy sáng ước mơ


Mặc cho bầy giun đất hiền ngoan, đám sẻ đồng ríu ran


trên những lũy tre xanh nói tôi là hạt phù sa lạc


Mặc gió thị thành thổi hồn tôi bỏng rát


Bụi bặm phố phường vây bám trái tim thơ...


 


Ai...


Ai đang gọi tôi từ phía cuối giấc mơ?


Giữa gối chăn căn phòng trọ chật hẹp


Có chút gì ngọt bùi thanh khiết...


Hương phù sa ấm nồng!


 


Làm kiếp phù sa, chẳng thể rời khỏi sông


Rời dòng sông, phù sa là cát bụi


Về đi tôi ơi, sóng sông Hồng nhói lòng thức gọi


 Kẻ tha hương chẳng giàu có cho tâm hồn!


 


Lại lầm lụi quay về úp mặt vào sông


Nghe sóng thời gian mơn man thanh lọc


Và nói thầm điệp khúc


Tôi -  khúc hát của dòng sông!


Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...