Jump to content
Hoàng Uyên Thi

Giọt mật đời đầu tiên

Recommended Posts

Một buổi sáng ngọt. Nắng sớm len lỏi qua từng vòm lá, dát một màu vàng ảo diệu 
 
lên các con đường. Những đám mây bồng bềnh như những que kẹo tơ trông mới 
 
xinh làm sao. Vài hạt sương còn sót lại của đêm qua treo lủng lẳng trên đầu ngọn 
 
cỏ xanh muốt. Lá Chuối điệu đà soi cái kim nhọn của mình vào giọt nước to bự 
 
bám trên cánh hoa dừa cạn màu trắng hồng tinh khôi. 
 
 - Gớm! Sương ơi, mày biết nịnh ta ghê! – Lá Chuối nghĩ. Rồi nó hứng chí vung 
 
mình lên không trung vời vợi, xoay vài vòng thật đỏm dáng cho các con ong hàng 
 
xóm tức chơi. Thể nào ở phía mặt trời mọc sẽ có vài con bảo nó chỉ có cái mã, óc 
 
bé như quả nho. Còn phía mặt trời rơi xuống thì có mấy tên bảo nó rảnh, sáng sớm 
 
mà đã làm le. Nhưng với tinh thần lạc quan vô giới hạn, Lá Chuối dù biết người ta 
 
xì xào sau lưng mình, nó vẫn nghĩ : “Ong bên Đông bảo ta có mã, ta cám ơn, quá 
 
đúng chứ lị. Óc ta không BÉ như quả nho mà là LỚN như quả nho, đám tụi bây 
 
não còn chưa bằng nửa hột nho nữa là. Ong bên Tây bảo ta làm le, le là le thế nào? 
 
Tinh mơ đẹp như vầy, dại gì mà núp ở nhà cho nó phí nắng, phí gió, phí không khí 
 
của “giời” ? ”. Rồi Lá Chuối xoay thêm vài điệu tango nữa, vừa nhảy vừa hét như 
 
điên dại: 
 
 - Ta là vua của Muôn Xanh!!! – Điều này làm cho bầy ong tứ phía càng điên tiết.
 
Nhảy nhót, lắc lư, hò hét đến chóng mặt, Lá Chuối bắt đầu lượn lờ khắp nơi, hồn 
 
nhiên chào mọi người:
 
 - Hoa Sứ! Chị càng ngày càng đẹp ra đấy!
 
 - Ôi dào, chú cứ khéo nịnh!
- Cỏ Lau, hôm nay anh bảnh thế, phất phơ đi kẻo cô Gió buồn!
 
 - Tao với Gió là mối tình trăm năm mà, mày khỏi lo!
 
 - Ế, Chị Sẻ khó tính, đi đâu vội thế? “Giải quyết” ngay trên không cũng được mà!
 
 - Xéo đi cu!
 
 - A ha! Bé Râm Bụt hôm nay điệu đấy, anh mày duyệt!
 
 - Hihi, còn anh Chuối vẫn “đỏm” như thường!
 
 - Chuyện!
 
 
   Vậy là suốt hôm đó, Lá Chuối rong chơi thỏa thích, lúc thì ghé cái nhà lá sen của 
 
bác Ếch chơi, khi thì xuống đất tham quan nơi cư ngụ của Dế Mèn. Tính phiêu du 
 
của Chuối trỗi dậy, nó chả thiết tha chi hoa thơm mật ngọt. Ngày ngày uống vài 
 
giọt sương, hít căng ngực cái không khí mát lành, đi hút ké vài giọt mật của tổ ong 
 
kế bên. Đối với Lá Chuối, cuộc sống thật no đủ và an nhàn. Nó chả nề hà chi mấy 
 
cái chuyện “Đời lắm gian khổ và chông gai”, nhà của nó hôm nay non cao, ngày 
 
mai bể rộng, nó sống cho bản thân mình và vì bản thân mình. Kể cũng phải, bởi 
 
Chuối chả vướng bận chuyện chi, cha mẹ không, bầy đàn thì đố nơi nào chịu nổi 
 
cái tính chảnh chọe của nó, đã vậy lại còn siêng ăn nhác làm, chỉ biết ngồi đó 
 
hưởng thụ thì ai mà đón chào…
 
   Ráng chiều nhuộm đỏ một vùng trời bát ngát, từng tầng mây chỗ đậm chỗ nhạt, 
 
chỗ tím tái chỗ xanh thẫm. Lá Chuối bay ven theo bờ sông, hít hà mọi luồng khí 
 
bốc lên, vị mát của nước sông, cay cay của cỏ dại và cả mùi thum thủm của đống 
 
rác. “Lũ Ruồi gớm ghiếc, rác mà cũng thèm!” – Lá Chuối chợt nghĩ khi thấy bầy 
 
ruồi đen tranh nhau tìm thức ăn ở cái nơi thối nát mũi kia. Nó chán ngấy, tặc lưỡi
rồi đi vào một tòa nhà rộng đối diện con sông. Chuối ngạc nhiên làm sao khi nhìn 
 
thấy cái khuôn viên đáng mơ ước này, mấy bác cây thấy nó bay vào thì tỏ vẻ dũng 
 
mãnh xòe cành khoe lá, vẫy vẫy ra oai. Bãi cỏ phía dưới được tỉa tót đẹp đẽ đang 
 
ngước nhìn Lá Chuối và không ngớt lời tíu tít, xuýt xoa bộ cánh vàng sọc đen đầy 
 
kiêu hãnh của nó. Lá Chuối tự đắc lắm nhưng nó chả quan tâm, nó đang bị vẻ đẹp 
 
của mấy cây Tú Cầu hút hồn. Nó đi nhiều, biết nhiều, chiêm nghiệm nhiều, hoa Tú 
 
Cầu vùng nào nó chả biết, ai mà nó chả quen…nhưng đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa và 
 
lộng lẫy như thế này thì nó chưa thấy bao giờ. Chỉ có vài bông hoa xanh ngọc ngà 
 
rung rinh trong gió thôi mà làm cho Chuối ta mê mệt đến thế này ư? Thật không 
 
thể tin được, chắc hẳn người vun trồng, chăm sóc cho những cánh hoa này phải 
 
điêu luyện lắm. Và Lá Chuối chắc mẩm như thế cho đến khi…
 
   Một bà lão tóc búi gọn sau gáy, búi tóc của bà trắng muốt, trong vắt lên trong ánh 
 
tà chiều làm bà đẹp tựa như bà Tiên, bà mặc bộ áo sọc xanh, chậm rãi tiến đến 
 
chiếc ghế đá gần mấy cây Tú Cầu và ngồi xuống. Đậu vắt vẻo trên dải trường xuân 
 
nơi vách tường, Lá Chuối kinh ngạc khi nghe mấy cánh Tú Cầu đồng thanh, hớn 
 
hở lạ kì:
 
 - Mẹ đến đấy! Mẹ của chúng ta đến ngắm chúng ta kìa! – Nói rồi từng cánh cây 
 
Tú Cầu kẽ bung nở, khoe ra vẻ đẹp kì vĩ ảo diệu của nó. Lá Chuối trố mắt: “Chả lẽ 
 
bà lão này lại là người trồng mấy bông hoa tuyệt vời này sao?”. Rồi nó lặng im chờ 
 
đợi, chờ đợi điều gì, nó cũng không rõ, chỉ biết nó phải chờ một điều gì đó, niềm 
 
tin chăng?
 
   Bà cụ vẫn lặng lẽ ngồi, gió lướt qua, bà khẽ run lên, những nếp nhăn trở nên khắc 
 
khoải hơn bao giờ hết, đôi mắt bà mờ đục như giăng một màn sương mỏng, mỏng 
 
lắm, mỏng tang thôi, vừa đủ để cái nhìn của bà xuyên thấu, cũng vừa đủ mỏng để 
 
che đi những tâm tình vụn vặt nơi đáy mắt kia. Do ánh hoàng hôn màu thẳm dịu 
 
mà Lá Chuối nhìn không rõ, hay thật sự nơi khóe mi bà có lăn tăn vài giọt nước?
Bà cứ lặng im ngồi bất động, cái dáng gầy gầy xương xương như muốn được ai 
 
đó ôm và vỗ về. Lá Chuối nhận ra mình phải làm gì đó, phải làm gì đó…Nó phóng 
 
vụt ra ngoài bờ sông, dáo dác tìm kiếm…
 
   “A! Có một thằng nhóc!” – Lá Chuối mừng như vừa tình cờ hút được loại mật 
 
hảo hạng. Nó lượn lờ vài vòng trước mặt thằng nhóc, rồi đậu trên cái lỗ mũi nhỏ 
 
xinh. Thằng nhóc hét toáng lên, quơ quơ bàn tay trong không khí rồi chạy hú hồn 
 
hú vía. Lá Chuối cố tránh mấy cái tay khổng lồ đầy ngấn mập mạp của thằng bé, 
 
vừa cố đuổi nó chạy vào khuôn viên tòa nhà…
 
   Tiếng khóc thét của thằng nhóc làm bà cụ giật mình. Kế hoạch còn thành công 
 
hơn cả mong đợi, thằng bé ngã ngay trước luống hoa Tú Cầu, tay chân lấm lem 
 
bùn đất. Bà hốt hoảng đỡ thằng nhóc dậy. Lá Chuối trở về nơi dải trường xuân, im 
 
lặng chờ đợi. 
 
 - Ngoan nào, có chuyện gì vậy cháu? – Giọng bà ân cần nhưng khô khốc làm Lá 
 
Chuối liên tưởng đến những quả khế úa vàng, vị ngọt pha chút héo hon.
 
 - Cháu…hic…con ong…rượt…hic... – Kể cũng tội thằng nhóc, bị Lá Chuối làm 
 
cho thất kinh hồn vía. 
 
 - Cháu bị ong đốt à? Đâu? Có sao không?
 
- Dạ không…hic…nhưng cháu sợ ong lắm bà ơi…
 
- Thôi, đừng sợ nữa, con ong bay đi rồi, nó mà đến, bà đánh chết nó! – Lá Chuối ở 
 
trên cao nghe rõ từng từ một, có chút chạnh lòng, nó vừa “gọi” thằng nhóc chạy 
 
đến chơi với bà mà. Khoan đã, nó vừa giúp bà ư? Từ khi sinh ra đến giờ, nó chỉ 
 
biết phá phách, khoe mẽ chứ chả làm gì cho ai bao giờ. Vậy mà mới lúc nãy, nó 
 
làm một việc tốt đầu tiên trong đời. Tại sao Chuối làm vậy, nó cũng chả biết… 
 
 - Mà bố mẹ cháu đâu? – Bà quỳ xuống để vừa với tầm vóc của thằng bé, quẹt đi 
 
những giọt nước mắt nóng hổi.
- Mẹ cháu bận việc, dặn cháu đứng chơi ở bờ sông rồi lát nữa mẹ đến đón. – Lá 
 
Chuối khẽ thở phào nhẹ nhõm khi những tiếng nấc của thằng nhóc đã không còn.
 
 - Vậy sao? Thôi cháu đứng đây với bà, đợi mẹ đến đón. Bây giờ mà ra bờ sông, 
 
muỗi nó đốt mất!
 
 - Vâng…Oa! Hoa đẹp quá, bà trồng ạ? 
 
 - Ừ, cháu thích thì để bà hái cho vài bông. – Rồi Lá Chuối nghe thấy những tiếng 
 
xì xào lo âu của mấy cô Tú Cầu.
 
 - Thôi bà ạ, để cho hoa mọc, hái thì héo mất – Mấy cô Tú Cầu nhẹ nhõm hẳn lên, 
 
thầm cám ơn thằng nhóc.
 
- Cháu ngoan, giỏi lắm!
 
 - Ủa, mà bố mẹ của bà đâu, lát nữa họ có đến đón bà không?
 
Bà tần ngần một chút rồi cũng trả lời thằng nhóc:
 
 - Bố mẹ của bà đi rồi cháu ạ!
 
 - Đi đâu cơ?
 
 - Đi xa lắm, bây giờ bà chỉ có đứa con gái thôi.
 
 - Vậy con của bà đâu?
 
 - Nó cũng đi rồi, lâu lâu nó đến thăm bà một chút rồi lại đi ngay.
 
- Sao bà không sống với con của bà? – Đôi mắt thằng nhóc nhướn lên, ra chiều khó     
 
hiểu.
 
 - Ừ thì…bà già rồi, không ai muốn sống với bà nữa.
 
 - Hic…cháu thì muốn có bà lắm, nhưng chưa gặp bà lần nào hết.
 
 - Vậy bà cháu đâu?
- Cháu không biết, mẹ bảo bà ở đâu đó xa lắm, cháu chưa được gặp bao giờ.
 
 - Nếu bà có cháu, ước gì nó ngoan và đáng yêu như vầy! – Bà vừa nói vừa vỗ yêu 
 
cái mông thằng nhóc.
 
 - Trời tối rồi bà ạ, thôi cháu ra ngoài đó đứng đợi đây, không mẹ nghĩ cháu chạy đi 
 
lung tung, lại mắng mất.
 
Bà, với một chút do dự và tiếc nuối nhưng vẫn mỉm cười tạm biệt thằng nhóc. Nó 
 
tuôn chạy đi, rồi bỗng dưng quay lại.
 
 - Có chuyện gì vậy cháu? – Bà ngạc nhiên hỏi.
 
 - Cháu tặng bà cái này nè! – Thằng nhóc móc ra trong túi một con dế đan bằng lá, 
 
chìa tay đưa cho bà cụ, dáng vẻ rụt rè trông ngô ngố.
 
 - Ờ…ừ, bà cám ơn cháu! – Bà nhận lấy con dế, đôi mắt có chút gì đó có vẻ biết ơn 
 
lắm.
 
   Thằng bé dạ rõ to rồi chạy nhanh ra bờ sông, lần này thì nó không quay lại nữa. 
 
Bà vẫn ngồi đó, tay vân vê con dế lá, rồi bà cười. Lá Chuối bỗng ao ước nụ cười đó 
 
là dành cho mình. Bỗng dưng Chuối thèm một gia đình quá, nó ước rằng những lúc 
 
mình rong chơi cả ngày về, luôn có một ai đó cho nó sà vào làm nũng, và người đó 
 
sẽ ve vuốt từng cọng tơ xinh, vỗ yêu cái bụng bự của nó, vo ve những khúc hát ru 
 
cho Lá Chuối chìm vào giấc mộng đẹp. Chuối ta đâm ra tiếc nuối chuỗi ngày đã 
 
qua, chỉ biết nô đùa không mệt nghỉ mà chẳng làm gì giúp ích cho cuộc sống này, 
 
dù chỉ là một giọt mật thơm lành. Bây giờ thì nó khao khát được làm việc như 
 
những con ong khác, tìm kiếm một đàn ong sẵn sàng tha thứ cho nó và đón chào 
 
nó đến với gia đình, để mỗi khi mùa đông đến, nó có thể ung dung hút mật và tán 
 
gẫu với bạn bè, để mỗi lúc thu hoạch mật về, luôn có những bộ râu rung rinh mừng 
 
rỡ vẫy chào nó. Lá Chuối lượn đi, lòng đầy phơi phới và tự hào với những suy nghĩ 
 
của mình. Chuối thầm cảm ơn bà cụ, nó tặng bà cụ một món quà và những gì bà 
 
cho nó còn nhiều hơn thế…
Tại bờ sông…
 
 - Con đi đâu vậy? Làm mẹ đợi nãy giờ! – Người phụ nữ giọng đầy lo lắng.
 
 - Con xin lỗi... – Thằng nhóc cúi gầm mặt.
 
 - Thôi, đi về.
 
   Thằng nhóc chợt nhớ về bà cụ rồi nhớ về bà của mình, nó quay sang mẹ:
 
 - Mẹ ơi, khi nào mình về thăm bà ngoại đi!
 
    Người phụ nữ bỗng trở nên gắt gỏng:
 
 - Mẹ đã bảo con là đừng nhắc đến bà nữa mà! Bà ở xa lắm, không đến được đâu! – 
 
Rồi cô kéo mạnh tay đứa con trai dắt đi, thằng nhóc xụ mặt, cái miệng chím lại. 
 
Người phụ nữ ngoảnh đầu hướng ánh nhìn về phía Viện dưỡng lão nằm đối diện 
 
con sông, đôi mắt ẩn chứa nét gì khó hiểu, chút tiếc nuối, chút thản nhiên pha lẫn 
 
lạnh lùng…
 
                                                                                     Hoàng Thị Uyên Thi

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...