Jump to content
phamphuyenvn

Trang thơ phamphuyenvn

Recommended Posts

22 * HOÀI MONG

 

Trời rất nóng sao nghe lòng buốt giá

Bởi vì em, em lỗi hẹn cùng ta

Ta thương em, tình thương rất thật thà

Không em ta vẫn một lòng thiết tha.

 

Quên sao được những lần ta đưa đón

Giáp mặt nhau em mỉm cười tươi hơn

Ánh mắt nhìn ta thầm nói cám ơn

Em yêu dấu, xin em đừng hờn giận.

 

Không oán trách, giận hờn sao em đã...

...lặng im hoài không gọi điện, nhắn tin?

Đời còn lại có là bao? Em biết

Hãy quay về ấm lại chút tình ta.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

HẸN MAI SAU

 

Ta như chiếc lá úa vàng

Còn em là đoá Hoàng Lan xuân thì

Gặp em thương nhớ làm chi?

"Trăm năm biết có duyên gì hay không?"

Một mai em sẽ lấy chồng

Mình ta ở lại bềnh bồng mây trôi

Thương nhau chi nữa em ơi!

Chia tay để nhớ một đời mai sau.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

CÓ CÒN ĐÂU

 

Chiều thứ bảy khi ngang qua điểm hẹn

Người vẫn đông nhưng thiếu bóng em quen

Chợt thấy lòng buồn thương trong hoang vắng

Em yêu ơi, em biết tình ấy chăng?

 

Ngoảnh mặt lại, đông vui tiếng cười nói

Ta thẫn thờ chỉ nhớ mỗi em thôi

Nhớ những chiều nao tay trong tay nắm

Dìu nhau đi trong từng bước lặng thầm.

 

Tai ta nghe tiếng chào nhau hớn hở

Của những người hò hẹn được gặp nhau

Ta chậm bước nghe tim mình nhắc nhở

Hãy về đi! Người ấy có còn đâu?

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

* 25 GẶP NHAU LẠI BUỒN

 

Sau một tuần cách chia trong nhung nhớ

Em và ta lại cùng nhau gặp gỡ

Lòng hân hoan ta hạnh phúc lại rồi

Như thế nhé hỡi em yêu muôn thuở.

 

Lặng nhìn nhau, một nụ cười đã mở

Từ môi em ta đã thấy ngất ngây

Có phải ta đamg hạnh phúc nơi này?

Bên em yêu dấu tràn đầy mộng mơ.

 

Ta chợt nghĩ rồi ngày mai sẽ tới

Dù yêu ta em cũng phải giã từ thôi

Bởi vì em, em còn quá trẻ mà!

Đâu được phép yêu một người đứng tuổi.

 

Buồn quá phải không em yêu dấu cũ

Quen biết chi cho lòng thêm tái tê?

Thôi, ta hãy cùng nhau quay trở lại

Cho tim tỉnh lặng, nỗi buồn phôi phai.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

* 25 GẶP NHAU LẠI BUỒN

 

Sau một tuần cách chia trong nhung nhớ

Em và ta lại cùng nhau gặp gỡ

Lòng hân hoan ta hạnh phúc lại rồi

Như thế nhé hỡi em yêu muôn thuở.

 

Lặng nhìn nhau, một nụ cười đã mở

Từ môi em ta đã thấy ngất ngây

Có phải ta đamg hạnh phúc nơi này?

Bên em yêu dấu tràn đầy mộng mơ.

 

Ta chợt nghĩ rồi ngày mai sẽ tới

Dù yêu ta em cũng giã từ thôi

Bởi vì em, em còn quá trẻ mà!

Đâu được phép yêu một người đứng tuổi.

 

Buồn quá phải không em yêu dấu cũ

Quen biết chi cho lòng thêm tái tê?

Thôi, ta hãy cùng nhau quay trở lại

Cho tim tỉnh lặng, nỗi buồn phôi phai.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

THẦM MƠ

 

Mai sau dù có thế nào

Vẫn còn em đó ẩn vào tim ta

Chia tay nào chẳng xót xa

Em về chốn cũ... ngày qua hẹn hò

Và xin em hãy nhớ cho

Có người mãi mãi thầm mơ một người.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

" Người về cởi áo lau son phấn

Bỏ cả hư vinh lẫn đoạn trường"

Không rõ ai là tác giả, tình cờ đọc được, tự nhiên con tim chợt rung lên. Ngẫm cuộc đời là thế. Bao giờ cũng mang mặt nạ để giao tiếp. Cứ như thế làm sao nhận ra được "bản lai diện mục" của mình? Mình không nhận diện được mình thì làm sao tha nhân nhận ra được?

 

Có bao gời ta đối diện với chính ta để nhận diện được cái "bản mặt" của mình? Nó hình dạng như thế nào? Màu sắc ra sao? Ta chỉ thấy cái "bản mặt " của ta trong gương mà thôi. Mặt trăng trên trời đẹp hay mặt trăng dưới nước đẹp? Có lẽ mặt trăng lung linh dưới đáy hồ trong vắt mới thực đẹp bởi vì nó ẩn, nó hiện. Chỉ cần một con sóng lăn tăn từ một cơn gió thoảng cũng làm nó nhăn nheo hoặc biến mất. Ta tiếc nuối, ta ngẩn ngơ, đâu biết nó chỉ "vô thường". Cái mặt nạ của ta cũng là 'vô thường".

 

Hãy thử một lần "đáo bỉ ngạn", tức là qua bờ bên kia mà nhìn lại mình. Có lẽ khi đó ta sẽ mỉm cười không biết là khen hay là trách cái "bản mặt" đôi lần dối trá của mình đã gặt hái được một ít "vinh hoa" hoặc chấp nhận không ít"đoạn trường".

 

Làm người vốn là như vậy. Ta học từ đâu những vai mà ta đã đóng? Chẳng học từ đâu cả. Nó vốn là "như thị". Nó là vậy đó. Ái có cái "tâm" sáng thì nó luôn sáng. Ngược lại thì nó tối tăm, hèn mọn chỉ niết " lợi mình" mà chẳng biết "lợi tha". Vậy thì cứ "như thị" mà sống, "như thị" mà yêu mà vân vân... và dũng cảm nhận lấy cái "nghiệp" mà ta tạo ra. Lâu lâu cũng nên "Cởi áo mà lau son phấn" một lần.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

* 32 QUA BỜ

 

" Người về cởi áo lau son phấn

Bỏ cả hư vinh lẫn đoạn trường"

Không rõ ai là tác giả, tình cờ đọc được, tự nhiên con tim chợt rung lên. Ngẫm cuộc đời là thế. Bao giờ cũng mang mặt nạ để giao tiếp. Cứ như thế làm sao nhận ra được "bản lai diện mục" của mình? Mình không nhận diện được mình thì làm sao tha nhân nhận ra được?

 

Có bao gời ta đối diện với chính ta để nhận diện được cái "bản mặt" của mình? Nó hình dạng như thế nào? Màu sắc ra sao? Ta chỉ thấy cái "bản mặt " của ta trong gương mà thôi. Mặt trăng trên trời đẹp hay mặt trăng dưới nước đẹp? Có lẽ mặt trăng lung linh dưới đáy hồ trong vắt mới thực đẹp bởi vì nó ẩn, nó hiện. Chỉ cần một con sóng lăn tăn từ một cơn gió thoảng cũng làm nó nhăn nheo hoặc biến mất. Ta tiếc nuối, ta ngẩn ngơ, đâu biết nó chỉ "vô thường". Cái mặt nạ của ta cũng là 'vô thường".

 

Hãy thử một lần "đáo bỉ ngạn", tức là qua bờ bên kia mà nhìn lại mình. Có lẽ khi đó ta sẽ mỉm cười không biết là khen hay là trách cái "bản mặt" đôi lần dối trá của mình đã gặt hái được một ít "vinh hoa" hoặc chấp nhận không ít"đoạn trường".

 

Làm người vốn là như vậy. Ta học từ đâu những vai mà ta đã đóng? Chẳng học từ đâu cả. Nó vốn là "như thị". Nó là vậy đó. Ái có cái "tâm" sáng thì nó luôn sáng. Ngược lại thì nó tối tăm, hèn mọn chỉ niết " lợi mình" mà chẳng biết "lợi tha". Vậy thì cứ "như thị" mà sống, "như thị" mà yêu mà vân vân... và dũng cảm nhận lấy cái "nghiệp" mà ta tạo ra. Lâu lâu cũng nên "Cởi áo mà lau son phấn" một lần.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

* CHỈ MÌNH EM

 

Em yêu ơi, đưa bàn tay ta nắm

Một phút thôi cũng đủ sưởi ấm lòng

Em dịu dàng nhẹ đưa bàn tay nhỏ

Ta nâng niu, siết chặt, ghé môi hôn.

 

Em có nghe tiếng lòng ta khẽ nói

Ta yêu em, ta yêu em thật rồi?

Em không nói nhưng tim em thầm gọi

Quỷ-Thần ơi! Nước mắt đã mặn môi.

 

Hạnh phúc đến thật dịu êm như gió

Cảm ơn em trong những phút giây đó

Đất-Trời-Người chẳng còn có ai cả

Chỉ mình em trong tận trái tim ta.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

*29 CÒN CÓ BAO NHIÊU

 

Mắt em nhắm nhận nụ hôn nồng cháy

Toàn thân bần bật run em có hay?

Thật ngọt liệm đôi bờ môi nóng bỏng

Em cho ta và ta đã đắm say.

 

Phút bên em ta thấy lòng phơi phới

Như mặt trời chiếu sang buổi ban mai

Tai nghe vang bao tiếng chim sôi nổi

Khúc nhạc lòng nồng ấm chẳng nhạt phai.

 

Em ơi, còn có bao nhiêu

Thiên đường hạnh phúc em yêu lỡ làng...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...