Jump to content
Vô Hối

Chuyện ngắn: Không Cần Biết Lý Do Gì... Nhưng Nếu Em Khóc Thì Tất Cả Là Anh Sai ! " Tác giả: Vô Hối _TG_"

Recommended Posts

Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một buổi chiều hè, ngày thứ bảy...

 

5h chiều sau khi kết thúc giờ làm như thường lệ, tôi xuống chỗ để xe để lấy xe và về nhà. Chợt chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung lên những giai điệu quen thuộc, đó là bài nhạc không lời Until You ,tôi thích nhạc không lời vì chúng nghe rất sâu lắng và tha thiết. Tôi rút chiếc điện thoại ra xem, thì ra đó là Quốc Văn, thằng bạn thân của tôi. Tôi tò mò đưa lên tai nghe và thầm nghĩ không biết giờ này nó gọi cho tôi có việc gì... ?

 

Alo... ! Long hả mày, lát đi uống bia nhé, hôm nay tao vừa mới lấy lương, tao đợi mày ở chỗ cũ đấy. Vậy nhé, lát gặp.

 

Vậy đó, nhanh gọn và rất xúc tích nữa. Đó là thằng bạn thân chí cốt của tôi. Tính nó là vậy, khi gọi điện cho tôi. Nó không cần biết bên kia đầu dây có phải là tôi không, nó chỉ cần biết mình bấm đúng số vậy là đủ rồi.

 

Chính vì cái tính đặc biệt đó của nó mà có lần tôi bị Thanh Nhi giận tôi đúng một tuần liền, Thanh Nhi là bạn gái tôi, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học mỹ thuật ra,và giờ đang là nhân viên ở một công ty quảng cáo. Chuyện là thế này, lần đó tôi và Thanh Nhi đang đi chơi cùng nhau thì nó gọi điện tới, lúc ấy tôi đi vào nhà vệ sinh và Thanh Nhi lại cầm điện thoại của tôi.

 

Chắc mọi người sẽ không thể tưởng tượng ra cái thằng bạn trời đánh của tôi nó nói gì, sau khi bạn gái tôi bắt máy đâu nhỉ ? Nó nói nguyên văn như thế này...

 

Alo ! Tối nay đi matxa đi, tao vừa biết một chỗ mới toàn mấy em miền tây 9x thôi. Bảo đảm với mày là hơn hẳn chỗ lần trước, 9h tao qua đón mày đấy, mau chuẩn bị đi nhé.

 

Nói xong nó tắt máy cái rụp, nó còn không kịp nghe thấy tiếng Thanh Nhi quát lên đầy bực tức. Và vậy là chỉ vì một cú điện thoại của nó mà suốt một tuần liền tôi phải ba chìm, bảy nổi với Thanh Nhi để nhận được cơ hội thanh minh và tha thứ.

 

Mỗi khi nhớ lại cái ngày đó, là tôi lại lắc đầu ngao ngán. Chính tôi còn không hiểu tại sao một người đẹp trai, lịch lãm và phong độ tuy không lộ ra ngoài nhiều lắm như tôi đây, lại có thể chơi với một thằng mất lịch sự như nó, mà lại còn chơi rất thân nữa chứ.

 

Quay lại với cuộc điện thoại vừa rồi, tôi rất là có hứng thú. Tôi nhất định phải đi rồi, có hai lý do để tôi không thể không đi.( 1 )Mọi người thử nói xem, vào một ngày hè nóng nực như ở Hà Nội mà được ngồi nhâm nhi vài ba cốc bia sau khi đi làm về thì còn gì bằng. ( 2 ) Là Quốc Văn, thằng bạn tôi nó chẳng được mấy khi chủ động rủ tôi đi ăn uống, mà nó lại vừa lấy lương, tôi phải tiêu hộ nó chứ, không thì thật là có lỗi với bản thân mình quá đúng không.

 

Thế là tôi phóng xe về phòng ,tắm rửa sạch sẽ và ra chỗ hẹn. Chỗ mà chúng tôi thường đến là một quán bia nằm trên đường Hoàng Hoa Thám, ở đó gần nhà máy bia rượu hà nội nên bia hơi ở đó lúc nào cũng rất rất tuyệt vời. Ra đến nơi, vừa dựng chân trống xe xuống thì Quốc Văn nó đã giờ tay ra hiệu vẫy vẫy tôi, nó cứ làm như tôi không nhận ra nó vậy. Cái bản mặt lúc nào cũng toe toét và cái mồn lúc nào cũng loe loét của nó, dù cho có đứng giữa chợ đêm Đồng Xuân thì tôi vẫn biết nó là Lý Quốc Văn.

 

Tôi cười và bước về cái bàn nó đang ngồi, nhưng nó không có ngồi một mình mà là đang ngồi cùng hai cô gái. Một người thì tôi biết khá rõ, đó là Mai Thủy, bạn gái của Quốc Văn. Hai người bọn họ yêu nhau đã được hơn 3 năm rồi, và gần đây Quốc Văn cũng có nói với tôi là hai người bọn họ quyết định cuối năm nay sẽ kết hôn.

Cô gái còn lại khoảng chừng 18 hay 19 tuổi, phải nói là rất baby và xinh xắn. Tôi vừa ngồi xuống thì cô nhóc đó đã nhanh nhẩu chào tôi và gọi thêm một cốc bia, qua Quốc Văn giới thiệu tôi mới biết đó là em gái của Mai Thủy, cô ấy vừa lên Hà Nội học đại học. Bốn người chúng tôi ngồi tán chuyện và chém gió rất nhiệt tình, mà tôi và cô nhóc đó có vẻ rất hợp nhau về khoản tạo gió thì phải, nên khiến mọi người đều rất vui vẻ.

Bất chợt tôi lỡ tay làm rơi cái bật lửa, khi cúi xuống lấy và đang ngước lên thì tôi nhìn thấy ngoài đường vừa có một cô gái đi xe máy ngang qua. Vì cái dáng người rất quen nên tôi cũng suy nghĩ một chút, nhưng cũng không để tâm nhiều vì khi đó chúng tôi đang lúc chém gió thành bão. Chúng tôi ngồi khoảng hai tiếng thì ra về, khi về cô nhóc em gái

của Mai Thủy còn nài nỉ xin số điện thoại của tôi, mặc cho Quốc Văn đã cảnh báo cô ta là tôi đã có người yêu rồi. Tôi chỉ biết nhìn Quốc Văn và cười đầy ngại ngùng cho đến khi Mai Thủy lườm tôi với ánh mắt đầy đe dọa kiểu như " Nếu anh dám có ý đồ gì với em gái tôi, thì tôi sẽ không để anh được yên ổn đâu. "

 

Khi đó tôi thấy mình thật là vô tội và oan ức, đâu phải tôi cố tình cưa cẩm em gái cô ta cơ chứ. Tôi đẹp trai, có sức hút tự nhiên lẽ nào là sai, ông trời sinh ta tôi như thế rồi mà. Người xưa có câu " Hồng nhan bạc mệnh. " thật là không sai tý nào, à mà không, phải nói là " Mỹ nam bạc mệnh " mới phải.

 

Sau buổi gặp gỡ vui vẻ đó, tôi về phòng trọ ý định nấu gì đó ăn rồi nhắn tin cho Thanh Nhi trò chuyện một lát. Về đến phòng tôi thấy cái điện thoại lúc vội đi gặp Quốc Văn tôi để quên, nằm trên bàn kêu tít tít, báo có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến.

Là Thanh Nhi ! Có 3 tin nhắn và 2 cuộc gọi lỡ từ cô ấy.

 

Sms 1: Anh về chưa vậy ? Về thì qua chỗ em luôn nhé. Yêu anh nhiều nhiều...

Sms 2: Anh có nhớ là đã hẹn với em tuần này về Ngoại không, anh làm gì mà em gọi lại không bắt máy ?

Sms 3: Nếu anh về thì không cần đến chỗ em nữa đâu, em muốn ở một mình. Có gì mai mình nói chuyện sau !

 

Chết tiệt ! Tôi chửi bậy thầm một câu, rồi tự vỗ vào đầu mình mấy cái liền. Tuần trước tôi có hứa với Thanh Nhi là thứ bảy tuần này sẽ đưa cô ấy về Ngoại chơi một hôm. Quê Ngoại tôi rất đẹp, và nhà Ngoại cũng có một vườn cây ăn quả rất lớn nữa, vì vậy cho nên mỗi lần về đó Thanh Nhi đều rất thích.

Vả lại gần đây, tôi cảm thấy Thanh Nhi có vấn đề gì đó trong công việc thì phải, cô ấy có vẻ suy nghĩ nhiều và rất mệt mỏi nữa. Nên khi đó tôi cũng muốn đưa cô ấy đi chơi một hôm, giúp cô ấy thấy vui vẻ và nhẹ nhõm hơn.

 

Nhưng không hiểu sao tôi lại quên được cơ chứ, đúng là đầu óc tôi lão hóa dần đi rồi. Tôi không có gọi điện lại cho Thanh Nhi, tôi cũng không có nhắn tin, vì tôi biết tính của cô ấy, bây giờ mà tôi nhắn tin hay gọi điện thì cô ấy cũng không có trả lời. Tôi vội vàng chạy ra lấy xe, rồi phóng thẳng tới phòng trọ của cô ấy, trên đường đi tôi chỉ cầu sao cho cô ấy không quá bực tức, không quá giận dỗi tôi. Chỉ có vậy, thì tôi mới dễ xin lỗi và làm lành với cô ấy mà thôi. Nhưng tôi chợt nhớ đến lúc trước, khi ngồi uống bia cùng Quốc Văn, tôi nhớ đến cô gái đi xe máy ngang qua mà tôi vô tình nhìn thấy khi cúi xuống nhặt chiếc bật lửa. Có khi nào cô gái đó là Thanh Nhi không...? Nếu thật sự là vậy, và nếu cô ấy nhìn thấy tôi ngồi đó, bên cạnh còn có 2 cô gái nữa, vậy thì thật sự là tôi gặp phiền phức to rồi.

 

Đến cổng khu phòng trọ của Thanh Nhi, tôi vội dựng xe rồi chạy vào, nhưng đợi tôi ở đó chỉ có một cái ba lô vứt trổng trơ và một cái cửa phòng đã khóa chặt. Tôi cố suy nghĩ xem Thanh Nhi, giờ này cô ấy có thể đi đâu được, chỉ có một nơi duy nhất mà có lẽ cô ấy sẽ đến đó. Đấy là một quán Cafee gần đường Bà Triệu, ở đó rất yên tĩnh và nếu ngồi trên tầng hai thì có thể nhìn ra đường phố và Hồ Xuân Hương rất đẹp. Đến quán Cafe đó, tôi mới thở phào đầy nhẹ nhõm, vì tôi thấy được chiếc xe của Thanh Nhi đang dựng ở trước cửa. Tôi mở cửa bước vào, tôi còn không nhìn qua tầng một, vì tôi biết Thanh Nhi cô ấy chỉ thích ngồi ở tầng hai, ở cái bàn gần ban công nhất. Lên đến tầng hai, tôi thấy cô ấy đang ngồi một mình ở cái bàn quen thuộc đó, lúc này khoảng 8h tối nên trên tầng hai cũng khá là đông khách.

Tôi bước tới và ngồi xuống ghế đối diện Thanh Nhi, ánh mắt của cô ấy vẫn đang nhìn ra ngoài và dường như không để ý gì tới việc tôi đến đây tìm cô ấy vậy.

 

" Hôm nay anh uống gì ạ ! Vẫn là đen đá

anh nhé ? "

 

Giọng cô nhân viên phục vụ ở đó khiến tôi chợt giật mình, tôi cũng không hiểu nổi tại sao khi nhìn Thanh Nhi buồn, tôi lại trầm tư như vậy nữa. Tôi đang định trả lời thì Thanh Nhi đã quay sang và nói...

 

" Hôm nay anh ấy không uống gì cả, anh ấy sẽ đi ngay bây giờ. "

 

Cô nhân viên nhìn hai chúng tôi đầy lạ lùng, có lẽ vì chúng tôi là khách quen và cô ấy cũng nhận ra rằng giữa hai chúng tôi đang có vấn đề gì đó.

 

" Em cứ làm cho anh như mọi khi đi ! "

 

Tôi quay qua cười ái ngại rồi nói với cô nhân viên ấy !

Cho đến khi ly Cafee được mang ra, thì hai chúng tôi vẫn không nói với nhau điều gì, tôi đưa tay khuấy khuấy ly Cafee vài cái rồi dừng lại.

 

" Anh xin lỗi !

Hôm nay anh thật sự quên mất, giờ em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi... "

 

" Anh về đi, em muốn ở một mình !

Mai gặp, mình nói chuyện sau, anh về trước đi. "

 

Tôi biết lần này, mình thật sự quá vô tâm rồi. Mà Thanh Nhi cô ấy có vẻ như đang rất nhiều tâm trạng, vì vậy nên tôi cố nài nỉ thêm vài câu.

 

" Là anh sai rồi, giờ em muốn phạt anh thế nào cũng được, em đừng đuổi anh về như thế có được không... ? "

 

" Chiều nay em thấy anh vui vẻ lắm mà, ngồi uống bia còn có một cô gái rất xinh đẹp bên cạnh !

Anh còn cười đùa rất thân mật với người ta, anh có sai gì đâu... "

 

Cô ấy nói với tôi bằng chất giọng cao dần lên, và hình như cô ấy thật sự rất bực tức.

 

" Là em sai mới phải !

Em sai khi cứ ngờ nghệch đứng đợi anh tới đón, em sai khi tưởng anh chưa đi làm về nên vội vàng sắp xếp đồ đạc rồi đến phòng trọ của anh đợi.

Em sai khi đã lo lắng sợ anh sảy ra chuyện gì, mà sao không trả lời tin nhắn và điện thoại của em. "

 

Thanh Nhi quát lên với tôi, đầy ấm ức và bực tức, rồi cô ấy đứng dậy đi nhanh cửa.Còn tôi theo bản năng của một người có lỗi cũng vùng đứng dậy và đuổi theo cô ấy, tôi với tay cầm chặt rồi níu tay Thanh Nhi lại. Nhưng ngay sau đó tôi chỉ kịp nghe một tiếng " Bét... " rồi cảm thấy má bên trái mình nóng ran lên vì rát.

 

Đến lúc đó tôi mới nhận thức được rằng, mình vừa mới lãnh trọn một cái tát rất rất mạnh từ Thanh Nhi. Khi ấy tất cả mọi người có mặt ở tầng hai đều nhìn chằm chằm vào tôi, cứ như thể tôi là một tên sở khanh vậy. Cái cảm giác bị lãnh trọn một cái tát của một cô gái giữa chỗ đông người, mọi người chắc không hiểu được đâu.

Rất mất mặt, rất ấm ức và còn rất bức xúc nữa. Vì dù lỗi lầm lần này hoàn toàn là do tôi, nhưng cô ấy cũng đâu cần hành động như vậy với tôi giữa chỗ công cộng như thế này cơ chứ, vả lại lỗi của tôi cũng đâu tới mức phải lãnh một cái tát mạnh đến thế.

 

Nhưng...

 

Còn Thanh Nhi sau khi tát tôi, cô ấy lùi lại mấy bước, rồi đưa đôi bàn tay lên che mặt khóc nấc lên. Đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhìn xuống sàn nhà, tôi có thể thấy được trong đôi mắt đó chứa đựng biết bao nhiêu là ấm ức, biết bao nhiêu là mệt mỏi và còn có cả sự ân hận vì đã tát tôi nữa.

 

Lúc ấy... cái giây phút ấy, tôi chợt thấy tim mình thắt lại. Tôi thấy đau, thấy mình thật sự sai rồi. Tôi bước tới gần Thanh Nhi, đưa đôi tay ôm chặt lấy cô ấy, để đầu cô ấy tựa vào ngực mình. Tôi biết cô ấy tát tôi không phải là cố ý muốn làm như vậy, tôi cũng biết Thanh Nhi không phải vì ghen khi thấy tôi ngồi với một cô gái khác. Vì Thanh Nhi rất hiểu tôi, cô ấy biết rõ tôi không phải loại đàn ông có tính lăng nhăng, đào hoa. Dù là trên facebook hay trên zalo, những cô gái lạ nhắn tin và gửi lời mời kết bạn cho tôi, tôi cũng chưa từng trả lời lại. Cô ấy biết rõ điều đó, tôi là mẫu người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, vì thế mà Thanh Nhi chưa bao giờ phải phàn nàn và nghi ngờ về tôi cả.

 

" Anh xin lỗi...

Anh là một tên đàn ông tồi, tất cả đều là do anh không tốt !

Nếu em thấy không vui thì đừng làm nữa, ở nhà nghỉ một thời gian đi, anh sẽ chăm sóc cho em, anh sẽ nuôi em.

Anh không muốn thấy người anh yêu bị người ta ức hiếp, anh cũng không muốn thấy em phải khóc, phải mệt mỏi như thế này !

Được không em... ? "

 

Tôi không biết Thanh Nhi đã phải chịu áp lực nhiều đến mức nào, đã phải chịu đựng ấm ức ra sao. Nhưng tôi hiểu cô ấy lúc này đây thật sự không hề dễ chịu chút nào, và tôi xót xa khi nhìn thấy Thanh Nhi như vậy, thật sự rất đau xót.

Tôi mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn, tôi cứ đứng như vậy và ôm cô ấy cho tới khi Thanh Nhi ngước lên và nói nhỏ với tôi trong tiếng nấc còn xót lại.

 

" Em xin lỗi... em !

Em không nên cư sử như vậy, em không nên trút hết những bực tức lên anh ! "

 

Tôi đưa ngón tay đặt lên bờ môi cô ấy, ngăn cô ấy nói tiếp.

 

" Anh không đau mà...

Nếu bất cứ khi nào em không vui, thì cứ đánh anh, cắn anh, mắng chửi anh cũng không sao.

Nhưng em tuyệt đối không được xua đuổi anh như lúc nãy biết chưa...

Giờ thì mình về thôi ! Muộn rồi đó, mai anh và em sẽ về Ngoại nhé ? "

 

Vậy là tôi đưa cô ấy về, hôm sau chúng tôi đã có một ngày cuối tuần rất vui vẻ ở quê Ngoại. Hôm ấy Thanh Nhi còn chủ động xin lỗi tôi một lần nữa rất nghiêm túc, vì cô ấy là một cô gái biết suy nghĩ, cô ấy hiểu một người đàn ông mà lại bị bạn gái đánh giữa chỗ đông người như vậy, cảm giác sẽ rất mất mặt. Thanh Nhi hứa với tôi, rằng từ giờ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa. Cô ấy còn đưa tay lên áp vào bên má tội nghiệp, hôm qua bị ăn tát của tôi rồi hỏi...

 

" Hôm qua anh nói không đau là nói dối đúng không... ?

Khi đó em đã tát rất mạnh còn gì ! "

 

Tôi nhìn Thanh Nhi rồi trả lời...

 

" Thật sự thì rất đau...

Mà anh khi đó, anh còn thắc mắc không hiểu bạn gái mình, học đại học mỹ thuật ra hay là học đại học võ thuật ra nữa cơ đấy ! "

 

Tôi quay sang hỏi đùa lại cô ấy...

 

" Tại sao khi tức giận thân thủ của em lại nhanh và mạnh đến thế cơ chứ ?

Em tát anh, mà anh còn không kịp nhìn thấy cánh tay em giơ lên để mà né nữa. "

 

Thanh Nhi nhìn tôi và kiễng chân lên, rồi hôn vào má tôi một cái rồi nói...

 

" Như vậy được chưa... ?

Anh thật là nhỏ mọn mà ! "

 

Giây phút ấy tôi thấy thật bình yên và hạnh phúc, thật đấy các bạn à.

Câu chuyện của tôi là thế đó, tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng khi người mình yêu thương tức giận, thì mình nên im lặng, nên chia sẻ chứ không nên cũng bực tức lên để rồi mọi chuyện lại đi quá xa. Là một người đàn ông, thể diện của chúng ta không mất đi chỉ vì một lời xin lỗi, hay thậm chí vì một cái tát. Sai thì xin lỗi cô ấy, cô ấy bực tức thì để cô ấy đánh một vài cái có sao đâu, vì đơn giản cô gái đó là người bạn yêu !

 

Tác giả: Vô Hối _TG_20/03/2016

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...