Mình đang buồn hay vui? Vui, sao lại vẫn khóc tức tưởi thế này? Buồn, sao lòng lại vẫn thấy bình yên đến vậy? Những ngày qua đã xảy ra quá nhiều biến cố. Nhưng giờ mình chưa nói vội về điều đó. Mình chỉ muốn trút hết với nk những nỗi đau đớn day dứt này của mình, rằng mình rất nhớ thương a và rất nhớ tình yêu tội nghiệp đã bị chôn vùi của mình. Khi 1 tình yêu mới đến, khi niềm hạnh pphúc mới gần kề, mình lại thấy thật nhớ thương anh, thật đau lòng với cảm giác rằng mình sắp sửa bị dứt ra khỏi
Mai là giao thừa. Vậy là cuối cùng 1 năm nữa cũng đã sắp trôi qua. Chỉ còn 1 ngày mai nữa thôi là mọi sự sẽ trở thành dĩ vãng. Tất cả những vui buồn, sóng gió ngày cũ sẽ lùi lại đằng sau. MOng sao năm mới sắp đến sẽ mang trả lại cho mình niềm vui và mở ra cho mình một ngã rẽ mới. MOng lắm thay! Ngẫm lại 2 năm qua mới thật là kinh khủng. Nhưng cuối cùng mình đã vượt qua được nó. Gạt nước mắt, mình đứng lên vì mình biết bên cạnh mình luôn có Cha Trên Trời. Mình tin Ngài và Ngài đã tiếp sức cho
"Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn còn đầy..." Mình giờ không dám dại dột chạm vào nỗi đau nữa. Mình sẽ không khơi dậy nỗi đau. KHông khóc than uỷ mị nữa. Mình khoá a vào một góc trái tim và ru cho tinh yêu này ngủ yên. Nước mắt thì có ích gì đâu? Khóc than vậy là đủ rồu. Giờ mình phải tự thương lấy mình. MÌnh phải sống tiếp cuộc đời của mình, làm lại từ đầu và đi cho hết những chặng đường trước mắt. Dù có phải lê lết bước đi thì mình vẫn phải đi. Dù có phải tan nát cõi lòng, mình vẫn p