Có những đêm dài anh thức trắng Khóc một mình trên giấy cô đơn Sách vở ơi!Xin một phút giã từ Anh nhắm mắt đi vào ảo mộng Sao em đến cho lòng anh biển động Rất tủi hờn khi ta hết thương nhau Em chẳng bao giờ hiểu hết anh đâu Buồn tha thiết in sâu trên đôi mắt Người yêu ơi!Đã bao lần anh muốn gặp Xin một lần nói hai tiếng "yêu em" Nhưng bao đêm anh vẫn một mình Anh gọi mãi tên em trong giấc mộng.
Mưa cao nguyên như là em mười sáu Để cho anh tan vỡ giữa đất trời Em trong trắng tựa như nàn sương mỏng Khoảng trời nào loang vỡ trong tôi Mưa cao nguyên hiền như là em khóc Để cho anh chẳng kịp che đầu Đường xa vắng bờ vai anh ướt lạnh Bờ môi nào ta khao khát tim nhau Mưa Cao Nuyên hiền như là em khóc Từng giọt buồn như sát muối tim anh Làn mi cong cho hồn anh nghiêng ngả Tháng ngày nào giờ phai áo rêu xanh Mưa cao nguyên bây giờ buồn lắm Ánh trăng treo soi buốt thuở xuân thì Tóc em bay
Một mình ngồi lặng lẽ Khẽ nghe hạt mưa rơi Mưa đi cùng với gió Một mình ta lẻ loi Ta ngồi nhìn lặng lẽ Sao mây trời âm u Sao gió kia ồ ạt Mang theo hạt mưa xa Ta ngồi nghĩ ngẩn ngơ Mặt trời đi đâu mất Mưa gió thêm lộng hành Cho ta chiều nước lũ Mưa lớn gió thêm mạnh Cành lá phải cúi đầu Còn ta vẫn ngồi đó Xóm trọ nhỏ mưa rơi.
Tình cờ một hôm ,tôi ngôi uống cafe trên quán cóc ven đường. toi có đọc dc một tờ báo noi về hiện tượng cầu vồng.Tôi đã đọc đi đọc lại mấy lần nhưng không thây sthỏa mãn.Và theo tôi nghĩ thi hiện tương thiên nhiên kì bí này còn ẩn chứa nhiều bí mật. Thế rôi Nó cứ ám ảnh tôi mãi.Và hôm nay tôi chợt nhận ra :..........................................................Có lẽ............................ Ngày xưa ,rất lâu rồi.Trên trời có hai người sống tách biệt không bao giờ họ gặp nhau.Đó là Ti
Anh ngỏ lời yêu em Vào một đêm trăng khuyết Bởi tình yêu tha thiết Biết tròn trước đêm rằm Em vui lúc trăng tròn Chạnh lòng khi trăng khuyết Anh ơi anh có biết Trăng hay tình lứa đôi? Sao anh vội ngỏ lời Vào một đêm trăng khuyết Để bây giờ thầm tiếc Một vầng trăng chưa tròn!
Mối tình đầu đã qua từ rất lâu Sao đêm nay bùi ngùi nhớ lại Là tiếng khóc của một thời thơ dại Gõ nhịp cầu đau buốt tim tôi Quán cafe mây Tím thuở nào Đêm thơm ngát một mùi hương dạ lý mùa hạ trong tôi là nhành phượng vĩ mới ngày nào nghiêng xuống tim tôi Ai cùng tôi đi về trong ngày đông buốt Tay ái ngại chẳng giám cầm tay Cách xa nhau là hai chiếc cặp Vốn nghe lòng sao động mãi không thôi nụ hoa vàng em ngậm ở trên môi Là chiếc lá thuộc bài trang vở có nhiều đêm tôi khẽ thầm trăn trở mói tình
Bé chẳng giống người ta Thíc diện đầm mặc váy Không vuốt ve bóng bẩy Chẳng bịt mặt ra đường Chẳng tài xế xe ôm Làm gã trai thất nghiệp Bé chơi toàn hiphop Quần thun áo nỉ phông Để đầu trần ra phố Làm gã trai đau khổ Gã học đòi hiphop Nhảy thế chẳng ai thèm Bé cười giòn trong nắng Gã con trai ngơ ngẩn Trong đèn thức suốt đêm.
Đã bao lần tôi muốn quên một ánh mắt Nửa nồng nàn,nửa băng giá thờ ơ Và nụ cười trên môi người ấy Dẫu cố quên sao cứ hiện về Đã bao lần tôi tự nhủ phải quên Hình bóng ấy trong tôi còn mãi.
Đêm nay trăng trốn đi đâu
Để cho mưa gió đêm thâu rơi hoài
Một mình khắc khoải đêm dài
Để ta mong mỏi những ngày có trăng
Đêm khuya thanh vắng hỏi rằng
Chờ bao lâu nữa thì trăng mới về
Trăng về đi nhé triền đê
Nghiêng mình soi bóng sông quê êm đềm
Mong trăng rơi xuống bên thềm
Cùng ta ngồi đếm những ngày vắng sao
Đêm dài ta vẫn ước ao
Trăng đừng trốn nữa đừng vào đám mây
Trăng ơi ta hỏi trăng này
Trời đang đẹ