HÀNH TRÌNH CỦA MỘT NGÀY Đêm xuống ngồi ngóng bầy dơi dệt bóng đêm Chợt nhận ra lòng mình đang vơi dần từng chút một Tự hứa sớm mai tắm gội hồn thật sạch Những tế bào chết trên da mất dần như đam mê Người đừng phân bua làm gì Bài thơ nọ được viết trên buồn thương vô nghĩa Chắc gì thật sự được đớn đau, dù một lần, như thế Sự hoang tưởng xa hoa. Phố vẫn phố, những phận người tất tả Gánh thiệt hơn lau lách bước chênh chông Tất cả rồi cùng vào lòng đất mềm rơm rạ Bàn tay kia còn bám víu được t
CHO HẠ Sẽ một hôm tôi vô tâm vứt đấy Những xa xanh vất vả chép thành thơ Nỗi buồn em tôi tình cờ bỏ lại Lấy cớ mình vừa nhận được bơ vơ Tôi ném luôn góc nho nhỏ giấc mơ Giấc mơ vội chưa họ tên gì cả Dặn em nhé tháng tư đừng qua cửa Kẻo gọi em trùng gọi với tên mùa Tiếc làm gì mảnh vỡ nắng lưa thưa Bụi mưa ấy em từng vu vơ khóc Còn thương tưởng hoài niệm xưa ngà ngọc Vào hạ này chớ nhặt tiếng ve rơi. ĐCĐ
NGẪU HỨNG TRƯA Trưa nay không nắng, chẳng mưa Chỉ đôi mây thấp đong đưa giữa trời Trưa nay hạn hán nguồn vui Phố mông lung lắm bóng người lại qua Trưa nay không cỏ, chẳng hoa Dăm câu thơ vụng la đà nhớ quên Quán ngồi gặm nỗi chênh vênh Nghe hàng me nhắc chẳng tên một người Trưa nay nhất thiết khóc, cười Biết thêm ngày nữa qua đời hôm qua Nhắn nhe trái đất đang già Biết mình đang hớp ngụm cà phê đen Trưa nay nửa tỉnh nửa điên Chui vô góc vắng ngồi thiền lơ mơ Hình như vừa tiếng kêu đò Chở
THÁNG TƯ LẶNG THINH Tôi biết lấy gì giải thích với em đây Ngoài phiền muộn chẳng còn chi nói nữa Với buổi phố lanh canh đôi cánh gió Đợt mưa trái mùa tạt lạnh ngực thời gian Ngoài con chim ngơ ngác lối về ngàn (Bàn tay phóng sanh mở cửa lồng quá muộn!) Mái chùa cong ngút khói hương sùng tín Hồi chuông trầm chết đuối dưới lòng sông Ngoài bài thơ viết dỡ lúc cuối đông Đem treo ngược trên ngọn bàng ngái ngủ Ngoài đêm muộn nghe bầy dơi rời chỗ trú Tôi biết lấy gì giải thích với em đây Tôi là
ĐOẢN KHÚC THÁNG TƯ Ta về vác nắng trên vai Dấu ưu ái cũ cất ngày lao đao Lâm râm áo phố nát nhàu Vịn trưa lên mấy nhịp cầu lay hoay Công danh ư, giấc mộng dài Thâm niên đếm với rạc rài phiêu du Thơ ca ư, nẻo mịt mù Tuổi nghe xơ xác bao phù phiếm kia Rót chiều sóng sánh cốc bia Lót tay nghiêng giấc bên lề tháng tư. ĐCĐ
SAO DAUDET* Trò chơi đếm sao tuổi nhỏ Tưởng chừng lúc đã quên rồi Đêm núi không buồn khơi lửa Lâng lâng ngước mặt trông trời Xa xa chòm sao Ba Ngôi Nhớ quán cà phê góc vắng Tán gẩu dăm ba thằng bạn Thành phố giờ này ngủ chưa Lưỡi Cày ba chiếc nằm thưa Quê mình năm nay chạy lũ Cọng rau đồng ăn không đủ Mẹ cha bỏ ruộng, làm thuê Sao Vua chín cái nằm kề Thương em lên thăm mấy bận Bụi đỏ lấp lơ má phấn Xa hoài lần lựa cưới xin Bắc Đẩu bảy chiếc lung linh Bảy năm bạc màu áo cỏ Gian lao mềm
MỘT MÌNH VỚI THÁNG TƯ Tháng tư quàng vai tôi bằng một hiên mưa Bằng nhánh phượng vói tay vào mùa hạ Vẫn ngần ấy khuôn mặt quen – sao vẫn lạ Tiếng ve đầu tiên rơi vào ly phê đá ban trưa Hai buổi đi-về lối cũ hóa đường xưa Một mình thôi, đủ một mình bối rối Cố bước chậm ngại về nhà quá vội Lại dẫm lên bậc ký ức bộn bề “Nắng có hồng …” khúc nhạc Trịnh si mê Ghi-ta bụi trên vách chờ nhẫn nại Cửa hờ khép, ai đi qua như mùi khói Tiếng thở dài chừa khoảng lặng giữa câu thơ. ĐCĐ
MỘT BÀI THÁNG TƯ Kìa, nói đôi điều gì đi em Ví dụ như tháng tư dài và vắng quá Chia buổi nắng thưa ra trăm phía Thêm tiếng chim rơi như tiếng lá lạc đàn Tháng tư gầy ngồi nhấm nháp mùa đang Hè mới chớm làm sao tôi hiểu được Chỉ lũ ve non dường đoán trước Ngày sẽ ra đi, người ở lại nhặt nôn nao Tháng tư mềm trên gam đô thứ xanh xao Như người hát rong cuối đường tờ vé số Đôi tình nhân teen ngọt ngào ly sinh tố Rất vô tư bên thế sự thăng trầm Chưa da diết nồng nàn bằng tháng sáu tháng năm M
ĐÊM CHỢT THỨC Cách chi tẩn liệm được nỗi buồn Chít mảnh khăn tang lên ký ức Để chợt đêm thôi choàng thức giấc Nhìn vách mơ hồ gần lắm một âu lo Hoài niệm khô giòn như sợi tóc thô Châm lửa đốt từng cánh đồng ngún khói Hay chính nhánh lục bình nông nổi Đưa ta qua mấy khúc luân hồi Vẫn thèm trút sạch khối buồn ơi Câu thơ mãi rầu rầu lời kinh kệ Tự an ủi tháng ngày thường vẫn thế Chiếc lá đâu đâu cũng về mặt đất gởi trăm năm Cửa sổ riêng tư hòng nhốt lấy khuông trăng Vầng đẹp ấy mai sau th
NIỀM VUI THÁNG TƯ ƠI Cứ cái tháng tư Mơ hồ điều gì không rõ Chỉ biết rất khoái rảo ra ngoài phố Hóng chuyện lão xích lô già ưa ba hoa Một trận chiến ác liệt đã xa Mà lão thề rằng đã từng tham dự Để lại ở Buôn Mê Thuột nửa bàn chân và một quả thận Không hiểu sao cứ tháng tư Rượu, bia … uống thứ chi cũng thấy đắng nghét Ngó đám teen tấp tểnh tập hư Con gái con trai đều thấy ghét May, hàng cây sứ dọc công viên còn đẹp Rụng vài bông cho bà cụ nhặt Nửa ký bông tươi ky cóp mươi nghìn Bốn đầu ngư
NÊN MẮT HỌ ĐEN TUYỀN Mắt em là một dòng sông Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em (Lưu Trọng Lư) Chỉ còn những kẻ yêu nhau Ngụ cư trong cùng một thành phố Trên tầng bốn của khách sạn năm sao cực sang Ngài giáo sư khả kính lõa thể cùng vị tiến sĩ Xin đừng nhắc gì đến giảng đường và hội nghị Dưới chân cầu nước kênh đen ngòm ngòm Thằng Tư vừa ca sáu câu vừa vuốt ve con Bảy Trong chiếc ghe bầu ọp ẹp Quên phắt trận chửi nhau
HỐI KHÚC Giá tôi chưa lần được nói yêu em Thì mùa đông nọ làm gì tồn tại Như nắng mưa kia chẳng hề có lỗi Ký ức buồn để trống một tên quen Ước ngày mãi ngày đừng đến vội đêm đen Sợ thắp nến đối diện cùng vách nhớ Ước sáng, trưa luôn bộn bề phố chợ Tập quên dần chiều tóc đổ mùi thương Giá con tàu đoán được phút tai ương Như giông tố chưa một lần có thật Gía tôi mù trước người đang nhan sắc Và được câm mỗi lúc đọc thơ tình Mọi giấc mơ còn áo lụa nguyên trinh Ước lần được giấc ngủ sâu tha
NIỆM KHÚC SERENADE Nào dễ đoán tôi sẽ về nơi đó Có dương cầm serenade, có hương ngâu Có bóng in trên sóng bạc chân cầu Nào đoán trước hôm tôi về nơi đó Nào biết trước váy hường hay áo đỏ Đón buổi chiều bằng nụ cười đâu đâu Và thẳm sâu trong một tối nhiệm mầu Nào biết trước trăng sẽ rằm hơn nữa Nào biết được vẻ hiền ngoan của cỏ Cọng cỏ bồng ngọt vô cớ trên môi Bằng dịu dàng tôi bóng gió xa xôi Liệu em hiểu ý tình trang trọng đó Nào nhớ đủ mười năm thường mất ngủ Bởi mại mềm hơi ấm ấy
BIỆT KHÚC II Ta lỡ mất hôm vui Cùng em chia sám hối Góc giáo đường bổi hổi Dưới hồi chuông long lanh Bởi hồn ta đang xanh Miệt mài theo nẻo gió Tìm một cây xấu hổ Khép hộ vết thăng trầm Trời đày ta lang thang Bên hoàng hôn biền biệt Nên em đừng mắt biếc Nên em khoan nồng nàn Đám chim thuở rét căm Đã nhắc nhau gầy tổ Bầy lá mùa khắc khổ Hẹn đất ấm bình an Lại lúc ta hoang đàng Hất tóc bồng kiêu ngạo Thôi, em về ngoan đạo Mặc ta cùng quỷ ma. ĐCĐ
MỘT BÀI KHÔNG THƠ Tứ thơ rỗng khoác ngôn từ huênh hoang Câu đồng ấu mang râu dài triết lý Tôi đang thở và không hề dưỡng khí Mỗi khóc cười vờ dự cảm thế nhân Bầu trời rộng mà bàn tay sao quá nhỏ Đành mông lung xiêu vẹo những vần thơ Đêm vẩn thạch lẻ loi đôi mảnh vỡ Quên trăng vàng vằng vặc mãi ban sơ Lý khúc chiết mà tình đâu biệt xứ Mỹ từ bay che ý mỏng quần quanh Mùa héo thế lấy chi xanh tham dự Chừng thơ tôi đang đầu độc chính mình Bàn phím gõ ngón mơ hồ ngủ, thức Mẫu tự đầu thai t
SÓT MỘT MÙA TRĂNG Rót ra ngần ấy nắng mưa Nghiêng chén thời gian lợn cợn Thở dài một hôm khôn lớn Ngậm ngùi quay ngó ấu thơ Nhẩm tính cao rộng ước mơ Cỏn con được bao hiện thực Chao ôi, chợ đời giành giật Tuổi tên đâu đã ra gì Xua mãi tiếc nuối chẳng đi Gọi hoài thương yêu không đến Dăm ba xôn xao cập bến Buồn dâng sóng sánh triều thưa ... Nào đâu đổ lỗi cho xưa Tóc tai đã lần vụng dại Vầng trăng yên bình treo đấy Yêu thương vẫn lối gọi mùa. ĐCĐ
ONE-WAY-TICKET Hành lý gồm một nỗi buồn chín rữa Chân trời chờ tôi đã sẵn chuyến tàu Ai ra tiễn nán giùm đôi phút nữa Thời gian nghiến hoài trên những ray đau Cổ máy già nua giọng ho chừng sắp cạn Kéo cô đơn qua khấp khểnh đêm thâu Nghe còi hú thương ngắn dài hữu hạn Ngấm hoang vu từ buổi ghé ga đầu Chuyến tàu nặng cả kiếp người nhẫn nại Biết bao năm hồi hộp một lần thôi Mọi bến đổ đều nhủ lòng – hay bến cuối Hỏi toa nào đang chở nốt đời tôi? ĐCĐ
NGÀY MẸ RA ĐỜI Ông ngoại quăng tấm chài đánh mẻ lưới hừng đông Bà ngoại trở dạ dưới ghe lúc đang kho dở dang ơ cá Hàng dừa nước oằn mình mệt lả Chia bớt giùm cơn đau đẻ tháng ba Ngút mắt xóm thôn thưa thớt một thôi gà Ông ngoại vái lạy thánh thần, hết bên bồi rồi bên lở Người vợ trẻ lần đầu sinh nở Gấp gấp con ơi – mẹ sắp mỏn hơi rồi Đàn ông đi biển có đôi Đàn bà đi biển mồ côi một mình Bà ngoại nào có đi biển một mình Ông ngoại vừa chống chèo vừa đóng vai bà mụ đỡ Lấy chồng rẫy nương
CÔ GÁI KHỎA THÂN Cô gái ngồi khỏa thân Giữa phố phường xao động Lộng lẫy một chân dung Bên ồn ào đời sống Cô gái ngồi thơ mộng Như vừa được sinh ra Nhan sắc thật Ê-va Địa đàng hương trái cấm Cô gái không son phấn Lúc đời nghiện hóa trang Vải vóc chỉ vướng bận Em trần truồng rất ngoan Ừ, giá cả leo thang Kệ thị trường chứng khoán Ừ, cao ốc khoe khoang Mặc chòi tranh lận đận Cùng buổi chiều chấy rận Em ngồi như ca dao Thơ tôi chưa lạc vận Mà trổ một thương đau **** Cô gái ngồi
BÀI HÁT BỎ QUÊN tôi là hạt bụi trái đất bỏ quên đợi mai làm bạn bầu trời hãy tìm tôi trong bài hát trong nồng môi hôn đêm hối hả trước lúc lên giường ĐCĐ
LỜI NGUYỆN CỦA TỬ TỘI tôi lại được tập đi ngày người quay lưng về hướng còn tôi đứng đấy bên đường tôi lại được tập nhìn ngắm những bóng hình cũ kỹ sâu trong ký ức xa xôi tôi lại được tập tư duy suy nghĩ và suy nghĩ từng hành động mỗi việc làm tôi lại được học cảm nhận tê cứng những ngày buồn máu đỏ tươm môi tôi lại được học khóc bóng tối âm thầm đêm mất ngủ không ai đoái hoài tôi lại được học tranh đấu đẩy tay vào bức tường câm chẳng còn gì để mất tôi lại được học cầu xin một thượ
TRÒ CHƠI CỦA CÁT hôm qua người ta khiêu vũ, chạm cốc chúc mừng đôi vợ chồng nghệ sĩ sau khi ly dị đã quyết định tái hôn hôm nay người ta khiêu vũ, chạm cốc chúc mừng một viên chức mãn hạn tù sớm sau án tham nhũng ngày mai người ta khiêu vũ, chạm cốc chúc mừng hai đất nước từng mắng nhau là giặc lại bắt tay hữu hảo tình thân trò chơi dành cho người lớn sai lầm, sửa sai, sai lầm, sửa sai … trò chơi của bọn trẻ nít xây nhà cửa, đền đài, lăng mộ, trên cát nếu không thích, cứ xóa đi, xây cái
TĨNH LẶNG Ai trả đây tĩnh lặng lại con đường Tĩnh lặng lắm hàng cây buồn tay vói Và tĩnh lặng bầy chim mùa bay tới Nụ hôm đêm tĩnh lặng như biệt ly Bước chân nằm tĩnh lặng đợi ra đi Điệu vĩ cầm tĩnh lặng khuya ai dạo Chuông giáo đường tĩnh lặng người ngoại đạo Trả một ngày tĩnh lặng – em và tôi ĐCĐ
TÊN LÀM THƠ không có thơ hắn cảm thấy lạc lõng ngưng viết về điều gì đó hắn chẳng tồn tại một cuộc đời ngu dại hắn tự tạo cho mình tôi vẫn biết cách phải sinh tồn ra sao mà chẳng cần đến thơ hắn thì không tên làm thơ trong tôi ĐCĐ
ĐỐT THÊM MỘT TRANG NỮA là một trang nữa được lật sang mặt giấy rách tơi, vàng ố vo lại ném vào bếp lửa thời khắc trôi qua khi phẫn nộ ta thốt lắm lời chẳng hay ho thật tình lòng dạ nào muốn vậy lắm lúc chẳng biết mình giận hờn ai đấy hoặc căm tức điều gì cả những lúc lặng lẽ bước chân về giữa hàng cây yên bình, gió giông vụt đến ánh sáng đợi chờ mòn dần theo giọt nến hơi nóng chừng còn vướng lại, chưa tan chiếc lá rụng giật mình con mèo đêm lang thang ướt đẫm cơn mưa, lòng mèo ơi khao k