NÓ VÀ NHỮNG VÒNG QUAY XE ĐẠP - NHTT
-Chiều nay có đi học không? Tui chở. Xe đạp cọc cạch nhé!
-Huh? Gì cơ?
-Có người cứ than thở là sống vội quá nên đang mất dần cảm xúc còn gì.
-Hì hì. Uh. 5h. Xie xie trước nha.
Cuộc gọi ngừng rồi mà nó vẫn ôm điện thoại. Cũng lâu thật lâu rồi nó không vi vu xe đạp. Bây giờ nhắc tới, thấy nhớ ghê những ngày tháng học cấp 3…
Hồi đó hình ảnh một con nhóc còi cọc, bướng bĩnh - là nó - luôn gắn liền với cái xe đạp. Nhà trọ đủ gần để nó không phải thở hào hển đến trường trong 15 phút và cũng đủ xa để nó lót cót khắp hang cùng ngõ hẻm, đường lớn, và cả… ngõ cụt của Mĩ Tho đại phố.
Học chính có nó và ngựa sắt.
Học phụ có ngựa sắt và nó.
Dạo chợ quán, nó cũng gắn bó với ngựa sắt.
Hùng dũng trên yên… xe suốt 3 năm học, nó chẳng nghĩ nhiều đến sau này, chỉ thấy mấy vòng xe loanh quanh lúc đó sao mà vui, sao mà bình yên lạ.
Là sinh viên hơn 2 năm rồi, số lần mà nó phải lộc cộc xe đạp chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Nó cũng quên mất cảm giác đạp vòng vòng, quanh Giếng nước, Bảo Tàng, Hội Văn Học Nghệ Thuật, đường Hùng Vương, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Ấp Bắc, Trần Hưng Đạo… Mấy đứa bạn ở cùng phòng Ký túc xá cũng chỉ nhắc cơm Chí Thành, cơm gà Nha Trang, bò đun Lê Thị Hồng Gấm, Khiết Minh, Mimosa, Vọng Các, La Vang, Thommy, chợ Mỹ… vì ngao ngán cơm canh đại dương của Thủ Đức…
Nó vẫn còn nhớ cái ngày nó tập tễnh, líu ríu với chiếc xe đạp trên đường thì bạn bè nó đã bắt đầu lên ga vèo vèo bằng xe máy. Nó biết chạy xe đạp chậm hơn nhiều so với bạn bè. Những vòng xe của nó cũng chầm chậm, chầm chậm lăn đều… Vậy mà khi rời xe đạp, nó không biết từ lúc nào nó lại trở nên vội vã đến vậy.
…
Bạn đúng giờ ghê!
Những câu chuyện xưa cũ về cái thời phải đồng phục, truy bài, lên bảng… “đứng chào cờ” vì mê chơi, học bài không kỹ… cứ xoay tròn theo những vòng xe. Chuyện mới, chuyện cũ đan xen và bị bỏ lại đằng sau những chiếc ô tô, xe máy, xe đạp điện… đang lướt qua vun vút, ồ ạt.
Mặc kệ! Hôm nay nó chẳng thèm đua với những động cơ đó. (Đua gì nổi! Thằng bạn đang è ạch, dùng sức đạp xe mà!)
Đã rất nhiều lần nó cũng lao đi, đua với thời gian và bỏ qua biết bao điều diễn ra xung quanh nó. Rất nhiều lần nó chợt có cảm giác mình vừa… vượt qua mặt đứa bạn của năm nảo năm nào… Rất nhiều lần nó không kịp thấy ai đó khóc, ai đó cười, ai đó - mình có quen không?
Đáng buồn hơn, không ít lần nó hối hả trong chính ngôi nhà của mình, bỏ qua nỗi buồn, sự lo lắng của cha của mẹ, bỏ qua những vết chân chim nơi khóe mắt, những nếp nhăn chồng chất theo thời gian, mái đầu bạc trắng của đấng sinh thành…
Nó đã vận động “không ngừng” và “tốc độ” vì tin rằng: Cuộc sống là không chờ đợi.
Nó vội vàng đến mức đánh rơi cả niềm vui bình dị là tìm đâu đó trong đời sống này: một nụ cười. Nó đánh rơi niềm tin vào sự chân thành giữa người với ngừơi trong cuộc sống. Nó đánh rơi sự bình tĩnh và kiên định cần có để đối đầu với những khó khăn, trở ngại, với những sự việc không tên.
Chiều nay lăn tròn những vòng bánh xe, nó nhận ra: Phải chi sống chậm lại một chút thì nó đã không đánh rơi nhiều thứ quý giá đến vậy.
Bạn điềm nhiên đạp xe và nói đã biết mình đánh rơi rồi thì tìm lại đi. Chúng ta vẫn đang đi đủ chậm để có thể nhặt lại từng thứ một.
Không biết có thể nhặt lại hết hay không nhưng nó biết mình sẽ không sống vội vàng như vậy nữa.
Nó cảm thấy thật nhẹ nhàng, vui sướng. Cảm xúc dạt dào chứ không bị đè nén bởi áp lực thời gian nữa. Nó thấy mình vui biết bao nhiêu!
Kìa! Em bé đang tròn miệng khoe áo mới với ông bà.
Kìa! Cậu nhóc đồng phục Taekwondo đang hăm hở vào lớp.
Kìa! Những giận hờn vu vơ của tuổi.
Kìa! ... Cuộc đời thú vị và vui xiết bao!
Nó phải cố gắng sống theo đúng nghĩa của từ “sống”… Cảm nhận vui - buồn và nỗ lực vươn lên!
Cảm ơn thật nhiều bạn dễ thương và những vòng bánh xe đủ chậm!
Cơn mưa lâm râm tắm mát con đường và những người đang rất trẻ - 20!
NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.