CON ĐƯỜNG VỀ BÊN NÚI THÁI - NHTT
-Cha ơi! Kỳ này con không về đâu! Con còn phải…
Không biết đã là lần thứ mấy con thốt ra câu đó để giọng cha chùng xuống phía bên kia đầu dây điện thoại.
-Ừ! Con nhớ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe. Được nghỉ thì về…
-Dạ… Dạ…
Cuộc gọi dừng. Nhìn xuống con đường nhựa phía xa xa, bỗng thấy có một con đường hiện lên trong miền nhớ…
Con đường nhỏ nằm giữa hai hàng râm bụt ngát xanh…
Con đường của tuổi thơ…
Con đường con lẫm chẫm tập đi từng bước, từng bước, từ từ thoát khỏi bàn tay cha dìu dắt…
Con đường có những vòng quay xe đạp cha chở con đi nhà trẻ, mẫu giáo… Chiếc xe đòn gánh có thanh ngang để con đứng lên ôm cổ cha cả ngày mưa và ngày nắng, hết năm này sang tháng nọ…
Con đường ngập nước cha cõng con đi học mỗi khi mùa lũ về, nước giấu cả lối đi. Ngày đó đường đất lầy lội và trơn trợt quá phải không cha? Giờ tự mình con bước con mới thấy được điều đó chứ ngày xưa bàn chân non nớt của con nào phải bước một mình!
Con đường cha con mình hì hụi trồng những bụi vạn thiên thanh_ “màu trời xanh mãi” xen kẽ với mười giờ 4 màu cha con mình tìm được.
Con đường con té lên té xuống với con ngựa sắt cha mua. Mẹ bảo nó dễ thương, nhẹ đạp nhưng mà con cứ đo đất và đâm vào gốc cây miết thôi. Con kể, cha chỉ cười…
Và có một con đường mà từ đó con rời xa cha mẹ, gia đình, rời những gì mến thương, quen thuộc… để có một-ngày-đã-qua con báo cho cả nhà con vào Đại Học!
…
Giã biệt tuổi thơ - một thời vụng dại
Giã biệt con đường nhỏ đầy ký ức thưở nào
Giã biệt gia đình với suối nguồn yêu thương, với bóng Thái Sơn cao sừng sững…
Con bị cuốn theo những hối hả, tất bật của cuộc sống thị thành.
Những con đường ngã 6, ngã 7, những vòng xoay khiến con xoay vòng vòng và trôi đi cùng những háo hức, những cám dỗ, những điều mới lạ…
“Mê mải đuổi theo năm dài tháng rộng
Quên mất mình còn một nỗi chờ mong…” (*)
Con đườngvề nhà dẫu xa cũng đâu phải là ký ức.
Không ở bên con nhưng cha luôn là chỗ dựa vững chắc cả cuộc đời.
Không có con đường nào lại giống con đường nào!
Khát vọng tuổi trẻ đã đưa con đi quá xa…
Giờ thì con biết: Con có riêng 1 con đường_Và bóng cha như Thái Sơn cao sừng sững không bước cùng con nhưng ở phía cuối con đường như một điểm tựa vững chắc và bình yên!
-Con đường về con sẽ luôn nhớ cha ơi!
NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH
(*) Khi mùa xuân trở lại - Lá Me
2 Bình luận
Recommended Comments