Bệnh rồi :(
Lần đầu tiên ý nghĩ "đầu hàng" xuất hiện + len lỏi sâu và nhanh đến như vậy. Cứ như bao nhiêu tuyến phòng thủ, bao nhiêu thành cao hào sâu đều bị phát hiện lỗ hổng, những điểm zero an toàn...
Lần đầu tiên cái tư tưởng "buông bỏ" lại cuốn xoáy vào mình dễ dàng và chuẩn xác đến thế.
Lần đầu tiên muốn cancel kế hoạch của mình và thụ động xem mình bị đưa đẩy đến đâu.
Điều này chưa có trong lịch sử, nhất là khi kế hoạch đó chính là về nhà!
Lần đầu tiên thấy mình chới với, run rẩy, hụt hơi và khó thở - như một sự vẫy vùng yếu ớt sót lại sau những giờ dài sốt miên man... Ta cứ lăn tăn hoài 'về hay ở'. Ba lô đã soạn sẵn từ mấy ngày trước rồi...
Mẹ gọi điện và chấm dứt cái lần đầu tiên mệt nhoài, thiếu quyết đoán và sự kiên định chỉ bằng 1 câu ngắn gọn: "Mệt lắm hả con? Về ko nổi thì để mai mẹ nghỉ dạy, ở nhà mẹ nấu đồ ăn rồi đem lên cho con."
Khi nghe vẫn nhớ mình gật gù, gật gù "Dạ... dạ..." giữa những lơ ngơ nóng lạnh, mồ hôi mồ kê đầm đìa.
Và vật vã cháo nóng, và thuốc, và co ro, và li bì, và tỉnh táo hơn vào sáng hôm sau.
Và quảy ba lô đi 2 tuyến xe buýt ra BXMT mua vé xe về nhà.
Về đến nhà, mẹ múc ngay cho 1 tô cháo nóng hổi, 1 dĩa gỏi gà với chén muối ớt đỏ au. "Làm liền 1 tô đi cho bớt mệt". Cha nạt nộ "Lớn rồi mà ko biết tự lo. Làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe. Bao nhiêu tiền cho đủ mua được sức khỏe. Thèm cái gì, nói, chiều cha đi mua." Quay qua võng dụ thằng em trai "Chừng nào Út lãnh học bổng, lì xì cho 2 nghen". Nó "Hứ. Hổng dám đâu."
2 Bình luận
Recommended Comments