Viết cho Anh- Người Hà Nội!
Ngày...
Những ngày này, thành phố này mưa nhiều quá. Buổi sáng thật muôn mới thấy một chút ấm áp, còn lại là lất phất mưa. Người ta bảo mùa mưa ở nơi đây dài nhất và buồn nhất. Lúc trước, em không tin vì có bao giờ em ở lại quá 10ngày đâu nhỉ, để mà cảm nhận sự dài và sự chán của nơi này...
Ngày ấy, anh hay bảo: em đi đâu cũng nên thu xếp về sơm sớm nhé...Chỉ cần biết em ở Hà Nội, là yên tâm.
Còn với anh, em cũng bảo như thế bởi em sợ những khi anh xa Hà Nội, em tâm niệm rằng ở Hà Nội là anh an toàn nhất. Tự dưng sao lại có suy nghĩ ấy, em cũng không biết nữa...cảm giác anh ở Hà Nội và Anh không ở Hà Nội nó rõ rệt lắm...Khi ấy, nhớ anh bảo: Anh biết mà, và anh sẽ thu xếp để sớm về với Hà Nội, nguyên đai, nguyên kiện...
Chiều ở Thành phố này, xa nửa vòng trái đất ấy chứ, em đang nghe bài hát về Hà Nội:
Ta mơ thấy em... ở nơi kia xa lắm
Một Hà Nội ngây ngất nắng
Một Hà Nội run run heo may
Dạ khúc đêm nay
Một mình em,
Một mình ta
Tiếng lá rơi...
vô tình bên khung cửa
Em bơ vơ,
Ta thẫn thờ mong nhớ
Một giọt sương rơi
Như giọt nước mắt buồn
Ta mơ thấy em... ở nơi kia xa lắm
Em cô đơn,
Căn phòng trống cô đơn
Dạ khúc đêm nay... chẳng thể nào dang dở...
Trong nỗi khát khao... em chầm chậm quay về ...
Để thấy nhớ Anh và Hà Nội thật nhiều...
Anh - một điều gì đó thật gần gũi, đôi khi em tự ngắm nghía và thấy như một người bạn của anh thường nói: Anh mong manh thật đấy...Chỉ là ẩn dụ thôi bởi những khắc khoải còn chất chứa trong anh làm em cảm thấy sự mong manh như thế và rồi từ sự mong manh ấy, em thấy Hà nội thật gần gũi và rồi từ sự gần gũi ấy mà em cảm thấy gắn bó như nơi mình đã sinh ra, như hơi thở của cuộc sống mỗi ngày...em hiểu, mình đã biết yêu Hà Nội từ sự mong manh của anh...
Bây giờ xa Hà Nội, để thu tháng tám dẫu nắng có vàng ươm thì cũng không thể cùng anh chia sẻ được nữa...Để buổi chiều nơi đây mưa thật nhiều và nhớ anh thật nhiều trong sự mong manh của Hà Nội...
Người Hà Nội, anh có biết?
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.