Jump to content

Lã Hoài Mai

Thành viên
  • Số bài viết

    4
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi Lã Hoài Mai

  1. Và mùa đi chẳng thèm quay trở lại Còn bước chân vẫn in dấu những ngày. Cơn mưa về gọi tháng sáu vừa sang, và ta lại cùng nhau bước vào mùa mới. Một một hè rực lửa cháy trong tim, cháy những khát khao, cháy những hoài niệm. Mùa thi nhốt ta trong nỗi nhớ bềnh bồng về một thời áo trắng đã qua. Tự nhiên ta thèm một chút dư âm ngày cũ, nhớ thêm màu hoa đỏ rực một góc trường. “Tháng sáu mùa thi, con đường học trò anh đưa em đi…” Câu hát da diết nhắc ta nhớ đến anh hàng xóm ngày xưa. Lúc ta còn là một cô bé hồn nhiên, vẫn theo chân anh đi bắt dế, thả diều. Anh hay xoa đầu bảo ta “con gái mà nghịch chẳng thua gì con trai”, ấy là những lần ta bắt chước anh leo cây hái me để rồi bị ngã trầy đầu gối. Mẹ đánh đòn, anh bên nhà xuýt xoa, để rồi đền ta que kem dừa ngọt lịm. Ta có ngờ đâu anh đem màu hoa tím giấu vào lòng bao năm, để mãi sau này xa nhau ta mới biết. Từ ngày lớn lên, ta chẳng còn theo anh đi thả diều, cũng không đòi anh mua kem cho nữa, ta cùng đám bạn say mê hái hoa, ép bướm. Mỗi ngày trên đường về, hai cái bóng vẫn song song bên nhau, nhưng ta chẳng biết nói gì và anh cũng lặng im. Có những đêm không ngủ được, ta vô tình nhìn thấy anh chong đèn miệt mài bên trang sách. Cặp kính của anh dày cộm lên theo những mùa thi. Tự nhiên ta buồn… Ngày anh ra trường, ta theo lũ bạn nhặt hoa kết vòng nguyệt quế. Buổi chia tay, bạn bè anh ôm nhau khóc nức nở. Ta đứng lặng dưới gốc me già, chùm hoa bằng lăng vừa chớm giấu vội trong chiếc cặp nhỏ. Rồi anh ôm đàn, rồi anh cất tiếng ca. “Tháng sáu mùa thi, anh hiểu lắm cái nhíu mày chân thật….em bắt đầu nơi anh đi qua…” Anh hát nhưng mắt nhìn về phía ta, bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu nỗi niềm, ta đỏ mặt, nhánh bằng lăng chẳng bao giờ trao đến tay anh. Buổi chiều hôm ấy, đưa ta về trên con đường nhỏ, anh khẽ dúi vào tay ta một phong thư, một cánh hoa tím thẹn thùng ép trong nếp gấp. Ta lặng im suốt buổi chiều hôm ấy, và cả những buồi chiều sau nữa. Rồi anh đi học xa nhà, bao nhiêu lâu rồi ta chẳng gặp lại anh? Hay năm học cuối cấp cuốn ta theo cùng bài vở, khiến ta chẳng còn giây phút nào nghĩ đến. Có đêm gục đầu bên trang sách, ta giật mình vì một chiếc bút chì rơi trúng đầu đau điếng. Ta chộp lấy cây bút, kịp nhận ra dòng chữ viết trên mảnh giấy nhỏ quấn quanh nó; “Cô bé hàng xóm, dậy học bài thôi”. Ta ngỡ ngàng, bên song cửa sổ thấp thoáng một nụ cười quen thuộc. Rồi cũng đến ngày ta chia tay tà áo trắng yêu thương. Buổi lễ ra trường, giọng ca của anh lại vang lên tha thiết. Ta ngỡ ngàng một chút, bâng khuâng một chút, và rồi cũng nhịp nhịp chân theo “em bắt đầu nơi anh đi qua…”. Bài hát ấy, giọng ca ấy ta lưu vào chiếc điện thoại cầm tay để mỗi lúc rảnh rỗi ta lại nghe nó. Mỗi mùa thi về, ta tự nhiên lại nhớ, lại bâng khuâng nghĩ về ngày hôm ấy, khi anh đến và lại ôm đàn hát như một năm trước. Anh mỉm cười, và ta cũng mỉm cười. Một chút thoáng qua, nhưng ta hiểu.
  2. Lã Hoài Mai

    Anh...

    Cho 1 ngừơi đã không còn đi bên đời tôi nữa, dù nhiều khi ước sao cuộc đời là vòng xoáy duyên nợ để chúng tôi có thể gặp lại nhau. Nhưng rồi để làm gì nữa nhỉ, khi mà chúng tôi đã xa mặt cách lòng? Tôi tự hỏi “anh giờ nơi ấy có vui không?” Quãng đời xưa bay mất theo cánh chim trời, tôi đã tìm lại ngày xanh. Chỉ còn vành trăng non buồn tẻ, khuyết mờ trong suơng và chiếc lá bàng đêm rụng rơi hiu quạnh. Còn thiếu…một lãng khách nhàn du… Và nắng vẫn buông trên đuờng xa vắng Ta đi qua như chưa quen bao giờ Em thoáng chốc nghe tim mình rơi vỡ Có phải anh chỉ là một giấc mơ? Mắt nhìn nhau ta chẳng nói năng gì Yêu thuơng xưa giờ bỗng hóa tình xa Ngày tháng ấy đậm dần chữ “phôi pha” Trong mắt em là lệ ứ nhạt nhòa. Vì còn yêu nên chẳng thể bước qua Em níu kéo niềm yêu thuơng vỡ òa Nhớ dáng anh trong chiều mưa trắng xóa Lầm lũi đi về trên phố buồn tênh. Anh đã đến và đi không hẹn trước Em vụng về yêu những phút ngu ngơ Vì bỡ ngỡ đánh mất mối tình thơ Để bây giờ tim em còn mãi nhớ. Có phải yêu là sầu khổ đôi chiều? Anh day dứt mỗi lần làm em khóc Còn em buồn mỗi lúc ta hờ hững Bởi tình yêu ngọt nhạt đâu thiếu điều. Thuơng anh hiền yêu em chịu khổ đau Chỉ biết cừơi mỗi lần em hờn giận Anh cho đi mà chưa bao giờ nhận Để lòng em nghĩ đến lại bâng khuâng. Anh dấn bứơc qua đuờng em vội vã Cơn mưa chiều hối hả trút sầu ta Em lặng đứng nứơc mắt rơi buồn bã Anh bây giờ có nhìn lại ngày xa? Thủ Đức, 17/7/2012
  3. Đã lâu lắm tôi không còn qua lại trên con đường ấy, mòn lối theo thời gian. Cũng đã lâu lắm, tôi không còn nhìn thấy bóng anh đi trên đường cùng người con gái ấy như mọi lần, dọc mùa hoa cỏ may. Tôi tự hỏi không biết bao năm tháng qua, liệu tình cảm giữa họ là gì hay đó cũng chỉ là những cánh hoa rơi, rồi héo úa? Yêu Khang ba năm nhưng chỉ là tình đơn phương. Chẳng biết từ bao giờ tôi ngậm ngùi tự nhủ sẽ làm người bạn tốt nhất của anh, chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần được ở bên anh là đủ. Nhưng khi biết anh yêu một cô gái khác, tôi bỗng chùn xuống rồi hờn ghen. Khát khao có anh, mong muốn anh là của mình nhưng tôi lại không thể. Tôi quá yếu đuối, vì sợ mất anh mà không dám giữ lấy anh cho riêng mình. Anh vẫn hồn nhiên, say sưa với mối tình của mình. Tôi vô tình trở thành vị quân sư bất đắc dĩ. Con đường ngày nào không còn anh và tôi sóng bước, mà thay vào đó là một cô gái khác. Tôi không còn đi cùng anh mỗi giờ tan học mà lặng lẽ theo sau ở một khoảng cách khá xa. Mỗi ngày tôi vẫn sang nhà anh, nhưng không phải để nói chuyện phiếm như ngày nào, mà là tôi ngậm ngùi nghe anh kể chuyện về người con gái xa lạ. Tôi cúi đầu, mắt nhìn vào một điểm không định. Anh không hề nhận ra điều đó. Mãi cho đến sau này Khang vẫn không hay biết gì. Mãi cho đến sau này, Khang vẫn không hề biết có một ánh mắt âu yếm nhìn anh từ đằng sau, có một trái tim lặng lẽ hướng về anh dù ở bất cứ nơi đâu. Ra trường. Tôi và anh mỗi người mỗi hướng. Dù vẫn thường xuyên liên lạc nhưng tôi nhận ra khoảng cách giữa anh và mình đang giãn dần. Anh đã có khoảng trời riêng của mình, tôi …có lẽ cũng nên tìm một góc riêng. Đi làm, tôi chìm trong bộn bề công việc, không cho mình một phút nghỉ ngơi. Tôi cũng dần quên anh, nỗi nhớ dành cho anh tôi xếp vào một góc nhỏ trong trái tim mình. Tình cảm đó vẫn trong veo như ngày nào. Mỗi lần nhớ về thời thanh xuân của mình, tôi không thể không nhớ đến anh. Dù có lúc nhắc mình anh đã có hạnh phúc riêng nhưng tôi vẫn không nén nổi lòng. Đâu đó, tôi nghe tiếng khóc của mình vọng trong đêm khe khẽ, bờ vai run run. Những ngày như thế rồi cũng chóng qua, tôi trở về cuộc sống thường nhật. Rồi tôi cũng yêu, Tân - một người đồng hương, giọng cười dễ mến và tháo vát. Tôi yên tâm khi tựa vào người ấy. Tôi tự nhủ mình nên thả mối tình cũ trôi theo mây gió, có lẽ nên trả nó về thời thơ kia, hiện tại không thể để bao trùm bởi quá khứ. Tôi dần quên anh, nỗi buồn nhớ tuy không mãnh liệt như trước nhưng tôi chắc một điều, trái tim tôi vẫn luôn thổn thức khi nhắc đến tên anh. Tôi cố giấu lòng, vì sợ tổn thương người đàn ông yêu tôi. Tôi giằng co giữa hiện tại và quá khứ, nhưng rồi hiện tại đã đuổi quá khứ lùi xa tôi. Tôi bị tai nạn và năm viện suốt một tháng. Khoảng thời gian đó, Tân đã săn sóc tôi một cách tận tụy. Những ngày đó, dù nhớ Khang, mong anh đến thăm tôi nhưng tôi biết chắc mình không muốn gặp anh trong tình cảnh này. Nhưng rồi Khang đã đến như lời nguyện. Anh đến một mình. Tân để tôi với anh có không gian riêng, tôi lờ mờ nhận ra Tân đã hiểu điều gì đó. Tôi nhìn Khang, nhiều năm trôi qua, anh đã khác xưa nhiều quá. Anh già đi nhiều, trên gương mặt đó, nét tinh anh ngày nào chỉ còn là của thời thanh xuân đã mất. Tôi hỏi anh một vài chuyện, anh trả lời bâng quơ. Khoảng khắc im lặng giữa cuộc trò chuyện khiến tôi hồ như cảm thấy điều gì. Anh dặn dò tôi vài điều rồi tạm biệt, hẹn sẽ còn quay lại. Tôi mỉm cười, gật đầu chào anh. Mỗi ngày sau đó, Khang tạt qua thăm tôi một lần rồi đi. Tần vẫn tận tụy bên cạnh tôi suốt ngày, chỉ vắng mặt khi anh đến. Đám cưới của tôi và Tân, anh đến dự nhưng chỉ có một mình, nhìn ánh mắt anh, tôi hiểu thời gian qua anh đã khó khăn nhiều. Sau bữa tiệc, anh còn ngồi lại trò chuyện với tôi, chúng tôi lại như ngày xưa, uống đến say mèm. Tôi gục đầu ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy chỉ thấy Tân đang ngồi bên giường, nhẫn nại nhìn tôi, ánh mắt vừa hờn trách vừa yêu thương. Lần đầu tiên tôi nhận rõ tình cảm của Tân, tôi biết Tân yêu tôi nhường nào. Tôi gượng cười làm nũng với anh, Tân xoa xoa má tôi rồi mỉm cười, anh với tay lấy một chiếc phong bì trên bàn rồi đưa cho tôi. Nhìn nét chữ, tôi biết đó là của Khang. Tôi nhìn Tân, rồi nhìn chiếc phong bì. Tân gật đầu nhìn tôi trìu mến. Tôi run run gỡ lớp keo dán, bức thư nằm gọn trong tay, tôi có thể thấy những nét chữ của Khang nhòe nhoẹt. Phải chăng anh đã khóc khi viết bức thư này.? Gửi em, Anh sắp đi, đến một nơi rất xa mà sẽ không còn em nữa, anh gửi cho em những dòng muộn màng mong em hiểu cho anh. Anh đã yêu em, kể từ cái ngày chúng ta mỗi người mỗi hướng, lúc đó anh đã nhận rõ tình cảm của mình. Nhưng thời gian qua, anh đã vô tình để mất người con gái anh yêu mà không mảy may hay biết, nhiều lần khiến em tổn thương mà không nhận ra. Khi anh nhìn em trên giường bệnh, nhìn Tân săn sóc cho em, anh đau đớn biết bao, hối hận sao không phải là anh ở bên em lúc đó. Tình yêu thời thơ dại khiến anh đánh mất chân tình của chính mình. Anh đã không còn đường để quay lại nữa. Anh muốn em hạnh phúc, và chỉ yên tâm khi thấy em được hạnh phúc. Giờ đây, anh đã không còn gì để tiếc nuối nữa, bên em giờ đã có Tân lo lắng, anh sẽ mãi mãi là người anh trong trái tim em, sẽ mãi mãi nhớ đến cô em gái nhỏ này. Hứa với anh, hãy hạnh phúc nhé! Anh, Khang Tôi bặm môi, không thể tin được đó là lần cuối cùng chúng tôi bên nhau. Nước mắt dâng lên trong mắt, tôi ngước mặt nhìn Tân. Tân nhìn tôi một hồi, cố dằn lòng, nói: “Em đi đi, sân bay Tân Sơn Nhất, còn ba mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh” Tôi lao ra gọi taxi, Tân không giữ, cũng không đuổi theo. Tân thực sự để tôi ra đi? Tôi không kịp nghĩ nhiều đến mức ấy, tôi chỉ biết tôi và Khang sắp xa nhau thật sự. Ngồi trên xe, tôi thấy thời gian sao trôi qua quá nhanh. Vừa bước xuống sân bay, tôi nghe tiếng máy bay gầm rít trên đầu mình, chuyến bay đã mang anh đi xa tôi thật rồi, tôi đã muộn một bước. Năm xưa là tôi để mất anh, giờ đây cũng là tôi để anh ra đi. Tôi đã không thể nắm giữ anh bên mình, duy chỉ có một điều, tôi biết là tình yêu anh ở lại bên tôi. Trở về nhà riêng của mình, tôi thất thểu nhìn mọi thứ, kỉ niệm về tôi và anh còn ở đây, nhưng anh đã đi rồi. Anh đã đi thật rồi. Tôi nhìn khắp nơi, đồ đạc không còn nhiều, phần lớn đều đã chuyển sang nhà Tân. Tân… Tôi như sực tỉnh, sẽ chẳng còn quay lại được nữa, Tân đã để tôi ra đi, anh cũng giống như tôi ngày đó, không giữ tình yêu của mình ở lại. Căn nhà của tôi và Tân, cửa vẫn đóng kín. Tôi đẩy cửa bước vào, nơi phòng ngủ, hành lý của tôi vẫn còn trong va ly, Tân đang ngổi bên giường như trong đêm tân hôn, ánh mắt nhẫn nại và yêu thương. Tôi sà vào lòng anh, khóc nức nở. Tân vuốt tóc tôi, xoa nhè nhẹ lên vai, vỗ về. Kỉ niệm xưa là mảng màu rực rỡ nhất mà không một màu sắc cụ thể nào có thể tô lên được, nó là bức họa của tuổi trẻ, của những âm vang đời thường, của những cung bậc tình cảm. Tôi từng chọn cho nó màu đỏ, nhưng dường như màu đỏ chỉ xuất hiện trong những ngày chói chang của tuổi thơ, trong bức tranh vẽ mặt trời bên núi của tôi và anh. Rồi tôi chọn màu xanh biển, nhưng nó chỉ là màu của da trời và biển thôi, tôi và anh đều thích màu xanh đó, nhưng khung trời của chúng tôi không chỉ có một màu. Tôi chọn thêm các màu khác: hồng, tím, vàng, cam,…. Tất cả đều không được. Tôi chọn cho nó một thứ màu, gọi là màu hồi ức. Màu ấy hơi buồn, hơi cũ nhưng nó gợi đúng niềm nhớ trong tôi, màu hoen ố, cũ kĩ. Tôi đã rời xa Tân sau đêm tân hôn, cũng là ngày mà Khang ra đi. Tân không giữ tôi, nhưng anh nói sẽ luôn đợi tôi trở về, ngôi nhà đó luôn rộng cửa chờ tôi. Đã lâu lắm tôi không đi trên con đường đó, hôm nay trở về, tự hỏi tình cảm xưa kia là gì? Anh ở phương trời Tây có được hạnh phúc ấm êm? Tân đã đợi tôi nơi cuối đường, không biết từ bao giờ nhưng tôi biết lâu nay anh vẫn đợi tôi nơi đó. Có một con đường ở trong tim anh, anh biết phải đi như thế nào để đến bên tôi, không vội vã, anh luôn đứng phía cuối để đợi tôi đến gần. Ngày đó là anh để tôi đi, nhưng để tôi đi cũng chính là để tôi trở lại, chỉ có điều anh sẽ chờ đợi bao lâu. Tôi nhân ra năm xưa, mình đã không chờ đợi Khang cho đến lúc anh trở lại, chính bì vậy mà để lỡ mất anh. Tôi bước về phía Tân, tạm biệt ngày xưa đã quá xa xôi, thầm chúc Khang nơi ấy bình yên… Biên Hòa, 14/10/2012
  4. Thiện đứng giữa cánh đồng rợn ngợp cỏ lau, những màu trắng xám nối nhau chạy dài xa tít tắp. Trước mặt cậu là một cô gái mặc váy trắng đang thích thú ngắm nhìn những ngọn lau đung đưa, chao nghiêng theo gió. Mái tóc dài chấm vai tung theo gió những sợi mỏng lượn sóng. Thiện đến bên, đặt tay lên đôi vai tròn nép trong lớp đăng ten mềm rủ. Cô gái ngước mắt lên, đôi mắt quen thuộc làm Thiện giật nẩy mình. Trong phút chốc cậu bủn rủn người. “Chị… là chị”.– Thiện thốt lên, tay cậu siết chặt bờ vai ấy, lòng dâng lên biết bao cảm xúc lẫn lộn, vừa mừng rỡ, vừa yêu thương. Cô gái không nói gì, vùng ra khỏi tay cậu, lao như bay về phía trước. Thiện đuổi với theo nhưng không kịp. “Chị…, đợi em với, chị….” Giọng cậu tan nhòa trong gió. Những ngọn lau cứ vờn qua vờn lại làm vướng víu như muốn cản cậu chạy theo chị. Bóng chị nhạt dần rồi cũng hòa tan vào gió. “Chị, đợi em, chị…” Thiện giật mình thức dậy, mồ hôi vã ra, khóe mi ươn ướt. Khóc? Cậu đã khóc sao? Vừa rồi … chỉ là giấc mơ. Thiện lặng yên nhìn quanh, nghe tiếng gió lùa qua khung cửa sổ hoen gỉ, vài chiếc lá khế rơi lượn lờ một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống nền. Đêm qua, cậu lại quên không đóng cửa sổ khi ngủ. Thiện bước xuống giường, đến bên kệ sách, lấy một quyển sổ cũ, giấy đã hơi ố. Thiện viết nhật kí, đó là một thói quen đã định hình từ nhỏ. Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh người chị trong giấc mơ, lúc gần lúc xa, tưởng như chạm được nhưng rồi lại là ảo ảnh. Thiện và chị quen nhau có lẽ cũng là do ý đồ của số mệnh. Thiện nghĩ vậy, kể từ khi gặp chị thì cuộc đời Thiện đã rẽ sang một lối khác. Lần đầu tiên gặp chị, là lúc Thiện tham gia Trại sáng tác Văn Thơ. Lần ấy, tuy tiếp xúc với chị không nhiều nhưng không hiểu sao, Thiện thấy chị rất gần gũi. Có một điều đặc biệt, là Thiện nhận thấy đôi mắt của chị rất quen thuộc, ánh nhìn như ám ảnh sâu trong tâm trí cậu. Cậu thích nhìn đôi mắt ấy, nó gợi cho cậu một điều gì đó xa xăm, dù đã cố công suy nghĩ nhưng cậu vẫn không tìm ra được điều đó là gì. Duy có một điều mà cậu rất rõ, đó là sự ấm áp từ chị. Một đêm không ngủ ở Trại sáng tác, ngồi cạnh chị ngắm ánh trăng rằm soi tỏa mặt hồ, Thiện nhìn từng sợi tóc chị như sáng lên dưới trăng mỏng manh, nghe chị ngâm nga vài câu hát, cậu thật sự thấy xốn xang. Chia tay chị sau hai ngày gặp gỡ, Thiện vẫn không quên được ánh mắt và giọng nói đầm ấm, dịu dàng và thân tình của chị. Thiện là một cô nhi, từ nhỏ đã không có người thân thích, cậu thiếu hẳn tình thương gia đình, không hề biết đến vòng tay ấm áp của cha, chưa bao giờ được sà vào lòng mẹ như những đứa trẻ khác. Thiện thèm khát có một gia đình, mong muốn có được tình thương của mẹ cha, nhưng cậu biết không bao giờ mình có được điều ấy. Từ nhỏ, cậu đã bị coi là đứa con hoang, bị bọn trẻ con xung quanh trêu chọc, coi thường. Bọn trẻ ấy, mỗi khi gặp cậu đi học về lại ném bùn đất vào người cậu, chúng không muốn cậu đến trường, đứng ngang hàng với bọn chúng. Người lớn khi nhìn thấy cậu lại xì xầm bàn tán về mẹ cậu, rằng bà ta “làm đĩ”. Thiện không biết mẹ mình là ai, là người như thế nào nhưng khi nghe người khác nói về mẹ như vậy, cậu không chịu đựng được và quay lưng chạy thật nhanh về cô nhi viện. Chỉ có ở đó, cậu mới không phải nghe những lời cay nghiệt ấy nữa. Chỉ có các sơ là tốt với cậu, nhưng các sơ dù yêu thương cậu đến đâu cũng không thể bù đắp được khoảng trống lạnh lẽo trong lòng cậu. Thiện như một con sói cô độc, cậu không có bất cứ một người bạn nào, cũng không tin bất kì ai. Hàng ngày, đến lớp hay về nhà, Thiện cũng chỉ có một mình. Khi tham gia Trại sáng tác cũng vậy, Thiện vẫn là con sói cô độc, lạnh lùng. Cậu không cởi mở lắm, không sôi nổi khi mọi người quây lại bàn tán, chuyện trò. Cậu chỉ ngồi một góc, im lặng nghe mọi người nói. Thấy vậy, mọi người trong nhóm gọi cậu là “Hoàng tử trầm lặng” nhưng chị thì không , chị gọi cậu là “Sói”. Nghe chị gọi, cậu tưởng như chị nhìn thấu con người cậu, chỉ có chị là người hiểu cậu. Và cậu khẳng định một điều rằng, chị là người mà cậu cần nhất trong cuộc đời. Cuộc gặp gỡ định mệnh ấy chỉ mới là cánh cửa để con sói có cơ hội bước vào thế giới người. Nó vẫn còn một chặng đường dài để đi và cảm nhận những sắc màu lung linh trong thế giới ấy. Thiện luôn nhớ về chị, trong những lúc thư thả dạo bước trên đường nhìn lá rơi, thỉnh thoảng cậu thầm ước có chị ở bên cạnh để cùng tâm sự, chuyện trò. Cậu muốn được nhìn vào đôi mắt chị một lần nữa, nhìn thật lâu, thật kĩ để tìm ra cái cảm giác vẫn luôn đeo bám cậu từ lần gặp gỡ đầu tiên - cái điều gợi nhắc xa xôi ấy. Và rồi Thiện gặp lại chị, nhưng không phải như ngày đầu tiên, là những con người đến với nhau vì văn chương mà với một tư cách khác. Chị là người đến ban phát lòng hảo tâm, còn cậu là kẻ chịu ơn từ lòng hảo tâm đó. Thiện không thể quên được ánh mắt chị khi ấy nhìn cậu, sững sờ, ngạc nhiên và rồi đôi mắt ấy tối sầm. “Chị đang nghĩ gì?” Thiện hoang mang, không biết ánh mắt ấy có nghĩa gì, nhưng qua ánh mắt ấy, cậu biết rằng chị không coi thường mình. Nhưng …có lẽ chị đang thương hại mình chăng? Không, mình không cần sự thương hại đó. Mình sẽ không nhận, sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ chị. Thiện nghĩ vậy. Nhưng, ánh mắt đang tối sầm ấy bỗng nhiên khác hẳn, vẫn là ánh mắt cậu thường thấy. Chị đứng dậy và đi về phía cậu. Thiện đứng như chết trân ở đấy, cậu không biết mình nên xử sự thế nào trong tình huống này. Lần đầu tiên cậu cảm thấy bối rối vì một người, lần đầu tiên cái nỗi mặc cảm về thân phận trỗi dậy mãnh liệt. Cậu muốn quay lưng chạy thật nhanh, nghĩ vậy khi chị chỉ còn cách cậu hai bước chân thì cậu đã vụt chạy biến ra sân. Chị đứng đấy, chết lặng trong giây lát, nhưng chị không thể đuổi theo vì bên trong, các em nhỏ đang quây lấy chị, kéo chị vào cùng chơi với chúng. Thiện ngồi bên cầu trượt, nhìn ánh mặt trời đã ngả về Tây mà lòng buồn rười rượi. Việc Thiện là cô nhi đã bị giấu bặt, cậu không muốn mọi người trong Trại sáng tác biết chuyện này, đó là nỗi đau chưa bao giờ nguôi trong lòng cậu. Nhưng bí mật của cậu đã bị phá vỡ, chị đã vén bức màn ấy lên rồi. Vẻ lạnh lùng trong Thiện biến đâu mất, con sói bỗng cảm thấy mình thật mềm yếu và cô đơn. Cậu muốn khóc quá. Có lẽ trên thế gian này, cậu sẽ chẳng còn ai thân thiết với cậu nữa. Cuộc đời cậu là những chuỗi ngày cô độc. Một tiếng ho khẽ, Thiện quay ra, là chị. Chị đã ở sau lưng cậu từ bao giờ. Chị mỉm cười, chìa ra một chiếc kẹo mút đưa cho Thiện. Rồi chị cũng bóc một cái cho vào miệng. 35]“Tại sao lúc nãy em lại bỏ chạy?” – Chị hỏi, giọng đều đều.Biết trả lời sao nhỉ? Chẳng lẽ lại nói “vì em sợ”. Nghĩ vậy nên Thiện cứ ngồi im, không trả lời. Chị lại tiếp, giọng vẫn đều đều. 35]“Gặp em ở đây thật là bất ngờ quá. Em sống ở đây bao nhiêu năm rồi?” 35]“Chị có thấy mình hỏi câu đó là thừa không, một cô nhi như em tất nhiên là phải sống ở đây từ nhỏ rồi.”Thiện không hiểu sao mình lại trả lời một cách hỗn xược đến vậy. Cái bản tính lạnh lùng cố hữu trong lòng cậu lại dâng lên, như con sói đang tìm cách xua đuổi những kẻ vây lấy nó. Cậu nghĩ chị sẽ giận vì câu nói ấy, quả thật chị hơi cau mày. Nhưng rồi chị vẫn thái độ bình thản như lúc đầu. “Em có biết ba mẹ em là ai không?” “Em không biết…”. – rồi Thiện nói thêm: “Nhưng em nghe một sơ kể lại rằng mẹ em đã bị một người đàn ông lừa dối và sinh ra em. Vì không thể nuôi dưỡng em và không thể chịu đựng được nỗi đau bị phản bội nên đã mang em đến đây và bỏ đi.” Không hiểu sao cậu lại đem điều đó ra nói với chị. Kể cả việc người ta nói mẹ cậu làm đĩ. Cậu không sợ gì nữa. Bởi trước nay cậu đã quen như thế rồi, cậu đã quen bị người ta khinh rẻ, coi thường rồi. Nếu bây giờ chị cũng thế, thì có lẽ cũng chẳng có gì khác lạ. “Giờ thì chị đã có thể chê cười và gọi em là “con hoang” như bao người khác rồi đấy.” - Thiện cười nhạt, chua chát. Trong lòng cậu mong đợi một sự tức giận từ chị. Ừ, có lẽ nên như thế là hay hơn. Cuối cùng thì con Sói vẫn mãi là con sói cô độc. Chẳng phải chính chị gọi mình là Sói hay sao? Con sói luôn nhe nanh với bất kì kẻ nào đến gần nó. Nó không cần sự thương hại. Chị nhìn cậu, đôi mắt ấy nhìn chăm chăm vào cậu khiến cậu nhói tim. Sao mà ánh mắt ấy thân thương đến vậy? Đôi mắt ấy buồn, buồn lắm. Không biết đôi mắt ấy có ma lực gì mà làm người cậu mềm nhũn đi, con sói trong cậu đang run rẩy. Thiện quay mặt đi, tránh ánh mắt của chị. “Chị nhìn gì?” “Không. Chỉ là …. kẹo ngọt quá. Kìa, em vẫn chưa ăn à? Ăn đi, để thấy vị ngọt tan dần trong miệng” Thiện ngạc nhiên, nhìn chị, nơi khóe mắt đã long lanh. Những lời mình nói làm chị buồn sao? Bỗng nhiên chị tiếp. “Những lời em nói là lời tự đáy lòng chứ?” Thiện trầm ngâm không trả lời. Chị vẫn ôn tồn. “Sao em cứ phải dựng lên một bức tường ngăn cách giữa chúng ta? Mỗi người mỗi cảnh, làm sao chị có thể chê cười em được. Nếu chị chê cười em, thì tư cách để ngồi ở đây chị cũng không có. Chúng ta sinh ra, không ai được quyền lựa chọn số phận, chúng ta chỉ được quyền sống và thay đổi số phận mình thôi.” Rồi chị đặt tay lên vai cậu như an ủi. “Có mẹ, có cha quả thật là hạnh phúc. Nhưng đôi khi chưa hẳn là hạnh phúc đâu em”. “Tại sao chị lại nói thế? Chị có cha, có mẹ nuôi nấng, được săn sóc, yêu thương, như thế chẳng hạnh phúc là gì?” “Không hẳn thế. Vì em không biết thôi, ba mẹ chị đã li dị rồi. Năm chị ba tuổi, mẹ phát hiện ra ba chị ngoại tình, vì không thể chịu đựng nổi cú sốc khi bị phản bội bấy lâu nay, mẹ đã bỏ ba chị mà đi. Chị được giao cho ba nuôi dưỡng, dù vậy, trong lòng chị vẫn không thể nào quên đi được những ngày tháng hạnh phúc có cha, có mẹ. Đến giờ chị vẫn không thể tha thứ được cho ba, vì ông mà mẹ đã không quay về với gia đình nữa.” “Sao chị không hận người đàn bà đã phá hoại gia đình chị mà lại hận một mình ba chị?” “Chị không biết, trước đây chị cũng hận bà ta, nhưng sau này ba chị cũng không đến với bà ấy. Cuối cùng thì bà ta cũng phải chịu đau khổ khi bị phụ bạc. Có lẽ đó cũng là cái giá phải trả…” “Nếu thế thì chị đừng hận ba chị nữa. Có mẹ có cha đã là hạnh phúc rồi, dù bây giờ mẹ chị đã bỏ đi, nhưng chị còn ba ở lại. Nếu chị không tha thứ cho bác thì chị cũng có khác gì em đâu, cũng là đứa trẻ mồ côi thôi. Có cha có mẹ mà chị sống cuộc sống như thế thì chị còn đáng thương hơn cả em.” “Thiện…” – chị nhìn cậu.Những lời này là từ Thiện sao? Cậu cũng không biết nữa, đó là những âm vang tự đáy lòng mà cậu không thể kiểm soát được. Nó thốt lên một cách bất ngờ, bất ngờ đến mức Thiện thấy lạ lẫm với bản thân mình. Dường như có cái gì đó động đậy trong khe nứt lòng, hay là vị kẹo ngọt làm dậy mầm yêu thương trong trái tim Thiện. Cậu không biết, không lí giải được, nhưng có một điều cậu biết rất rõ. Từ sau buổi trò chuyện chiều hôm ấy trở đi, những buổi gặp gỡ thường xuyên hơn, những câu chuyện tâm tình khiến khoảng cách giữa Thiện và chị gần hơn. Thiện đã nhận ra một điều rất rõ trong lòng mình, rằng Thiện mến chị, rất mến. Một thứ tình cảm hơn hẳn tình bạn, gần như là tình yêu. Và Thiện nghĩ mình thích chị, mình yêu chị. Cậu muốn có chị ở bên, muốn được cùng chị sống những ngày thật hạnh phúc, cùng chị thực hiện những ước mơ, hoài bão trong đời. Cậu muốn được nắm lấy đôi bàn tay của chị, muốn hàng ngày được cùng chị dạo quanh phố phường, ngắm những chiếc lá rơi mùa thu và nghịch mưa mùa hạ. Thiện những tin những mong ước của mình sẽ thành hiện thực, bởi giữa Thiện và chị đã không còn khoảng cách nữa. Ở bên chị, Thiện cũng cảm nhận được tình thương chị dành cho mình, cũng giống như tình cảm mà Thiện dành cho chị vậy. Thế nên Thiện rất tin, rất tin. Nhưng niềm tin sụp đổ một cách chóng vánh. Khi cậu quyết định đem tình cảm của mình ra bày tỏ thì chị đã không hồi đáp lại. Chị từ chối cậu, không phải vì lí do tình cảm mà vì khoảng cách về tuổi tác. Chị hơn cậu ba tuổi, cậu đã không nhớ đến điều này nhưng có hề chi. Tuổi tác có là gì đâu, quan trọng là chị và cậu thôi chứ. Cậu đã không coi trọng vấn đề đó thì chị cần gì phải lưu tâm. Nhưng chị vẫn một mực dứt khoát không chấp nhận cậu. Cuối cùng thì con sói vẫn không được chấp nhận vào thế giới người. Người cậu yêu thương đã không đáp lại tình cảm của cậu. Thiện vừa hụt hẫng, vừa tức giận, thất vọng. Cậu cho rằng chị là kẻ hèn nhát, chị không đủ bản lĩnh để cùng cậu vượt qua cái rào cản đó. “Chị là kẻ hèn nhát” – Thiện muốn hét lên thật to cho hả, nhưng sao tất cả lại dồn ở đây, ngay trong tim cậu. Đau. Thiện đau lắm. Cậu muốn vứt bỏ tất cả, muốn đi thật xa, cậu muốn tránh khỏi những con người ấy. Tuổi tác gì chứ? Lễ giáo gì chứ? Dối trá, tất cả đều dối trá. “Chị …tôi hận chị”. Thiện lại trở về với những ngày xưa, những ngày tháng cô độc. Cậu vùi đầu vào sách vở, tắt điện thoại mỗi lần chị gọi và sẵn sàng đập lộn với những kẻ có ý nhạo báng cậu. Con sói cô độc lại hiện về trong Thiện, không, là con sói đã bị thương mới đúng. Cậu đã yêu và cũng đã hận. Khi ấy, Thiện mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi, con người ta chưa chín chắn, và biết đâu tình cảm khi xưa chỉ là ngộ nhận. Nhưng sự ngộ nhận đôi khi lại trở thành sự thật và là vết thương khó lành theo năm tháng. Hai năm sau, Thiện vào đại học. Cậu học trường ĐH Kinh tế Luật, còn chị học Khoa học xã hội & Nhân văn. Vết thương năm nào có thể sẽ lành hẳn nếu như không phải định mệnh an bài cho cậu và chị gặp nhau thêm lần nữa. Gặp lại chị tại kí túc xá, Thiện thấy tim mình nhói đau. Khi chị chạy đến bên và ôm chầm lấy cậu, cậu chỉ đứng yên. Trong giây phút, Thiện định vòng tay ôm lấy chị thì đột nhiên, cậu xô chị ra. Đôi mắt cậu nhìn chị, vừa xót xa vừa yêu thương nhưng giọng nói vẫn tỏ ra lạnh lùng. “Chị là ai? Tôi không quen chị” “Thiện, em làm sao vậy? Em không nhận ra chị sao?” “Tôi là một cô nhi, tôi không có chị em bà con gì cả. Chị nhầm người rồi.” “Không, chị không nhầm. Rõ ràng là em mà Thiện, em đang nói dối phải không? Em nói dối.”Chị chạy đến, lay lay đôi vai Thiện, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng, gương mặt cậu đanh lại. Chị nhìn cậu trân trối, rồi chị khóc. Nước mắt chị rơi càng khiến cậu đau khổ hơn. Cậu đưa tay định gạt những giọt nước ấy, cậu không muốn đôi mắt vốn dĩ đã buồn ấy phải khóc thêm nữa. Nó vẫn ám ảnh cậu, đôi mắt năm xưa khi nhìn vào cậu lại thấy thân quen. Thế nhưng khi tay vừa chạm má chị thì cậu rụt ngay lại, chị mở mắt nhìn cậu, vẫn ánh mắt như xoáy vào tim ấy. “Chị khóc? Khóc vì tôi sao? Người khóc phải là tôi đây này. Ngày xưa chị đã từ chối tôi thì cớ gì bây giờ lại nhận tôi? Hãy coi như chúng ta không quen đi.” “Thiện, chị em ta không thể như ngày xưa được nữa sao? Sau ngần ấy năm, em vẫn còn giận chị sao?” “Không chỉ giận, mà tôi còn hận, rất hận. Chị đang tâm dứt bỏ tình cảm của tôi kia mà. Chị đi đi, đi đi, đừng có tìm tôi. Tôi nói cho chị biết, thằng Thiện năm xưa chị biết đã chết rồi, nó đã bị chị giết chết rồi. Giờ chỉ còn con sói cô độc mà thôi, chị hiểu chưa?”Cậu cười gằn như một thằng điên dại, cười mà trong lòng khóc thầm. “Xin lỗi, em xin lỗi. Chỉ còn cách này thôi, chỉ thế này thì em mới có thể quên được chị, em xin lỗi…” Cậu nhủ thầm trong bụng như thế. Thật cay đắng quá, cậu không thể cam tâm làm một người em như thế được. Cậu biết, không thể trở về như những ngày xưa được nữa. Chị đang ngồi trước mặt cậu, chị khóc. Nhìn chị cậu chỉ muốn chạy đến bên mà ôm lấy chị thôi. Sau hai năm không gặp, chị vẫn gầy, vẫn nhỏ bé như ngày nào. Còn cậu, cậu đã lớn rồi, vai đã rộng hơn rồi. Đôi vai cậu để dành cho chị tựa vào, thế mà nay chính cậu làm chị khổ sở. Những buổi ngồi trên ban công, Thiện vẫn nhìn thấy bóng chị dưới gốc cây bàng, ngồi tư lự. Có nhiều hôm trời mưa, chị tìm sang phòng cậu chỉ để đưa cậu chiếc ô, hay những buổi cậu học về trễ, chị lại đợi cậu dưới gốc cây bàng. Nhưng Thiện vẫn phớt lờ như không, chị sang tìm cậu không tiếp, chỉ nhờ người bạn cùng phòng ra trả lời hoặc từ chối khéo. Dù biết chị rất buồn nhưng cậu vẫn không thể nào tha thứ cho chị được. Nhưng một biến cố đã xảy đến đã mang chị đi xa Thiện, hòa tan tất cả những yêu thương và cả hận thù trong cậu. Một người tên là Tương ở tầng trệt ngay cạnh cầu thang lên xuống, đã nhiều lần trông thấy chị đứng đợi Thiện dưới gốc cây bàng, thường là buổi sáng khi Thiện đi học. Hai người đi song song hai bên đường, Thiện cũng chẳng buồn nói với chị lời nào. Còn chị, vẫn nhẫn nại đợi chờ một câu nói từ Thiện. Từ lâu Tương biết Thiện là một con người khép kín, và cái vẻ khép kín ấy đã tạo cho Thiện một cái vỏ bọc bí ẩn. Các cô gái trong cùng dãy không ít người thầm thương trộm nhớ Thiện nhưng chưa bao giờ Thiện để tâm gì đến. Vốn là kẻ đồng tính, Tương nghĩ rằng Thiện không có cảm hứng với con gái nên để mắt tới Thiện và đã không ít lần giúp Thiện đuổi khéo chị về. Không hiểu sao Thiện lại chấp nhận kết thân với Tương dù trong lòng cậu không ưa gì kẻ đồng bóng này. Nhưng có những lần như vô tình Tương đã giúp cậu khiến chị phải bỏ đi, điều đó khiến cậu hài lòng mà không hề hay biết rằng Tương đối với mình có ý đồ khác. Tương thích tính cách lạnh lùng của Thiện, với cậu ta thì Thiện là một chàng trai thú vị, có nhiều bí ẩn. Từ khi quyết tâm theo đuổi Thiện, Tương tìm cách cản trở bất kì cô gái nào muốn đến gần Thiện, nhất là chị. Rõ ràng Tương không hề biết mối quan hệ trước đây giữa chị và Thiện, cậu ta chỉ đơn thuần cho rằng chị thích Thiện giống như những đứa con gái kia nên coi chị là tình địch lớn nhất. Một lần, quá bực bội vì chị cứ “lẵng nhẵng” bám theo Thiện, Tương quyết định “dạy” cho chị một bài học để chị chừa mặt ra. Buổi tối hôm ấy mưa tầm tã, Thiện từ thư viện trở về vừa đến đầu cầu thang thì nghe trong góc tối có tiếng của chị vọng ra. “Chuyện của chúng tôi, cậu không hiểu đừng nên xen vào.” “Không hiểu ư? Tôi chỉ biết chị suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi Thiện của tôi, mặt chị dày thật đấy. Chị không thấy Thiện xua đuổi chị à? Anh ta không cần chị, chị hãy buông tha cho anh ấy đi. Chị nghĩ mà xem, chị lớn tuổi hơn Thiện của tôi mà đòi theo đuổi anh ấy à. “Trâu già khoái gặm cỏ non” hả?”Thiện bước đến gần, nhận ra giọng của Tương, cậu thoáng bàng hoàng. Hóa ra bấy lâu nay, cậu ta đã có ý đồ với cậu. Tương là một kẻ đồng tính, cả kí túc xá đều biết, nhưng trước nay cậu có bao giờ đụng chạm gì với cậu ta. Giọng chị lại vang lên thật gần, Thiện nép mình vào chỗ tối, nín thở. Từng giọt nước mưa rỉ ra từ gấu quần. “Tôi đã nói rồi, cậu không hiểu chuyện thì làm ơn đừng xen vào. Thiện là em trai tôi…”Nghe đến đây, cậu cảm thấy bực dọc. Em trai, em trai…chị ta lúc nào cũng thế, lúc nào cũng nhận mình là em trai. Chẳng qua là không muốn thừa nhận tình cảm của mình mà thôi. “Ai là em trai của chị?” – Thiện bất thần lên tiếng. Chị giật mình quay người lại, thấy Thiện ướt sũng từ đầu đến chân, chị lo lắng bước đến gần nhưng bị Thiện xô ra. “Đừng gọi tôi là em, tôi nói rồi tôi là một cô nhi…” “Không, em không phải là cô nhi” . Rồi chị ôm lấy cậu, siết thật chặt, cậu bất giác định xô chị ra nhưng chưa kịp làm gì thì Tương đã chạy đến lôi chị ra khỏi người cậu. Cậu ta rít lên. “Tôi đã bảo chị không được đụng đến Thiện của tôi kia mà. Ai cho phép chị ôm anh ấy?” Rồi cậu ta cầm tay Thiện vuốt ve, ôm lấy cậu. Bị bất ngờ, Thiện hất Tương té ngã xuống nền. “Tôi không phải là Thiện của cậu, tôi cũng chẳng là của ai hết. Đừng có mạo nhận”. “Sao anh lại nói với em những lời như thế? Chẳng phải thời gian qua anh đã là của em sao. Chẳng phải anh đã yêu em sao?” “Ai mà thèm yêu cậu chứ, đồ biến thái. Tốt hơn hết, cậu tránh xa tôi ra. Cậu nhìn lại mình đi ,một kẻ không ra người như cậu, thử hỏi ai có thể yêu cậu được chứ?” Vừa bị ngã đau, lại bị đụng chạm đến lòng tự ái. Tương tức giận, gầm lên. “Mày nghĩ là mày tốt đẹp lắm sao, mày nghĩ mày là ai chứ. Mày dám cả gan sỉ nhục tao bằng hai từ ấy à? Phải. Tao là đồ biến thái đấy, thì sao? Tao sẽ cho mày biết thế nào là biến thái. Nói rồi Tương rút trong túi ra một con dao nhíp lao đến bên Thiện. Con dao Tương luôn mang theo bên mình để phòng thân giờ đây đã trở thành công cụ cho hắn giết người. Bị bất ngờ, trong phút chốc không trở tay kịp, Thiện đứng sững. “Phập”. Nhát dao đâm đến trước mặt nhưng sao Thiện không thấy đau. Con dao rơi xuống nền đánh “keng” một tiếng, Tương bỗng hốt hoảng về hành động của mình, trong phút nông nổi hắn đã gây ra họa lớn. Tương quay lưng bỏ chạy mất. Chỉ còn lại một bóng đen gục xuống ngay trước mặt Thiện. Là chị. “Tại sao chị phải làm như thế? Tôi là một cô nhi, dù sống hay chết cũng có can hệ đến ai?”. Dù mặt lạnh như băng nhưng giọng nói đã hơi run run. Chị nằm trên tay cậu, máu chị loang lổ cả tấm áo, chảy cả ra tay Thiện. Trời mưa nhưng tay Thiện ấm nóng bởi máu chị không ngừng chảy. Thiện hốt hoảng dùng tay bịt lại, bế chị chạy vào bệnh xá. Chị thều thào, hơi thở nhọc mệt: “Không kịp nữa đâu. Thiện à….có một sự thật…mà chị phải nói, chúng ta….chúng ta là …ruột thịt. Mong em…hãy…hãy….tha thứ…cho ba” Chị lịm đi trên tay Thiện. Cậu như sực tỉnh. Kí ức năm nào quay ùa lại, những lời phỉ báng, chế nhạo của bọn trẻ con, những lần đánh nhau, ẩu đả. Tuổi thơ chua xót quay về tràn đầy trong tiềm thức, nhưng lẫn trong nó là những kỉ niệm với chị, đêm không ngủ ở trại sáng tác, viên kẹo ngọt tan dần trong miệng và cả những lần làm chị khổ sở. “Ôi, người chị đáng thương của em ơi, biết bao lần em muốn tha thứ cho chị nhưng con người cố chấp trong em cứ mãi làm chị khổ. Chị ơi mở mắt ra đi, nhìn em một lần cuối thôi. Ánh mắt của chị, ánh mắt của chị…em vẫn chưa tìm ra ánh mắt của chị nói với em điều gì kia mà.” Thiện như người mất hồn chìm trong một mớ hỗn độn, lời nói tận đáy lòng cứ vang lên bên tai, nức nở. Hành lang sặc mùi kháng sinh, Thiện cũng không cần biết. Quan trọng là bên trong, chị đang gặp nguy hiểm. Ngồi cạnh Thiện giờ đây là ba của chị, không, phải gọi là ba của hai chị em chứ. Chị và Thiện cùng một dòng máu kia mà. Ba cũng đờ đẫn cả người, nhìn cậu mà không nói được lời nào. Thiện biết, ba thương chị rất nhiều. Hai người ngồi yên lặng bên nhau mãi. Cậu ngước nhìn về phía cửa sổ, ngoài kia mưa vẫn tầm tã không dứt, mỗi lúc càng nặng hạt hơn. Cậu hi vọng sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, chị sẽ thức dậy gọi cậu dưới ánh bình minh ngày mai. Đám tang chị diễn ra vào một ngày đầy gió lạnh. Trời đã chyển tiết sang Đông ngay sau trận mưa đêm ấy. Chứng bệnh máu không đông khiến chị mất quá nhiều máu không thể cấp cứu kịp. Tin ấy như sét đánh ngang tai Thiện, vậy là cậu đã thật sự mất đi một người chị, mất đi một người mà cậu yêu thương. Thiện đổ sụp xuống, toàn thân bủn rủn. Cậu tự hỏi mình phải chăng đây là một giấc mơ? Nếu là giấc mơ thì xin hãy cho cậu tỉnh giấc. Nhưng đó không phải là giấc mơ mà là sự thật, là sự thật. Nỗi đau dâng lên khiến Thiện bật khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Thiện hít một hơi thật sâu, cố không để nước mắt có dịp tuôn ra nữa. Miệng cậu mặn đắng. Bên nấm mồ là những vòng hoa trắng, những cánh hoa ủ rũ, tả tơi khiến Thiện càng đau gấp bội. Thiện nhớ chị thích hoa hồng trắng, cậu đã từng thấy chị nâng niu nó trong bàn tay khi cùng chị dạo qua vườn hoa kiểng. Chị nói, hoa trắng tượng trưng cho sự trong sáng, tinh khiết. Có lẽ tâm hồn chị cũng trong sáng như màu trắng kia. “Nhưng màu trắng thì lạnh lẽo lắm” Thiện thầm nghĩ – “không biết dưới nắm đất kia, chị có lạnh không?” Sau đám tang chị, Thiện ở lì trong kí túc xá, mặc dù nghe lời chị tha thứ cho ba nhưng Thiện vẫn không sao đối diện với ông. Thiện không quay về căn nhà của ba và chị, cậu không muốn nhìn thấy những gì thuộc về chị, nếu không cậu sẽ càng đau lòng. Cuối cùng thì kẻ giết chị cũng đã bị bắt, hắn ta hoảng loạng đến phát điên, lúc nào cũng bị ám ảnh về sự việc đó. Nhìn thấy hắn, Thiện chỉ muốn băm vằm hắn ra, cậu muốn hắn phải đền mạng cho chị. Nhớ lại tối hôm đó, nếu không phải là chị đứng ra đỡ cho cậu nhát dao ấy thì có lẽ cậu đã mất mạng. Cậu nợ chị đâu chỉ là một sinh mạng, mà nợ cả một cuộc đời, liệu cậu có thể trả hết không? Một hôm, Thiện đang nằm trong phòng đọc sách thì ba cậu đến tìm. Nhìn thấy ông, Thiện quay mặt đi, không nói năng gì. Ông ta đến gần cậu hỏi han. Thiện vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Thấy vậy, người đàn ông thở dài. “Con vẫn chưa thể tha thứ cho ba phải không? Ba biết ba là người cha tồi tệ, ba đã làm cho mẹ con phải khổ, phải chịu tiếng xấu, khiến con phải khổ sở suốt mười chín năm qua. Giờ đây, con hãy về với ba, ba sẽ bù đắp cho con.” Thiện vẫn im lặng. Nhìn gương mặt của ông, Thiện lại nhớ đến chị. Nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Cậu đã hứa với chị sẽ tha thứ cho ông, nhưng sao giờ đây cậu thấy thật khó khăn khi phải thực hiện lời hứa đó. Ông ta đâu chỉ làm một người khổ mà cả bốn người đều vì ông ta mà mất đi hạnh phúc. Liệu có thể tha thứ cho ông ta sao? Lòng Thiện rối bời, nhớ đến mẹ, chị và những ngày tháng tuổi thơ của mình, cậu căm hận ông ta. Vai Thiện run lên, tay cậu nắm chặt lấy quyển sách như muốn vò nát nó, mắt Thiện long lên. “Ông nghĩ rằng làm như vậy sẽ chuộc được lỗi lầm sao? Một tiếng bù đắp là đủ sao?” “Vậy con cần gì cứ nói, ba sẽ đáp ứng cho con…” “Đáp ứng? Ông có trả lại chị cho tôi được không? Ông có rửa sạch nỗi nhục của mẹ tôi không? Ông có làm lành vết thương trong lòng tôi được không? Ông làm đi, làm đi. Sao? Ông không làm được phải không?” – Càng lúc Thiện càng mất bình tĩnh, cậu vụt ra khỏi phòng sợ rằng nếu còn đứng đó cậu sẽ giết chết ông ta mất. Cậu lang thang ngoài đường đến tối mịt mới về, người mệt mỏi rã rời, cả tâm trí cũng như tê dại đi. Bước về phòng với tâm trạng chán chường, Thiện vật mình xuống giường. Bỗng đâu Khánh đến đứng trước mặt và ném lên cậu một vật gì đó. “Có người gửi cậu.” “Ai ?” “Thì ba cậu đó.” Thiện cầm lấy bật đèn bàn lên nhìn cho rõ, thứ cậu cầm trên tay đó chính là quyển nhật kí của chị. Thiện tò mò mở ra xem, những cánh hoa trắng mỏng mở dần từng dòng nhật kí. Ngày…. Tháng… năm… Hai ngày rồi tham gia Trại sáng tác, thật hạnh phúc khi được gặp gỡ nhiều người. À, mà mình còn phát hiện được một chú sói rất dễ thương nữa. Chú sói này có tên là Thiện Thiện, ít nói, trầm tư và có gì đó khép kín nữa. Nhưng chú Sói này rất điển trai, chả trách mọi người gọi chú là “Hoàng tử trầm lặng”. Hay đấy nhỉ?, “Hoàng tử trầm lặng”, hihi…. Ngày…tháng…năm…. Thiện ơi, chị không ngờ chị em ta lại có hoàn cảnh như thế. Thật sự rất thương em. Không phải là lòng thương hại đâu. Ngay từ lần đầu gặp em, chị đã rất quý em rồi….Mỗi người sinh ra có một hoàn cảnh, phải sống dũng cảm lên Thiện nhé. Em hãy nhìn đời còn rất nhiều điều tốt đẹp, đừng khép mình nữa. Em hãy tháo dỡ bức tường ấy đi, chị sẽ giúp em… Ngày …tháng….năm…. Thiện ơi, chị xin lỗi em, chị xin lỗi vì đã khiến em bị tổn thương, mong em hãy tha thứ cho chị. Thật lòng chị cũng rất quý mến em. Khi biết em cũng mến chị, chị rất vui nhưng chị không thể nào đáp lại được. Tuổi tác cách biệt đối với chị không đáng ngại, nhưng chị chỉ có thể dựa vào cái cớ đó để từ chối em. Thật sự lòng chị rất đau. Em có biết không? Một sự thật phơi bày khiến lòng chị đau nhói, nhất là khi sự thật này có liên quan đến em. Ngày hôm qua, chị vô tình phát hiện ra những giấy tờ có liên quan đến em khi đang dọn phòng cho ba. Bức ảnh một cậu bé 9 tuổi và cả giấy bảo trợ có liên quan đều điền tên Thiện Thiện. Chị thật sự rất sốc, khi mang hỏi ba, ba đã thú nhận tất cả. Em là em trai cùng cha khác mẹ với chị. Chị chết lặng người. Trong đêm, chị úp mặt vào gối khóc thầm. Chị phải làm sao đây, vì chính chị giờ đây cũng hoang mang. Ba đã giấu diếm chị mười mấy năm, ba đã làm khổ em suốt bao năm qua. Dù đã quyết tha thứ cho ba nhưng sau khi sự thật phơi bày, làm sao còn có thể? Chị buồn lắm… Ngày…tháng….năm…. Thiện à, chị biết em rất hận chị vì quyết định này nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Việc chúng ta cùng chung một dòng máu buộc chị phải cắt đứt tình cảm của em. Thà là em hận chị còn hơn là sau này chị phải thấy em đau khổ thêm. Cuộc đời em đã quá bất hạnh rồi, chị muốn bù đắp cho em. Nhưng giờ đây em đang hận chị, chị biết nhưng chị sẽ không bỏ cuộc, chị sẽ chờ đợi đến một ngày nào đó em quay về với chị. Chị hằng mong có một ngày được đón em về căn nhà của chúng ta, chị và ba sẽ cùng nhau bù đắp cho em. Chị thương em rất nhiều, dù giữa chúng ta không thể có tình cảm gì khác ngoài tình chị em nhưng giờ đây, chỉ cần được sống chung với em dưới một mái nhà là chị đã rất mãn nguyện rồi… Ngày ….tháng….năm…. Đã hơn một tuần rồi kể từ sau cái hôm gặp lại, Thiện vẫn chưa nói với chị một lời nào. Chị đã mong đợi để được nói cho em biết về sự thật thân thế của em, nhưng cũng e ngại em sẽ càng hận ba và chị hơn. Chị đã đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Mấy đêm rồi thao thức không ngủ được, chỉ mong sao có cơ hội trò chuyện với em, để được biết tâm tư em thế nào trước khi cho em biết sự thật. Nhưng đã một tuần trôi qua rồi mà em vẫn cứ thế. Nhiều lúc chị tuyệt vọng lắm, nghĩ rằng có lẽ em sẽ chẳng bao giờ tha thứ đâu. Lỗi lầm của ba làm mẹ em và em phải khổ, rồi đến chị lại khiến em phải đau thêm một lần nữa. Thiện ơi, nếu như được sinh ra một lần nữa, chị vẫn muốn được gặp lại em, để bù đắp lại một nửa cuộc đời bất hạnh mà em đã phải chịu suốt bao nhiêu năm qua. Dù giờ đây em đối với chị thế nào thì chị cũng chỉ có một nguyện ước duy nhất là em được hạnh phúc. Nhất định em phải được hạnh phúc!... …….Trang nhật kí nhòe dần. Thiện đã hiểu ra mọi chuyện, về việc được bảo trợ, chu cấp đầy đủ. Bao năm qua cậu vẫn sống dựa vào đồng tiền của ba mà cậu không hề hay biết. Và cậu cũng đã hiểu ra nỗi đau của chị. Chính chị mới là người khổ sở nhất. Mùa Giáng Sinh về gần, ba nhắn cậu về thăm nhà một lần. Lỗi lầm năm xưa ông gây ra có lẽ đã trả đủ rồi, một mình ông sống trong căn nhà hiu quạnh đó thì cả tuổi già chẳng còn gì là yên vui nữa. Nghĩ mình vẫn chưa thể làm được điều chị mong mỏi trước khi mất, Thiện nghe lời ba về thăm nhà một chuyến. Nhà cửa sao cô quạnh từ ngày chị mất, nhìn căn nhà không một chút sức sống khiến Thiện nhói lòng. Cậu đứng tần ngần trước cổng, chị đã không còn có thể đứng đây để đón cậu được nữa, chỉ có một mình ba. “Ba” – tiếng Thiện vang lên bất ngờ khiến cả hai cùng sửng sốt. Người cha hạnh phúc ôm lấy cậu mà rơi nước mắt. Tiếng “ba” tưởng chừng đã không còn hiện hữu trong cuộc đời ông nữa vậy mà nay lại được Thiện cất lên khiến ông nghẹn ngào. “Thiện, con….” – giọng ông đứt quãng. Chìm trong vòng tay của ba, Thiện bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh. Lần đầu tiên trong đời, cậu biết được thế nào là hơi ấm của ba. Sau bữa tối, cha con hàn huyên tâm sự, Thiện cảm thấy như gần thêm với chị và ba. Chị tuy mất rồi, nhưng là sợi dây kết nối cho cậu và ba đến với nhau. Có lẽ đó là niềm vui mà chị mang về nơi yên nghỉ. Bước vào căn phòng của chị, những đóa hoa hồng trắng ép khô được treo khắp tường. Phòng chị đơn giản lắm, chỉ có một kệ sách nhỏ, một chiếc gương và một chiếc giường có một chú gấu nhồi bông. Cậu ngồi lên mép giường, xoa xoa lên chỗ chị vẫn hay nằm tìm một chút hơi ấm còn sót lại. Quay sang chiếc gương nhỏ, cậu nghĩ hẳn là chị rất thường xuyên chải chuốt, chị thích cái gì đáng yêu một chút. Chị từng nói khi cười trông cậu rất đáng yêu. Không biết có phải vậy không. Thiện khẽ cười nhìn một thằng Thiện trong gương cũng đang cười. Chợt cậu sững lại, nhìn vào đôi mắt mình, có gì đó rất quen. Cậu tháo kính ra và nhìn thật lâu vào trong gương, đôi mắt của cậu và đôi mắt của chị thật giống nhau. Hóa ra bấy lâu nay đó là điều mà cậu luôn tìm kiếm, đó là sự liên hệ huyết thống. Thế mà cậu không nhận ra. Ngay từ khi gặp gỡ đã là có sự sắp đặt, rõ ràng số phận đã an bài. Thiện mơ hồ nhìn thấy cánh đồng cỏ lau rập rờn, màu áo trắng vẫn lướt đi trong gió. Cậu chạy theo, gọi chị. Những ngọn lau vẫn xô đẩy nhau, trói chân cậu lại làm cậu té ngã. Thiện bật dậy, đầu óc hãy còn mơ màng. Cậu lại vừa mơ. Một giấc mơ dài suốt thời niên thiếu. Trang nhật kí của chị hãy còn dang dở trên bàn. Cậu đã ngủ quên trong lúc giúp chị viết nốt những trang nhật kí còn lại. Thiện bàng hoàng. Gió ngoài song thưa lại lùa vào lạnh buốt, cửa sổ vẫn mở. Ngoài kia, nắng mới vừa lên trên những tán lá xanh, tiếng bầy chim ríu rít gọi nhau đón bình minh. Cậu nhổm dậy, vươn vai, bóc tờ lịch ngày cũ. Tháng 12 rồi. Nhoài người ra cửa sổ, nắng xuyên qua cành lá khế lấp lánh những giọt sương chưa kịp tan hết. Bên gốc cây, thoáng thấy bóng chị mỉm cười, nhìn về phía bình minh. Thiện mỉm cười khe khẽ. Ngày mai, vừa tròn hai năm ngày chị mất. Biên Hòa, 4/12/2011

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...