Và nắng vẫn buông trên đuờng xa vắng
Ta đi qua như chưa quen bao giờ
Em thoáng chốc nghe tim mình rơi vỡ
Có phải anh chỉ là một giấc mơ?
Mắt nhìn nhau ta chẳng nói năng gì
Yêu thuơng xưa giờ bỗng hóa tình xa
Ngày tháng ấy đậm dần chữ “phôi pha”
Trong mắt em là lệ ứ nhạt nhòa.
Vì còn yêu nên chẳng thể bước qua
Em níu kéo niềm yêu thuơng vỡ òa
Nhớ dáng anh trong chiều mưa trắng xóa
Lầm lũi đi về trên phố buồn tênh.
Anh đã đến và đi không hẹn trước
Em vụng về yêu những phút ngu ngơ
Vì bỡ ngỡ đánh mất mối tình thơ
Để bây giờ tim em còn mãi nhớ.
Có phải yêu là sầu khổ đôi chiều?
Anh day dứt mỗi lần làm em khóc
Còn em buồn mỗi lúc ta hờ hững
Bởi tình yêu ngọt nhạt đâu thiếu điều.
Thuơng anh hiền yêu em chịu khổ đau
Chỉ biết cừơi mỗi lần em hờn giận
Anh cho đi mà chưa bao giờ nhận
Để lòng em nghĩ đến lại bâng khuâng.
Anh dấn bứơc qua đuờng em vội vã
Cơn mưa chiều hối hả trút sầu ta
Em lặng đứng nứơc mắt rơi buồn bã
Anh bây giờ có nhìn lại ngày xa?
Thủ Đức, 17/7/2012
- Read more...
- 0 bình luận
- 518 views