LSBINMAHA
Thành viên-
Số bài viết
9 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi LSBINMAHA
-
Ngay lập tức,hắn quỵ luôn xuống nền xi măng: "Mẹ kiếp!Khốn nạn! " Thấy lạ,thằng Q-đàn em tới hỏi :"Anh hai!Chuyện gì vậy?".. "Tránh xa tao ra!"Hắn quay sang Q,trả lời bằng một giọng lạnh lùng nhất,với đôi mắt đỏ ngầu,trên tay là lá thư đã nhàu nát. Biết tính đại ca,nó lui liền,ngoảnh mặt ra dấu cho những đứa còn lại,khẽ nói:"Đi ngay đi!Ở lại là lãnh đủ!".Chẳng ai bảo ai,đám đàn em vội đứng phắt dậy, im lặng bước ra khỏi cửa. Cả đám vừa đi vừa được một phen xì xầm nhỏ to,thằng T "chuột" cứ khư khư cái răng vẩu của nó:"Quái !Chuyện gì mà mới đọc xong lá thư,người anh hai đã mềm như cọng bún thế kia !Theo chúng bay, trong đó viết gì ?" Chúng nó xôn xao,thằng cười đểu :"Bị bồ đá rồi..!"..đứa :"Hay vợ bỏ ??"..đứa khác thì:"Chắc nhà ổng gặp chuyện."...vân vân và vân vân..Quen biết hắn hai năm rồi,ai cũng phải thừa nhận rằng hắn là trùm cứng đầu và lì lợm,vậy tại sao tự dưng hôm nay lại trở chứng thế kia??..Thật là một lí do chính đáng để năm,sáu thằng tù tội của khám Chí Hòa trong phút chốc,đã trở thành mấy bà buôn dưa lê ngoài chợ.. Chúng đã đi cả,mà hắn vẫn vậy,lặng lẽ ngồi bên một góc phòng.Bâng quơ hắn nhìn ra ngoài,nắng lúc này đã chiếu xuống, soi rọi khắp nơi.nắng xuyên qua từng nhánh cây,ngọn cỏ,nắng len lỏi trên hiên nhà, và cái tổ chim sẻ trên cành sung già bất chợt phát lên tiếng kêu chim chíp của lũ chim non, do cái nắng mà bị làm cho thức giấc.. Qua khung cửa,lắt hắt vài tia len lỏi vào, khiến căn phòng ẩm thấp và u ám trong một thoáng như có thêm chút sinh khí.Trên cái bàn gỗ cũ,lúc này đồng hồ đã điểm 8h30 sáng.Xung quanh vẫn lạnh,nhưng là cái lạnh dễ chịu. Hôm nay, là một ngày đẹp.Ngày của cái "nắng lạnh" lúc 8h30 sáng 20-12 năm 2004-mùa đông. Nhưng khác với xung quanh,thay vì đang hưởng thụ một ngày đông đẹp trời,hắn lại xụi lơ .vẫn cầm bức thư trên tay,bất giác hắn khẽ mấp môi,giọng run run nhẹ: "Anh..xin lỗi em..Anh xin lỗi...vợ ơi...." ...... Buổi chiều ngày 18-12,tại Chợ Rẫy. Lộp cộp.. lộp cộp...Tiếng hối hả của cô y tá:"Bác sĩ...Bác sĩ ơi!"...người cô muốn tìm là R-bác sĩ trưởng khoa hồi sức.Trong phòng,đang khư khư tách trà chiều trên tay,vị bác sĩ già chợt giật nẩy mình khi nghe tiếng kêu hối...: "Chuyện gì vậy, cô A???" A:"Nhanh lên! Bác sĩ ơi...!Bệnh nhân phòng 205...Nhanh lên!" Chẳng cần nói thêm một câu,ông bỏ vội tách trà nóng xuống:"cộppp.....!" nước trà văng tung tóe cả mặt bàn, khoác hờ hững chiếc áo blouse .Bác sĩ trưởng cùng cô y tá chạy thật nhanh đến phòng 205.Căn phòng trắng,với nồng một mùi thuốc đặc trưng,và...: "Tránh ra ngay!".Bác sĩ giục những người bệnh đang bu đông đỏ xung quanh.. Trên giường bệnh,một bệnh nhân nữ đang trong trạng thái chết lâm sàng, máy thở ôxi nối quanh miệng.. y tá trực đang cố gắng thực hiện các động tác hô hấp nhân tạo,vừa thông báo tình hình : "Bệnh nhân Nguyễn Thị H, đã hôn mê gần 3 phút,không có nhịp tim,thưa bác sĩ!" Bác sĩ:"Máy sốc tim!" "Nhịp một!"..Chiếc máy vừa chạm vào ngực,ngay lập tức người bệnh giật nẩy lên..:"Không đập,thưa bác sĩ..."..:"Nhịp hai!"..rồi ba.....rồi bốn..trên máy đo nhịp tim chỉ thấy vẻn vẹn một sợi chỉ xanh,thỉnh thoảng có một dòng loạn do mỗi lần máy sốc tim áp vào,nhưng rồi nó lại trở về như cũ..năm rồi mười phút trôi qua.. "Thôi! không được nữa rồi..." ..Lau mồ hôi trên trán,vị bác sĩ già thở dài cúi nhìn người bệnh,cô gái trẻ,gầy gò,với mái tóc dài trải xuống khuôn mặt trái xoan,cô thật đẹp, nhưng là một cái đẹp buồn,da cô xanh quá,nhợt quá,làn môi khô khan,đôi mắt khép lại,không hờ,cứ như trông cô đang ngủ vậy.Cái đẹp buồn đó,nó đọng lại cho người nhìn cái liên tưởng về một cuộc đời khắc khổ,....và nó vừa kết thúc,.. Nhìn lên đồng hồ,vị bác sĩ nói với y tá:"làm cho tôi một giấy báo tử,bệnh nhân Nguyễn Thị H,từ trần lúc 5h chiều ngày 18-12-2004,nguyên nhân:suy nhược cơ thể,chết lâm sàng do bệnh tim,không cứu được." Đảo một vòng quanh,ông lại hỏi: "Người thân bệnh nhân đâu,tôi không thấy?" Y tá A:"Dạ,thưa bác sĩ,cô này sống một mình ạ,bữa nghe khai hình như có đứa con gái nhỏ,mới chừng một năm tuổi,từ khi lên đây đã gửi về quê cho cha mẹ chăm sóc,hồi kì có người đưa lên thì chỉ là hàng xóm,cô đó chỉ ghé qua bữa sáng,trưa lại đi ngay.." ....Vậy,.. Chồng cô ta đâu ??
-
dễ tin,dễ sai,dễ bị "xài", dễ khóc,dễ cười,dễ nguôi ngoai. ngây thơ mãi...là song ngư ta đấy, đời chông gai? vẫn mãi màu hồng thôi.. cười với nước,với mây và với mưa, hồn nhiên mãi...đong đầy trong đôi mắt.. mưa vẫn rơi và mây vẫn cứ trôi, tôi là như thế,tôi thích nhìn mưa nhất... hòa với nước,như về với cội nguồn, về với biển,sâu thẳm, và đầy bí ẩn.. cũng như lòng tôi vậy,làm sao ai biết, lúc tôi cười,.. có phải là tôi vui ? hãy coi chừng!.. vì tôi là" vô định", tôi nói rất nhiều,.. và suy nghĩ cũng rất nhiều. trong sáng có, nhưng không thiếu phần tăm tối, "đối lập": vâng,đó là bản chất của tôi. nên :bắt bẻ được tôi thì chỉ có thánh, nên: đừng tưởng... "bạn biết tôi đang nghĩ gì"..... tôi không biết ? chắc gì tôi không biết??? bởi giả nai :đó là biệt tài của tôi , mắt long lanh,láo liên đầy biểu cảm. giả ngu với thiên hạ,ôi thôi buồn cười.... vì trước mắt tôi : "đâm sau lưng ",lạnh lùng và vô cảm, nhưng cũng không thiếu : "chân thành",thật lòng và đầy yêu thương. chấp nhận thôi,cuộc sống là muôn màu muôn vẻ, "hãy luôn tin tưởng", với niềm tin màu hồng.. dù tôi biết, không phải là như thế, mặc kệ đi.. vì niềm tin tôi là "bất diệt". người ta nói; tôi chân thành nhưng cũng thật giả tạo, tôi sẽ không phủ nhận,vì đó là con người tôi. gian dối,đểu cáng,đầy lừa lọc, "có đấy" nhưng bạn chẳng bao giờ biết đâu. vì như vậy.. thì còn gì thú vị nữa !! và.... đừng xem thường tôi mà nên biết rằng, một khi đã "thích",cái gì tôi cũng làm được. nên đừng "bất ngờ"..khi đột ngột tôi thay đổi, và nhớ rằng: "thích nghi" song ngư tôi là trùm. ca bài ca yêu đời với gió với mây và với nắng, tôi dễ "lung lay" nhưng cũng dễ "quên ngay". dễ nói "thích"nhưng khi : "yêu" tôi bỏ chạy, đời vẫn "hay" và yêu là cái "gông tay". "tự do là nhất",..."khuôn khổ" ???? không có trong từ điển. cung cuối cùng của 12 cung hoàng đạo, "khờ khạo nhất" nhưng cũng "giả tạo nhất". tôi "lạ" lắm,nên đừng phán xét tôi, đại dương sâu thẳm:là tâm hồn tôi đấy.. có mò cả đời cũng chẳng tìm được đâu.....
-
hè đi,thu đến,đông lại qua, thoáng chốc một mùa xuân lại về. vậy là... đã ba mùa lá rụng, ba năm rồi.. và anh vẫn vậy thôi... làm sao anh quên được.. cái ngày ấy, cái ngày mà anh được gặp em.. nhẹ nhàng bước chân,em vào lớp dắt theo mình, ánh nắng của ban mai. tà áo dài trắng,vai gầy,kiếng cận vầng trán cao,tóc xõa,má lúm đồng tiền.. em xinh quá !.. làm anh say sưa ngắm, chết lặng một hồi, anh mới tỉnh cơn say... "chào bạn nha!" "uhm mình tên...." còn bạn..... một ngày,hai ngày, một tuần hết, một tuần,hai tuần, một tháng qua.. kéo theo đó,...là những cuộc trò chuyện, cái cười vui,..và những trò đùa dở hơi.. được nhìn em,được nói với em, và anh thấy.. không biết nữa... cứ như là.. em đẹp hơn lên mỗi ngày. rồi anh thích,và anh đã thích anh thích em,thích cái tính điên khùng. anh thích cả những khi em dỗi, để vụng về,anh cố làm em vui.. hay khi em, nở nụ cười quái đản. làm anh thấy sợ.. (nó sắp bày trò gì đây!!??) em đáng sợ nhưng cũng được cái nhí nhảnh, cái mồm lanh chanh,anh không nhịn được cười. em "lạ" lắm và anh không nhớ nữa, lần cuối anh buồn,là bao lâu rồi, lần cuối anh khóc,lúc nào nhỉ, vì .. bên em anh chỉ thấy niềm vui. và, có những khi,bơ vơ em cất tiếng hát, em hát rất hay,làm anh muốn nghe hoài. hay những lúc vu vơ,em nhìn qua cửa khẽ chống cằm,em đón nắng ban mai. anh không biết nữa,trong lòng anh thấy ấm, bâng quơ,em thành nắng của anh rồi.. và, anh đã yêu rồi,mà không dám nói, yêu thầm kín,cái yêu dại khờ. yêu trong nỗi nhớ,vết thương lòng thế kỉ,.. cái yêu thuần khiết,chẳng nói được nên lời. rồi "yếu đuối" anh tự trách mình, rồi nghẹn ngào anh trách thầm em. anh trách em,vì em quá hoàn hảo, không tì vết,anh sao xứng với em.. cứ như thế và cứ như thế, thấm thoát lại một năm học rồi. trong suy nghĩ,anh bắt đầu lo sợ, có khi nào anh lại phải xa em.. rồi một ngày kia,em nói: "mình sắp đi du học rồi". "uhm!thật sao? vậy thì hay quá!" "chúc mừng bà nha!" ........ tối hôm đó, vừa về ,vất cặp anh trải dài trên giường ngủ. tự nỗi buồn đâu về mang mác nơi đây, bất giác,trong lòng anh thổn thức. rưng rưng,nước mắt rơi tự khi nào.. à nhớ rồi và anh nhớ ra rồi.. buồn rất đau, và lệ thì rất cay.. em đi rồi,và lòng anh như thắt lại.. một ngày,hai ngày, một tuần hết, một tuần,hai tuần, một tháng qua.. con đường vẫn vậy,nắng vẫn vậy, gió vẫn vậy, rít nhẹ từng cơn.. mong em quá,anh đếm từng giờ, tới cái ngày mà em nói em sẽ quay lại.. rồi ngày đó cũng đến, anh được gặp lại em rồi. nhưng,đâu rồi,người ấy đâu rồi, đâu rồi tóc xõa,đâu rồi mắt biếc, đâu rồi đôi vai gầy,..phải là em đó không.. trang trọng,lịch sự và nhã nhặn.. đâu rồi, cái cá tính ngày nào.. đâu mất rồi, người con gái anh thầm yêu.. ........... hụt hẫng,anh nhìn qua cửa sổ, ban mai vẫn chiếu khắp sân trường. vẫn vui tươi,vẫn cười chào ngày mới, cùng chim muông,nắng hát suốt buổi bình minh. cái nắng nhẹ,nhưng anh khẽ đỡ, anh ghét nắng,vì nó làm anh nhớ. cái "nắng" trong anh...... đã mất tự bao giờ.
-
bia và bia và bia và bia thôi, rượu với rượu với rượu và rượu rồi. say và say và say... anh chợt tỉnh, hai năm buồn.. với anh rồi, làm sao em biết ? sân trường vắng..tiếng banh rơi thình thịch vẫn cái bảng rổ, và con người cũ.. vẫn tiếng uỵch với lời thở dài chán tiếc, anh bâng quơ nhìn theo trái bóng rơi. ở nơi đó, nơi hàng ghế đá khẽ chạm nhẹ... vào bước chân em. "banh của bạn nè" :em mỉm cười và anh đã biết.. em từ đó. vẫn bâng quơ anh nhìn đi chỗ khác, ngài ngại trong lòng..nhưng chợt thấy vui. em vẫn như vậy..say mê nhìn theo trái bóng, dù trúng dù trật em vẫn mỉm cười.. hè qua rồi... lớp 12 cũng đến, bạn mới, cô mới lòng anh chợt bất an. rồi anh chợt thấy..bóng dáng người cũ, chiếc áo khoác vàng,cặp mắt kiếng,mái tóc xõa ngang vai. em nhẹ nhàng đi về cuối lớp, khẽ kéo ghế.. và ngồi phía sau anh. thình thịch.. thình thịch, banh đang rơi tự bao giờ... rồi những lúc vu vơ em hỏi anh, và cái nhìn ân cần trìu mến.. hay những khi em nhờ vả.. cái vớ vẩn, rồi khi nghe được câu :"nó thích mày rồi ".. anh thấy vui lắm..nhưng anh chợt nghĩ lại. thích em rồi..anh có cái gì cho em, ngoài những trưa nắng... trên con dốc. bên chiếc xe đạp cà tàng,anh đạp từng hơi.. nhìn qua quán nước,..nơi bạn bè anh đang tán dóc.. nhìn qua cửa hàng lưu niệm,cái gì cũng trăm ngàn.. không..anh không cho em được cái gì hết. và đó thực sự là vấn đề, vì.. em đẹp lắm, hay em không biết? em đẹp lắm..mỗi khi em cười. hay những khi em xõa mái tóc, nhất là những lúc.. em nhìn anh. khi đó ..tim anh như thắt lại. lí trí không nói nên lời và.. miệng như đóng chặt từ lâu.. tự trong lòng...anh thấy anh không xứng đáng, anh muốn em có nhiều hơn..cái em cần... anh không biết nhưng mà lòng anh thấy, không..không hề xứng vì đơn giản thôi..không đủ.. vì.. sống trong cái đời mà cái tiền là trên hết, thì thua thật rồi,anh tự thua lâu rồi.. vậy nên, có những điều anh không dám nói, có những cử chỉ anh không nói nên lời. những cái từ chối..mà anh nuối tiếc, rồi cái giận vu vơ, anh biết nó có tự bao giờ... rồi đông qua đi,tết cũng đến, ai ai cũng náo nức vui mừng. mươi ngày nghỉ,người ta vui, nhưng mà lòng anh nhớ.. nhớ mái tóc em,nhớ khuôn mặt em.. nhớ cả cái chạm nhẹ khẽ mỗi khi ta gặp mặt.. nhớ cái khẽ người mỗi lúc em nói với anh.. rồi... tết cũng hết, mà lòng anh chợt vui lên trông thấy.. vì được gặp em,với anh,đã là tết lâu rồi.. rồi anh nhớ em,cả trong giấc ngủ,.. nhớ em nhiều..một nỗi nhớ khôn vơi. anh nhớ em nhiều lắm,. và anh biết, giọt nước nhớ ..đã tràn li anh rồi... và anh đã không kìm được, rồi ngày đó cũng tới... anh nói với em một tiếng "thích", nhưng từ trong đáy lòng...,anh đã "yêu" lâu rồi.. rồi bất chợt tim anh thấy nhói, lòng chợt buồn,người chợt thấu cơn đau. khi em nói:"xin lỗi!mình hãy xem nhau là bạn".. cả giấc mộng dài,...như chợt tỉnh trước anh... và từ đó an thân và an phận, bên chiếc ghế dài và người bạn mới quen. em không còn ngồi sau anh nữa, và anh biết.. có níu, có kéo là thừa thôi.. ngày qua ngày,..rồi ngày lại qua ngày lặng lẽ chấp nhận,..và chấp nhận. tình và tiền, và tiền và tình, quy luật... vẫn mãi là quy luật... anh đã tin như thế,.. cho đến một ngày, lặng lẽ nhìn theo em đi với người khác. cơn say bao lâu nay.. như chợt tỉnh rượu, và anh nổi điên... như chưa từng được điên. vì anh biết rõ cái người em yêu lắm, bạn của anh mà, anh không biết sao..?? đồng cảnh ngộ,cái nghèo khó ngồi kế bên nhau, thành hai chữ bạn bè.. và anh đã hiểu.. trong muộn màng và trầm lặng. khi đã yêu,người ta không còn tính.. vật chất là phi lí,tiền là vô giá trị.. con số là vô nghĩa, lôgic ...vẫn sai hoàn toàn... vì đơn giản,.. yêu là yêu và chỉ yêu thôi.. khi yêu thật lòng, là không toan tính hại và lợi ư??? có cần thiết nữa không.. điều vô lí.. làm anh chợt hiểu, cái em cần là một bờ vai. an ủi em mỗi khi em buồn, ở bên em khi em rơi nước mắt. và thằng bạn của anh.. đã làm được.. men vào rồi say rồi lại nhớ, 2 năm rồi vẫn mơ mơ màng màng. vẫn nuối tiếc nhưng vẫn thầm hi vọng, một ngày nào đó, lại được yêu thật lòng...
-
sóng bập bùng,anh nhìn ra biển nắng trên cao chiếu xuống cánh buồm xa. hải âu bay, lượn lờ theo chiều gió, sải chân trên cát,nhẹ nhàng anh bước ra khơi. xuôi mái chèo,tay cầm chai rượu không lo nghĩ, anh hát khúc yêu đời. trước mắt anh,là con tàu mẹ với cánh buồm đượm nắng của ban mai. là thứ sẽ giúp anh.. bắt đầu cuộc hải trình. trên con đường.. dường như là vô tận, của nắng của gió của sóng của mây và của mưa cuộc đời thủy thủ lúc thăng, lúc trầm có những khi... bập bùng bão đến có những thoảng sóng mạnh, lắc lư con tàu có những đêm.. cùng sấm cùng gió cùng với sóng gào thét kinh hoàng..biển như muốn nhấn chìm anh. vẫn vững vàng ,tay cầm bánh lái giọng bình tĩnh,anh trấn an mọi người "đừng sợ, đây chỉ là chuyện vặt.. căng buồm trước, buồm sau, ta đón hướng gió nhổ mỏ neo lên,ta sẽ rời khỏi đây" cơn mưa lạnh buốt.. đượm lại trên nón thấm qua vành mũ,.. chạy dài trên tóc anh gió thét gào,sấm rền kinh sợ vẫn không tài nào quật ngã được... ánh mắt ngoan cường ý chí của sắt đá...: "nắm chặt thân tàu,bám thật chặt các anh em,ta sắp thoát rồi.." đánh vật với thiên nhiên con thuyền trôi theo dòng nước lớn trôi mãi,trôi mãi rồi cũng đến khi thuyền yên, gió lặng thở phào,mỉm cười anh lại được thấy cái nắng gợn khẽ chiếu lên cột buồm với gió ban mai nhẹ nhàng thổi, sóng từng gợn lại hiền hòa như xưa. rời bánh lái,anh đường hoàng bước xuống, trong tiếng ca tụng, của mọi người. mẹ thiên nhiên hung dữ là thế vẫn không thể nào hạ nổi vị thuyền trưởng tài ba lật la bàn anh vẫn tiếp tục "hướng mặt trời ta tiến về phía trước" đời thủy thủ là không lo nghĩ chu du bốn bể,biển là nhà biển là vợ, hiền hòa và hung dữ biển đưa anh đến tận những chân trời cho anh thấy những điều mới lạ mà cả một đời người chưa chắc đã chiêm qua đưa anh đến những vùng đất mới để anh thấy, cái vô cùng của thiên nhiên anh đã yêu biển rồi và anh biết.. một ngày kia,.. biển sẽ nhấn chìm anh nhưng không sao,.anh vẫn mỉm cười chấp nhận vì anh muốn biết được..cái đẹp của biển sâu nơi bao lâu nay, anh vẫn nhìn xuống tò mò liệu nơi đó.. có phải là một thế giới một thế giới...nơi anh thực sự thuộc về anh đã đi nhiều nơi.. ... tận cùng cuối bể. nhưng nơi anh muốn biết nhất lại nằm dưới thân tàu .
-
vừa xuống xe,con chạy nhào vào cửa người đông đúc,chẳng kịp chào,con đã hỏi :"Ba đâu"? bước vào phòng,con giật mình ..tê tái. bóng người thân quen,của 19 năm cuộc đời giờ nằm đó,gầy gò và yếu đuối bình ôxi..ba thở từng cơn khó nhọc cầm tay ba ,nghẹn ngào con nói: "con về rồi... ba ơi !" đôi mắt liêm diêm,bỗng nhẹ nhàng mở môi mấp máy,ba diệu người, cất tiếng : "Tài à" ? khẽ gật đầu....con khóc :"dạ, con đây" ..... mẹ ngồi kế ba, ân cần nói: "ông ơi, nó về thật rồi"..... "ông không sai đâu,thằng Tài đấy".. giọng thật buồn,mẹ:"ổng chờ con mãi"... miệng nghẹn lời ,con nhìn vào đôi mắt.. mắt ba, đã đỏ tự bao giờ,.. và từ đó..ngấn nhẹ một dòng nước... "khốn nạn"..con không còn kìm được. vì 19 năm rồi,chưa lần nào ba khóc.... vậy mà giờ..nước mắt ..ba để dành cho con. cho con vào cái ngày mà khóc... cũng khó nhọc.
-
vừa xuống xe,con chạy nhào vào cửa người đông đúc,chẳng kịp chào,con đã hỏi :"Ba đâu"? bước vào phòng,con giật mình ..tê tái. bóng người thân quen,của 19 năm cuộc đời giờ nằm đó,gầy gò và yếu đuối bình ôxi..ba thở từng cơn khó nhọc cầm tay ba ,nghẹn ngào con nói: "con về rồi... ba ơi !" đôi mắt liêm diêm,bỗng nhẹ nhàng mở môi mấp máy,ba diệu người, cất tiếng : "Tài à" ? khẽ gật đầu....con khóc :"dạ, con đây" ..... mẹ ngồi kế ba, ân cần nói: "ông ơi, nó về thật rồi"..... "ông không sai đâu,thằng Tài đấy".. giọng thật buồn,mẹ:"ổng chờ con mãi"... miệng nghẹn lời ,con nhìn vào đôi mắt.. mắt ba, đã đỏ tự bao giờ,.. và từ đó..ngấn nhẹ một dòng nước... "khốn nạn"..con không còn kìm được. vì 19 năm rồi,chưa lần nào ba khóc.... vậy mà giờ..nước mắt ..ba để dành cho con. cho con vào cái ngày mà khóc... cũng khó nhọc.
-
7h sáng thức dậy, như một thói quen, mặc quần áo,vơ đại trong túi tờ 50 ngàn. tóc bù xù không buồn chải,tôi bước ra ngoài. vẫn như mọi ngày,con đường quen thuộc. nắng buông xuống trên vai,nhẹ nhàng tôi đỡ cái nắng không gắt nhưng tôi vẫn cáu..như một thói quen khẽ gãi đầu,tôi nhìn lại xung quanh nhà cửa tấp nập với dòng người xuôi ngược mỗi một lo toan,một mục đích riêng con phố không thay đổi ..nhưng con người mỗi khác không thấy nữa..tà áo dài thướt tha hôm qua khiến tôi ngơ ngẩn không thấy nữa...cô hàng cháo 10000 tôi vẫn thường mua thay vào đó,là... anh taxi với cặp mắt thâm quầng suốt đêm không ngủ cô hàng rong miệng cười tươi rói mời tôi thỏi singgum... lắc đầu, miệng cười từ chối tôi đến với cái vỉa hè quen thuộc,với cô hàng nước quen thuộc vẫn một câu quen thuộc :"cho em li cà phê sữa đá"... vừa khuấy đều, vừa uống vội. ngẩng mặt lên,tôi nhìn lại cuộc đời. không ai giống ai,mỗi người một hoàn cảnh thú vị,mới lạ,hấp dẫn và cũng thật đáng sợ... vì ta có thể vẽ ra nó.. nhưng một khi đã vẽ rồi thì không xóa được... và tôi ngồi đây,trên cái vỉa hè Sài Gòn nhìn ngắm những bức chân dung di động những huy hoàng có, những tươi đẹp có nhưng cũng không thiếu những lam lũ,cực cùng.. khiến tôi khẽ buồn, và bắt đầu nhìn lại bức tranh của tôi, là như thế nào ? vì những nét vẽ của ngày hôm qua,hôm trước và..... hôm kia nữa liệu tôi có phải là một bức tranh đẹp? thật lạ là tôi vẫn chưa thể nào đánh giá được ... chính bức tranh tôi đang vẽ.. vì một bức tranh đẹp.. chưa chắc luôn có những nét vẻ đẹp và tôi vẫn chưa vẽ xong nó... giấy trắng đã vấy mực từ khi nó sống xa nhà.
-
7h sáng thức dậy, như một thói quen, mặc quần áo,vơ đại trong túi tờ 50 ngàn. tóc bù xù không buồn chải,tôi bước ra ngoài. vẫn như mọi ngày,con đường quen thuộc. nắng buông xuống trên vai,nhẹ nhàng tôi đỡ cái nắng không gắt nhưng tôi vẫn cáu..như một thói quen khẽ gãi đầu,tôi nhìn lại xung quanh nhà cửa tấp nập với dòng người xuôi ngược mỗi một lo toan,một mục đích riêng con phố không thay đổi ..nhưng con người mỗi khác không thấy nữa..tà áo dài thướt tha hôm qua khiến tôi ngơ ngẩn không thấy nữa...cô hàng cháo 10000 tôi vẫn thường mua thay vào đó,là... anh taxi với cặp mắt thâm quầng suốt đêm không ngủ cô hàng rong miệng cười tươi rói mời tôi thỏi singgum... lắc đầu, miệng cười từ chối tôi đến với cái vỉa hè quen thuộc,với cô hàng nước quen thuộc vẫn một câu quen thuộc :"cho em li cà phê sữa đá"... vừa khuấy đều, vừa uống vội. ngẩng mặt lên,tôi nhìn lại cuộc đời. không ai giống ai,mỗi người một hoàn cảnh thú vị,mới lạ,hấp dẫn và cũng thật đáng sợ... vì ta có thể vẽ ra nó.. nhưng một khi đã vẽ rồi thì không xóa được... và tôi ngồi đây,trên cái vỉa hè Sài Gòn nhìn ngắm những bức chân dung di động những huy hoàng có, những tươi đẹp có nhưng cũng không thiếu những lam lũ,cực cùng.. khiến tôi khẽ buồn, và bắt đầu nhìn lại bức tranh của tôi, là như thế nào ? vì những nét vẽ của ngày hôm qua,hôm trước và..... hôm kia nữa liệu tôi có phải là một bức tranh đẹp? thật lạ là tôi vẫn chưa thể nào đánh giá được ... chính bức tranh tôi đang vẽ.. vì một bức tranh đẹp.. chưa chắc luôn có những nét vẻ đẹp và tôi vẫn chưa vẽ xong nó... giấy trắng đã vấy mực từ khi nó sống xa nhà.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.