Jump to content

phan khổng huy

Thành viên
  • Số bài viết

    95
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    6

Mọi thứ được đăng bởi phan khổng huy

  1. Lệ trăng Vào một ngày xa xưa lắm Con trăng nằm chết trên bờ cỏ Cơn gió đã đưa Và trong hơi thở cuối cùng Con trăng hoá thành lệ đá Người ta đi dọc đường mòn ánh trăng Bao mùa thế kỉ Bước theo lối nhỏ tìm kiếm điều chi Lệ trăng từ đó mà đỏ hồng rơi mất Ánh trăng bỗng hoá thành đồng hoa Con người ta Con người ta bỗng thật già Như con trăng hoá thành lệ đá Ôi người ta Trăm năm đi tới bên kia chân trời Bàn tay chẳng chạm được mây một năm thôi Rồi con người ấy héo rũ thành lệ đá Ngàn năm đã sống Một năm hoá đá cô đơn Con trăng sẽ tái sinh từ dòng lệ đá?
  2. Mấy thế kỉ này Chân buồn còn lắm lênh đênh Nửa vòng thế kỉ mưa ghềnh đá vôi Chân mò tìm chút đơn côi Nửa chừng thế kỉ lôi thôi đêm dài Năm canh bốn khắc một ngày Nửa chừng thế kỷ ngày dài một hôm Trăng nằm muôn bể đầu hôm Cuối hôm trăng lặng bể ôm một mình Em ơi thế kỉ thình lình Chừng trăm năm nữa một mình ôm trăng
  3. Con trăng Con trăng nhìn xuống đời Ngày mai nước mắt rơi Sao buồn đêm mãi đợi Trăng ôm lòng biển khơi Ngày mai con trăng rơi Cỏ cuồng hoa dại khóc Con trăng buồn đêm đợi Cỏ cuồng hoa rong chơi Con trăng nằm biển khơi Bể nằm nghe trăng đợi Mây chìm mây gió cuốn Trăng nghe lời gió khơi Ngày mai con trăng chết Biển nằm nôi chơi vơi Mây nguồn mưa theo vết Trăng ru đời biển khơi
  4. Những vùng cỏ lẻ loi Những vùng cỏ nhỏ lẻ loi Nơi bước chân buông qua và đôi khi nhớ lại Nhung nhớ những bước dài Đôi chân bước lẻ loi Đôi ba đôi chân đi qua Đôi tay vẫy gọi Tìm ngày mai trong kí ức Làm quá khứ những ngày mai Nơi vùng cỏ lẻ loi Đôi tâm hồn buông tiếng hát Những đôi chân thơ thẩn Ngẩn ngơ như những ngày mai Họ nói với nhau đôi câu Nhắn nhủ đôi lời Để lại cho nhau những nụ cười Chia cho nhau đôi dòng nước mắt Và dòng cỏ vẫn ở đấy Vẫn buồn lẻ loi
  5. Vùng rong chơi Cuộc hành trình đến vùng vô tận Vùng của sự mênh mông Nơi không có ranh giới giữa bầu trời và mặt đất Nơi ấy không giới hạn những bước đi Họ có thể đi loanh quanh cả ngày Cả đời Cả thiên niên kỉ xa xôi Và chẳng đặt câu hỏi về nơi mình đi tới Họ đơn côi đi tìm thánh địa của thời gian Nơi những mênh mông của thiên nhiên Hoà vào mênh mông của con người Tìm kiếm cho chính họ con đường không lang thang Những linh hồn của vùng đất Ngàn năm lại một lần Lại toả sáng trên bầu trời Giải phóng những bàn chân lẻ loi
  6. Đại địa thời gian Loài chim bay qua vùng hoang vắng Cánh chim đơn côi Vùng đất cằn cỗi cuối cùng của thế kỉ Nơi bụi gió triền miên Những mảnh gạch vụn hoang tàn Nằm trong những bờ xa đổ nát Những bức ảnh vùi dưới cát Những dư ảnh kỉ niệm xa xôi Với hình ảnh của những con người Phai màu dần trong bụi mờ đen trắng Gợi nhớ những thời kì huy hoàng vùi chôn Những cột trụ vững vàng dưới nắng Những mảnh gương vỡ Vài ba di vật Chỉ còn là nỗi ưu uẩn của một thời Bầu trời vẫn ở đấy Vẫn xanh và mãi xanh Với gió thổi về cuối chân đồi Nơi con đường đã bị lấp kín Nơi chẳng còn những bóng người đi Trên phần đất cuối cùng Người ta vẫn mãi tìm kiếm ngày mai Về nơi người ta thấy con đường Nằm e ấp trong bờ xa thầm kín
  7. Mặt trời , hải âu , người thuỷ thủ Một mặt trời con con Vươn hình hài nơi cửa biển Gọi hải âu ngủ quên nơi bình yên Bay về hướng mặt trời Bay qua bến bờ lặng yên Nuốt vào mênh mông vô tận Những bờ biển với hạt cát nhỏ vàng Và làng chài lưới bỏ sau lưng Mặt biển vàng Và lời hát của những nàng tiên cá Mê hoặc lòng người tiếng đàn li li la la Hải âu nào nghe Chỉ có hướng mặt trời Nắng đang độ vàng tươi Mênh mông những đoá kim cương sáng biển xanh Rào rào la gió Mạnh dần Biển chẳng lặng yên giận dỗi cánh chim ngông ngạo Thuyền chài buồm đỏ nhấp nhô Càng xoáy càng xoáy những dòng nước xiếc Chiếc thuyền vỡ tan Con thuyền thoi thóp Một người còn sống chỉ một người thôi Nơi hải đảo xa xôi Và chim hải âu vẫn bay về phía mặt trời Người thuỷ thủ và chim hải âu Người ngồi im còn chim thì bay mãi Anh nhớ nhà Nhớ người Nhớ đất liền xa xăm Chim lại nhớ về tổ Cùng một nỗi nhớ mênh mông Nắng trên bãi cát Người thuỷ thủ xa xăm nhìn nơi biển đợi chờ Bóng chim xa xăm đôi khi ngoái đầu nhìn lại Mây đã trôi và bao giờ trở lại Mấy ai biết mây trôi chỉ một vòng tròn Chim hải âu muốn quên đi đôi cánh Và con người chỉ muốn bay cao Mong ước là hạt sương mai tan vào biển Biển một ngày biển động vỡ tan Người như chim cùng tiếc nuối vô hàng Những cuộc phiêu lưu không có hồi kết và mờ mịt nơi bắt đầu Sông cứ thế vẫn trôi hoài ra biển Trước lúc cuối cùng Hải âu biết tại sao mình có cánh Và người thuỷ thủ Biết tại sao mình thích phiêu lưu
  8. Cuộc hành trình tới vùng vô tận Một loài chim tự do Thoát ly khỏi những vòm trời oán trách Bay đến nơi vô cùng Hát cho nhân loại nghe Lời nguyện cầu yên bình cho một ngày nhỏ bé Ngày nước mắt rơi trên cửa sổ Những đứa bé thầm lặng rong chơi Những cuộc lưu ly tìm được ngôi nhà yên ngủ Cho một ngày vô tận nghỉ chân chơi Hát mãi cho những tâm hồn nhẹ nhõm Mầm cây nảy nụ giữa hoang tàn Mà đâu đó ta nghe được tiếng cười Vang đâu đó giữa vùng đang mệt mỏi Chân ngày mai cứ bước Họ đi trong những khúc ca cùng nhau Khúc ca ngày nào đó Chỉ thấy nhân loại còn những nỗi vô cùng
  9. Những đứa trẻ dưới trăng Những đứa trẻ chơi dưới bóng trăng Dưới những ánh vàng huyền diệu Mà ở đó Chúng ngước nhìn lên bầu trời cao Tay đón lấy một bàn tay thân thiết Những bóng trẻ dưới trăng Những chiếc bóng dài bước đi quanh ánh lửa Và những chiếc bóng ấy Nối những ngày mai chưa tới Chúng hát những bài ca vô tư Lời hát của đồng xanh gió cỏ Chạy nhảy dưới ánh trăng Dưới gốc của loài cây đại thụ Những đốm lửa đêm trăng Hun ấm ánh mắt chúng nghiêng cười Và hun đúc phần tuổi thơ dần nhỏ bé Bọn trẻ cứ mãi bước vòng tròn Và hát Quên đi dòng chảy của thời gian Dưới ánh trăng ấy Hiện lên trong họ Những con người nhỏ bé kia Ánh sáng của một thời gian kì diệu
  10. Những phần đại lục Có những câu chuyện huyền thoại Về những miền đất và những con người Cũng như những huyền thoại về người Tìm tên cho mảnh đất Từ thuở hồng hoang xa xăm Từ đất Nảy mầm những run rủi sinh linh Kết nụ chuyện khởi nguyên Của những giống loài nhỏ bé Từ nơi đất loài người được sinh ra Bụi của phong sa Bụi từ những bài ca tiên nữ Làm những bàn chân tò mò Đi tìm miền đất mới Vùng đất hứa hẹn của mộng mơ Và họ lại bỏ quên miền đất mình đã ở Băng qua cuộc muôn trùng đại dương Họ mang nỗi nhớ vào nơi đất mới Rồi những ngôi nhà Mọc trên những vùng đất mưu sinh Những lớp người già kẻ trẻ Bài ca nhân loại vô cùng Họ hát quanh ánh lửa hồng Thắp những lời nguyện cầu mênh mông Ở nơi đất cũ Rặng núi già đã buồn bơ vơ Cứ thế qua bao mùa thế kỉ Con người bao phủ muôn nơi Họ tự đặt tên những vùng đất mới Tự quên những vùng đất không tên Trong cuộc phiêu lưu tưởng chừng vô cùng tận Và ở vùng đất cũ ấy Có bài ca buồn bã của rặng núi già Đất không gọi tên người Chỉ người gọi tên đất mà thôi
  11. Bài ca những ngày qua Cánh đại bàng qua vùng đại hồ Hét lên những ngày mai tự do Nơi những vùng trời ngày mai chưa tới Đi tới tương lai bỏ lại quá khứ Những quá khứ lại thành những ngày mai Hiện tại quá khứ và tương lai Nối với nhau trong những nỗi nhớ lâu dài Có giấc ngủ sớm mai của đứa bé Trong giấc ngủ luôn mơ tới ngày mai Những ngày liên tiếp thật dài Vui chơi như chưa từng vui thú Có những mối băn khoăn của cụ già Tiếc nuối từng tuổi xuân qua Những ngày vui thú đã qua Lại chìm trong quá khứ Vui thú và âu lo Những dòng thời gian cứ mãi chảy Xay mòn tình yêu nối bờ hi vọng Để những con người như những mãnh gương rơi Hiện tại quá khứ và tương lai Lại nối với nhau qua những ám ảnh lâu dài
  12. Đoàn tàu thế kỉ Đoàn tàu cuối cùng của thế kỉ Hai trăm toa chứa đựng những con người Với những nỗi buồn triền miên Đi về nơi trạm cuối Đi qua những vết tàn tích đổ Những tàn tích của một thế kỉ xa xôi Những mái nhà hoang Lấp kín trong những vạt cỏ bạt ngàn Nơi cuối chân trời vùng sa mạc cát Mặt trời đỏ vươn lên Buông những ánh buồn vào từng đôi mắt Những hành khách đầu toa Những lữ khách cuối toa Họ gác tay lên khung cửa nghĩ suy Có người chìm trong giấc ngủ Lũ trẻ vẫn cười vui nơi toa cuối Hồi còi tàu kéo dài trong đêm Những vì sao trời đêm Một ngôi tinh đẩu rơi xuống vùng hoang mạc Những tiếng nguyện cầu nhỏ nhoi Về nơi trạm cuối Băng qua những vùng hoang vu Những đại địa mưa liên miên Những miền tuyết phủ Qua những miền Chẳng ai biết được tên Cứ thế họ cứ đi trong đêm Qua vùng bờ biển Chuyến tàu đi về đâu Không ai biết Những quang cảnh ấy cứ trôi Chỉ còn trong trí nhớ Những khoảng vắng dài ra Họ bỗng thấy cô đơn Lũ trẻ vẫn vui cười nơi toa cuối Hồi còi lại kéo dài Những đợt khói vô tận ngủ vùi Trong đêm đông Trong khoảng không Những hành khách trên chuyến tàu Đôi khi quên về nơi trạm cuối
  13. Người đàn ông đến từ bầu trời Người đàn ông đến từ bầu trời Trên những đôi cánh bay Ngơ ngác đi tìm tinh cầu nơi mình cư trú Lạc lõng giữa Địa cầu này Anh đã sống những ngày rất dài Ở nơi rất xa tân thế giới Nhớ về buổi chiều hoàng hôn nơi đất lạ Mà ngỡ như cứ rất quen Ở đây có những bóng cây xanh Tan vào màn đêm cùng đồi núi Có những con người Tan vào những nỗi mơ mộng hư vô Như một mối liên kết giữa những tinh cầu Những tinh cầu nhỏ và lớn Anh thấy ở nơi đâu Nơi có con người sinh sống Đều nằm trong những nỗi nhớ khôn nguôi Anh nhớ về tinh cầu mình Như người ở đây nhớ nhà của họ Anh cũng nhớ tới những chiều lơ thơ Như người ở đây nhớ về ngày rạng sáng Ở nơi nào cũng vậy Bất kể những tinh cầu xa xôi Anh khóc trong cô đơn Như người ở đây buồn trong hiu hắt Anh cũng mơ màng Êm đềm nhìn đêm xuống thung lũng xa Như bao người ở đây
  14. Thị trấn hoang vắng Cánh chim băng qua vùng sa mạc gió Hình hài sau những ngày mưa qua Nằm ở đó sau những căn nhà Nơi thị trấn rất xa Nơi hoang vắng Không bóng người đi tới Không bóng người đi qua Nơi chỉ có đêm dài trăng buồn sao rọi Nơi ấy có những bàn tay Gác lên bậu cửa Mong nhớ ngày sao rơi trên đồi Ngày mất hút trong thung lũng đêm Một bước chân Một lữ khách bước vào thị trấn Từng hồi chuông buồn rung Trên từng cửa sổ Trên đôi mắt ấy Có những khát khao Trên đôi mắt ấy Rưng rưng nỗi nhớ Và bọn trẻ vẫn vui cười Dưới trăng Trên từng khung cửa sổ Có những con người buồn thiu
  15. Trên dặm đường hoang mạc Trên dặm đường hoang mạc Gió miền cát thổi lên làn tóc Với cây đàn Ta đi về đâu? Trên cung đường hoang mạc Ta cần một ánh nhìn Qua cơn khát Đường đi hoang mạc không còn nghèo nàn Với sỏi đá khô Ta nghe lời âm vang lộng gió Có một ảo ảnh Bản thân con người Nhạt nhoà Có ảo ảnh kia Lung linh trong nắng trời Ồ ta đi về đâu
  16. Sa mạc Người lữ khách lạc giữa lòng sa mạc Chợt nghe tiếng hát những ốc đảo xa xôi Lầm lũi bước đi vào vùng tối Những vì sao trên đầu người lữ khách Lạc lối cùng ánh trăng Bước đi trên những trảng cát dài vô tận Những vết chân bụi gió phai mờ Ngày qua ngày cứ thế Chẳng có một cơ may Anh nằm xuống lắng nghe cát thở Giọt sương đêm soi bóng con người Trong nỗi thất vọng tràn trề Người lạc lối cười Gió miền hoang vu Thổi những làn cát lạnh Một giấc mộng mơ màng Con người ấy bỗng thấy ngàn sao Rơi trên thân mình Những lữ đoàn đi tìm miền đất thánh Đâu đó nơi này họ đã nghe Một nỗi cô đơn dàn trải Dưới bước chân lạc đà
  17. Đời trăng Sóng bể hỏi trăng Rằng: Trăng bao tuổi? Trăng buồn đáp lại: Một đời đơn côi
  18. Thế hệ Loài bướm cánh đỏ Và bầu trời Đôi cánh ấy rơi xuống nền đất Và từ đó nảy mầm một đoá hoa Loài hoa ấy buông hương ngát dịu Cho muôn loài côn trùng Phận hoa ấy nhỏ nhoi Một ngày gió buốt hoa lụi tàn phôi pha Từ đó lại mọc lên loài cây cao lớn Bóng cây ấy che chở cho bóng người Nhánh cây ấy vươn đến nền trời Trời xanh và thung lũng xanh Nhựa cây tuôn trào nuôi bao loài côn trùng nhỏ Một ngày thu cây rụng hết lá Và trên những xác lá Mọc lên những trảng cỏ dày xanh Từ dạo ấy một nông trại được dựng lên Với đàn cừu trắng ngần đêm mộng mơ Sao thênh thang nửa đêm đàn cừu ngủ Có cậu bé du mục Ngồi hát với cây đàn gỗ Tiếng hát ấy vang khắp vùng bình nguyên Một cô bé trên đồi hoa nhỏ Ngẩn ngơ trước khúc hát diệu kì Băng qua cánh đồng hoa Cô gái nhỏ đi tìm giọng hát Qua bao vùng hồ rộng Qua những đồi cỏ xanh nhấp nhô Và Một cây đại thụ giữa lòng thung lũng Nàng tìm đến mái đồi cao Nơi cậu bé chăn cừu ngồi hát Họ và mỏm đá sáng trăng Dịu dàng thay một điệu hát Với tiếng gió bình nguyên Hoà ca những lời tình yêu Dịu mát Rồi họ đã già Chỉ còn những chiều bình nguyên lãng mạn Họ nắm tay nhau Hai người Trên cặp ghế đu đưa màu trắng Ngắm ánh mặt trời hoàng hôn Và cậu bé chăn cừu Lại ngồi hát nơi mỏm trăng Loài sói đồng cỏ Đêm ấy Tru lên những lời thiết tha Dưới mỏm trăng tròn Gió vờn cỏ lá Đung đưa
  19. Bài ca cao lương Với tay hái hạt bồ đào Tuôn trào hương vị ngọt ngào sóng môi Gù lưng ta quải đơn côi Đem về chân núi nửa chiều phôi phai
  20. Câu chuyện của cánh chim Cánh chim Tôi xin kể Một câu chuyện phiêu lưu rất lạ lùng Mỏi mòn băng qua những cánh đồng rất xa Gặp muôn sự lạ trong đời có một Và những kiếp người rất ngẩn ngơ Tôi đã gặp một người hay kêu ca: "Chim ơi ta muốn được bay như mi quá! Cất đôi cánh nhẹ tênh lên khỏi mặt đất này Bỏ sau lưng những cuốc cày Ta bay mãi tới vùng trời xa lạ" Tôi thấy nặng lòng với những người kêu ca Đành vậy thôi ông bạn già Tôi lại bay qua vùng đất rất xa Một đôi tình nhân hẹn hò nơi mỏm đá Trao cho nhau những lời yêu thương rất lạ Tôi tuôn trào cùng họ một khúc ca Họ đáp lại: Một nụ hôn nồng thắm Tôi lại bay tới vùng trời sâu thẳm Nơi chỉ có một căn nhà Có một nhạc sĩ già Bên cây đàn ghi-ta Tôi nghĩ: Hẳn là ông sẽ kêu ca Nhưng không, ông cười một nụ cười rất lạ Một ngụm vốt-ka và khảy đàn ghi-ta Tôi mê đắm hoà âm theo nhịp hát Khúc hát hay nhất tôi từng ca Tôi lại bay qua muôn vùng đất rất xa Những căn nhà nơi cửa biển Những nụ cười con trẻ tuôn ra Những thảo nguyên bát ngát bao la Nơi có cô bé quàng khăn nhảy nhót hát ca Tôi lại bay qua những vùng đất rất xa Một vòm trời bao la Nơi chẳng có một căn nhà Nghe gió trời mở ra Một cuộc phiêu lưu vui nhất hạng mà tôi từng trải qua
  21. Một người Có khu rừng nào quen Hay là ai quen đấy Có con người ngồi đấy Cây cành không lất lây
  22. Ở trong những khúc ca ngập hồn của ông ta thấy tiếng lòng mình trong đó. Phải chăng cuộc đời mà ông đã sống là cuộc đời mà con người đang sống không sống được, đó là con đường chìm mờ cảm xúc chăng? Và thì đã như ông nói nhưng mấy người chấp nhận : "Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt Rọi suốt trăm năm một cõi đi về" Là thế đấy bụi rong chơi trần gian kia ơi
  23. Trong cái tiết trời oi bức tháng ba miền Nam, ta thấy nóng nực một cách khó chịu. Chẳng biết tại sao mưa chẳng tới mà ru cho ta yên ngủ một đêm, hay tại vì ta nôn nóng tìm chút tình rôm rả. Lại một đêm ta ngủ với trăng tàn.
  24. Tôi hát với em Tôi cất điệu buồn Điệu buồn trong cây đàn du mục Là tiếng ngàn cát khô tan chảy thành thuỷ tinh Là tiếng ngàn thuỷ tinh vỡ thành từng mảnh nhỏ Là tiếng người hát rong rêu Phủ đầy dạ cháy
  25. Đời ta lặng lẽ là con sông đầu ngõ, về đâu? Sông chẳng biết. Về đâu? Gió chẳng hay. Có chăng ta mãi trôi trong đời làm bến đợi thêm ngày mòn mỏi. Trăng vẫn lẻ và ta lặng lẽ.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...