-
Số bài viết
65 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Phong Thu
-
Không biết nữa,… ba hay năm năm qua rồi… Cứ trách việc bận quá, còn đổ thừa cho lười viết, để chẳng lại qua khu vườn nhỏ bé của mình. Nhưng cũng phải mà, chân đến làm gì nếu hồn thơ không đẩy đưa níu giữ? Cảm ơn người đã mang dòng xúc cảm vừa quen vừa lạ ùa về... Phong Thu viết tặng anh, người mà em kính trọng, chúc anh lên đường may mắn và có trải nghiệm thú vị, anh nhé! Kỉ niệm ơi! Tặng anh B.H. Cũng xa rồi kỉ niệm của tôi ơi! Căn phòng nhỏ, vườn cây cũng nhỏ, Tiếng khúc khích xửa xưa ai còn nhớ? Kỉ niệm ơi, mới thế cũng xa rồi… Một thoáng sẽ qua hai phía chân trời, Chẳng mang hết chồng sách, thôi, đành gửi, Cùng bút máy, sổ tay, lời thầy dạy, Lặn lội qua con sóng dòng Seine. Đường phố lạ mấy chốc sẽ quen tên Quen cả đám cỏ xanh khi vào hạ Nhưng sẽ chẳng quen đâu,... hoa vàng như ngọn lửa ... âm ỉ tim mình, nỗi nhớ xa em… Kỉ niệm ơi, tạm biệt nhé,… ngủ yên, Tiếng khúc khích xửa xưa trong nhịp thở, Căn phòng nhỏ, vườn cây thương nhớ, Cũng xa rồi, mới thế,… kỉ niệm ơi… Hà Nội, Tháng 10/2015 Phong Thu
-
Lâu lắm Phong Thu mới trở lại, ma ngỡ ngư hôm qua, thơ chị Hoa Quỳnh vẫn trong lắm, dẫu có viết về mùa thu, về đêm thu buồn. Gửi chị gió thu xứ Bắc, se lạnh. Chúc chị có nhiều bài thơ nữa... Hẹn Em hỡi mùa thu đúng hẹn sao Gió thu thao thức mộng ban đầu Em đi có nhớ ngày xưa…, cớ sao chẳng về thương mến nhau? Anh đứng chờ em trước cổng trường Bằng lăng mùa cũ rụng muôn phương Còn đâu hoa trắng vương chân bước Em ạ, còn đâu những nẻo đường…. Anh vẫn đạp xe qua lối này Tiếng cười,… hay tiếng lá thu bay… Hay em đổi hết chiều thơ mộng Lấy một bàn tay vắng bàn tay… Thu hỡi người ta lỡ hẹn rồi! Thu đừng gieo tiếng gió chơi vơi… Đừng yêu làn tóc, trêu tà áo Thiếu nữ tan trường thẹn mắt môi…
-
Đứng trước cổng trường, giờ chỉ len lén nhìn vào những kỷ niệm, những ký ức học trò, giờ chỉ ngẩn ngơ theo những vần thơ cũ.... Trường xưa vẫn vậy, nhưng bóng áo dài giờ tha thướt quá, Phong Thu giật mình... hình như ai đó vừa qua giữa chớm thu Hà Nội: Hẹn Phong Thu Em hỡi mùa thu đúng hẹn sao Gió thu thao thức mộng ban đầu Em đi có nhớ ngày xưa…, cớ sao chẳng về thương mến nhau? Anh đứng chờ em trước cổng trường Bằng lăng mùa cũ rụng muôn phương Còn đâu hoa trắng vương chân bước Em ạ, còn đâu những nẻo đường…. Anh vẫn đạp xe qua lối này Tiếng cười,… hay tiếng lá thu bay… Hay em đổi hết chiều thơ mộng Lấy một bàn tay vắng bàn tay… Thu hỡi người ta lỡ hẹn rồi! Thu đừng gieo tiếng gió chơi vơi… Đừng yêu làn tóc, trêu tà áo Thiếu nữ tan trường thẹn mắt môi…
-
Mưa Sài Gòn của La Thu có gì đó bất chợt, nhịp sống vội vã... Cho PT gửi vào chút nắng ngoài Bắc, tiếng ve của tuổ học trò nhé... Tiếng ve Ai đã giữ ve trong tà áo nhỏ Để tiếng ngân thắt lại nắng hè Anh giật mình..., đừng em hỡi, đừng nghe Sau nhớ mãi chỉ thêm buồn thêm tủi Trường đông thế,... mà sao reo vời vợi, Tiếng con ve thê thiết gọi trống trường Thôi ngoan nào,... tiếng trống vỡ yêu đương Một nhịp nhỏ, một nhịp dồn xa mãi Thì mai đó làm sao ta trở lại Lấy ai nghe tiếng khóc của ngươi Giữa khúc hát vô tình, giữa nỗi nhớ chơi vơi Giữa những đám học trò nâng khăn mắt ướt, Giữa mực tím đầy trang lưu bút, Và... giữa mối tình đầu im lặng mắt đưa nhau Thôi ngoan nhé,... để mai lại tìm nhau Dưới bóng bằng lăng cúi đầu rất vội Một áo hồng tha thướt,.. ngươi lại Kéo mộng đầu mỏng mảnh như tơ Bằng dây đàn se kết bằng mưa Ai đã giữ ve trong tà áo nhỏ Để ve ngân ngã bóng trưa hè Anh giật mình,... đã đến mùa thi Chùm phượng thắm như môi này vụng dại.....
-
Có người từng nghe, nhưng cũng có người như chưa từng nghe... Tiếng ve Phong Thu Ai đã giữ ve trong tà áo nhỏ Để tiếng ngân thắt lại nắng hè Anh giật mình..., đừng em hỡi, đừng nghe Sau nhớ mãi chỉ thêm buồn thêm tủi Trường đông thế,... mà sao reo vời vợi, Tiếng con ve thê thiết gọi trống trường Thôi ngoan nào,... tiếng trống vỡ yêu đương Một nhịp nhỏ, một nhịp dồn xa mãi Thì mai đó làm sao ta trở lại Lấy ai nghe tiếng khóc của ngươi Giữa khúc hát vô tình, giữa nỗi nhớ chơi vơi Giữa những đám học trò nâng khăn mắt ướt, Giữa mực tím đầy trang lưu bút, Và... giữa mối tình đầu im lặng mắt đưa nhau Thôi ngoan nhé,... để mai lại tìm nhau Dưới bóng bằng lăng cúi đầu rất vội Một áo hồng tha thướt,.. ngươi lại Kéo mộng đầu mỏng mảnh như tơ Bằng dây đàn se kết bằng mưa Ai đã giữ ve trong tà áo nhỏ Để ve ngân ngã bóng trưa hè Anh giật mình,... đã đến mùa thi Chùm phượng thắm như môi này vụng dại.....
-
Đi em! Phong Thu Em bước khẽ... Rồi em không bước... Đi đi em,.... có ngại chi em Vai tôi còn kề em có tôi hôn... lên đôi má ửng hồng cả khuya đêm dậy sóng.... Trái nặng trĩu bên chân thành mộng Tôi muốn ngọt ngào đu trên lá non cây Vì có thể em sẽ hóa trăng mây... Tôi níu sao nhờ lên cùng một phút Phố này tôi biết thưa người Chủ nhật Em ơi, tôi xin đừng chậm trễ thêm Cho xôn xao xác lá quấn chân em Tôi quỳ dưới hương nhạc mơ dìu dặt. Van em ngỏ lời yêu thành sóng mắt Van em ôm choàng lên tiếng thi thơ Không, chỉ van người rải bước chân tơ Tôi được gắng nhặt về sâu ký ức... Em bước khẽ... Rồi em không bước...
-
Đăm chiêu nhìn những khúc ca reo lên, lòng ai thấy lạnh lùng.... Thi sĩ Phong Thu Em thích ghê chưa, kẻ viết nhạc Chớp mắt danh cao với bổng trầm Tủi... tôi,... một bóng hình thi sĩ Đem lòng khăng khít nỗi buồn không...
-
Mùa thu để lại cho người ta bao xuyến xao, nhưng một chiều ấy, khi đi từ trường về, Phong Thu ngỡ bầu trời xanh kia là chiếc áo mùa thu mà do bàn tay cô gái dễ thương đan hộ... Chiếc áo thu Thu còn đây một nửa ở lá vàng Lòng thu cũng như sương thu man mác Hơi thu đều heo may như gió mát Gió ngập ngừng như giữa mắt em mơ Len em khéo đan thành chiếc áo tơ Giăng khắp lối tôi về trên phố vắng Có con bướm vàng theo,... sao vẫn rộng?... Áo em đan chắc lẽ để hai người. Chiếc áo thu em nhé, để hai người... Sao chẳng thấy người kia ở lại Dẫu đôi mắt từ lâu thầm vụng dại Trộm nhìn em,... chiếc áo vẫn riêng tôi. Áo em đan cứ thế chơi vơi Tôi nhỏ bé ôm hồn thơ xa lạ Đạp xe về bâng khuâng theo chiếc lá Áo rộng sao chẳng giữ nổi lá rơi.... Em... em cứ đan áo cho bao người Sương thu cứ tan thành dòng hiu quạnh Trời thu cứ trở trời đông thêm lạnh Để tôi giữ hoài đôi mắt mùa thu Gió ngập ngừng như giữa mắt em mơ......
-
Cảm ơn bạn Hong tu gio và dangtuansp đã ghé lại và để lại cảm xúc của mình. Phong Thu tiếp tục dòng cảm xúc của mình: Khi mùa hạ qua, mùa thu tới, lòng người ta nôn nao không biết bởi sao... Thu ơi.... Phong Thu Gió khe khẽ len vào khe cửa sổ Hai cánh kia ta đã khép lại rồi...? Hay... thu ơi, hay có phải là ngươi Lùa gió cũ vào tâm hồn đương mới Tưởng thu đã đi, rằng thu lạnh nguội Ta theo đông bay lượn giữa cô đơn Xuân tin yêu say đắm với cả hồn Hè êm ái giữa trời trong đất rộng Giờ gặp ngươi, lòng gặp người trong mộng Mộng về bao ngày tháng thuở xa xưa Nơi ta yên vui ngắm nghía những vần thơ Ta thích thú viết tay, dù rất vội.... Ngày ấy ta từng bảo thu chờ đợi Đừng như cây lá úa đi mau Đừng ra đi chẳng một lời cho nhau Thu nhanh thế,... ta cúi đầu chầm chậm... Tiếng thở dài không buông lời trách oán Rồi ta đi, ta đi mãi, ta đi... Theo bóng ba mùa lộng lẫy uy nghi Giờ giật mình thấy ngươi từ xa lại. Thu ơi, thu đừng bao giờ đi mãi Nếu thu đi ta thổn thức bao nhiêu Biết sao đây nếu một chút buổi chiều Thu hờ hững và không bên cạnh nữa...?
-
Biển... đề tài luôn tạo cảm hứng cho sáng tác. Nhưng với sóng, với gió, dường như người ta đi mãi cũng mòn chân. Có lẽ nơi đây đã để lại cho Phong Thu một ấn tượng lớn hơn: Lâu đài cát Phong Thu Rồi lâu đài cát lại được xây trên biển Những lâu đài tráng lệ nguy nga Muôn người xây để một người diết da Ôm nỗi nhớ về em, lâu đài cát. Anh nhớ mãi ngày biển xanh nồng mặn Bước chân em tha thẩn với chiều thơ Sóng ồn ào chợt lặng lẽ bâng quơ Anh bâng quơ mà sao ồn ào quá? Lòng anh đã quên một trời thong thả Khi dáng em líu ríu từ xa Lòng anh đã vội nở bừng muôn hoa Dâng tặng em màu tương tư hoa tím. Rồi từ đó như lời anh cầu nguyện Mình vui xây lâu đài cát tình yêu Đây tường thành, đây chiếc cầu treo... Đây phòng em,... bình minh đầy ánh sáng Anh xây thêm tầng thi ca lãng mạn Nơi em sẽ ngồi ngắm bóng hoàng hôn Nơi anh yêu say đắm cả tâm hồn Nơi ong bướm quên bay theo tìm mật Nhưng còn nữa không em ngày biển mặn? Còn nữa không biển dịu mát,... em ơi? Vị biển nay phai lạt, gió chơi vơi Sóng giận dữ cồn cào trên cát trắng Lâu đài vẫn im lìm chờ biển lặng Rồi vô tình trận gió cũng mang theo Họ kể rằng lâu đài cát tình yêu Rằng cát bụi lại trở về cát bụi.......
-
Có lẽ đã không ít lần Phong Thu viết về một mối tình lặng lẽ.... lần này cũng không phải là ngoại lệ Lặng lẽ.... Phong Thu Anh không sợ mùa mưa rơi lạnh phố Không sợ tối đêm, màn sương xuống u hoài Nhưng anh sợ hôm nay,.... và ngày mai Ta trước mặt,.... như nghìn trùng xa cách Ta không nói với nhau lời chân thật Anh lại gần, em ngoảnh mặt quay đi ....Chiều tàn theo, chốc đã tới đêm khuya Anh ôm bóng tâm sự cùng giấy trắng Anh tìm kiếm trong đời muôn khoảng lặng Nhưng còn gì mà lặng lẽ em ơi Cứ nhìn em mà lòng thấy xa xôi,... Chẳng phải lúc lòng anh lặng lẽ nhất???!!!!.... Sao giữa ánh sáng hoàng hôn lay lắt Linh hồn ai vẫn khắc khoải đứng chờ Đường máu ai vẫn chảy hoài trong thơ Chưa may mắn, chưa ra ngoài biển cả Em có biết anh đã tìm trăm ngả Vẫn chẳng hay một lời nói yêu em ....Cứ nhìn chân em bước, dáng em duyên... Anh lại ước mình chỉ như gió thoảng Cơn gió khẽ mơn bàn tay lãng mạn Gió vui tươi nhảy đùa với tóc mây Gió đu mình chêng vênh trước đôi vai Dỗ dành em lúc em tỉ tê khóc ....... Anh chẳng sợ mặt trời kia chẳng mọc Chỉ sợ tình ta vẫn yên lặng trong đêm
-
Hè!... Người thì mong đợi đến cháy lòng, người thì mong nó qua thật mau. Nhưng có lẽ mùa hè với tuổi học trò là phân vân nhất...nhất là chớm hè,... buồn tiễn nhau, xa trường, xa bạn. Ai hiểu giùm mấy dòng tâm sự nhỏ của Phong Thu??? Hè Xao xác nắng... Trường ơi! Im ắng quá Dưới hàng cây, không lếch thếch bóng người Trả lời ta đi, ta hoảng sợ vì ngươi! Ngươi im lặng để ta về buồn bã. Tiếng trống giục, chân buồn theo bước lả, Lá khẽ rung,... đuổi học trò về mau Ôi!... Ôi!.... Ta... nào có lỗi gì đâu??? Sao không để ta chờ đây chút nữa Ta hứa với ngươi,... ta chỉ nhòm khe cửa Tìm bên song, dáng mắt biếc học trò (của cô gái giờ đã về phương xa) ...mà đôi mắt,... cứ tìm hoài,... lặng lẽ Ta hứa với ngươi,... ta sẽ không đổ lệ Vì những tờ giấy nháp cuối mùa thi Ta bắt gặp ném vội dưới khe Nét nguệch ngoạc những phương trình đại số Nhưng sao ngươi cứ reo hàng phượng đỏ Cứ râm ran, tha thiết tiếng kêu ve Ta...thảng thốt trước ánh nắng chớm hè Lòng im tiếng,... se thành dòng lệ rỏ ........................................................... Bước về qua cánh cổng trường tư lự Mây đàng xa cũng mấy đám phân vân.
-
Nói về tình yêu, người ta nói đến hai chữ tình cờ.... Nhưng ngay cả khi không còn yêu nữa, họ vẫn tình cờ.... Phong Thu biết dù ở phương nào, sợi dây định mệnh vẫn níu kéo họ trở gần nhau hơn,... Gặp lại Em ơi em,...! Nếu còn có ngày mai Vẫn còn anh, còn em, còn cỏ lá,... Nhưng anh biết sẽ chẳng thể còn nữa Bóng hai người hiu hắt giữa tình yêu Nắng mùa xuân dẫu còn bao nhiêu Trên cánh gió chiều xuân đổ vỡ Giã từ thôi... dù lòng anh chẳng nỡ... Mà lòng em... lại ước thế chăng em...? Rồi mai sau khi mưa quất bên thềm Sẽ chẳng còn ai đâu,... cho em ôm khỏi ướt Mưa ngoài trời,... vẫn mưa,... mưa chẳng ngớt Phương trời nào anh cũng đón tái tê. Xa thật sao em, trên những nẻo anh về Anh vẫn nhớ nàng tiên trong ký ức Anh vẫn nhớ khi em hoài thổn thức Có anh bên ru vào giấc mơ sâu Xa ngàn xa, người xa mãi ngàn sau Mộng dang dở với tình đầu nóng vội Nhưng ta biết chẳng cần lời nhắc lại Chẳng hẹn,... hai người vẫn mãi mãi gặp nhau........
-
Chào chị Quỳnh! Cho Phong Thu chúc chị một ngày Valentine vui vẻ nha! Cũng một ngày ấy... nhưng Phong Thu có cảm xúc khác... Tỏ tình Ai biết được tỏ tình yêu thật khó Đậu trên môi mà chẳng thốt ra lời Đôi khi muốn tựa ngọn sóng trùng khơi Mà gặp em lòng này,... ta chẳng dám Ai cũng biết lời yêu thật đơn giản Dệt thành thơ bên mấy xấp thư tình Nhưng ngày tháng ngọt ngào cứ thực nhanh Bước đi với hẹn lòng: mai sẽ gửi.... Như càng đắm chìm vào muôn khoảng tối Tìm cho ra ngọn nến... mà... Than ôi! Chưa vội thắp, tình đã cháy tiêu rồi Thêm chìm đắm vào biển đêm vời vợi.... Thôi chẳng muốn nói ra, ta xin đổi Những lời yêu bằng ánh mắt trao thương Em sẽ mở cùng ta vạn chiếc rương Mang tình tứ trong làn môi khép chặt.....
-
Cảm ơn chị Quỳnh rất nhiều. Cũng chúc chị có một năm mới luôn vui vẻ nha! Phong Thu thực sự xao động trước dáng thướt tha yêu kiều của mùa xuân với "Em khẽ gọi mùa xuân". Nhưng trên đường tìm kiếm làn gió của mùa xuân xứ Bắc tặng chị Quỳnh thì em lại gặp ngày lễ tình yêu. Có lẽ hẹn mùa xuân dịp khác vậy (một ngày gần thôi!). Ngày 14/2, không biết bao nhiêu cặp tình nhân đã chọn con số này để tỏ tình yêu bấy lâu họ giấu kín. Nhưng cũng có những người nhút nhát, chẳng dám tỏ bày.... Nghĩ tới họ thực buồn, Phong Thu cũng men theo dòng cảm xúc ngọt ngào ấy mà viết: Tỏ tình Ai biết được tỏ tình yêu thật khó Đậu trên môi mà chẳng thốt ra lời Đôi khi muốn tựa ngọn sóng trùng khơi Mà gặp em lòng này,... ta chẳng dám Ai cũng biết lời yêu thật đơn giản Dệt thành thơ bên mấy xấp thư tình Nhưng ngày tháng ngọt ngào cứ thực nhanh Bước đi với hẹn lòng: mai sẽ gửi.... Như càng đắm chìm vào muôn khoảng tối Tìm cho ra ngọn nến... mà... Than ôi! Chưa vội thắp, tình đã cháy tiêu rồi Thêm chìm đắm vào biển đêm vời vợi.... Thôi chẳng muốn nói ra, ta xin đổi Những lời yêu bằng ánh mắt trao thương Em sẽ mở cùng ta vạn chiếc rương Mang tình tứ trong làn môi khép chặt.....
-
Phong Thu biết xuân bao giờ cũng vui. Nhưng đối với những người cứ vào xuân chợt phải xa cách người mình yêu, liệu còn nét tươi hồng trên môi???.... Tâm sự ấy, bằng lối thơ nhẹ nhàng, mong mọi người đón nhận...... Tâm sự mùa xuân Ai nói nhỏ rằng xuân đang gõ cửa Để trái tim hé mở với tin yêu Cùng tháng năm nhung nhớ đã vơi nhiều Nhưng xuân đến không phải là tất cả Tôi theo xuân cho hồn mình thong thả Mà nàng thơ theo bước khắp nơi nơi Tận trên cành, những lúc cánh hoa rơi Xuân đang đến hay buồn thương đang đến?? Trước ngày xuân dòng thơ tay uyển chuyển, Hát với trăng, ru quyện sóng bên em Lòng chếnh choáng cũng siết những hơi men Sao xuân về lòng tôi u uẩn mãi. Mong xuân đến xuân đi, đừng trở lại Để người yêu ở mãi với người yêu Khỏi mơ phiền vì những bước xiêu xiêu Khi xuân nỡ vô tình tràn mọi nẻo.....
-
Có khi nào ta gọi người mình yêu trong vô vọng chưa? Gọi mà không ai trả lời..., gọi, gọi mãi mà nỗi nhớ khôn nguôi!.... Gọi em Này em gái nhỏ biết hay không? Gọi em, tôi khản cả tiếng lòng Âm thầm tôi rót dòng dư lệ Người vẫn lặng im ở hư không!
-
Mùa đông vẫn thường lạnh, nhưng lạnh sao bằng mùa đông ở trong lòng.... Mùa hạ thường vẫn ấm, nhưng ấm sao bằng những giây phút khi yêu? Một mùa đông Có phải đông về đem lại nỗi nhớ nhau Những kí ức bao ngày chưa phai nhạt Trên biển lớn sóng vẫn hoài dào dạt Đẩy vô cùng tiếng hát của tình yêu Anh bước về trên những tiếng tịch liêu Dưới gót giày đám lá vàng xơ xác Kí ức ơi!.... Ta gọi người lãng mạn Xé đôi trời che ấm hồn em.... Chỉ một chút thôi anh cũng thấy êm đềm Tay mơn trớn xoa dìu dịu nỗi nhớ Em không thức giấc bỏ cuộc tình dang dở Gió hồn nhiên thật nhẹ phải không em... Có phải không trên những lối ta quen Đám cỏ rối với chiều đông thật lạ Khẽ chuyển mình loé lên màu nắng hạ Thắp ngọn lửa ánh sáng của lòng anh Dẫu thời gian mình có rất mong manh Ta sở hữu những điều không thể nói (Có đâu ngờ ta chẳng thể giấu nổi) Và mùa đông về anh đã nói yêu em.
-
Ai cũng có lần trễ hẹn, ai cũng từng muộn.... Phong Thu viết bài thơ dưới đây mong phác lại đôi nét tâm tư thiếu nữ khi bị trễ hẹn... Muộn Đến muộn nửa giờ em giận ngay Lệ ngóng trông anh chực đong đầy Nhưng vì kiêu hãnh em giấu vội ...em đợi nửa giờ dưới bóng cây Bây giờ anh đáng ở đây rồi! Để em chờ hoài mãi anh ơi Hay là anh đã theo người khác Quên một hàng cây, tới mấy đồi... Triền non bên ấy biết bao rừng Người còn vương vấn tình em không? Giật mình...anh...nhỡ đâu... em đúng! Có phải thu tàn lại đến đông? Em đợi nửa giờ dưới bóng cây Mà nửa thu tàn trong lòng tay Mang theo hơi ấm anh đi mất Bỏ lại tình em, chút heo may Đã muộn rồi sao còn đến đây?....
-
Chỉ là tiếng nói trong đêm mưa Giờ tý tàn canh ập bão mưa Thần sấm thanh la tắt tiếng đùa Giá nến đèn khuya chừng cửa ngõ Lay lắt từng cơn chuyên ngày xưa Đỏ từng gác liễu nhớ mong ai Nỗi nhớ ngày mưa suốt đêm dài Đàn cung thanh đứt dây thanh đứt Lỗi đường tơ khắc khoải hình hài Tôi thường nghe tiếng em bên ấy (ngọn sầu đưa tôi vào chuyện xưa) Nghe là thao thức là run rẩy Là nắng là mưa mãi đến chừ Hỡi cô em gái nào bên đó Cho tôi hỏi han chút tình thơ Để một lần yêu một lần biết Ru hồn vào chặp riết mông mơ Chưa nhìn thấy cô đã tôn thờ Trong lòng đã vội ngẩn vội ngơ Đã coi cô là hoa trong nước Còn tôi là nắng chói nước hồ Nhưng rồi tình yêu đâu dám nói Đâu dám ngỏ lời ngại bờ môi Sợ cô hờn giận nghiêng mình dỗi Chỉ tội một mình… tội riêng tôi Tôi vẫn cảm tạ một dải mưa Đã cho tôi được nhìn thấy cô Nhìn thấy cô cười và cô khóc Tôi về viết lại thành bài thơ Người ấy giờ đây cách mấy sông Thuyền sang đò lái một dòng trong Lẳng lơ tình ái vui bên đó Cách mấy đời nhau, một chiều đông Hiện tại là mưa hay ngày xưa??? Đâu tiếng người thương tiếng em đùa Cho tôi diễm phúc một lần nữa Nghe tiếng em cười đến ngàn thu…
-
PHong Thu chao anh Nguyen Hoang. Em rat thich phong cach tho buon cua anh De em hoa theo voi ne! Chỉ là tiếng nói trong đêm mưa Giờ tý tàn canh ập bão mưa Thần sấm thanh la tắt tiếng đùa Giá nến đèn khuya chừng cửa ngõ Lay lắt từng cơn chuyên ngày xưa Đỏ từng gác liễu nhớ mong ai Nỗi nhớ ngày mưa suốt đêm dài Đàn cung thanh đứt dây thanh đứt Lỗi đường tơ khắc khoải hình hài Tôi thường nghe tiếng em bên ấy (ngọn sầu đưa tôi vào chuyện xưa) Nghe là thao thức là run rẩy Là nắng là mưa mãi đến chừ Hỡi cô em gái nào bên đó Cho tôi hỏi han chút tình thơ Để một lần yêu một lần biết Ru hồn vào chặp riết mông mơ Chưa nhìn thấy cô đã tôn thờ Trong lòng đã vội ngẩn vội ngơ Đã coi cô là hoa trong nước Còn tôi là nắng chói nước hồ Nhưng rồi tình yêu đâu dám nói Đâu dám ngỏ lời ngại bờ môi Sợ cô hờn giận nghiêng mình dỗi Chỉ tội một mình… tội riêng tôi Tôi vẫn cảm tạ một dải mưa Đã cho tôi được nhìn thấy cô Nhìn thấy cô cười và cô khóc Tôi về viết lại thành bài thơ Người ấy giờ đây cách mấy sông Thuyền sang đò lái một dòng trong Lẳng lơ tình ái vui bên đó Cách mấy đời nhau, một chiều đông Hiện tại là mưa hay ngày xưa??? Đâu tiếng người thương tiếng em đùa Cho tôi diễm phúc một lần nữa Nghe tiếng em cười đến ngàn thu…
-
Đêm nay Phong Thu Em có nghe… tiếng nước trong đêm chảy Như thật gần và thoáng lại thật xa Chỉ lấp loáng cho lung linh biến ảo Xung quanh ta tiếng khẽ tựa hồn ma Em có nghe… hình như là từng giọt? Vương bóng hình thăm thẳm vực bên kia Trăng tiếc bóng xuyên mình qua khe cửa Nước cùng trăng…. sao chẳng thấy chia lìa Em có thức không để nghe tôi thổn thức trong tim mình ân ái tiếng yêu đương Trăng soi bóng phượng hồng, một người lạ Người lạ là tôi, bóng em mịt mù sương Ai có nghe,…. tiếng chân người đang bước Đi về đâu, hay về nẻo không tôi Có thật không? Hay chỉ là ảo giác Như tiếng mưa chốn đêm trường không em Tôi vẫn nghe Thi thoảng hương thơm lạ Không phải em, Sao cứ ngỡ là em…….
-
Đường bụi Phong Thu Có con đường nhỏ nép bên sông Có mờ cát bụi dòng nước trong Ngút mắt nhìn leo người bóng ấy Có chàng ngắm ai mấy quãng đồng Có hoàng hôn nào chiều nho nhỏ, Nắng xuyên vai gầy lòng phân vân Lửa cháy thêu màu tình yêu đỏ Mà ngoái trước sau vẫn bóng mình Chuyện ấy ngày xưa ai dám nói, Lúa thì trĩu hạt,… bạc như vôi Dù yêu dáng ngọc yêu kiều lắm Mà như phù phiếm lỡ một đời! … Có con đường nhỏ nép bên sông Có cô gái xưa bước theo chồng Đò sang ngang lái trên quãng vắng Tội tình người ta cập bến đông…?!
-
Lâu lắm rồi, trở lại lần này với một sáng tác mới….về con đò, dòng sông, quê hương,… Tuy nhiên Phong Thu lại thích tình yêu,… thế là có bài Đường bụi. Mong chị Quỳnh đọc qua hộ nha!!! Đường bụi Phong Thu Có con đường nhỏ nép bên sông Có mờ cát bụi dòng nước trong Ngút mắt nhìn leo người bóng ấy Có chàng ngắm ai mấy quãng đồng Có hoàng hôn nào chiều nho nhỏ, Nắng xuyên vai gầy lòng phân vân Lửa cháy thêu màu tình yêu đỏ Mà ngoái trước sau vẫn bóng mình Chuyện ấy ngày xưa ai dám nói, Lúa thì trĩu hạt,… bạc như vôi Dù yêu dáng ngọc yêu kiều lắm Mà như phù phiếm lỡ một đời! … Có con đường nhỏ nép bên sông Có cô gái xưa bước theo chồng Đò sang ngang lái trên quãng vắng Tội tình người ta cập bến đông…?!
-
Mùa thu,... đã làm bao tâm hồn xao xuyến, đã ru bao người vào giấc ngủ... nhưng mỗi lần nhắc tới thu, người ta lại có một xúc cảm rất riêng, rất khó nói thành lời! Thu ơi! Phong Thu Trăng thu ơi!... khuyết bóng ai một nửa Một nửa ấm yên, một nửa ái tình Một tà áo duyên môi cười xinh xắn Một gương soi trong trắng tuyệt lung linh Trăng thu ơi!... rớt lòng ai một nửa Một nửa sầu thương, một nửa u buồn Một làm thinh nghe trái đời dồn bước Một vần thơ chết lặng chờ đầu thôn Trời thu ơi… sao mây nắng xanh rờn! Không gieo gió mà người gặt tê tái Lá bay bay, cây đổ về chiều muộn Không chút mưa… hồn thơ ướt nhiều hơn…
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.