Anh đã từng đến bên em, nhẹ nhàng và ấm áp. Lịch lãm và ga lăng, cuồng nhiệt và ồn ào. Sự xuất hiện của anh náo nhiệt tới mức làm xáo trộn cả cuộc sống của em. Anh ngoai tinh vẫn cứ đứng ở đó, với nụ cười rạng rỡ, cho dù em có lạnh nhạt, có thờ ơ... cho dù em hắt hủi anh. Anh vẫn giữ nụ cười đó trên môi, bất cứ khi nào em nhìn thấy anh. Anh đã nói, nụ cười đó là dành cho em. Anh đã từng cùng em trải qua những thăng trầm của quãng đời sinh viên năm cuối, với những dự định, những hoài bão, và cả những lo lắng xen lẫn gian truân. Anh vẫn bên em, cho dù em quyết định ở lại hay ra đi. Anh vẫn luôn ủng hộ em, mọi việc làm, mọi hành động của em, anh hiểu hết. Anh đã nói anh nhìn thấy tuổi trẻ của mình trong em. Có những Hà Nội mưa tầm tã, cơn mưa cuối của tháng 5, cơn mưa đầu của mùa hạ, anh nói đó là những cơn mưa cuối cùng có hình bóng em. Những ngày chuyen tinh yeu mưa, anh thích cùng em lái xe đi dưới mưa. Ngồi trong xe, nhìn những hạt mưa rơi ào ạt xuống qua cửa kính, anh nói nó sẽ vỡ tan tành như cảm xúc lúc đó của em, vì em sắp rời xa Hà Nội, rời xa anh. Em im lặng ngồi nhìn mưa, hòa mình theo những giai điệu mang tên mưa... Ngày em rời xa Hà Nội, anh đã nói cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ luôn nhìn về phía em, nhìn về phương Nam, nơi không còn cái nắng chói chang, oi ả và bức bối như nắng hè Hà Nội, chỉ có những tia nắng nhẹ nhàng, dịu dàng. Anh nói anh sẽ đến để gặp lại em, để nhìn những tia nắng ấm áp đùa nghịch trên tóc em, để thấy sự trưởng thành của em... Ngày đó, Hà Nội không có nắng, chỉ còn lại những trận mưa tầm tã, anh gọi cho em, và em không nghe máy... Ngày đó, nơi em sống, nắng trải nhẹ và mát mẻ. Ngày đó, em hồn nhiên trong những suy nghĩ mới, với những mối quan hệ mới, công việc mới, cuộc sống mới... mà không hề biết rằng, đó là... ngày anh đi. Khi em luống cuống tìm điện thoại, run run ấn số điện thoại của anh, để khẳng định rằng những điều mình đọc được, nghe được không phải là sự thật... Nhưng, đã quá muộn... Giây phút đó, em như chết đi, tưởng như mình ngạt thở vì tim cứ xối lên những tiếc nấc. Khoảnh khắc đó, em lặng người đi, em không còn nhớ mẹ anh đã nói những gì với em nữa... Anh đã không thể trở lại, mãi mãi... Đến lúc em hiểu rằng anh đã rời xa em, rất xa... Em chợt gọi tên được những tình cảm bấy lâu em dành cho anh, nhưng khi em nhận ra, thì anh đã không còn nữa. Cuộc sống quá đỗi ngắn ngủi, phải không anh? Tình cảm chúng ta dành cho nhau cũng vậy. Em đã không trân trọng những điều đó, chính em đã đẩy anh ra xa em. Nếu có thể, em sẵn sàng trả lại hết cho anh mọi yêu thương, chỉ mong có thể được nhìn thấy anh đang sống, đang vui vẻ... Tất cả đã muộn. Vĩnh biệt anh, người đã yêu thương em...