-
Số bài viết
1.826 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
4
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi Nguyễn Thành Sáng
-
KÝ ỨC XÓT XA Thắm thoát cũng gần ba mươi năm trôi Trăng năm nào rụng rồi không trở lại Mảnh tình tàn ai hoài đeo nhức nhối Để mối sầu vời vợi nhỏ hồn bay! Chúa nhật nhớ bạn trai, tôi ghé thăm Thuở tuổi mộng, vầng trăng vừa tròn độ Gặp mừng quá! Trên phố em ôm chầm Anh Sáng tới! Ôm choàng đôi cánh nhỏ… Về đến nhà, vầng trăng ngời sáng tỏ Ngồi cận kề, kể rõ việc học hành Mới hôm qua em dành mười điểm đó Giỏi không hè? Em có xứng không anh? Em vô tư, hồn nhiên như cánh mộng Nhịp nhàng bay, trải bóng sáng tinh khôi… Rồi thời gian dần trôi theo chuỗi sống Để vô tình quên bóng thắm em ơi Về quê nhà, lao đời vào bão lớn Tôi quặt què, khốn đốn cuộc mưu sinh Vầng trăng xưa Hưu tình theo sóng gợn Trôi xa dần vào chốn lộng mông mênh! Trở lại chợ, tình cờ trưa hôm ấy Gặp lại em, bệnh phải ghé Cần Thơ Trăng năm nào, hồn mơ còn phơi phới Mà bây giờ tôi mới thấy ngẩn ngơ… Duyên đưa đẩy, kết nhau thành tình mộng Dưới mây sương quyện bóng nhạc lòng ngân Nào ngờ đâu một lần hồn tan tác Để mãi sầu duyên bạc, nát hồn trăng! Nguyễn Thành Sáng
-
NHỚ BẠN Thắm thoát thời gian lặng lẽ trôi Ba mươi năm thoáng một canh đời Phủ chôn quá khứ hồn tri kỷ Chén rượu thâm tình đã rụng rơi Có lẽ giờ nầy thân xác bạn Mục tan nhầy nhụa dưới lòng sâu Nấm mồ vô chủ nơi hoang quạnh Hay rã, xương chìm, thịt ở đâu! Từ bé, tuổi thơ cận dãy nhà Tâm tư hòa hợp, kết hai ta Chim non đôi cánh đồng bay lượn Sông nước, ngàn mây, duỗi nắng tà Thuở sắc trùng dương màu võ y Cùng nhau vun vút dưới trăng thề Khí hùng nam tử tung tay thép Trải sống thênh thang đón mộng thì! Đến lúc đường xa cùng một hướng Chí ngời sáng lộng cuốn mây sương Bởi duyên tôi bạc nên rơi lại Còn kẻ đăng trình, dặm bốn phương… Cảnh đời bỗng chốc ngàn thay đổi Chiếc áo phong trần gửi lại thôi Hai đứa quê nhà bươn bả sống Gian nan hai nẻo rẽ chia đôi Tôi giữ phận mình, thu bóng lại Bạn thì lỡ dại, bước lầm chân Tấm thân tàn tạ trôi vô định Và biến đâu rồi mấy chục năm Để tôi nhung nhớ mãi bao lần! Đốt nén hương lòng tưởng nhớ đến Lương Ngọc Tuấn bạn thân của tôi! Nguyễn Thành Sáng
-
THAO THỨC DƯỚI CHIỀU Sáng chiều, sớm tối, bóng thời gian Êm ả, nhẹ nhàng chuỗi sống mang Như nước theo nguồn, luân chuyển mãi Rồi vào xa tận cõi thênh thang Ta đến trần gian từng bước một Tháng năm thơ ấu ở trong nôi Theo dòng sửa Mẹ dần khôn lớn Chập chững đôi chân trước nẻo đời Cứ thế trôi dần theo chuỗi sống Suy tư, trầm ngắm chuyện xa xôi Con tim rung cảm rồi vương vấn Nhịp khúc tơ lòng, lúc tả tơi Và mãi thời gian không trở lại Có khi lồng lộng cánh hồn bay Khi mang héo úa bầu tâm sự Trái đắng cuộc đời nỗi lắc lay Từng bước lặng lờ trên nẻo vắng Những chiều nhè nhẹ nhớ trăng sương Những đêm buồn bã, hồn đơn điệu Vọng áng mây lờ, nhỏ giọt thương Có lúc đắm hồn trong cõi mê Đường về mộng sống trải lê thê Con tim nồng cháy tình nhân ái Với những thu buồn giọt ủ ê... Chiều nay bóng xế khuất bên đồi Trăn trở tâm hồn nỗi nhớ khơi Nắng đã tàn dần đêm phủ xuống Nghe lòng thắm thiết vọng xa xôi! Nguyễn Thành Sáng
-
TRỞ LẠI Thắm thoát thời gian qua cũng khá dài Hồn xưa cũ lần đi chưa trở lại Chốn băng giá thu hình trong vọng mãi Bụi phong trần quằn quại nắng trưa hè! Người cuốn chặt tâm tình vào quạnh quẽ Dưới đêm buồn thao thức ngắm trăng sao Mang tâm sự, mối sầu chôn hoang đảo Lặng nỗi hờn, ôm ấp chuyện ngày xưa Luôn nhung nhớ, trôi hồn về mộng thuở Nhìn dòng đời, trăn trở chuỗi ngày mai Cánh chim đơn nghèn nghẹn dưới tầng mây Hận tan tác biến hồn thành tượng đá Ai có hiểu một nỗi niềm tơi tả Vạn cung sầu kéo lại, liệng xa xôi Mảnh tàn hồn trầm lặng giọt sương rơi Đêm cô tịch rã rời ôm tuyết giá Nhìn giã dối, hận thù thành xa lạ Trả cuộc đời, lui gót, lặn chìm sâu Để không nghe, không thấy cả ngàn đau Nỗi thống thiết, tang thương dòng thế sự… Sa mạc hoang, ba mươi năm lữ thứ Ngày hôm nay ánh cũ đã quay về Giữa đêm sương ngửa cổ uống trăng thề Nguyện với đá, tìm lại hồn kẻ sĩ Tình đã vẹn, giờ đây ta lau lệ Cánh chim trời đã định hướng về đâu Kể từ đây trải bóng dưới ngàn sao Thuyền lộng ánh trên dòng xuôi gợn sóng! Nguyễn Thành Sáng
-
TÌNH MỘNG (2) Giữa độ trưa hè, cơn nắng cháy Mang niềm ảm đạm cánh thu bay Tâm tình, ý sống vương sầu héo Như áng mây lờ lững đó đây! Trơ trọi mảnh tàn trong giá lạnh Nỗi buồn lặng lẽ dưới chiều đông Hồn trôi xa vợi, ngàn tan tác Chìm đắm u hoài trước bão giông Từng đêm thao thức dưới mây sương Trống vắng tâm hồn, nỗi vấn vương Thả bóng vọng xa rồi khắc khoải Nhớ xưa chuỗi mộng, tắm trăng thương Những đêm nhấp nhố trên dòng nước Một chiếc thuyền đi giữa sóng ngàn Gió lộng cuồng phong vùn vụt thổi Cơ hàn, manh áo chẳng hề than! Biết bao kỷ niệm ngàn yêu dấu Và cũng bấy lần với nghẹn đau Dưới bóng hoàng hôn chiều đổ xuống Tiếng lòng điệp khúc nhịp lao xao… Tôi đã gặp em giữa nắng hè Khi lòng nhàn nhạt, thả sầu bay Nơi ai cũng lạnh hồn sương phụ Rồi quyện tơ tình, vạn đắm say Ngày tháng dần trôi dưới ánh hồn Niềm thương, nỗi nhớ thắm gần hơn Cảm như biển hẹn từ muôn thuở Thuyền mộng ngàn năm trở lại vờn! Nguyễn Thành Sáng
-
CƠN BÃO LÒNG Đã nhiều đêm, hằng giờ ngồi thao thức Dưới mây mờ, nhung nhớ đến hồn trăng Thả tâm tư trong uất nghẹn trào dâng Tiếng hoang dã vạn lần gầm thống hận! Ta hận ta vì sao luôn lận đận Tấm thân tàn lại vướng bận sầu ai Nhìn cuộc đời bằng rực ánh men cay Để lặng lẽ đoạn đoài thân cánh gãy Những chiều buồn với nỗi niềm tê tái Phố thưa người, lặng lẽ cánh hồn sương Không gian nầy như gom lại sầu tương Ngàn sỏi đá, gập ghềnh, chân rướm máu Bao trưa hè sục sôi hờn giông bão Sao ngươi về chao đảo phủ tai ương Cho tim ta tan nát, ướp sầu vương Rồi tơi tả trên đường quăng sọt rác! Những chiều thu, hồn trôi vào lệ nhạc Nhịp ngân nga khóc chết những vàng rơi Nhìn tức tưởi, ngàn thương trôi diệu vợi Mà thấy sầu rụng rã, phủ rong rêu Thấy cô độc, trơ trọi dưới ráng chiều Chân mệt mỏi đi, nhớ từng kỷ niệm Tất cả hôm nay đã cuốn vào tẩn liệm Ôm mối hờn đối mặt với cuồng phong Tấm chăn thương giờ đành thả trôi dòng Bao lưu luyến từ đây đành gói lại Mảnh hồn tàn lao vào cơn mệt mỏi Chút ánh đời lấp loé tận xa xôi! Nguyễn Thành Sáng
-
THU ĐI ĐỂ MỐI SẦU Thu thắm giờ đây đã khuất rồi Cánh hồn lai láng cũng dần trôi Khu vườn đọng lại bao tơi lá Lãng đãng gợi buồn những xác rơi! Một thuở ươm trồng bao nhớ nhung Để nay lưu luyến, nỗi bâng khuâng Bao nhiêu xanh sắc phơi màu thắm Là bấy dòng thương, tích tụ hồn Hôm nào sóng gợn vẽ lên tranh Níu gió phương xa đến lại gần Lẩy nhẹ héo tàn bao cuốn lá Trầm nhìn lả tả rụng năm canh Dẫn nhựa vào cây mỗi phút đầy Chờ cho óng mượt nét trang đài Chuyển thân thanh thoát hừng theo gió Trải dáng ngọc ngà rực nét say! Khép đóa hương xuân tựa ánh màn Thẹn thùng, e lệ với trăng vàng Lời yêu tha thiết em mong nói Ngại cánh mây ngàn phủ bóng thanh Giờ buồn da diết, nhớ ngày thu Có trái tim sầu quyện ám u Muốn gửi hồn nầy về diệu vợi Nhưng đường thăm thẳm tịch xa mù… Đông lạnh ngàn phương đã kéo về Thu tàn nhè nhẹ duỗi chân đi U hoài chiếc bóng ôm thầm lặng Vọng mảnh trăng tàn dạ tái tê!... Nguyễn Thành Sáng
-
THỔN THỨC TRỜI ĐÔNG Trời loáng thoáng hơi bay nghe trở giá Một chút gì canh cánh chảy vào tim Bởi gió đông nên chăn đắp, phủ rềm Hay trống vắng nên len băng vào cơ thể! Còn đâu nữa trăng soi trên sóng bể Rã ảnh hình rồi tụ lúc dòng êm Đâu thênh thang lồng lộng giữa màn đêm Quấn thao thức ngồi xem mây lờ lững Buổi hừng đông đưa bàn tay ra hứng Giọt sương sầu nhẹ nhỏ xuống hàng rêu Để lặng nghe hồn lạnh cất lời kêu Sao đơn độc, đìu hiu trôi lặng lẽ Những chiều tà ngắm khung trời quạnh quẽ Nghe nhớ nhung lai láng vọng xa xôi Rồi nhẹ nhàng cung điệp khúc à ơi Đưa cảm xúc đầy vơi vào tâm sự…! Ôm tất cả kết lại thành hồn tứ Thả không gian, êm ả với mây sương Dạt dào theo sáo thổi đến ngàn phương Trên sóng nước, nẻo đường phơi sáng tỏ… Thế mà giờ thu tàn, lòng vò võ Chuỗi thẫn thờ, ảm đạm kéo về đây Để gió ngàn một thuở rực men say Nay xa xót, u hoài mang nỗi nhớ Ta cuốn mình, lặng ngắm mảnh trăng trơ Tìm thanh thản tháng ngày trong giá rét Hồn quyện mãi vào thơ nguồn mãnh liệt Há khung buồn, da diết có hề chi!... Nguyễn Thành Sáng
-
TẤC LÒNG EM Em đã nghe những lời anh mới nói Vướng chút buồn rười rượi ở con tim Nhìn trăng trong dìu dặt toả êm đềm Thêm chút nữa qua đêm rồi lịm tắt! Để hồn sương đôi ta mang trầm mặc Tiếc ánh vàng một thoáng đã tan phai Ôm nỗi niềm thao thức tới ngày mai Trải vương vấn, u hoài theo chuỗi nhớ Nhưng anh ơi! Đèn nào luôn sáng tỏ Chẳng khi mờ, lụn tắt lúc tàn canh Cây nào mãi vươn vượt với hàng xanh Không khô héo, rụng cành về cát bụi! Nước nào chẳng bốc hơi khi nắng rọi Và cầu nào chẳng có lúc phải trùng tu… Bóng thời gian năm tháng có chiều thu Thì phải có sầu ưu theo tạm giả Chỉ thoáng qua chớ anh đừng buồn bã Bởi yêu đương, hồn đá của ngàn năm Dẫu cuộc đời khuất nửa mảnh trăng thanh Dãy lóng lánh mãi còn trên biển ái Tấm thân nầy phù vân trong hiện tại Còn tấc lòng tha thiết trải mây sương Vạn thâm tình, nghĩa sống ngộp trời thương Chiều êm ả trên đường về gối mộng Trăng héo gầy không còn phơi ánh lộng Nhưng còn đây gió thổi nhẹ ngân nga Còn âm vang dĩ vãng cuốn hồn ta Thì vẫn đẹp anh à! Đừng lo nghĩ! Nguyễn Thành Sáng
-
CÕI MỘNG YÊU THƯƠNG Đêm trăng sáng tỏ lắm rồi Nghe lòng vương vấn, bồi hồi nhớ em Tâm tư dào dạt nỗi niềm Trôi theo gió lộng, cuốn rèm ánh nay! Nhớ khi thao thức buồn cay Ước ao năm tháng chuỗi ngày thảnh thơi Thả lòng ngân tiếng à ơi Vui cùng hồn mộng một đời tâm can Dẫu cho biển sống gian nan Dòng đời sỏi đá, ngập tràn lo âu Yêu đương xoa dịu mối sầu Vơi đi héo hắt, xóa màu lâm ly! Thời gian thắm đượm tương tri Cùng chung gối ái, những gì trao thương Quấn thành hồng sợi tơ vương Trải bầu óng ánh, lót đường dịu êm Cho nhau ấm áp môi mềm Nhẹ đưa quạnh quẽ về miền phôi phai Hướng về diệu vợi nhớ ai Ngân nga điệp khúc trang đài óng tơ Khung trời lẻ bóng chơ vơ Vọng nơi xa có trăng thơ ngọt ngào Từng canh gió thổi xôn xao Thương thương, nhớ nhớ lần vào cõi mê! Nguyễn Thành Sáng
-
TIẾNG LÒNG CỦA ANH Trời đêm nay, ánh vàng soi vằng vặc Trong vòng tay, em thật thắm làm sao Lời yêu đương non nỉ đượm từng câu Như dòng suối ngọt ngào reo bến mộng! Nhưng em ơi! Đã quá nửa dòng sông Vầng ánh tỏ cuốn xa về bóng hạ Một chuỗi đường thăng trầm trên sỏi đá Phút giây nầy rệu rã mảnh trăng xưa Từ bây giờ dõi mắt hứng canh khuya Ngắm chiều lặn, thả lòng bay diệu vợi Canh bạc đời nay như đà cạn túi Chỉ tháng ngày thui thủi đếm thời gian Thuở xa xưa gió thổi vén màn trăng Chim vỗ nhịp bay dần lên mây bạc… Đã qua rồi, thu về ôm khoảnh khắc Gói hồn tàn kỷ niệm với phai phôi! Là tất cả những gì anh muốn nói Ráng chiều tà, bóng tối đến gần ta Vầng thái dương ngày một khuất dần xa Bao cánh mỏi lần quay về tổ ẩn Cây xanh xưa nay phủ dầy bụi phấn Ngọn thênh thang đã lẩn khuất sau đồi Thuyền vươn vượt giờ lờ lững xuôi trôi Đàn êm ả một thời nay héo hắt… Còn đâu nữa vầng trăng thanh dịu mát Sáng long lanh tỏ rạng giữa trời đêm Đâu sáo diều gửi gió tiếng ru êm Đâu rượu ấm, môi mềm khi nốc cạn Để tặng em, một tình yêu nồng thắm! Nguyễn Thành Sáng
-
LỜI NON NỈ CỦA EM Anh yêu hỡi! Trên khung trời vòi vọi Ánh trăng tròn đang rọi xuống trần gian Trải cánh hồn nơi cõi mộng thênh thang Tắm lóng lánh, bập bềnh trên biển gió! Phút giây nầy thả bay bao trăn trở Phủ võ vàng, héo hắt bóng tình yêu Biến sắc xanh thành nhòa nhạt thu chiều Màu ảm đạm, đìu hiu tô năm tháng Trời êm ả, chuỗi vàng phơi lai láng Đẩy dãy mờ khuất nẻo đá ghềnh sâu Nâng sông thương, biển ái ngập vùng cao Cho thuyền mộng đi vào tim thổn thức Em ngây ngất qua từng giây từng phút Trong vòng tay ấm áp của tình anh Thấy trở hồn quay lại thuở ngày xanh Ngàn cảm xúc, lan nhanh từng thớ thịt! Mơ màng xa, bóng cây ôm mù mịt Nghe côn trùng rả rích ở đâu đây Gom tất cả âm, ảnh lại cho đầy Gửi gió cuốn bỏ xa về nẻo vắng Cho ánh trong loang ra thêm ngàn thắm Để yêu đương say đắm trải mông mênh Tan loãng dần theo thắt, nỗi buồn tênh Với tàn tạ linh hồn nơi cõi chết Anh yêu ơi! Đêm nay ta quên hết Bao ưu buồn, đau khổ cuộc trầm luân Vút hồn yêu lên cảnh giới thượng tầng Một đêm nhé! Vạn lần nhung nhớ mãi! Nguyễn Thành Sáng
-
LỜI CỦA HAI CON TIM Anh ơi! Đêm nay thức dưới trăng trơ Hồn đôi ta bay dần vào không ảnh Sưởi gió trời, tắm ánh vàng lóng lánh Rửa trôi đi canh cánh nỗi ưu phiền! Để mai nầy sóng dập vỗ thuyền duyên Rung lắc mạnh, hồn em đây chới với Nhớ mộng đẹp trên khung trời vòi vọi Mà phôi phai nhức nhói cảnh sầu cay Dẫu nghìn trùng vẫn sống được hồn say Vươn qua đỉnh, vi vu bầu lộng gió Trên không trung quay vòng về vạn thuở Nhịp cung tình nối lại khúc đàn xưa Còn bây giờ! Anh hỡi! Giữa bốn mùa Em lạnh lắm, trăng lùa qua ngõ cụt Vẫn ảm đạm bước nẻo đường heo hút Mảnh hồn vàng đã gửi chốn xa xôi!... Anh đau lòng nhìn chốn ấy buồn tơi Em héo úa, cuộc đời trong thắt thẻo Khúc tiêu sầu từ xa như gọi réo Nát tim nầy, tơi tả lắm em ơi Biết làm sao níu được mảnh trăng trôi Làm sao cạn bao lời thương với nhớ Trải chăn êm đắp lạnh hồn trăn trở Nửa độ hoa vò võ dưới mây che… Tôi thấy như ăn ớt nồng cay xé Tiếng yêu đương chỉ khẽ với riêng mình Biển sóng cồn đang dập bóng trăng xinh Ngóng chờ lặng, hồn tình đan kết lại! Nguyễn Thành Sáng
-
MỘNG HỒN TRÔI Hồn thương ơi! Từ xa em vọng lại Khúc tiêu buồn, tê tái cõi lòng anh Dưới ráng chiều mây nhạt phủ mờ xanh Nghe da diết, quẩn quanh niềm trăn trở! Muốn dang tay hốt vầng trăng sáng tỏ Trải về em để đuổi bóng mờ đen Mà xa xôi, tít tận chốn trời đêm Đành day dứt, tim sầu ôm nỗi nghẹn Lửa hương yêu tháng ngày ta vun vén Bằng hồn trăng, ánh quyện rải trời mây Lan tỏa về hoa lá với ngàn cây Cho kết nụ, đâm chồi phơi tuế nguyệt Có đôi lúc thâm trầm mang tha thiết Cũng khi buồn chẳng biết nói sao hơn Dòng suối ngọt theo ngõ ngách man mơn Rồi tụ lại, gom về sông tình mộng! Từng đêm sương gió trăng say lay động Rượu chun đầy kết bóng vút tầng mây Giữa không gian ngây ngất thả hồn bay Đẩy bóng tối đọa đày rơi khuất nẻo Nhưng em ơi! Lòng anh như thắt thẻo Bởi cây trồng, tưới nước để mà xem Khi phong ba, tơi tả cuốn thân mềm Chỉ xa xót, không đem vào giữ được Nhìn sông xanh lững lờ ra phía trước Chiếc thuyền đời vẫn lặng lẽ mờ khơi Mà sao như bến dừng nơi diệu vợi Nhịp cung đàn rười rượi kéo hồn trôi! Nguyễn Thành Sáng
-
NỖI NIỀM CỦA EM Anh ơi! Chuyến xe đời đi trật bến Chiếc rịch tàng, èo uột chở em đi Giữa trưa hè chết máy, tấp vào đê Hứng bỏng cháy, đường về ôi! hụt hẫng! Nửa chừng xuân ôm cảnh đời lận đận Cả bốn bề gió lộng, cuốn hồn than Rơi chơi vơi, trống trải chốn mông mênh Nhìn đồng cháy xác xơ giăng khắp nẻo Ánh trăng lòng ngày xanh từng gọi réo Dưới đêm sầu, lạnh lẽo cảnh cô đơn Nghe dế mèn non nỉ nấc từng cơn Buồn nhiều lắm, ôm hờn, anh có hiểu? Còn đâu nữa vầng dương xưa trải chiếu Thuở đầu đời ôm ấp mộng lòng say Tuổi hồn nhiên chẳng vướng cánh heo may Vô tư lự ngập đầy thơ với mộng! Có ngờ đâu chim chơ bay lạc bóng Để giờ đây khóc hận chốn mờ đen Uống khuya tàn, ăn tiếng của nhóc nhen Nằm cát bụi, phủ sương thay chăn đắp… Cõi bồng bềnh hồn đôi ta đã gặp Người chiều thu, kẻ vấp bước chân đi Hướng trời xanh nốc cạn chén trăng thề Lời ước nguyện đá vàng nung nấu dạ Thế mà sao lòng em luôn buồn bã Bởi sóng cồn, biển cả, cánh thuyền trôi Cũng đêm về giá lạnh với sương rơi Vẫn lặng vắng, hắt hiu, chiều lá rụng! Nguyễn Thành Sáng
-
MẢNH TRĂNG GẦY Hồn thương ơi! Lửa lớn, vài ly nước Rưới giọt vào nào tắt được là bao Khi nỗi niềm u uẩn chuyển hanh hao Loáng thoáng nhẹ làm sao tan bỏng cháy! Em thui thủi từng ngày vương tê tái Ôm mối sầu, lặng lẽ kết dòng châu Hằng khát khao, nhỏ lệ dưới canh thâu Buồn héo hắt, tim đau quay dĩ vãng Có đôi lúc rơi tận cùng hố chán Khẽ đứng lên leo thẳng đỉnh đồi cao Cố đưa tay kéo níu bóng ngàn sao Hốt chút ánh tạm soi trong nẻo tối! Những chiều buồn, hồn em trôi diệu vợi Thả lững lờ mặc gió thổi đong đưa Mang mộng ước theo mây về vạn thuở Tìm hồn nhiên sống lại tuổi ngày xưa Chuỗi thơ trăng bướm lượn vòng khung cửa Rồi nhởn nhơ êm ả đến vườn xuân Sáng giỡn nắng hồng, trưa vờn lơ lững Chiều đậu cành, đêm chập ánh châu sương Em ơi! Làm sao cho cạn tiếng thương Làm sao xoá hết đoạn trường em đi Cho mai nầy em trải cánh hồn phi Bay trở lại mộng thì xưa năm cũ… Anh xót xa, nhìn trăng gầy héo rủ Vướng đỉnh đồi che phủ mảnh thanh tao Muốn dang tay ôm ái vút tầng cao Trên thượng đỉnh cho nhau ngàn êm ả Để mai đây hồn thương vơi buồn bã!..... Nguyễn Thành Sáng
-
RU EM NGỦ Em lạc bước đi vào con đường nhỏ Dọc hai bờ cây cỏ rạp âm u Cuối con đường heo hút bóng chiều thu Chìm băng giá, sương mù giăng kín nẻo! Em trơ trọi, độc hành, hồn gọi réo Với nỗi sầu ảm đạm cuốn mờ đen Anh ở đâu? Anh hãy lại tìm em Đưa ra khỏi đìu hiu về bóng sáng Để được thấy vầng đông vừa ló rạng Nghe chim ca ríu rít giữa trưa hè Ngắm chiều tà dìu dặt gió đong đưa Đêm thưởng thức trăng lùa tơ óng ánh! Em khát khao với nỗi niềm canh cánh Đếm thời gian buồn bã cảnh cô đơn Muốn quay chân trong bóng tối chập chờn Tìm lối rẽ, thoát mây trùm ngõ cụt… Hồn yêu ơi! Lòng em đang điệp khúc Tim đã nghe xúc động tận tâm tư Thương cánh hoa nửa độ phải chìm thu Rơi hoang lạnh, sương mù nơi cõi tịch Để sắc hồng ủ ê trong mờ mịt Rã hương xuân theo cung oán sầu cay Hứng lá vàng rơi rụng đậy men say Chuỗi thầm lặng đọa đày ôm lặng lẽ Nhớ đến ai với tháng ngày quạnh quẽ Nghe niềm thương lai láng tận tâm tư Quấn tình trăng vào nét chữ, hồn thơ Về ái mộng, ầu ơ ru em ngủ!... Nguyễn Thành Sáng
-
MỘNG TIÊN. Giữa khuya vắng lặng vút trời xanh Vượt khỏi tầng cao đến cõi lành Phơi phới tâm hồn xem cảnh ấy Dạt dào lan nhẹ tấc lòng anh! Từ xa dìu dặt phía bên kia Tiếng thổi vi vu tợ gió hè Khẻ lướt đong đưa vào cạnh má Mơn man, êm ả, lắng lòng nghe Bên nầy thoang thoảng tiếng đàn êm Trải khúc thanh thao phủ nguyệt thềm Lất phất, bay bay hàng cánh mỏng Sắc hồng say đắm tỏa nồng thêm Lặng ngắm tâm tư ngân nhịp hiền Phải chăng đây cõi mộng cung tiên Sao như phảng phất hương hoa lá Lóng lánh sương trăng, nét diệu huyền! Quay hồn đọng lại nghĩ về ta? Loáng thoáng mơ màng nghĩ chẳng ra Như sóng điệp trùng trên biển biếc Cuộn lên rồi biến, cuốn về xa… Bỗng đâu trôi lại ánh thanh bông Lan tỏa quế hương đượm thắm nồng Cả chốn trần gian đều phải lạ Giai nhân tuyệt sắc vạn khuôn hồng Ngọc đưa, tôi nắm, kết thành duyên Vạn ái, ngàn ân, ngất mộng tiên Hoa nở ngập tràn, loan phụng thiết Tận cùng tuyệt đỉnh giấc thiêng liêng Âm vang đâu đó kéo vầng hương Băng giá phủ tràn mặt nước gương Một giấc vu sơn tình nguyệt náo Trọn đời mãi nhớ một hồn thương! Kỷ niệm giấc mơ Thuở xuân! Nguyễn Thành Sáng
-
TÂM SỰ VỚI HỒN YÊU Tình ơi! Dưới trời nay, hồn trầm mặc Tiếng yêu đương réo rắt nhịp cung đàn Đưa nhẹ nhàng, âm hưởng cuốn mây giăng Trôi theo gió xuôi dần về không ảnh! Muốn trải lòng quấn bóng của khung xanh Mang khúc nhạc thênh thang về diệu vợi Khi hồn thương có xót xa mòn mỏi Mà ngắm nhìn, vơi bớt nỗi ưu phiền Tôi yêu em bằng tấc lòng xao xuyến Bằng hồn tình lai láng đọng bờ môi Bằng ngàn thương kết lại tiếng mình ơi Ôm ấp mãi một đời luôn nỗi nhớ Dẫu biết rằng trăng nay vơi vầng tỏ Với thời gian vò võ dưới mây sương Và thức thao trên đường vô định hướng Cùng sầu thu bàng bạc mãi đong đưa! Nhưng ái tình nơi tôi ôm vạn thuở Yêu hôm nay, yêu vạn kỷ thời gian Yêu trăng gầy, yêu luôn mảnh tròn trăng Mặc nhận cả gió lành hay phong vũ… Trời hôm nay vi vút gió cuối thu Nghe dào dạt tiếng lòng thương với nhớ Bao lá héo cuộn mình phơi vàng võ Như một lần chuẩn bị khúc ly tan Để mai nầy rơi rụng dưới trời xanh Rồi chuyển hóa chồi non đang ủ nụ Hồn yêu ơi! cứ trải lòng héo rủ Tả tơi rồi bật thẳng hướng vầng trăng! Nguyễn Thành Sáng
-
GIẤC MƠ TÌNH Tôi lơ lửng nhẹ bay cõi thượng tầng Giữa bốn bề vắng lặng, gió vi vu Không đất, đá, suối nguồn, cây, cỏ, thú Chẳng biển, đồi, thác lũ, nước sông xanh! Hồn lâng lâng, sảng khoái khúc tiêu ngân Chân trôi bóng trên sương mờ mây khói Phía cánh trái, ánh thoáng loang rọi tới Ngàn vì sao vời vợi điểm đêm đen Bên cánh phải cung hằng ai vun vén Bức màn hồng lất phất gió đong đưa Giường ngọc thạch tợ long sàng vua chúa Cung ái tình muôn thuở ngát men hương Quay nhìn qua phía trước, áng mờ sương Trôi chầm chậm về tôi rồi dừng lại Ảnh giai nhân! Chưa từng trên cõi thế Họa sĩ tài, được vẽ ở trần gian! Tơ lụa xanh quấn lấy vóc ngọc ngà Dòng suối biếc long lanh ngàn sắc thắm Cánh dọc dừa trên đôi hồng say đắm Khuôn trăng đầy óng ánh sắc pha lê Thoang thoảng nhẹ tỏa lan hương nguyệt quế Suối ngọt ngào âu yếm gửi về ai Trao cánh ngọc, tôi nắm lấy bàn tay Cùng quyện bóng soãi dài về cung mộng Đôi hồn quyện, dạt dào theo gió lộng Trên long sàng tuyệt đỉnh giấc Vu Sơn Gió lùa trăng êm ả nỗi man mơn Từng điệp khúc quay tròn trong ngây ngất… Chợt tiếng khua, giật mình choàng tỉnh giấc Thì ra mơ, vừa cạn chén hồng tiên Mấy mươi năm mãi nay còn lưu luyến Chỉ một lần, xao xuyến suốt thời gian Phải chăng em nhung nhớ, gặp hồn lang! Kỷ niệm một đêm mơ thuở tuổi xuân! Nguyễn Thành Sáng
-
TÌNH MỘNG Hồn yêu ơi! Thắm thoát đã hai mùa Trăng tình ái nhẹ đưa ta vào mộng Giữa không gian bốn bề giăng gió lộng Dãy mây ngàn trải bóng tận xa xôi! Từng đêm mơ dào dạt uống trăng soi Tim ngân nhịp, điệp lời thương, nỗi nhớ Bao lưu luyến, hướng khung trời diệu vợi Gửi tấc lòng thắm thiết đến trăng sương Có những chiều thả bóng phủ bên đường Nghe thao thức, vọng đưa thời gặp gỡ Đêm u ám, chập chờn lay ánh tỏ Em thẫn thờ, vò võ dưới thu phong Anh thuở chìm tuyết trắng ướp hồn đông Quấn băng giá, hắt hiu, nhìn chốn lạ Hai bóng ảnh cùng một dòng tơi tả Khúc tiêu buồn rỉ rả gió đong đưa! Trăng soi vầng lóng lánh ánh ngàn xưa Ngân rung cảm dẫn ta về bến mộng Chiều tắt nắng, âm vang xa đồng vọng Tiếng mình ơi! Xúc động! kéo về tim Say men tình lâng lâng niềm xao xuyến Rượu hồng đào cạn chén dưới đêm sâu Tìm phai phôi u ẩn cuộc bể dâu Sưởi ấm lửa tan đêm dài lạnh lẽo Hồn thương hỡi! Có phải xưa gọi réo Tiếng cung đàn hai nẻo rã ly tan Cuốn mảnh sầu tê tái nhớ tình trăng Được tỉnh giấc, trôi dần về thiên kỷ! Nguyễn Thành Sáng
-
SẦU TIỄN BIỆT Ôi chẳng ngờ! Lại có buổi chiều nay Phút tao ngộ tràn đầy cơn xúc động Đoá hoa hồng cùng tôi thời trải bóng Dưới trăng thanh lồng lộng gió hương say! Hai mươi năm đã chết hiện về đây Đang sùi sụt, u hoài trôi suối lệ Em đau thương, em quại quằn kể lể Chuyện ly tan, tơi tả mảnh hồn xinh Lịm đời theo vất vả cuốn thân mình Tim rụm rúm, hằn in, ôm kỷ niệm Mang hình hài sậy khô phơi sắc tím Giữa hai mùa nắng cháy với thu đông! Mộng tình xưa vương vấn thả trôi dòng Nhìn con nước chuỗi ròng phơi sắc sẩm Cặp mờ nhạt đưa xa về chốn thẳm Quấn thu sầu héo hắt thả thời gian… Em Lan ơi! Em của ánh trăng xanh Thuở năm xưa bao lần làm xao xuyến Trái hồn tôi ngân nga rồi kết quyện Cùng ai kia êm ả dưới mây ngàn Thế mà nay đá nát phủ mơ tan Nỗi thống thiết, võ vàng đeo buồn bã Đôi suối biếc ngày xưa rơi lã chã Giọt sương tàn nhòe nhoẹt khắp vành mi… Muốn ôm em chấp lại cánh hồn phi Lại chợt nhớ đường đi giờ đã cụt Gió xoay vần chuyển mình trong giây phút Nghẹn tạ từ tiễn biệt mảnh trăng xưa! Nguyễn Thành Sáng
-
ƯỚC VỌNG SAU CÙNG Anh yêu ơi! Cứ ngỡ suốt cuộc đời Con nước chảy qua bờ không trở lại Tập trang thơ ủ ê, đầy nhức nhói Sẽ nỉ non, rười rượi đến tận cùng!... Em cô độc nỗi lòng ôm xưa mộng Cố phôi phai nơi cảnh vắng chiều thu Thả hồn mình vào mộng mị nhàn du Tìm gặp gỡ được ai nơi chốn ấy Cho con tim buộc nỗi niềm tê tái Phải tím bầm, khô khốc tháng năm đưa Được thắm lại, ngân nga tình vạn thuở Của ngày nào ánh tỏ cuốn hương mơ! Nhưng anh ơi! Đêm đen phủ bốn mùa Luôn che lấp cây sầu từ dạo gãy Khung trời đau em chưa từng được thấy Chỉ héo hon siết lại bóng thời gian… Chiều hôm nay gặp lại ảnh hình lang Nghe xúc động, bàng hoàng trong nỗi nghẹn Bầu mộng ái ngày xưa vần vũ quyện Em khát khao trong vòng ngực anh yêu Chợt tỉnh ra giờ cũng đã xế chiều Con thuyền cũ buồn hiu trên dòng sẩm Thuở nào chèo đưa hồn vào mộng thắm Đã vỡ toang, trôi giạt, khuất sông xanh… Anh Sáng ơi! Em nhớ mảnh trăng thanh Nhớ kỷ niệm dấu yêu cùng anh mãi Một linh hồn trọn đời ôm quằn quại Mong tình tàn sống lại kiếp lai sinh! Nguyễn Thành Sáng
-
LỊM TẮT. Lần thứ ba em lại đến gặp tôi Sầu ảm đạm, không lời lên tiếng hỏi Trời dạ nắng lại mờ như bóng tối Giống chiều buồn rười rượi trải âm u! Em đứng đó, liễu buồn nhành héo rủ Bao nỗi niềm trăn trở đọng bờ mi Nét hoa trăng một thuở tuổi xuân thì Nay nhòa nhạt trôi tàn rơi cõi lặng Tôi băng giá, thu hồn heo hút vắng Sắc lạnh lùng, khô rắn đá ngàn năm Bóng hình ai như lạ lẫm xa xăm Hai cực lạnh gom nằm nơi ánh mắt Có lẽ hiểu lửa lòng tôi đã tắt Chuyến xe đời đã biệt bến ngày xưa Thuyền duyên mộng trên dòng sông năm cũ Đã trôi rồi, theo lũ một chiều mưa Em đứng lâu, trọn ôm hồn một thuở Rồi âm thầm lặng lẽ nhẹ ra đi Tôi chẳng buồn bóng khuất để mà chi Khi vết máu quặn đau còn ửng đỏ Em ơi em! Hằn sâu em khắc đó Làm sao lành, sao xóa vết bầm đây Em đưa tôi lên thẳng đỉnh đầu cây Bất chợt cắt sợi dây hồng quấn buộc Em tặng tôi trọn một đêm gầy guộc Khúc Chế Linh mở suốt trắng canh thâu Trói hồn tôi bằng vạn cánh ưu sầu Biến tim đỏ thành màu đen sậm ngắt Lửa yêu đương lạnh lùng nay dập tắt! Nguyễn Thành Sáng
-
Ngỡ Ngàng Dưới Bóng Chiều Trời hỡi!... Một chuỗi dài hai mươi năm xa cách Đã chôn vùi hồn quách cuộc tình ai Lấp đá sỏi, chân đi không ngoảnh lại Sớm nhạt nhòa bóng tối mảnh trăng rơi! Bởi ẩn ức tình em nhiều nông nổi Dây tơ hồng vui buộc tợ phù vân Đoá hoa xinh rực rỡ dưới mây ngàn Em rứt bỏ một lần không nối tiếc Cánh gió xuân bao hoa hồng da diết Mong mơn man để tỏa ngát hương nồng Chẳng ngờ nay cuốn rủ giữa chiều đông Ngày ảm đạm, đêm trông trời hiu hắt Một năm trôi mang nỗi niềm buồn bã Chữ yêu đương đã tắt ở lòng tôi Trăng ái tình chỉ ngắm thoáng mà thôi Xi nê tối, phôi phai niềm ai oán!... Em Lan ơi! Cứ ngỡ em đành đoạn Chun rượu tình hất đổ chẳng màng chi Mạnh vươn tay xé nát mảnh trăng thề Nên đã cạn, chẳng hề vương vấn nữa Có ngờ đâu năm xưa em thống khổ Cánh hoa xuân tan nát bởi cuồng phong Cả chuỗi đời héo úa phủ sầu đông Ôm khắc khoải bên dòng sông quạnh quẽ Trời hôm nay dưới chiều tà bóng xế Phải ngỡ ngàng nhỏ lệ tiếc thương em Nhớ trăng xưa ánh trải sáng bên thềm Chợt mưa bão kéo đêm thành thảm đạm Sao ngày ấy chẳng cho tôi tường tận Để giờ đây khóc hận mối tình tan!... Nguyễn Thành Sáng
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.