Jump to content

lei

Thành viên
  • Số bài viết

    52
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

0 Neutral

Về lei

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  1. 1. “Rinh rinh… rinh…”- Tiếng lục lạc từ đâu đó vang vọng trong bầu không gian tối thui. “Rinh… rinh…” “Hơ… ơ...”. “AAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHH…………….”- Tiếng hét vang vọng trong bầu không gian đen tối tĩnh mịch. “Rinh… rinh… rinh…”- Tiếng lục lạc lại vang lên trong bầu không gian. Mỗi lúc một to hơn, rõ hơn. “AAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHhhhh…. Mẹ ơi!”- Tiếng của ai đó cất lên trong bầu không gian tĩnh mịch và đen tối đó. 2. Đôi bàn chân yếu ớt của nó run rẩy bước đi trên con đường làng đã quá quen thuộc. Một thời, không, không phải một thời… mà suốt cả quãng thời gian thơ ấu và gần như của cả hiện tại. Từ lúc mới chập chững biết đi và cho tới lúc trưởng thành như bây giờ. Nó đều đi trên con đường này. Ngày ngày, đều đặn… Đã có thời gian, nó nghĩ, sao con đường này nó ngắn thế, nó ngắn thế? Tại sao nó không to và dài như bao con đường khác phía ngoài kia, như ngoài thành phố. Lát gạch bê tông, đổ nhựa đường… tại sao con đường này lại chỉ có gạch nung và đất? tại sao mỗi lần trời mưa, con đường này lại nhem nhuốc bùn và đất? tại sao nó lại không sạch như những con đường đổ bê tông hay nhựa đường? Và tại sao con đường này lại toàn cây xanh, toàn những cây nhãn to đùng hàng mấy chục năm tuổi đứng sừng sững hai bên đường? Tại sao không phải là những cột đèn đường neon? Vàng khè và chói chang?... Đã có một thời nó đã tự hỏi bản thân về những điều đó. Vậy mà giờ đây, ngay lúc này, nó lại đang tự hỏi bản thân. Sao con đường này lại dài và xa đến đến thế? Tại sao nó đi mãi mà không về tới nhà? “AAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHH… Mẹ ơi!”- Nó hét lên một cách thất thanh và khốn khổ. Trong tiếng hét thất thanh của nó ẩn chứa biết bao nỗi buồn, uất ức… Nó muốn dừng lại, nó muốn tựa mình vào một gốc cây nào đó, giống y hồi nhỏ, sau mỗi lần đi làm ruộng về. Nó đều ngồi tựa mình vào một gốc cây nhãn nào đó, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang lên nắng, hoặc dần chuyển về ánh chiều tà… Và lúc này đây, nó rất muốn làm điều đó, nhưng chỉ đơn giản là ngồi xuống, và hít thở lấy bầu không khí trong lành của vùng quê yên tĩnh này mà thôi. Nó cố gắng bước đi, nhẹ nhàng, chậm dãi hết mức có thể. Bởi giờ đây, cơ thể này, gần như không còn thuộc về nó nữa. Nó không thể điều khiển hết mọi hoạt động của chính cơ thể của nó. Bầu trời về đêm, nơi thôn quê thật đẹp. Không có ánh đèn neon, không có những tòa nhà cao tầng… không có khói xe, không có xe cộ chạy ồn ào… thật tĩnh lặng. Nó có thể nhìn thấy rõ những chòm sao trên bầu trời trong lành. Nào là chòm sao Bắc Đẩu, nào là chòm Thiên Bình, nào là chòm sao Song Ngư… Nó hoàn toàn mủ tịt về thiên văn, nhưng, nó vẫn có thể nhớ và nhận ra vị trí, hình dáng của các vì sao. Bởi vì đâu, nó cũng không rõ. “Rinh… rinh… rinh…”- Tiếng lục lạc mỗi lúc một vang to trong đầu của nó. Khiến nó tỉnh giấc. Những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt của nó. Nó vẫn ngổi đó, bên một gốc cây nhãn nào đó. Đôi môi của nó run rẩy. Và những giọt nước mắt của nó lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Khuôn mặt nó nhỏ nhắn một cách kỳ lạ, và cả cơ thể của nó cũng thế. Tuy không thể nói là quá nhỏ, nhưng, so với của một thằng con trai bình thường thì một cơ thể nhỏ bé như nó là một điều gì đó rất lạ thường. Nó thấp, nhỏ bé không khác gì một đứa con gái. Và dù bây giờ, nó đã hai mươi sáu tuổi mà nhìn nó vẫn không khác gì một thằng con trai mới mười chin hay hai mươi tuổi. Incredible. Nó luôn biết khác thường, khác với mọi người, khác với những lũ bạn cùng trang lứa từ hồi còn nhỏ xíu. Nó không có một thể chất khỏe mạnh. Nó không có hứng thú tham gia các hoạt động thể chất ngoài trời. Nó luôn luôn tự cô lập mình lại một chỗ, hoàn toàn khép kín với thế giới xung quanh. Nó hoàn toàn không có bạn bè. Nó hoàn toàn cô lập. Và cô lập hoàn toàn trong chính ngôi nhà của nó. Nó sinh ra trong một gia đình đông anh em, lại là con bà vợ lẽ. Và bố của nó lại mất sớm. Nó không nhớ nổi mặt mũi, hình dáng của người đã sinh thành ra nó như thế nào? Cao gầy? mập béo ra sao? Và gia cảnh gia đình nó thì lúc nào cũng mấy bữa đói mới có một bữa no. Mẹ của nó, lận đận hai lần đò. Lần đầu tiên, ông trời như thử thách lòng người khi mà cho bà lấy chồng từ thuở hai mươi. Lấy chồng, chăm lo cho gia đình chồng, lo từng miếng cơm manh áo cho gia đình chồng từ buổi sớm tinh mơ cho tới lúc gà đã lên chuồng. Chăm lo, chịu bao cơ cực trong thời buổi chiến tranh vừa mới kết thúc rồi cho tới thời kỳ bao cấp… qua bao nhiêu năm làm dâu nhà người. Vậy mà ngót nghét hơn năm năm mà bà vẫn không sinh được lấy một mụn con. Bà lo, gia đình chồng của bà cũng lo… Và như theo lời một thầy cúng nói. Số của bà khổ cực, bà phải nhận nuôi một đứa trẻ thì mới có thể sinh con. Và rồi, như cũng theo lời thầy cúng nói, bà cùng người chồng đầu tiên đã nhận nuôi một bé gái, bị khuyết tật, và mắc chứng bệnh động kinh về làm con nuôi. Cứ nghĩ rồi mọi thứ sẽ yên ả từ đây. Nhưng ở đời, ai biết được chữ ngờ. Sau một năm, kể từ khi nhận con nuôi, người chồng của bà đã tằng tịu, qua lại với người đàn bà khác. Và sinh ra một cậu con trai khấu khỉnh. Cuộc đời của bà, biết nói gì đây?! Nhẫn nhịn, cam chịu, ngày ngày đi hái lá dâu, đi gánh rau cho hợp tác xã… Đi mò cua bắt ốc để bán, để đổi lấy từng hào lấy tiền mua gạo về chăm lo cho gia đình chồng. cho con… “Cái con chỉ biết ăn mà không biết làm. Cái loại chỉ biết ăn ngửa nằm sẵn. Cái loại không biết sinh con để cái thì còn ở cái nhà này làm gì?...” Như một giọt nước tràn ly, sau bao nhiêu năm chịu đựng khổ cực vì gia đình chồng. vì con… Vậy mà giờ đây, bà phải nghe lời mắng nhiếc như vậy từ chính miệng của mẹ chồng bà. Bà ôm con, vừa đi vừa khóc bỏ về nhà mẹ đẻ. Bà thuận tình đồng ý điểm chỉ vào đơn ly hôn của chồng bà. Bà không còn muốn bản thân bà là gánh nặng của gia đình chồng, cũng như bà không muốn bản thân mình chịu thêm ấm ức nào thêm nữa. Bà chấp nhận nuôi đứa con nuôi tật nguyền của bà. Quay lại nhà mẹ đẻ. Có lẽ là điều tốt đẹp để không phải chịu thêm những uất ức, tủi hờn. Nhưng, liệu đó có phải là sự lựa chọn đúng đắn của bà. Khi mà bà vừa phải làm mẹ của chính đứa con tật nguyền của bà, lại vừa phải làm mẹ của hai người em trai của bà đang độ tuổi trưởng thành? Một năm, hai năm… rồi ba năm trôi qua. Bà ở vậy nuôi con, nuôi em trai của mình thay cha mẹ đã mất. Người em trai lớn đến tuổi đi nghĩa vụ quân sự, bà bớt đi một gánh nặng trong một khoảng thời gian. Còn người em trai út… cũng dần trưởng thành. Và rồi cũng đi làm công nhân trong một công ty bao bì. Bà đã làm tròn bổn phận của một người chị, một người con mà trước khi chết, bố mẹ của bà đã giao phó lại. Bà đã hoàn thành nó khá tốt. Chỉ ngoại trừ bản thân bà. Khi mà giờ đây, hơn ba mươi tuổi, bà vẫn đơn chiếc… Và rồi, như đã nói, ở đời chẳng mấy ai biết trước được chữ ngờ. Và ông trời như muốn thử thách lòng người. Khi mà đưa đẩy, xui khiến cuộc đời bà gặp được bố của anh chị em nó. Người chồng thứ hai, không hôn thú. Tình cờ, mà như định mệnh. Ông là thợ phụ hồ cho một nhà hàng xóm trong xóm của bà. Không biết lý do gì mà ông đã quý mến bà, và theo đuổi bà, nó nghe mẹ nó kể lại. Ông không lịch lãm, cũng không ân cần như bà từng mong muốn. Ông chỉ đơn giản là biết cách chia sẻ với bà những lúc bà cần một ai đó để chia sẻ. Và ông biết cách dỗ dành đứa con gái tật nguyền của bà mỗi khi lên cơn động kinh. Một nỗi đau mà bà mãi mãi không thể nào xóa nhòa trong tâm trí mỗi khi nghĩ về chúng. Bà không thể kìm giữ những giọt nước mắt khi nghĩ về những lúc con gái bà co quắp, giật lên từng hồi, miệng ú ớ từng hồi như một con thú bị thương. Những lúc đó bà chỉ biết ôm, ôm con thật chặt vào trong lòng. Giữ thật chặt cho tới khi cơn phát bệnh qua đi. Và nhìn đứa con gái tội nghiệp của bà chìm dần vào trong giấc ngủ. Nhưng, những giây phút đó, cũng chỉ là khi đứa con của bà còn nhỏ. Khi nó bắt đầu lớn, bà không còn thể giữa nổi đứa bé tội nghiệp trong lòng, bởi sức mạnh, vô thức của đứa bé đang lớn cũng bắt đầu ảnh hưởng tới bà. Mỗi lần bà ôm con vào lòng, là mỗi lần bà nhận những cú đánh như trời giáng đánh vào đầu, vào tai, vào mặt, và vào cơ thể của bà. Những cú đánh đó không đủ mạnh để khiến bà cảm thấy đau đớn. Mà chính cái suy nghĩ rằng bà không thể làm gì cho đứa bé tội nghiệp đó khiến bà đau đớn vô cùng. Những bữa chay đôn chạy đáo, vay mượn từng hào để mua thuốc cữa bệnh cho con cũng không thể giúp đứa con của bà hoàn toàn khỏi bệnh… Và rồi ông đến, người đàn ông biết cách chăm sóc, vỗ về đứa con thơ dại của bà chìm vào trong giấc ngủ một cách nhẹ nhàng mà không phải gầm gừ đau khổ như trước kia. Và ông đến, động viên bà, an ủi bà mỗi khi bà buồn… Và rồi, bà sinh cho ông một người con trai, khi bà bước sang cái tuổi ba mươi. Và rồi, sau năm năm tiếp theo chung sống không giấy tờ hôn nhân, bà lại sinh tiếp cho ông một người con gái. Và rồi, khi bà bắt đầu bước sang cái tuổi hơn bốn mươi, cái tuổi xưa nay hiếm để có thể sinh con. Bà sinh cho ông một người con trai nữa, và đó chính là nó. Việc nó sinh ra đời, nhiều lúc, theo như bà nói, đó là một cái gì đó số phận đã an bài cho bà. Bà gần như mất máu rất nhiều, bà bị băng huyết khi sinh nó, trong một buổi trưa tháng tư. Bà gần như suýt mất mạng nếu như không được đưa tới trạm xá kịp thời. Và đó như là một bước khởi đầu cho số phận của nó. Một năm, sau khi sinh ra nó, người chị gái của nó, người con nuôi tật nguyền của mẹ nó cũng rời bỏ cuộc sống đầy khốn khổ này khi vừa tròn tuổi mười tám. Và, khi nó bước sang cái tuổi thứ ba, bố của nó cũng đột ngột qua đời khi đang làm việc trên tầng thứ ba của một tòa nhà. Ông đã bị ngã dàn dáo và gãy sương khi rơi từ tầng ba xuống mặt đất. Ông đã không qua khỏi khi trên đường tới bệnh viện. Và mẹ của nó, đã phải về quê nội của nó, chịu tang ba nó gần một tháng trời, bỏ mặc một mình nó với chị gái của nó ở nhà ngoại với cậu mớ của nó. Cuộc đời của nó là vậy đó. Những bước khởi đầu cho một chuỗi những thăng trầm sau này?! Bầu trời đêm mỗi lúc một trong hơn, sáng rõ hơn một cách kỳ lạ. Nó có cảm giác là như là nó đang tan biến, hòa mình vào cùng với bầu trời vậy. Nó có cảm giác, từng ngón tay của có thể chạm vào những vì sao đang tỏa sáng kia. Bầu trời mỗi lúc một gần hơn với tầm nhìn của nó. Những vì sao như sáng rõ hơn, to hơn… và làm nó chói mắt hơn… 3. “Kết quả xét nghiệm của em đều cho thấy dương tính với HIV…”- Người con gái nọ nói với chàng trai. “…”- Chàng trai đứng im, bất động sau khi nghe thấy thông tin đó. Mọi thứ, mọi thứ xung quanh như nhạt nhòa đi trong tâm trí của chàng trai. “Em cảm ơn.”- Chàng trai nói rồi bước ra về. Để lại cô y tá ngồi một mình trong phòng khám. HIV… hahahaha… HIV… Chàng trai vừa đi, vừa gọi thầm cái tên đó trong đầu. HIV… Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của chàng trai. Anh không biết là mình đang khóc vì cái gì nữa? về số phận? về cuộc đời của anh? Hay chỉ là anh đang khóc vì giờ đây, anh biết anh đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ? Anh khóc, anh khóc mà không thành lời. Và đôi bàn chân của anh vẫn cứ bước… bước đi một cách vô định. “Trời ơi!...”- Anh hét lên trong chính cổ họng của mình. Tiếng kêu than đó ai oán làm sao? Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của anh. Khuôn mặt đã phải bươn trải với dòng đời từ những buổi sớm hôm… 4. Đôi bàn chân bé bỏng của đứa bé ngọ ngoạy phía bên dưới. Và ánh mắt của người đàn ông ánh lên niềm vui sướng và hạnh phúc. Người đàn ông nhìn chăm chú vào đứa bé, một cục thịt đỏ ỏn được quấn trong cái chăn măng xô to đùng. Khuôn mặt của nó nhăn nhó, đôi môi chu ra, chóp chép, và đôi mắt thì nhắm nghiền lại… Nhìn sao mà đáng yêu biết nhường nào? Người đàn ông cứ nhìn, nằm bên cạnh nhìn đứa bé một cách chăm chú. “Anh thấy cháu bé thế nào?”- Một người phụ nữ trung tuổi hỏi người đàn ông. “…”- Người đàn ông cầm nắm tay bé xíu xinh xinh của đứa bé, nghẹn ngào như muốn khóc. “Chúa ơi!... Nó thật đáng yêu chị ạ! Nhìn nó này… Chúa ơi! Sao người có thể tạo nên một sinh linh tuyệt vời đến thế?” “Tôi biết.”- Người đàn bà nở một nụ cười trên môi. “Và sinh linh tuyệt vời đó sẽ là con của anh!”- Một câu hỏi, đồng thời cũng là một lời đề nghị từ người đàn bà. “… Yeahhh… Tôi sẽ nhận nuôi đứa bé.”- Người đàn ông hôn lên nắm tay nhỏ bé của đứa trẻ và trả lời người phụ nữ. “…”- Dường như đó là một tiếng thở dài ngắn thoát ra từ cổ họng của người phụ nữ. Khuôn mặt của bà ta như thanh thản hơn, tươi vui hơn lúc trước. Khi chưa nghe được câu trả lời từ phía người đàn ông. “Vậy chúng ta sẽ làm các thủ tục để anh có thể nhận nuôi đứa trẻ một cách hợp pháp ngay bây giờ chứ?” “… Vâng… Chúng ta có thể làm ngay bây giờ…”- Người đàn ông như không muốn rời xa đứa bé. Dáng người đàn ông cùng với đứa trẻ mất dần sau chiếc taxi. Chỉ còn lại người đàn bà, cùng với một người phụ nữ trẻ khoảng tầm đôi mươi đang đứng ngoài bậu cửa nhìn theo. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của người đàn bà trẻ. Có vẻ chị ta đang rất đau khổ như vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. “Đừng khóc nữa. Nó sẽ sống khỏe mạnh và tốt thôi.”- Người đàn bà vỗ về người phụ nữ trẻ. “… Nhưng… nếu như họ phát hiện ra sự thật thì sao? Con của con…”- Người phụ nữ trẻ khóc lên từng tiếng nghẹn ngào. “Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Chí ít là ngay bây giờ, và trong vài năm tới…”- Giọng của người đàn bà lạc đi, và có điều gì đó tội lỗi trong giọng điệu của bà. “…” “Trông anh có vẻ đang rất hạnh phúc.”- Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu hỏi người đàn ông trẻ tuổi. “Vâng… thật tuyệt vời anh ạ! Cuối cùng tôi cũng được làm bố. Cảm giác thật tuyệt vời làm sao.”- Người đàn ông trẻ nói với một niềm hân hoan. “Anh nhìn nè… Thiên thần bé nhỏ của tôi. Trông thật đáng yêu làm sao? Từ nay, tôi sẽ chăm sóc nó… Và nhìn nó lơn lên từng ngày, trường thành từng ngày một… Và rồi khi nó cất tiếng nói đầu tiên. Từ mà nó sẽ nói đầu tiên sẽ là “Ba… Ba…”. Điều đó có thật tuyệt vời không anh?”- Người đàn ông nhìn đứa bé, nâng niu đứa bé như thể nó là một cái gì đó mong manh, đáng quý biết nhường nào? “Vâng… điều đó thật tuyệt vời…”- Người lái xe mỉm cười nhìn người đàn ông. “Vợ chồng anh không thể sinh con hay sao mà phải xin con nuôi vậy?” “…”- Một thoáng giật mình, cũng như buồn lướt qua khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi. “ Dạ vâng! Chúng tôi đã cố thử nhiều cách, nhiều lần rồi. Nhưng…”- Một điều gì đó gượng gạo trong giọng điệu của người đàn ông. “… À! Tôi hiểu rồi…”- Người lái xe trả lời và đổi chủ đề nói chuyện trong suốt quãng đường đi. “Ba xin lỗi! Ba không thể nói với họ rằng. Ba là người đồng tính. Và chỉ có mình con thôi… Nhưng, ba hứa. Ba sẽ nói cho con biết sự thật, khi con lớn lên…”- Người đàn ông trẻ tuổi nhìn đứa bé, và tự nhủ… 5. Những giọt nước mưa rơi trên người thằng bé. Những giọt nước mưa lạnh ngắt trong đêm. Thằng bé lang thang, thằng bé độc hành. Và thằng bé lạc lối. Thằng bé không biết là nó đã đi như vậy, trong cơn mưa được bao lâu rồi? Nó cứ bước, và nó cứ đi. Nó không hề chủ định là sẽ đi về đâu? Đi như thế nào? Nó chỉ đi, và đi. Bầu trời về đêm, trong ánh sáng của đèn neon, những làn nước mưa như trở nên lung linh huyền ảo hơn bao giờ hết. Mưa xối xả. Mưa bất tật. Và mưa thật nhẫn tâm. Nó ngồi trên ghế đá, dưới tán một gốc cây hoa ban trắng, và cũng ngay dưới chân một cột đèn. Nó tựa lưng vào gốc cây, ngửa mặt nhìn làn nước mưa đang rơi xối xả vào mặt nó. Những làn gió thổi khiến những làn nước mưa như những làn roi, những cái bạt tai, tát mạnh vào mặt nó. Những giọt nước mưa chảy vào khóe mắt nó. Làm mắt của nó cay xè… và nó muốn khóc. Và rồi, nó cũng không thể nhận ra đâu là nước mưa, đâu là nước mắt của nó. Nó bắt đầu khóc nấc lên trong màn đêm tràn ngập tiếng gió rít, tiếng mưa rơi… “AAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHH… AAAAAAAAAAAAAA”- Nó khóc thét lên một tiếng thật lớn như để trút bỏ nỗi uất ức, tủi hờn bấy lâu trong lòng. Nó khóc, và nó cứ ngồi đó khóc, trong làn mưa đêm. 6. Hà nội. ngày… tháng… năm 2010. Nó nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Một dòng tin nhắn của một người mà bấy lâu nay nó đã không còn liên lạc. “Hi em! Em dạo này khỏe không? Đã mấy năm rồi nhì? Anh em mình không nói chuyện, liên lạc với nhau? Em có gì thay đổi không? Anh xin lỗi về tất cả. Về nhửng điều mà anh đã gây ra cho em. Thật sự, anh không cố ý… Và giờ, anh đã có con rồi em ạ! Một bé trai kháu khỉnh. Có lẽ em ngạc nhiên lắm khi biết anh có con đúng không? Nhiều người cũng đã như vậy khi nghe tin anh có con. Nhưng đó là sự thật. Anh đã nhận nuôi một bé trai. Nó rất dễ thương, một thiên thần bé nhỏ em ạ!... Có lẽ, anh nói luyên thuyên nhiều quá đúng không em? Nhưng, anh đã phải mất gần ba năm để nhận ra là anh đã sai lầm như thế nào khi đánh mất em. Và phải mất gần một năm trời, anh mới đủ can đảm để gửi những dòng thư này tới em. Bé con của anh! Dù em đã có người yêu mới hay là em vẫn còn độc thân. Thì anh vẫn luôn chúc em sống hạnh phúc, vui vẻ… và hài lòng với những gì mà em đã lựa chọn và đáng được hưởng… Anh xin lỗi!...” “Shit!”- Nó lầm bầm một tiếng sau khi đọc xong lá thư… Và những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của nó. Nó bất ngờ trước những gì đang diễn ra trước mắt của nó. Nó không hề nghĩ rằng, sẽ có một ngày nó lại nhận được tin nhắn của anh. Năm năm, liệu con số đó có quá nhiều không so với một đời người? Nó quen và yêu anh từ năm mười tám tuổi. Cái tuổi mộng mơ, đẹp nhất của một đời người. Yêu anh, nó không hề nghĩ rằng nó sẽ được gì và mất gì. Nó yêu theo đúng cái định nghĩa về tình yêu: Yêu là cho đi chứ không hề mong nhận lại. Yêu là mong cho người mình yêu luôn luôn hạnh phúc… Và… Đúng là như vậy, vì yêu anh, nên khi anh nói lời chia tay, không một lý do. Nó chấp nhận rời xa anh. Năm đó, nó tròn hai mươi tuổi. Và năm nay, nó đã hai mươi năm tuổi. Một quãng thời gian… khá dài. Những kí ức, những kỉ niệm ngày nào, như không mời mà tới. Ùa về trong tâm trí của nó. Hình dáng của anh, giọng cười của anh, khuôn mặt của anh… và những cử chỉ ngọt ngào của anh dành cho nó. Nó mỉm cười trong dòng nước mắt. “…”- Ngập ngừng trên bàn phím… Nó viết những dòng chữ đầu tiên. “Morning darling! Wow… em không biết là anh có thể cảm nhận được cái cảm giác của em đang có vào lúc này hay không? Thật khó mà diễn tả… Phewww… Em thật không dám nghĩ, anh sẽ còn nhớ tới em, sẽ gửi tin nhắn cho em như thế này đâu. Em không dám nghĩ tới, cũng như không dám mong chờ vào điều đó. Nhưng… wow… thật bất ngờ. Và càng bất ngờ hơn khi biết tin anh đã có con, một bé trai. Điều đó thật tuyệt vời, chắc ba mẹ anh mừng lắm. Cũng như vợ chồng anh sẽ rất hạnh phúc?! Về bản thân em, có lẽ không có gì thay đổi nhiều cho lắm. Vẫn độc thân à. Kể từ khi cha tay tới giờ, cũng có quen một vài người. Nhưng cuối cùng, kết quả chẳng đi đến đâu cả. Vì thế, đành ở vậy thôi. Rất vui khi nhận được tin tức từ anh. Hi vọng, anh cùng với gia đình luôn mạnh khỏe. Vui vẻ, may mắn. Và chúc bé con của vợ chồng anh mau ăn chóng lớn ha… Good luck and thank you so much!” Nó click chuột vào nút send. Một cảm giác hồi hộp, vui mừng, và hụt hẫng xâm chiếm lấy tâm trí của nó. 7. Những giọt mồ hôi nhễ nhại chảy trên khuôn mặt và tấm lưng trần của thằng bé. Nó nằm xấp trên chiếc giường trắng tinh. Hơi thở của nó có chút gấp gáp, nhưng, nó đang cố lấy lại nhịp thở bình thường. Trong tay nó vẫn nắm chặt một nắm tiền polime mệnh giá một trăm ngàn. Nó nằm im bất động. “Phù… đã thật.”- Giọng của một người đàn ông vang lên từ đâu đó trong phòng. “Ừm. Làm phát nữa rồi về.”- Giọng của một người đàn ông khác cũng vang lên sau đó. Và rồi từ phía góc gấp của căn phòng, hai người đàn ông trần truồng bước ra. “… Ý kiến được đó.”- Một người đàn ông, tóc đã hoa râm nói. “Tăng nữa, giá tiền gấp đôi mỗi người.”- Thằng bé đã đứng dậy từ lúc nào và nhìn hai người đàn ông. “Làm gì mà kinh thế em.”- Người đàn ông còn lại, trẻ hơn người kia nói. “500k nhé?”- ông ta nói với điệu bộ mặc cả. “Một chai. Không thì thôi. Người chứ có phải là sex toy đâu mà thích làm lúc nào thì làm…”- Thằng bé nói trong lúc đi qua hai người đàn ông để đi vào phòng tắm. “Không phải là sex toy. Nhưng em làm đĩ. Mà đã làm đĩ thì phải chiều khách chứ.”- Người đàn ông với mái tóc hoa râm nói. “… Em làm đĩ. Không sai. Và các anh là khách làng chơi. Các anh có tiền thì các anh muốn em chiều kiểu gì cũng được. Còn không có tiền. Các anh cũng giống như em mà thôi.”- Nó ngập ngừng trước cửa phòng tắm, và nói liền một mạch trước khi đóng cửa phòng tắm phía sau lưng. “Thằng chó. Mày vừa nói cái gì…”- Người đàn ông với mái tóc hoa râm nói lớn. “… Thôi mà anh. Chấp làm gì cái loại chỉ biết suốt ngày mút buồi cho thiên hạ kiếm tiền. Kệ nó anh ạ. Nó không thích thì thôi. Mình kiếm đứa khác.”- Người đàn ông trẻ tuổi nói. Thái độ có vẻ hòa nhã hơn đôi chút. “Mả mẹ nhà nó. Cụt hết cả hứng. Nó ví mình giống cái loại nhà chúng nó…” “…”- Nó rất muốn nói… nói những điều mà nó đang suy nghĩ trong đầu… Loại chúng nó… Loại chúng nó là loại gì? Không là người như các ông chắc? nếu không có tiền. Các ông có khác chó gì tôi. Cũng chỉ là một lũ cặn bã của xã hội. Đều bị xã hội này ruồng bỏ… Có vài đồng bạc lẻ cũng ra vẻ ta đây… lũ chó chết… Nó rất muốn nói ra những điều đó… Nhưng, nó lại không thể nói ra. Nó ngồi im trong phòng tắm, dưới làn nước mát lạnh. “Cạch…”- Tiếng cánh cửa đóng lại phía bên ngoài. “Thơm ghê! Mới xài loại nước hoa mới hả?”- Nó nhe răng cười với thằng bé. “Mày bị điên à.”- Thằng bé nạt nó. “Hôm nay không có đi làm hay sao mà lại rảnh rỗi thế?”- Thằng bé nói với nó. Lúc này, cả hai đứa đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc. Một không gian cũ kỹ, trong một ngôi nhà cũ kỹ hai tầng, trong khu phố cổ. “Mèn ơi! Có mày bị điên thì có. Bố khỉ! Hẹn người ta ra đây rồi hỏi câu hỏi ngớ ngẩn. Không thích thì tao về.”- Nó làm bộ làm tịch. “Thì hỏi cho có chuyện thôi mày. Làm gì mà… đàn bà thế.” “Tao đàn bá đấy. Thì sao nào? Mà không đàn bà, liệu mày có í ới tới tao không?”- Nó trêu thằng bé. “Hummmm”- Thằng bé cười với nó. “Lại có chuyện gì à?”- Nó như đoán được tâm sự của thằng bé, nên hỏi trước. “Ờ!...” Thế rồi, câu chuyện về hai vị khách, về việc ngã giá, và rồi cả về việc hai người khách đấy quan hệ với thằng bé ra sao? Như thế nào? Và thằng bé cảm nhận về làn đi khách này thế nào? Thằng bé đều nói với nó. Và nó, dường như có thể hiểu được những gì mà thằng bé đang cảm nhận. Mỗi lần như vậy, ngồi nghe thằng bé kể chuyện, tâm sự. Là mỗi lần nó cảm thấy nó may mắn biết nhường nào? Và nó cảm ơn số phận, cuộc đời này đã ưu ái đó biết bao nhiêu. Nó biết đến thằng nhóc qua một website dành cho dân đồng tính. Một website chuyên về hẹn hò, và sex. Ban đầu, mục đích của nó khi tìm đến trang web này vì nó muốn tìm một vài câu chuyện đồng tính liên quan đến sex để đọc, cũng như là mấy bộ film để xem mỗi khi cảm thấy buồn, và muốn giải quyết nhu cầu sinh lý. Nhưng sau một, vài lần vào trang web, lần tìm những câu truyện, bộ film… nó nhận ra thằng bé cũng thường xuyên vào comment những bộ film sex mà thằng bé xem… Nó ấn tượng về những dòng comment đầy tính nhục dục của thằng bé… và rồi nó hiếu kỳ muốn biết thằng bé là người như thế nào? Và rồi, nó contact với thằng bé. Một sự tình cờ, hay là duyên số theo đúng như lời các cụ ngày xưa hay nói về một cái gì đó khác thường, sâu đậm… Thằng bé nhận lời đề nghị gặp mặt của nó. Wow… Phewwwwwwww… nó ngạc nhiên khi nhìn thấy thắng bé ở ngoài đời. Khác xa với những gì mà nó mường tượng về thằng bé. Thằng bé không cao to, đô con, mà bé loắt choắt, mảnh mai. Thằng bé không hàm hồ, vô duyên mà rất bình dị, có phần ít nói… Và thằng bé có khuôn mặt, theo như nó cảm nhận, có một cái gì đó giống nó. Thanh thanh, mà sầu khổ… Nó còn ngạc nhiên hơn nữa khi mà hai đứa dắt díu nhau vào nhà nghỉ. Lần đầu tiên, nó vào nhà nghỉ, cái cảm giác ngượng ngùng khi bắt gặp ánh mắt của những nhân viên trong nhà nghỉ nhìn chúng nó. Vậy mà thằng bé, nó vẫn tỉnh bỏ, thản nhiên như không có gì. Và rồi, chưa hết, đi hết ngạc nhiên này, tới ngạc nhiên khác… Thằng bé khiến nó không thể nào quên được cái cảm giác lúc đó. Cái cảm giác mà bấy lâu nay, hơn ba năm kể từ ngày nó và anh chia tay, nó mới có cơ hội cảm nhận lại. sự dịu dàng, sự âu yếm đến khó tả. Trong ba năm vừa qua, không phải là nó không hề có ai, nó cũng tìm kiếm, gặp gỡ vài người, nói chuyện với vài người… Nhưng, hầu hết những người tìm đến nó, nói chuyện với nó, gặp gỡ nó cũng chỉ vì muốn sex với nó. Và khi sex… nó chẳng khác nào là một món đồ chơi trong tay họ, mặc cho họ tùy ý làm gì thì làm. Nó không còn cảm giác muốn phản ứng lại. Dù gì, trong cái thể giới này, thế giới của những kẻ bị chúa trời ruồng bỏ này, thì làm gì có cái được gọi là hạnh phúc, là tình yêu đích thực tồn tại cơ chứ?! Nó miên man suy nghĩ, hòa mình vào những nhịp điệu du dương của cái cảm xúc tình ái mà thằng bé đang dẫn dắt nó. Những cảm xúc mãnh liệt, không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả… “Em là cave.”- Thằng bé trả lời câu hỏi của nó khi hai đứa nằm bên cạnh nhau. “…”- Nó lặng think đi mất một lúc, phân vân không biết nói gì. “Làm gì mà phải ngẩn tò te ra thế. Bình thưởng mà.”- Thằng bé quay người lại nhìn nó, một tay mân mê núm vú của nó, môi của thằng bé khẽ khàng hôn lên bắp tay của nó, dần dần tiến lên nách, nơi có những sợi lông dài đen nhánh… “Sao em lại chọn công việc đó mà không phải là công việc khác? Em còn trẻ mà, em có thể đi học hay làm bất cứ nghề gì khác mà không phải nghề đó…”- Nó nâng cằm thằng bé lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dài lên trên môi của thằng bé. Nó thật sự thấy chua xót khi nghe hai từ ‘cave” từ chính miệng thằng bé phát ra. Một sự chua chát, phũ phàng… “Haizzz… Vẫn cái giọng điệu đó, thằng nào cũng như thằng nào. Toàn một lũ đạo đức giả với nhau cả.”- Thằng bé đẩy nó ra và nói. “Em không chọn công việc này, mà chính nó chọn em.” “Nguyên nhân nào khiến em làm công việc này…”- Nó ngập ngừng. “Anh không có ý muốn xúc phạm em, hay có ý gì khác đâu. Anh chỉ muốn biết lý do nào khiến một chàng trai như em lại chọn lựa công việc mà… đa số mọi người đều ghét bỏ…”- Nó nói với giọng buồn bã. Nó biết có rất nhiều nguyên nhân, lý do khiến một con người, dù nam hay nữ, sẽ lựa chọn một công việc như vậy. Nhưng, dù nghĩ vậy, nó vẫn muốn biết lý do nào khiến thằng bé, mới gần hai mươi tuổi này chọn lựa một công việc như vậy. “Nguyên nhân!? Chả có nguyên nhân nào cả. Mà nếu có, thì có vô vàn những lý do khác nhau. Anh không nghe câu nói: đừng nghe cave kể chuyện, đừng nghe thằng nghiện trình bày à?” “Anh có nghe, nhưng, không có hành động nào, kết quả nào mà lại không có một lý do, một nguyên nhân nào cả. Tất cả đều có một quy luật chung: nguyên nhân và kết quả. Và anh tin là với em, em cũng phải có một lý do nào đó thì mới phải làm cái công việc này.”- Nó kéo thằng bé vào trong lòng, ôm ghì lấy nó. Và nó có thể cảm nhận được tiếng nhịp đập của con tim thằng bé. Một cảm giác thật kỳ lạ. Cái cảm giác kỳ lạ đó, mãi cho đến tận bây giờ, nó vẫn còn cảm nhận được. Dù rằng, kể từ lần đó, hai đứa trở thành bạn bè của nhau. Không sex, không gì cả, chỉ nói chuyện, gặp gỡ. 8. Làn gió nhẹ thổi qua, mơn trớn gò má của nó. Những lọn tóc bay lòa xòa trước mắt nó. Nó ngồi chên vênh trên chiếc thành cầu cổ kính hàng trăm năm tuổi. Đôi mắt nó nhìn về phía xa xa, nhìn một cách vô định. “Một… hai… ba…”- Nó lẩm nhẩm đếm những con nước xoáy đục ngầu hiện trên mặt lòng sông. Ánh hoàng hôn dần dần mất bóng nơi phía đằng xa, khuất dưới những rặng cây, và những mái nhà cao nhấp nhô một cách bất bình thường. Bóng tối dần bao quanh lấy mọi thứ, và… Những chiếc bóng đèn đường dần được thắp sáng, cách nhau hàng chục mét. “Anh muốn ngày nào, chúng ta cũng như thế này. Cùng nhau đi dạo, và ngắm cảnh đêm trên cầu như thế này.”- Giọng nói, hình ảnh của anh, người đàn ông mà nó từng yêu hiện về trong tâm trí của nó. Cái bóng dài của anh, và cái bóng thấp lè tè của nó trải dài trên con cầu. Bàn tay của anh nắm chặt lấy bàn tay của nó, và cả hai cùng khẽ khàng bước đi, thật chậm… “Em cũng vậy.”- Nó đáp lại một cách âu yếm. “Em thật là điên rồ khi mà ra đây ngồi hóng gió. Bộ hết chỗ rồi hay sao mà lại ra đây?”- Hình ảnh của một trong những người đàn ông mà nó quen kể từ sau khi chia tay anh. “Đẹp thật nhỉ? Nhìn thật là lãng mạn làm sao? Ước gì ngày nào chúng mình cũng đi ra đây như thế này anh nhỉ?”- Một cậu nhóc, nhỏ tuổi hơn nó nói trong một lần nó dẫn cậu nhóc đi chơi và ra cây cầu hóng gió. Mọi thứ đến rồi đi, thật nhanh chóng, nhẹ nhàng. Có những thứ nó đến thật nhanh, mà đi cũng thật nhanh, chẳng để lại một chút ấn tượng hay tổn thương gì. Nhưng cũng có những thứ nó đến thật nhanh mà đi cũng thật nhanh, và nó cũng để lại những ấn tượng mãi không thể xóa nhòa… “AAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHH”- Nó gào thét thật lớn trong màn đêm tĩnh mịch. 9. “Tôi… T… Em xin lỗi! Nhưng em không thể tiếp tục như thế này được…”- Giọng của người đàn bà thật yếu đuối làm sao. “… Không… Chính anh mới phải là người nói lời xin lỗi! Anh… thật không xứng đáng để em tha thứ…”- Giọng của người đàn ông cũng thật khổ sở. Không gian căn phòng như đặc quánh lại, sền sệt như một món súp, một món súp mà không ai trong hai người đang ngồi trong căn phòng có thể thưởng thức được. Một món súp có tên là nỗi đau. Một món súp mà thành phần chính của nó là sự cam chịu, sự chịu đựng, sự giả tạo, của sự tha thứ, của sự ân hận… Và thành phần quan trọng nhất, thành phần chính của món súp đó là sự bất hạnh. Người đàn bà ngồi úp mặt vào lòng bàn tay, còn người đàn ông thì ngồi ngả người ra sau ghế. Cả hai im lặng, im lặng một cách khó chịu, cũng như khó thở. Cả hai đều chờ đợi, chờ đợi người kia lên tiếng trước… “…” “…” Từng người, từng người một cứ chuẩn bị nói một câu gì đó, bỗng như có cái gì đó chặn ngang cổ họng, khiến họ không thể nào nói ra điều mà mình muốn nói. Họ nhìn căn phòng, họ hít thở, và rồi họ nuối tiếc. “Em…” “Anh…” “…” “Anh xin lỗi! Đáng lẽ, em xứng đáng có một gia đình, một người chồng tốt và xứng đáng với em hơn là anh… Anh thật sự rất xin lỗi!”- Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng. “Không! Anh cũng vậy. Đáng lẽ anh phải được sống hạnh phúc hơn là phải chịu đựng chung sống với em suốt quãng thời gian qua. Chỉ vì em ích kỷ… Chỉ vì em muốn anh thuộc về riêng em mà… Em xin lỗi.”- Người đàn bà cũng lên tiếng trả lời. “Em biết anh, sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về em. Em sẽ chỉ có thể xác của anh mà không có trái tim của anh… Em đã biết như vậy, nhưng em vẫn muốn… muốn anh chỉ là của em…” “…” “Em quá ích kỷ. Và chỉ vì sự ích kỷ đó mà giờ đây, cả anh và em… đều bị tổn thương.”- Người đàn bà nói trong sự đau khổ. “Em biết anh là người đồng tính. Em biết điều đó kể từ khi gặp anh lần đầu tiên. Cái ngày định mệnh đó, khi em vô tình làm rơi chồng sách lên chân của anh trong thư viện… Em đã biết, em sẽ phải có anh. Có thể anh không tin, và cũng có thể anh sẽ ghét bỏ em khi em nói như vậy. Nhưng, nụ cười của anh, vẻ bẽn lẽn của anh, cũng như sự ân cần của anh dành cho em trong ngày hôm đó, và cả những lần tiếp theo ở thư viện. Em đã thực sự yêu anh rất nhiều.”- Những giọt nước mắt mặt chát chảy dài trên khuôn mặt của người phụ nữ. “Em không phải là một con ngốc khi không nhận ra anh không phải là người đồng tính. Những cử chỉ thân mật, những câu nói đùa hóm hỉnh của em dành cho anh, anh đều phớt lờ chúng một cách phũ phàng, trong khi những chàng trai khác, chỉ cần em cười với họ, họ cũng đã chết mê rồi… Và rồi, cả những cái nhìn của anh khi nhìn anh chàng quản lý thư viện nữa. Đó không chỉ đơn giản là một cái nhìn bình thường…” “…”- Người đàn ông ngỡ ngàng, im lặng lắng nghe người phụ nữ nói. Anh ta thực sự bất ngờ với những gì mà mình đang được nghe. “Em đã gần như phát điên lên khi phải chứng kiến những cảnh đó, cái ánh mắt của anh dành cho anh chàng quản lý thư viện. Điều đó thật bất công… và trái với tự nhiên…”- Câu nói “Trái với tự nhiên” phát ra một cách khốn khổ, và những giọt nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên khuôn mặt kiêu kỳ, xinh đẹp của người phụ nữ. “Em đã tìm mọi cách, từ việc tìm hiểu địa chỉ của nhà anh, địa chỉ trường, lớp nơi anh đang học. Cũng như những thói quen hàng ngày của anh… Anh thấy em có điên rồ khi làm những điều đó không? Có chứ gì?! Em cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng em quá yêu anh, và tính tự tôn của em không cho phép em bị anh phớt lờ như vậy…”- Người phụ nữ thở dài lấy một tiếng rồi tiếp tục nói, cô ta lau những hàng nước mắt trong nỗi khốn khổ của bản thân. “Em đã tìm cách làm quen với mẹ của anh, gia đình của anh. Nó đúng là những con người dễ mến và đáng quý. Thực sự em rất quý mến họ, và… lấy làm tiếc khi không thể làm tròn bổn phận một người con, cháu dâu ngoan hiền với họ…” “… Anh xin lỗi!”- Người đàn ông đứng dậy và bước lại gần với người phụ nữ. Anh ta choàng tay ôm lấy người phụ nữ và… những giọt nước mắt rơi trên mái tóc của người phụ nữ. “Anh… thật sự… xin lỗi…” “Chúa ơi!...”- Người phụ nữ thốt lên một tiếng và ôm chặt lấy người đàn ông. “Anh… Chúa ơi!... Chúng con đã làm gì sai hả người?”- Người đàn ông hôn lên mái tóc của người phụ nữ. Căn nhà trở nên trống trải một cách kỳ lạ, kể từ sau ngày ly dị, và người phụ nữ chuyển ra ngoài. Trong căn nhà chỉ còn lại một mình người đàn ông, đi đi về về một mình, trong lặng lẽ. 10. Nó ngồi một mình trong phòng, được nghỉ làm, nó không biết làm gì cả. Chỉ thu dọn nhà cửa, quét dọn, lau chùi… và rồi ngồi không. Nó muốn làm một cái gì đó, khiến cho thời gian trôi đi một cách thật nhanh… Cuộc sống của nó thật đơn giản. Không bạn bè, chính xác là không có quá nhiều bạn bè, và không có ai là thân thiết. Không sở thích, thú vui nào đặc biệt. Chỉ đơn giản, sáng (tối) đi làm, chiều (sáng) ở nhà. Chỉ như vậy, ngày này qua ngày khác. “Bruummmmmmmm”- Tiếng điện thoại rung trên mặt bàn làm nó thoáng giật mình. “…”- Số điện thoại lạ, không quen. Nó muốn bỏ qua cuộc điện thoại này. Từ trước tới nay, với những số điện thoại không nằm trong danh bạ điện thoại. Nó không bao giờ nhấc máy, vậy mà hôm nay, nó lại bắt máy. “Alo!”- Nó trả lời điện thoại. “…”- Một khoảng im lặng từ phía bên kia đầu điện thoại vọng lại. Một giây, hai giây… hay chính xác là bao lâu? Nó không ước lượng được, nó chỉ cảm thấy, cái khoảng thời gian đó nó dài, dài vô tận vậy. Và một cái gì đó, nhoi nhói trong tâm trí của nó. “Alo! Ai ở đầu dây bên kia đấy ạ?”- Nó nhẹ nhàng hỏi, hồi hộp. “…”- Vẫn cái khoảng lặng đó, thật khó chịu. “Xinnnn…”- Nó định nói gì đó thì bỗng dừng lại. “Em…”- đầu dây bên kia điện thoại đồng thời cùng lên tiếng, và nó nhận ra cái giọng nói đó ngay lập tức, và… thật khó chịu. “…” “Thật may là em vẫn còn dùng số này…”- Giọng một người đàn ông vang lên một cách rành rọt. “Anh cứ lo… Thật cảm ơn trời!” “Sao anh lại liên lạc với em? Tại sao bây giờ anh mới liên lạc lại với em? Tại sao?”- Nó nói mà không hề ý thức rằng, giờ đây, nó đang ngồi khụy trên nền nhà, với nụ cười dở mếu dở khóc của nó. “Anh xin lỗi…”- Giọng người đàn ông từ tốn nói. “Anh thật sự xin lỗi em.” “Anh thật là điên rồ. Một thằng điên không hơn không kém…”- Nó nói trong dòng nước mắt, và nụ cười hạnh phúc. “Ừm… anh biết! Anh biết điều đó. Anh là thằng điên, một thằng điên ngay khi gặp em, và yêu em… Và càng điên hơn khi anh quyết định rời bỏ em… Một thằng điên hết thuốc chữa.”- Người đàn ông nói với nó, cùng với nụ cười mãn nguyện. “… Anh sống hạnh phúc chứ?”- Nó ngập ngừng hỏi. “… Anh có thể gặp em một lúc nào đó được không?”- Người đàn ông ngỏ ý. “… Of course!”- Nó nói nhanh trong vô thức. “… Thank em rất nhiều. Vậy khi nào em rảnh?” “Tùy thuộc vào anh thôi, anh biết tính em mà.”- Nó như trở về với quãng thời gian ngày trước. Nó không muốn đánh mất cơ hội này một chút nào cả. “… Em… Vẫn chỗ cũ ngày trước hai đứa vẫn đến, lúc sáu giờ chiều được không?” “… Được!” Nó không biết diễn cả cái cảm xúc của nó lúc này là gì nữa. Năm năm… Chúa ơi! Điều này không phải là mơ chứ? Nó không dám tin vào những gì mà nó vừa mới trải qua. Quá bất ngờ, quá đỗi bất ngờ và hạnh phúc. Nó lang thang trên các con phố nhỏ, ngắm nhìn dòng người, xe cộ qua lại. Cảnh phố xá thật đẹp… Những dòng xe cộ tấp nập nối đuôi nhau, chạy vụt đi mà không theo một trật tự nào cả, những tiếng còi xe, những tiếng hò hét… cùng với những tiếng lanh canh của những xe hàng rong, hay tiếng rao bán của những người bán hàng… Tất cả tạo nên một bức tranh sống động… muôn màu sắc và lung linh một cách huyền ảo trong cảnh về chiều. Nó quỳ trên bục gỗ, trong nhà thờ. Thật lạ, và cũng lâu lắm rồi, rất lâu rồi nó mới đi tới nhà thờ và làm cái điều mà nó đang làm. “Lạy Chúa! Con biết, con không phải là một com chiên ngoan đạo. Và con biết, trong khoảng thời gian qua con đã phạm phải rất nhiều tội lỗi. Con biết, con không xứng đáng với lòng từ bi của Người! Nhưng, con không biết phải nói gì với Người vào lúc này, ngoài việc cảm ơn Người về những gì mà Người đã làm cho con.”- Nó chắp tay cầu nguyện. Quả thật, nó không phải là một con chiên, một người theo đạo. Nhưng, nó rất thích đi vào nhà thờ, và cầu nguyện như vậy. Nhưng, kể từ khi anh nói lời chia tay với nó. Nó đã không tới bất kỳ nhà thờ nào, cho tới tận bây giờ. Liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, sáu giờ kém mười. Nó hồi hộp chờ đợi anh xuất hiện. Nó biết, và nếu nó nhớ không lầm, anh sẽ đến trước giờ hẹn trong khoảng năm phút. Không hơn không kém. Ngoại trừ khi có chuyện trục trặc hoặc trên đường đi có sự cố bất ngờ. Còn không, đúng năm phút trước giờ hẹn, anh sẽ có mặt. Đó là một thói quen tốt, mà nó học được từ anh. Nhưng, nó là một người cầu toàn, nên nó sẽ thường đến sớm rất nhiều so với giờ hẹn… “…”- Nó lặng người đi khi nhận ra bóng dáng của anh. Anh vẫn như trước kia, không thay đổi nhiều lắm, có chăng, người gầy đi một chút, mái tóc hoa râm đi một chút. Và… Giờ anh đã có con. Nó nhìn chăm chú vào đứa bé. Một cái gì đó, nó thật khó diễn tả. Cái cảm giác muốn được bế đứa bé trong tay, nựng yêu đôi má của nó… Chúa ơi! Nhìn đứa bé thật đáng yêu làm sao. Y như người bố của nó vậy. “Em muốn bế nó không?”- Cuối cùng, anh lên tiếng, như để phá vỡ cái bầu không khí im lặng giữa hai người. Nhìn đứa bé ngọ nguậy, đôi bàn tay bé xíu, cái mồm chúm chím, và đôi mắt mở to tròn nhìn nó. Thề có Chúa! Nó có cảm tưởng là mọi thứ trên thế gian này thật là tuyệt vời. Ôm đứa bé trong tay, nó nhìn đứa bé một cách âu yếm. Một cảm giác thật lạ… lạ nhất từ trước tới nay mà nó có được. “Nhìn nó thật đáng yêu!”- Nó thốt lên sau một lúc bế đứa bé. “Ừm! anh cũng thấy vậy. Nó là một thiên thần mà Chúa dành tặng cho anh!”- Người đàn ông nói. Giọng ngọt ngào đầy yêu thương. “… Đúng vậy! Nó là một thiên thần. Một thiên thần bé bỏng.”- Nó trả lời sau một lúc bối rối. “Anh thật may mắn và hạnh phúc!” “… Có lẽ vậy. Nếu có thêm cả em trong cuộc đời này của anh.”- Người đàn ông nói. “… Ý anh là gì khi nói vậy?”- Nó cố điềm tĩnh khi nói những câu nói đó. Một ngín tay của nó đang nằm trong nắm tay bé con con của đứa bé. Làn da của đứa bé thật mềm và dễ chịu. Nó nhìn xuống đứa bé, rồi lại nhìn anh. “… Anh đã lấy vợ, và anh đã ly hôn, và anh đã nhận nuôi đứa bé. Và nó, cũng như anh, cần một nửa, một bờ vai, một đôi tay nữa để cùng chăm sóc, chia sẻ những khó khăn, vất vả trong cuộc sống này.”- Anh nhìn nó, rồi nhìn đứa bé và nói. “…” Một, hai, mà không phải, có rất nhiều bất ngờ mà nó nhận được từ anh. Những gì mà anh đã phải trải qua trong suốt thời gian qua, kể từ khi anh và nó chia tay. Cũng thật nhiều sóng gió, và cũng thật nhiều thăng trầm. Đúng là không ai thể lường trước được bất cứ điều gì. “Anh…”- Một người đàn bà lạ tiến về phía hai người và vỗ vai anh và nói. “Thật không ngờ được gặp anh ở đây.” “… Em… Wow… Thật vui khi gặp lại em.”- Anh đứng dậy và ôm lấy người đàn bà trong lúc nói. “Em đi đâu đây? Và đi một mình hay với bạn bè?” “…” Những ánh mắt trao đổi, nhìn nhau trong im lặng. Nó nhìn anh, rồi nhìn người đàn bà đang ngồi đối diện mình. Chị ta thật đẹp, một nét đẹp đằm thắm và hiền dịu. Có một cái gì đó, nó không biết giải thích vì sao?! Nhưng nó cảm thấy ở chị ta có một cái gì đó yên bình, một sự tĩnh lặng kỳ lạ, nhất là khi nhìn vào đôi mắt của chị ta. Nó giống như mặt nước hồ tây vào một buổi sáng sớm mùa thu vậy. Nó phẳng lặng, thanh bình, và có một chút hơi sương sớm mờ ảo. Không quá dầy đặc, mà cũng không quá mỏng manh. Chị ta có một nụ cười thật duyên, với một bên má núm đồng tiền. Chị ta cười mà không để lộ hàm răng trắng muốt của mình. Một nét gì đó thanh tao toát ra từ con người chị ta. Chị ta có học thức, có một nền tảng giáo dục tốt, và gia giáo. Dường như chị ta nhận ra ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò của nó. Chị ta cũng dành cho nó những cái nhìn tương tự, nhưng ý tứ hơn, và không thẳng thừng như nó. “Đây có phải là em họ của anh hay không?”- Chị ta nhìn nó và đứa bé đang nằm trên tay nó. Với nụ cười trìu mến. “…”- Nó ngượng người khi chị ta hỏi như vậy. “Ah… Không! Đây là…”- Anh ấp úng trả lời, ánh mắt trìu mến và yêu thương nhìn về phía nó và đứa bé. Có lẽ! Phải! Có lẽ, với bản năng của một người phụ nữ, và là một người đã từng chung sống với anh gần hai năm, cũng đủ để chị nhận ra ánh mắt kia là như thế nào? Có một cái gì đó, nhoi nhói trong lồng ngực của chị, nó giống như bị kim châm vào da. Nhưng, thay vì đâm vào da, thì nó lại đâm vào trái tim của chị. Nó không quá đau, nhưng cũng đủ để cảm nhận là trái tim của mình đã bị tổn thương. Chị nhìn anh, rồi nhìn sang nó. Kể từ lúc chị nhận ra anh, và bắt chuyện với anh, nó đã không ngừng liếc nhìn chị, với ánh mắt tò mò. Và chị cũng tò mò muốn biết về nó không kém gì nó. Nó có một khuôn mặt dễ coi, một khuôn mặt mà không phải bất cứ chàng trai nào cũng có được, một khuôn mặt thanh thoát, mọi thứ trên khuôn mặt của nó đều toát lên một vẻ thanh thoát, và điềm đạm… một nét gì đó thư sinh, và một nét gì đó, yểu điệu của phái nữ. Nhìn vào nó, khuôn mặt của nó, ai cũng khó có thể rời mắt đi, và chắc chắn, bao giờ cũng phải ngoái lại nhìn nó thật lâu. Đôi hàng lông mày, cong, đậm, đôi môi mềm, không quá dầy, căng mọng. Đôi má, làn da trên khuôn mặt của nó… Có lẽ, bất kỳ một người con gái nào đã qua cái tuổi dậy thì cũng đều phải ao ước và ghen tị với nó. Mềm mại, mịn màng và không có chút tì vết. Và… Thề có Chúa chứng giám! Nếu chị gặp nó cách đây hơn hai năm về trước, và nó lớn hơn một chút, chị sẽ yêu nó ngay từ đầu khi bắt gặp ánh mắt của nó. Một đôi mắt đẹp, và có chút gì đó buồn man mán. “Rất vui khi được gặp em!”- Người đàn bà nhìn nó mỉm cười và nói. “Chị là Mai” “… Em cũng rất vui được gặp chị! Em là Chung”- Nó nói. Mỉm cười lại với chị. “Trung! Cái tên thật đẹp”- Mai nói. “Chung chó chứ không phải Trung trâu đâu ạ”.- Nó đính chính lại lời nhận xét của Mai. “Chung chó… hahahahaha…”- Mai cười một cách ý tứ, không dấu nổi vẻ ngạc nhiên. Và cả anh cũng vậy, anh cũng bật cười về lời nói của nó. Nó vẫn vậy, vẫn cái vẻ hồn nhiên đó, vô tư đó… Y như lần đầu tiên anh gặp nó. Nó cũng nói như vậy. “Em thật là vui tính. Nhưng, dù gì thì tên em cũng thật là đẹp. Chung trong chữ Chung Tình, Chung Thủy. Chắc ba má của em phải yêu nhau lắm, và là những người đa tình nên mới đặt tên em như vậy…” “… Em cảm ơn! Nhưng, thật sự em cũng không biết nữa. Em chỉ biết là hồi còn đi học, em thưởng phải giải thích như vậy, và cả bây giờ nữa, mỗi khi đi làm giấy tờ gì hay ký văn bản gì cũng vậy, đều phải giải thích để tránh nhầm lẫn.” “Tên sao, chắc người vậy ha.”- Mai nhận xét. “…” “…”- Sự im lặng trong phút chốc hiện diện trong cuộc nói chuyện của ba người. Anh nhìn nó, nó nhìn đứa bé, và Mai nhìn nó. Anh như nghẹn lời đi khi nghe câu hỏi của người vợ cũ của mình. Anh muốn nghe, và muốn kiểm chứng lời nhận xét đó có đúng không? Nhưng, thật khó khi mà có Mai ở đây. Anh biết Mai là một con người tốt, cởi mở. Nhưng, anh vẫn không dám chắc là Mai sẽ hiểu và chấp nhận nó… “Đứa bé này là cháu em à?”- Mai hỏi. 11. Ngồi một mình trong phòng, với ly rượu vang đỏ trên tay. Cùng với giai điệu da diết của bài hát “If tomorrow never comes” của Ronan Keating. Mai không thể nào cưỡng nổi những dòng cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng của mình. Cô phải làm gì đây? Cô phải làm gì để có thể… Chúa ơi! Điều cô mong muốn thật là điên rồ. Điều đó sẽ không bao giờ có thể sảy ra được. Một ly nước đã đổ đi, sẽ không bao giờ có thể lấy lại được. Trừ khi chúng ta tạo ra một ly nước mới… Và cô, cô cố hi vọng, cô sẽ có thể tạo được một ly nước mới với anh, sau ly nước đã bị đổ trước kia. Cô thật dại khờ, hay cô quá lụy tình?! Cô cảm thấy đau, giờ đây, cô cảm thấy đau thật sự chứ không còn là nhói đau như hồi ban tối. Ánh mắt của anh, lời nói ngọt ngào của anh khi anh nhìn và nói về Chung. Chúa ơi! Điều đó thật là tàn nhẫn… Cô cảm thấy như bị hàng ngàn nhát dao đâm vào trái tim nhỏ bé của cô. Cô đã yêu anh kể từ hồi còn là sinh viên đại học, và rồi đến khi ra trường, đi làm… và rồi, điều cô ước ao bây lâu: Làm vợ của anh cũng đã thành hiện thực. Cô hạnh phúc, và cô cũng ngỡ rằng anh sẽ hạnh phúc với cuộc hôn nhân, với tình yêu của cô. Cô đã cố gạt bỏ qua tất cả, cốt chỉ mong, muốn anh chỉ thuộc về riêng cô. Nhưng, có lẽ cô đã sai. Cô đã có con người của anh, thể xác của anh, nhưng, linh hồn của anh lại không hề thuộc về cô. Anh sống, anh sống đúng với nghĩa vụ và bổn phận của một người chồng, một người con. Nhưng sao… anh giống như một cỗ máy, một cỗ máy bằng da bằng thịt giống như con người, được lập trình sẵn… Chúa ơi! Giờ đây, được nhìn lại nụ cười của anh, ánh mắt tràn đầy sức sống của anh… Cô hạnh phúc biết bao… Nhưng cũng đau khổ biết nhường nào khi mà, người làm được điều đó không phải là cô mà lại là một chàng trai. Cô ghen tị với chàng trai đó… “Đó là con của anh!”- Cô nhớ lại câu nói của anh khi cô hỏi về đứa bé nằm trên tay của Chung. Một sự thật phũ phàng, và đau đớn… Anh đã có con… Một thằng bé… 12. “Anh bị HIV rồi em ạ!”- Chàng trai nói với thằng bé, trong căn phòng lờ mờ chút ánh đèn đỏ. Một cái động chứa không hơn không kém. Giọng của chàng trai lạnh lùng, mà có cái gì đó cay đắng nơi cuống họng. “…”- Thằng bé lặng người đi khi nghe thông tin đó. Với kiến thức của nó, với kỹ năng của nó, việc tìm hiểu thông tin về HIV bây giờ không còn là chuyện khó khăn và ngại ngùng như trước. Nhưng, nó thật không ngờ, sự việc đang diễn ra trước mắt của nó lại nhanh như vậy. “Bao lâu rồi?”- Thằng bé cũng lạnh lùng hỏi lại. “Một tháng rồi. Anh biết kết quả một tháng rồi. Trước khi anh xin nghỉ về quê tới giờ.”- Chàng trai nhìn nó, trong cảnh tranh sáng tranh tối lúc này, anh không biết là nó đang nghĩ gì? “Vợ của anh đã biết chưa?”- Thằng bé hỏi gọn lỏn một câu. “… Em nghĩ anh có thể nói điều đó ra với cô ây không?”- Chàng trai hỏi lại nó. “Shit!”- Thằng bé chửi thề. “Em, anh, với tất cả cái lũ nhân viên ở đây, và cái bọn khách hàng chết tiệt kia dù có chuyện gì sảy ra cũng được. Bởi chính chúng ta lựa chọn cách sống, làm việc như thế này. Nhưng, với vợ anh, chị ấy không đáng bị như vậy…”- Giọng điệu của thằng bé có phần bực bội, khó chịu. “Nhưng… Anh sợ!” “Fuck your mother!”- Thằng bé chửi thề và đứng dậy bỏ đi. Quá nhanh, quá bất ngờ, quả thật là quá nhanh. Thằng bé ngồi lặng thinh trên chiếc ghế nhựa, sát bờ tường. Đôi mắt của nó như vô hồn, nhìn đi đâu đó. Sáu tháng, mới có sáu tháng chứ có nhiều nhặn gì đâu. Anh ta mới vào làm có sáu tháng, và có phải là thuộc loại đắt khách gì đâu cơ chứ? Chúa ơi! Fuck! Thằng bé nhớ lại cái ngày đầu tiên anh ta đến quán, dưới sự giới thiệu của một thằng nhân viên cũ trước đây của quán, giờ đã dạt ra ngoài bờ hồ để kiếm sống. Cái dáng vẻ chân chất, ngờ nghệch của anh ta khiến nó cảm thấy buồn cười. Mái tóc cắt cao, đôi lông mày rậm, khuôn mặt vuông vức, cơ thể rắn chắc, làn da cháy nắng, và đôi bàn tay chai sần. Mọi thứ trên cơ thể anh ta đều toát lên vẻ lam lũ, bần cùng của những người lao động chân tay. Đêm đầu tiên anh ta đến, và ở lại quán. Anh ta đã được Papa giới thiệu qua về công việc và sau khi anh ta trả lời chắc chắn là có thể làm công việc này. Papa đã cùng với nó và một thằng nhân viên nữa huấn luyện anh ta. Nó không biết chính xác cái cảm giác của anh ta lúc đó như thế nào? Có giống với của nó hay không? Nhưng, nhìn qua điệu bộ, nét mặt của anh ta khi bị Papa nhét con cu bé tẹo của ông ta vào miệng, nó không thể không bật lên một tiếng cười nho nhỏ. Và rồi, có lẽ đó là những khoảng thời gian tra tấn của anh ta, khi mà lần lượt Papa, nó, và thằng nhân viên còn lại luân phiên nhau fuck lỗ đít của anh ta. Và thề có chúa, có lẽ anh ta đã được chỉ bảo từ trước là sẽ phải làm gì, hay phản ứng ra sao khi bị như vậy, anh ta hoàn toàn làm nó cảm thấy thất vọng. Haizzz… Vậy mà đã sáu tháng, gần sáu tháng rồi. Trong đám nhân viên, có lẽ chỉ có nó là thường xuyên trò chuyện cùng với anh ta. Thật lạ vì điều đó, nó cũng không biết vì sao lại như vậy? Nó cũng được anh ta dẫn về quê của anh ta chơi, thăm thú gia đình của anh ta. Anh ta có một cô vợ trẻ, tuy không thể nói là xinh, nhưng cũng dễ nhìn. Và một đứa con gái rất chi là đáng yêu, mới ba tuổi rưỡi. Và anh ta vẫn còn một ông bố đã gần bảy mươi tuổi. Có lẽ, anh ta đã, đang và sẽ có một gia đình hạnh phúc, yên ấm, nếu như không bước chân vào cái nghề này… “Khi nào anh quyết định nói với chị ấy?”- Thằng bé hỏi anh ta khi cả hai nằm bên cạnh nhau, sau khi quán đã đóng cửa, và cả hai đã đi ăn đêm về. “Anh… Anh không biết. Anh sợ lắm.”- Anh ta choàng tay ôm lấy nó, đầu của anh ta vùi vào ngực của nó. “Anh nên bảo chị ấy đi kiểm tra xem thế nào? Biết đâu không có chuyện gì sảy ra thì sao?”- Nó vuốt ve sống lưng của anh ta, nhẹ nhàng… “… Anh sợ lắm!... Em…”- Anh ta bỏ ngỏ câu hỏi của mình. “Em cũng sợ! nhưng… Mọi chuyện đến nông nỗi như thế này, hay tồi tệ hơn đều do em tự quyết định. Em sẽ không hối tiếc…”- Nó ôm ghì lấy anh, hôn lên mái tóc của anh cùng với tiếng thở dài của mình. 13. Bước chân của thằng bé có vẻ nặng nề, nó bước đi mà không nhìn về phía trước. Tâm trí của nó đang nghĩ đi đâu đó. “… Mẹ ạ!”- Giọng của thằng bé ngập ngừng qua điện thoại. “…” “Mẹ khỏe không?”- Cuối cùng, Thằng bé hít một hơi thật dài và ngồi lại bên bậc thềm của một ngôi nhà ven đường, trong khu phố cổ. “Bố dạo này có khỏe không ạ? Có còn uống rượu nhiều như trước nữa không? Và cái Thương thì thế nào rồi hả mẹ?”- Thằng bé hỏi như chưa từng được hỏi. “…” “…”- Thằng bé lặng im, trầm ngâm. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm.”- Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của thằng bé. “…” “…”- Một giây, hai giây… một phút… trôi qua. Thằng bé lặng im trong nỗi tuyệt vọng của nó. Thằng bé cúp máy điện thoại và và hí hoáy viết một bản tin nhắn và gửi đi. Thằng bé ngồi đó, tựa người vào tưởng, bên bậu cửa, ngắm nhìn mọi người đi qua đi lại. Bầu trời hôm nay có vẻ âm u, có lẽ sắp có mưa. “Brummmm…”- Chuông điện thoại rung và Thằng bé đọc dòng tin nhắn mới được gửi tới. “Thanks!”- Thằng bé nói thầm. Không gian căn phòng có vẻ yên ắng, không có chút tiếng động nào. Và mọi thứ trông có vẻ buồn trong thứ ánh sáng vàng le lói của cây nến đốt tinh dầu. “Mày nên thay đổi style trang trí nhà cửa đi, không chí ít, mày nên sắm thêm bộ loa, và đầu… Chứ không, nhà mày trông u ám và… buồn quá.”- Thằng bé nói trong khi nhâm nhi tách trà mà nó vừa mới đưa. “… Mày có chuyện buồn à?”- Nó đi thẳng vào vấn đề. Nó biết thằng bé đang có chuyện gì đó, rất nghiêm trọng. Chưa khi nào, chưa một lần nào trong suốt hai năm quen biết nhau, thằng bé muốn đến nhà của nó. Dù cho nó có rủ rê, mời mọc thế nào đi chăng nữa, thằng bé cũng từ chối. Vậy mà lần này, thằng bé chủ động yêu cầu đến nhà của nó nói chuyện. Điều đó đủ chứng tỏ, thằng bé đang có chuyện mà không thể nói ở bên ngoài. “Mày chưa bao giờ hỏi tao về chuyện của tao, và gia đình của tao nhỉ?”- Thằng bé trả lời nó, ánh mắt nhìn ra ngoài phía cửa sổ, nơi mà màn đêm đang dần buông xuống. “Mày cũng vậy còn gì. Có bao giờ chủ động hỏi về tao đâu.”- Nó trả lời. “Mày không thấy tò mò sao? Tao thì thấy rất tò mò muốn biết về mày. Nhưng vì mày quá khép kín nên tao cũng… thôi.” “… Tao thì… ngại. Tao không muốn lục lại những kỉ niệm không hay của mày… Nên tao không hỏi.” “Vậy mày có muốn biết không?”- Thằng bé quay ra nhìn nó, trong cảnh tranh sáng tranh tối, nó không biết thằng bé đang nghĩ gì… Đôi mắt của thằng bé mơ màng nhìn về chiếc bóng đèn đường phía bên dưới. Đôi mắt của thằng bé ẩn chứa những nỗi buồn, đau khổ, và sự từng trải mà không phải bất kỳ một thằng bé hai mươi tuổi nào cũng có thể có được. Nó bước lại gần phía thằng bé, phía sau lưng. Đôi bàn tay của nó choàng lấy cổ của thằng bé, và nó khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc của thằng bé. Lúc này đây, trong giây phút này, nó có thể cảm thấy một nỗi sợ hãi, một nỗi cô độc toát ra từ cơ thể của thằng bé. Nó có thể cảm thấy cơ thê bé nhỏ của thằng bé đang run lên một cách khổ sở. Thằng bé đang cố kìm nén những cơn run rẩy, nhưng có vẻ điều nó không hiệu quả khi nó choàng tay ôm lấy thằng bé và hôn lên tóc của thằng bé. “Nếu mày cảm thấy… khó quá thì thôi.”- Nó nói thầm với thằng bé. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của thằng bé, rơi xuống cánh tay của nó. “… Sẽ ổn thôi mà…”- Câu nói cuối cùng mà nó có thể nghĩ ra và nói với thằng bé. Bởi giờ đây, không chỉ thằng bé, mà đến cả nó, cũng bắt đầu rơi nước mắt. “Bố của tao, ông ta là một người tốt, một người rất tốt. Quanh năm, ông ta chỉ biết đến đồng áng, lợn gà mà thôi.”- Thằng bé bắt đầu kể, giọng buồn buồn. “Ông ta sẽ là một người con, một người chồng, một người bố tốt, tuyệt vời nếu như không phải là một kẻ nghiện rượu.”- Ánh mắt của thằng bé vẫn nhìn về phía ánh đèn đường, cơ thể của thằng bé cũng không còn run như lúc trước nữa. “Tao yêu ông ta nhiều lắm, cả ông nội của tao, cả mẹ của tao, và cả đứa em gái của tao. Tao yêu họ nhiều lắm.” “Tao biết… Tao biết điều đó mà.”- Nó nói với thằng bé. “Mẹ của tao, một người đàn bà yêu chồng, thương con, nhưng lại quá cam chịu. Bà đã không đủ can đảm để chống trả lại những trận đòn của bố tao, mỗi lần ông say xỉn. Bà cũng không đủ nghị lực, sức mạnh để bảo vệ tao và em gái của tao trong những trận đòn say xỉn của bố tao. Đó là điều duy nhất mà tao không thích ở bà. Và cả ở bố của tao. Hễ có hơi men vào, mày biết rồi đấy, bất cứ thằng say nào cũng vậy, sẽ không thể kiểm soát nổi những suy nghĩ, lời nói và hành động của mình. Còn khi tỉnh, họ vẫn sẽ là những người chồng người cha tốt.”- Thằng bé dừng lại một chút, và tiếp tục. “Ông nội của tao, tao yêu quý ông, vì chỉ có ông là người hiểu tao, là người tâm sự với tao sau mỗi lần bị bố tao đánh. Ông bị liệt, và thường xuyên ngồi trên xe lăn, và ở trong nhà, chẳng bao giờ đi ra ngoài cả. Và ông cũng như mẹ của tao, chẳng thể làm gì giúp đỡ bố tao từ bỏ hơi men, cũng như làm thuyên giảm đi những trần đòn mà ông ta trút lên mẹ và anh em tao.”- Thằng bé ngả đầu vào lòng của nó. Hai tay của thằng bé nắm lấy tay nó. “Còn em gái của tao, nó là một đứa có nghị lực, và can đảm. Tiếc là nó đã sinh ra trong một gia đình không ra gì.”- Nó nắm thật chặt hai bàn tay của thằng bé, hôn nhẹ lên mái tóc của thằng bé. “Tao còn nhớ như in cái lần đó, cái lần bố của tao đánh mẹ con tao. Trận đòn đó, nó như một giọt nước làm tràn ly. Đó là lần đầu tiên bố của tao, sau khi đi nhậu với bạn bè về đã lấy sợi xích, xích em gái tao vào góc nhà và lấy cán cây chổi lúa để đánh nó. Ông nội của tao, mẹ của tao, và cả tao đã ra sức ngăn cản ông ta. Nhưng, với một kẻ mà trong người toàn hơi men thì làm gì có lời nói nào có thể lọt tai. Và lần đó, mẹ của tao bị đánh đến nỗi phải lên trạm y tế xã để khâu mấy mũi trên trán, và em gái của tao đã phải bỏ nhà ra đi.” “Tao không oán hận. Tao cũng không ghét bỏ gia đình, người thân của tao. Tao chỉ hận bản thân mình đã không thể làm gì để giúp gia đình tao có cuộc sống hạnh phúc hơn.” “Kể từ ngày em tao bỏ đi, ngôi nhà trở lên vắng lặng hẳn. Không còn vui vẻ như trước nữa. Và… ba tháng sau… có lẽ là hơn một chút, kể từ ngày em gái tao bỏ đi. Ông nội của tao cũng gặp phải cơn cảm lạnh và cũng rời bỏ mọi người để ra đi.”- Những giọt nước mắt tiếp tục chảy dài trên khuôn mặt của thằng bé. Nó nhìn thằng bé, lòng quặng đau. “Và kể từ ngày ông nội tao mất, bố của tao càng ngày càng uống nhiều rượu hơn. Nhưng, ông không còn đánh mẹ con tao nhiều như trước nữa. Dường như mỗi lần uống say, ông ta đều không về nhà mà ngu vạ ngủ vật ở đâu đó chờ cho đến sáng ngày hôm sau, hay đến khi tỉnh rượu rồi mới về.” “…” “Tao lên Hà Nội này cũng đã gần ba năm, cũng từng làm đủ các thứ nghề. Nhưng, cái nghề mà tao trụ lại lâu nhất, giúp tao kiếm được nhiều tiền nhất lại chính là cái nghề…”- Thằng bé nấc lên một tiếng ngắn, thở dài và tiếp tục kể. “Em gái tao bỏ đi không biết giờ này sống chết ra sao? Có đúng năm đầu tiên nó bỏ đi là nó có nhờ đứa bạn thân đem một gói quà tết về cho gia đình, còn mấy năm vừa rồi, chẳng thấy tin tức gì của nó cả. Tao, mẹ của tao đã lặn lội ngược xuôi lên Hà Nội, sang Hải Phòng, sang Hưng Yên, thậm chí là còn vào tận trong Gia Lai, nơi có ông chú em ruột của mẹ tao lập nghiệp trong đó cũng không thấy nó. Tìm kiếm hoài, không thấy hồi âm, cũng mệt mỏi lắm.” “…”- Nó ôm ghì lấy thằng bé, một niềm thương cảm, hay đồng cảm. Một cái gì đó, nó không thể giải thích. Nó thấy buồn, buồn hơn cả những lúc nó nghĩ về gia đình của nó. “Tao vô tình quen được một thằng… cave làm ở ngoài bờ hồ Hale. Tao được nó dắt mối tới chỗ làm hiện tại để làm cái công việc này. Mày tin không?! Tao đã không e dè, từ chối lời đề nghị của thằng đó. Cái cảm giác… được một thằng con trai khác, lột bỏ quần áo của mày, sau đó ngấu nghiến con cu của mày, và sau đó là lỗ đít của mày, và rồi nó cắm phập con cu của nó vào lỗ đít của mày… trong khi, mày chưa bao giờ làm những điều đó với bất kỳ một người con gái nào… Mày biết cảm giác của tao lúc đó là gì không?” “…” “Chẳng là gì cả.”- Thằng bé dụi má vào cánh tay của nó. Cái hành động đó sao mà y chang con mèo trước kia mà nó nuôi đến thế. Miu miu, tên của con mèo, cũng thường xuyên cuốn quanh chân, rụi rụi cái đầu mỗi khi nó ngồi học, và làm việc. “Ngay cả thằng đấy cũng ngạc nhiên khi thấy tao như vậy, nó ngạc nhiên khi thấy tao không rên rỉ, hay chống cự khi nó cố nhét con cu của nó vào lỗ đít của tao. Nó cố nhét đến nỗi lỗ đít của tao rách và chảy máu. Vậy mà tao cũng chẳng hề hò hét, kêu đau đớn gì cả. Tao điên rồi đúng không mày?” “Và rồi, ngảy cả lúc lão chủ, cùng mới mấy đứa nhân viên thay nhau đụ tao khi tao mới tới quán làm việc, hay những thằng khách bẩn tính, bệnh hoạn chơi những trò tình dục biến thái… tao cũng chẳng hề kêu ca hay phàn nàn. Với tao, tiền, tiền là quan trọng nhất. Để có tiền, tao sẵn sàng đánh đổi tất cả. Có tiền, tao sẽ tìm kiếm em gái của tao dễ dàng hơn. Có tiền, tao sẽ giúp mẹ tao đỡ khổ hơn… Và có tiền, thật nhiều tiền, tao sẽ không phải sống trong cái kiếp làm ngựa như thế này nữa.” “… Tao xin lỗi…”- Nó ôm lấy thằng bé, thật chặt và khóc. Những giọt nước mắt của nó lăn dài trên khuôn mặt của nó, chảy xuống vai của thằng bé. “Tao…” “… Mày nghĩ sao nếu tao nói tao đã mắc bệnh sida?”- Thằng bé gỡ bàn tay của nó ra khỏi cổ. Từ tốn hỏi nó một cách nhẹ nhàng. “…”- Nó thật sự bất ngờ, và choáng trước câu hỏi của thằng bé. “Mày nên nghĩ tới mẹ của mày, và em của mày.”- Cuối cùng nó lên tiếng, thực sự nó rất muốn nói thật nhiều, thật nhiều thứ với thằng bé. Nhưng, nó biết, dù có nói gì đi chăng nữa, nhiều bao nhiêu đi nữa thì, mọi thứ, mọi quyết định vẫn nằm ở thằng bé. Và động lực duy nhất có thể khiến thằng bé có những suy nghĩ tích cực là mẹ và em gái của thằng bé. Nó ôm lấy thằng bé, thật chặt, một lần nữa. “Tối nay mày ngủ lại với tao nhé?.”- Nó hỏi thằng bé. “… Cám ơn mày. Nhưng có lẽ, tao nên đi về. Tao cần suy nghĩ và tao muốn về quê…”- Thằng bé trả lời nó. “Chỉ tối nay thôi mày. Chưa khi nào mày đến nhà tao, và cũng lâu lắm rồi tao không được ôm mày ngủ…”- Nó hồ hởi nói. “Được không mày?”. “… Tao nghĩ tao nên đi về. Thực sự tao cảm ơn mày rất nhiều. Mày là đưa bạn thân nhất, và suy nhất của tao từ trước tới nay. Tao cảm ơn mày về tất cả những gì mà mày đã dành cho tao trong suốt gần hai năm qua. Tao không biết nói gì hay làm gì ngoài việc nói lời cảm ơn với mày cả. Tao thực sự cảm ơn mày.”- Thằng bé, lúc này đã đứng dậy và đứng đối diện với nó. Đôi bàn tay chậm dãi của thằng bé ôm lấy khuôn mặt của nó. Giữ thật chặt và, chậm dãi, thằng bé đặt một nụ hôn dài lên đôi môi của nó. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của nó. Nó cảm nhận được dường như đây là lần cuối cùng nó được nhìn thấy thằng bé, nói chuyện với thằng bé. Nó cảm thấy đây như là một cuộc chia ly mãi mãi. Và rồi, nó khóc. Nó ôm lấy thằng bé, hôn thằng bé.
  2. hey mọi ngừi! cho ẻm nói mấy câu được hông ạ! ẻm thấy có một đìu là ở trỏng này, ai ai cũng có cái lý của ngừi đoá à. hổng coá ai sai cả hà. nhưng em có câu hỏi một câu... àh không, phải là hai ba câu mới đúng hà. thứ nhứt: mọi người nghĩ người hà nội là người thế nào? hà nội gốc - hà nội lai - hà nội nửa mùa - hà nội quê một cục ...? thứ nhì: mọi người nghĩ sao nếu bị người khác gọi là " đồ nhà quê " - " quân nhà quê có khác "... thứ pà: mọi ngừi nghĩ sao về câu " con rồng cháu tiên " " cùng một mẹ sinh ra " " bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn" ... lei chỉ muốn hỏi vậy thôi. chứ thật ra lei cũng ko hay vô diễn đàn đọc bài, và cũng ko hay viết bài cho lắm. và những bài mà lei viết thì lei đều thấy có gì cần nói thì lei viết thôi. ở bài viết này. bản thân lei là người hà nội, và lei cũng đôi khi nói ngọng giữa " l " và " n ". nhưng không phải thế mà lei là quân " nhà quê " - " hà nội gốc " hay " hà nội lai " cả. bởi hà nội bây giờ cũng là một quần thể, một tập hợp những con người từ tứ phương, từ hàng ngàn năm mới có. nếu ai có hiểu về hà nội, biết về hà nội thì " hà nội " còn có tên gọi là " phường kẻ chợ ". bởi ở đây, tập hợp đầy đủ những con người, từ khắp nơi quy tụ lại, buôn bán, trao đổi hàng hoá... từ hồi hà nội, thăng long cũ trở thành thủ phủ của đất nước đại việt. dù bạn có là con, là cháu, là chắt của người hà nội gốc, bản địa có từ hàng ngàn năn trở đi chăng nữa bạn có đảm bảo rằng dòng máu trong người bạn có bị phai nhạt, lai tạp với những dòng máu khác, từ những con người khác, vùng miền khác ko? dù bạn có là người từ địa phương khác, nơi khác đến. bạn có đảm bảo là bạn sẽ làm mất đi hoàn toàn cái bản chất, gốc rễ của mình hay không? đừng có đánh đồng, suy nghĩ, áp đặt một cái gì đó vốn dĩ ko thuộc về mình. cụm từ "hà nội" - " người hà nội " không phải là để mọi người nói tuỳ tiện thế này thế kia đâu. đừng vội tự xỉ vả mình như vậy. mình là người một nước mà. cùng là dân việt với nhau. sao lại phải phân biệt như vậy? lei chỉ muốn nói vậy thôi. mọi người nghĩ sao thì nghĩ.
  3. cám ơn lời nhận xét thẳng thừng của linh ha.lei phải công nhận là cách hành văn của mình đúng là khó hỉu và kém tính mới,nó vẫn vậy...như từ trước tới nay vốn có. và thực tình thì lei ko ban cai gi ve van de nay nua ha.lei ko biết nói gì nữa...bởi linh đã nói hết ra ý chính rồi.sex là bản nannăng,bản tính vốn có của con người.và con người nhận thức no như thế nào thì tuy vào từng người ha,trinh độ,ý thức cảm nhận của mỗi người. lei hết ý rùi...
  4. lei

    thầm...

    đôi môi của nó mấp máy,như muốn nói điều gì đó.nhìn cái miệng chúm chím,hồng hào đó.tôi chỉ muốn đặt một nụ hôn thật dài lên đó. đó chỉ là niềm ước ao hão của tôi mà thôi. nó kém tôi hai tuổi,và nó là người bạn duy nhất mà tôi có được từ trước tới nay.một người bạn tri âm,một người bạn câm.nó là một đứa con gái đáng thương và tội nghiệp.ba má nó bỏ nhau từ khi nó còn bé,sau khi nó bị một cơn sốt nặng,đủ để lấy đi khả năng nói của nó.tôi và nó lớn lên cùng nhau,cùng chia sẻ những buồn vui với nhau...nhà nó quá nghèo,không đủ khả năng cho nó theo học một trường khuyết tật,lại càng không thể là một trường bình thường...tôi giống như là một người bạn,một người anh,một người thầy của nó.tôi chăm sóc,quan tâm tới nó một cách đặc biệt,chỉ sau mẹ của nó mà thôi. tôi nghĩ vậy tháng năm trôi đi,nó và tôi cùng lớn lên,cùng trường thành,thành những chàng trai cô gái.chứng kiến sự trưởng thành của nó theo từng ngày,tôi không thể nào không nói là mình đã yêu nó.thương nó.tôi thương sự trong trắng,ngây thơ của nó.tôi yêu cái má chúm chím đồng tiền,nụ cười mỉm làm duyên và đôi mắt to tròn của nó.càng lớn,nó càng xinh,và tôi thì càng yêu nó hơn,muốn gần gũi với nó hơn. tôi như nhói đau trong tim khi nhận ra rằng,nó không yêu tôi như tôi yêu nó.tôi có thể nhận ra điều đó mỗi khi nhìn vào đôimat81 to tròn của nó.hay mỗi khi trông thấy nó ngồi thất thần,nhìn đắm đuối cái thằng tân,cái thằng sinh viên đại học thuê nhà trọ gần nhà chúng tôi.tôi buồn và đau lắm.một nỗi buồn và một nỗi đau của kẻ đơn phương.tôi muốn nói với nó,muốn thổ lộ với nó là tôi yêu nó biết chừng nào...nhưng tôi lại không thể... cứ nhìn vào đôi mắt của nó,ngây ngô,đắm đuối mỗi khi nhìn thằng tân,và đôi môi của nó,mấp máy,run lẩy bẩy mỗi khi được thằng tân bắt chuyện...tôi lại không đủ can đảm để nói ra là mình...tôi không muốn làm mất đi tình cảm bấy lâu giữa nó và tôi. tôi buồn với nỗi buồn của nó.nỗi buồn của một kẻ yêu đơn phương.nó cũng yêu thầm thằng tân...liệu ai có thể hiểu nổi cái cảm giác yêu mà không thể nói là mình yêu hơn tôi với nó hay không?tôi hiểu cái cảm iac1 yêu thầm,đơn phương như thế nào?nhưng tôi lại không thể hiểu nổi cái cảm giác khi thổ lộ tình yêu của mình với người mình yêu như nó.tôi đã không có đủ can đảm,dũng khí như nó.nó đã dám nói,thỗ lộ với thằng tân là nó yêu,nó thương thằng tân...và nó cũng đã bị thằng tân từ chối. nó đã dám nói,dám thổ lộ tấm lòng của mình.và nó đã nhận được câu trả lời cho tình yêu của mình.chỉ có tôi,chỉ dám lặng lẽ theo dõi,kề bên nó,lắng nghe những nỗi buồn của nó mà không dám... tôi có quá ngốc khi hành động như vậy...?
  5. ...... --------------------------------------------------- vậy là lei cũng đã hoàn thành xong câu chuyện của mình.mein hi vọng mọi người sẽ tiếp tục cho lei những nhận xét,đánh giá thật hữu ích về câu chuyện này ha. và lei có một câu hỏi muốn hỏi mọi người.: -mọi người nghĩ cái kết của cuộc đời cậu con trai này là gì?ra sao? ngoài đời,cậu con trai nay năm nay đã 22-23 tuổi rồi.và đang sống,làm việc tại hà nội...vì vậy mà lei chưa thể viết một cái kết "thực" cho câu chuyện...mọ người thấy sao?
  6. lei

    Vô...sự...

    lặng lẽ trôi qua một phận người
  7. phù...giờ đọc lại những bài viết của mình về vấn đề này sao mà thấy nó...nhí nhố qua đi mất. "văn hóa" tôi nghĩ từ này sẽ ko được quy định chung bởi một từ,một câu,hay một đoạn văn nào cả.và sẽ không có một ai nói chính xác "văn hóa" có nghĩa là gì. "sex" ai sẽ nói sex là sạch?ai sẽ nói sex là bẩn?sẽ có rất nhiều luồng ý kiến khác nhau về vấn đề này. nhưng để mà nói về việc đưa sex và văn chương thì lei hoàn toàn chấp nhận được.sẽ có những câu chuyện,cuốn truyện nói về sex như một thứ nhân văn cao cả,và sẽ có những cuốn truyện,câu chuyện nói về sex như một bản năng thú tính mà con người đang cố kiềm chế trong lòng.lei sẽ rất thích thú khi được đọc một cuốn truyện nào đó nói về sự tàn bạo của một kẻ sát nhân máu lạnh chuyên đi cưỡng hiếp những nạn nhân của hắn...chắc là trong tương lai ở vn sẽ có được những cuốn sách như vậy,và lei cũng sẽ rất thích nếu như trên thị trường sách,trong văn chương việt nam có một cuốn truyện viết về sex như một thứ nhân văn cao cả. tương lai,nhận thức của mọi người sẽ cho tất cả một câu trả lời thỏa đáng.
  8. để mà nói về hà nội thì có rất nhiều điều để nói.về con người,về văn hóa,về cách ăn nói,về các món ăn...có rất nhiều điều mà ko phải chỉ ngày một ngày hai,hay một bài viết hay hai bài viết có thể nói lên hết dc9. với lei.hà nội xưa là một cái gì đó thật gần gũi,thân thương...chứ ko như hà nội bây giờ.con người hà nội đang đánh mất dần bản chất của "kẻ chợ"-đang dần hòa vào những "kẻ tứ phương"...bát nháo.hà nội bây giờ với những lối sống xa hoa,phóng túng đã đánh mất đi dần cái vẻ cao sang,mà gần gũi của ngày xưa...hà nội bây giờ,quá khác lạ với tôi. trưa hà nội nó như thế nào nhỉ?21 năm qua,tôi đã nếm trải qua bao mùa hè của cái đất hà nội này rồi?nóng có mà êm ả cũng có...nhưng chưa có mùa hè nào tôi lại thấy mùa hè hà nội năm nay lại khắc nghiệt đến như vầy. mặt đường giống như một cái chảo rang khổng lồ vậy.những làn hơi nước bốc lên ngùn ngụt...những tán lá cây xanh rì cũng phải rũ xuống vì không thể nào chịu nổi được cái nắng gay gắt chết người.mặt hồ nước thì chao ôi!một nồi nước sôi thì đúng hơn...nóng rát tay lun...lang thang ngoài trời vào những bủi ban trưa thì đúng là giồ dại hết sức...cái nóng chết ngừi khiến mọi ngừi đổ xô đi các hồ bơi,các trung tâm thương mại...và cái nóng chết ngừi cũng khiến ta nhớ nhung về một cái nóng khác...cái nóng của cõi lòng... đó là một bài viết ngắn lei copy từ adamzone.vn hà nội xưa với những dãy nhà thấp,với những mái nhà lòe xòe,với những con phố nhỏ sạch sẽ,với những quán cóc,gánh hàng rong và những tiếng rao lanh lảnh...hà nội...hà nội ngày xưa đâu mất rồi?
  9. lei

    Vô...sự...

    I Căn nhà rỗng rãi,với biết bảo kỉ niệm...
  10. trước khi đọc tiếp thì lei xin gửi lời cám ơn-cũng như lời xin lỗi tới toàn thể thành viên của diễn đàn...lei cảm ơn vì mọi người đã đọc bài viết của lei.và lei xin lỗi vì nếu bài viết của lei khiến mọi người thất vọng... nhưng lei hi vọng sẽ nhận được lời góp ý-nhận xét từ mọi người về bài viết của mình. lei xin lược qua về câu truyện này,để mọi người có thể nhận biết là lei đang viết gì ha. đây là câu chuyện nói về tâm lý của xuân-một cô gái chân chất,do bị lừa hồi mới lên hà nội học nên cô có cách sống-suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống thực tại,và cô đã mắc phải hiv từ những mối quan hệ dựa trên đồng tiền.nhưng dù vậy,cô vẫn luôn nhớ về người mẹ,em trai của mình với tất cả tình thương yêu mà cô có thể...nói chung là một cuộc đấu tranh tâm lý của một cô gái mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Khoảnh trống thứ ánh sáng nhạt nhòa vàng ệch bao phủ khắp căn phòng.một căn phòng bé xíu chừng vài mét vuông và hầu như ko có đồ đạc gì ngoài một cái giường xếp,một cái quạt,một cái nồi cơm điện,một nồi nhôm,một cái bếp gá du lịch,một cái bát và một đôi đũa.một cái bóng ngồi thu lu chải dài trên nền nhà,dưới cái bóng đèn vàng bất động. đôi mắt nó mở to,thâm quần và ngầu đỏ.nó đã thức trắng cả đêm hôm qua để khóc. nó diện lên mình bộ cánh sạch nhất,cố gắng làm mờ vết thâm đen quah mắt bằng những thứ phấn son mà hằng ngày nó vẫn dùng.nhưng có vẻ nó đã thất bại. "hừm..."-nó bực mình khi nhìn vào trong gương.một khuôn mặt hốc hác,hai con ngươi đỏ ngầu và đen xì.trông chả khác gì một cái xác khô cả.cuối cùng,như để cứu vớt chút nhan sắc của mình.nó đánh ít phấn hồng lên má,tô đôi môi đỏ mọng,và cố tô đậm hai con mắt cho nó đen hơn...một phong cách manga kinh dị...nó tạm hài lòng với bản thân. ngồi trơ trọi một mình trên gác hai của quán cà phê quen thuộc.vẫn như mọi lần,vẫn một mình,vẫn chổ quen cũ,vẫn ly cà phê đen đáng ngắt...một mình.nhưng sao hôm nay,nó lại thấy bồn chồn,lo lắng làm sao.nó ko thể nào cảm nhận được cái vị ngọt bùi trong cái vị đắng ngắt của ly cà phê.dường như nó đang ngồi trên bàn chông thì đúng hơn là ngồi trên ghế đệm.chốc chốc,nó lại giở chiếc điện thoại ra xem,thở dài rồi lại ngồi thần ra. "...mất...mất hết rồi.ko còn gì nữa...ko còn nữa..."-nó rên rỉ trong góc phòng,dưới ánh đèn vàng nhạt nhòa của căn phòng nó thuê.chưa khi nào,chưa lần nào nó lại ở cằn phòng này lâu như vậy,mặc dù nó bỏ tiền ra thuê để ở.đã một ngày nay,nó ở lỳ trong phòng,ko ra ngoài,ko ăn uống gì.chưa bao giờ nó cảm thấy tuyệt vọng như vậy.đối với nó giờ đây,ko còn gì,ko có việc gì quan trọng nữa cả.dù trời có sập xuống thì cũng ko dính dáng gì tới nó cả.nó sống mà cũng như đã chết. "hu hu...má ơi!...má..."nó gào lên một cách khốn khổ."má ơi...con..."-tiếng gọi má của nó bị ngắt quãng bởi tiếng nấc,khóc nghẹt ngào của nó.tiếng khóc nghe sao mới thê thảm làm sao?nó yếu ớt,lúc cao lúc thấp...nghe như tiếng mèo kêu."má...má ơi!con xin lỗi..."-bầu ko khí trở nên ảm đạm hơn,nó cứ khóc,cứ than vãn như vậy cả đêm. "hừm...!coi bộ lạ à nha."-một nhân viên cửa hàng nói chuyện với nó."bữa nay thấy người đẹp mất hồn thế này...chà chà...trời nổi giông đây ha." "ờ...!"-nó giật mình quay trở lại với thực tại trong quán."à...ừm...!hôm nay em làm sáng hả?" "dạ!em đổi ca cho nhỏ bạn."-cô bé nhân viên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nó."mà bữa nay có chuyện gì bùn hả chị?thấy chị...mất hồn rấo ấy". "à...đâu có.chả qua là chịdang9 nghĩ mấy chuyện vặt thôi."-nó chối. "thiệt hông?"-cô bé gặng hỏi nó."thiệt là ko có chuyện gì hông?sao ly cà phê của chị vẫn còn nguyên là sao?...chị nói dóc." "ko có gì đâu.chị nói rồi mà.bộ tính ngồi đây tám với chị hả?đừng tưởng lên làm quản lý rùi mà lười à nha." "trời ơi!lâu ngày mới gặp chị.định hỏi thăm chút xíu mà...vậy thui,em xuống làm đây ha.ko giỡn với chị nữa.cần gì cứ gọi em ha."-cô bé đứng dậy và làm một cú thọc lét nó trước khi quay đầu bước xuống cầu thang. "hừm...cái con nhỏ này."-nó thở dài một cái.tuy ko phải là khách vip,nhưng nó cũng thuộc dạng khách quen ở quán này.nó hay lui tới quán cà phê này từ hồi quán mới bắt đầu hoạt động.hầu như nó biết hết tất cả lớp nhân viên ở đây,ai mới,ai cũ,ai làm bao lâu?nó đều biết rõ,còn hơn cả chủ cửa hàng này.nó rất thoải mái và rất được lũ nhân viên yêu quý.ví như cô bé quản lý vừa rồi vậy.cô bé làm ở quán này gần 3 năm rùi,từ hồi quán mới mở,mới đầu là học việc,rồi lên bàn,rồi bả...và gần 2 năm trở lại đây đã leo lên chức quản lý rồi,cả một quá trình học tập,nhẫn nại,kiên trì.nghĩ lại,nó thấy phục cô bé.nó ko đủ sự nhẫn nại và kiên trì như vậy.nó quá bộc trực,quá trầm và...quá lười.nó tự cười với bản thân. những tia nắng vàng nhạt chiếu rọi qua khung cửa kính,kéo dài chiếc bóng của ly cà phê trên mặt bàn.nó đã ngồi đây bao lâu rồi?nó đang chờ cái gì?. nó nằm dài trên chiếc giường xếp của mình.hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của nó.nó mệt mỏi và chán nản đến nỗi ko buồn lau những dòng nước mắt đó...bất giác,nó nghe thấy tiếng lộp bộp phía trên mái nhà.trời mưa rồi...mới đó,nó chỉ nghe thấy tiếng lốp bốp rời rạc,giờ thay tiếng lốp bộp đã là tiếng sấm sét đì đùng xé rách bầu trời. nó vẫn nằm im trên giường,trong căn phòng tối thui,nó nhớ má của nó,gia đình của nó,tuổi thơ của nó...cũng có những trận mưa nhừ vầy. "trời mưa bong bóng phập phồng.má đi lấy chồng con ở với ai..."-nó ngân nga hát mấy câu đồng dao trong lúc lấy mấy cái chậu chỉaa hứng nước mưa ngoài hiên nhà."má ơi!một chậu có đủ ko ạ?hay lấy thêm?" "lấy thêm đi,một hai chậu nữa cũng được.lấy đổ vô bể dùng dần."-má nó trả lời trong khi đang ở dưới bếp nấu cơm. "trời mưa bong bóng phập phồng má đi lấy chồng con ở với ai?...má ơi!má mà đi lấy chồng.má để con ở với ai hả má?"-nó hỏi giỡn má nó trong khi vầy nước mưa. "tiên sư nhà cô.tao mà đi lấy chồng thì chị em nhà cô có mà chết đói rã họng ra đấy.hỏi vớ hỏi vẩn." "thiệt hông má?"-thằng út,em kế nó thò đầ ra khỏi cửa chen vào. "thiệt chớ bộ.má mà đi lấy chồng thì chị em mình nhe răng ra mà coi..."-nó làm điệu bộ nhe hàm răng ra cho thằng út nhìn."má ha."-nó cốc đầu thằng út,khi thấy thằng này mon men ra chỗ nó đứng. "hai đứa bây đã lợn ăn chưa hả?còn đứng đấy làm chi nữa hả?" "dạ"-cả hai chị em nó đồng thanh trả lời.mưa vẫn rơi rả rích suốt cả buổi như vầy.mưa rơi tầm tã.đến tối,mưa vẫn rơi mãi. ba má con nó quay quần bên mâm cơm đạm bạc.nhìn ba má con nó ngồi xum vầy,cười đùa ăn cơm như vậy,ai mà ngờ rằng nhà này thiếu vắng người chồng,người cha đã 7-8 năm nay rồi. ba nó,theo như má nó nói thì ổng đã mất từ lâu rồi.từ lúc nó mới có hai ba tuổi và thằng út vẫn còn trong bụng mẹ.ông là thợ xây và ông cũng có vợ con rồi.má nó chỉ là vợ lẽ thôi,ko có giấy tờ hôn thú gì cả.nó cũng chưa bao giờ hỏi má nó hay được má nó nói thêm gì về ba nó,hay quê nội của nó ở đâu.má lớn của nó ra sao?các annh chị lớncua3 nó như thế nào?nó chưa bao giờ biết cả.với nó,và cả em trai nó nữa,chỉ có má nó là ba nó mà thôi.chỉ có nơi này,cái xóm nơi nó đã đang sống là quê nội của nó mà thôi,đó là tất cả những gì mà nó thấy quan trọng,gần gũi với nó. nó nhớ mãi những tháng ngày vất vả của má con nó.nó nhớ mãi những bữa cơm ko phải là cơm mà ba má con nó từng phải ăn.nó sẽ nhớ mãi những đêm dài thức trắng vì mưa rột.và nó sẽ nhớ mãi những lời nhục mạ mà lũ bạn cùng trang lứa dành cho nó hồi còn đi học...nó sẽ nhớ mãi... "má ơi!"-em trai nó hỏi trong lúc ăn cơm."con hoang là gì hả má?" "..." "...út!"-nó cốc đầu thằng út."ai nói em nghe câu đấy hả?"-nó thấy chạnh lòng khi nghe thấy hai từ "con hoang".và nó cũng biết má nó đang nghĩ gì... "ui..."-thằng út ôm đầu kêu đau."là do mấy thằng trong xóm nói với em hồi hôm chứ bộ.em quên mất mãi giờ mới nhớ ra hà.chị có biết là gì hông?nói em nghe coi."-thằng út hí hửng nhe răng ra cười nài nỉ.nhìn cái bộ dạng con nít,ngây thơ của thằng út,nó ko khỏi đau lòng. "..." "tầm bậy à!sao mày ko quên luôn đi.nhớ ra làm chi nữa.thằng ngố à."-nó bĩu môi chê thằng út... "đâu có...chỉ là em..."-thằng út chống chế. "thôi hai đứa.ăn cho nốt đi rồi còn đi học nữa."-má nó khẽ. "dạ"-nó trả lời."ăn nhanh đi." "brừm...brừm..."-tiếng điện thoại rung làm nó tỉnh giấc.nó đã thiếp đi từ lúc nào ko hay.nó lay hoay móc chiếc điện thoại từ chiếc cặp để phía đầu giường.một cuộc gọi nhỡ...hai cuộc gọi nhỡ...một tin nhắn...nó quẳng chiếc điện thoại xuống giường,ko ngó ngàng gì tới nữa.vươn vai một cái thật dài,nó đứng đi vào nhà tắm.lột bỏ tất cả những thứ vướng víu mà nó đang mặc trên người.nó ngoáp một tiếng rồi mở vòi nước... "wow!"-nó kêu lên.từ đầu tới chân nó được bao phủ bởi một lớp nước mát lạnh,trong suốt.những dòng nước mát len lỏi vào từng lọn tóc,từng ngóc ngách trên cơ thể nó.làm cho nó có cái cảm giác như toàn bộ từng tế bào trên cơ thể nó nở ra,đón nhận nhửng dòng nước mát đó.nó đang tận hưởng một cái cảm giác khoan khoái của một buổi sáng... bó bước ra khỏi nhà tắm với chiếc khăn quấn ngang người.nó nhấc chiếc điện thoại lên xem và rồi lại bỏ nó trở lại chỗ cũ.12h trưa.vậy là đã xế trưa rồi.nó bước lại chiếc tủ quần áo giấy của mình,kéo khóa...lựa chọn một bộ quần áo,đơn giản...cực kỳ đơn giản.hôm nay,nó sẽ về quê.mất một lúc lựa chọn,cuối cùng,một chiếc áo phông cộc và chiếc quần kaki thô mà nó đã mua từ hồi còn ở dưới quê ra mặc. "xuân hả cháu!hôm nay ko đi xe à?"-một bà lão tóc đã trắng ở đầu ngõ vào nhà trọ của nó hỏi khi thấy nó đi qua. "hôm nay con về nhà,nên ko đi xe.à bà đã ăn cơm trưa ạ?"-nó đi về phía bà lão "ôi trời!mấy giờ rồi mà còn chưa ăn hả cháu?"-bà lão kéo tay nó về phía mình."bữa nay về quê làm gì vậy?lấy chồng hả con?" "bà...chỉ khéo đùa con."-nó cười nói."lâu lâu ko về nên con thấy nhớ thui.mà con mấy bữa nay cũng thấy lo lo trong lòng,ko biết ở nhà má con ra sao rồi...?"-nó hơi trầm ngâm. "hiêu1 thuận ghê nhỉ?"-bà lão cười với nó."má con đúng là có phước ha.có một đứa con ngoan như cháu.vừa đi học,vừa đi làm,lại còn biết lo cho gia đình nữa...má con có phước thật."-bà lão trầm ngâm. "bà cứ nói giỡn với con."-nó cười tủm."ba con mất sớm.má con lại lớn tuổi.nuôi chị em con vất vả bao năm rùi...thêm thằng út nhà con vẫn còn đi học.con phải lo chớ..."-nó thở dài một cái rồi lại tươi tỉnh."bà cho con gửi chiếc xe mấy bữa chỗ bà ha..."-nó gé sát vào bà thì thầm."nếu có ai đến tìm con thì bà 'cảnh cáo' giùm con ha."-nó cười khanh khách. "gớm.cô cứ giả đò.ngày nào nhà cô chả vậy.từkhi chuyển tới đây ở,tôi làm thấy có ma nào đến nhà cô đâu."-bà lão móm mép cười."lớn rồi,ko yêu mau đi là chống ề đấy con ạ." "dạ!con biết rồi.con đi đây."-nó đứng dậy bỏ đi. "ừm!đi cẩn thận đấy." đã bao lâu rồi nó chưa về quê rồi?một tháng?hai tháng?hay ba tháng?...nó ko nhớ nữa.có khi là một năm rồi cũng nên.cái quang cảnh bãi xe vẫn vậy.vẫn tiếng ồn ào khó chịu.vẫn cái mùi xăng khói hôi rình hòa lẫn vào mùi khai rình của nước đái.vẫn những kẻ cò xe đáng nguyền rủa...và vẫn những cái kiểu chờ đợi xếp hàng dài mua vé.vẫn ko có gì thay đổi cả. nó ngoáp dài một tiếng,chán nản.nó ưỡn dài người ra sau thành ghế.nhắm nghiền mắt lại,cố tận dụng chút ít thời gian rảnh ngồi trên xe để ngủ.giấc ngủ đến với nó khá nhanh và cũng khá vất vả.tiếng động cơ rừn rựt,tiếng còi xe inh ỏi,và tiếng huyên náo của mấy mụ bán bánh mỳ ở đất cũng như của mấy bà tám trên xe làm nó chật vật mất một lúc.những tiếng ồn dần dần mất đi,thay vào đó là những khoảng ko tĩnh mịch,lặng ngắt và tối thui.tâm trí nó đang mơ màng lơ lửng ở một nơi nào đó.một khoảng ko tĩnh mịch,thoải mái,dễ chịu.nó lơ lửng,trôi bồng bềnh trong khoảng không đó.một khoảng ko rộng lớn,ko ánh sáng,ko tiếng động...chỉ là một khoảng ko im lìm.tối thui. nó lim dim đôi mắt.buông lỏng toàn thân,hít một hơi thật sâu,căng cứng lồng ngực."phù..."-nó thở ra.nó hít vào,thở ra...một cách đều đặn,từ tốn.tận hưởng cái cảm giác thoải mái mà nó đang có. "em có tiên chích hay nghiện hút heroin,ma túy ko?"-giọng chị thanh vang lên đâu đó trong khoảng ko?những tiếng động,lời nói,hình ảnh dần dần hiện ra,một cách rõ ràng.lấn át cái khoảng ko đen tối,tĩnh mịch kia.nó nhận ra là nó đang ở trong phòng khám của chị thanh,vào mấy bữa trước,khi nó tới nhận kết quả xét nghiệm máu. "dạ ko ạ!"-nó trả lời thành thực.và ngay lập tực nó có một cảm giác..."mà sao hả chị?" "thế em đã quan hệ tỉnh dục bao giờ chưa?"-chị thanh lại hỏi nó. "dạ..."-nó phân vân."rồi ạ!khoảng hơn một năm nay."-nó thừa nhận. "thế mỗi lần em quan hệ như vậy,em có sử dụng bao cao su hay các biện pháp an toàn hay ko?" "dạ ko."-nó phân vân một lúc.và ngay lúc này,trong đầu nó...hình ảnh của những lần nó quan hệ,những người đàn ông...những buổi hẹn hò..."em bị làm sao hả chị?sao chị lại hỏi em những câu như vậy?"..."a..."-nó thốt lên khe khẽ. "em phải bình tỉnh khi chị nói điều này."-chị thanh nắm lấy tay nó."đây chỉ là kết quả ban đầu thôi.ko chắc chắn cho lắm..."-chị thanh cố gắng an ủi nó. "..." "đề chắc chắn hơn.và để đảm bảo hơn.khoảng 3 tháng sau em quay lại làm xét nghiệm một lần nữa.chị sẽ cho em một phiếu hẹn..." "em bị nhiễm hiv phải ko ạ?"-ánh mặt nó vô hồn.nó ngồi im lặng trong khi chị thanh vẫn thao thao giải thích... "chỉ là nghi ngờ thôi em ạ.còn phải làm thêm xét nghiệm mới có thể đảm bảo.em ko việc gì phải lo lắng cả vì đôi lúc máy cũng đưa ra kết quả nhầm lẫn..."-chị thanh cố giải thích "..."-khuôn mặt nó vô cảm.ánh mắt vô hồn.chỉ nhếch mép lên cười một cái rồi thôi. “tôi biết mà…”-nó gào to lên,bất chợt,giữa chốn đông người.suy sụp,nó khụy xuống giữa đường,khóc sướt mướt.bao nỗi uất ức,khó chịu,đau khổ như được giải phóng ra khỏi cơ thể của nó.hiv…hiv đó.cuối cùng thì nó cũng phải đối mắt với cái hiện thực…hai hang nước mắt nó lăn dài trên khuôn mặt của nó,nức nở… “cuối cùng…cuối cùng thì…cái ngày…cũng đã đến…đến thật rồi…”-nó vừa khóc vừa nói với bản thân.mọi người đi đường nhìn nó với ánh mắt khó hỉu.”đã đến thật rồi…” Nó đã biết.nó đã biết ngay từ đầu,ngay từ khi nó lựa chọn cái cuộc sống như thế này.nhưng…nó đã ko biết là cái ngày như thế này lại đến sớm như vậy.nó chưa…chưa hoàn tòan chuẩn bĩ sẵn tinh thần đón nhận cái sự thực như vậy.nó chưa chuẩn bị… “này…này”-có giọng người lay gọi nó,làm nó tỉnh giấc.nó hấp háy mí mắt.”này…gần tới đường nhãn rồi đấy.dậy đi cô bé.”-anh phụ xe nhìn nó nói. “ừ…ờm…”-nó mơ màng tỉnh giấc khi nghe thấy vậy.thế là gần về tới nhà rồi.chỉ cần đi hết con đường đất đỏ với những hang nhãn già cổ thụ,rồi đi qua một con đê dài,một cánh đồng lúa bát ngát nữa thôi là nó sẽ về tới đầu làng,nơi nó đã sinh ra và lớn lên.nó rụi mắt,ngoáp dài một cái,sái cả quoai hàm. Chiếc xe đi ngang qua con đâp sông đáy.con đập vẫn vậy,sừng sững chắn ngang dòng nước chảy,bồi đắp phù xa lên hai bên bờ sông.những dáng người nông dân lam lũ vẫn cặm cụi cày cấy,vun xới những bãi ngô sắn của mình trên hai bên bờ sông lướt qua bên ngoài cửa kính xe.tất cả vẫn như ngày xưa,dù đã trải qua bao nhiêu năm,dù đất nước đã cải cách,người dân vẫn vậy,khổ cực,lam lũ với những mảnh ruộng,bãi,con trâu,bò của mình.vẫn khổ cực…ko thay đổi gì hết… Chiếc xe dừng lại trước một con đường đất đỏ,với hai hang nhãn già chạy dài suốt con đường.nó cầm cái cặp sách lên và đi xuống xe.chiếc xe rồ ga,chạy vút đi làm bụi bay mù mịt.nó đứng đó,ngắm nhìn con đường,hít cái làn bụi bặm đó.một cái cảm giác thân quen mà bấy lâu nay tưởng chừng nó đã quên mất.những hình ảnh khi xưa,hình ảnh một cô bé gầy còm,đạp một chiếc xe lóc cóc suốt 3 năm liền trên con đường này lại hiện ra trước mắt nó.cái hình ảnh cái cô bé gồng mình đạp xe trong những ngày mưa gió,hình ảnh cái cô bé nhẽ nhại mồ hôi đạp xe trong những ngày hè oi ả đi học lại hiện ra…trong suốt 3 năm học phổ thong,nó đã đi lại trên con đường này biết bao nhiêu lần,từ nhà tới trường,rồi từ trường về nhà mấy chục cây số…rồi hình ảnh những buổi sang tinh mơ nó lại lóccóc đạp xe đèo mẹ nó đi chợ huyện,cũng qua con đường này…tất cả,những hình ảnh đó hiện ra một cách sống động như là đang diễn ra trước mắt nó vậy.nó đi một cách chậm dãi.từ tốn một cách khoan thai.nó muốn cảm nhận con đường,giữa cái thực tại hôm nay và của quá khứ ngày xưa.những niềm ngạc nhiên về sự thay đổi của con đường,lẫn những nỗi vui buồn ngày xưa mà nó đã gắn bó với con đường.nó đều muốn có… Ánh nắng buổi chiều đúng là khó chịu.vừa oi bức,vừa nóng rát,người nó nhễ nhại mồ hôi mà cuối cùng cũng chỉ đi được một phần ba con đường.lần đầu tiên nó cảm thấy con đường dài và xa tít tắp…nó mócđiện thoại ra xem,14h.vậy là cũng gần hết buổi chiều rồi.mỏi chân,nó ghé vào vệ đường,một gốc nhãn.ngồi bệt xuống đất nghỉ chân.ngoài hai rặng nhãn hai bên đường ra thì ỡ hai bên đường là những cánh đồng ngô bạt ngàn,với những đụn đất cát,hẽ có gió to thổi là y rằng cát sẽ bay mịt mù,che khuất những mái nhà,vườn cây tít phía xa,nơi cuối chân trời.nó tựa mình vào gốc cây nhãn,hít lấy cái bầu không khí thanh bình,trong lành,đượm mùi nhựa cây,cỏ non,mà thành phố nó ko thể nào hít được.nó muốn mau chóng được trở về nhà,về gặp má,gặp em trai của nó.nó thấy nhớ má của nó,nhớ da diết. con đê vẫn vậy,và cánh đồng trải dài phía dưới cũng vẫn thế,hầu như tất cả vẫn ko thay đổi kể từ lần cuối nó về.con đê vẫn trơ trụi cỏ,lác đác vài con bò và lũ trẻ chăn trâu bò đùa nghịch trên triền đê.lũ trẻ vẫn còn chơi mấy trò chơi xưa cũ,nào thả diều,nào ô ăn quan,nào đánh quay,nào rồng rắn lên mây,nào chơi chuyền,đồ...những trò chơi mà ngày xưa nó vẫn chơi với thằng út.cánh đồng quê nó giờ mới xanh tươi làm sao.những ruộng lúa trải dài một màu xanh non bất tận.những dáng người lom khom của người nông dân trên những ruộng lúa trông thật đẹp,và thân thương làm sao?giống như một bức tranh sống động,hùng vĩ bầy ra trước mắt nó.nó phân vân ko biết giờ này má nó có còn ở ngoài ruộng nữa hay ko?nó thích thế này,cuộc sống gắn liền với đồng ruộng như thế này,quanh năm chỉ làm ruộng,cày cấy,bón phân tưới nước,hết việc thì ngồi chơi,sang nhà hàng xóm nói chuyện,đến vụ thì kéo nhau đi gặt hái.ko phải lo toan tính toán,giở thủ đoạn như trên thành phố.cuộc sống chỉ có tình làng nghĩa xóm như vậy mới thoải mái làm sao. "xuân..."-có giọng người nào đó gọi nó đâu đấy."con xuân phải ko?" "..."-nó ngơ ngác nhìn quanh.nó vẫn chưa nhận ra đang gọi nó,và cũng chưa xác định được giọng nói từ hướng nào vọng tới. "ê...tao ở phía này."-giọng nói đó chắc nịch vang lên ắt hẳn đã chắc chắn là mình đã gọi đúng người."con ngốc này,bộ lên thành phố lâu rùi nên mắt mày hỏng rùi hả?"-giọng nói đó giễu cợt. "..."-nó vẫn đang phân vân tìm hướng."ah!cái con quỷ này."-nó hét lên,nếu ko phải là như vậy.nó đã nhận ra ai khi vừa nhác thấy một cô gái từ phía xa vẫy tay về phía nó."bộ giờ ở nhà làm bà nông dân thứ thiệt hả?"-nó nói vọng ra với cô gái trong lúc cúi xuống sắn ống quần lên. "mày làm chi vậy?"-cô gái hỏi. "ra với mày chứ làm gì.lâu ko lội ruộng,thấy nhớ quá hà."-nó toan lội xuống ruộng. "bố con điên.mày bị khùng hả?chuẩn bị người ta đi về rùi mình mới đòi xuống.bố con hâm.thôi!ở trên nguyên trên đó đi,đợi tao lên rồi về luôn một thể ha." "trời!"-nó thất vọng."ok" "con nhỏ này,sao mày lại nhận ra tap được vậy?"-nó hỏi cô gái. "trời ơi!"-cô gái giả bộ kêu lên."ai chứ mày thì tao luôn nhận ra...hi hi hi."-cô gái có điệu cười rất duyên. "cái con quỷ này,chưa nói hết câu đã nhe răng ra cười..."-nó giả bộ tức giận."đã vậy,cho mày cười bể bụng luôn."-nó thọc lét cô gái.làm cô ta bật cười khanh khách. "cái con ranh này.mày có thôi đi ko.ngã cả hai bây giờ."-cái thu vừa cười nghiêng ngả vì bị nó chọc lét vừa nói. "vậy thì trả lời câu hỏi của tao đi.mau"-nó nói dõng dạc,hai ngón tay để ở hai bờ eo của cái thu. "thì...tại mày quê quá.từ hồi đi học tới giờ.mày mãi một kiểu ăn mặc.quê quá trời...làm sao mà tao lại ko nhận ra được cơ chứ."-cái thu vừa đạp xe,vừa huyên thuyên bình phẩm về gu ăn mặc của nó. "quê?tao ăn mặc quê lắm sao?"-nó hỏi mà như đang tự nói với bản thân mình.có thật là nó ăn mặc quê mùa lắm sao?nếu là ở thành phố,liệu cái thu có nhận ra nó trong dòng người xô bổ kia ko? "ờ.mày nên thay đổi cách ăn mặc của mình đi.tỉa tót lại đầu tóc,bỏ mấy cái quần kaki vải này đi,cả mấy cái kiểu áo này nữa.nó đã quá xưa rồi.mày lên thành phố báo lâu rồi mà vẫn ko học được cách ăn mặc thành phố một chút à?"-cái thu giảng đạo."tao cứ ngỡ một đứa có ăn học và có công ăn việc làm ở trên đó như mày thì phải khác chứ. "..."-nó im lặng ngồi sau cái thu "ko như tao và mấy đứa khác...ko đỗ đại học,ko học hành thêm gì cả.ở trên thành phố một thời gian,chật vật với cuộc sống...khó sống.đành phải bỏ về quê lấy chồng,làm ruộng.và cuối cùng,lại chết già ở đây như ông bà già,những thế hệ đi trước..." "..."nó vẫn im lặng,suy nghĩ.liệu rằng cuộc sống mà nó đang sống.cuộc sống ở thành phố có thực sự đẹp và đáng mơ ước như cái thu nói hay ko?hay chính cuộc sống thôn quê như nó mới là hạnh phúc,đáng mơ ước. "ê...ê...mày ao vậy?nghĩ gì thế hả?"-cái thu lắc lắc tay lái. "à...ừ.!"-nó giật mình."ko có gì đâu.chả là lâu ko về nhà,thấy mọi thứ vẫn vậy.vẫn ko thay đổi gì cả.vẫn cây gạo già đầu làng,vẫn mái hiên và giếng nước đầu làng,vẫn mái đình rêu mốc...mọi thứ vẫn y nguyên như ngày xưa.ngày mình còn bé..."-nó trầm ngâm hồi tưởng. "cái con ngốc này."-cái thu nói"bộ mày tưởng mọi thứ đều phải thay đổi chắc.như mày này,qua bao nhiêu năm vẫn vậy,có thay đổi tẹo nào đâu.vẫn như ngày xưa đấy thôi." "..."-có thật sự là nó ko có gì thay đổi ko?."có thật là ko có gì thay đổi?"-nó lẩm bẩm một mình. trong suốt quãng đường về nhà,nó ko nói năng gì nhiều với cái thu.chỉ lặng im ngồi nghe cái thu nói và ngắm nhìn cảnh vật lướt qua.con đường làng vẫn vậy,vẫn là con đường lát gạch,với hai rãnh mương ở hai bên,vẫn còn đâu đó những bãi phân trâu phân bò rải rác,vẫn những bãi bùn sình đen ngòm bẩn thỉu...và vẫn là những ngôi nhà cũ kỹ với tường đất hoặc đá ong.vẫn là những mái ngói rêu phong cổ kính đầy rêu phong...vẫn là những làn khói thơm nừc mùi rơm lan tỏa ra từ các mái nhà vào lúc xế chiều,tất cả vẫn vậy,vẫn y như cũ,lắng đọng mãi trong tâm hồn của nó.một sự tĩnh lặng hài hòa trong cảnh tranh tối tranh sáng lờ mờ của một buổi chiều sắp tàn. "mày về bao giờ lại đi"-nó chợt để tâm nghe cái thu nói chuyện,lúc này đã gần về tới nhà nó. "cũng tầm vài bữa.đang cần nghĩ ngơi mà."-nó trả lời "vậy hả?vậy bữa mai đi chơi với tao và mấy đứa khác ha."-cái thu háo hức. "ờ...để xem đã."-nó ko háo hức cho lắm "ok đi mà.lâu rồi tụi mình ko gặp nhau.ok ha..."-cái thu đạp chậm lại."tới nhà mày rồi nè.sáng mai tao sang gọi ha."-chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà cũ kỹ với cái sân rộng và một khu vườn trước nhà. "ờ..."-nó nhảy xuống khỏi xe."cám ơn mày ha. "bai ha." "bye."-nó mở cánh cổng bằng tre nứa bước vô sân.nhà nó là một trong ít nhà trong xóm vẩn còn để hàng rào và cổng bằng tre nứa.hầu hết mọi nhà khác đã thay đổi hết.họ xây tường bằng gạch,làm cổng bằng gỗ hoặc sắt.nó bước vô mảnh sân nhà nó.một cảm giác bồn chồn.lo âu mà cũng vui mừng khôn siết bỗng trào dạng trong nó.nó muốn bật khóc,ngay lúc này,ngay tại cánh cổng này.nó nhác thấy bóng thằng út trong nhà,đi đi lại lại, cái cảm giác thân quên.xúc động khó diễn tả bằng lời làm ó ko tài nào hấc chân nổi.cứ đứng chết chân ở ngoài cổng.nó thất thằng em út của mình đang phẩy phẩy chiếc áo để gấp cất vào tủ,đó là công việc quen thuộc hằng ngày mà nó vẫn thường làm hồi còn ở nhà.giờ đó lại là việc của thằng út. "đàn ông con trai gì mà làm từ nãy chưa xong hả con?"-giọng má nó đâu đó cất lên."chả bù cho chị mày,cái gì cũng nhanh nhanh chóng chóng cả." "má này,sao cứ so sánh con với chỉ hoài vậy?con là con mà chỉ là chỉ chứ bộ."-thằng út chống chế.'trời ơi!sao mà con thèm cái bầu ko khí này thế'-nó thầm nghĩ. "ai vậy?ai đứng ngoài cổng vậy?"-má nó đứng ở bậu cửa nhà bếp nói vọng ra.nó vội lấy tay lau hai hàng nước mắt mới lăn dài trên gò má.thằng út thấy má nói vậy cũng liền chạy ra ngoài sân xem sao. "má...má ơi!"-nó cất tiếng gọi rồi chạy về phía má. "chị hai...chị hai về má ơi!"-thằng út reo mừng. "hai hả con?con hai về hả?"-má nó bước qua bậu cửa nhà bếp,vừa lúc nó chạy tới ôm chầm lấy bà,được ở trong vòng tay ôm ấp của má.nó thấy lòng mình nhẹ nhàng,có chút thanh thản,hai khóe mắt lại nhạt nhòa nước mắt. "má ơi...má..."-nó vừa khóc vừa mếu máo."con nhớ má,con nhớ thằng út lắm..." "ờ...má và em con cũng nhớ con lắm.đã gần năm nay con ko về nhà rồi còn gì nữa."-má nó vuốt ve nó,vỗ về nó. "má...con xin lỗi..."-cổ họng nó nghẹn lại.đáng ngắt khi nó nói ra điều đó.thật đau đớn."con...xin...lỗi!"-nó lặp lại "chị hai về vui quá..."-thằng út vui mừng."chị hai có mua quà cho em hông?" "cái thằng này.chưa chi đã đòi quà.mà mày lớn tồng ngồng rồi còn đòi quà quiếc làm gì."-má nó nạt thằng út. "chị xin lỗi.chị vội quá nên quên mất.để lần sau ha."-nó lau nước mắt,nhẹ nhàng nói với thằng út. "em giỡn thôi mà.hổng có sao đâu."-thằng út nói rồi trở vô trong nhà. "má ở nhà có khỏe ko?ăn uống thế nào?con thấy má gầy đi nhiều đó." "má khỏe.ăn uống vẫn vậy,chỉ là đang đầu vụ nên hơi vất chút thôi."-má nó vuốt ve mái tóc của nó,ôm nó mà nói. "vậy để con ở lại mấy bữa phụ má ha."-nó ngẩng đầu nhìn má nó. "ừm." màn đêm buông xuống thật nhanh.mới nãy còn chập choạng,giờ thì đã là gần nửa đêm rồi.nó năm cạnh má trong phòng của hai người.một ngày cũ cũng sắp hết rồi. "má à!"-nó bắt chuyện."thời gian qua má và út sống ra sao hả má?" cũng ổn con ạ.vẫn ngày ngày làm ruộng và ngồi chơi thôi.như hồi con còn ở nhà ấy.còn thằng út thì năm nay gần cuối cấp rồi nên cũng học nhiều hơn...má lo cho nó lắm.à!còn con ra sao?hơn nửa năm rồi con chưa về nhà.liên lạc với con lúc được lúc ko...má lo cho con lắm biết ko?" "con xin lỗi..."-nó bật khóc khi má nó hỏi thăm tình hình của nó."má cho con xin lỗi..." "có chuyện gì hả con.đã xảy ra chuyện gì rồi?"-má nó xoay người nhìn nó."đã hơn nửa năm nay con ko về,bữa nay bỗng dưng về mà ko báo trước...nói má nghe coi,có chuyện gì hả con?" "con...con nhớ má lắm."-nó thổn thức,xoay người nằm ngửa,ngắm nhìn cái khung màn đã ngả màu đen."bao năm sống xa nhà,con thấy nhớ nhà lắm."-nó im lặng hồi lâu.má nó cũng ko nói gì,chỉ nằm nhìn nó."con nhớ những bữa com gia đình mình,con nhớ những lúc thằng út chọc ghẹo con...con nhớ những lúc cả nhà mình thức dậy sớm đi làm đồng...con nhớ..."-nó nói một hồi lâu những gì mà nó nhớ,nó muốn... "má hiểu...má hiểu mà con."-má nó giờ cũng bắt đầu rưng rưng hai hàng nước mắt. "sau mấy năm đi học,chịu bao nỗi vất vả...thiệt thòi..."-nó nức nở."giờ gần đạt kết quả...má ơi...con..."-toàn bộ cảm xúc ức chế bấy lâu của nó giờ vỡ òa ra,như miệng một núi lửa phun trào...nó bật khóc thành tiếng,nức nở. "con..."-má nó lo lắng thực sự.bà chỉ trực có ngồi bật dậy để hỏi nó rõ ràng."con đã gặp phải chuyện gì?con làm má lo đấy.nói má nghe coi...phải chăng cuộc sống của con ở trển gặp phải chuyện gì...?" "má à.con nhớ nhớ cái lần con đạt học sinh giỏi đầu tiên trong suốt 9 năm học của mình.má còn nhớ ko?lần đó,má đã mua cho con một đôi quai hậu thật đẹp..."-nó hồi tường."má nhớ chứ?lần đó,lần đầu tiên má tặng quà cho con.và đó cũng là lần duy nhất má tặng quà cho con..dù sau này,con đỗ tốt nghiệp phổ thông và cả đại học,má cũng ko tặng gì nữa..."-nó im lặng một lúc...như để kéo dài khoảng thời gian xưa cũ."dù sau này mà ko có tặng gì cho con.con cũng ko trách má.bởi nhà mình nghèo,ăn còn ko có nói gì là tặng quà...để mua cho con đôi dép đó,má đã phải đi cấy thuê,và đi chợ sớm từ lúc tinh mơ cho đến lúc tối mịt mới về nhà.má đã phải nhẫn nhịn,dành dụm bao lâu,ko dám tiêu pha gì để mua cho con đôi dép đó...với con đôi dép đó đáng quý hơn tất cả...và việc má sinh con ra trên đời này đã là món quà ý nghĩa nhất rồi..." "...cho má xin lỗi."-má nó ôm nó vào lòng. "má biết ko?...mỗi buổi sáng thức dậy,con đều cảm thấy trống vắng...có nhiều đêm mất ngủ,con lại nhớ về má,về gia đình mình.con ko muốn má phải vất vả,ko muốn thằng út lại có cuộc sống khổ như má con mình từng có.con muốn gia đình mình có cuộc sống sung túc hơn,con muốn má sống thoải mái hơn,ko phải vất vả như thế này nữa...con muốn thằng út có được cuộc sống bằng bạn bằng bè...nhưng...nhưng con...con xin lỗi...con...ko thể thực hiện được điều đó...con...con xin lỗi..." "má biết...má biết con đã phải chịu nhiều khổ cực ngoài đó...má biết con phải chịu nhiều thiệt thòi...con ko có lỗi...có lỗi ở đây là má...là má đã ko thể cho hai chị em con có cuộc sống sung túc,đầy đủ...là má đã làm cho con phải chịu khổ...là má đã sai...má xin lỗi con..." cả hai má con nó nằm thổn thức với nhau.ai cũng theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.nó rất muốn nói ra sự thật.nói với má nó nguyên nhân ngày hôm nay nó về.nó rất muốn nói thật với má nó là giờ nó đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ hiv.nó muốn nói...nó rất muốn nói.cả hai đều nằm nức nở,ko để ý rằng phía gian ngoài nhà cũng có một bóng người đang lặng lẽ khóc thầm. thằng út nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng má và chị hai nó.đã lâu rồi nó chưa gặp chị hai,muốn qua nói chút chuyện với chỉ thì nhận ra là cả hai đã mắc màn đi ngủ và đang có chuyện riêng.thực lòng nó ko muốn nghe trộm,nhưng nó ke thể kềm lòng khi nghe thấy cuộc hội thoại của hai người có nhắc đến nó.nó biết.má nó đã phải chịu nhiều vất vả để nuôi nấng chị em nó.má nó đã phải chịu vất vả suốt bao năm qua.mỗi ngày nhìn thấy dáng người gầy còm của má cặm cụi làm cỏ ngoài đồng,hay lom khom dưới bếp nấu cơm...nó thấy chua xót lắm chứ.nó muốn đi làm để phụ giúp má nó.nhưng má cấm,chỉ bảo nó phải chăm chỉ học tập,ko phải lo nghĩ việc gì khác.phải học tập chị hai nó,phải đỗ đại học,để sau này có cuộc sống tốt đẹp hơn...còn chị hai nó.nó cũng thương chỉ nhiều lắm.hồi nhỏ,mỗi khi có gì ngon,chị đều dành cho nó.chắm sóc như má vậy.mỗi khi nó bị bắt nạn,trêu ghẹo thì chị đều đứng ra bênh vực,che trở cho nó...giờ thấy má và chị nói chuyện vậy.nó càng thương họ nhiều hơn,biết ơn họ hơn...tự trách bản thân mình kém cỏi.nó tự hứa với mình là sẽ cố gắng học thật giỏi để ko phụ lòng hai người.nó lặng lẽ khóc thầm cùng với hai người ngoài cửa.lòng rối bời...cuối cùng,nó đứng dậy và đi về phòng của mình.đã quá nửa đêm rồi. giấc ngủ đến với nó thật khó khăn làm sao?nó chpậ chờn như một cánh bướm,lúc cao lúc thấp,lúc gần lúc xa.tâm trí nó giờ đây lúc tỉnh lúc mơ.tiếng thở đều đều của má nằm cạnh bên hư hư thực thực làm nó hoàn toàn ko biết mình đã chìm vào giấc ngủ thật hay ko? "chỉ là nghi ngờ thôi..."-giọng chị thanh vang lên trong đầu nó."chỉ là nghi ngờ thôi em ạ."-giọng chị thanh lại vang lên.và những hình ảnh,giọng nói dần dần xuất hiện trong đầu nó.những giọng nói,hình ảnh lướt qua một cách nhanh chóng...những ánh đến màu chập chờn mờ ảo,những giọng nói huyên náo hòa lẫn với tiếng nhập rộn rã nơi quán bar.nó ngồi một mình trong một góc.đó là một buổi tối đầu tháng tư,trước ngày nó biết kết quả xét nghiệm hơn một tháng. "em đợi anh lâu chưa?"-một người đan ông từ phía sau lưng bước tới nói với nó. "còn tùy xem anh định nói gì với tôi."-nó làm ngơ trước mặt anh ta. "bộ em ko thể đối xử nhẹ nhàng với anh hay sao?lúc nào gặp anh em cũng bốp chát như vậy.em ko nghĩ sẽ làm tổn thương anh sao?"-anh chàng đó kéo ghế ngồi sát nó. "thôi đi kưng..."-nó nhếch mép cười."kưng hơi quá lối rồi đấy."-nó đứng dậy ngồi sang chiếc ghế khác."có chuyện gì nào?nếu chỉ để ngồi tán dóc thì em đây ko rảnh nghe đâu."-nó cầm chai bia lên và...nốc. "trời!...trái tim tan nát của tôi..."-anh chàng đó làm điệu bộ ôm ngực của mình kêu rên.nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của nó thì anh ta liền thôi cái trò đó."ánh có một con mồi,béo à nha...rất thích những vô sinh viên,có học thức như em.và em...đã lọt vào mắt của con gà này."-anh ta cố kéo dài câu chuyện. "vậy sao?chắc lại do anh thả câu chứ gì?"-nó nhìn anh ta với ánh mắt lạnh băng,căm thù.xen lẫn chút đau đớn.nó hận mình đã gặp phải anh ta,và hận mình ko thể giết chết anh ta.việc đã gặp anh ta,quan hệ với anh ta giống như là một cực hình đối với nó.ko biết có phải kiếp trước nó mắc nợ anh ta hay sao mà kiếp này ó phải chịu sự chi phối của anh ta. "emlàm như anh giống như một tên đểu cáng lắm hay sao mà nói với anh như thế?"-anh ta nhìn đồng hồ rồi liếc ngang liếc dọc khắp quán bar.ánh mắt dò tìm."anh chỉ tạo điều kiện việc làm cho em thôi mà."-anh ta nói thản nhiên. "trời...cám ơn lòng tốt cả anh nha...ko có anh chắc tôi chết quá à..."-nó bật cười sặc sụa khi nói câu đó. "ko giỡn với em nữa.anh nói nghiêm túc đấy...à!con gà đến rồi kìa."-anh ta đổi gịng,hất hàm về phía lối ra và của quán.bất giác nó nhìn theo hướng chỉ của anh ta.ko mấy ngạc nhiên.khuôn mặt nó ko biểu hiện một chút cảm xúc gì cả.nó có thể đoán trước được.một gã đàn ông tầm 40-50 tuổi.tóc hoa râm,diện áo phông cộc tay,sơ vin với chiếc quà6n jean kiểu cổ điển.khá to con,có vẻ lão ta thường xuyên luyện tập thể thao. "hey!...ở đây."-anh chàng vẫy tay gọi lão ta.còn nó vẫn say sưa với điệu nhạc và chai bia của mình. "chào...chào em."-lão ta lại gần chào hỏi hai người. "..."-nó ko thèm nhìn lấy một cái,tiếp tục nốc chai bia của mình. "chào anh."-anh chàng kia đáp lại.khuôn mặt ah ta mới tươi sáng làm sao.nó như được rát vàng lên vậy.sáng rõ trong ánh đèn màu của quán. "hai người đợi tôi đã lâu chưa?"-người đàn ông ngồi xuống đối diện với nó."xin lỗi đã đến trẽ.tôi gặp chút chuyện gấp nên giờ mới tới."-vừa nói ông ta vừa móc tay kêu nhân viên phục vụ."một ken." "thêm một ken nữa."-nó lên tiếng. "ko sao.ko sao...bọn em cũng vừa mới tơi chưa lâu."-anh chàng kia vừa cười vừa nói.nhìn giống như một thằng hề vậy. "anh chưa nhưng tôi có."-nó đặt chai bia xuống bàn sau khi làm một hơi hết sạch cả chai.nó nhìn thẳng vào mặt người đàn ông mới tới."hắn ta đã thỏa thuận gì với ông?ăn chia ra sao?ông mua tôi với giá bao nhiêu?"-nó có vẻ đã say. "..."-người đàn ông bất ngờ trong lúc người phục vụ mang đò uống ra. "...xuân.cô say rồi à?ăn nói lung tung...mua bán gì ở đây..."-anh chàng nọ có vẻ lúng túng,thanh minh. "tùng à.anh bỏ ngay cái điệu bộ đó đi.nhìn phát tởm lắm.trước đây,qua bao nhiêu lần rồi.anh đều nói như vậy...đều bảo tôi ăn nói lung tung...nhưng cuối cùng thì sao?kẻ thiệt thòi vẫn là tôi.tôi chán rồi."-nó tiếp tục tọng vào họng chai bia mới mà nốc.còn tùng và người đàn ông kia cứ nhìn nó chăm chăm."nếu ko phải do anh đang..."-nó lải nhải tiếp. "anh cứ nói thẳng đi.anh và ông ta đã bàn với nhau những gì?giá bao nhiêu?thời gian thế nào?tôi ko phản đối đâu,miễn là giá cả thoải mái...sẽ giống như mọi lần thôi mà..."-nó đổ gục mặt xuống bàn. "..." "cô say rồi,say thật rồi.xin lỗi anh mình nhé.cô ấy say rồi.thật tình xin lỗi anh."-tùng phân bua. "ko sao..."-lão minh trả lòi. "hẹn anh khi khác vậy.giờ có lẽ em nên đưa cô ấy về nhà."-tùng đừng dậy,định dìu nó. "để anh.nói địa chỉ của cô ấy đi.anh muốn đưa cô ấy về."-mình đứng dậy,rút bóp tiền thanh toán đồ uống và đưa cho tùng hai vé."coi như tiền giới thiệu..." "..."-tùng ngạc nhiên trước hành động vừa rồi của mình. "đừng vậy chứ.anh chỉ muốn giúp đỡ thôi mà.ko có gì xấu đâu."-mình đõ nó từ tay tùng. "nhưng..."-tùng định nói gì đó. "anh tin là em đủ thông minh để biết đâu là giới hạn của nòva đâu là điều tốt nhất đối với bản thân.ok?-mình đỡ nó lách qua đám đông.mặc cho tùng đứng lặng người tại chỗ. "ok.dù gì cũng ko mất gì.thơm quá..."-thằng tùng hít ngửi số tiền mà minh đưa cho.giọng cười khoái trá. "đò con hoang...đồ chết tiệt..."-nó mơ màng trong vòng tay của minh."anh tưởng anh lừa được tôi à?anh tưởng anh tóm được tôi à?...ợ..."-nó mê sảng. "..."-minh dìu nó vào ghế sau của chiếc xe với sự giúp đỡ của mấy nhân viên bảo vệ quán bar. "hừ..."-nó ậm ừ ngồi trên xe của lão minh."anh tưởng tôi còn ngu ngơ,dễ tin lời anh như hồi đầu gặp anh hở?còn lâu á...ợ...ơ...nếu ko phải anh cầm tập file đó đe dọa tôi...anh tưởng tôi chịu đồng ý với các cuộc mua bán mà anh sắp đặt cho tôi hả?còn lâu á...tôi ko như trước đâu...tôi ko còn ngây thơ cả tin nữa đâu..."-nó mê man... "ngày xưa tôi đã quá cả tin nên mới bị anh xỏ mũi.đã qua ngu ngốc để anh chiếm đoạt mất cái trinh tiết quý giá nhất của một đời người con gái...tôi..ợ...hừ..."-nó lắc lắc cái đầu,mê man."tôi đã quá ngu ngốc...ọe...ọe..."-nó cúi gập người,nôn thốc nôn tháo ra sàn chiếc xe.minh nhìn nó qua chiếc gương chiếu hậu.ánh mắt buồn rầu."nhưng giờ tôi...đã khác..."-nó ngả người ra sau,vẫn mê man."tôi đã khôn ra rồi...tôi đã giúp má trả hết nợ nần bao năm qua.tôi đã có đủ tiền lo cho em trai tôi học hết đại học.và tỗiđa học gần xong cao học rồi.tôi đã có công ăn việc làm ổn định...tôi ko cần phải nghe theo lời anh nữa...anh...ọe...ọe..."-nó lại gập người nôn tiếp.nhìn nó mới thảm hại làm sao.một mùi chua nhợ phảng phất trong xe.thật kó chịu.cuối cùng,mình rẻ vào lề đường,lấy điện thoại gọi điện cho một gara quen thuộc nhờ họ đến lấy xe về cọ rửa.và gọi luôn một chiếc taxi.minh phân vân ko biết nên làm gì với cô gái này.quả thật anh đã bị no chinh phục ngay từ cái nhìn đầu tiên,dù rằng chỉ là qua ảnh,trong một lần tình cờ đi chơi với thằng tùng mà anh nhìn thấy.một cô gái xinh xắn,dễ thương với ánh mắt tươi tắn phảng phất chút buồn,cô đơn.anh muốn được gặp nó,chỉ để nhìn nó một lần àm thôi. với một thằng đàn ông đứng tuổi,giàu có mà vẫn phòng ko gối chiếc như anh...việc tìm kiếm một người con gái quả thật rất dễ dàng.nhưng anh vẫn chưa tìm thấy một ai.những người con gái đến với anh,dù ít hay nhiều đều để ý đến danh tiếng-tiền tài địa vị của anh.ko có ai thật lòng yêu anh cả...anh như nghẹt thở,nhịp tim đập loạn xạ cả lên khi trông thấy nó trong quán bar.nhìn nó ngoài đời còn xinh đẹp và đáng yêu hơn nhiều so với trong ảnh.và ánh mắt kia mới buồn bã làm sao.nó đúng là người con gái mà anh đang tìm.anh thấy vậy. anh dìu nó vào phòng,nhẹ nhàng đăt nó lên giường.anh lay hoay với việc đắp khăn ướt cho nó.pha trà gừng cho nó uống để gải bia...khi đã chắc chắn rằng nó đã ổn,ko mê sảng nữa,anh nhẹ nhàng đứng dậy đi về. nó cảm thấy đau đầu và mệt mỏi đến khó chịu.nó lơ mơ mở mắt ko biết mình đang ở đâu.cả căn phòng từ lờ mờ trở nên sáng rõ trước mắt nó.cả căn phòng sáng choang với ánh nắng vàng chiếc rọi,giờ có lẽ đã giữa trưa.nó ngồi dậy,ngắm nhìn cả căn phòng rồi đứng dậy đi vào nhà tắm,xả nước ấm vô bồn tắm và quay trở lại phòng ngoài.nó bắt gặp tờ giấy với lời nhắn để lại trên bàn uống nước cạnh tv. "cho anh xin lỗi nhé.anh thấy em say quá nên anh đã đưa em tới khánh sạn này.anh đã gửi tiền phòng rồi.nếu muốn cảm ơn em có thể liên hệ vớ anh qua số này.xxx.chúc em có một ngày vui vẻ." "hừm..."-nó nhếch mép cười.bỏ tờ giấy lại và quay trở lại phòng tắm.nó lột bỏ quần áo trên người.đổ một ít sữa tắm vào bồn tắm,khuấy đều lên tạo bọt.một mùi hương hoa nhài dịu nhẹ lan tỏa trong ko gian,làm cho bầu ko khí cô đọng lại,thơm nức.nó từ từ ngâm mình vào trong bồn tắm.thoải mái...cực kỳ thoải mái.
  11. lei

    Nhớ.....

    chiều cuối đông. những cơn gió hiu thổi, bụi tung mịt mù cả trời xanh. hình bóng ai kia sao xa thế, ta chẳngng thể nào nắm đựơc em. lang thang một mình trong nỗi nhớ, mộng tưởng giờ đây ta có em. lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ... ngỡ là em đến nắm tay tôi.
  12. lei

    Thu chết

    trái đắng . ta ngậm ngùi nhìn dòng nước mắt cay đắng làm sao khi nhớ lại hình bóng xa dần của người thương phải chi em đừng thế có phải giờ đây ta mặn nồng. em lặng lẽ bước đi trong chiều vắng bỏ lại mình tôi với nỗi buồn em ra đi đem theo bao nỗi nhớ mất em rồi ta biết đi về đâu cô đơn vắng lặng ta ngồi đó. mất em rồi trái đắng mới là đây. xin gửi tạm một bài thơ con cóc,ngẫu hứng vô topic này,lei không hay làm thơ lắm,nên cũng ko biết thơ mình thế nào?hi vọng không quá tệ hại cho lắm.^__^
  13. he he he he lâu rùi ko qua thơ trẻ...kể từ hồi post bài tham gia ở topic nói về y ban "i'm đàn bà" và sex trong văn học...nay lei quay lại...không biết mọi ngừi có hoan nghênh chào đón lei quay trở lại ko nhể?lei thấy mình hơi qua trong hai bài đấy...nên hơi ái ngại...nên giờ quay lại ko hay có làm phiền mọi ngừi ko ta?nếu ko thì mong mọi ngừi post bài trả lời ha... mong mọi ngừi góp ý một lần nữa... cám ơn!
  14. lei

    come back

    lỗi lầm...lỗi lầm ta từng có. quá khứ khi xưa ta vụng về. bỡ ngỡ,ngây thơ ta vụng trộm, khao khát tình yêu tuổi học trò. lỡ bước sang ngang ta nhìn lại, nụ cười khẽ nở trên môi. ngây thơ trong trắng là vậy đó, qua rồi nuối tiếc làm chi đây?
  15. tại sao mọi ngừi cứ thik đào bới đời sống riêng tư của người quá cố lên thế nhỉ?dù xuân diệu đồng tính hay ko?yêu người cùng giới hay ko thì đó cũng thuộc phạm vi tự do cá nhân...và nhất là ông đã mất...tôi thấy người việt nam...gần như là đại đa số,rất thik bới móc quá khừ-đời sống riêng tư của người khácra làm trò đùa,tiêu khiển.đúng là nhàn cư vi bất thiện...tại sao mọi người không đề cập vấn đề nào thực tế hơn...như miếng cơm ngày mai sẽ ra sao?còn hay mất?cách cải thiện cuộc sống của mình ra sao?... thật khó hiểu...như tôi nè,vừa là gay,vùa là call boy nè...và vừa là một người công dân có ích của xã hội...vẫn đóng thuế thu nhập,vẫn làm cáccông việc xã hội khác...giúp đỡ mọi người này...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...