-
Số bài viết
440 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi tueminh
-
Tan biến Chẳng định trước mà ta mình gặp gỡ Thoáng ban đầu mắt bối rối nhìn nhau Anh ước ao dải lụa thắm làm cầu Nhờ Nguyệt lão buộc chỉ se duyên phận Trời và đất làm chứng nhân hậu thuẫn Lá mơ màng đêm gọi nắng qua mau Chẳng cần chi câu thề thốt bạc đầu Chỉ cần biết thuộc về nhau là đủ Gió mây mưa khiến đêm tàn nhàu nhũ Hiến dâng rồi đâu có ngại ngần chi Kiếp này thôi cần kiếp nữa làm gì Trong ánh mắt rực một màu hạnh phúc Trăng và sao gửi bao lời chúc tụng Em mỉm cười anh đã nhọc nhằn chưa Lại giật rung chẳng cần nói gì thừa Trong giây lát hai đứa cùng tan biến
-
Nảy mầm Một ván cờ có phải cuộc đời không Chẳng biết đến khi nào nhỡ nước Hai đối thủ gắng ganh đua thua được Pháo mã xe tướng sĩ tốt tranh hùng Có khi nào ta cảm thấy mông lung Vì bản mệnh cũng tựa như cờ thế Bao sóng gió bao dập vùi dâu bể Lỡ tay rồi chẳng sửa lại được đâu Đành lòng thôi vì trót lỡ làng rồi Hỏng một ván ta dàn quân chơi tiếp Chuyến đò ngang chở công danh sự nghiệp Lại vì đời mà đốt cháy mình thôi Vì thương nhau phải vượt núi trèo đồi Đâu cần đến rượu nồng xác pháo Lá trầu xanh và tấm lòng thơm thảo Làm chứng nhân cho tình nghĩa đôi mình Đêm diệu huyền buông làn tóc mây xinh Trăng dát bạc trải ga giường nệm chiếu Giữa trời đất chúa và ta cùng hiểu Tới vô cùng cây sẽ nảy chồi xanh
-
Buông Mỏng manh tựa đám mây trôi Theo gió lang thang tìm bến thắm Dọc triền sông cải vẫn màu xanh thẳm Chưa trổ ngồng để cắt làm dưa Bỗng một ngày cải vàng rực bến thưa Anh ngơ ngẩn giữa thảm màu bên bãi Cũng chẳng biết rồi ngày mai hoa cải Có theo dòng lênh láng nước buông xuôi Chợt nao nao bởi tiếng ai cười Tan trong nắng khiến lòng anh bối rối Gió và gió có khi nào ngừng thổi Cho cải vàng chẳng nỡ rời bông Để dài thêm cải chẳng chịu hóa ngồng Thì xin chớ mong sao đừng ngắt vội Đời con người cũng nay nồng mai tối Khi cờ tàn một tốt vẫn nhập cung
-
Bến đậu Chẳng phải vô tình anh viết thế nàyđâu Khi miền trăng vuốt tròn đời ta vậy Như cổ tích em không hề lộng lẫy Vẫn bùn nâu quyện hương cốm bãi bồi Phận má đào kiếp bèo nổi mây trôi Tài và mệnh đâu chiều lòng nhau nhé Vắt cạn mình hiến dâng thời tuổi trẻ Bao ước mơ bao khao khát chẳng rời Chớp mắt rồi đời giống tựa cuộc chơi Oằn mình dậy như vừa qua giông tố Trời thử lòng nên khiến em đau khổ Phận long đong phai nhạt kiếp má đào Sống khép mình nhưng không hết khát khao Em dâng hiến như chưa từng dâng hiến Qua ngòi bút bao con người hiển hiện Mộc mạc như khoai, sắn, lúa quê mùa Đã qua rồi những cay đắng chát chua Dù gẫy nhịp nhưng lại là may mắn Đừng nghĩ rằng em luôn luôn bất hạnh Anh và con làm bến đậu cho mình.
-
Bến đậu Chẳng phải vô tình anh viết thế nàyđâu Khi miền trăng vuốt tròn đời ta vậy Như cổ tích em không hề lộng lẫy Vẫn bùn nâu quyện hương cốm bãi bồi Phận má đào kiếp bèo nổi mây trôi Tài và mệnh đâu chiều lòng nhau nhé Vắt cạn mình hiến dâng thời tuổi trẻ Bao ước mơ bao khao khát chẳng rời Chớp mắt rồi đời giống tựa cuộc chơi Oằn mình dậy như vừa qua giông tố Trời thử lòng nên khiến em đau khổ Phận long đong phai nhạt kiếp má đào Sống khép mình nhưng không hết khát khao Em dâng hiến như chưa từng dâng hiến Qua ngòi bút bao con người hiển hiện Mộc mạc như khoai, sắn, lúa quê mùa Đã qua rồi những cay đắng chát chua Dù gẫy nhịp nhưng lại là may mắn Đừng nghĩ rằng em luôn luôn bất hạnh Anh và con làm bến đậu cho mình.
-
Điều biện minh Đã có lần em khóc vì anh Bởi nỗi nhớ mong cứ đan cài níu giữ Có đôi lúc cảm thấy mình do dự Nỡ vô tâm đánh rớt nụ hoa cười Chẳng phải tìm chẳng phải héo phải tươi Chẳng ân hận vì những điều tha thứ Chẳng vì yêu khiến lòng em tư lự Chẳng nghiêng trời cuốn gió gọi mây trôi Chẳng quệt ngang vệt sao nỡ đổi ngôi Chỉ chớp mắt đã vội vàng phụt tắt Anh thầm hỏi có phải mình nhỏ nhặt Vì muốn em chỉ là của riêng mình Sám hối rồi đâu cần phải biện minh Vì anh thấy đã làm gì có tội Bởi do yêu trót làm điều lầm lỗi Cũng thường thường trong cuộc sống mà thôi Khao khát em người đời nói anh tồi Thì anh thấy không có gì ân hận
-
lâu bận thi thoảng ghé qua thơ trẻ nhưng thấy mục sáng tác thành viên hình như không có người kiểm tra giám sát hay ấy mà để người ta gửi bài linh tinh loạn lên toản trò chơi điện tử, rùi mọi chuyện linh tinh, BQT chú ý nha không sẽ mất mục sáng tác thơ mất
-
Không đề cho em Em Không bước ra từ giấc mơ quả thị Từ chuyện thần tiên cô Tấm ngày xưa Không ông Bụt Chim sẻ đàn nhặt thóc Chẳng hài xinh vắng cả yếm hồng Anh lạc bước trong rừng chiều cổ tích Ngơ ngẩn tìm chuyện tình đẹp ngày xưa Có điểm tựa anh bẩy nâng trái đất Dắt em vui dạo chơi khắp thiên hà Hãy lắng nghe tiếng thì thầm của lá Tiếng cựa mình thao thức những chồi non Dốc cạn hết quanh ly mùa xuân hát Trải lòng ta cùng nắng với hoa ngàn Em cuốn anh trong xoáy nguồn hạnh phúc Anh đắm chìm trong khao khát yêu thương Trong sắc nâu của phù sa đất mẹ Trên trang văn em tả gió trong lành Mây vén tóc, trăng tãi mình đáy nước Đêm và ngày vẫn vần vũ giao ca Anh bỗng thấy như vừa quen vừa lạ Đêm giăng mùng ôm ấp cả hai ta
-
Hà Nội trong trái tim ta Ta lại hát khúc tráng ca thủa trước Về một thời Hà Nội liệt oanh Mênh mang Hồ Tây liễu rủ buông mành Cho tiên nữ giáng trần chải tóc Yểu điệu thướt tha yến oanh ngà ngọc Sương mắc giăng, giăng kín Tây Hồ Đây Nghi Tàm, đây Lãng Bạc mộng mơ Chuông Trấn Quốc vọng Thăng Long tứ chấn Gánh hàng hoa khiến bao người ngơ ngẩn Bởi tại hoa hay em gánh hàng hoa Đã bao đời chuông vẫn điểm ngân nga Mặc hưng phế của cả ngàn năm cũ Ô Quan Trưởng cũng như bừng giấc ngủ Ngơ ngác nhìn một Hà Nội đổi thay Cửa Bắc, cửa Nam ngày tiếp nối ngày Đưa và đón biết bao người qua lại Ta vẫn nhìn với dáng nhìn thư thái Thăng Long xưa và Hà Nội hôm nay Dẫu khó khăn hay đã tạm đủ đầy Thì Hà Nội mãi trong trái tim ta đó
-
Men xuân Hà Nội Có phải xuân về vương má em Mà Hà Nội bừng lên màu mắt lá Những cơn gió đùa vui hối hả Hòa tan trên mỗi nẻo đường Đã bao lần thầm gọi yêu thương Thăng Long hào hoa ngàn năm về trước Lích tích thời gian dường như quay ngược Đại La xưa và Hà Nội bây giờ Sương buông chiều bà chúa đề thơ Nghiêng tháp bút lầu ông hoàng thả chữ Tả thanh thiên đã bao đời bồi tụ Viết lên trời hồn non nước linh thiêng Gió cứ đùa và nắng cứ soi nghiêng Khua mặt nước gọi rùa vàng tỉnh thức Hạo khí Thăng Long khiến lòng ta rạo rực Và muôn đời Hà Nội vẫn hào hoa
-
Hà Nội ngàn năm Tôi đi dọc hồ gươm một sáng mùa xuân Thành phố đầu năm trăm hoa đua khoe sắc Mặt hồ Gươm nghiêng nghiêng phẳng lặng Mây lang thang chìm lắng đáy hồ thần Khùa tan sương chuông chùa vọng vang ngân Trên cành liễu líu lo bầy chim hót Ánh mắt em và nụ cười dịu ngọt Đẹp hơn hoa Tây Tựu, Ngọc Hà... Phía nhà thờ lan tỏa tiếng thánh ca Chiếu rời đô bên tượng đài vua Lý Hoa và hoa... ngàn năm rồi em nhỉ Chốn linh thiêng thế Rồng cuộn, Hổ quỳ Giọt lệ nào rơi khóe mắt bờ mi Như nhắc nhở những thăng trầm lịch sử Bóng áo dài thướt tha người thiếu nữ Thanh lịch Tràng An, thanh lịch Hà thành Dẫu muôn đời hồ Gươm vẫn trong xanh Vẫn thủ thỉ câu chuyện ngàn năm trước Tràng Tiền, Tràng Thi, Hàng Ngang, Hàng Lược... Vẫn thắm tươi trong sớm xuân này Tôi và em tay nắm trặt trong tay. Cùng thành phố đón chào ngàn năm tuổi 2010 đâu đã là năm cuối Ngàn năm sau anh sẽ đón em về Lại thả hồn dọc những triền đê Lại mê mải nhìn sông Hồng Hà chảy Và anh nhắc ngàn năm rồi em đấy Em bật cười anh đúng thật là anh. Mùng 1 tháng 1 năm 2010
-
Thăng Long hào hoa Tây Hồ lãng đãng chiều đông Vẳng đâu một chút hư không chuông chùa Dâm Đàn, Lãng Bạc chèo khua Câu thơ sao nỡ bỏ bùa cho nhau Ngàn năm gói lại một câu Hào hoa thanh lịch, sắc nâu Ngọc Hà Chẳng cần nói dối mẹ cha Buông lơi lọn tóc đuôi gà tung bay Ngập ngừng tay nắm bàn tay Hàng Đào, Hàng Bạc đợi ngày nên duyên Trai tài gặp gái thuyền quyên Ông tơ bà nguyệt xe duyên vợ chồng Hồng Hà cuộn chảy mênh mông Hồ Gươm in bóng má hồng em tôi Cau trầu chẳng nỡ bỏ vôi Hàng Ngang, Hàng Lược chút thôi thẹn thùng Chợt như mây cuốn hồn rung Ngàn năm non nuớc vui cùng rồng bay
-
Tìm đâu Những thửa ruộng trơ vết chân chim Hằn sâu trên từng gốc lúa Mặt trời góa bụa Rót trăng trên những luống trâu cày Đêm đồng vọng hỏi gió lắt lay Hom trên đồng sôi tăm cá Mẹ tôi vất vả đã bao năm nghiêng cả dáng chiều Cái chũm, cái niêu có còn vướng hồn củi đất Tìm câu nói thật, dính chân ai đã đánh rơi mùa Rau rút canh chua Một thời quê hương yêu dấu Lũ chim sáo sậu, cỡi lưng trâu bỗng rật tung mình Tìm đâu được khóm trúc xinh Tìm đâu được tiếng tính tình tính tang Tìm đâu chiếc chiếu chèo làng Để cho đêm hội anh sang với mình...
-
Lục bát buồn Đêm tàn trăng cũng rong chơi Bỏ tương tư thả giữa trời ai hong Phải chi gió nối tơ lòng Phải chi sợi nhớ đếm đong không đầy Hạ qua thu tới ngất ngây Heo may cuốn cả ngàn mây buông chùng Lặng nghe một chút hồn rung Câu lục vỡ để tận cùng bát rơi Trăng ngân vẳng chút xa vời Sen tàn rớt nhụy đâu vơi hương nồng Thả hồn vào cõi hư không Lạnh chăn gối để tan đồng nát chuông
-
Gói trời vào mắt em tôi Vầng trăng dập nát xưa rồi còn đâu Chiều buồn chẳng nỡ giăng câu Ông tơ xe sợi chỉ mầu tình duyên Gió va phải nỗi muộn phiền Ỡm ờ cũng chẳng oan khiên thị màu Ối giời em hổng dám đâu Để bây giờ vướng lụy sầu vì ai
-
Đông về cõng cả thu qua Bờ mi cõng hạt châu xa mặn mòi Khi buồn giở nhớ ra coi Ngàn mây bạc trắng không đòi hờn ghen Lòng đêm lấp bởi ánh đèn Sao ngồi gặm nhấm chút men tình nồng Thả buồn vào cõi hư không Mỏng manh chiếc áo ấm nồng hơi nhau Bạc vôi thắm đỏ cau trầu Buông câu thơ nối nhịp cầu tình duyên Tạc ghi đá núi thệ nguyền Kiếp này kiếp khác vẫn điên đảo tình
-
Đánh dấu một ngày bằng ngàn năm Đánh dấu cuộc đời bằng nỗi đau quằn quại Đánh dấu sự sợ hãi Bằng nỗi buồn không em Đánh dấu những bước quên Bằng trốn tìm dạn vỡ Cánh đồng toàn cỏ bợ chẳng mang gì cho ta Cuộc đời và câu ca. sẽ lặng im vụt tắt Những nghĩ suy què quặt chợt ngồi nghỉ bên hiên Hệ lụy và nhãn tiền Luôn theo chân ta đó Hiến dâng dòng máu đỏ Vỡ òa cả tình yêu Quay quắt những buổi chiều chẳng còn gì để nói Đừng đặt ra câu hỏi khi nào giành cho nhau Tóc trắng ở trên đầu cũng đâu là đã hết Con tim khi mỏi mệt biết tìm em nơi nào Và bỗng thấy nôn nao cánh phượng hồng rụng mất Những câu nói chân thật, đừng biến thành dối gian Hơi thở ấm nồng nàn có còn trao nhau nữa Xin em hãy ngỏ cửa Cho anh theo suốt đời
-
Mấy khi mưa níu cành cong Hạ tan thu cũng phải lòng nhau thôi Bầu thơm sao chẳng muốn rời Quà em gửi tặng một trời vấn vương Sen tàn gói những mùa thương Đêm tàn chăn chiếu gối giường nhớ anh Gói buồn vào ánh trăng thanh Một giây cũng đủ ngọt lành cho nhau Em đừng đong đếm buồn đau Hanh heo sẽ gánh nát nhàu ngày xưa Thu vàng giấu gió gom mưa Trời quang mưa tạnh lại thừa nắng thơm
-
Nảy chồi Kính cha mẹ ngày vu lan Có con chim nào không tìm về tổ ấm Câu thơ buồn trang sách gấp làm đôi Rau cải rau răm cõng gió về trời Con bỗng thấy mình như trẻ thơ muốn xà vào vòng tay của mẹ Tiếng hát ầu ơ ngày xưa vẫn vọng về khe khẽ Lời ru nào níu giữ giấc mơ con Đã qua rồi cái thủa còn son Khi mái tóc nhung huyền của mẹ bồng bềnh bay bay trong gió Đắng câu ca dao đè nặng lên đôi vai nhỏ Con giật mình cha mẹ trĩu thời gian Những vết chân chim ghi dấu ấn cơ hàn Khi lũ chúng con sàn sàn trứng gà trứng vịt. Thời gian qua đi hằn sâu thêm chút ít Chuối chín nhiều gió nỡ phải mồ côi. Công dưỡng nuôi lớn tựa núi đồi. Nghĩa sinh thành lấy gì đo được nổi. Con thầm ước cây kia đừng cằn cỗi. Gốc tuy già nhưng hãy nảy chồi xanh.
-
Em có biết mỗi lần nghe câu ấy Anh giật mình như thấy gió mồ côi Tiếng vọng lòng hay tiếng gọi xa xôi Nghe lay lắt như mùa thu chín Phút chia tay thấy luyến lưu bịn rịn Mắt em buồn tựa bóng nước hồ thu Anh chẳng quên một phút cho dù Tim ngừng đập nhưng hồn gửi về phương ấy Em hãy hiểu tình anh là như vậy Dẫu muôn đời anh mãi vẫn thương em
-
Anh gục đầu trên lồng ngực em Lồng ngực căng vồng như vầng trăng mới nhú Hoài thai ấp ủ Bao đam mê khao khát ngọt ngào Đôi môi mềm ham muốn ước ao Ước ao một lần thỏa mãn Nhưng sự tham lam lại là vô hạn Khiến cho anh chẳng thể nào dừng Đêm lõa lồ nếu có thể bỗng dưng Vầng trăng vàng kia lịm tắt Bóng đêm đen ôm chặt Cho ta hòa tan nhau
-
Đá tan muốn giữ ngọc trong Tàn đêm giữ chút trong lòng cho nhau Một lần ướt một lần đau Một lần ngọt một lần sau lỡ làng Em đừng buông hết mùa sang Chữ chinh không dễ ngàn vàng kiếm mua Sớ dâng đốt dưới cửa chùa Lầm rầm khấn vái bỏ bùa giêng hai Chập cheng xấp ngửa đôi đài Linh thiêng ứng nghiệm mong hoài còn mong Ấy là cái kiếp long đong Ấy là cái phận má hồng bạc phai.
-
Kìa ai sao nỡ bỏ bùa Con tim đi vắng câu đùa đi hoang Đừng như chiếc lá giữa đàng Xoay xoay trong gió chiều sang mây mù Câu buồn gói cả ngàn thu Câu thương không nỡ cho dù phận duyên Quai thao che phủ mạn thuyền Trúc xinh thác xuống cửu tuyền vẫn xinh Cầu xin hai chữ an bình Mong manh tựa đóa hoa quỳnh ngát hương Em về chút bóng còn vương Câu thơ rơi xuống cuối đường vấp anh
-
Tương Tư Phải chưng con nhện giăng mùng Tương tư nên muốn trùng phùng bên nhau Cũng đành duyên phận trầu cau Cung thương tứa lệ cung đau nhỏ sầu Thu vàng bỏ nắng đi đâu Để cho đông úa bạc màu ước mong Ừ thôi gió cũng phải lòng Bao năn thương nhớ gói đong cho đầy Đợi nhau bạc, tím ngàn mây Thân ai hóa đá thân này thành cau Tình buồn xói đến mà đau Thôi đành gọi chút lòng nhau...thôi đành
-
Em trách sao vuờn cà chát đắng Tầm xuân xanh đâu phải của riêng anh Khi hương lúa hương cau quấn hồn vào đất Khi tình cảm ta trao nhau mãi là sự thật Sự thật không bao giờ thay đổi đâu em Mắt thu vàng sao cứ ngất ngây men Men của đất men lửa tình cuộc sống Anh đâu muốn lòng mình như biển động Nên luôn tìm một góc nhỏ bình yên Tìm sợi dây leo níu giữ con thuyền Dù mỏng mảnh cũng khiến ta hạnh phúc Đừng để niềm tim bắt mình ngã gục Có phút giây nào ta không ở trong nhau
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.