jaray_ka
-
Số bài viết
60 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi jaray_ka
-
-
Em cảm ơn điều bất ngờ nhưng hạnh phúc anh mang tới cho em. Đến bây giờ em vẫn ngỡ ngàng không tin đó là sự thật. Em tự hỏi mình, sao em không dằn vặt, sao em không day dứt? Có phải hạnh phúc quá đột ngột và qúa lớn đối với em?
Những ngày qua em nhớ Đà Nẵng, nhớ gió, nhớ biển và nhớ ánh mắt anh đến quay quắt. Em tin là anh biết và anh hiểu.
Nhưng thân yêu ơi, em phải làm sao để vượt qua chặng đường phía trước? Nó không phải là vết chân trên cát dễ dàng bị sóng cuốn đi. Em không muốn quên. Em không muốn hạnh phúc ấy sẽ biến mất trong tích tắc.
Bởi em biết, tình yêu ấy là có thật.
-
Chiếc điện toại lúc này trở thành vô nghĩa. Với ai?
Em đã lại im lặng. Em đã lại giấu đi những điều mình muốn nói, những điều mình đã định nói. Tại sao? Anh đừng băn khoăn vì điều ấy. Bởi em biết và chắc anh cũng nhớ mình đã nói, có những điều đôi khi không cần thiết nói ra, không nên nói ra thành lời.
Mình đã chia tay rất vội. Em đã phải đi như chạy. Bây giờ thì em hối hận. Bây giờ em mới thấy tiếc. Em tiếc vì đã không kiềm chế được cảm xúc, để rồi phải chạy trốn, mà không thể từ biệt một cách dễ dàng hơn...
Chiếc điện thoại lúc này trở nên vô nghĩ với em. Tại sao?
-
Em sợ những cơn gió nóng. Em sợ cái nắng gay gắt ngoài kia. Nhưng em lại không muốn rời đi? Em cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì. Em thật sự không biết, bây giờ mình phải làm gì.
Em đã biết, rồi sẽ như thế này. Nhưng em đã không thể điều khiển được trái tim. Những mỏi mệt đã qua đi, nhưng những mỏi mệt lúc này còn khủng khiếp hơn.
Em thèm vầng trăng chưa tròn hôm qua. Em thèm con sóng đuổi theo mình hôm qua. Em thèm cái cảm giác yên bình nghe kể chuyện.
Nhưng lúc này, chính lúc này em không biết mình là ai?
Thương yêu, những điều ấp ủ, em chẳng thể nào nói. Em sợ. Em sợ em và cả anh. Em sợ ngày mai...
-
Em cứ muốn để yên máy đấy, chỉ nghe giọng của anh. Nhưng như thế lại vô duyên mất thôi... Sao không thể chiến thắng được trái tim? Sao không thể tự mình vượt qua được điều không thể có?
Em đã trở về nhà, lặng lẽ như khi đi và biết rằng nơi này vẫn là chốn bình yên nhất của mình, dẫu bão giông cũng bắt đầu từ đây.
Em đang hình dung, sẽ thế nào nếu em ra đi? Sẽ thế nào khi không còn khoảng cách? Em có còn như bây giờ và anh sẽ ra sao? Liệu cảm xúc ấy có còn? Liệu tâm trạng ấy có khác đi?
Đôi khi em mơ về giấc mơ của chính mình, em mơ về những điều không có thực, những điều không thể trở thành hiện thực. Anh hiểu, em hiểu, chúng ta hiểu. Điều ấy làm em biết, cần có lý trí dẫu trái tim có đau đáu thế nào...
Chiều hôm nay em bỗng nhớ Balu lắm. Em nhớ cơn mưa ngộ nghĩnh ấy. Em nhớ anh. Em nhớ những con đường ngắn anh đã chở em đi qua. Nhớ chiếc xe em đã nhăn nhó than phiền. Nhớ vầng trăng tròn của biển Cửa Đại... Em nhớ nhiều lắm...
Rồi em sẽ trở lại... Có thể là ngày mai. Có thể là 10 năm nữa. Có thể là mãi mãi...
Nhưng em biết, chỉ có thể như thế mà thôi...
-
Em đã kể về bài thơ đêm qua nghe trên chuyến tàu từ Đà Nẵng ra Bắc, bây giờ nghĩ lại thấy sao mình lại nói những điều thật mà vô duyên ấy. Liệu có cần phải thành thật với tâm trạng mình như vậy hay không? Liệu có nên nói thật hơn cả thế hay không?
Có lẽ lời ngày nào là đúng, không cần nói mà ta vẫn hiểu? Em đã không dám nhìn thẳng, em đã không dám cởi mở... Là vì sao?
Nhưng em không phải không day dứt như cô gái trong bài thơ ấy...
Em không nhận lỗi đâu dẫu biết mình có lỗi
Chị cũng không hề tha thứ phải ko?
Trái đất này một nửa dân số là đàn ông
Sao em phải yêu anh ấy
Có thanh thản gì đâu giữa tình yêu ngang trái
Tự em làm khổ mình đấy thôi
Gánh trên vai cái đa mang lận dận kiếp người
Còn nơm nớp nghĩ mình tàn nhẫn
Chị không hề biết chuyện
Em và anh ấy yêu nhau
Em là kẻ đến sau
Nhưng lại dằn vặt trước
Người ta bảo tình yêu là duy nhất
Không thể hai lòng không thể sẻ chia
Lý giải thế nào khi em yêu anh ấy đến nhường kia
Khi em đã có người- đàn-ông-thứ-nhất
Có thể chị sẽ khóc
Có thể chị sẽ hận thù
Sẽ tìm mọi cách cản ngăn đập vỡ tình yêu của em và anh ấy
Kéo anh ấy về với nguyên vẹn mái ấm gia đình
Đã biết trước nhịp càu yêu quá chênh vênh
Mà em còn bước
Cứ vờ ko day dứt
Mà bão lòng chẳng yên
Không cầu xin chị tha thứ cho em
Nhưng nếu đến một ngày kia bí mật này đổ vỡ
Em chỉ đủ sức ra khỏi tình yêu và nỗi nhớ
Nếu như anh ấy lạnh lòng, chị có làm ấm được hay không?
Chiều nay ở đây mưa. Mình lại nhớ buổi sáng hôm thứ 7 ấy, hai đứa đứng trú mưa giữa phố cổ Hội An, con bạn đang buồn nhưng lại cười rất tươi, mình đang vui mà lại chẳng cười nổi. Cách nhau 40km nhưng lại phải trò chuyện bằng NET. Ao ước gặp. Rồi mong chờ... Nhưng khi ngồi canh nhau thì bao lời định nói bay đâu hết. Mãi đến khi ngồi tàu ra Bắc, mình mới nhớ lại, tâm trạng ấy, cảm xúc ấy giống như ngày xưa, ngày còn là đứa con gái mười lăm tuổi... 10 năm sau lại có cảm xúc ấy... Sao kỳ lại vậy người
-
Xe chỉ đi qua cầu sông Hàn. Em thoáng nhìn thấy một khúc của đường Bạch Đằng mà ngày nào em đã qua, con đường mà ta đã nói về nó bao lần trong những lần trò chuyện. Lòng nôn nao đến run người. Và khi anh xuất hiện, mỉm cười và khẽ vẫy tay chào phía ngoài cửa kính, có biết trái tim em đã run rẩy đến chừng nào? Thế mà em đã ra sao? Em như một người xa lạ? Em e ngại? Hay em chỉ muốn anh đừng biết em đang cảm thấy như nào và suy nghĩ những gì?
Em không lý giải được vì sao em lại khác thường như thế. Mình đã gần nhau như vậy mà sao em lại ngần ngại? Giá như em đừng như vậy, thì bây giờ em đâu có tiếc nhớ như này, thương yêu!
Thế là em đã rời Đà Nẵng. Gần 2 tiếng gồi ở ga đà Nẵng, em đã nghĩ rất nhiều, nghĩ về những gì đã nghĩ, những gì đã đến và những gì sẽ đến... Cảm giác nôn nao, hạnh phúc lẫn đau lòng đều có. Vì sao?
Tạm biệt Đà Nẵng... Và hẹn ngày gặp lại...
-
Em gọi đấy là tình cờ
Anh gọi đấy là duyên nợ
Tình cờ như mình gặp nhau
Tình cờ giữa những thênh thang....
Tình cờ như thế mà thôi
Làm nhen bao nhiêu thương mến
Làm ai những đêm day dứt
Mình biết mình là của ai?
Tình cờ chỉ tình cờ thôi
Lời thương ko thể lên tiếng
Lời thương cất trong đêm vắng
Mình em ở lại... tình cờ
Trong đêm khuya tiếng chuông vang lên
Tôi lặng mình
Biết mình nghẹn thở
Biết mình sẽ khóc
Biết rằng cô đơn sẽ nhiều hơn...
Message đầu tiên và message cuối cùng vẫn là nét chữ quen
Thêm ai nữa đêm qua ngồi thức trắng
Thêm ai nữa xa xôi và gần gũi
Thèm quá giọng nói buồn vui...
Ngày qua mất rồi
Tôi không kịp níu lại
Không níu được những lời mình muốn giữ
Không níu được cho riêng mình dù một chút...
Đêm ở đâu khi ta có một mình....
-
Không thể nói với anh rằng em rất nhớ
Không thể nói hình như đã bắt đầu
Bởi nhiều khi tình yêu cần giấu kín
Khi người ta chẳng thế đi chung đường
Không thể nói rằng em đã yêu
Không thể nói dẫu 3 chữ đơn giản lắm
Giá như là trước mặt
Em có thể nói chăng, anh?
Anh không biết chuyện gì đang xảy ra trong em
Chỉ là nỗi buồn nho nhỏ.
Chỉ là hờn giận vu vơ
Chỉ là nỗi nhớ khờ khạo
Nhưng em đã dành cho anh...
Vẫn là những vần thơ trong đêm
Vẫn là những message nhưng không bao giờ gửi đi nữa
Vẫn là một ngọn lửa
Đang le lói trong tim...
Vẫn biết thế ta vẫn đi tìm nhau
Tìm mải miết giữa cuộc đời nghiệt ngã
Ta mãi là hai ngả
Chẳng bao giờ có chung một con đường...
-
Sao không phải là biển
Bên em chiều vàng nắng
Mà đại ngàn thăm thẳm
Hoang dại và cô đơn?
Sao không phải là sông
Lấp lánh ngàn sao sáng
Ánh mắt ai chờ đợi
Giữa ngọt ngào mùa xuân?
Sao không phải là anh
Của sông Hàn lộng gió
Nụ cười em vẫn nhớ
Mơ một ngày bên nhau?
Em không chờ một ngày có nắng
Dẫu trời mưa cũng vẫn ấm lòng
Ơi ánh mắt long lanh giọt nắng
Khoé môi kia có mềm hạt mưa?
Cho ta về từ những ngày xưa
Trang thư cũ anh còn có nhớ
Màu mực tím dẫu nhoè theo ngày tháng
Mùa xuân sang... ta ở bên ta...
Nếu không đi bên anh
Sao biết được những lời
Sao nghe được hơi thở
Đêm mùa xuân mênh mang...
Phố cổ ai đi ngang
Nụ cười sao rạng rỡ
Có phải là duyên nợ
Tình cờ gặp lại nhau?
Có thể những ngày sau
Mình chẳng còn gặp gỡ
Hà Nội phố có đợi
Mùa xuân bước em về?
Viết cho một người Đà Nẵng!
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
... Là nơi ấm êm em tìm trong cơn bão tố . Anh giang cánh tay đón lấy em vào lòng... đặt ngàn yêu thương lên chiếc hôn ngọt ngào..Em lắng nghe tim mình hạnh phúc ngất ngây trào dâng... nguyện đi với anh suốt con đường này , dù cho khó khăn vẫn chờ ta phía trước ... đặt vào tay anh con tim em cùng cuộc đời để anh đưa cho con thuyền mình đến bến bờ yêu thương...
Thân yêu!
Chiều nay, trời ở đây như sắp có cơn giông, em lại nhớ buổi chiều trên sân ga Đà Nẵng, khi anh đi rồi, em chỉ thấy vần vũ vây kín bầu trời trên sông Hàn.
Và lúc này đây ngồi nghe ca khúc này, em chỉ ao ước anh đang ở bên em. Em sẽ lại chẳng nói gì đâu. Yêu một người là đi bên cạnh người ấy, im lặng, không nói gì nhưng như đã nói tất cả những gì muốn nói. Anh có biết, chỉ được ngồi bên anh, ngắm anh nói, anh cười cũng là hạnh phúc của em?
Ngày xưa, em không bao giờ nghĩ sẽ có lúc em nói với anh những suy nghĩ như bây giờ, dẫu anh là người duy nhất em chia sẽ những vui buồn trong cả thời gian dài qua. Em nghĩ, đó là hạnh phúc. Đơn giản nhưng lại vô cùng ý nghĩa với em.
Em không nghĩ về ngày mai. Em không hy vọng về ngày mai. Vì em biết, bây giờ hạnh phúc là điều có thực nhất. Và như thế là đủ với em.
Em vẫn hay nghĩ tới những vết chân anh trên cát mà em cố tình dẫm lên khi mình đi trên bãi biển. Chỉ trong tích tắc con sóng xô bờ lại mang chúng đi... Cả vết chân em và anh. Nhưng em lại hào hứng với trò chơi ấy. Em chỉ nghĩ đơn giản, vết chân chúng mình đã ở bên nhau, ở bên nhau tận ngoài đại dương xa xôi kia. Dù bão tố cũng không thể chia cắt, phải không anh?
Em vẫn hay nghĩ đến những lời anh nói. Đừng nghĩ em cực đoan. Hãy nghĩ là em đã ghen. Ghen với một điều ngớ ngẩn. Giờ em mới biết là mình đã có tâm trạng như thế. Mỉm cười khi nghe em nói thế, có biết nụ cười làm em ấm lòng không thân yêu?
Chiều nay em ngồi gõ mail. Rồi Del đi. Em nhớ những chiều ngày qua... Em nhớ những chiều mình chưa gặp nhau... Em nhớ những chiều ngồi bên Computer trò chuyện... Khoảng cách, sao lại đưa em gần anh hơn, sao lại đưa mình ở bên nhau?