-
Số bài viết
50 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Vũ Anh Vũ
-
-
Bài riêng cho Hảo ...
Hơn một ngàn không trăm tám mươi ngày anh bay trong bóng tối tìm em
Như những thiên thể soi rọi mình đơn lạnh
Hoang mang ôm một lời yêu dẫu nhỏ nhoi nhưng mệt nhoài đằng đẵng
Để hoang hoải bủa lên anh như điếu thuốc cháy dở, như mắt môi nhọ nồi từng đêm ướt quên lau
Đường 32 điểm mặt những hồn chân xao xác , những nỗi nhớ không tìm thấy nhau
Để những cơn mưa qua sũng buồn như áo giấy
Hà Nội trở mùa , trở gió ...
Em cứ hồn nhiên anh đến bực mình ....
Hơn một ngàn không trăm tám mươi ngày anh tìm em trên ngã mòn thời gian
Trên từng lối công viên
Từng con phố thay tên
Từng góc chiều vô hồn đứng sững
Từng thánh đường chật mặt người ... tiếng nguyện cầu tan vào gió lênh loang
Để từng chiều đi qua ... là từng chiều gãy cánh uyên ương
Chiều trúng tên gục ngã
Năm tháng cứ mỏng dần , nỗi nhớ phai dần ... đã mơ hồ đường nét chân dung
Những tin nhắn loãng dần theo ký ức
Hồn nhiên cuối cùng cũng đội mũ vào đêm
Chợt thảng thốt điều gì anh chưa kịp gọi tên
Nên cứ giả dối mượn vay phủ bóng hồn đốn ngộ
Những người con gái khác em
Đã quen
Mới quen
Và ngay cả chưa từng quen
Anh cứ trôi qua , cứ bay qua như cánh chim phiêu lãng chốn sông hồ
Sao không cùng anh mua vé vào đêm ?
Để con tàu mình anh đi rú gào từng cơn đau rời bến
Đưa anh vào mùa thu phương nam
Mùa thu không em ...
Mùa thu cay men ...
Và chiều nay ... chiều bình thường 25/7
Em tìm về bên anh ... Bản nhạc chờ Romance bao lần anh muốn xóa
Sổ danh bạ không còn tên em ... hay tên em thất lạc
Khi những mất quên thay đổi , chỉ có số 097948256... anh để ngỏ riêng mình
15 giờ 03:06 đứng bóng lặng im
Chỉ tiếng đập dồn thổn thức trái tim
Gọi hoàn sinh làm lai thế gian này
Hơn một ngàn không trăm tám mươi ngày anh tìm em trên gió mùa chướng nắng
Hảo ơi ! Ta có là tình yêu ... ?
-
Vu vơ với nỗi buồn
Thôi ta biết lòng mình chiêm trũng
Cũng phèn chua ngấu muối ruộng người
Và em cũng tắt chiều quay tóc rối
Dìm tiếng gọi đò vào khuất lấp mai sau
Thô nháp quá tôi biết mình là đất
Mịn màng tro … em … gió cuốn nơi nào
Đành tha thẩn nhặt về vài cọng đắng
Chờ nỗi buồn len lén trốn thân đi
Sấp ngửa giấc mơ … giấc không mơ nổi
Những vết nhăn cứ bấu víu vô thường
Bao ngày sống cứ vụt đi quá vội
Khắc khoải ngàn ngày heo hút phía sau lưng
Thân cà cuống cay xè vào phút chết
Nên giời đày tháo chạy… chốn đường quên
Tay vẫy nhớ dường như là đã mệt
Nên xuôi rồi một hướng mắt không em
-
Lỡ thì
Đoá gạo tất tưởi đốt chiều
Hình như mùa xuân thay áo
Ta đón em về từ dạo sương mất ngủ
Rót xuống mặt người những ẩn số tên nhau
Mơ hồ một tiếng thở của đêm sâu gieo vào đáy mắt trong một nỗi buồn cỏ dại
Gió thoát ra từ vết chim ri những rạn nứt giao mùa
Em về bán tuổi đôi mươi
Anh mua lại những vết cười rách tơi
Một chớp mắt thuở nào xoan đã tím
Tháng giêng dài hắt tiếng nhớ người dưng
Thôi con sáo sang sông từ độ ấy
Để đục trôi một bến lở xuôi đò
Em đã bước qua vườn con gái
Anh cũng già trên luống tầm xuân
Anh vén màn đêm
Mộng run áo mỏng
Lời thề đong đưa trên võng chùng đã nhão lời ru
Anh co nỗi buồn vào im lặng
Em ôm mặt ngùi từng giấc mơ thoa
Mùa xuân chừng đã lỡ thì
Yêu đương rồi cũng thiên di chốn nào … ?
-
Tuổi động
Cánh Sếu sám hối về tây
Hoàng hôn ối màu trở dạ
Đồng bằng nấc gằn trong cơn đau sinh nở
Trên đìa tháng năm … sống lưng trâu dắt tuổi tôi về
Đồng đất nhận mặt đôi chân
Tuổi động sủi tăm trũng sâu hố mắt
Khi tay người xốp sần bao giả tạo
Còn biết về gieo nhớ xuống bùn non
Rạ còn thơm trên những lối mòn
Con khói len … cay vào trong giấc ngủ
Ai thả vào tôi lẻ buồn chưa cũ
Sàng bao mùa chưa lọt mới niềm vui
Thiêm thiếp lời ru
Tím mùi xoan đắng
Tuổi tôi chạy trên những luống mùa lắc rắc mưa thưa
Tháng tư xua gió về bão nổi
Giọt mưa ngược chiều mặn chát ngấm vào trong
Ngày đuổi nhau trên vỏ da nứt nẻ
Đàn chim buồn bỏ tổ kéo nhau đi
Ai về mang dông chầm chậm
Cho xanh trời … tôi vớt giọt trăng im
-
Em qua ...
Em qua…
Gió thả nỗi suy tư
Con nắng trốn mùa đi
Dư âm ngày mòn vụn
Lá thõng vào chiều câm
Lãng quên nào tới gần
Niêm phong vùng môi vắng
Giọt mắt buồn lép dưới đêm vơi
Em qua …
Ký ức đánh rơi
Tôi về nhặt lại
Bóng tôi giữa đời
Một bờ mộng mị tôi ngồi
Hát rong
Một khúc
Không lời ….
Tình ơi …!
-
Ngang qua nỗi buồn
Di trú về đâu đôi chân rêu ?
Ngang qua nỗi buồn
Ngã dài bờ quên lãng
Thấy nước mắt mình
hoang phế …. vùi sâu
Chắt chiu từ những bể dâu
Tơ se hạnh phúc về khâu vá hồn
Đưa tay chạm sóng
Thấy đời bão giông
Đôi chân chạm đất
Thấy mình là sông
Lở chìm một dải hư không
Bồi bao trĩu nặng một mông mênh đời
Soi mình qua mắt giếng trong
Mà sao thấy đục từng dòng thời gian
-
Không thể nói được điều gì . Không gian âm u quá khiến lòng chùng xuống ...
Xin một nén nhang yên bình gửi tới chị ....
Vĩnh Biệt
-
Cảm ơn Mặc đã ghé qua . Lâu quá không vào diễn đàn . Xin được thứ lỗi
Mỏng manh
Tháng năm mỏng dần như bóc lịch
Ta nhận thức được tận cùng của yên bình là điều không bình yên
Những linh cảm vỡ
Giăng lưới đa đoan lên thời khắc giao mùa
Vị Tế ngược chiều sinh để huyền vi tái lập khởi nguồn
Tan - hợp để rồi hợp - tan
Dante ... Dante
Hãy tận cùng đam mê
Và nếu cần ...trái tim phụt lửa để tinh cầu hiện lối
Dẫu chết
Nhưng cái chết khởi nguồn cho hạnh phúc hiện sinh
Này em ... !
Nụ hôn có vị gì sao không định nghĩa được
Trọn vòng tay ôm vẫn chưa vẹn nồng nàn
Trái tim đập từng ngày sao vẫn thấy mỏng manh
Và tình yêu ... tình yêu vẫn ngủ vùi sau những đêm mắt thức
Trăng có rằm hơn sau bao lần nguyệt thực
Trái có ngọt hơn khi lạc chín qua mùa
Thì môi vẫn như xưa
Vẫn thèm được hôn sau những lần nhạt nhớ
Ta biết yêu em
Và biết mình vô cớ
Nhưng chẳng đừng
Năm tháng cứ mòn vơi
Và em...
Vẫn mãi xa xôi
-
Tạ ơn
Chớp mắt
Chiều đọa đầy
Chút luyến tiếc mùa thu bạc mệnh
Trên cành ngập ngừng
khô...
Những bước chân lập thể
Miên dấu thiên di
Có phải cuộc sống là buổi lễ tạ ơn
Ban phát sự bình yên
Hay yên bình tạm bợ
Ơn lễ nằm ngoài được mất
Vì thế ta biết mình lớn lên
Hàm ẩn điều gì những bông hoa dại
Điều gì sẽ mất đi - điều gì còn ở lại
Một hạnh phúc xa - một nỗi đau gần
Vẫn thường nhật nở giữa riêng - chung
Nên ngón tay vẫn thánh dấu trước mỗi sớm mai
Khi bữa ăn ngút từng cơn trăn trở
Con nước lên trong giấc mơ thuở nhỏ
Nên có lúc tạ ơn
Cả khi dấu chân đã mấy nỗi lạc lầm
Ta đứng trước ngày
Thầm mong đêm là những giấc mơ lành
Cây nghén thai sinh nở những mầm xanh
Sự tuần hoàn không điểm kết thúc
Lá hóa thân dưới bàn chân mục
Ta quì tạ ơn
Cỏ lót lối
...người
-
Thôi em ...!
Thôi em ...!
hãy cứ
là sông
Sào dài bao sải ...
sâu - nông mà dò ?
Trời chiều
góa bụa cơn mơ
Tay tìm ... tay với
vịn bờ mưa giông
Đành hanh
ngoa ngoắt mùa đông
Sương giăng lấp nẻo
nhập đồng tìm nhau
Thoắt ...nhòa
loáng kiếp buồm nâu
Ai mang cơn rét
May khâu lòng người
Lắt lay ...
Va đập tiếng cười
Héo hon
Trầu tiếc màu tươi cau rằm
Gió lùa về nỗi căm căm
Thôi em ....!
Quá bước
xa xăm
Lối người
-
Christmas không tên
Những cánh thông nhói vào tháng chạp
Thánh ca bâng quơ
Lọt kẽ chảy tơ
...xuống nóc giáo đường dội lại tiếng đồng trinh thẳm sâu vào đôi mắt đói mầu
Bội âm lòng những dấu chấm đêm truy tìm mật khẩu
Và chợt hiển linh tình yêu giữa xiêng cùm lao ngục
Để một ngày linh lẫy hài nhi
Christmas ...Christmas ...
Đêm thánh vô cùng hay hữu hạn
Ta gặp lại ta trong hang sâu vọng gào tiếng thở
Ai chăn dắt ... nỗi du mục ... ?
Trong tiếng đập khao khát tìm nhau
Người con gái nào bỏ quên chiếc lược
Còn thơm vài cọng nhớ ăn năn
Ai đem về một vầng mây thất lạc ... ?
Silent Night du dương dải sáng hẹp yên lành
Miền suy nghĩ ngả sang thời gian khác
Chuông thánh đường huyền hoặc giọt băn khoăn
Đêm nay thời gian mọc nhánh
Có loài tầm gửi bò lên
Đêm nay trời sao hiển thánh
Nến hồng chấp chới Bethelem
-
Phía sáng tâm hồn của người con gái điếm
Đâm rễ xuống bùn
Hút nước đục
Loài sen thơm ngát cõi Niết Bàn
Lụy tục chỉ là hư vô khi khi tiếng cú mèo rúc kiếp quyên sinh
Cái bóng đêm bắn tỉa tên bay
găm vào những cái nhìn lờ mờ đen - trắng
Viền ngày gấp mép bờ đêm
Có ai đó đang rao giá
Và ai đó mặc cả
Siết rịt thịt da chiết xuất tế bào
Và ngàn ô cửa sượng sùng vụt khép
Muôn giọt sương loang lổ nước mắt đìa
Vòm ngực đêm phập phồng điêu ngoa
Trên lỗi mòn cỏ nát dấu chân người
Bước điêu linh
Quì gối mỏi hơi đè lên câu hát làm người tha thiết sống
Ở chốn nào loáng bóng vị tha
Đầy cảm giác sát - na
Thức tỉnh tâm hồn lương tri vụn vỡ
Người con gái điếm buồn
Đong đo được mấy lẻ cảm thông của gió
Căn nhà lép bóng giữa khuya
Đâm rễ xuống bùn
Hút nước đục
Loài sen thơm ngát cõi Niết Bàn
Và con người ai không mơ về một miền ánh sáng
Ngày mai phía vực sâu
Một loài hoa trinh nguyên nở trước đá khô lòng
-
Khúc hát mùa đông
Khói chiều buồn vỡ trên sông
Hàng xoan dấu nỗi sầu đông mịt lòng
Cong vênh câu hát bên song
Thuở em gặt cải ... gánh gồng mùa thu
Mái thưa lọt kẽ lời ru
Sương luồn mấy đợt hoang vu ngõ gầy
Em tìm hơi lửa hong tay
Mà sao lạnh ngắt ...giữa ngày chờ mong
Em ngồi vẽ lại mùa đông
Thinh không mặc áo nâu sồng mùa xưa
-
Xin em
Xin em một tiếng thở dài
Gõ vào ký ức then cài tháng năm
Giá mà còn chút non rằm
Mắt em lúng liếng rau răm cay nồng
Giờ tràn ngập Bấc mùa đông
Thành ra anh rét khoảng mong một người
Xin em một cánh môi cười
Cho hồng một dạo đôi mươi xuân ngời
Mai về cời nắng ra phơi
Cời đêm ra đốt ... cời vơi cõi lòng
Mang bao vương vít ra đong
Đắn đo thôi cũng hư không một đời
Nhà em hoa mướp rơi rơi
Đôi con bướm rã chơi vơi nẻo buồn
Ước chi tan nắng ...mưa tuôn
Trôi bong từng lớp cơn nguồn ... nhớ em
-
Đêm và những chai lỳ những suy tư
Trời phả gió mùa
Đêm chạy dọc sống lưng gây gây cơn sốt
Cơn mưa rùng mình
Ý nghĩ đổ cảm ... thỏa hiệp cùng giấc ngủ
Trong cơn mơ ...úp mặt vào những hư từ
Những ráp nối mơ hồ
Đường chạy vòng quanh mò tìm ngõ tắt
Tiếng đồng hồ ... tích tắc
tích tắc
Mơ đôi tay mình mọc cánh dài ra
Đâu đó tiếng guốc mòn ...dấu hiệu trở về của người sương phụ
Đèn phố mờ
Căn gác gầy
Bức tường tràn rêu
Và tiếng chó ngầu đanh đá
Tiếng sương buông rơi vỡ đêm dài
Ai ... ?
Đang gõ vào đêm
Bài chăn nuôi suy nghĩ
Màu nhân gian đặc quánh - chai lỳ
Đêm vờn bủa giấc mơ
-
Hồn xưa
Ta khảo cổ lại hồn xưa
Thời gian đen rêu
Phế tích một thời dâu bể
Trong cơn mơ dị bản
Thở run run một cõi chân người
Ta nghe trong nụ cười
Lại thấy huyền ảo lấp lóa tiếng răng đen
Trong mớ bảy mớ ba ... đôi chân trần dẫm đất
Dùng dằng dải yếm níu miền quan họ
Người ở đừng về ...
Ta khảo cổ lại hồn xưa
Gọi đôi mắt rau răm cay xè năm tháng
Ta khảo cổ lòng mình đã vắng
Cừa hong mùa nắng phơi
Giếng làng sâu quá người ơi
Cỏ non khát nhớ ngọt lời ... " lòng đong "
Đêm qua trắng nõn cội lòng
Hồn xưa mọc rễ giữa đồng ngậm sương
-
Lỡ ...
Mặc lòng gió thốc quật thu
Đau từng đợt lá ... cô vu mắt buồn
Em ngồi đan vá cơn nguồn
Mong manh tấm nhớ sưởi hồn đang run
Nhạt màu tóc chẳng còn mun
Ngày vương bao nắng em vun bao sầu
Bài ru con trẻ chìm sâu
Thôi em cũng lỡ ... sông sâu ... đò chiều
-
Lăn đi bi ơi ...
Lăn đi bi ơi ...
Vòng tròn tuổi thơ trượt dốc
Em bắn văng nỗi trong veo thả xuống lúm đồng tiền
Anh quay ngược mình hứng nỗi buồn lên
Cứ lăn đi bi ơi
Chạm lên chồi tơ non
Cho leo lẻo mầu mắt bầy chim non
Mơ bầu trời mỏi cánh
Cho anh từng đêm tặng em giấc mơ đom đóm
Vụt hóa bầy sao xa
Trong đôi mắt em dòng suối hiền rộng mở
Chảy về anh nỗi khao khát Ngân Hà
Lăn đi bi ơi
Chiêm bao tìm nhau trên trũng giấc hồn
Lăn về thuở trăng rằm
Ta đuổi bắt bóng nhau nỗi buồn thằng cuội
Mơ chiếc lá đa hồi sinh những xuân thì
Lăn đi bi
Lăn về ta , về em cộng hưởng hai miền
Cho mùa nghẽn lối chuyền hơi thở sang nhau
Cứ lăn qua mãi mùa sau
Lại mùa sau nữa ... chờ nhau ... lăn mòn
-
Loạn sắc
Nàng bước ra sân khấu
Ánh đèn mầu lóa chói đến không ngờ
Nụ cười thánh thiện như mơ
Ngôi sao tỏa sáng giữa màn đêm đen kịt
Nàng có thể đóng nhiều vai kịch
Hóa thân trăm tuồng thân phận
Sự diêm dúa của một thiên thần
Hay phản diện chính mình đen đúa nỗi hài bi
Dưới sân khấu khán giả muốn gì
Một sự hoàn hảo của thần tượng
Nàng phải là tiên , là thần , là công chúa , là người đẹp dịu giàng ngủ dưới ánh ban mai
Là bình minh , lụa là , kim cương
Ít ai muốn nàng là rượu , là hộp đêm , vũ trường , ma túy hay thác loạn điên cuồng
Sân khấu có bao giờ thật không ?
Rời sân khấu nàng lại gặp một sân khấu khác hơn
Sân khấu không người đạo diễn
Chỉ có cuộc đời và nàng độc diễn
Ai hiểu được
Khuất sau những loạn sắc đèn màu là bóng tối không hoa
-
Chút buồn mùa thu
Em đến làm gì mang theo thu
Để rừng phơi lá ngậm sương mù
Chiều gom bao gió hồn bão nổi
Dạt xác thời gian … đuối lời ru
Dậy thì hoa cỏ còn bối rối
Mắt biếc ngu ngơ bỗng thẫn thờ
Vô tình bỏ ngỏ trăng suông đói
Cong vít đa đoan níu giấc mơ
Em đến làm gì mang theo thu
Chạm phù điêu vào những câu thơ
Tóc em đen … làm đêm thất lạc
Đuổi hồn anh … lạc dấu đợi chờ
Lá trở mùa nghe bao chơ vơ
Em xa rồi … thu cũng ngẩn ngơ
Mùa đông trườn vội về cướp đoạt
Một tiếng gọi em hóa mịt mờ
-
Vuốt mặt
Ngày trốn chạy như suy tưởng
Một tiếng chim rơi xuống
Thoát thân
Núi vẫn xanh một mầu bình yên
Biết được không ... đá lòng lởm chởm
Vẻ bề ngoài
Ai biết nông sâu
Giọt thời gian đau
Tĩnh …động cũng ẩn náu sau nét trơ của sỏi
Đá cũng có khi no đói
Vậy mà huyền thoại vá trời
Vô danh
Hữu hình
Điều gì là hiện thân
Con vụ quay
Lũ ngư nông quay
Kẻ sĩ quay
Thiên hạ quay
Cao sang quay
Thấp hèn quay….
Vòng vo ngây dại
Vũ trụ phập phồng
Trong giấc mơ khôn cùng đuổi bắt
Ta vuốt mặt
Ngày tan rữa xuống đêm
-
Cảm ơn mọi người . Cảm ơn lòng tốt của hanthitu , xin cứ tự nhiên , cũng là để giao lưu với mọi người
-
Cảm ơn mọi người . Cảm ơn lòng tốt của hanthitu , xin cứ tự nhiên , cũng là để giao lưu với mọi người
-
Lâu không viết , linh tinh tí chút
Hận Cô Tô
Mắt dõi về Cô Tô lần cuối
Nơi kinh đô rực rỡ dưới chiều tà
Nghe thời gian vọng khúc khải hoàn ca
Khi những chiến thắng vang lừng năm tháng
Sao giờ đây trôi dần vào xa vắng
Mác quân thù xuyên thấu trời quê hương
Để oan linh vất vưởng nơi chiến trường
Hận ngàn thu khi… Ngô thành vong quốc
Bước chiến binh làm sao ai biết được
Khi khiên , kiếm còn say mộng xâm lăng
Phù Sai ơi …!nhưng vương có biết chăng ?
Kế điệu hổ đưa vương vào cõi chết
Khi vương còn xua ngựa uống cạn nguồn sông Vệ
Thì quê hương đang ngút khói điêu tàn
Bởi vì đâu trời Ngô nhuốm mầu tang
Đài Cô Tô như chọc vào mắt đói
Ôi ánh mắt mỹ nhân ! … đâm vào tim buốt nhói
Ngửa mặt thét trời ôm hận ngàn năm
Vẫn còn đây sáng loá ánh trăng rằm
Như viên mãn một thuở nào hùng tráng
Rượu quê nhà hoà lệ rơi chát đắng
Vương bùi ngùi … ánh mắt dõi nhìn xa
Nhớ thuở nào vương nếm mật nằm gai
Khắc cốt ghi xương mối thù cha chưa trả
Cho binh từng đêm buông lời lăng mạ
Để khắc giờ không được phép nguôi quên
Đúc cho mình một ý chí chặt bền
Như Thái Sơn chưa một lần thay đổi
Dẫu triều cương có muôn vàn tơ rối
Mắt quoắc lên … thần câm nín cúi đầu
Trùm chí cao … nỗi khiếp sợ chư hầu
Vương luyện binh chờ một ngày Bắc tiến
Như giang san trước mắt vương hiển hiện
Bóng cờ bay trên khắp cõi sơn hà
Mâu , mác ngập trời trên bóng chiến xa
Chờ công thành … máu quân thù nhuộm đỏ
Để vầng kim ô sáng bừng lên rực rỡ
Khắp ngõ cùng … máu nhuộm thắm cờ vương
Dưới ngai vàng chầu phục bóng trung lương
Những dũng tướng kinh qua ngàn trận mạc
Sục sôi máu … lửa vờn trong đáy mắt
Nghe vó ngựa khua rạo rực chốn xa trường
Đây vạn binh thần phục dưới chân vương
Nguyện dâng máu mình viết nên trang lịch sử
Cho trời xanh thêm một lần vần vũ
Lửa chiến tranh thiêu đốt xác xây thành
Này đây xua binh làm ô nhục Cố thành
Khiến Câu Tiễn rối bời trong cay đắng
Binh Việt tan …trăng tà soi xương trắng
Cối – Kê sầu mảnh đất cuối dung thân
Dưới chân Vương chư hầu phải xưng thần
Bắt Việt vương cúi đầu làm nô lệ
Những chiến công gầm vang lời cái thế
Nhưng bây giờ chiến tích đã về đâu… ???
Nuối tiếc đặc cô trong đôi mắt sầu
Bởi vì đâu ? Những vinh quang vụt đi lặng lẽ
Vương cúi đầu giữa trời đêm quạnh quẽ
Tự hỏi mình … Sai lầm bởi vì đâu ???
Ngay từ trong chiến thắng ban đầu
Vương đã để trái tim mình tự mãn
Vương không nghe lời Ngũ Viên can gián
Giết trung lương phải ôm hận muôn đời
Kế mỹ nhân Binh pháp tự có rồi
Không cảnh giác … tự sa mình vào bẫy
Ôi Tây Thi … sắc khuynh thành đến vậy
Moi tâm can vương trong sắc dục chết người
Qua ánh mắt qua những nụ cười
Nàng làm vương tơi bời trong nhung lụa
Để quên đi những lời vương đã hứa
Trước vong linh tiên vương … chí huyết ngày nào
Chỉ có thể trách mình không thể trách trời cao
Thả Việt vương …bùng lên hoạ phục quốc
Tin Bá Hi kẻ bầy tôi nhơ nhuốc
Giết trung thần …để rước hoạ vào thân
Để từ người chiến thắng tuột xuống dốc đường cùng
Vương nhìn xa xăm về cuối trời tuyệt vọng
Gươm cất lên … đời anh hùng khuất bóng
Núi Dương Sơn ngàn năm khóc căm hờn
Ở một phía bình yên
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Hai tư giờ không anh
Anh - Người đàn ông thường mang tình yêu đến tìm em lúc hai tư giờ
Mang theo những giật mình
Khi lời nguyền cài mình vào bóng tối
Nhưng nhức tiếng thở dài như bàn tay luồn vào sâu giấc ngủ
Vết răng đêm cạn ... dấu bầm mùa thu
Em mang cất đi tiếng dương cầm gió vào chiếc hộp nỗi buồn
Giọt sương mụ mẫm điểm canh
Vết lông ngỗng mê dụ dấu bàn chân tự vẫn
Chớp xuống điều bí mật trên tóc người chảy suốt cơn đêm
Đá cuội trở mình mềm nước mắt
Hai tư giờ ...không anh !
Như Valderma linh hồn tuyệt vọng
Giấc linh sam ghì níu chiếc bóng hiến dâng đang vùng vẫy trên tường
Căn phòng hai tư giờ loang lổ
Xót nhàu bật khóc gối chăn
Anh - Người đàn ông mang tình yêu đi lúc hai tư giờ
Thời gian ngiêng ... sẻn dè tiếng duỗi chân thiếu phụ
Hơi hướm còn vương đêm ảo dị
Hai tư giờ ...gió mùa lay thảng thốt
Em mộng du tìm anh trên ngực mình run rẩy
Khát nhớ nào đang đăng đắng lên rêu