-
Số bài viết
50 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Vũ Anh Vũ
-
-
Cuối tuần
Thứ 7
Phố ngập heo may
Thu không hề vàng như những gì anh tưởng tượng
Giọt cafe ngập ngừng ... đắng mình giả tạo
Mơn trớn những hạt đường
đè nén kiếp phôi tan
Phố vẫn mênh mang
Và anh ngồi một xó quán buồn tênh
cùng bản nhạc mệt nhoài chảy ra nhão nhoẹt
Từng đợt thu rót vào tay anh giọt buồn ren rét
Anh rùng mình
ngoáy vội chiếc thìa làm loãng tên em
Em vẫn đi về một phía không tên
Và dòng tin nhắn trong chiếc di động nằm yên muốn ngủ
" Em không biết vì sao lại nhắn tin cho anh
Điên khùng và ngu ngơ "
Anh thẫn thờ
Nhìn thôi ... câm lặng
Ngoài kia cơn mưa chiều buông
Anh cũng muốn buông
Những ngón tay ngập ngừng nơi bàn phím
Và dòng tin nhắn mọc gai hóa kiếp tầm ma cứa nát buổi chiều
Thứ 7 ơi !
Cuối tuần và có thể là cuối cùng
Nơi phương xa em đốt mùa thu hun khói về phương anh
Xè cay nơi khóe mắt một nỗi buồn run rẩy
Và anh biết chiều đang sưng tấy
Cuối tuần ...
Và có lẽ nào cuối cùng
Đúng không em
-
Giấc mơ khứ hồi
Cuộc hành trình ngược thời gian
Con tàu giấc mơ cựa mình trên chặng ray tróc sờn ký ức
Còi rú giục mắt
Mắt nhìn thấy gì ?
Trên nền nhớ thẫm đen
Loáng lướt qua những ga tâm hồn
Nghe ứ dồn dụi sâu lòng cát
Những bước chân lân tinh của người đàn ông gánh gồng biển cả
Bờn bợt sáng da người
Trên cung Quảng ả đàn bà vùng vẫy ...
... muốn giải thoát mình bung vỡ bản năng
Tình yêu thức dậy
Còn thở sương uể oải nỗi lười
Ta đi qua những ga mặt người
Những toa hồn đánh sỗ nỗi buồn vui
Ga rét mướt mùa đông
Trườn qua ga gắt nồng mùa hạ
Ga bình yên rẽ hướng nhọc nhằn
Ga phì nhiêu
Ga chát đắng cỗi cằn
Ta đã đi qua
và nghe thấy tiếng thở dồn của đất đai sau cơn đau sinh nở
Mãn nguyện giấc rạ rơm
Ta đi qua đôi mắt bình nguyên
Bấp bênh tiếng chày giã nhịp
Hồn cồng chiêng gối đầu lên núi đồi ngủ thiếp
Bủa ngải ám lên mằn mặn nỗi hồng hoang môi em đang nhú nụ rằm
Cuộc hành trình kết thúc bến ca dao
Nơi mẹ dập trầu vào tháng năm nâu quầng môi chóm chém
Có tiếng hài nhi khóc rạn đêm
Và tiếng ầu ơ ru đồng chiêm căng mình mầu mỡ
Ta khứ hồi giấc mơ
-
Nơi mùa thu bỏ trốn
Chiều heo may thổi ướt một vùng quên
Anh đánh rơi lời yêu trên môi em hé mở
Để hồn trượt ... ngã xuống miền thương nhớ
Níu áo em mỏng ướt tuổi dậy thì
Trộm rình nghe con nắng trốn mình đi
Cho mắt lá thổn thang lời chia biệt
Em cứ đa đoan để thờ ơ chẳng biết
Khi ngoảnh nhìn ... thu mấy lứa già nua
Đêm buông mành anh thấy chẳng còn thu
Nỗi nhớ em đi lạc ... trong giấc mơ quả thị
Anh xé vỏ ... mong nguyên hình suy nghĩ
Chợt giật mình ... giao mùa gõ vào tim
-
Bội thu ...
Phì nhiêu châu thổ những khát khao
Anh bội thực mùa màng em
Cánh đồng căng ngực mọng
Dòng sữa chảy ra ngọt giấc đòng đòng
Trổ bông giấc mơ
Chắc hạt những vụ yêu - cánh môi tham gặt trụi đồng bằng
Anh vút tiếng mục đồng
Chiều chăn dắt đàn hẹn hò đi tìm bờ vắng
Em - người vắt sữa thảo nguyên
Miếng pho-mát khai vị
Đêm khỏa thân no gió tràn về
Dường như từ ống khói bốc mùi khê
Mùi khê của cỏ hoang ngái
Hun đêm cho những sợ hãi trườn mình mềm mại
Mơn trớn lên câu chuyện mùa màng
Tiếng rúc rích đùa nô
Tiếng gặm đêm của đàn gió
No nê gọi bầy
Đêm úp mặt xuống căn nhà gỗ
Nơi em dần sàng
Mùa màng...
Anh ủ rượu
Cho bữa tiệc bội thu
Ngực đồng bằng ... đang gọi uống ban mai
-
Trong giấc mơ đêm qua
Em yêu ạ !
Hình như đêm qua có một cuộc chia ly
Người con gái đi về phía biển
Gã con trai ngược thác lên rừng
Khoảng không gian hai người thườn thưỡn dài ra
Em yêu ạ !
Hình như đêm qua có một giấc mơ ôm ghì lấy anh
Khiến anh nghẹt thở
Một giấc mơ khác về trói giấc anh mơ
Giấc mơ em
Giấc mơ lưới bủa
Em yêu ạ !
Hình như đêm qua anh nghe lồng ngực mình đã già
Chẳng nhấp nhô cơn địa dư hư hỏng
Môi thờ ơ nên cóng
Mọng không còn
Em lại đến lũa những khô cằn thành huyễn đêm ru
Em yêu ạ !
Hình như đêm qua anh biết có điều gì rất thật
Mắt em không ma , tim em rạo rực
Tay vẫn trắng và bờ môi ngoan lắm
Và gì nữa nhỉ ?
Em yêu ạ !
Hình như có một khối tình ...
Đang kết nhụy
trồi hoa
-
Quê ...
Tựa vào giấc mơ tìm về rẻo quê hương
Khi đồng chiêm vào mùa trở dạ
Trăng gặt đêm góa bụa
Chao rổ ca dao ướt sóng ao làng
Câu đồng dao trượt trên gió mơ màng
Dấu lông ngỗn trôi về miền cổ tích
Chảy suốt tuổi thơ
Giữa sườn chiều ngoa ngoắt
... hoàng hôn
Tôi trở về tìm tôi
Thuở theo cha ra đồng gieo hạt
Mơ yếm thắm ... thuở đong đêm ... tát nước
Thêu cải ngồng lên đầy ký ức
Lùa vào mắt mẹ hiền
... những câu hò xanh ngát tuổi đôi mươi
Tôi trở về tìm lại những nụ cười
Vớt chút nắng đành hanh chưa chín
Trao em ... trăng mười chín
trồi lên rụn rịn
Nét chỉ kim ... em khâu gấp bầu trời
Tôi đi tìm ru lại tiếng đời
Con đò chở đầy ... mang về nỗi nhớ
Để tháng năm có bao lần bồi lở
Hồn vẫn vịn về nơi ấy ...
Quê xưa
-
không biết nói gì , chỉ biết nói cảm ơn mọi người đã động viên
Đánh cắp
Anh ngụy trang mình bằng trò chơi phù thủy
Mê dụ em vào những khu rừng
Anh ẩn nấp như loài thú dữ
Đặt bẫy tình yêu
Những mắt nắng dõi nhìn ngờ vực
Em như loài linh miêu giả bộ ngoan khờ
Và tự khi nào anh lạc vào mê cung
... Em
Sự ngây thơ ...
ranh mãnh
Nên anh tưởng đánh cắp được nụ cười em
Nhưng anh được là nụ cười mang hình
...chú Tễu
Nụ cười trên thân gỗ mục
Nụ cười không mang tình em
Anh bực bội giăng đêm
Để đánh cắp ánh mắt em thâm sâu huyền ảo
Em bẫy lại anh bằng cái nhìn hoảnh ráo
Mọng đỏ dữ dằn
Anh hóa thân làm sa mạc cỗi cằn
Muốn đánh cắp tình yêu em những cơn mưa buổi sớm
Thơm thảo trinh nguyên
Em bẫy lại anh bằng những cuồng điên
Cái rạng rỡ của mặt trời ....
... trong tim em đổ lửa
Anh rỗng trước em
Những ngón nghề bất lực chịu thua
Khi hàng mi yêu tinh chớp xuống
Anh hóa tội nhân
Thôi !
Em đừng gỡ anh khỏi bẫy em
Để anh giữa tình em ma lực
Như cánh môi trờ tìm bờ ngực
Như con suối bò tìm biển rộng
Sóng rạt rào ...
... móng vuốt ghì ôm
-
Dạ vũ mưa...
Mưa cứ buông ... gió xô lay mái phố
Vũ điệu đùa vui
Bản tanggo nhảy múa giữa trời
Lễ hội mưa trên thềm rêu tháp cổ
Ở đâu đó
Lá vẫy gọi mùa
Tiếng cựa mình chồi biếc
Ả gió ngân lên nhịp tình ca thao thiết
Hợp xướng cung mưa
Phố lắng nghe khúc tấu vũ vọng lùa
Giọt đàn mưa ...
Ru dịu vào những mạch đau vôi vữa
Cho mái phố không màu suy tư nữa
Ôm vào hồn cõi ướt dịu êm
Mưa cứ buông hơi thở xuống cung thềm
Mắt phố ngủ
giữa trùng khơi nhịp phách
Mượt mà mơ trong muôn tơ nhạc
Tiếng dương cầm
Dạ vũ lời mưa
-
Vọng buồn dáng xưa
Rũ buồn liễu đứng đợi thu
Lầu cao treo dáng trăng lu lạc mùa
Ngậm sầu chuông bội lời xưa
Rèm châu ủ dột … gương chừ ai soi ?
Bóng mùa mấy kiếp đầy vơi
Tóc xanh giờ đã bạc trời phân ly
Vọng âm nào có nghe gì
Vườn xưa khóa chặt… hàng my ngủ vùi
Non cao mấy độ xuân vui
Tỉnh cơn …. Mắt đã ngậm ngùi sương rơi
Sông Tương chia rẽ lối bờ
Người xưa mù bóng … vật vờ tương tư
Đàn buông câm tiếng tơ nhừ
Mỹ nhân khuất nẻo sơn vu nơi nào
Rượu tràn soi bóng trăng sao
Quỳnh bung một đóa … mắt nhòa ngỡ ai …. ?
-
Người làm đồng ... thơ
Ngày hôm nay
Tôi vác quốc trên vai ra cánh đồng thơ
Hì hục đào bới mót tìm ngôn ngữ
Những ngôn ngữ đẹp căng tròn người làm đồng thơ …đi trước tôi lấy mất
Còn lại một mớ ngôn từ không ai thèm lượm nhặt
Tôi nhặt về cho tôi
Cơn đói thơ rụng rời
Tôi bỏ rá ngôn ngữ mà mình vừa mót được
Đun bếp
Hy vọng hun được chút súp
Làm dịu lại cơn réo gào của chiếc dạ dày đang đói rỗng thơ
Những người làm đồng thơ
Mùa thơ chín họ tham lam gặt trụi mùa màng
Những người đàn bà gặt thơ
Họ dẫn cả con cái họ đi đằng sau lượm lặt ngôn từ rơi vãi
Mà gã đàn ông như tôi là kẻ làm đồng lười tệ hại
Tối khề khà …
Sáng ngủ muộn …
Nên suốt mùa làm kẻ đi mót lại ngôn ngữ lép thừa rơi
Mặc kệ những tiếng gọi
Của bạn làm vườn thơ gọi tôi
Tôi ngủ đã
Mặc kệ tính siêng năng như tá điền của rổ rá
Đang gọi “Ông chủ ơi ra đồng “
Ta ngủ đã
Đừng đánh thức ta kẻ lười biếng
Ta cóc cần đi gặt mùa màng trên cánh đồng thơ chung
Bởi ta chưa phải là kẻ đói khát khốn cùng
Ngày mai ta sẽ thuế chấp chính cuộc đời ta để mua cho riêng mình mảnh đất
Không chung chạ gì hết
Chỉ có ta canh tác trên cánh đồng riêng tư
Mà ta là ông chủ
Kệ cho những ánh mắt xem thường
Kệ cho những lời độc địa mang hơi gió chướng
Ta sẽ đóng cọc và chăng dây thép gai
Thế là ta có cánh đồng thơ cho riêng mình cày cấy
Vậy đấy
Dù cho ta có là người làm vườn lười
Dù cho có lúc mùa màng thất bát đến mười mươi
Nhưng trên cánh đồng thi ca ấy
Ta sẽ gặt riêng mình những vụ mùa
...ngôn ngữ tròn căng
-
Mưa nắng phương em ...
Cơn mưa bốc đồng
Làm bản Roman chiều lạc nhịp
Trái tim anh hình như cũng lạc nhịp
Run run cung tơ ...
mơ một nốt si vàng
Trời miền nam tách chiều làm hai
Nửa lành lạnh xối vào anh vựa mưa loang ướt
Nửa gắt nồng hun nóng những cơn mê
Và ánh mắt em thôi miên ....
... hư ảo lối về
Anh bất lực
Cứ để nắng thiêu anh
Cứ để mưa phai anh
Cứ để ánh mắt em cầm tù anh
vĩnh viễn....
Để có một ngày anh biết mình tan biến
Giữa phương trời
... em
Này em
Người con gái Sài thành lần đầu tiên em gặp
Khiêm nhường bờ môi
Và kiêu sa ẩn dụ màu mắt
Làm anh khát
giữa lời da em mặn
Uống trọn mùa ...
chưa thỏa nỗi đầy vơi
Em ...
Xin đừng ném về anh những xa xôi
Đừng chia phương em thành hai nửa
Nắng , mưa xin cứ đi về chung phía
Để anh biết mình đã yêu rồi ....
... yêu mưa nắng phương em
-
Bước quên
Thềm rêu xanh ...bật tiếng mùa
Nắng buồn se sợi ... thêu thùa lời xưa
Vườn rơi dăm trái cau thừa
Chờ em ... trầu cũng lỡ mùa thương nhau
Vẫn mầu nắng cũ vương mây
Nhưng cô đơn đã trĩu gầy bờ vai
Vườn xưa rêu phủ dấu hài
Lá so chiều gió mà phai rớt ngày
Em ngày xưa cũ ... nay đâu
Mà lời ru trẻ ... vương câu ngập ngừng
Tiếc thời con gái ... xuân chùng
Để giờ lối cũ... bước chừng về quên
-
Cảm ...
Cuối Thu
Cơn may sót ... nức nở tiếng mùa
Ký thác điều chưa nói hết
Lên xác lá vàng rơi
Trăng treo nghiêng
Một nỗi nghi ngờ
Khuyết vắng
Những rẻo mù khuất bóng tình nhân
Anh trần mình giữa bóng tối mênh mông
Sương xuyên da bám víu bờ hồn
Anh cảm
Tiếng hắt hơi vỡ đêm
Ngàn tiếng khóc chảy qua mắt lá
Giữa trượt ngã
.... mùa
Và rặng cây ngái ngủ giữa khuya
Em ôm lấy anh
Bằng đôi tay sương ướt rũ
Bằng thân xác cỏ sượng mụ
Bằng làn môi ... rượu ủ
....Mùa thu
Tình nhân ơi !
Anh cảm ... !
Trong tì riết ngọc ngà
Có thể một ngày kia anh ngã
Bất tỉnh ...
Cuối mùa ...
Trong mê đắm đêm sa
Hãy thức anh nhé
Tình nhân !
Chữa lành anh bằng hơi thở em
bằng nhịp đập bình yên
Dỗ giấc anh
Xua đi cơn cảm
Nơi cuối mùa
Thu đang trút tàn hơi
-
Con hoang ....
( Tặng một người chị tôi quen )
Hàng xóm ...
Tiếng ru con của người đàn bà trẻ
" Ầu ơ ..."
Lời ru ...lành lạnh
... run run
...ươn ướt
Người đàn bà trẻ
Chưa chồng
Cũng chẳng thấy bóng dáng người đàn ông
Cũng chẳng thấy một người thân
Người thân là đứa trẻ
Và cái hiệu người đời đặt cho
Gái nạ dòng
Gái chửa hoang
Cốc sữa vỡ toang
Trong tiếng khóc , những tiếng dẫy chân
Tiếng nấc bất cần
Chẳng có thứ búp bê nào thay thế bố
Bố là người đàn ông ruồng bỏ
Ruồng bỏ con
Ruồng bỏ vợ
Ruồng bỏ luôn tiếng gọi đơn giản nhất trên đời
Tiếng gọi " Cha "
Khăn bịt mặt , nón trùm đầu
Người đàn bà che đi điều lầm lỡ
Che đi sự cả tin
Che đi cả những cái xói nhìn
Xuyên thấu ban mai
Từng ngày
Từng ngày
Đứa bé lớn lên
Thời gian và những sản phẩm rủy hoang
Đứa bé chẳng có tội gì
Người mẹ chẳng có tội gì
Sống ....
có chăng sự kì thị nghiệt ngã
Cái hẹp hòi xa lạ
Là mốc mòi tội lỗi
Mà thôi
-
Điều giản dị
Mệt nhoài cuộc đuổi bắt ngôn ngữ
cuộc bủa vây cấu tứ
và đi tìm bóng dáng nàng thơ
Để ta cầu thị
Điều gì ... ?
Ngoài một thế đứng
vĩ nhân
Thức dậy đi hỡi điều giản dị !
như ngựa bất kham trên thảo nguyên đời
cứ gặm trụi nếu như cỏ thi ca còn mọc xanh nguồn thực
Giản dị nếu cần cũng hóa thể cơn điên
Chỉ như thế
mới có thể xua bóng đêm của nỗi sợ hãi
những ngôn ngữ lộng hành
phẫu thuật
lộ nguyên hình hài
ung mủ những cơn đau
Điều giản dị tự trói mình
Để giải thoát những lộng ngôn
Để mồi chài nàng thơ bằng cái nhìn rực lửa
và tì riết bằng nọc độc của loài sứa lửa
độc chiếm thân xác nàng
Chẳng phải riêng ta
Mà có nhiều lắm những người giống ta
cũng muốn bất kham trên cánh đồng ngực trẻ
không nhẽ
Điều giản dị
bứt mình
để hóa nỗi cuồng say
-
Lục bát cho ngày xưa
Nắng về nhuộm một mầu liêu
Cơn may kéo sợi đan chiều về thu
Với tay níu một lời ru
Chỉ mong ... víu vá ...
... lấp bù ...
...lòng hoang
Dãi dầu bao kiếp đò ngang
Xác thơ chết đuối lỡ làng thì xanh
Mắt nào em ném trao anh ?
Dao cau bổ dọc toang mành trời đêm
Môi nào rót mật say mềm
Để giờ nghe rách ... chăn mền ngày xưa
Hỏi lòng đã mấy nhạt thưa ... ?
Phủ hồn phong kín mấy mùa xanh rêu
Vá buồn xuyên nét chỉ thêu
Mà sao nghe khóc phập phều tim đau
Tôi về chân trắng ...mưa phau
Chút hương tình cũ ướt nhàu thời gian
-
Đêm ....
Tối không đèn
Đom đóm lập lòa ... le lói
Cũng là lúc nhịp tim ai gọi
Bờ môi kiếm tìm bờ môi
Trăng nằm nghiêng ngủ trên ngực đồi
Đồi ru trăng bằng hơi sương mát rượi
Ta ru em bằng nửa vòng tay thiếu
Nửa ôm thu làm gối lót em nằm
Gió mơn man trên làn yếm thắm
Da ngọc ngà điểm xuyết ánh trăng suông
Phên liếp hở ... đêm cứ rớt buông tuồng
Chẳng ngăn nổi ngực run lời thổn thức
Đêm và em ... ta nghe như rạo rực
Nghe trăng sao như dõi mắt trêu đùa
Xin đừng sợ ... dấu che bằng đêm lụa
Chỉ đoán chừng ... đôi mắt ấy thiên nhiên
Ngủ đi em giữa khung cảnh dịu hiền
Xin để anh thức ...đắm nhìn gương mặt ấy
Cứ ngủ ngoan dẫu ngày mai thức dậy
Nỗi hồng hoang trần trụi dưới hiên gầy
Đặt một nụ hôn trên môi thơ ngây
Em đẹp lắm chẳng điều gì sánh nổi
Đừng em nhé ... phút êm đềm qua vội
Khi đêm vẫn dài ... dài lắm nghe em
-
Vẽ ... Em và Thu
Anh vẽ em bằng mầu bóng tối
Đôi mi cong như trăng nhú sau đồi
Mắt thăm thẳm gọi thu về chắn lối
Sóng tóc huyền
...xô đêm vắng ngả nghiêng
Vẽ mùa thu mượn lá úa làm thuyền
Chở cơn may cho gam mầu thêm lạnh
Ngực núi đồi run lên căng mọng
Thổn thức điều chưa nói trao đêm
Anh vẽ em ... gam mầu đầy thêm
Những ý tưởng nhảy nhót ... khúc tấu đêm dạ vũ
Như mùa thu chưa đủ
Còn thiếu điều gì chưa tròn dáng làm thu
Mắt em như sương rớt lại chút ngập ngừng
Giữa thức tỉnh không thể nào nắm bắt
Lúc hiện hữu như hương hoa giăng mật
Lúc lạnh lùng như sỏi đá vô ngôn
Nên anh nghe như thu đến chập chờn
Chỉ có thể... vẽ em và thu bằng gam mầu tưởng tượng
Để nỗi nhớ đi về như vô hướng
Chân dung em vẫn dang dở khung đời
-
Tìm lời hứa suông
Tìm chi một chút nắng vàng
Gom heo may lạnh em quàng vào thu
Treo nghiêng nửa khuyết ... trăng ru
Nửa mòn mắt đợi khuất mù ... sương phơi
Ánh vàng buông trút giếng khơi
Bùa yêu em thả ... xiêu bời tim xanh
Mải tìm chân vấp mong manh
Giấc mơ mắc bẫy trên mành đêm buông
Vẹt tìm câu hứa em suông
Để câu thơ héo ... tơ hồng lười vương
Tìm em khắp cõi vô thường
Trải bao mưa nắng...
phai hương
trắng lòng
-
Người đàn bà bán cá
Người đàn bà bán cá
Trên phố chợ
Vảy bám vào tay như mắc nợ
Mỗi nợ đời
nợ mình
Người đàn bà dậy từ trước bình minh
Trên vai sờn nỗi buồn quang gánh
Phố thị dường như lảng trành
Cái bốc mùi tanh tưởi
mồ hôi
Mẹt cá mang linh hồn của biển khơi
Vắt sữa nuôi người
Vậy mà có những khi khinh mang những nụ cười
Những mặc cả
Cái giá của nỗi nhọc nhằn là đồng tiền kiếm dễ mười mươi
Người đàn bà chẳng thể nào cười
Cho dù có lời nơi mẹt cá
Trong mắt người đàn bà
Xa xăm nỗi vọng buồn biển cả
Vẩy cá
Bám chắc nịch thời gian
-
Thu xưa ...
Hột chuông rơi vỡ chiều gầy
Cho em nhặt lại đặn đầy lời thu
Mang về dệt ấm lời ru
Khoác lên may lạnh... câu trù xanh quê
Thương nhau thương cả lối về
Yêu nhau mắt ném câu thề làm tin
Vớt lên đốm nắng đã chìm
Thắp hồng rạo rực lửa tim ...mộng trào
Thu xưa ... môi thắm tìm trao ?
Trăng rằm ngượng mụ ...yếm đào hờn mong
Đêm buông ... mắc võng ... tơ lòng
Tóc em vương rối ... chành chòng hồn xanh
Thu nay ...lá biếc xa cành
Em xa ... Áo cũng mong manh sợi buồn
May về ... sương cũng rơi tuôn
Nhập nhòa lối cũ ...đuối hồn chờ nhau
-
Viết trên chuyến xe 4h30 sáng ...Tiếng những em nhỏ phía sau lưng tôi
Hỏi nhau về nơi chúng gọi là thành phố
Không giống như quê với mùa màng lam lũ
Chúng tưởng tượng nơi chúng đến thiên đàng
Những đứa trẻ rời bỏ xóm làng
Nhét vào hành trang một mảnh quê ướt dầm nước mắt
Nơi rạ rơm quấn chặt
Những bước chân mềm khấp khểnh bờ quê
Những người đàn bà làm Ô sin từ thành phố trở về
Mang chúng đi mót tìm cuộc sống
Ước mơ hẹp mà đời quá rộng
Chúng bước đi giữa cạm bẫy ...người...
Sau lưng tôi còn trong trẻo tiếng cười ...?
Tiếng cười mọc đầy gai
Như đâm xuyên vào bàn tay những kẻ cướp ngày
Những kẻ bòn rút ban mai
Ném mồ hôi , nước mắt của những kiếp nghèo
...vào bàn tiệc , những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng ...
Những kẻ như ta ...một thời
Cũng như chúng nhặt tuổi thơ từ gốc rơm gốc rạ mốc đắng
Cũng những ước mơ không nắng
Để nhìn lại ...
Có khi nào ta đã nhận ra ???
Và ngày mai ...
Bọn trẻ là những Ô sin ...con ở , con hầu
Phục vụ ai ...?
Là những cô chiêu , cậu ấm
Như chúng thôi ... khác ở chỗ bình minh không ấm
Và bên mình những dấu hỏi đeo gông
Sáng rồi ...!
trời đã hừng đông
Chuyến xe khách cũng vừa trờ bến
Những nụ cười hình như còn nguyên vẹn ... ?
Trên môi em thơ chưa bám bụi ....
... phố phường
Chút ngổn ngang lần đầu
Cứ ứ lên
Cứ dồn lên
Cứ trào lên
Những cơn tình thoát ngục
Nổi loạn đam mê
Bừa bộn những đa đoan nằm ngổn ngang chắn lối về
Em đứng nơi cuối nẻo
Vẫy anh bằng đôi cánh tay ma
Chỉ gặp em lần đầu thôi mà !
Chắc cũng chỉ như những người con gái trong quán nước
Vài ly tương ngộ
Rồi bợt rã nhau
Nhưng em khác . Em làm anh đau
Anh đau trong mớ bòng bong ảo tưởng
Có thể yêu sau một lần víu vướng
Hay ...
Hay chỉ là
... chỉ là vậy thôi
Lại ứ lên rồi
Lại trào lên rồi
Vết răng lại bằm cắn vào môi
Chặn lại những cơn đau nổi loạn
Sa mạc hạn
Anh ...
lạc đà lầm lũi cõng niềm riêng
Thôi ...
Cứ để em như một báu vật đằng sau mắt kính
Nhìn em thôi
Ngắm em thôi
và ngưỡng vọng
Anh không muốn ăn trộm
Trái tim kia
Về ghép nửa tim mình
-
Viết trên chuyến xe 4h30 sáng ...Tiếng những em nhỏ phía sau lưng tôi
Hỏi nhau về nơi chúng gọi là thành phố
Không giống như quê với mùa màng lam lũ
Chúng tưởng tượng nơi chúng đến thiên đàng
Những đứa trẻ rời bỏ xóm làng
Nhét vào hành trang một mảnh quê ướt dầm nước mắt
Nơi rạ rơm quấn chặt
Những bước chân mềm khấp khểnh bờ quê
Những người đàn bà làm Ô sin từ thành phố trở về
Mang chúng đi mót tìm cuộc sống
Ước mơ hẹp mà đời quá rộng
Chúng bước đi giữa cạm bẫy ...người...
Sau lưng tôi còn trong trẻo tiếng cười ...?
Tiếng cười mọc đầy gai
Như đâm xuyên vào bàn tay những kẻ cướp ngày
Những kẻ bòn rút ban mai
Ném mồ hôi , nước mắt của những kiếp nghèo
...vào bàn tiệc , những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng ...
Những kẻ như ta ...một thời
Cũng như chúng nhặt tuổi thơ từ gốc rơm gốc rạ mốc đắng
Cũng những ước mơ không nắng
Để nhìn lại ...
Có khi nào ta đã nhận ra ???
Và ngày mai ...
Bọn trẻ là những Ô sin ...con ở , con hầu
Phục vụ ai ...?
Là những cô chiêu , cậu ấm
Như chúng thôi ... khác ở chỗ bình minh không ấm
Và bên mình những dấu hỏi đeo gông
Sáng rồi ...!
trời đã hừng đông
Chuyến xe khách cũng vừa trờ bến
Những nụ cười hình như còn nguyên vẹn ... ?
Trên môi em thơ chưa bám bụi ....
... phố phường
-
Viết trên chuyến xe 4h30 sáng ...
Tiếng những em nhỏ phía sau lưng tôi
Hỏi nhau về nơi chúng gọi là thành phố
Không giống như quê với mùa màng lam lũ
Chúng tưởng tượng nơi chúng đến thiên đàng
Những đứa trẻ rời bỏ xóm làng
Nhét vào hành trang một mảnh quê ướt dầm nước mắt
Nơi rạ rơm quấn chặt
Những bước chân mềm khấp khểnh bờ quê
Những người đàn bà làm Ô sin từ thành phố trở về
Mang chúng đi mót tìm cuộc sống
Ước mơ hẹp mà đời quá rộng
Chúng bước đi giữa cạm bẫy ...người...
Sau lưng tôi còn trong trẻo tiếng cười ...?
Tiếng cười mọc đầy gai
Như đâm xuyên vào bàn tay những kẻ cướp ngày
Những kẻ bòn rút ban mai
Ném mồ hôi , nước mắt của những kiếp nghèo
...vào bàn tiệc , những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng ...
Những kẻ như ta ...một thời
Cũng như chúng nhặt tuổi thơ từ gốc rơm gốc rạ mốc đắng
Cũng những ước mơ không nắng
Để nhìn lại ...
Có khi nào ta đã nhận ra ???
Và ngày mai ...
Bọn trẻ là những Ô sin ...con ở , con hầu
Phục vụ ai ...?
Là những cô chiêu , cậu ấm
Như chúng thôi ... khác ở chỗ bình minh không ấm
Và bên mình những dấu hỏi đeo gông
Sáng rồi ...!
trời đã hừng đông
Chuyến xe khách cũng vừa trờ bến
Những nụ cười hình như còn nguyên vẹn ... ?
Trên môi em thơ chưa bám bụi ....
... phố phường
Ở một phía bình yên
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Massage buồn và mùa thu không em
Anh gõ heo may lên bàn phím
Khung trời những lá vàng ngập ngụa Instant Message
Anh không muốn chờ
một mùa thu không có em hiển thị gương mặt cười
Trống rỗng
tắt ngấm
Có thể khuất ở một nơi nào đó
Em Invisible
Anh trút tất cả nỗi buồn của mùa thu lên bàn phím
Và tất cả nỗi buồn anh
Anh vắt tình yêu của mình qua ngàn khe hở
Những ma trận gồng mình ngăn trở
sự thèm muốn gọi tên
Em chạy trốn và delete
Không một mảnh hồi âm
Anh gõ lên bàn phím sự lặng câm
Của con tim anh đang trào lên thổn thức
Status dẫu có ngàn lời nhưng niềm tin bất lực
Em vẫn mịt mờ
Và chiều nay khi mùa thu trút đổ khắp mọi nẻo bờ
Em đột nhiên hiển thị
Nhưng cũng chẳng hơn được gì
Khi em ném vào lồng ngực anh mảnh cứa vô hình
Những gai nhọn Busy