Jump to content

DOAN VAN NGHIEU

Thành viên
  • Số bài viết

    136
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi DOAN VAN NGHIEU

  1. CHIỀU NGÓNG QUÊ NHÀ Phía ấy đẹp trời chắc quê mẹ không mưa Mà con thấy trong lòng bão nổi Mẹ tuổi chín mươi, ôi thời gian đừng vội Chiều ngóng quê nhà thương nhớ mẹ, Mẹ ơi! Nghĩa Tân,06.1999 Đoàn Văn Nghiêu
  2. QUA PHÀ Qua phà về thăm quê Những mênh mông sông nước Thương người bao năm trước Đứng đôi bờ ngóng trông. Tân Đệ, 1974 Đoàn Văn Nghiêu
  3. TẠI Tại cái cành đa cụt Kiến leo ra leo vào Tại cái cối xay nghèo Để con gà ăn quẩn. Nghĩa Đô, 1998 Đoàn văn Nghiêu
  4. TRÁCH AI Trách ai gây cảnh can qua Để nước trong bình nổi phong ba Gốc sâu nào có thắm hoa Cột nghiêng, nóc dột có nhà nào yên? Nghĩa Đô.11.1998 Đoàn Văn Nghiêu
  5. RÓT DẦU Em bảo rằng: Anh đoảng quá thôi Bếp em dầu cạn đã lâu rồi Cớ sao bình đó anh không rót Bấc ngắn nên em cứ phải mồi. Nghĩa Đô, thời bao cấp,1985 Đoàn Văn Nghiêu
  6. GỬI CHỊ Đường xa muôn dặm em về Nhịp cầu nối với miền quê chưa thành Lúa đồng làng vẫn còn xanh Trời cao nắng gắt xót thành mưa mây. Chị ơi! em đã về đây Khóc thương chị một thân khô gầy. Chị nằm đó em ngồi đây Lệ nhoà lệ giữa trời cao đất dầy Vì đâu thân xác đoạ đày Vì đâu oan nghiệt bấy chầy xót xa Chị nằm mà ngỡ thây ma Thương chị lắm dặm đường xa em về. Ngoài kia nắng trải bờ đê Biển vơi con nước bốn bề thinh không Mừng em ngước mắt chị trông Lệ trào như thể ngiêng đồng giếng khơi Nghẹn ngào nói chẳng nên lời Ôm chị em khóc một trời thương đau. Nhớ ngày thơ bé có nhau Em khóc chị dỗ, em đau chị buồn Tưởng rằng cạn bể khô nguồn Chị em mình mãi quây quần bên nhau Để rồi có trước có sau Chị trên, em dưới cùng nhau xum vầy. Ngờ đâu nước vội về nguồn Trốn mẹ bỏ cháu, trốn em bỏ chồng Mới chớm mùa lúa nặng bông Không chờ gặt hái bỏ công cho đời Em thương chị lắm chị ơi Kêu đất - đất rộng, kêu trời - trời cao. Mẹ sinh năm giọt máu đào Giọt nào cũng thắm giọt nào cũng tươi Nay mẹ tuổi trên chín mươi Quặn đau nhìn cảnh máu rơi giọt đầu Thương chị khổ, thương mẹ sầu Môi em cắn chặt cúi đầu lệ tuôn. Thôi trông đất thôi cậy trời Nhớ thương tiễn chị về nơi suối vàng Đớn đau trong nỗi kinh hoàng Xót xa thương nhớ hai hàng lệ rơi Ngàn thu ly biệt chị ơi! Máu rơi thắm biết mấy đời máu tươi. Đức Cơ, ngày chị đi 03.05. Canh Thìn Đoàn Văn Nghiêu
  7. TRƯA HÈ Đường làng nhòa nắng hạ Hương lúa đồng bay xa Giữa trưa tiếng gà gáy Nghe thổn thức lòng ta. Nghĩa Đô, 1985 Đoàn Văn Nghiêu
  8. XÓM NGHÈO Ngõ gạch xóm nghèo xanh bóng tre Ve kêu gió thoảng lắng tai nghe Ầu ơ ai đó ru bé nghủ Thổn thức trong ta buổi trưa hè Nghĩa Đô, 1985 Đoàn Văn Nghiêu
  9. CÔNG ƠN MẸ Vầng trăng tròn như nong thóc mẹ phơi Bao công sức mẹ dành cho con trẻ Nơi Thành đô nặng lòng thương nhớ mẹ Công ơn mẹ cao dày như lúa chín nhuộm màu trăng. Nghĩa Tân, 06.1999 Đoàn Văn Nghiêu
  10. NẮNG CHIỀU Trời tây bây giờ nắng gắt phải không em Ở bên ấy mặt trời nghiêng xuống thấp Quả cầu cháy rực hồng mặt đất Gom hết nắng bên này, có đổ lửa bên em? Ngóng cuối trời vắng em anh buồn thêm Trong tĩnh mịch mênh mông lòng anh chớm lạnh Nắng dần tắt nỗi buồn càng hưu quạnh Em có cách gì gửi nắng cho anh? Nhìn phía non đoài mặt trời rớt nhanh Bên ấy chắc không bao giờ tắt nắng Lòng em có khi nào hoang vắng Có bao giờ se lạnh buổi hoàng hôn? Khói lam chiều phảng phất đầu thôn Cây lá thẫm trong cồn cào nỗi nhớ Tiếng suối xa - tiếng núi rừng than thở Muốn níu giữ ngày dài mà mặt trời cứ vội xuống nơi em. Trâu bản đẫ về chuồng, đàn dơi bay ăn đêm Chim về tổ còn mình ta ở lại Sương đầu mùa vương vạt ngô triền bãi Cánh hoa rừng cũng khép ủ hương đêm. Thêm một chiều tôi ngóng chờ em Như giữa đại ngàn mong nắng về mỗi sớm Trong nắng non đoài có tình tôi gửi đến Em có về mang theo nắng dùm tôi. Dịch Vọng, 29.10.05 Đoàn Văn Nghiêu
  11. ĐI CHỢ NGÀY XUÂN Ngày xuân đi chợ mua hoa Hay là đi để chen ra chen vào Ngày xuân đi chợ mua đào Hay là đi để chen vào chen ra Em ơi có chen cùng ta Để phiên chợ tết mua hoa cả ngày Dẫu không mua ngắm cũng say Thầm mơ ta nắm trong tay hoa đầy Nếu mà duyên số xum vầy Bằng không ta hẹn chợ này xuân sau. Nghĩa Đô, xuân 1990 Đoàn Văn Nghiêu
  12. NEM RÁN Mỡ chảo em sôi rồi Anh thả nem vào rán Mắm cua pha nhàn nhạt quả ớt đỏ cay cay Kẻ ăn, người ngó cũng say Đứa no phưỡn bụng, đứa quay ra nằm. Nghĩa Đô, 1985
  13. HẠNH PHÚC TỪ NƠI EM Anh khoác áo nhà binh Để cho em bao gian nan vất vả Giữa thị thành hối hả Em tảo tần sớm nắng chiều mưa. Thời bao cấp - cơm mắm với dưa Lúc mở cửa - cơm dưa với mắm Anh thương em nhiều lắm Nhưng nghiệp đời đã trót đa mang. Cuộc sống gia đình em định liệu lo toan Mẹ vẫn ngọt cơm canh, con đẹp quần áo mới Vẫn biết giàu sang không tới Nhưng thân thương một mái ấm gia đình. Biết bao đêm em trăn trở một mình Lo anh rét khi gió mùa bất chợt Thương mẹ già xa chưa về thăm được Mai con đến trường chiều đón sớm đưa. Không chút buồn vì giãi nắng dầm sương Trung hậu đảm đang, yêu thương trọn vẹn Việc nhà binh đôi lần anh lõ hẹn Em lo lắng đợi chờ, bao thương nhớ trào dâng. Mười tám năm rồi ta chung một mùa xuân Dẫu nghèo khó con chúng mình đã lớn Ôi hạnh phúc đôi tay em tạo dựng Người vợ thục hiền anh mãi mãi yêu thương. Nghĩa Tân, thu1999 Đoàn Văn Nghiêu
  14. ĐỢI CHỜ Bình minh hồng tôi đã đợi chờ em Đến trước cả mùa xuân khi đầu nhành nhú lộc Khi hương sắc bừng lên từ đất Rộn ràng chim hót lứu lo. Ngoài bến sông khách đã xuống đò Mưa nặng hạt trải dọc triền đê gió Em có biết tôi vẫn còn đứng đó Đợi chờ em. Chẳng biết tự bao giờ tôi đứng đợi thành quen Hoa đã nở cánh vương hồng mặt đất Em sang ngang bóng dần xa khuất Ngoảnh nhìn sông nước mênh mang. Tôi vẫn đứng chờ vẫn biết uổng công Hoàng hôn nhuốm đỏ triền sông vắng Tôi vẫn đợi cả khi trời tắt nắng Cả khi em vô tình tôi vẫn đợi cchờ em. 13.03.2001 Đoàn Văn Nghiêu
  15. TÓC EM VƯƠNG Trên kệ gương tóc em vương Những sợi tóc sâu tóc ngứa Bên thềm cửa những sợi tóc ngứa tóc sâu Vương từ mái đầu em một thời óng mượt. Tình cờ thấy em chải lược Cả búi tóc vương Anh giật mình lòng trào những yêu thương Thấy tóc em vương trên gối. Lòng anh bối rối Chợt nhận ra năm tháng dãi dầu Cực nhọc gian nan vương bụi mái đầu Tóc em rụng đâu phải là tóc sâu tóc ngứa. Anh thẫn thờ nhìn ra bậc cửa Vội vàng nhìn lại kệ gương Gom những sợi tóc em lòng trĩu nặng yêu thương Những sợi tóc cho chồng con - một gia đình yên ấm. Thời gian trôi nhanh đến phũ phàng Mà cuộc sống lại nhiều bề oan trái Bao dông tố làm tóc em vương mãi Lòng tự trách vô tình anh càng thấy thương em. Nghĩa Tân, 28.10.1999 Đoàn Văn Nghiêu
  16. GỌI EM TRONG MƠ Vang vọng đất trời tôi gọi tên em Em ở nơi đâu mà sao không lên tiếng Tôi đi khắp chân trời góc biển Tìm gọi em. Hạnh phúc ngọt ngào bởi có chút hờn ghen Sao chưa đến đã đi để lại cầu Ô Thước Vẫn như thấy em cười mà níu em không được Bây giờ em ở nơi đâu? Hà Nội sắp đến mùa mưa ngâu Câu thơ có gieo lòng nỗi nhớ Yêu đơn phương một mối tình muôn thủa Chỉ đa mang nỗi sầu. Em ơi! em ở đâu Để vần thơ viết dở Ôi trời nong đất nở Gọi em trong cơn mơ. Dịch Vọng, 08.06.06 Đoan Văn Nghiêu
  17. HỒN THI SỸ DỤC LÒNG MƠ ẢO TƯỞNG Tôi giang tay mơ ôm trọn vầng trăng Trời lồng lộng, trăng thì xa ngái Chỉ có chút ánh vàng vương lại Bâng khuâng. Trăng sáng bốn mùa, lòng tôi bốn mùa xuân Không của riêng ai, tôi tham muốn níu trăng ở lại Trăng không già, lòng tôi trẻ mãi Nghe hồn thơ mênh mang. Hết khuyết lại tròn, trăng còn mãi với thời gian Chỉ có vòng tay tôi đầm đìa mưa gió Trên ngàn cao trăng cho ai mà sáng tỏ Để lòng tôi mơ thầm. Dẫu trăng non hay đã thượng tuần Hồn thi sỹ dục mơ về bóng NGUYỆT Tự an ủi lòng ta với đất trời sông biển Như đã một lần ta chạm được đến vầng trăng. Có vui không nơi xa ấy NGUYỆT Hằng? Dịch Vọng, 06.06.06 Đoàn Văn Nghiêu
  18. Tình như nắng đổ muôn chiều. Trước không gian nắng đổ muôn chiều Dẫu nắng hạ không ấm lòng nguội lạnh Tình yêu ư! có vui lòng lữ khách Trái tim hồng băng giá suốt chiều đông. Tha thiết gì mà ngóng với trông Khoảng xa cách chỉ quầng thêm khoé mắt Môi mím chặt để nén lòng cầm sắt Kỷ niệm xưa tìm về. Có gì đâu chỉ là một câu thề Nơi chót lưỡi đầu môi ai gieo sầu nuôi hận Ong bướm phù du rồi cũng về lòng đất Chỉ có tình yêu lạc mất lối về. Dận những kẻ u mê Càng thương cho người lầm lỡ Lời nguyền từ muôn thủa Không giữ được tình yêu. Tình như nắng đổ muôn chiều Người trông bên ấy nắng xiêu bên này. Dịch Vọng, 07.06.06 Đoàn Văn Nghiêu
  19. ĐƯỜNG DU HÀNH TÔI GHÉ QUÁN THƯ AI Đường du hành tôi ghé quán thư ai Gặp nữ tú, nam thanh những con người nho nhã Như trong mơ, tôi giật mình chột dạ Sao to gan lại dám đến nơi này. Lòng nhủ thầm thôi nhẹ gót đường quay Đừng làm động làng văn phật lòng lữ khách Quán thư vốn là nơi trong sạch Thanh lịch, văn phong. Thơ cứ vô tình rong ruổi thong dong Níu giữ tôi lưu đào nguyên tìm bạn Như kẻ khát dưới trời nắng hạn Tôi ngỡ ngàng vui gặp khách làng văn. Mến mộ những tấm lòng cao thượng, nhân văn Ân huệ ấy xin một lần lưu bút Nếu lạc điệu, mất vần đôi chút Xin bạn vàng lượng thứ khách đường xa. Thơ đưa tôi du hành như lạc giữa ngàn hoa Trăm sắc ngàn hương khiến lòng ngây ngất Quán thư ơi! nơi này đẹp nhất So với những miền tôi đã qua. Hà Nội, 09.06.06 Đoàn văn Nghiêu
  20. TÌM EM TRAO NHỮNG VẦN THƠ Thuyền tình tôi chở đầy thơ Ngược dòng sông cạn đến bờ mộng mơ Mạn thuyền sóng vỗ ngẩn ngơ Buồm căng gió lộng thẫn thờ ngóng trông. Giờ người biển bắc, trời đông Nắng mưa cát bụi má hồng phôi pha? Thuyền đi trong nỗi xót xa Mịt mù sương khói nhạt nhoà trời mây. Thơ vương trải nước non này Ngược dòng sông cạn hao gầy thuyền thơ Sóng thôi vỗ mạn, xô bờ Cấnh buồm gói gió để chờ mây bay. Thuyền tình chao đảo ngất ngây Đi tìm em giữa ban ngày tôi mơ Để trao em những vần thơ Biết rằng em chẳng bao giờ đợi tôi. Dịch Vong, 10.06.06 Đoàn Văn Nghiêu
  21. LỠ HẸN MỘT TUẦN THƠ Vũ trụ chuyển mình Cả hành tinh sôi động Hoà theo nhịp sống Anh lỗi hẹn tuần thơ. Khắp thế giới xôn xao, mong ngóng từng giờ Trái đất rung lên như muốn vỡ Chờ tiếng còi Báo giờ Wordl cúp bóng năn. Thơ viết lúc này sao mà khó khăn Khi hàng triệu con người đang đợi chờ hồi hộp Dõi theo những đôi chân của dũng sỹ, thiên thần Nhảy vũ điệu Sam Pa trên sân cỏ. Ta nghe như trời nong đất nở Tiếng reo hò vang dội khắp núi sông Theo bóng năn từ đôi chân những thần đồng Bàn thắng đẹp như bài thơ thiên thần ban tặng. Chiến thắng! niềm vui đang đến rất gần Bóng đã năn ngả nghiêng trời đất Một niềm vui như bất tận Em ơi! Wordl cup đến rồi, anh lỡ hẹn một tuần thơ. Dịch Vọng, 11.06.06 Đoàn văn Nghiêu
  22. ĐÔNG GIẬT MÌNH NGHE TIẾNG THU RƠI LÁ VÀNG PHỦ KÍN MỘT THỜI BÓNG XANH ĐÔNG ĐANG NGẤP NGHÉ ĐẦU CÀNH NHỚ AI LÒNG DẠ NHỮNG THÀNH MÂY BAY ĐI TÌM NGƯỜI KHẮP ĐÓ ĐÂY LANG THANG CHỈ THẤY MÂY BAY ĐẦY TRỜI LẠNH LÙNG TÔI LẮM NGƯỜI ƠI CỚ SAO ĐÔNG LẠI ĐẾN THỜI TUỔI XUÂN. Nghĩa Đô, 1990 Đoàn Văn Nghiêu
  23. V Ề THĂM THỊ NỞ Tôi về làng Vũ Đại thăm em Đường cũ không quen đâu lò gạch nát Hương vị cháo hoa đỡ đói lòng cơn khát Đêm trăng nào bão nổi tự lòng em. Được làm đàn bà cũng là lúc biết ghen Đời Thị Nở chưa bao giờ đẹp thế Nơi vườn chuối ngỡ mênh mang trời bể Lần đầu trao nụ cười duyên. Ôi! thế là em hoá thần tiên Đừng gọi nữa tên em Thị Nở Làng Vũ Đại nơi có là gạch đổ Đẹp hơn nhiều bởi có một tình yêu. Chẳng riêng em, đời thánh thiện hơn nhiều Nhân nghĩa thuỷ chung, giàu lòng bác ái Vơi nỗi tủi của dân làng Vũ Đại Ai người còn nhớ đến em? Tôi tìm về con đường thân quen Làng cũ ngày xưa còn xanh vườn chuối Lò gạch đổ có còn là thánh địa Nước cháo hành còn hương vị tình yêu? Nghe dư âm trong gió thoảng muôn chiều Mãn nguyện tiếng cười của nàng thị Nở Dẫu chuyện tình dang dở Mới một lần nên tiên. Nay về thăm, em đi khắp trăm miền Nơi thôn giã, rừng xanh đến thị thành hối hả Thị Nở hôm nay - tiếng cười vui thiên hạ Chuyện tình xưa từng đánh thức bao người. Nghĩa Tân, 23.08.2001 Đoàn Văn Nghiêu
  24. XIN EM Xin em phút lặng yên Để trời đừng nổi gió Cho lá cây ngọn cỏ Khỏi rưng rưng lệ buồn. Đừng khuấy động cội nguồn Về một miền quá khứ Dẫu có là tình sử Xin em giờ lặng yên. Vẫn biết rằng khó quên Vết thương lòng còn đấy Chuyện tình như trang giấy Nét mực nào trinh nguyên? Anh xin em lặng yên Để gìm lòng bão nổi Đường tình trăm ngàn lối Con đường nào chia phôi? Ngẩng nhìn trời mây trôi Cúi nhìn sông bèo dạt Nếu một mai phiêu bạt Nói thêm sầu em ơi. Dịch Vọng, 13.06.06 Đoàn văn Nghiêu
  25. BÁN THƠ TÔI Thơ cho không ai nhận Tôi đành rao bán thơ Biết đâu gặp kẻ khờ Hoạ may thành thi sỹ. Chẳng một lời hoa mỹ Không ý nhị văn chương Góp nhặt giữa đời thường Bụi văn người vương lại. Thơ đọc vợ cười mãi Con nghe cứ chê hoài Riêng tôi thì tôi cãi: Rằng thơ mình rất hay. Nhâm nhi trong men say Những câu thơ mới viết Có phải ai cũng biết Tôi đành rao bán thơ. Dịch Vọng, 13.06.06 Đoàn văn Nghiêu

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...