PHAN MINH QUYET
Thành viên-
Số bài viết
14 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi PHAN MINH QUYET
-
NGHỊCH CẢNH KHÔNG PHẢI LÀ TẤT CẢ
một bài viết của blog đăng PHAN MINH QUYET trong PHAN MINH QUYET',s Blog
NGHỊCH CẢNH KHÔNG PHẢI LÀ TẤT CẢ… Phan Minh Quyết Nó lang thang đạp xe một mình từ sáng đến trưa đi xin việc làm mà chưa tìm được. Nó khát nước lắm nhưng không dám ghé uống một ly trà đá vì bây giờ trong túi Nó chỉ còn có đúng hai nghìn đồng. Đang chạy xe bỗng một tiếng “xịt” bánh xe bị thủng không còn một miếng hơi. Nó đang ở giữa khu công nghiệp không có chỗ để bơm vá xe nên phải dẫn bộ ra ngoài tận đường mới có chỗ để bơm vá. Đối diện cổng trước khu công nghiệp có chỗ vá xe Nó thấy vui và mừng vì dẫn bộ từ nảy giờ mình Nó đã đổ cả mồ hôi. Nó lấy tay quẹt mồ hôi trên trán dẫn bộ chiếc xe qua đường, Nó biết bánh xe bị như thế này chỉ có cách vá mơi có thể đi được nhưng vá xe bây giờ phải mất tới ba nghìn đồng mà trong túi Nó chỉ còn có hai nghìn mà thôi. Nên đành… “ Anh ơi bơm dùm em bánh xe”. Người vá xe đang nằm đọc báo vì không có khách nên anh ta còn chần chừ như muốn đọc cho hết đoạn báo rồi mới từ từ cầm vòi bơm bước ra tháo vòi xe bơm vào mà anh ta. Bơm xong anh ta chỉ buông một câu nói: “ năm trăm đồng” thì Nó móc túi lấy tờ giấy hai nghìn ra mà thật mỉa may sao ngay cả tờ giấy tiền cũng đã nói lên được Nó là người như thế nào vì tờ giấy tiền nhăn nheo đã ngã màu vàng vàng. Anh ta lấy tờ tiền và thói lại cho Nó một nghìn rưỡi. Nó lên xe đạp đi nhưng chưa được mười mét thì xe lại lảo đảo, lịt xịt nghĩa là Nó không còn một miếng hơi nữa rồi. Nó đành dẫn bộ ngược trở lại để nhờ vá thôi nhưng Nó không biết phải sử sự làm sao bây giờ vì chỉ còn một nghìn rưỡi mà vá bánh xe phải mất ba nghìn nhưng cũng thôi đành!... “Anh làm ơn vá dùm em bánh xe có lẽ nó bị thủng nặng rồi nên mới vừa bơm đã hết hơi”. Anh ta cũng vẫn không nói một câu nào chỉ tháo lấy ruột xe và bơm hơi vào kiểm tra. Thật đen đủi thế nào ruột xe bị thủng đến hai lổ lớn, Nó biết phải làm sao nên hỏi thẳng: - Anh ơi vá hai lổ xe là bao nhiêu tiền vậy anh? - Sáu nghìn - Dạ nói thật với anh em chỉ còn có một nghìn rưỡi thôi, vừa rồi còn hai nghìn nhưng bơm bánh xe em đã trả anh năm trăm rồi. Anh có thể giúp dùm em được không? Người vá xe thay đổi sắc mặt nhìn thấy rất sợ, anh ta đứng dậy nắm ngay cổ áo Nó ghì thật mạnh và đánh Nó một bạt tay thật đau điếng. - …. Má.. không có tiền thì nói trước để tao khỏi phải mắc công tháo ra, tháo rồi bây giờ mày nói vậy. Mày định giỡn mặt với tao đó hả? - Tại sao anh dám đánh tôi? Nếu anh không chịu vá thì thôi, anh ráp lại cho tôi! - Mày nói sao, ráp lại cho mày hả? Mày đang nằm mơ đó hả, công tao tháo ra bây giờ tao lấy hai nghìn mày còn nghìn rưỡi đưa đây. - Xe như thế này sao tôi dẫn được. - Được hay không kệ mày, bây giờ mày trả tiền không hay muốn tao đánh nữa. Nó là thằng con trai đã chịu biết bao tủi nhục mà lâu lắm rồi Nó chưa được khóc dù rất muốn khóc cho nhẹ lòng. Hai khóe mắt Nó rưng rưng lẳng lặng lấy một nghìn rưỡi còn lại đưa cho người vá xe. Bánh xe lòng thòng cả ruột không thể dắt được nên Nó đành lấy một tay đỡ bánh sau lên, một tay cầm cổ xe dẫn đi về phòng trọ. Mà từ chỗ này về đến phòng trọ của Nó còn hơn hai cây số nữa, thật mỉa may cho một kiếp người – Nó thầm trách chửi rủa cuộc đời – do uất ức vừa ăn một tát tay của người xa lạ phải chi là Mẹ đánh thì Nó đâu cảm thấy đau mà còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Nó dẫn bộ được một đoạn và thấy tấm thiếc bên đường nên lấy lên cắt luôn ruột xe để dẫn cho đỡ mệt. Hình như ngay cả ông trời cũng không ưa Nó nên mới đổ mưa trút lên người Nó. Nó có tội tình gì đâu có chăng cũng chỉ là tại cái tội quá nghèo mà thôi nhưng Nó đâu có muốn thế bao giờ. Trời mưa lớn, những giọt mưa rơi xuống thấm ướt mình Nó hay ông trời cũng cảm động khóc thương dùm cho Nó. Nó dẫn xe về đến phòng trọ mà trời vẫn còn mưa rất lớn, vừa đói, vừa khát, vừa lãnh một tát tay nhục nhã và lãnh cả cơn mưa nặng hạt. Nó mở cửa phòng trọ bước vào là cả mùi ẩm thấp, khăng khẳng của căn phòng bốc lên. Nó rót một ly nước đầy uống cho đã khát, Nó thay đồ xong dở nắp nồi cơm ra lại một mùi chua thiu bốc lên thôi đành phải nhịn đói nữa rồi. Nó bổng cảm thấy nhớ Mẹ vô cùng vì Nó luôn sống từ nhỏ bên sự dìu dắt chở che của Mẹ, sự thương yêu chăm lo của Mẹ không có gì sánh bằng cho được. Bao kỉ niệm chợt ùa về trong trí nhớ như hiển hiện ngay trước mắt, Nó đã khóc thật sự nỗi niềm của một thằng con trai mới lớn của một con chim sẻ mới tập bay xa rời tổ ấm. Ba Nó mất sớm khi Nó mới vừa lên năm tuổi thì mẹ phải tảo tần vất vả làm thuê làm mướn để lo cho Nó ăn học khôn lớn đến ngày hôm nay. Nó rất thương Mẹ nhưng không biết làm cách nào chia sẽ vì Mẹ muốn cho Nó ăn học để có cái chữ mà nuôi lấy thân nên chỉ cho Nó ăn học không làm lụng bất cứ một việc gì. Mỗi khi trái gió trỡ trời mẹ không dám đi khám bệnh mà chỉ mua vài ba gói thuốc tàu “ ông nằm bà ngồi” uống qua loa. Mẹ nói: “ Tao quen rồi ba cái thứ bệnh vặt vảnh này sao giật nỗi mẹ, chỉ uống một hai gói và hái và ba lá khuynh diệp, lá giác nấu nồi xông là hết liền”. Nỗi đau là thế, sự hi sinh chịu đựng là thế mẹ không lo nghĩ cho bản thân mình một chút nào. Cứ mỗi năm học mới là Mẹ phải lo toan làm thuê đi cắt lúa mướn, đi cấy, làm cỏ cho người ta để lo tiền học phí sách vỡ cho con. Cứ mỗi năm học mới là Nó thấy mẹ như già them vài tuổi và gầy đi rất nhiều nhưng Mẹ vẫn vui cười “ mẹ mừng vì con mẹ học giỏi năm nào cũng có giấy khen và được lên lớp”. Mỗi khi nhà Dì Năm ở gần có đồ cũ bỏ đi thì mẹ lại xin về, mẹ bảo: “ chị cho tôi về tôi mặc đi ruộng cũng được chứ bỏ uổng phí lắm”. Mẹ lại mang quần áo cũ về lựa ra cái nào còn mới mới thì Mẹ để dành mặc đi chợ hay đi đây đó, cái nào rách thì Mẹ may vá lại mặc đi ruộng. Dì Năm như biết được điều đó nên nhiều lần trong đồ cũ Dì cho cũng có cái còn mới lắm vì Dì biết Mẹ lo cho con mà không dám mua một cái áo cái quần. Từ ngày Ba mất cũng có một vài người mai mối, dòm ngó có ý định với Mẹ nhưng Mẹ không đồng ý một ai vì Mẹ thường nói sợ cảnh “ cha ghẻ rồi con sẽ khổ”. Nhìn những chiếc áo đi ruộng của Mẹ ngã màu vàng khè của phèn chua thấm sâu vào từng sợi vải như đời mẹ dầu dãi nắng mưa tủi cực thật Nó rất đau lòng. Nó nhớ có lần Mẹ đi làm Nó ở nhà lén mẹ giặt đồ - đó là công việc mà Mẹ không bao giờ cho Nó làm ngay cả đồ Nó mặc mẹ cũng không cho giặt. Nó phát hiện cái túi vải mẹ may rất cản thận bên trong là những bông gòn khô để Mẹ sử dụng thay thế băng vệ sinh. Mẹ đã tiết kiệm đến mức độ đó vì sợ tốn tiền không dám mua một thứ gì cho mẹ ngay cả những cái cần thiết nhất Mẹ cũng không nghĩ đến. Lần đó về mẹ đã mắng Nó một trận và Nó nói những gì Nó thấy Nó thương Mẹ lắm rồi hai mẹ con cùng khóc. Nhiều đêm Nó tự trách Ba “ sao Ba mất sớm để cho Mẹ con phải đau khổ như thế này!”. Mỗi buổi sáng đi học là Nó luôn điểm tâm bằng món đặc sản không gì thay thế được là “ cơm nguội” vì Mẹ lúc nào cũng nấu cơm chiều hôm trước nhiều hơn để sáng hôm sau hai mẹ con cùng ăn : con ăn đi học, mẹ ăn đi làm. Khi thì có cá có rau, lúc thì canh rau dại cũng xong một buổi sáng ngon lành cho hai mẹ con. Ở trường thì Nó là đứa lúc nào cũng trầm cảm ít nói vì Nó không giống như các bạn nhiều lúc Nó cũng muốn vui vẻ như mọi người nhưng sao Nó không tài nào làm được. Nó cũng thèm những món ăn vặt lắm chứ như thèm một ly đá me, ly siro…nhưng Nó không dám thưởng thức những thứ đó mặc dù thỉnh thoảng Mẹ cũng cho tiền Nó ăn vặt nhưng Nó không dùng vào những việc đó. Nó để tiền Mẹ cho mua vở, viết hay đóng tiền quỉ lớp cho Mẹ đỡ đi phần nào vì Nó biết những đồng tiền Mẹ cho là tiền đi làm thuê làm mướn cho người ta mà có, biết bao cực khổ nắng mưa mới có được đồng tiền. Nhà Nó có thể nói rằng nghèo ở cái xóm này thì không ai dám sánh bằng: chỉ nhà tranh vách lá tạm bợ nếu trời mưa thì dột trước dột sau. Nó thù ghét nhất là trời mưa vào ban đêm vì mỗi lần trời mưa đêm phải thức dậy phụ mẹ tìm chổ dột để hứng nước mưa nêu không thì nền nhà đất sẽ trơn trợt ẩm ướt rất là lâu khô. Nhà không có người đàn ông lớn trong nhà là thế phải lâu lắm bốn, năm năm mới lợp nhà được một lần. Mỗi khi chuẩn bị lợp sừa nhà là Mẹ phải đi xin lá dừa nước nhiều người để mang về chằm nhiều lúc sáng đêm mà nhiều ngày như thế mới lợp được mái nhà. Lợp nhà mỗi lần là Mẹ phải đi mượn người này người kia nên rất ngại làm phiền người khác. Mọi thứ như thế cứa tiếp diễn và qua đi như cuộc đời của Mẹ mỗi lúc một thêm gánh nặng. Cứ mỗi năm học mới là mẹ phải chạy đi hỏi chổ này chổ kia có mướn gì để Mẹ làm cốt lo học phí sách vở cho con được như bạn như bè. Năm nào cũng vậy khi Nó nhập học là Mẹ ngã bệnh do làm quá sức kiếm tiền lo cho con học nhìn Mẹ mà Nó đau thắt nhiều lần Nó đòi nghỉ học nhưng Mẹ đâu có cho Mẹ lại mắng cho một trận. Cuối cùng Nó cũng tốt nghiệp trung học phổ thông nhưng Nó không đăng kí thi vào một trường đại học, cao đẳng nào cả mặc dù Nó luôn ao ước được làm thầy giáo đứng trên bục giảng nhưng đành giấu lại ước mơ đểlo phụ với mẹ. Mẹ không thể sống hoài lo cho Nó bây giờ Nó đã lớn khôn rồi đã đủ mười tám tuổi rối thì Nó phải biết đi làm để lo cho Mẹ rồi thủng thẳng hãy học sau cũng được. Nó đã xin Mẹ cho Nó được đi làm với các anh chị cùng xóm ở xa xuôi nhưng bù lại có thể kiếm được tiền phụ giúp Mẹ cho Mẹ khỏi phải đi làm thuê làm mướn hoài vì Mẹ đã yếu đi rất nhiều. Nó thuyết phục rồi Mẹ cũng đồng ý cho Nó đi làm xa mặc dù từ nhỏ đến giờ Nó chưa một lần xa Mẹ xa làng quê thân yêu của minh một lần nào. Ngày Nó đi mẹ đã bán chiếc nhẫn năm phân vàng mà mẹ đã tích góp được bấy lâu nay gom góp đưa cho Nó. Nó cầm tiền mà rưng rưng nước mắt vì Mẹ hiểu đi xa phải có tiền và thời gian chờ việc nhưng Nó có hiểu đó là cả tài sản những gì Mẹ dành cho Nó. Khoảng cách hơn hai trăm cây số sẽ lâu lắm Nó mới về thăm Mẹ một lần, ngày đi Nó đã hứa và dặn lòng sẽ quyết tâm làm việc để lo cho Mẹ để Mẹ khỏi phải đi làm thuê làm mướn nữa nhưng hiện giờ ngay cả việc làm để lo cho cái thân Nó còn không nỗi huống chi lo cho mẹ. Nó cũng tự an ủi mình “ nghịch cảnh không phải là tất cả” phải có ý chí quyết tâm và luôn nghĩ về Mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh đó là nghị lực để vượt qua. Mọi trỡ ngại hãy xem là thử thách mọi thử thách nào cũng có cái giá của nó nếu không vượt qua được những cản ngại đầu đời làm sao lớn khôn lên được. Hãy dẹp bỏ tính thù hằn nhỏ hẹp hãy tha thứ cho người vá xe kia, hãy xem như anh ta đang tiếp them sức mạnh để cho Nó tiếp bước vào đời vững chảy ở ngày mai. Nó đi rửa nồi cơm đây để nấu vì đói lắm rồi và không biết phải ăn cơm với gì ngay cả một đồng cũng không còn trong túi. Hãy cười hì..hì.. cho tất cả sẽ qua hãy xem như là một thử thách để tiếp bước vào đời../.. ( Hết phần 1) -
ĐÊM BUỒN Phan Minh Quyết ThờI gian vẫn mãi trôi xuôi Bao dòng định mệnh cứ dần phát sinh Buồn đau thấu tận con tim Len vào suy nghĩ chôn vùi niềm vui TrờI cao có ánh sao rơi DướI đây có kẻ chơi vơi giữa dòng Đêm rằm trăng sáng lung linh Bổng vòm mây tốI kéo trăng khuất dần Gió ơi hãy thổI nữa đi Cho ta cảm nhận làn hơi khí trờI Đêm buồn khói thuốc bên mình Làm ngườI bạn tốt trút vơi tâm tình Đâu dây có tiếng ầu …ơ… LờI ru thấm đượm tình thương mẹ hiền phảI chi có giọt lẹ rơi hãy nhòe thấm ướt cho vơi cõi lòng…
-
ĐƠN PHƯƠNG Phan Minh Quyết NgườI anh yêu hỡI – tình anh đó Muôn thuở trong lòng chỉ có em Trái tim anh bao lần rỉ máu Thắm giọt hồng chảy khắp thân anh Em hờ hững như ngườI xa lạ Gót son hồng em vộI bước nhanh Anh lặng lẽ nhìn theo dáng nhỏ Buồn cuốI đầu mắt lệ trào tuôn Bao cánh thư viết rồI lạI khép Vì nghĩ rằng em chẳng muốn xem Từng đêm về trằn trọc không nguôi Nhớ đến em đôi môi mộng đỏ Hàng mi cong ánh mắt đen huyền Giọng nói em nhỏ nhẹ yêu kiều Anh nhớ lắm, nhớ nhiều không kể Gỉa thi sĩ làm thơ tình phụ Nhưng bao giờ ngườI phụ mình đâu BờI tiếng yêu không lần bày tỏ Nên âm thầm giữ mãi con tim ….
-
THƯƠNG EM TÔI ! Phan Minh Quyết Đừng buồn, đừng khóc em ơi ! Em buồn anh thấy lòng mình chơi vơi Mong đời hãy giúp em tôi Cho em hạnh phúc những ngày về sau Lệ em rơi, lòng anh thắt lại Chỉ ngậm cười em có biết cho anh ? Em bơ vơ không mẹ, không cha Sống dựa vào tình thương của nội Nhưng nội nghèo già yếu, mắt mù Em ghánh nặng khi tuổi đời còn nhỏ Mong một ngày mùa xuân đến Xóa mùa đông băng giá ở lòng em Em hãy tin và phấn đấu đừng nản lòng xa ngã nghe em ! Anh tin có một phép màu thần kì, diệu hóa để dìu em đi Ngày mai anh phảI xa em Không còn bên cạnh một người anh nuôi Em vui và cứ vững vàng đừng buồn mà hãy đẩy lùi khó khăn Cuộc đời, tạo hóa mình quen biết Nhưng phải chia tay, chỉ một ngày Dù cho xa cách phương trờI Mong em hạnh phúc những ngày bình yên ĐờI em đã khổ quá nhiều Anh tin cuộc sống không làm bất công !? ( thân tặng KIM THU )
-
CẢM ƠN NGƯỜI Phan Minh Quyết Xin cảm ơn em - người yêu dấu Dành trọn trái tim gửi đến anh Môi hồng, ánh mắt, nụ cười đó Em chỉ trao riêng mỗi mình anh Người yêu dấu hỡi – tình em đẹp Đừng vội trao anh hết niềm tin Có ai biết được ngày mai đó Anh sẽ thay lòng quên mất em Mùa xuân nắng ấm hoa đua nở Vươn sắc khoe mình với bướm ong Nhưng em giản dị màu áo thắm Để mãi cho anh - một mình anh Bởi tình em vẫn còn muôn thuở Chỉ trái tim anh - thuộc về anh Em xinh xắn màu hồng giản dị Không chút phấn son - đẹp lạ thường Xin cảm ơn em - cảm ơn người Cho anh tin tưởng về quê cũ Vẫn có một người đang chờ đợi Mong ước một ngày ta có nhau .!.
-
THÔI NHÉ ! Phan Minh Quyết Thôi nhé từ đây xa cách nhau Em đường em – anh bước đường anh Mộng đẹp ngày nào mình xây đắp Tạo một thiên đường hai chúng ta Thiên đường đó không còn hiện hữu Em say mộng thắm cùng duyên mới Sánh bước bên chồng lắm giàu sang Để mặt cho anh đứng bẽ bang Anh biết tình mình như thuyền vỡ Nhưng mãi chúc em đẹp với người Em hỡi tình ta chỉ thế thôi Nên phải mất em anh hiểu rồi Ghế đá không còn bóng dáng em Chờ anh những ngày ta hò hẹn Công viên lối nhỏ còn nguyên đó Nhưng mỗI mình anh đếm lá rơi Gió thổi vô tình làm cay mắt Hay giọt lệ anh chảy thắm nhòe Thôi nhé từ đây xa cách nhau Nhưng em vẫn mãi – tình muôn thuở Không thể phai mờ trong tim anh .!.
-
BẠN NGHĨ GÌ ? Phan Minh Quyết Bạn đã nghĩ gì hỡi bạn ơi ? Khi quanh ta lắm đời bất hạnh Tuổi ấu thơ, hồn nhiên vụt mất Chỉ nỗI buồn vất vả luôn theo Bạn đã nghĩ gì hỡi bạn ơi ? Dưới cơn mưa trẻ em bán số Có cụ già trọ dưới mái hiên Chị mang túi tìm từng bọc rác Người ném bỏ, người mang thành gạo Cuộc sống nghèo mãi mãi đeo mang kẻ lắm tiền ăn xài phun phí Còn kẻ nghèo đói rách co ro Dối trá, lọc lừa ở nơi đâu ? Người đói khổ sinh ra tệ nạn Bởi cảnh đời bạt đải họ ra Bạn đã nghĩ gì hỡi bạn ơi ? Tôi đang khóc nhưng không rơi lệ Những mảnh đờI đói khổ ai thương Lời kì thị bao giờ mớI hết ???
-
TÌM BÔI XÓA ! Phan Minh Quyết Tại sao tôi lại bước vào yêu ? Lặng lẽ âm thầm ôm đau khổ Từng khắc thời gian nghĩ đến người Trái tim thổn thức, thôi không ngủ Nhưng tiếng yêu người chẳng nói ra! Em thấu hiểu nhưng đành ngoảnh mặt Để lại trong anh khoảng trống tình Anh yêu em không lời mở ngỏ Chỉ âm thầm sánh bước để tìm vui Trách cho ta dại khờ, nghèo khó Đã yêu rồi nhưng giữ trong tim Nhiều đêm thâu tìm quên tất cả Trong men nồng, khói thuốc cuộn say Cố lãng quên lại nhớ thật nhiều Muốn được nghe một lời em nói Khát một lần được tay nắm tay Bao mơ ước tan tành sụp đổ Em bên người vai sánh vai nhau Tìm bôi xóa quên hình bóng ấy Để em thành mãi mãi mây tan.!.
-
MẸ ! Phan Minh Quyết Mẹ hiền muôn thuở mãi trong tim Bất duyệt không gì so sánh được Hình ảnh mẹ hiền luôn ghi khắc giọng nói, nụ cườI, mái tóc sương Thân cò không quãng trờI mưa nắng Ghánh nặng mang về hạt gạo thơm Đêm tốI nhọc nhằn bên con trẻ Dạy bảo các con sống ở đờI mắt mẹ hoen mờ bởI thờI gian Tóc đen huyền đã điểm trắng sương Những vết nhăn hằng trên vầng trán Ngày Ba mất mẹ đau quặng thắt Nén nỗI đau sâu tận đáy lòng Nhọc nhằn chất nặng đôi vai yếu Để mặt thờI gian mẹ ốm nhiều Thương con lạI khóc nỗI nhớ chồng Mồ côi đi biển chỉ một mình Ngoài khơi going tố sóng dạt dào Đơn côi than mẹ chống lạI không ? Vì đàn con trẻ mẹ vượt qua Chông gai, ghềnh thác, đồng sâu Mong mõi con khờ được lớn khôn.!.
-
QUÊ NHÀ - TUỔI THƠ Phan Minh Quyết Ta lên phố thị nhớ làng quê Nhớ mái nhà tranh trống trước sau Những cơn giông tố thổi ập vào Khiến mái nhà tranh vẹo liu xiu Ta chợt nhớ những trưa hè nắng Cùng bạn quê thả cánh diều bay Mẹ hiền cặm cụi cánh đồng sâu Ươm hạt ngọc vàng – con ấm no Ta lại nhớ dòng sông quê cũ Nước phù sa tưới mát cánh đồng Mỗi trưa về cùng thả xuống sông Về nhà mẹ phạt – khoanh tay đứng Ta lại nhớ thằng bạn quê nghèo Cùng lớn lên mò cua bắt ốc Nhưng một chiều Nó đã ra đi Cơn bạo bệnh không tiền chạy chữa Ôi ! nhớ quá quê nhà, kỉ niệm Tuổi ấu thơ ghi mãi trong tim Tôi bật khóc – quay về chốn cũ Quê nhà bao dấu ấn tuổi thơ.!.
-
CHỐN QUÊ MONG ĐỢI ! Phan Minh Quyết Đêm nằm nơi đất khách Nghĩ nhớ về chốn quê giọt lệ buồn tuôn chảy Nhớ dáng hình than thương Mẹ hao gầy sức yếu Mắt mờ bởI thờI gian Đôi môi cườI hiền dịu Giọng nói mẹ bên tai Khuyên con trẻ từng lờI Gĩư mình nơi đất khách Chớ học đòi sa hoa Quên chốn nghèo cằn cõi Biết bao giọt mồ hôi Chan hòa trong lòng đất Có mồ hôi của mẹ Có than xác của cha Cùng bao ngườI lao động ĐổI thành hạt gạo thơm Nuôi cho con không lớn Phồn hoa nơi đô thị Những bước chân đua chen Lọc lừa cùng dốI trá Thèm được sống quê nhà Có bàn tay của mẹ Cùng ngườI quê chân chất VớI tâm hồn ngay thẳng Chẳng tính toán chi li Dù nghèo trong thiếu thốn Cửa quê luôn rộng mở Đón lữ khách tha hương Tìm về nơi chốn cũ Ngày hai bữa cà dưa Dăm miếng rau con cá Dậu mồng tơi bìm bìm Chan hòa cho ngọt nước Bữa cơm canh đạm bạt Nuôi bao ngườI lớn khôn Có những kẻ bỏ đi Không một lần nghoảnh lạI Để chốn quê mong đợI Nhựng đứa con đi xa RồI rợn buồn mòn mõi À… ơ ..tiếng mẹ ru BuổI trưa hè đầy nắng Cho con giấc ngủ say Không quãng công khó nhọc Nuôi cho con khôn lớn Quê nhà nay vắng bóng Đứa con dạI thuở nào Đang theo đuổI ước mơ Nơi xứ ngườI xa lạ Mong chốn quê nghèo khó Phát triển ở ngày mai Gọt lệ dài tuôn chảy Nhớ quê nhà than thương …
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.