THIÊN SỨ TÌNH YÊU Em như làn mây trời Uốn quanh lờ lững cuộc đời anh Cho anh man mác bay qua trần gian Cho anh phiêu lãng mênh mông bềnh bồng... Từng chiều lộng gió Em cuốn bay xa Trong cõi bao la Ngút ngàn Trần gian mênh mang Riêng mình anh Em là Thiên sứ tình yêu. Hàn Băng Lệ NỮ SINH Tan trường vụn vỡ tiếng lao xao Duyên dáng hàng cây ngả bóng chào Phút chốc em tan vào phố xá Sân trường vương vạt nắng hanh hao Em về thăm thẳm bóng chiều phai Lối nhỏ yêu thương bước ngắn dài Góc phố em qua chiều chậm lại Vô tình ánh mắt níu chân ai Phố tiễn em qua suốt cánh đồng Chân trời đồng lúa trải mênh mông Tuổi hồng mộng ước xanh như lúa Mai đón em rồi phố lại đông. Hàn Băng Lệ PHỐ LẠNH (Thơ tặng nhân gian) Con đường nào đưa bước em xa Đường hạnh phúc xuyên qua ký ức Đường thênh thang lướt ngang tủi cực Đường tuy xanh nhưng không một bóng người Để một mình tôi lại bên tôi Lưng chừng giữa dòng đời xuôi ngược Quá khứ tỳ vai tôi đắn đo từng bước Phố vẫn lạnh lùng tê buốt tháng năm xưa. Hàn Băng Lệ NẾU... Nếu tôi chết từ nay sẽ hết Những vần thơ thô thiển vụng về Không người khen mà cũng chẳng ai chê Vất văng vưởi giữa bộn bề cuộc sống Nếu tôi chết bầu trời thêm rộng Đường bớt đông không khí sẽ bớt vơi Trái đất thôi phải cõng nặng thêm người Cuộc đời bớt cưu mang thân phận Nếu tôi chết sẽ thêm mùn cho đất Bớt muộn phiền tất bật của mẹ cha Bớt bạn bè những hệ lụy hôm qua Bớt tình yêu những bài ca lỗi hẹn Nếu tôi chết,nếu ngày may tôi chết Trần gian thôi hết kẻ tầm thường Không hận thù cũng chẳng biết yêu thương Không thành tích trên nẻo đường danh vọng Làm sao biết tại sao tôi sống Giữa vô cùng những dục vọng,khát khao Chiếm lĩnh điều bao người phải ước ao Để đổi lấy những lao đao vất vả Tôi vẫn sống dẫu trăm lần vấp ngã Vẫn đi qua muôn ngả cuộc đời Vẫn yên bình lặng lẽ đơn côi Để thỉnh thoảng tôi cùng tôi trò chuyện. Hàn Băng Lệ