-
Số bài viết
171 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi ngocdinh
-
Một ngày tôi thấy chơ vơ Như thuyền trong giông mất lái Thấy mình hóa ra thơ dại Mong manh như nắng cuối ngày Một ngày tôi thấy bóng mây Ngủ yên trong lòng bão tố Đâu giữa hai cơn cuồng nộ Kiếm bình yên trong nhọc nhằn Một ngày chẳng chút lăn tăn Như mặt hồ in bóng núi Hồn ai chợt buồn chợt tủi Cho qua những tháng năm dài Một ngày không có ngày mai Chẳng bàn tay ai níu kéo Một mình trốn trong hoang ảo Lặng nghe lòng mình chơi vơi
-
Ai cũng chờ mong lễ tình nhân Để được chìm trong nụ hôn gần Gió lạnh đượm mùi hương kẹo đắng Tay đan e ấp nụ tầm xuân Chỉ một mình ta, một trầm luân Ôm cánh hoa khô của một lần Năm xưa trong lễ tình nhân đã Đánh mất tim mình trong hoan ca Năm nay lại nhớ chuyện tình xa Ơi hỡi tình nhân, hỡi nhạt nhòa Cầu cho em đã tìm vui lại Trong lễ nhân tình trong xuân hoa -------------
-
Sợi dây vô hình Nối ngày vào đêm Kéo dòng sông sâu thêm vào lòng biển cả Sợi dây nào nghiệt ngã Kéo em vào anh Để ngày cũng như đêm trống vắng Để sông mãi gầm gào trong lòng biển lặng Để anh cay đắng khi không còn em
-
Cảm ơn Nguyetthao và nhathao vẫn quan tâm. Độ này tất bật, thỉnh thoảng vào diễn đàn thấy báo lỗi nhiều quá. Chúc hai bạn luôn khoẻ, xinh đẹp và yêu đời. Nhân đây cũng xin chúc mọi người trong diễn đàn năm mới Đinh Hợi: Cung chúc bà con ở diễn đàn Lộc tài sung túc, được an khang Chung tay xây dựng làng thơ trẻ Để Thợ Vườn vui bước vững vàng Ngocdinh
-
Cuối trời mây trắng Bông lẫn vào bông Một mình anh ở giữa đồng Trống không Thủa trẻ lông bông Với tay ngắt nụ hồng Đem thả xuống sông Rồi còn lại là mênh mông vắng Ai đã qua cay đắng Đã hiểu điều sâu nặng Dối lừa nhau Để cuối cùng dưới đất nằm sâu Gặp lại những nụ hồng Bông lẫn vào bông Một mình anh ở giữa đồng…
-
Anh sẽ hái một chùm thơ trĩu nặng Dưới chân em cho nắng phải cúi đầu Anh sẽ bẻ gió luồn qua mái tóc Đẩy ưu phiền ra khỏi mắt em nâu Anh sẽ đi để em hết lo âu Khỏi bồn chồn khi nắng chiều chợt tắt Anh là gió thổi đi dòng nước mắt Để em cười khi gặp dáng hình xưa Em sẽ quên hình bóng khuất trong mưa Chỉ chạnh lòng trước chùm thơ nặng trĩu Những vần thơ luôn ngọt ngào êm dịu Không đủ đầy để níu một tình phai Có thể buồn khi bất chợt nắng mai Bỗng ôm em dịu dàng như ánh mắt Của người xưa đã xa lòng cách mặt Vẫn thắm nồng man mác ở trong em
-
Một bài thơ cuối cho em Những lời anh đã dịu êm giã từ Mai sau duyên nhạt tình dư Thì xin em nhớ người xưa tấm lòng Đời em những bướm cùng ong Khi cần hãy đến tri âm một người Ngày mai hai ngả ngược xuôi Thế là xong nhé, bờ môi nụ cười Bàn tay xưa đã buông lơi Dấu yêu thì đã rã rời tan đi Còn đâu những phút cuồng si Những lời yêu, cũng thầm thì gió bay Vẫn còn một nửa đâu đây Cõi lòng ai vẫn chân mây đợi chờ Buồn cho duyên phận hững hờ Người đây ta đấy bây giờ cách xa Rằng xa thì thật là xa Rằng gần tình đã phôi pha mất rồi Lời yêu cũ đẫm trên môi Tim xa vẫn đập mấy hồi luyến vương --------- Mấy bữa đi công tác xa, cảm ơn nguyetthao va phuongvan yeu men ghe choi. Chúc vui. Ngocdinh
-
Gửi Ông Thợ Làm Vườn, ông bỏ vườn bỏ tược ông đi đâu, mà để cỏ mọc hoang lên, trâu bò lợn gà vào phá phách tan hoang. Tôi vốn chẳng thích nhiều chuỵện, nói như cái cô nhathao, tức là buồn thiu. Nhưng chẳng vì việc nhathao khích tướng đàn ông mà post thêm cái bài than vãn với Ông, chẳng qua chịu không thấu cái lối: thơ chẳng ra thơ, bình chẳng ra bình, đang mọc đầy trên cái diễn đàn này. Hãy đọc thứ mà ông xuanthuy đưa lên diễn đàn, Xuân Thuỷ xin chào các bạn ! 11/11/2006 Mình bận qúa không bíêt viết gì đây! dù mình có rất nhiều ý tưởng và đang sợ quyên mất! ----------------------------------- Ban đầu tôi thấy lạ nên xem thử - khi có đến mấy ngàn người xem thơ Hanthitu - và tại sao tôi không cùng chia sẻ để chúng ta có nhiều hơn những gì chúng ta mong muốn. Tôi đi tìm thơ tôi cần như những người khác tìm thơ của họ. Đọc đến gần cuối trang đầu tiên tôi tìm được hơi thơ của tôi. Bài này "Lời Bất Tử" và những bài tiếp sau của trang đầu tiên. Ấn tượng đầu tiên đối với tôi không phải là tên của bài thơ mặc dù tôi đang tìm một cái tên thơ. Đó là một câu nói của cựu hoàng Thành Thái và Hanthitu quan tâm đến câu nói đó. "Có lần thấy cái đẹp trên đường Bất giác nhận ra mà giấu lại Bởi như Phật nói đời đau khổ Có biết bao giờ hết khổ đau" Xuân Thủy - 2006 Đó là hồn tôi nghĩ vậy mà muốn buông xuôi tất cả, ngay cả câu nói của ngài, ngay cả việc đi tìm thơ mà không muốn bình thơ để làm gì!.. Chỉ chừng đó thôi cũng là điều đáng khen đối với tuổi trẻ hôm nay của chúng ta. Rồi chính chúng ta sẽ đứng ở thật cao và thật gần để nhìn lại chính chúng ta. Thực ra nó rất đẹp như vậy đấy!Bất cứ lúc nào! Tôi không có nhiều thời gian lắm nên không thể nói hết hồn mình với các bạn. Mong rằng với chút những lời buông xuôi của tôi sẽ giúp cho tuổi trẻ của chúng ta "Mạnh khối đời". Nhưng thực ra tôi cũng có chút phê bình rằng: "nhà vua chắc sẽ không "Ánh vàng tủi tên" đâu! Cái tư thế của một người dân đất Việt đã được khẳng định rồi trong lăng của cựu hoàng Minh Mạng rồi cho dù người dân đất Việt có bị ngàn năm Bắc thuộc, hay như bị thực dân Pháp đô hộ và đế quốc Mỹ xâm lược, lại càng hay như bất cứ người Việt Nam nào nơi phương trời nào cũng không quên mình là người Việt Nam. Hy vọng sẽ có thời gian để đi tìm thơ! Cám ơn congiodem, ngocdinh và tholamvuon đã gửi tin nhắn! Xuân thủy 24-10-2006 ----------------------------------- Tệ hại hơn, đọc ba cái lối bình thơ, bình người của ông lamvukha, Ông xem có ngứa ngáy không: ------------------------------- lại thêm một "tri lạng" nữa nè ! hê hê Cái "đừng anh" là muốn viết theo một lối khác mà mở đầu dùng tạm hai chữ "đừng anh" của hiền mai Tôi thích nhất câu này "Đừng ông - tôi lạy ông ! Đừng làm thơ như thế" hihihi đừng bao giờ làm thơ như thế nhé ông ! ---------------------------------- woooooooooooooooo lại thêm một "tri cân" nữa hê hê lệ duyên tên nghe dễ xương quá ! cho mình xương cái được ko ? he he viết gì vậy nè ? hỏng hỉu chi hết ! giải thích giùm cái nha ! --------------------------------- gặp ba cái ông này ở ngoài đường, tức khí xông lên có khi to chuyện. Một số các bà các cô như nhathao, nguyetthao, tức khí phát ngôn. Mà các cô phát ngôn cũng chẳng êm ái tí nào, dù là với ý tốt. Cuối cùng thì ….. Kết quả là … Chắc Ông cũng đoán được. Một số người đã bỏ đi, một số chẳng còn hứng gì mà thơ với thẩn nữa. Ngoài ra còn vô số thứ như: lên gân lên cốt, một người mười nick … rất cần Ông xử lý. Chỉ có điều, Ông cần ra tay cho sớm, nếu không thì vườn của Ông chỉ toàn là cỏ thôi, cây cối mọc không được. Đất lành chim đậu (dù có thể buồn thiu) . Rất mong Ông quan tâm, có hành động cụ thể và kịp thời. Trân trọng kính chào, Ngocdinh
-
Anh sẽ kể em nghe Câu chuyện về những con thiêu thân Đã lao mình Vào ngọn đèn rực cháy Có biết rằng Đằng sau những hào quang rực rỡ Là cái chết đớn đau Con thiêu thân chẳng biết đâu Chúng không sầu Chẳng lo âu và suy nghĩ Chúng lao đi Một niềm tin mù quáng Như anh và em Vào tình yêu bất diệt Có ai hay thế nào là thua thiệt Bởi những người đang yêu Được dẫn đường bằng lá và hoa Họ hả hê đón nhận món quà Mà cuộc đời trao tặng Họ chẳng hề lo lắng Chẳng băn khoăn lấy một lần Những hơi thở dồn và vòng tay gấp gáp Họ trao trên môi nhau những ngọt ngào Và suốt ngày họ sống Trong giấc chiêm bao Mặc cho đời cứ thét gào Mặc cho những đớn đau Luôn rình rập Còn gì hơn một bờ môi e ấp Một làn da mềm như sương đêm Và từng lọn tóc êm đềm Thả trên vai em Khi anh ôm em nhìn một hướng Và ngắm nhau qua gương Ngần ấy thôi là đủ Như một lẽ thường Vì sao khi yêu đương Ai cũng dường như con thiêu thân Lao vào lửa Chỉ khác là họ biết Họ đang lao đi vì lý lẽ gì Và bởi tình si Nên họ chết
-
Tôi đã quen môi ấm mất rồi Quen vòng tay xiết của em tôi Quen từng hơi thở em nồng cháy Quen mùi hương của tóc em dày Tôi đã say từng tiếng em đây Say làn hơi ấm ngực em đầy Say từng ánh mắt em chiều ấy Những lúc vui vầy em với tôi Gió cũng dừng đây, em nói thôi Tình ơi xa nhé dạ tơi bời Say rồi tôi tỉnh trong lặng lẽ Tôi đã quên môi ấm mất rồi
-
-------------------------------------- Vẫn còn một nửa bài thơ Bẻ câu lục bát em đưa tiễn người Tưởng còn một nửa trên môi Ngọt ngào xưa, đã quên rồi hay chăng Xếp tình nhân những lớp lang Góp gom em nhặt, dở dang ghép thành Chọc trời khuấy đất thở than Chúa ơi sao chỉ phũ phàng riêng em Bình minh đã nhuốm màu đen Miệng từ bi cũng đớn hèn như ai Chữ rằng “xuân bất tái lai” Đừng đem phận giữa trần ai đọa đày Bình tâm đi Thảo.
-
Hôm nay trái gió, trở mưa chiều Xập xì mây xám phủ đìu hiu Gió mùa nhơ nhớ tình phai lạnh Người ấy quên quên đã ít nhiều ?
-
Em như chim sợ cành cong Sợ chân quen ở lối vòng ngày xưa Sợ đi đêm tối trời mưa Sợ xa ai, hãy còn chưa dứt lòng Giờ thân cá chậu chim lồng Chẳng còn mơ ở cánh đồng bay cao Bình an sợ gió mưa vào Đem câu thơ cũ đổ ào xuống sông
-
Mặt nạ Cha bảo tôi Cuộc đời đầy giả trá Con thật thà Nhớ giữ mình, nghe Sếp bảo tôi Quanh cậu người mang mặt nạ Chẳng thiếu điều hèn hạ, tiện ti Vì thế đôi khi Cũng cần mang mặt nạ Bạn tôi cợt nhả Sống với mày lâu, hiểu tao chưa Tôi biết nó cũng chẳng vừa Đằng sau nhừa nhựa tiếng Thật lòng tôi Nào biết nó nghĩ gì Vợ hỏi tôi Ngoài em ra anh ơi Anh có còn ai khác Giả đò ngơ ngác Tôi đeo thêm chiếc mặt nạ da người Trước khi cười nói: cưng ơi, không Con tôi đóng Tôn ngộ không Mặt nạ khỉ cười cũng như mặt nó thản nhiên đóng giả ai cũng vui cười tôi chợt nghĩ Ai ơi sống ở trên đời Cũng là phận rớt, duyên rơi giữa dòng Mai kia số hết mạng vong Tà tâm chi để cho lòng rối thêm
-
Tình khác thì em hết bẽ bàng? Mang từng mảnh vỡ ghép bừa sang Nhủ lòng âu cũng là duyên phận Nhắm mắt cho xong tiếng lỡ làng Duyên mới thì em hết bẽ bàng? Thêm vào đuôi mắt dấu thời gian Thêm vào chao chát từng câu nói Để bớt tình đau ở phút tàn Thôi thì em cứ đợi đò ngang Cứ rủa trần gian chốn phũ phàng Thu về em cứ ngồi xem lá Thoát kiếp đa mang lắm bẽ bàng
-
Em cần tựa một bờ vai Để quên đi cõi trần ai lắm phiền Em cần một chốn bình yên Để yêu với những hồn nhiên thủa đầu Bờ vai anh - của em đâu Tựa vào em đắp núi sầu cao thêm Cõi yêu tưởng chốn thần tiên Ai ngờ từ ấy bình yên chẳng còn Trên vai thắm một bờ son Đôi khi để biết em còn đâu đây Chốn thần tiên bướm hoa bay Bờ vai lạnh của người say, ai cần
-
Cảm ơn người/tặng người dưng Đóa thơ nở giữa vô chừng lạ quen Duyên gì chẳng biết đặt tên Mến nhau/ đôi chữ, thành duyên thơ rồi Người mang nến thắp tên tôi Tôi mang lửa thắp cho đời ấm thêm Chỉ mong như ánh sao đêm Cho người lạc bước càng thêm vững lòng
-
Em bây giờ không phải Là em của ngày xưa Đời bạc đen vùi dập Tiếc chi đóa hoa thừa Không còn em ngày mưa Lang thang dài phố cổ Mưa rớt từng hạt nhớ Làm quên dấu chân người Em hờn trách xa xôi Đổ thừa cho phận số Ừ duyên xưa dang dở Không lẽ để bây giờ Tình chỉ là thờ ơ Thương thế, thành thương tật Ngây thơ ngày đó mất Cho toan tính lên ngôi Lời chót lưỡi đầu môi Tình say thì anh nhận Giữa hai lần tỉnh giấc Em ngày xưa bây giờ..
-
Em bỏ mùa thu đi Để bây giờ lạnh lẽo Kiếp hồng nhan bạc bẽo Nối truân chuyên thêm dài Em bỏ lá vàng phai Dấu tình trong mộ phận Tiếc thương gì hương phấn Để nhánh hồng trôi sông * Nên bây giờ buồn không? Trách thu vàng lá rủ thu chẳng còn quyến rũ Mới hay đời phù du
-
TÔI ĐÃ SAI KHI PHÊ BINH THƠ CỦA BẠN!
chủ đề trả lời ngocdinh trong trantrunghieu ở Trang thơ thành viên
Ôi trời ơi. Ông bạn thật là dũng cảm. Nhỉ. -
Tôi đón ngày tôi sinh Một mình Như bao ngày khác Nỗi buồn man mác chẳng rõ nguồn cơn nửa đêm cô đơn mười ngón tay bất lực Tôi đón ngày tôi sinh trước khi bình minh ló rạng Quầng mắt đêm nhìn Hồn tôi lang thang Nào vợ, nào con, nào bạn bè, công việc Hỉ hả nói cười bực tức đổ vào nhau Nào nhớ, nào thương, nào cay đắng thất tình vật vã ngày qua còn phía sau trống rỗng Nhưng tôi vẫn tin Ngày tôi sinh sẽ như bình minh rạng rỡ như mọi lần
-
Gửi T.L.V và các bạn, Tôi tham gia vào đây như tìm một nơi chia sẻ, đôi khi vô tâm và không tử tế đến mức cứ gửi bài mà chẳng biết nó gây khó chịu và buồn cười cho bạn thơ thế nào. Nhưng thực sự cảm ơn TLV đã rất tâm huyết, bỏ nhiều thời gian và cả tiền bạc để duy trì diễn đàn. Mà cái tâm huyết ấy cần phải được nuôi dưỡng bởi các đóng góp về công sức và tài chính. Tôi thì không có khả năng hỗ trợ công sức, vì thế mạo muội đề xuất với TLV mở một chương mục ở Ngân hàng, bạn nào có hảo ý xây dựng diễn đàn chung thì chuyển tiền vào, không biết TLV nghĩ thế nào. Đôi lời đơn sơ, xin lỗi TLV nếu quá đường đột. Thân, Ngocdinh
-
Ai uống cùng ta giọt đắng này Vài ba chục chén chẳng thèm say Trong ly như có hình cô ấy Tan biến mất rồi sao không hay
-
Khép lại chuyện chúng mình em nhé Cứ ôm điều không thể, sống hoài ư Chẳng cần đâu lời cay đắng giã từ Dẫu quay đi, suy tư còn mang nặng Khép lại thôi một thời xa vắng Sau bão dông là phẳng lặng êm đềm Nỗi nhớ ngọt ngào, hạnh phúc không tên Một lần thôi gửi qua miền dĩ vãng Khép lại đi nổi nông đời trai tráng Sắp thu qua lần cuối lá rơi vàng Khép lại chuyện chúng mình em nhé Giá rét qua rồi em hãy đón xuân sang
-
Em hãy đừng lo nhé Cũng đừng dấu ưu phiền Cứ mỗi lần, nhắm mắt Để tim mình ngủ yên Dù nỗi nhớ trôi nghiêng Không bao giờ anh gọi Bấy nhiêu điều muốn nói Anh sẽ gửi vào thơ Dù anh thấy chơ vơ Nhìn mắt em thăm thẳm Những bài thơ không tặng Thôi anh để riêng mình Em hãy đón bình minh Với vòng tay thanh thản Gửi tình vào dĩ vãng Và đừng nhớ mong gì Đừng để ướt bờ mi Khi thấy người xưa cũ Hay là em tự nhủ Ngày xưa mãi qua rồi Anh không muốn trên môi Em mang điều sợ hãi Dòng sông dù mê mải Không đậu bến hai lần Tình ơi đừng phân vân Bởi những gì không thể Hãy cười lên em nhé Làm tia nắng ru đời
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.