Nguyệt Hoa
-
Số bài viết
23 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Nguyệt Hoa
-
-
Nguyệt Hoa cũng đăng ký một vé nhé.
-
VÔ ĐỀ
Làm thơ tặng bạn tôi không biết
Dựa vào đâu để nói hộ nỗi lòng
Vào câu, sợ rằng không đủ ý
Vào tứ, nào nói hết lòng tôi.
Với cố gắng của một người bất lực
Tôi băn khoăn, trằn trọc suốt cả đêm
Chẳng hy vọng gì nhiều nơi câu, tứ
Vì biết rằng, tôi chẳng khiếu thơ văn.
-
Xin lỗi các bạn, mình nghĩ có lẽ mình đã đi quá xa rồi. Không đi tiếp nữa đâu, mình phải bỏ cuộc thôi. Nếu có bắt mình chịu phạt thì... tuỳ các bạn vậy. Hiện mình không được vui để tiếp tục cuộc chơi. Hẹn lần khác vậy. Rất vui được nói chuyện với các bạn.
-
Xuân thuỷ thân mến!
Đầu tiên, tôi xin cám ơn vì những góp ý chân thành của bạn, và tôi cũng xin được nói với bạn đôi dòng.
Thưa bạn! Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào cho đúng. Nhưng ý tôi muốn nói rằng, bạn đã... lầm rồi đó! Bạn gọi chúng là thơ sao? Ôi lạy Chúa! Bạn làm tôi mắc cỡ quá. Đó không phải là thơ đâu. Tôi dám cam đoan với bạn đấy.
Bạn biết không, tôi không thích đọc thơ lắm. Chỉ xu thời thôi. Ví dụ như khi có ai đó kháo nhau về bài thơ hay, tôi cũng tìm xem. À! Mà không phải xem, chỉ đọc hú hoạ vài câu thôi. Tôi thì biết đất gì thơ với văn chứ. Trí thức “dỏm” ấy mà.
Tôi sẽ nói cho bạn nghe tôi đã viết nó như thế nào. Cũng không có gì to tát lắm. Chẳng qua do lúc đó tôi hơi bị buồn, rồi nhớ nhà, nhớ lung tung cả lên và tôi viết những thứ lung tung tôi đang nhớ đó ra một mảnh giấy. Tôi gọi nó là gì nhỉ? Hình như văn xuôi thì phải. Đại loại như thế. Tôi viết ra một trang dài những chữ, đầy cả mặt giấy. Sau đó ư? Vâng, sau dó tôi chơi trò xếp chữ, tôi ngắt chúng ra thành những câu ngắn, cố ý sắp xếp chúng sao cho có sự đều đặn về số chữ cũng như về âm điệu giữa các câu. Thế đấy! Đó chính là cách mà tôi đã viết ra thứ mà bạn gọi là thơ đấy. Hình như bạn thắc mắc tại sao tôi lại post một “tác phẩm dị dạng” lên một nơi như thế này phải không. Tôi sẽ không nói cho bạn biết lí do đâu. Có lẽ bạn đã nghĩ ra rất nhiều lí do, và có thể một trong số chúng sẽ đúng, nhưng tôi cũng không xác nhận điều đó đâu. Dù sao thì ngoài trang này ra thì tôi cũng không biết post chúng lên ở đâu được.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì tôi cũng rất cám ơn vì những góp ý chân thành của bạn. Và hy vọng những bài sau của tôi cũng được bạn chiếu cố cho. Tôi cũng muốn nói thêm rằng bạn là người đã cho tôi những góp ý chân thành nhất, ít ra thì cho đến lúc này. Một lần nữa, xin chân thành cám ơn!
Nguyệt Hoa
-
NHỚ QUÊ HƯƠNG TÔI!
Quê hương tôi
Nơi nắng gió quanh năm khô rát mặt
Mảnh đất cằn ngày hai bữa rau dưa
Nơi mẹ tôi vẫn chiều chiều đón đợi
Âu yếm thân thương sau mỗi lúc học về.
Quê hương ơi! Nhớ hàng dừa xanh vi vu trong gió
Hát bài ca bất tận của nắng trưa.
Me chua chấm muối, mặn mà thêm tình bạn
Dăm miếng xoài xanh vẫn chia sớt niềm vui.
Nhớ làm sao những trưa hè nắng cháy
Khúc mía lau gầy, cả đám chia nhau.
Mãi bơi lội trên dòng sông cạn nước
Để chiều về, run rẩy nằm trong mảnh chăn xơ.
Và nhớ cả những chiều thu gió mát
Yêu lắm cánh diều no thoả gió quê hương.
Đám bạn bè đứa hái hoa, bắt bướm
Buổi hoàng hôn vẫn bắt dế, trốn tìm
Ôi quê hương! Ngàn năm sau vẫn thế
Nâng đỡ tuổi thơ bao kỉ niệm thân thương.
Vun đắp thêm những bài học yêu đời
Và đưa tiễn người đi xây đất nước.
-
BƠ VƠ
Mưa rơi tầm tã
Gió thốc ầm ào
Nhà nhà ấm áp yên vui
Em nhỏ
Dưới chân cầu
Mặc mưa mặc gió quất mờ tương lai.
-
Cái câu hát mà vô tình hắn học lóm được, hắn lải nhải cả ngày. Cũng chút xíu nữa thì hắn đã nâng nó lên hàng chân lý luôn rồi. Hắn có vẻ rất tâm đắc: “Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ/ Sẽ nhắm hoài chẳng mở ra đâu.”
***
Nhớ lại buổi tối hắn lên xe vào Sài Gòn học. Gọi là đi học vậy thôi, chứ thực ra không ai biết hắn vào làm gì cả. Miệng hắn nói học, nhưng đằng sau cái chữ học đó là vô số những toan tính của cuộc đợi hắn. Hắn bỏ ra hàng giờ để sắp xếp thứ tự những công việc sẽ làm. Rất kĩ càng, từng li, từng tí một.
Hắn mang theo một tâm trạng rất thoải mái lên xe. Bạn bè ra tiễn chân hắn, hắn còn hẹn đủ thứ. Nhìn hắn thì người ta không nghĩ là hắn sắp phải chia ly. Huyên thuyên một hồi, hắn cất lên một câu trong bài thơTống biệt hành, trọ trẹ theo chất giọng Bắc kì : “ ...chí nhớn chưa về bàn tay không/ thì không bao giờ nói trở lại/ ba năm mẹ già cũng đừng mong...”
Hắn cười đắc chí, thoả mãn...
***
Sau một năm học không mấy kết quả, làm cho gia đình thất vọng. Vì thế, mọi người đều “bỏ phiếu chống” khi nghe hắn nói sẻ tiếp tục chinh phục môi trường Đại học.
Hắn buồn vì quyết định của hắn chẳng được ai tán thành mà còn phải phục tùng vô điều kiện quyết định của gia đình nữa. Ít ra thì hắn cũng đã gần hai mươi tuổi đầu rồi, thế mà ngay cả cái quyền làm chủ
”một phần đời” hắn, cũng chẳng ai cho. Hắn tỏ ra bất cần đời, hắn thường hay đi ngơ ngẩn vào mỗi buổi tối. Hắn tập tành hút thuốc, uống rượu. Những thứ mà cha mẹ hắn hết sức ngăn cấm, thì giờ đây hắn còn cố ý để cho ba mẹ hắn biết nữa. Hắn nói rằng:” Trước đây, tôi thấy những đứa trẻ chỉ mới lên mười, mười hai, miệng còn hơi sữa, còn cởi truồng tắm mưa cũng học đòi hút thuốc, học đòi làm người lớn. Tôi còn cho như thế là trẻ con lắm, đâu phải cứ học đòi hút thuốc là người lớn cả đâu. Tôi không làm như chúng, không hút thuốc, không uống rượu. Tôi chưa từng say một lần, rồi hễ cầm điếu thuốc lên là ho sặc sụa. – Nhưng mãi cho đến bây giờ tôi mới hiểu, tại sao bọn nhóc kia lại muốn chứng tỏ mình cả khi chúng không có khả năng. - Cũng chính vì thế mà mọi người xem tôi như một đứa con nít, không ai quan tâm, hay để ý tới những quyết định của tôi. Tôi buồn nhiều lắm !”.
Buồn nhiều ! Thì hắn hút thuốc cũng nhiều . Hắn hút nhiều mỗi đêm. Vừa hút, hắn vừa chú tâm vào làn khói mịt mờ trước mắt, rồi xem điếu thuốc từ từ tàn lụi như thể chính cuộc đời hắn vậy. Chỉ mới đây, hắn còn mời cả bạn bè về nhà, rồi cả bọn tụm lại hút thuốc, uống rượu, cứ như trong nhà chỉ có mình hắn. Đây là điều hắn chưa từng làm trước đây. Ba mẹ hắn thất vọng trước sự thay đổi bất trị của hắn. Còn hắn thì thoả mãn lắm, hắn nghe lòng sung sướng như vừa trả được thù cho những uất ức trong lòng.
***
Hắn có nhiều thói quen kì lạ. Ví như đi dạo hằng đêm, đêm nào cũng đi, cứ đi ngẩn ngơ như người mất hồn, bất kể mưa gió. Nếu có ai hỏi đi đâu thì hắn chỉ trả lời: “Đi tìm...”. rồi im lặng, quay mặt đi, mắt dõi theo một cái gì đó, rất tiếc nuối. Khuôn mặt hiện lên một nỗi buồn u ẩn khó lí giải. - Ngay cả khóc cũng thế, cũng đã có lệ. Hắn vẫn khóc hằng đêm, khóc nhiều lắm. Húc đầu vào gối thế là cứ nức nở lên, như chưa bao giờ được khóc. Hễ cứ nín lặng được một hồi, hắn lại tìm lí do để khóc tiếp, khóc mãi. Hắn tự nhủ: “Cứ khóc đi, khóc đi. Cho đến khi nào hết nước mắt. Hắn sẽ là người của riêng hắn, chỉ mình hắn thôi.”- Rồi hắn nghĩ về cuộc đời, nghĩ về mọi thứ đã vùi dập cuộc đời hắn. Nghĩ đến đâu, nước mắt chảy đến đó, ướt mèm cả gối. Khóc đã đời, thế rồi hắn chìm vào giấc ngủ mê.
Cứ thế, ngày này qua ngày khác. Buồn càng chồng chất. Hắn càng có nhiều cớ để tìm đến với khói thuốc, với rượu, trà. Nhiều khi trong cơn say, hắn phun ra một tràng dài thứ chất lỏng có màu xanh, vàng pha lẫn , đắng nghét. Nước mắt, nước mủi đầm đìa. Rồi hắn lườm lườm, nguýt nguýt như chính hắn là hậu quả của sự ra đời nhiều cay đắng kia.
***
Hắn ra đi nhờ sự đồng ý đầy khiên cưỡng của ba hắn. Hắn thấy vui vì được ra khỏi nhà. Hắn sẽ ra đi, đi mãi cho tới khi hắn thực sự là một người trưởng thành trong mắt ba mẹ hắn. Hắn chỉ cần có thế.
Xe đã lăn bánh. Chỉ còn hai giờ đồng hồ nữa, hắn sẻ thực sự xa quê hương. Hình như hắn có một chút bùi ngùi, xúc động trước lúc ra đi. Có lẽ vì hắn không hẹn ngày trở về.
Một câu hát làm hắn giật mình :” Ơn đức sinh thành, làm con phải hiếu. Công cha như núi thái sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra...”, phát ra từ cái máy vidéo trước mặt. Hắn vội quay mặt đi, nhìn về cõi xa xăm, mịt mù ngoài kia. Ở nơi đó, hắn thấy ba mẹ hắn đang cặm cụi trên đồng. Thấy các em hắn đang miệt mài sách vở bên chiếc bàn nhỏ, có cây đèn dầu le lói. Rồi thấy cả những người mà hắn đã từng để ý, đã từng yêu. Cả những thứ đã từng gắn bó với tuổi thơ của hắn... - Một giọt nước rơi ra từ khoé mắt xuống tay hắn, vỡ tan, nhoè nhoẹt. Trời không mưa, cũng không phải hắn khóc. Có lẽ một hạt bụi đáng ghét nào đó vô tình vương phải, làm mắt hắn xốn xang./.
Sài gòn, tháng 9 - 2006.
-
Chiều buồn ghé tới gốc đa
Tìm người tri kỉ sẻ chia chuyện đời.
Nguyệt Hoa, tên bút hiện thời
Tuổi đang mười chín, sống đời sinh viên
Yêu người, yêu cảnh thiên nhiên
Yêu hoa, yêu nguyệt đi liền yêu thơ.
Vô tình lạc giữa vườn thơ
Chắc là duyên phận chẳng hờ hững chi
Mây lời Hoa Nguyệt trót ghi
Xin đừng hờ hững, để mình tủi thân.
-
MỘT THOÁNG LAO BẢO !
Đường lên biên giới xa xa
Thênh thang ruộng lúa mượt mà xuân xanh
Non non núi núi gập gềnh
Ngói già thâm thẩm bồng bềnh chân mây
Sương mềm ôm ấp thân gầy
Lưng trời heo hút hàng cây lập lờ
Ngại ngùng, gió hát vu vơ
Thân đà đây đẩy, nhãn giờ mùa hoa
Tươi cười đón khách phương xa
Gửi thương, trao nhớ thiết tha cảnh tình.
Lao Bảo, tháng 9 - 2005.
-
TÌNH : THUỐC LÁ - CAFÉ
Một thuốc lá, một café
Canh khuya tình lỡ, bạn kề sẻ chia
Giọt café đắng chia lìa
Mịt mờ khói thuốc, đâu rìa bến yêu
Thu tàn hoang phí cô liêu
Tình tàn theo thuốc, theo liều café.
-
NGẪM
Thẩn thờ theo khói thuốc bay
Lan man nghĩ ngợi sự đời đinh ninh
Canh khuya phòng vằng một mình
Ngẫm đời như thể lục bình nổi trôi
Cuộc tình khi đã xa xôi
Đắng cay giây phút chia đôi hãi hùng
Tình đời dâu bể muôn trùng
Đắng, cay, chua, ngọt ai cùng sẻ chia.
-
GIỮ
thân tặng Thảo Huyền
Lá vàng thu giữ làm tin
Ráng chiều hãy để giữ gìn hoàng hôn
Tinh thần xin giữ trí không
Còn em, tôi giữ để ôn tình đầu.
-
TRĂNG MẤT
Đừng khóc thương chi, phút biệt ly
Trăng đến rồi trăng sẻ phải đi
Đôi dòng suối lệ khi hấp hối
Hai hàng áo trắng tiễn trăng đi.
-
KHÔNG CÓ EM !
thân tặng Thảo Huyền
Thành phố không có em
Hoa buồn quên khoe sắc
Mưa buồn lặng lẽ rơi
Mây buồn đổi sắc đen
Gió buồn lẳng lặng ra đi, quên tiễn lá.
Tôi không có em
Mắt sầu chất chứa nỗi xa xăm
Môi khô, miệng đắng chẳng lời nhớ thương
Hình hài day dứt đoạn trường
Nặng lòng cô quạnh vấn vương bóng hình.
Hỏi: Ái tình bao nỗi điêu linh ?
Yêu nhau, đã được bao lần bên nhau.
-
LẼ VÔ THƯỜNG
Trăng đến, trăng đi - lẽ vô thường
Cớ sao ta cứ mãi vấn vương
Lưu lưu luyến luyến, mang thêm khổ
Dẹp bỏ, là ta tới thiên đường.
-
TRĂNG ĐƯA THƯ
thân tặng Như Khanh
Đôi dòng gửi bạn ngắm trăng xa
Chút lòng thương nhớ nơi quê nhà
Có phải bạn cũng đang ngóng đợi
Hay chỉ mình ta dưới gốc đa
Đã biết khi yêu là đau khổ
Nhưng mà ta vẫn dứt không ra
Đã thế nhân đây nhờ trăng vậy
Gửi đến bạn xa lời thiết tha.
-
TÂM SỰ ĐÊM KHUYA
thân tặng Hoàng Lê Như Khanh
Phương xa bạn hỡi có hay
Đêm nghe tiếng bấc nhẹ nhàng từng cơn
Trăng khuya nữa bóng chập chờn
Cành cây ngọn lá thì thầm lời thương
Xa xa vọng tiếng sủa dồn
Bên tai khe khẽ, cành cây trở mình
Thoát mê lại nhớ đến tình
Trái tim này, mãi bóng hình dấu yêu.
-
MƯA
Từng hạt từng hạt mưa rơi
Cứ rơi rơi mãi cho đầy vấn vương
Trăng kia khuất bóng dỗi hờn
Trách mây sao cứ át dần ánh trăng
Mưa rơi từng hạt phủ phàng
Cho người lỡ bước đường xa một mình
Hỡi mưa sao cứ vô tình
Nhớ nhung chi lắm để sầu rớt rơi.
-
Phương xa em hỡi có nghe
Phi lao vẫy gọi nắng hè biển khơi
Minh mông biển rộng chân trời
Huyền hoặc, mờ ảo, nhạt nhoè dáng ai.
-
Xanh xanh bờ bãi ruộng ngô khoai
Lẳng lặng theo chân núi chạy dài
Đường trơn, mưa bụi phơ phơ áo
Hoà theo tiếng sáo mục đồng say
Hỡi cô thôn nữ đẹp như hoa
Tiếng hát em sao lắm mượt mà
Đời em nhàn nhã vui hoa lá
Làm ấm lòng tôi, kẻ phương xa.
-
Nín chặt đôi môi em thôi thổn thức
Lá vàng theo gió cuốn thu xa.
Gió lạnh đìu hiu căn gác già
Sương đọng trên lá buồn cô liêu
Nhớ ai mà nghe lòng thao thức
Gió lạnh càng lạnh thêm
Buồn ơi! Sao càng buồn
Đêm nay, hạt sương ta ngỡ lệ,
Ướt tóc thề hay ướt bờ vai em.
Lắng nghe tiếng nhạc buồn đưa lối
Gió cuốn lá vàng bay
Tình mênh mông là buồn.
Hỡi người yêu dấu phương xa
Chiều nay anh có trông về.
Có nhớ có mong
Có đợi tình này không?
Thì xin anh hãy về.
Nơi đây, em đợi
Lòng em ao ước bao ngày
Hãy về cùng em
Ta nối lại tình xưa
Ngàn yêu thương dâng đầy.
-
Phố vắng đêm khuya, lẻ bước chân
Ngọn đèn hiu hắt, bóng trăng gần
Xáo xác hàng cây, con phố nhỏ
Lặng đếm sầu theo tiếng chuông ngân.
Nỗi niềm theo gió cuốn lênh đênh
Nhớ ai, sao dạ cứ tần ngần
Đôi lời nhắn gửi người xưa củ
Dù ở phương nao vẫn chân thành.
TÌNH LỠ
In Trang thơ thành viên
Đăng vào · Report reply
TÌNH LỠ
Tuổi chị ba mươi cái xuân xanh
Xinh đẹp nhưng không vẹn đường tình
Gia đình tan rã, riêng chăn gối
Thân gái gian nan giữa sóng đời
Tôi người trai trẻ đã hai mươi
Kém chị chẵn mươi cái xuân thì
Lầm lũi đường tình dò dẫm bước
Nhờ net, chị bước qua cuộc đời
Gặp tôi chị toàn kể khổ thôi
Đã một năm tròn lúc chia phôi
Tủi nhục cuộc đời sao bạc bẽo
Chị rằng muốn khóc trên vai tôi
Chị cũng nhiều lần nói với tôi
Ước gì sinh trễ mười năm thôi
Không chừng chị sẽ yêu em đấy
Nhưng chỉ là mơ ước xa xôi
Một lần tôi muốn được gặp nhau
Chị phân vân mãi chửa gật đầu
Muốn gặp nên tôi năn nỉ mãi
Chị Ừ, nhưng chỉ lần này thôi
Chị bảo chị không dám yêu em
Gặp gỡ nhiều chi chỉ bận lòng
Tôi đùa: "Nếu lần sau em lỡ
Tìm chị ở đâu, gỡ rối lòng."
Gặp gỡ môt lần rồi chia tay
Chị lại âm thầm lầm lũi bước
Đôi lúc quá buồn tôi hỏi trước
Chị vẫn lặng im chẳng đáp lời.
Lại chỉ mình tôi trên đường tình
Chẳng còn nghe tiếng chị phân minh
Tiếc nuối cuộc tình khi đã tắt
Thà không gặp gỡ có hơn chăng?
7/11/07