-
Số bài viết
46 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi vutuan
-
-
KÝ HỌA THÁP MƯỜI
Non tơ là đọt cỏ mềm
Con trâu đứng gặm trước thềm ban mai
Hành trình tít tắp đường cày
Đất đen trầm tích tháng ngày… vàng đen!
Kinh cùn…
Con nước lợ phèn
Vịt đàn rần rộ bơi chen chật dòng
Ngây ngây lúa ngậy men đồng
Lão nông vác “bẹo” thong dong… ngày dài…
Mùi hương vây bọc vòng tay
Sen đồng ngơ ngác thơm đầy bưng sâu
Tháp Mười lãng mạn ca dao
Phất phơ cầu khỉ… nhìn nhau chạnh lòng!
Quẩn quanh mê mải sình bùn
Vẹt làn nước lũ cánh hồng lung linh!
-
MỘNG
Em như hoa - thực mà như mộng
Cánh mở bung hương ngợp bốn mùa
Làm sao giữ được tinh khôi ấy
Anh thiếu hụt hoài em biết chưa?!
-
CÒN LẠI
Tay cầm giọt lệ của mình
Chén cơm còn lại một mình anh chan
Nuốt trong nghèn nghẹn ngỡ ngàng…
Vẫn không nhơi hết bàng hoàng xót xa!
-
TIẾNG CHUÔNG
Khoét vào đêm một nhát dao
Tiếng chuông sâu hoắm tự nơi nào
Ngọt ngào hoa nở dâng hương ngát
Anh đợi chờ em, em ở đâu?
-
HỎI VU VƠ
Gặp trời hỏi đất
Cách biệt trùng trùng
Gió mây điệp điệp
Vô thủy vô chung!
Gặp sách hỏi chữ
Thơ gieo hồn người
Nghĩa nhân vạn thuở
Ân tình đầy vơi…
Gặp hương hỏi mật
Ong bay lối nào
Mùa xuân diệu vợi
Con đường chiêm bao!
Gặp sông hỏi suối
Rừng vẫn còn đầy?
Búa rìu nhân thế
Bao giờ nương tay
Gặp mưa hỏi nắng
Sao chẳng chung đường?
Bài ca thời khắc
Giao hòa âm dương…
-
HY VỌNG
Em,
Nỗi khát khao vô hạn,
anh quắt queo khô
tháng ngày lận đận
Mặt đất xanh xao tím đóa hoa buồn
Trăng nồng nàn ngọt lịm cô đơn
Hy vọng làm tươi búp lá non…
Nét chân dung hư tưởng…
hiện dần lên chấm sáng…
… gọi anh đi âm thầm.
Em,
Giấc mơ đẹp đến từng đêm.
Hy vọng nuôi sống từng tế bào mơ mộng
Bước chân dẻo dai hơn,
đánh dấu những con đường
Áp sát bí mật cuối cùng,
khai phá ẩn số của yêu thương!
Em,
Có bao nhiêu kẻ đồng hành cùng anh
Những khuôn mặt hăm hở
Những khuôn mặt đăm chiêu im lặng
Tất cả những ham muốn đều khác nhau.
(Bài ca kết bằng nước mắt
Nốt nhạc trầm nén sâu
Đường còn xa lăng lắc
Hy vọng đầy lo âu!)
-
TÌNH CA
Cho dù mặt đất đổi thay
Gốc cây kia vẫn cứ hai người ngồi
Long lanh ngợp nắng xanh trời
Hồn nhiên hoa cỏ sống đời cỏ hoa.
-
TRỐNG KHÔNG
Cơn gió mang đi hết
Những hương hoa của đồng
Xác hoa người cũng nhặt
Tôi đem về trống không!
-
GOM NHẶT
Đập vỡ bình yên tháng ngày ngột ngạt
Lũ vô cớ bất ngờ choảng nhau!
Ta giẫm bừa lên ngày tháng ngọt ngào
Những mỹ tự quyền uy bị biến thành cỏ rác
Cơn nóng giận bùng lên ta đánh mất mình,
Tự giải nhiệt
Tự làm lành
Tự an ủi… ra đi
Ta đi lang thang qua những ngày buồn
Cánh đồng mênh mông trắng lũ…
Những ngày nước Mỹ nghẹn ngào vì khủng bố
Một nửa thế giới đau thương
Kết hoa lặng lẽ chia buồn!
Buổi sáng hớp bản tin thời sự
Chút cà phê nghe dư vị bàng hoàng
Các chính khách cố chen chân lên diễn đàn
Áp lực bơm căng quả bóng bằng nước bọt
Rốt cuộc vẫn không dập tắt được.
Đám cháy ở Afghanistan
Đám cháy có nguy cơ lan rộng hơn…
Ta đi lang thang qua những con đường
Loang lổ
Trái tim mong manh dễ vỡ
Quả chuông rung ngân liên hồi
Khi chúng ta gây gổ
Ai đã đổ thêm dầu vào lửa?
Cơn giận bùng lên dễ gì dập tắt
Ta tiếc thương cho những
mỹ tự quyền uy bị biến thành cỏ rác
Không phải chính khách
Ta cũng huơ chân múa tay!
Cái bong bóng vỡ rồi
Chúng mình gom nhặt
Từng mảnh vụn linh hồn…
-
CHÚT TÌNH ĐẦU
Anh nói yêu em bên hành lang gió chướng
Con sông Tiền kĩu kịt gánh phù sa
Con sóng ngoài kia trùng trùng cộng hưởng
Hòa sóng lòng thổn thức vỗ ngân nga!
Hai đứa nép vào nhau tan thành mưa thánh thót
Lung linh bay trong hư ảo chập chờn…
Thiên đường đó manh nha nhen nhúm
Chưa kịp bùng đã tắt lối sương buông!
Em thiên di cánh chim trời điệp điệp
Anh sụt dấu chân trâu kéo chỉ đường cày
Hoa trái không dành tặng riêng mình nhưng hoa trái
Vẫn nồng nàn… cho tất cả chẳng riêng ai…!
Nụ hôn xưa thắp lên mùa ký ức
Thơ quay về chạm phải tiếng chuông reo.
Cây phượng già tháng năm buồn rạo rực
Đỏ rợp trời chói lói tiếng ve kêu!
Ngày mai, em ơi! Có về qua trường cũ
Nhớ thắp hương tưởng niệm mối tình đầu
Thuở yêu nhau ta như ăn phải bùa mê thuốc lú
Để suốt đời mụ mị chẳng vì đâu(?)
-
VỚI THƠ V
Con người đang nhận chìm mình
Trong cơn giận dữ bất bình vu vơ?
Quả bom nguyên tử và thơ
Cân bằng hay sẽ bất ngờ lệch pha?
-
VỚI THƠ IV
Bản thảo ngủ đông… trong sọt rác
Giấc mơ dò gậy đón tương lai
Tâm hồn đắm đuối niềm hoan lạc
Ly dị thơ rồi sống với ai?
-
VỚI THƠ III
Bứt phá đường đua cơn vượt thoát
Đỉnh cao… thơ cũng đuối như người
Mỗi milimét chữ nhón gót
Tận cùng hệ số có nhân đôi?
-
VỚI THƠ II
Chuốt câu, đẽo chữ, gọt vần…
Gọi hồn nhập xác hóa thần câu ma
Chắt chiu từng giọt tài hoa
Thiêu thân nhấm lửa đời ta khác gì?
-
VỚI THƠ I
Thi sĩ cuốc đất ban ngày
Để đêm đến lại miệt mài… làm thơ
Bỗng dưng tứ hiện bất ngờ
Ngọt như lưỡi cuốc xém bờ đất kia!
-
THƠ GIỮA CƠN ĐAU
Tặng Võ Tấn Cường
Nhẩm từng chữ nuốt cơn đau
“Cánh thời gian” chở về đâu cõi người?
Quặn lòng nghe máu trào sôi
Chợt bùng cơn sốt, rã rời, mong manh…
Tựa câu thơ, nghĩ phận mình
Đời người ngắn ngủi, ân tình dài lâu?
Ai người tới được mai sau
Tài hoa gởi lại dăm câu xuất thần?
Cuốc cày gieo gặt quanh năm
Đất thơ đào bới nhọc nhằn tìm thơ
Mệt nhoài, ngồi nhặt vu vơ
Đào lên lấp lại giấc mơ vô thường!
Đêm qua lũ ngập ruộng vườn
Buông tay cơn sốt, nỗi buồn giạt trôi…
Cảm ơn thơ đến bên người
Vuốt ve hy vọng đâm chồi, thời gian…!
-
NHÀ THƠ
Anh cõng giấc mơ lội qua bờ ảo tưởng
Giật mình, ướt đẫm đam mê
Hạ bút cuối dòng phù sa đỏ
Lục bình xanh ý tưởng lại quay về…
Bút như cuốc, bổ vào vùng cấm địa
Từng chữ nảy mầm như giọt mồ hôi!
Ma-ra-tông vượt thoát vòng cơm áo
Mà chưa qua bao mê trận vòng đời…
Có ngôi sao nào không lẩn khuất?
Tiếng chuông nào khuấy được lòng trời…?
Đêm đêm kẽo kẹt anh thao thức
Ánh đèn leo lét ánh ma trơi
Đâu phải vì mình anh lên tiếng
Con tàu chẻ sóng đón tai ương
Đời khan cổ họng vì lên giọng
Âm thầm gồng gánh nỗi cô đơn
Một dòng chân thật bao xa xót,
Những vết thương sâu sẽ tự lành!
Xin chớ xem thường có những lúc
Cơn sốt chồm lên quật ngã mình!
Huân chương của anh là nước mắt
Phía nào cũng rạng rỡ long lanh!
-
NÀNG THƠ
“Ta dù lếch thếch lôi thôi
Mong thơ sinh hạ cho đôi ba dòng”(*)
Em như hoa hậu chưa chồng
Đêm đêm bao kẻ mơ mòng khát khao.
Bạc đầu rũ xuống trắng râu
Vất vơ vất vưởng… dăm câu đọa đày
Duyên kia có sánh phận này?
Để hồn vơ vẩn tháng ngày… đi hoang
Trăm năm… về tới “niết bàn”?
Vái thầm được rửa chân nàng… nam mô!
----------------------
(*) Thơ Nguyễn Duy
-
NGHĨ LẠI…
Giã thơ, ta làm ruộng
Rút-rơm-trâu-ăn-mê!
Có gì như nghiệp chướng
Lang thang lại trở về…
Bạn bè bung… cánh mộng
Ta, đi theo rãnh cày
Thời gian - gã lật lọng
Nửa đời vẫn trắng tay!
Vợ, nào có hơn ai
Con một bề nheo nhóc
Lối nào đến tương lai?
Tội! Cái đầu xuẩn ngốc!
Rảnh rỗi hóa “nông nhàn”
Chết chìm trong be rượu
May, thân chửa lang thang
Xứ người làm “vạn cửu”
Giã thơ, đành làm ruộng
Rút-rơm-trâu-ăn-mê
Có gì như nghiệp chướng
Chút duyên xưa lại về…
Cây viết luyến cây cuốc
È ạch vác hai vai
Như con trâu lặng lẽ
Thung thăng… sau rãnh cày.
Yêu, không cần mặc cả
Yêu, có thể trắng tay
Yêu, chấp nhận trả giá
Thi nhân hay ăn mày (?)
-
Giai điệu phù sa
Trang thơ Vũ Tuấn
Vũ Tuấn
- Sinh ngày: 25-12-1972
- Quê quán: xã Hội Cư - Cái Bè - Tiền Giang
- Hội viên Hội VHNT Tiền Giang
Giai điệu phù sa - Trang thơ Vũ Tuấn
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
TRONG BÓNG HOÀNG HÔN
Ở cuối vạt chiều…
Thấp thoáng bóng người đi
Rưng rưng nỗi khoắc khoải
Thảng thốt tiếng bìm bịp kêu
Giật mình con nước đứng!
Ngọn gió thở dài nhân chứng
Mùa màng bốc hơi
Hạt vàng cung thỉnh đi rồi
Hạt lép ở lại mốc cời… như không!
Giần sàng gối vụ xoay vòng
Cái bụng lép xẹp chân trong chân ngoài
“Dí phá” cho thẳng đường cày…
Cái bụng lép xẹp bàn tay mỏi nhừ
Ruộng sâu,
bùn nhão sật sừ
Cơm khê quá cữ… lừ đừ nuốt nhai…
Cuối chiều… sình bết tóc mai
Liêu xiêu bước giữa rãnh cày liêu xiêu
Lạnh dần… cuống rạ sương gieo
Rưng rưng bìm bịp kêu chiều… rưng rưng!