Jump to content

Mic

Thành viên
  • Số bài viết

    85
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi Mic

  1. Mic

    Trang thơ Helia

    Tôi không trách em "Tôi không trách em" đó là lời trách duy nhất tôi nương trên hơi thở nặng nề cuộc tình tàn với muôn vàn lý do để viện cớ em ra đi không cần đâu em ạ! vì lẽ có ai chắc rằng một tâm hồn níu giữ một tâm hồn bao giờ Và anh người ở lại cũng bị kết tội trước tình yêu. Em ra đi những con đường ta đã dìu nhau qua những mảnh vườn hồng ta đã cùng nhau vun đắp sẽ trở nên bãi đất trống hoang và cằn cội thời gian qua đi cây cỏ sẽ mọc um tùm và ta có thể sẽ lạc lối nếu như quay lại để yêu lần hai "Tôi không trách em" và mãi mãi như thế dù đó là lần cuối tôi và em giáp mặt hay lần cuối nữa nếu có thể. Sài gòn, 6.2008
  2. Mic

    Trang thơ Helia

    Đôi bàn tay Sần sùi đôi bàn tay mình với đồng lúa với núi rừng anh run run khi khẽ chạm lên đôi bàn tay nuột nà em vẽ đời mình vào bức tranh đồng quê chật chội Chai lỳ đôi bàn tay mình với cây cuốc với cây rìu anh run run khi cầm phải cây viết tạc đời mình trên trang giấy trắng xoá những con chữ lăn lê nằm im bất động Kìa em xem! nền văn hoá mà cổ nhân Champa để lại từ những tảng đá trơ lỳ những mảnh đất nhơ nhám và cả những khúc gỗ gồ ghề bàn tay ai đã tạo dựng nên bao kỳ tích quái dị trong chốn tĩnh lặng dọc dãy đất miền trung những ngọn tháp nguy nga truyền đời sừng sững đứng những pho tượng những hình hài được tô son bởi nét hoa vân kỳ dị vẫn nằm đó gầy ốm theo thời gian Kìa em xem! với những chuyển biến thăng trầm của thời cuộc những mảnh tình bi ai chốn hồng trần và cả những đời sống uẩn khúc của đám nhân quần bàn tay ai đã viết lên thiên sử lạ lùng những trang ariya [*] bi tráng và cả những bản tình ca vỡ giọng gửi lại cho anh cho em và cả nhân thế nhân ngày sau lên dây cót dây thần kinh nhóm lên ngọn lửa huyền nhiễm thán phục vô thức Ôi! ngọn lửa ấy sắp tắt lịm sự kỳ vọng của tiền nhân chưa vang được tiếng đáp tất cả việc làm chỉ là lục tung để nhàu nát chỉ là liếc nhìn để quên lãng khi cuống cuồng trong thời đại toàn cầu sự cưỡng thúc quá trớn hay sự đam mê giả tạo cũng chỉ là các mảnh ghép khớp bên đầu óc ương dở và tất cả mọi khởi động bây giờ như góp thêm sức lực đưa ngọn lửa về với tro tàn một điều diệu kỳ của đôi bàn tay mới ư! Bất chợt những điều ấy như được xác tín một lần nữa với tôi khi một ngón tay trỏ thuộc đôi bàn tay em đặt khẽ lên đôi môi anh. Phan rang, 11.2007
  3. Mic

    Trang thơ Helia

    Lời cho mẹ Mẹ! bước đi chập chững đã luồn con vào đời nay lại đứng chơ vơ và ở nơi đây và ở ngay thời khắc này đây mọi điều mẹ dạy đã thay đổi hết chẳng còn gì để con tin nữa Bước đi thứ hai [lầm lỡ] con ngàn lần xin mẹ thứ lỗi trong thế buộc con đã in dấu lên vũng mồ hôi của bác tiều phu nhoà – đau con đã nở phồng trong vũng mỡ các anh công nhân đang bị vắt cạn gầy – nhom con đã đánh dấu lên vũng máu đang loang đầy trong đêm tối của bao thân phận bất hạnh Có lẽ mẹ sẽ cho rằng con đang đồng loã với bước đi của mình nhưng không đó là hướng con đang đi mẹ ạ! Và trước mặt con bây giờ là vũng đời thẳm sâu khoảng không thì quá lớn làm sao mà con có thể nhảy qua được để giữ cho đôi bàn chân mình trong sạch khi mà các hài cốt của quá khứ đã khô cằn và lăn lóc đầy rẫy sau lưng quay lại để lấy đà phóng là một điều không thể, phải không mẹ! Bước thứ hai rồi lại bước thứ ba con đi, chắc mẹ không thể tưởng tượng vì con có thể mất hút trong bãi sa mạc quá mênh mông kia lúc nào chẳng hay Nhưng thưa mẹ! Dù đứa con khờ khạo của mẹ chẳng còn ngoan nữa nhưng đổi lại chẳng còn ngốch nghếch để dễ tin người con đang mài dũa ánh mắt mình cho sắc nhọn đâm chầm chầm vào những thứ tượng đài để một lần bực bội được gầm hét lên lỡ may ra trùng phùng với một phi vụ động đất bất ngờ sụt lún tất cả chúng đi Dù đứa con nhố nhăng của mẹ chẳng còn bình tĩnh được nữa mà thay vào đó là thái độ điên loạn khi cố vắt óc làm một chất xúc tác để châm ngòi lửa thiêu trụi các bức tường trước mắt mình và hướng mũi chân dậm đạp lên những tàn tro còn đang ấm con sẽ cảm được niềm hạnh phúc tuyệt đỉnh của riêng con nhưng mẹ đừng nghe mọi người nói con là kẻ ích kỷ Vì trước mẹ, trước người thân con đã buông lời sám hối với Poyang Ponưgar đã tha thứ cho con Siva đang nâng từng bước con đi chẳng thể đâu mà mẹ cứ nghe những điều đàm tiếu của mọi người để oán trách con trai mẹ mãi, phải không mẹ! nhưng ngàn lời con vẫn mong mẹ thứ lỗi cho con! cakleing, 1.2008
  4. Mic

    Trang thơ Helia

    Cho riêng anh [C.] Cuộc sống ẩn hiện những bí ẩn diệu kỳ anh nắm chặt nó trong tay mình và bị lôi kéo nhưng anh không có quyền được buông. Đơn lẻ bên góc trầm lặng của bàn viết dùng dằng với những vụn vặt thường nhật anh nâng viết tự đâm chính mình và gục ngã mê man duy chỉ có ánh điện huỳnh quang chứng kiến anh chết. Anh chết để lại hình hài vẹn nguyên bên bốn bức tường nín thinh để lại giấc mơ trên sợi tóc bay theo tiếng hú của cánh quạt trần đang quay để lại tin yêu cho một con muỗi đập cánh bay đi để lại hơi ấm cho căn phòng đầy ám khí. Nơi anh đến để phục sinh không đụng đầu với những biến cố lớn bé của đời sống không có sức ép của ràng buộc lệ thuộc vào đời sống con đường anh đi một chiều một hướng. Sài gòn, 10.2007
  5. Mic

    Trang thơ Helia

    Bên kia sự sống và cõi chết 1. Bởi là nhẹ dạ tôi đã thai nghén ra nỗi bất hạnh [hoàn hảo] và lãng quên sự phục sinh Khi quấn xoáy trong vòng tay cô đơn lòng nặng trĩu với ân ái muôn vạn thời sự phòng vệ thường nhật xô giạt tôi ra khỏi đời sống Đôi lúc tôi khớp mình trong xó góc ẩm ướt ôm khuôn mặt phờ phều trong đêm tối tôi âu yếm nó như người tình những tràn khoái cảm riêng lăn tăn tôi lãng quên lãng quên quên mình đã có một lần khờ khạo 2. Đêm qua tôi nằm mơ thấy tôi đã chết tôi thấy tôi tham dự đám tang và khóc sướt mướt bên nấm mồ Buồn bã tôi trở về nhà tôi được mọi người kẻ về cái chết được mọi người tha thứ mọi chuyện Và ở đây tôi được ăn ngon mặc ấm mặc đẹp để chuẩn bị đi dự đám cưới của một cặp nhân tình sắp sinh con nhà giàu con nhà gia giáo có nhiều truyền thống có nhiều xác chết đang cần tôi đọc lời điếu để phục sinh sau một thời gian rất lâu tôi phát hiện mình chết tự bao giờ 3. Xứ sở của tôi những truyền thống văn hóa lâu đời chả muốn những con chữ hưởng ứng một đám tang một đại tinh thần cứng cỏi chả biết tí gì về hài hước tôi hưởng ứng quyết liệt khi chứng kiến sự giáo huấn mơ hồ sự cả tin mơ hồ những cảm xúc mơ hồ những nhân cách mơ hồ những con người mơ hồ những cuộc sống mơ hồ duy chỉ những khoảng trống là có ý nghĩa [vì biết bịa chuyện cho mình] Vô nghĩa chẳng có thứ gì có để tôi tin hết nhưng tôi vẫn tin một điều trò chơi tôi đang chơi trò chơi đang chơi tôi tôi vẽ nó nó vẽ tôi và hai chúng tôi cùng hiện hữu hai chúng tôi cùng sống 4. Tôi đang đi giữa hai cõi hư ảo tôi đang đi giữa con đường của cõi tối và ánh sáng tôi bị chèn ép tôi bị giằng co dữ dội cố đào thoát và tôi đến được một nơi không còn ánh sáng không còn bóng tối ở đây tôi ngồi một mình cố nhào nặn ra hình hài hai đôi bờ sáng tối Và tôi tiếp tục đi gục chết ở nơi rất xa chả bóng ma nào dám dòm tới 5. Những điều vụn vặt cố ngoi vẻ cô đơn hời hợt tôi lên khỏi dòng nước xoáy tôi trở thành bọt nước tung toé lung tung [có một điều phi lý là tôi chẳng thích chìm lặn nữa] Ở đây chẳng có cái gì là chết chóc chẳng có thứ gì là vẹn nguyên chẳng phân biệt được đâu là khởi thuỷ đâu là hố đen tất cả đều bất tận Bắt đầu từ những thứ vụn vặt mơ hồ tôi thấy mơ hồ anh thấy mơ hồ chúng thấy và tất cả cứ ngỡ như là thật 6. Vấy đục ánh mắt vấy đục tâm trí vấy đục những dòng nước chưa một lần trong vắt vấy đục những dòng người chưa một lần trong suốt Tiếp tục tôi tiếp tục anh tiếp tục chúng ta vấy đục vào đời sống vấy đục vào biển cả vấy đục vào rừng xanh vấy đục vào sa mạc hay một không gian xa xôi Ví như dưới đôi chân tôi mọc lên một khu đất lạ nghe tiếng bước chân đàn gia súc đi qua lắng nghe tôi nằm im trong mộ phận vấy đục dòng máu mình 7. Vờ như không nghe thấy gì cả tôi làm một kẻ điếc đi qua đóng đổ nát của một nhà hát lớn nơi những nhạc cụ đua nhau than khóc về thân phận len vào một căn phòng hộ sinh thỏ thẻ với trẻ sơ sinh cùng nhau lặng thinh Vờ như không thấy gì cả tôi làm một kẻ mù [lờ đi cả khuôn mặt em] đứng trên bậc thềm nơi đêm qua lịch sử lật nhào cả yến tiệc một cụ già thẫn thờ mông lung trong hồi ức về tuổi thanh xuân va đập tiếng cười/ khóc nhạo báng cả phận người Vờ như một kẻ khờ khạo tôi bùi ngùi úp mặt trên trang giấy trắng xóa phóng niềm suy tưởng rơi vào không trung nơi những con thiêu thân cựa quậy dưới ánh đèn vàng 8. Vẩn vơ chẳng biết vì đâu trên môi nở gượng nữa nụ cười chẳng ra hơi đầu óc quái dở giăng kín một chứng bệnh di căn một liều thuốc tiên đưa tôi bay đến đậu trên bến bờ em vẩn vơ một ngụm rượu đắng cho tôi hay gặp em trên thềm suy tưởng như nhau cả Yêu cũng chẳng ra làm sao mà ghét cũng chẳng đành cứ như vậy tôi nghi ngờ vào đời sống [dù biết những thứ vô vị bắt đầu phát mùi tanh dù biết xác thịt phát mùi nhang cúng] Giá như đâu đây một phận đời vật vờ như khúc gỗ trôi sông một đứa trẻ qua đường vô tư nhạo cười một cụ già gồng mình cố đứng thẳng băm vằm sức sống trong mớ hỗn độn không âu lo không buốn bã Tôi sẽ mơ một ngày tiễn đưa nhau rất gần khi một cơn mưa về giữa đêm tối có hồn ai đó vướng vào một bông hoa rơi rụng tả tơi từng cánh hoá kiếp nghe tiếng mái tóc mình va đập nhẹ trên nền hư không. Sài gòn, 11/2007
  6. Mic

    Trang thơ Helia

    Nỗi nhớ, và ly rượu Có khi nào nỗi nhớ em cũng đồng nghĩa với ly rượu khi mà mỗi ngụm anh hớp vào cõi lòng lại dâng đầy như một tảng băng chỉ nổi lên một phần ba phần còn lại mãi trĩu nặng hồn anh Không hiểu sao thứ men đắng kia lại làm nỗi nhớ anh cứ xoáy xoay mãi có hay đâu em về giữa cơn say mà anh chẳng phân biệt đâu là mơ là thực và ngỡ như mọi điều đã chìm vào quên lãng lại một lần nữa nổi lên trong giấc mơ buông lời thì thào bên giấc ngủ chưa lịm Thực cũng như mơ trong anh đều trống vắng cả nỗi cô đơn vẫn sâu thẳm như đáy giếng và anh mãi như là kẻ nổi trôi như chiếc gàu mủ đứt dây khi cố đo chiều sâu của đáy Dù chẳng thể biết gì nhưng vẫn một mực bao dung tất cả. Ánh sáng nhớp nhơ và đêm tối âm u tựu thân lênh đênh là vậy nhưng hồn anh như lạc vào giữa hai cõi hư thực chỉ nổi nhớ thôi đâu cần câu trả đáp khi mà bóng em đã mất hút trên mặt giếng đã bị khuấy động anh biết nỗi nhớ chẳng thể cứu vớt gì mình nhưng nó mãi là một điểm tựu trong cuộc đời anh. Sài gòn, 1.2008
  7. Mic

    Trang thơ Helia

    Xin em đừng chạm vào trang viết của anh Xin em đừng chạm vào trang viết của anh khi tâm tư lên men trong cô đơn niềm suy tư bùi ngùi húp từng ngụm chữ ngọt đắng bên phận đời vinh nhục hảo huyền Xin em đừng chạm vào trang viết của anh khi trong cuộc độc thoại trong đêm thâu anh quằn quại với lửa trần nhơ nhuốc thiêu đốt anh trong nhựa sống ảo tưởng Xin em đừng chạm vào trang viết của anh khi trái tim lưu đày đang ren rỉ trong mảnh tình trần em trao bên kiếp sống vo tròn của nhân sinh Đừng, xin em! vì khi trong chán chường anh hiện rõ bộ mặt nơi mà trong góc ẩn khuất anh nguyền rủa mình bằng lời lẽ thê lương em sẽ vấy bẩn mất và anh sẽ là kẻ gục đầu bên gối chiếc vĩnh viễn Hãy để những tội lỗi ươm mầm cho giấc mơ của anh nhé hãy để những lời khấn cầu hun đúc trái tim anh nhé và trong tình yêu em sẽ mãi là người tình bất diệt. Sài gòn, 11.2007
  8. Mic

    Trang thơ Helia

    Đêm tối, tình yêu tôi và em 1. Em đã trở thành tình nhân của tôi người tình mà hằng đêm không trăng không sao tôi muốn nhú lên trong đôi mắt em niềm suy tưởng về bóng tối những lỗ chân lông tôi rỉ mình sửng lên mà vẫn nghĩ suy mông lung niềm ganh tị với mái tóc em bay lã lơi trong gió chiều hôm qua Ánh đèn vàng cột điện nhớp nhơ như hóa điên khi cố với tới thân thể lõa lồ em bằng móng vuốt của một loài chim không biết bay tôi giữ đôi vai mình nhấn chìm em Khi phát hiện một con đom đóm lập lòe bay ngang hất vài nút áo em tôi hóa dại của một loài cây co mình mọc ven đường buông lời hát về một tình câm Đêm đó tôi vào vai diễn của kẻ mù tình 2. Tôi cắn vào đêm tối làm rụng rơi từng giọt buồn Khi nghe bước chân em về giữa hoang lạnh tôi mò đường trốn thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo mà hàng giờ tôi vẫn đợi em Bóng em nát nhào trong đèn điện khi đòi lại kiếp đứng trong trí nhớ tôi 3. Tình yêu em giạt tôi trôi về bến bờ nơi em và tôi đang khóc Hai giọt lệ thắm vào biển cả kêu ai oán vì thất lạc nhau 4. Khẽ dẫm vào nét man dại của loài thú tôi trầm nhẹ mình vào góc phố ngoái cái nhìn xuống mái tóc em còn vờn bay trong gió 5. Để lại em một kí ức đen cuốn tầm nhìn vào thinh lặng tôi trườn nhẹ mình qua sa mạc không có đất trống đứng sửng người nghiêng một nửa bóng trong miếng bánh khô rọi sáng Hôm đó bóng dáng tôi bị ngoán ộp trong đáy mắt em 6. Em đang đu mình trên một không gian liên đới [với tôi] nơi tôi cho em một khoảng trống để di chuyển Em luồn sâu vào một ngỏ hẻm và tôi cố bay đi tìm nhưng khi va vào chiếc váy em tôi ngỡ mình phục sinh 7. Tìm em tôi ngập trong bão cát già đi một ngày khi cố quẫy trong đóng cát tìm đường đi Một bóng chim di nhìn chằm chằm vào bộ mặt lầm lì tôi đập cánh bay vội vã một con bò sát ngu muội úp mặt vào khuôn cát nơi bước chân em vừa đi qua. Sài gòn, 11.2007
  9. Mic

    Trang thơ Helia

    Ở nơi ấy như tôi thấy Cánh cửa sổ cót két lên nhịp đều đặn với làn gió vi vu đang hé mở trần trũi trước mắt tôi những hình ảnh của đô thành văn minh nơi ước mơ tôi bay đến và đậu. Đâu đây những trẻ em côi cút gầy gò chẳng biết từ đâu đến cứ loanh quanh mãi trong từng khu phố tối về im lìm trong góc nhỏ của ngỏ hẻm vắng tanh những gã lang thang mệt lử đang uốn cong mình trên những ghế đá công viên vắng vẻ những hành lang bỏ hoang và bao góc tối ẩm ướt khác những người phụ nữ phóng xe ra đường với đôi mắt lung linh ngờ nghệch làm thứ trang sức chính những đôi mắt tinh ranh của của kẻ đưa đường những hình ảnh trắng trợn của mấy cô ả đứng đường rao bán linh hồn thể xác và biết bao bộ mặt lãnh đạm khác đang vội vã đi đi lại lại Làn gió vẫn thổi vẫn đâu đây tiếng than gào của những kẻ thất tình ở góc quán nhỏ những kẻ trộm cướp trên đường phố đông nghịt người những kẻ phá sản trong căn phòng tráng lệ và cả tiếng cạn cốc tiếng cười mỉa mai của những kẻ đã chai mặt lầm lì với đầu óc bê tông cốt thép Và trên tay tôi gió lật tung cả mấy trang tạp chí vô nhân vị trong hơi thở nan nao ước mơ tôi xanh mặt trốn tìm một góc riêng tự nôn mửa ngỡ có ai trong thấy và tôi cứ ghì chặt ánh mắt nhìn về phía cánh cửa vẫn còn đang cót két với giai điệu oái âm của mình. Sài gòn, 11.2003
  10. Mic

    Trang thơ Helia

    Khai sáng Chân lý toàn nguyên chất chứa linh hồn con đã nứt từ lâu rồi trong khu vườn con chào đời cánh hoa đang héo tàn rơi lất phất từng cánh con cảm được từng bước đi của người khi nhánh cành rung rinh lắm tàng lá rộng hẹp réo tiếng lạ Đi vào đời với mọi toan tình quá trớn con cố chống đỡ bằng tấm khiên luân lý của người đời những mũi giáo thiên kiến phòng vệ của mình và tất cả đều mệt lử ngã gục Các chuỗi vô cảm tiềm ẩn trong quỹ đạo thường nhật bỗng réo gọi con khi hồng trần gẫy vỡ đưa ánh nhìn lạnh lùng con lặng về nơi mình đã bắt đầu Ở nơi Người một dòng nước xoáy một lần nữa ướm ngấm làm mát rượi bàn chân con theo làn suối chảy mọi giản đơn từ sự dị biệt hoá dạng sự độc trị trong tâm trí con đã hạ bẻ trong bàn tay người như ngọn đuốc soi rọi bước con đi mọi thứ bậc và các hệ luỵ đều thiêu rụi đổ sụp con đường đã rộng mở bàn chân con tiếp bước ghi dấu chân nơi vườn xưa bỏ hoang nơi Người dang tay đợi đón. Sài gòn, 10.2007
  11. Mic

    Trang thơ Helia

    Hoa tâm linh Chưa vội vã úa tàn khi Ppo Yang [*] xua đuổi mặt trời khuất dần sau núi bông hoa bắt đầu trổ nở bên cạnh phận đời trầm mặc bi luỵ vẫn còn hiện lộ những vết cắt xén của niềm suy nghĩ miên man thường nhật Giấu hình hài trong bóng tối nơi hương tin yêu rùng mình toả ngát như ngọn đuốc soi đường đi cho kẻ lầm lạc tìm chốn bình yên trú ngụ. Lúc ban mai trước đời sống mong manh phận người ngắn ngủi chập chững đi vào khu vườn lạ quỵ gối trong thoáng giây đã bất tỉnh với cát bụi nghe tiếng thì thào của từng cánh hoa trổ trong lạc trong giấc mơ của tuổi thơ. +chú thích: [*]Ppo Yang: đấng chúa trời Sài gòn, 10.2007
  12. Mic

    Trang thơ Helia

    Hỡi những bàn tay, đừng chạm vào ta Những bàn tay ma thuật nhơ bẩn những bàn tay nghiệt ngã gieo rắc suy tàn sao các ngươi dám chạm vào ta sao các ngươi dám biến ta thành tên hề đần độn sao các ngươi dám nặn ta thành kẻ tàn phế các ngươi mưu toan gì trên thân xác tồi tàn ta các ngươi cười cợt/miệt thị kẻ đau thương này ư! các ngươi định chôn vùi/ làm đám tang những dở dang của ta ư! Ta biết ta chỉ là kẻ cô độc ta biết cả bầu trời trống không trên đầu ta ta biết cả mặt đất đang ở dưới chân ta và đang định nuốt chửng ta xin cứ mặc Giữa sa mạc đang trải dài và rộng những bụi bẩm đang từng ngày bám vào ta và bỏ ta đi theo làn gió lả lơi tiếng hát ta đã lâm chung trong dông bão vùi dập/ lãng quên Hỡi những bàn tay tội lỗi các ngươi đừng chạm vào ta hãy để vẻ già nua của ta im lìm nghe sóng vỗ nát tấm thân Và ở đâu đó ta nghe niềm hoài niệm thất thế kẹt đường chết cóng. Sài gòn, 4.2008
  13. Mic

    Trang thơ Helia

    Khúc Tấu Rối Bù XLVIII (trước ly café đen) Quán café thưa thớt khách cuộc tương thoại nhạt hẳn ở khúc quanh co giữa tiêu điểm đôi mắt cướp nhìn nhau anh ngửng mặt buông trần về chuyến hoang tưởng và không vội đánh chạm vào những ý định chưa gọt đẽo hình hài vẹn toàn tất cả vẫn nằm trong bí ẩn Không còn lảng qua chuyện phiếm khác nữa em ngang nhiên công kích tận những ý niệm đang dùng dằng trong đầu óc rối bù anh ngậm lại đôi môi còn đang khát khô anh nhìn thẳng vào khuôn mặt còn ửng hồng em và khẽ bật phì một tiếng cười quê kệch khoảng thời gian im lặng rất lâu em tựu mình trên chiếc ghế và chống cằm nhìn lẳng lơ về phía âm thanh những hạt mưa đầu mùa nặng giọt rớt trên con đường phố thị Đó là hình thái lãng quên nhau giữa cuộc tương thoại hay em muốn nuốt gọn những ý niệm đang chen lấn với sự hoài nghi anh không sao hiểu nổi ngay cạnh em một gói thuốc Jet vẫn còn và đôi mắt anh vẫn đang lặng nhìn trong mông lung vào ly café đen anh đưa tay chạm khẽ lên em bỗng thân hình em tan biến mất. Anh đã bắt đầu cuộc hành trình với những bậc thang bấc cầu giữa hai thế giới hay em đã rời anh trong thực tại? baigaur 4.2008
  14. Mic

    Trang thơ Helia

    Chuyển chữ 1. Những ánh nhìn hình lưỡi câu những ngôn lời hình lưỡi câu những im lặng hình lưỡi câu treo tôi lủng lẳng trên không Giấc mơ còn đọng trong đôi mắt ngái ngủ từ đêm qua đã làm hiện thực cong đi [cũng theo dạng hình lưỡi câu] Ánh nhìn mặt trời tốn không ít thời gian để chỉnh sửa sai lầm này tôi được thoát theo dạng luôn cong người nhìn về phía sau. 2. Những con chữ lượm lặt trong mùa nắng hạn những con chữ ngủ đông những con chữ bơi đuối trong dòng đời đã già cỗi/ chết lâu rồi trong kí ức Những gì còn đang vướng ở giấc mơ tôi thiếu hình hài vô ngôn đánh bật một trái tim rớm máu Trái tim có con đường bất tận ngọn lửa đã thiêu đốt thành vệt sáng dài dấu chân đã vùi lấp nhưng sao đêm nay ai bắt cóc chúng về treo trước mặt tôi? sài gòn 5.2008
  15. Mic

    Trang thơ Helia

    Tao là kẻ vô ơn Tao là kẻ vô ơn Dửng dưng với những di sản văn hóa phi vật thể đang đong cứng/ nhào nát Bất cần với những di sản văn hóa vật thể đang mắc kẹt/ đổ nát Đứng trước những trò hề tao không cất nổi một tiếng cười Tao là kẻ vô ơn Co cụm trong đời sống riêng tư Bĩu môi phán xét những việc làm của con người khổ hạnh đang hứng chịu thứ trách nhiệm vô tiền nhiệm Tỏ vẻ oai hùng trước mặt người khác mặc những cúi đầu tuân phục nhục nhã trong công sở Đứng trước những niềm vui cỏn con này tao không cất nổi tiếng hát Tao là kẻ vô ơn Tự đánh mất bản tính gốc gác của mình Trước quá khứ và cả cảnh khốn cùng của thân phận Tao đã trở thành kẻ câm điếc Quanh quẩn chỉ là trò độc thoại tâm thần khi có những mâu thuận trong đời sống Đứng trước những nỗi đau tao không thể than khóc được Tao như con quỷ trong địa ngục Chạy vòng quanh cuộc đời mình Lột da tự bạch trong vô cảm. Nhưng khi nhìn về nơi xa xôi Tao thấy Những con ruồi từ đóng tro tàn hồi sinh vỗ cánh bay. Biên hòa 5.2008
  16. Mic

    Trang thơ Helia

    Kẻ bại trận chưa nhập cuộc Ở đó, những cuộc chiến đã xảy ra giữa những con người. Tôi được nghe kẻ lại. Và đây là những trang bị tôi cần để nghe những cuộc chiến sắp tới. Ở đó, những cuộc chiến xảy ra giữa những con người. Tôi chỉ đứng chứng kiến ở một vị trí rất xa. Và trang bị đủ tất cả những gì cần thiết. Những cuộc chiến đã diễn ra, đang diễn ra, và sắp diễn ra. Và tôi đã nghe, đang thấy, chưa bao giờ thấy. Tất cả chưa thể chạm vào tôi. Nhưng tôi đã thất bại, kẻ bại trận chưa một lần nhập cuộc trong bối cảnh không phải là cuộc chiến như tôi thấy. Về Tagalau Tagalau, đó là một loài cây có bông hoa mang cùng tên. Tôi đã nghe, đã thấy, đã ngắt và chưa ngỏ cùng ai, chỉ cho ai, trao cho ai từ thuở thiếu thời, đang thời, đủ thời. Nhưng có lần, tôi nghe về vẻ đẹp của nó - cuộc sống, tình yêu được tượng trưng. Tagalau, đó là một loài cây có bông hoa mang cùng tên. Vào mùa hoa nở trong khu rừng quê hương. Có một lần đang yêu, say yêu em tôi lựa ngắt từng bông kết thành chùm trao em. Và đó là lần duy nhất. Tagalau, đó là một loài cây có bông hoa mang cùng tên. Tôi đã gặp trong lời nhạc Amưnhân, thơ Inrasara, tản văn của các bạn trẻ yêu hoa, yêu quê hương và yêu cả mối tình đầu một thời say đắm, luyến tiếc. Muôn màu sắc của đời như nở trên một nhánh có hoa mang một sắc màu - tím ngắt. Sài gòn 5.2008
  17. Mic

    Trang thơ Helia

    Về tôi Tên tôi: Thạch Trung Tuệ Nguyên quê: Cakleing Gia đình tôi tính cả ba mẹ và các em: có 6 người – chưa rụng quả nào Tôi ít khi quan tâm đến tuổi tác theo thủ tục hành chính vì lẽ tôi không đếm ngày sống của mình bao giờ Ngôn lời của tôi là những cảm xúc nung sôi có khối óc làm chất xúc tác đôi khi tác động đến thái độ của người khác việc đó đối với tôi chẳng có gì quan trọng Sự im lặng ở nơi tôi cũng là mầm mống tỗi lội tôi bơi lội ở trong đó đôi khi có sự ngờ vực ở người khác việc đó đối với tôi chẳng có gì quan trọng Chỉ duy nụ cười của tôi bị kết tội tôi mới tạm chấp nhận được Trong cuộc chạy đua mà lúc nào tôi cũng bừng tỉnh vào buổi sáng tôi phát hiện mình ở nơi khác và trái tim tôi đập lệch pha một chút các quý bà đâm ra xa lánh tôi tôi đụng đầu với kẻ gai tinh tôi đụng đầu với kẻ bênh vực tôi luôn ngơ ngác – kẻ cả bọn trung lập Tôi luôn nốc cạn ly beer trên vỉa hè khu phố lạ và tán phét bằng triết lý còm/ đạo đức con buôn những cô ả qua đường liếc xiên mắt vào đám đông đang chọc ghẹo sự im lặng của tôi cũng được để ý Ở quê tôi nơi chỉ có gió thổi rác bay nắng đốt làm đui mù đôi mắt bão lụt làm què quặt đôi chân bóng tối hãi hùng luôn có những con ma gây sợ hãi nơi tâm trí tôi mở tiệc ăn mừng hàng đêm liền Nhưng ở đây tôi được ngắm những chiếc hộp sắt cao/rộng có chứa những người đi ra đi vào những chiếc xe chảy đông nghẹt đường có người ngồi trên nó đủ thành phần reo bán vé số lâu lâu có những tên côn đồ đánh đập nhau chảy máu những tiếng còi hú và mọi người chạy tán loạn những gã cớm rình rập giấc ngủ con đường trong đêm khuya những cặp tình nhân ôm hôn nhau vội vàng tiếng chó tru lúc nửa đêm và những sợi dây thòng lọng treo xác chết Nhưng trong tâm khàm tôi ở đâu đó rất xa không có tên tôi và không thuộc phạm quyền của tôi những thượng đế rơi rụng chòm râu bạc có ai đó đốt que diêm soi nhìn mặt hắn. Sài gòn, 5.2008
  18. Mic

    Trang thơ Helia

    3 khúc tấu rối bù 1. Tôi đang đu trên xiềng xích quá khứ xung quanh là khoảng không tôi cắt đi chính mình làm rớt một nửa xuống vực thẳm còn đang than khóc Còn một nửa không cần giấu giếm tôi ló dạng ra ngoài không trung đầy rẫy tương lai trắng xóa Tôi - như một vệt đen đang di chuyển giữa cõi đời ôm giấc mơ nửa tự do lửng lơ nghe máu mình nhỏ từng giọt xuống hư vô. 2. Khi chôn tuổi thanh xuân dưới đáy cốc tôi gom từng hạt rượu về ái ân riêng rồi thất tình rồi ngoi lên mặt cốc   lênh đênh trôi Giật mình rồi lại tiếp cơn mơ tôi thấy mình thoát ra  khỏi  cốc đi vào đời sống thực mà vẫn cứ say. 3. Nghe em nôn nao trong suy tưởng và mơ ước bầy súc vật nói với tôi rằng: “Hãy về đây chung sống với chúng tôi.” Tôi sống như thể một cái xác biết di động biết làm chuyện hề rồi khóc cười một mình nhưng khi bay qua giới hạn mình bằng cái bóng còn vướng chặt thân xác tôi bị trùm trong bóng cây cổ thụ rồi đông cứng và bất động ở đó [cả thân hình lẫn bóng]. Cafe Inra 2.2008
  19. Mic

    Trang thơ Helia

    Khúc tấu rối bù VI Trong khi lý trí tẩu thoát bỏ lại vỏ óc trống trơn và bất động tôi nghe nhịp đập khoan thai của trái tim Đôi mắt em nhoè nhoẹt tuôn rơi từng giọt nước lã xuống cơn cuồng phong đang nổi lên trong tôi Niềm thương yêu lật nhào chìm lịm trội lên thứ trang sức trong đôi mắt tròn xoe thứ ánh sáng lửa vô hồn Một khoảng trắng xoẹt qua vũng tối đôi mắt mù quáng tôi nhăn nheo trên đống vỡ nát của thảm kịch yêu đương vĩnh cửu Quay về làm lễ cưới với chính mình giàn đồng ca lỡ nhịp tấu ngân chờ khoảnh khắc suy tận tôi phơi ánh sáng dưới bánh xe cổ quái đang chảy lòng vòng điệu nhạc sinh biến sàn diễn bay bồng bềnh giữa vô cùng vô tận của hư vô tiếng vọng từ cõi biệt xứ xéo qua tai làm cong vênh không-thời gian tôi ước lượng và cô đọng mình rồi chậm rãi nhận dạng lại khuôn mặt trên nền bóng tối đang loãng ra. Phan rang, 2.2008
  20. Mic

    Trang thơ Helia

    Khúc tấu rối bù XL Trong không gian đầy ắp những tiếng ồn tôi được nhường một khoảng trống để hiện hữu hồn nhiên tôi nghĩ là mình được đặt đúng chỗ và có thể đương đầu với mọi biến cố quanh mình nhưng lỗ thủng thời gian gieo mầm nghi ngại trong tôi hắn khuân vác sự sống tôi dịch chuyển một cách lịch thiệp và không than vãn một điều gì Lúc tôi chen chúc với những thứ ngoài tôi cuộc quá giang cụt hứng tôi ngồi nhìn vẻ chán chường đang gặm nhấm khắp người những tiếng động lạc điệu âm thầm vỗ liên hồi vào tâm trí theo quán tính tôi nghĩ là mình cần vài người làm chất xúc tác lúc bọn họ đến ruồi muỗi chung quanh tôi bay tản ra họ chiếm chỗ và bắt đầu diễn trò sự bĩu môi có châm chước và chọn lọc họ nặn thông tin cho méo mó đi bằng cuộc nói chuyện lưu loát những chứng bệnh của mình tôi thầm nghĩ là họ chưa phát hiện chứng bệnh của mình hoặc là họ mắc chứng hoang tưởng lâu ngày nhưng đôi lúc tôi cũng mủi lòng trước những lời hoa mị của họ và đó là lúc nguy cơ đang treo lơ lửng trên mái đầu tôi Sợ hãi nơi mình bị chiếm đóng tôi khuân vác tôi đi lang bạt lúc đầu là những hẻm nhỏ phố Sài Gòn sau là dọc dải đất hình chữ S khi bước chân không còn mỏi mệt nữa tôi phát hiện mình chết làn gió hoang vấp phải tôi nhiễu sóng làm lá cỏ cháy vàng đầu rung rinh những mùa màng thay phiên nhau lột áo khóc đau với dòng suối quanh năm chảy xiết ở chỗ xoáy nhỏ bông hoa lạc loài chảy lòng vòng tôi hình dung ra được con đường đi qua một thế giới đan chéo nơi những bậc thang vô hình tiễn đưa nhau vào ngõ cụt. Sài gòn, 3.2008
  21. Mic

    Trang thơ Helia

    Khúc tấu rối bù XIII Sự vắng mặt của ánh sáng mặt trời chẳng làm tôi bơ vơ tí nào nhưng sự vắng mặt của em thì khác Em đến như thiên sứ nhen nhúm lên ngọn lửa tình đốt cháy trái tim tôi trên tấm thảm êm dịu của niềm hạnh phúc tôi phát hiện bàn tay vô hình của tín ngưỡng vươn dài khuấy động hỗn mang mọi thứ tôi một bên và em một bên nhìn nhau niềm hạnh phúc bốc hơi và teo co theo chiều hướng về trạng thái tinh khiết tôi xua đuổi đi chính mình mặc định niềm cô đơn Trò chơi kéo co nhằm triệt hạ mầm kiêng kỵ tôi một bên và đồng tộc một bên trò chơi không cân sức ném tôi vào lao tù của những đôi mắt đục ngầu Lặng im là quyền hành cao nhất của tôi nhưng đó là dấu hiệu suy đồi và chết chóc Khi âm thầm phát tiếng rao vô vị lợi em ngước nhìn từng bước tôi đi sự chăm chú trong đôi mắt mù ngay trước và sau này làm em chẳng thể nào hiểu nổi một âm tiết của tôi Ngày em đi sự dối trá nặng nề mà bấy lâu nay em mang vác để làm hành lý rớt rơi nơi tôi như cội nguồn của sự đau khổ khơi nguồn cho trái tim tôi cháy một lần nữa Trong vụ nổ thầm kín của từng đoạn mạch trái tim đứt làm trò khâu vá bằng những ca từ gặm nhấm miếng mồi kí ức cháy thui tôi nghe hơi thở mình nao nao toát vẻ toại nguyện. Sài gòn, 3.2008
  22. Mic

    Trang thơ Helia

    Chùm Thơ Mic Ý niệm về một người phụ nữ người mà sau này có thể trở thành người đáng yêu người vợ người mẹ của những đứa con nghịch ngỡm hoàn toàn xa lạ với tôi Ý niệm về một người phụ nữ người mà sau này có thể trở thành người mẹ của những người mẹ đã trở nên gần gũi với tôi Và đó là ý niệm chỉ trong ý niệm một hiện thực khác ngoài hiện thực. *** Để hợp thức hoá cả bề lũ đáng thương tôi phải vặn đôi mắt mình cho cong đi mọi hình ảnh trở nên méo mó Tạp gom và phân định loại trừ từng người từng người một như mới qua đời ngày hôm qua. *** Chúng tôi không bị chèn ép và không đủ chứng cứ hay tầm nhìn để nhận biết mình bị chèn ép Chúng tôi không có ưu quyền và những ưu quyền chỉ ngột ngạt đang động đẩy trong tâm khảm chúng tôi Thực sự thì chúng tôi bị treo một kiểu lửng lơ ở trạng thái chết. *** Hoạt trường của con người trải rộng trong những chốn quanh co ai nấy đều khép nép như đi trên mảng nhựa dính. Con đường cong là chiếc chìa khoá để giúp chúng ta vượt qua rào cản. Hoạt trường của con người trải dài trong những nơi triền dốc ai nấy đều tuột xuống và cúi đầu nhìn bàn chân khốn khổ của mình. Tự bàn chân phải là một triền dốc - cao hơn cả đôi guốc của người phụ nữ đỏng đảnh đi trên sàn diễn. Chúng ta mới hi vọng vượt qua được. Khi chúng ta cứ mải mê nhìn ngắm nhau kỹ lưỡng phân định mặt trái/ phải chúng ta đánh mất những gì ở phía trước một gang tất nhỏ thôi những hoạt trường vong chức. sài gòn 5.2008
  23. Mic

    Trang thơ Helia

    Mẹ, …? Mẹ, con thằn lằn bò trên tường có phải của nhà mình không? Mẹ, con muỗi đang ở cạnh con thằn lằn có phải của nhà mình không? Mẹ, tại sao con thằn lằn lại ăn con muỗi? Mẹ, hình tháp treo tường có phải của nhà mình không? “Hình tháp là của nhà mình, còn ngọn tháp thì không.” Mẹ, …? “Con gái yêu ạ, con đi ngủ sớm đi.” sài gòn 5.2008
  24. Mic

    Trang thơ Helia

    Liên khúc tấu rối bù 1. Những dấu hiệu suy đồi của bề nổi ngăn chảy dòng luân chuyển của đời sống ma lực tôi cầm cây gẫy gõ liên hồi vào khoảng không ồn ào. 2. Những kẻ hồi phục vẻ quái dị đứng soi mình trước gương vì không thể hình dung ra mình niềm tin bức bối tụi hắn muốn đạp bỏ đi chính mình để thấy lại mình như là 3. Trong chuỗi sinh huỷ lập loè như đom đóm niềm cô đơn đánh mất mình trong cuộc tìm chốn trú thân tôi ngơ ngác đi vào không trung như một trạng thái rơi để sửa soạn mặc áo mới cho mình 4. Khi dặm nhắm sự phiền não trong đám đông với linh cảm thụ động cho những ngày tàn mạt tôi mổ xẻ đầu óc rỉ sét mình bằng tia nhìn xuyên quán rồi điên cuồng chửi rủa với chiếc bóng giữa hư vô 5. Tấm áo choàng tôi dệt trong mộng tưởng vén màn cho mọi thứ rách rưới tràn về không dám đối diện với nhãn quan của mình 6. Hoa vội vã nở tàn cũng như không chiếc bóng khuất thân người cũng khuất 7. Chim đập cánh bay dò tìm chiếc bóng bỗng thấy mình hiện diện khắp hữu - thể 8. Loài người cong lưng ngoái tầm nhìn về phía sau thấy khoảng trống chỉ là dấu ấn không chút cử động 9. Trong sợ hãi tôi đưa đôi chân mệt mỏi vụt chạy về phía ánh sáng trắng xoá lưu cái chết trên bia mộ không tên 10. Giọt máu nặng hơn linh hồn [?] khi đo đạc trong giấc mơ tôi mới nhận biết 11. Những cuốn sách cũ rích lăn đùng nằm chết tôi phủ bụi và mong tìm ý tưởng của mình trong đó 12. Khi những thể chế giận hờn li hôn tôi phát hiện một chế độ lảm nhảm một mình rối hoá câm 13. Những mạch nước chảy dưới lòng đất bị cầm tù loài người nhốn nháo tán phét khô cả cổ họng 14. Khi em bắt gặp trong mộng mị tôi làm tình với em em dịu dàng và ngoảnh mặt đi như chưa hề quen biết 15. Khi con rùa thấy vẻ cồng kềnh của ốc sên hắn phì cười rồi rụt cổ làm mất cái đầu. Baigaur 3.2008
  25. Mic

    Trang thơ Helia

    Khúc tấu rác rưởi 1. Đời người chẳng có gì khác Khi ra đi mỏi mệt Những bước chân vẫn tự mò về nơi quen thuộc, an bình. 2. Tình yêu con người dành cho nhau theo trật tự Có thủ tục giấy tờ và những kiểm định. 3. Đạo lý một màu Khi co thắt quá chặt con người tự treo cổ nhau. 4. Tất cả chỉ được truyền và kế thừa Chúng ta đang làm tốt khâu bảo quản. 5. Ở nhà tù vô hình Những quy định bóp teo mất con người. 6. Ở trong nội thất riêng tư Tôi tự nôn mửa bản ngã của mình. 7. Trong giấc ngủ và say Tôi thấy mọi người đi đâu hết. 8. Khi mọi người hóa trang Tôi tập tành soi gương để tự nhận biết mình Và tất cả chỉ là sự thể hiện. 9. Khi bị bẫy vào khu định cư vô cảm Cuộc vận hành phi lý đã nghiền nát phần đời tôi. 10. Hình ảnh mọi người đang ngắm nhìn Trong đó có tôi đang chuyển động. 11. Bài ca mà mọi người gieo vần trao nhau Tôi vẫn hát – những tiếng nhái. 12. Tất cả như một trò hề – không sân khấu, không khán giả Những diễn viên nực cười diễn mãi một vở kịch. 13. Tiếp nối của tấm vỏ trống không Âm thanh được thổi như tiếng tù. 14. Loài người sống cũng có chu kỳ Những chu kỳ co dần – không được phép đong đưa nữa. 15. Nền trời màu xanh Những hi vọng cũng neo màu xanh Những giả tạo. 16. Chẳng còn gì nơi tôi Ngoài mảnh thân gày nhom và trí não lệch pha Ngoài ánh nhìn tia lửa và đôi mắt trầm buồn Ngoài vừng trán gợn sóng và vẻ già nua mò đến. 17. Giọng kêu thảm thiết bắt đầu khàn giọng Bước chân lang bạt rủ buồn mỏi mệt. 18. Có hay chăng sự thật ở nơi khác để tôi mải vác hành trang đi tìm Có hay chăng tính thiện ở nơi khác để tôi học yêu thương loài người Có hay chăng cái đẹp ở đâu đó không thuộc về tôi? 19. Tất cả chỉ là bịa đặt Sự sống/chết chỉ là bịa đặt lớn hơn. 20. Tất cả chỉ là sự giả tạo Những giả tạo có hàm răng trắng tinh mắc kẹt nhe. 21. Những bản thảo trên trang giấy qua đời từ thế hệ trước Ánh mắt hư vô đang nhìn những con chữ nhảy múa. 22. Những ánh nhìn câm lặng Những ánh nhìn gieo chết chóc như đã định. 23. Tôi rụt rè tự nhìn lại việc làm của mình Một sự ngờ nghệch. 24. Người giết người bằng vẻ nghiêm trang Tôi tự dự đám tang cho lý tưởng đời mình. 25. Mọi thứ rồi sẽ qua đi Ừ biết rồi – nhưng thông tin cần để lại Những cuộc qua đi có cái bóng. 26. Tính ích kỷ của con người là gì? Sống không biết mình – và không sống cho mình. 27. Những cuộc sống chỉ nhằm vào ai khác Và những sai lầm được lập lại. 28. Mọi người yêu thương và chơi trò nhận nhau làm anh em / vợ chồng Riêng tôi cô đơn và ngơ ngác. 29. Ngày mai là một ngày mới Tôi thức giấc sớm để truy tìm giấc mơ. 30. Những giấc mơ có đôi cánh bay Tôi phát hiện chúng đang nghỉ ngơi trên những xác chết di chuyển. 31. Tôi sống trong vỏ bọc Những vỏ bọc đã vỡ lâu rồi. 32. Mọi người gặp đều nói là hiểu tôi Tôi biết những gì họ hiểu – qua cái bóng. 33. Mọi người luôn khuyên tôi những điều hay Những điều mà họ nghĩ là đúng. 34. Mọi người cùng nhau xây dựng những mộ phần Tôi làm kẻ cúng tế. 35. Ai cũng vậy – nhận thấy nhưng không nhìn nhận Những thái độ sống hình góc nhọn. 36. Trước mọi người chúng ta cần phải tế nhị và lịch lãm Đó là những trò chơi quá nhàm chán và ngu ngốc. 37. Khi tẩy sạch óc não Tôi phá sập luôn những bia tưởng niệm. 38. Trước mọi thứ hiện tồn và có liên quan ta đều có thể đổ lỗi cho sự bất lực của mình Đổ lỗi cho hư vô là hết chuyện. 39. Tôi mãi co ro trước mọi thứ hỗn mang Mặc sàn diễn lý trí tuôn chất thải từ óc não quá tải. 40. Đứng trước một nền văn hóa tự trị chói lóa Tôi cắm rễ trong vũng tối xó xỉnh. 41. Tôi không dại dột chống lại thuyết lạc quan chủ nghĩa Những chủ thuyết đã chìm đắm trong mộng du Mà là kẻ đang suy tư chống lại cơn đuối khi trầm luân trong bể khổ. 42. Đời sống là đầm lầy chết chóc Những luân lý, đạo đức luôn kết án con người Chúng không bao giờ bao dung như nguyên thủy. 43. Trước khối tình câm Mỗi người tự cấm cung trong phiền não Tâm hồn ướt sũng từ giọt lệ đã héo khô trong đợi chờ. [Một hình thức đói khát của kẻ đang yêu] 44. Khi tình yêu gieo sắc nơi tôi Tôi thấy mùi thống khổ xông lên mũi. [Một hình thức thăm dò nội tại] 45. Khi sống – tất cả đều được phép Một hi vọng cho – khi chết cũng vậy. 46. Những vết thương đủ màu sắc Hiếm khi ai sẽ là lăng kính phân định chúng. 47. Nếu đôi mắt tôi chỉ nhận được hai màu trắng-đen Tốt nhất tôi nên tin phim ảnh trắng-đen trình diễn. 48. Nếu ở xung quanh tôi đều là con rối Tốt nhất tôi nên làm tên hề. 49. Khi những kẻ thù sùng bái Tôi bắt chúng cởi bỏ áo quần. [Một loại tự hành hình mới] 50. Những tôn ti trật tự xưa kia không còn đúng nữa Trong thế sự hỗn mang mất đầu mất cả quyền hành này Chúng ta đừng nên mặc tưởng lâu quá Hãy nhìn phái nữ theo cách khác Hãy nhìn phái nam theo cách khác Những cách khác chuyền biến chế độ mẫu hệ. 51. Khi sinh ra tôi được mọi người khai tự sớm Một kiểu may mắn mới – nếu muốn sống tiếp. 52. Mọi người đều nói về sự hoàn hảo và an toàn Tôi cảm thấy khó thở. 53. Chỉ muốn thú tội thôi Tôi đã kiện cáo và buộc tội cả thế giới. 54. Nếu ở đằng sau mọi người nói về tôi Bạn hãy tin những lời giả dối của họ. 55. Ngày nối tìm ngày Tôi trao cho tôi – một tôi toàn năng – toàn vẹn. 56. Câu nói của tôi chỉ vỏn vẹn vài từ Những ngôn từ cắt từ da thịt Những ngôn từ nôn ra từ hơi thở Những ngôn từ phập phồng con tim Đầu óc chỉ là cái vỏ để bưng bít. Biên Hòa 4.2008

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...