Jump to content

leaisiem

Văn nghệ Tiền Giang
  • Số bài viết

    26
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi leaisiem

  1. Hiên mưa Nơi tôi có một khoảng thời thơ ấu Xóm phố nghèo những nhà không số Ngày em mới học i tờ Ai xui những chiều mưa Dưới mái tranh thưa Hai đứa ở truồng đứng tắm Ôm nhau khúc khích cười Em lớn lúc nào ngày tôi xa xóm phố Hoa Yến Lan trắng dưới khung cửa sổ Ngước mắt tròn Em bỗng nhận ra tôi Ôm nhau như thuở nhỏ Tôi đi Mưa những chiều thương nhớ Hoa Yến Lan tựa thư em mới mở Sụt sùi những mái tranh thưa Rồi mùa mưa mùa mưa Hoa Yến Lan bớt nở Tôi gọi tên em phía trắng chân trời Yến Lan ơi Ngày tôi trở về Xóm phố lô xô mái ngói Mưa trắng trời khản tiếng tôi gọi Một bé gái xinh xinh Chạy ra nói vội “Mẹ vắng nhà rồi” Tôi đứng dưới hiên mưa...
  2. Gởi gió Rồi gió không mang hương qua vòm ô cửa nữa Đôi mắt em lặng lẽ nơi nào Mây buông thả lòng trời xa hút Trăng rất tròn một dấu chấm câu Cái dấu chấm làm bàng hoàng trời đất Anh nắm giữ điều gì không thật Để buồn vui trôi lạc giữa mơ mình Hoa cứ đẹp như là hoa chẳng biết Ta có nhau mà ta đánh mất Giữa trang đời cứ gió thổi đa ngôn Thôi đừng lệ Trăng ơi đừng khóc Rơi cho nhau đã đẫm mặt nhau rồi Ta ướp hương mối tình chưa lịm tắt Ru nỗi lòng Xin gió đưa nôi Thì gió cứ lòng trời xa hút Vô vọng bến bờ lại dạt vào nhau.
  3. Độ thu Cho Sơn Ca Em theo chồng tím mùa đông Xứ Lạng Bỏ quên mấy độ anh về Tây Hiếu đường lên dốc Chế Biến* Chiều thu mưa bụi tóc em bay Tường rêu mấy dãy hoa bìm tím Lặng lẽ nhìn nhau Tay tìm tay Có một thu xanh biếc mắt Lối quên về Trăng ngủ dưới vòm cây Ta lỡ dại bỏ niềm vui ở lại Một làn hương chôn vội Tuổi xanh thì... Thu nhẹ trắng bàn chân guốc nhỏ Ta lang thang mây trắng bên đồi Em thả trắng cánh hoa vào cỏ dại Trên ngực mình trắng một giọt hoa côi Thu vàng độ cúc quỳ chân núi Sơn Ca ơi Anh gọi núi vang lời Nắng phơi nửa tấm lưng đồi Rú Én Chờ em Áo quân nhân vàng một nửa lưng mình Dạm hỏi Mẹ cha chờ lễ cưới Chiến trường lại gọi độ thu sang Em tiễn. Bến xe người đông lắm Xám trời rơm rớm sớm mưa lan Ba năm anh vắng thu xa vắng Em bỏ quên rồi mấy độ thu Ngày về lặng lẽ nhìn nhau khóc Lưng chiều Tây Hiếu nắng rưng mưa Thôi em theo chồng tím mùa đông Xứ Lạng Bỏ đây mấy độ thu tàn Anh mang... ------------------------ * Các địa danh tại huyện Nghĩa Đàn, Nghệ An
  4. Làng quê Gởi về làng Bách Lộc (Gio Linh, Quảng Trị) Làng Bách Lộc như đứa bé Nằm ngoan nghe hai sông ru Bến Hải ơi, Rào Cụt ơi, Tiếng oa oa đầu tiên của tôi cất lên ở đó! Ngôi miếu hoang khoác cây đa cổ thụ Chứa ma và sự tích làng Ngày nhỏ nồm nam tôi nằm hóng mát Gặp ông tiên ban cho ba điều ước Tôi khóc khi mơ tan Cái giếng đá sâu trong vắt giữa làng Đám con trai ở truồng đứng tắm Trăng vằng vặc nâng trời sao thăm thẳm Làng ngủ. Chúng tôi chơi trốn tìm Chúng tôi hụp lặn sông Rào Cụt Rủ nắng cùng ra Bến Hải gỡ hàu Áp tai xuống lắng nghe sông hát Thấy tim mình đập với nỗi xôn xao Trong sâu thẳm làng quê hồn hậu Tiếng um um chiêng trống việc làng Thương cụ cố bền tâm dạy học Có học trò đậu tiến sĩ khắc bia Cụ lều chõng thi Tam Trường bị rớt Làng đặt thơ nuối tiếc đến giờ(*) Ông rồi cha đờn ca lỡ nghiệp Khúc Nam Ai trận mạc xen vào Sông Bến Hải hóa lưỡi dao chia cắt Một mái nhà kẻ Bắc người Nam Tôi đi học mẹ dắt vào tận lớp Trưa lon ton cát mịn đường về Mùi cá thệ kho thơm cay đầu xóm Chim trăm loài hợp xướng một hàng tre Từ biệt quê khi còn tiểu học Năm tháng trôi như nước sông đầy Ngày trở lại làng đã thành bình địa Chim rụt rè trong hốc cháy gốc cây Ông và bà dìu nhau về tiên tổ Con cháu gần xa gom góp từng đồng Lăng dòng họ nhiều người yên nghỉ Nhớ về làng vời vợi nước mây trông... --------------------- (*) - Ai về nhắn với thầy Gia Trường nhất trường nhì đậu, trường ba hỏng rồi. - Ai về nhắn với mẹ già Mua heo ai thì trả, kẻo trường ba hỏng rồi. (Ca dao ở làng tôi)
  5. Sài Gòn Hoa dầu rơi xoắn vào nỗi nhớ Đường xưa về nhà em Gánh khoai nướng tiếng rao giăng đầu ngõ Ngọc lan giấu hương vào góc đêm Sài Gòn Giấy màu rối tóc đêm Nô-en Buổi chiều nắng chông chênh mái phố Nắm tay qua cơn mưa giữa hạ Mắt người đã trong biếc thu Lá me theo mưa dát vàng vỉa phố Tà áo trắng ai bay cuốn nửa vòm trời Đứng mút que kem chờ Eden mở cửa Vậy mà em xa rồi Bên kia Thái Bình Dương thư về dâng nỗi nhớ Ngày xưa giờ học ô mai... Sài Gòn Đêm xập xình muốn vỡ tung lồng ngực Mắt biếc bên gốc cây đưa lạc lối về Giẻ rách bó thân người cùi lăn giữa chợ Trẻ con bu xin tiền một du khách đi qua Tôi chạy dọc tháng ngày mắc nợ Dưới những ô cửa buyn-đin Dấu giày sinh viên tưởng chừng nguyên đó Trước dùi cui và lựu đạn cay Sài Gòn của tôi và của ai Cầm cờ mùa Seagame chạy mừng đội nhà vào chung kết Nhìn nhau cười rưng nước mắt Phà Thủ Thiêm lừng lững trôi Buổi sáng uống cà phê với Trịnh Ra về nghe phố hát “Em còn nhớ hay em đã quên” Sực nhớ lỡ tay khắc tên mình trên bàn học Giảng đường ngày yêu em Sài Gòn một góc riêng Giọt cà phê hình trái tim rơi vào náo nhiệt.
  6. Chiều Chiều đi một cách từ tốn thế sao chiều lại không em trái đất đội chiếc nón xanh thơm ngây ngô hoa dại vậy mà ta lại nặng mùi và tím tái Nỗi nhớ như mũi tên găm vào thân chuối ứa ra dòng lệ cứ để cho nỗi nhớ được khóc Lúc chào đời có nhớ ai đâu mà ta cũng khóc ngày đó chưa có em ngày đó thế gian đứng bên ngoài màn lệ lần đầu ta biết khóc cho ta để lần sau ta biết khóc cho người Người ơi trái tim ta biết bao lần nhảy ra khỏi lồng ngực đập rộn ràng và phóng túng cho em đập gấp đôi gấp ba bởi phải đập thêm cho một trái tim khác đã bao lần trái tim ta đập trong bọc nước mắt Chiều nay nhịp tim đất trời tỏ ra từ tốn trái đất cạn hồn chỉ có mình ta nhớ thương dâng lên như núi chỉ mình ta yêu. Ta đi từ chiều, rồi sẽ chiều, sẽ chiều... biết em song hành nhưng không nhìn nhau được màn lệ giăng giữa hai ta Có thể chiều đã ứng xử một cách khác bình thản trong nỗi đau lặng lẽ trong bùng phát và thế chiều dần lịm tắt chỉ có một người trong thương nhớ cháy lên...
  7. Giêng em Chân trời đông nắng lật một trang ngày anh ở phía sau trang cùng mưa dầm tháng chạp dường như em đang về đầu cành giêng chớm nụ mây lơ ngơ níu một làn đông cũ mùa như tranh chao đảo giữa hai màu Em trở về hay em ra đi còn đâu đó hơi giêng xuân trước em thắp màu giêng lên đôi mắt tuổi thơ qua biếc đến tận hồn Giêng em về hay giêng em đi trang thư tình nhuộm trời xanh trứng sáo sao mắt em như thuyền chao đảo khi một mình chở xuân sắc qua đây?
  8. Nụ hôn Cho M . L Mình đã úp mặt vào nhau lúc nào để thành phố là đêm thành phố che mặt từ ngọn đèn trong nách lá khúc nhạc ngày xưa vắt nửa mình qua cửa sổ chạm lòng sâu một vết thương Anh mang theo thành phố xưa buồn xám mặt thuở rong rêu thời hoang phế thành phố ly cà phê những giọt tim người vỡ đắng những ngày son trẻ em đáy gương nhoà nhạt mặt mình trong bụi bặm khuất chìm thơ dại giá có nụ cười trời sẽ bớt xanh xao Em mang theo một nụ hôn đầu lắng lại thuở hồn nhiên khốn khó thành phố giăng hai đầu nỗi nhớ nỗi nhớ theo đường đi mặt trời nỗi nhớ lượn đường chim bay nỗi nhớ dùng dằng đám mây cồn cào lửng lơ hết cuộc đời này Ta cầm tay nhau thành phố mềm như lụa thành phố tự làm đêm cho nụ hôn thắp lửa nụ hôn hình quả chuông rung sáng thành phố lặng buồn...
  9. Bỏ quên Vì nhau tôi đã bỏ quên những năm tháng của mình hoa phượng cứ vô tình rơi quặn phố Nếu hoa cũng như tôi cứ quên không rụng vỡ gió trên cây sẽ quên tiếng thở dài Em bỏ quên tôi trong một góc đời tôi chỉ biết hát khúc buồn sau mạng nhện Không hiểu sao ta bỏ quên nhau trong lận đận Để chân trời bão xới những thương đau.
  10. Năm ngón tay anh Bàn tay anh ngủ ngoan trong suối tóc của em em ngủ ngoan trong hơi thở của anh rất nhẹ suối tóc đen lặng lẽ lặng lẽ nối dài đêm nối dài năm ngón tay anh nối dài những nhớ thương tin yêu và đau khổ Năm ngón tay anh chạm vào ngày xưa chạm tuổi thơ đôi mắt em tuổi thơ cái nhìn tuổi thơ mái tóc tuổi thơ... em khóc Năm ngón tay anh chạm vào ngày yêu chạm mặt anh gục trên bờ vai em nhỏ năm ngón tay đan năm ngón tay quay quắt những ngày anh nhớ Giờ giữa suối tóc em năm ngón tay anh đang ngủ em cũng đang ngủ năm ngón tay thật thà chạm một giấc mơ yêu.
  11. Trời Đoan Ngọ (Thời Chiến Quốc, thi hào Khuất Nguyên là người tài giỏi nhưng vua Sở không dùng. Khi đất nước suy vi, lê dân lầm than, ông viết tập phú Ly Tao để can gián vua. Sau khi vua Sở không nghe lời ông sang Tần bị chết, ông tự trầm mình xuống sông Mịch La vào ngày mồng 5 tháng 5. Về sau, ngày giỗ ông trở thành Tết Đoan Ngọ) Em ơi, em có đưa cái nắng về Đoan Ngọ mấy hôm nay trời đã sụt sùi thèm giọt nắng măng tơ trên búp tay em nõn thèm ai đó ngồi rót một giọng Ly Tao ngày Khuất Nguyên trầm mình sông Mịch La có nắng? nắng Đoan Dương gieo đôi hạt Hạ Điền sau mấy hôm bầu trời chắp vá ửng chân ngày em có đem nắng ra giăng? anh phơi phóng một niềm ủ dột tháng Ngọ này tin có ngày Đoan tin bắt đầu một mùa trái ngọt thương Khuất Nguyên ngậm đắng mấy mùa cái chất đắng truyền đời có chữa nổi bệnh nan y mà Tết Mùng Năm người ta đi hái lá? trời Đoan Ngọ có điều gì rất lạ giá ngày xưa vua Sở tin trên đời có thuốc đắng lê dân?!
  12. Viết ở ấp Đèn Đỏ Anh mang nửa trời sóng gió về bên Đèn Đỏ lặng lờ tô canh chua cá xạo những ngôi sao trời trốn trong tăm rượu chỉ còn lúng liếng mắt em chao ôi uống hoài không xỉn. Anh tìm lời em đọng trong đáy sảo cặp cá ngựa chết rồi xa biển có đôi ai vớt xác trăng thề ngoài đảo gió thâm u thổi rạc lưng đồng Chợ chồm hổm bán đồng tiền nước nổi em đi về chân trắng quần vo bếp dâng khói tiếng ru mài môi trẻ giá như em còn nhỏ anh ẵm tiếng ru em ngủ sóng mấy mùa êm vỗ dưới tàn me Bến nghiêng trời neo đậu nhìn nhau... trăng nhoẻn miệng cười anh trai không tài mà em gái sắc một hừng đông ham hố ở chân trời Mai con cá dong buồm bơi lạc bến thì Đèn Đỏ ơi chân trắng dẫn anh về...
  13. Ngày xa em Ngày xa em anh vật vờ trôi trên dòng sông của mình dòng sông không ra biển. Cố bấu víu ngày xưa mà vuột mất ngày xưa đã chìm và phù sa đã lấp đi. Anh đánh mất bầu trời thu lúc nào từ lúc nào đánh mất những hàng cây đánh mất hai người ghế đá? Ngày xa em thành phố bỗng vô hồn anh giữa phố mà phố không anh nữa anh trong chiều mà chiều lại không anh trăng đã khuyết để mòn cong dấu hỏi: Có phải em từng có ngày xưa và anh có em?
  14. Đoản khúc xuân Gởi Mỹ Tho Chiều không rộng cho ta ngồi nhấp rượu Bạn ra về đành chia uống nửa trăng cong thôi bạn nhé mùa xuân đang đợi gió và mây dắt díu bạn qua đồng Gởi một nửa tuổi thơ về cố quán một nửa rưng rưng ở lại phố phường có đôi mắt biếc xanh cô hàng xóm chạm mắt mình... ai có nhớ ai không? Ta tha thẩn đôi bờ Giếng Nước công viên tình nhân mà ta vắng em Mỹ Tho hát câu gì qua gió loáng thoáng lời người ta yêu nhau Thôi cứ đặt nụ hôn vào hoa đỏ ăn cắp ngày xưa một nét em cười ta lại được xếnh xang với phố cây dọc đường nắm níu song đôi Nửa tuổi thơ theo bạn về cố quán bé ngày xưa chắc đã bước theo chồng Mai đã rực mình ta chiều bến vắng nâng ly nồng tiễn gió qua sông.
  15. Khúc gió Tưởng nhớ nhà thơ Trần Mai Ninh Ra khỏi đèo Cù Mông là vào khúc gió cái chỗ trong giai khúc miền Trung nắng nỏ bên tai nghe gió réo thâu ngày chân trời rung lên bầu trời xoắn lại Chóp Chài rùng mình biển ngả nghiêng chao đường số Một gió từng đoàn thục mạng gió đua phi Nam mái Nam cồ... ôi cái chỗ trong giai khúc miền Trung gió trở mới nồm khơi bấc đã tràn về bấc ngắt từng lá cuối đông ném vào cõi nhớ bấc kéo mưa phùn giăng ngang cửa sổ cò trên cành những chấm trắng co ro người già nằm cong đêm giường bạc dần trã lửa gió chui phên xới mấy đốm than hồng Giai khúc gió miền Trung giai khúc ngang tàng con diều sáo rùng mình ngợp gió chiều trả lại vầng trăng liềm vắng cỏ trâu nghếch tai lưng gió đọc bài tà áo trắng ngần bay thoáng qua tôi thoáng phất phưởng một khúc gió trắng dường như cả chút không gian ắng lặng gió cũng chảy vội vàng róc rách trong khe nơi cô gái thả một đầu gió xuống gió mang hương bồ kết sau hè Xa Phú Yên những lần nhớ gió anh lại ngồi gỡ rối tóc em...
  16. Đray Sáp Đám mây trượt chân ngã nhào trên thác gió hung hăng sập một nhịp chiều chim bay hoảng dưới chân trời thương tích em nâng váy lội qua dòng nõn trắng mắt người dưng Đray Sáp ơi hình như mùa thu vẫn còn lối ta về dã quỳ chưa rơi nụ bóng Kơnia chiều gùi thương nhớ còng lưng chân trời thủng... mấy mảnh nương vá lại có gì rưng rưng nơi tượng nhà mồ có phải mây từng ngủ nhờ ngàn năm trên núi em đã từng hái mây về bản mây kể em nghe có cô tiên mái tóc dài lắm để anh nâng máy lên chụp ngọn thác Hai Màu hình như cô tiên đã cùng em xuống tắm dưới chân thác này để trắng... nước luân trôi Đray Sáp ơi chiều nay trên cành bằng lăng vỏ tróc có con chim hót “Bắt cô dưới nước! Bắt...cô...dưới...nước!” anh ra đi một túi tiếng chim đầy.
  17. Tiếng vọng Thăm thẳm lắm Thu xưa tiếng vọng Tuổi thơ ta ca hát dưới trời Mây ngũ sắc luênh loang nỗi nhớ Có ai cười qua đôi mắt em Hình như thu quên Mặt đất lá vàng vang động Chiếc cuống hoa quay quắt tìm Một mùi hương vừa rụng Em đến với ta Lặng lẽ như hồ thu Cánh chim chập chờn bóng nước Nước trời đôi bóng chim bay Có thể không là em Ta mơ hồ tiếng vọng Xa xăm lắm từ nhịp tim vang động Nhịp tim làm thương nhớ mấy mươi năm Có thể là em Cất tiếng gọi ta từ tấm bé Cất tiếng gọi ta thời chưa ta nữa Để ta đi nghe tiếng vọng quanh đời.
  18. Câu thơ Tặng Hoàng Hôn Anh vẫn dành cho em câu thơ Nửa đời người chưa kịp viết Mười năm em Gió mùa như chim đã tha đi đâu hết Chỉ để lại cho anh vài giọt nắng chiều Anh gom góp sưởi tim mình đỡ lạnh Em có trở lại hoàng hôn Thạch Thảo Xin chỉ một mình Đối diện dẫu không anh Con đường cũ Em về quên để bóng Anh đi qua xát rát trái tim mình Gởi lại tháng năm buồn như cây gió rách Câu thơ treo lơ lửng trái vô hồn Dọc nỗi đau hoa từng giọt khóc Anh một mình thuyền Chao đảo bến cô đơn Lỡ tiêu hoang vốn kỷ niệm của mình Câu thơ ăn năn đêm đêm về ngự trị Em thăm thẳm Bước ra từ ký ức Câu thơ xa Anh viết tự chân trời
  19. Về Những con chim quên tổ Mang những nỗi buồn về công viên thiếu ghế Hì hục bôi xóa chữ cô đơn Hoàng hôn thành phố chưa đèn Mỗi ngôi nhà giấu một câu chuyện tình chưa đoạn kết Có thể nụ cười có thể nước mắt Có thể cơn gío nào đã mang đi Và trái tim bị rách Mây cứ bay cuồng như đói khát Những tần số phát đi và thất lạc Tần số có ký hiệu cô đơn Trên tầng cao con chim gọi bạn tình rã họng Mùa xuân như kỷ vật bị đánh mất Những người đàn bà lâu lâu lục lọi ký ức mình Rồi chôn vào dĩ vãng Đánh đổi sự thiêng liêng bằng cái gật đầu Bằng nụ cười nhàu nát Rùng mình chiếc lá rơi Hy vọng mùa xuân nảy ra lá khác Những người đàn ông tập đãng trí Tự quên mình trong lao xao tiếng gọi của rừng Rồi lại bảnh bao mượt mà với phố Khi tất cả chỉ còn là câu chuyện cổ Những con chim quên tổ bay về Đánh rớt tiếng gọi đàn lạc lõng...
  20. Hoa lông chông Thôi em đừng đuổi bắt trên những đụn cát này hoa lông chông vừa chạy vừa bay những đụn cát trắng phau miền Trung khổ ải tuổi thơ anh cát trắng mái đầu tuổi thơ anh cát nóng vùi chân mộc những chiều gió anh lên hóa lông chông chạy và bay cho em đuổi bắt em giữ trong tay bông hoa ngỗ nghịch vô ý để bông hoa hôn lúm đồng tiền hoa ăn cắp đồng tiền của em rồi vừa bay vừa chạy anh bỏ lại biển miền Trung xanh ngắt biển miền Trung đội đụn cát nghiêng ngày biển miền Trung xô lệch vách núi cát tự làm những bầu vú đẹp như em cho miền Trung trẻ lại trưa trắng gió lông chông vừa bay vừa chạy xin em đừng đuổi bắt hoài công cát bỏng trời em gánh cá về không? anh làm hoa lông chông dẫn đường cho em chạy hoa ngỗ nghịch ngày xưa cắp một lúm đồng tiền nhưng xin em đừng thu lại lỡ lông chông ghim vào lòng anh biết gánh thế nào hết đụn cát miền Trung.
  21. Phố chợ Anh trở về phố chợ chiều giăng mây bên lầu cánh phượng rơi lâu chùng mùa hoa dĩ vãng gót chân hồng tiếng guốc cũ nơi đâu đón anh chỉ hai con chó đá thao láo nhìn xa lạ kẻ phiêu du em không trở về xứ người xa lắm đô la tìm đều đặn người thân giật mình đàn bồ câu bay lên tiếc nuối hạt lúa vàng cuối chợ ai đó gọi tên mình chìm trong câu ru em ngủ váy đủ màu vênh vang đêm phố chợ những đứa bé ngày xưa anh bế giờ mắt môi tung tẩy vũ trường giả bộ cúi đầu không thấy chân vấp vào những năm tháng ngu ngơ thương ngày xưa phố chợ chẳng dám trách lời ru không còn nữa cánh phượng hồng rơi muộn bớt ngây thơ ai đẩy xe nôi phủ mền em bé ngủ đi ngược tuổi thơ mình chiều phố chợ giăng mây...
  22. Hà Nội phùn đông Ta nhòe trong cơn mưa phùn đông để tự mình lạc vào phố Phái khấp khểnh và cong oằn những mái nhà trăm năm nhẫn nại thời gian đi xiêu vẹo sấu già ngách phố nhỏ mưa qua chiều ngả một gam buồn gió rách rưới hồ Tây nằm níu liễu nhạc Trịnh xát vào lòng đói thiếu ngày xưa của mình xưa của phố xưa ơi! thèm nắm bàn tay từ thuở lên mười Hiền ửng ấm giữa đông Hà Nội ba mươi sáu năm rồi em lên chức bà chưa ? chiều nay về run bước trong mưa Khuê Văn Các nhìn ta dụi mắt những chú rùa đội bia ngẩng đầu đếm bước trẻ con đi học trong mỗi lồng ngực nhỏ nhoi kia có một ngọn đèn le lói sáng dưới trời đông Hà Nội le lói từ Lý Trần Lê Nguyễn bừng qua tê lạnh mưa phùn không còn ai quen ta xoa hai bàn tay rồi áp lên má mình thay cho nụ hôn của bạn cái nhớ làm phiên bản phùn đông
  23. Nguyễn Sáng (Kính viếng hương hồn họa sĩ Nguyễn Sáng) Những sắc màu vắt ra từ tinh lực ông tấm toan ngập tràn năng lượng của vũ trụ hồn và ông đói và khát Trong chiếc áo dạ sờn che mùa đông giá rét lại thảy ra những nhát bút những khoảng màu trôi vào cõi tâm linh Ông đi giữa những không gian màu chuyển động có cái gì như ngoài trí tưởng tượng lang thang sự sống cứ dâng tràn từ hun hút sắc màu biến dị Và khi chiếc cọ cùng ông giã biệt thế giới này những mảng màu kia vẫn chuyển động những thế hệ sau ngưỡng vọng ông sẽ gặp vũ trụ giãn nở của chính mình tới ngàn sau ngàn sau.
  24. Gặp Vân Tiên ở Ba Tri Dường như Vân Tiên đã từng qua đây trên lưng người tiều phu tốt bụng dường như Trịnh Hâm, Võ Công cũng đã chạy qua đây hang Thương Tòng cũng đã trôi qua đây để người đời đi vào truyện Lục Vân Tiên dễ dàng như không biết Tôi cũng lạc vào thăm thẳm Lục Vân Tiên rút gươm băng rừng tìm quỷ Trịnh Hâm rồi đến thăm Ngư ông người đã đem lại cho Vân Tiên mạng sống. Dường như nơi nầy những đèo ải vừa tan ra cũng vừa tan phong tùng hổ miền Hà Khê còn rưng đầu nỗi nhớ Thủa đoản mệnh những bông hoa gió ngang trái thổi rát lòng nhân hậu áo thụng nghiên sâu tìm sân Trình cửa Khổng nổi chìm thời may vận bĩ trôi qua... trôi qua... ngọn bút những khóc cười Người trở về lặng lẽ như trăng lặng lẽ sáng trời Ba Tri cao thêm nơi này tôi gặp Vân Tiên trạng nguyên hóa cụ Đồ đi trên con đường nông dân đi cày ruộng Người đi bằng ánh sáng của riêng mình những câu thơ như lũ trẻ con reo hò dẫn dắt rồi lũ trẻ con công kênh Người khăn đóng áo dài dọc đường khoanh tay đón đợi Những áng mây chép thơ Người cứ dần cao vời vợi biển Ba Tri ngâm ngợi đến bây giờ. Tôi đưa tay hứng những giọt mưa thơ chợt bắt gặp cánh đồng thơ dưới đất Người gieo hạt lúc nào đồng đã lên xanh biếc.
  25. Chị (Kính tặng chị Tư) Đêm từ lớp học khiếm thị chị trở về ngôi nhà thiếu ánh đèn chỉ có tàu cau treo lệch vầng trăng khuyết Ở đó chiến tranh còn neo trên bằng Tổ Quốc Ghi Công neo trong bức thư cuối cùng anh gởi về cho chị còn ì ùng tiếng bom trong chiếc ba lô còn tiếng ru con nghẹn ngào đứt quãng Chị trở về một mình cơn gió một mình làn hương chỉ có anh nhận biết khoảnh khắc giữa hai trận đánh cô du kích xinh đẹp anh nhận ra lần đầu tiên dưới ánh trăng mờ đêm ấy phía Đông Hoà pháo địch trút như mưa. Chị trở về cắm nén nhang lên bàn thờ nén nhang cháy ba mươi mùa đông ba mươi mùa đông cày những đường hằn vầng trán chị ba mươi mùa đông hai chén cơm nguội trên bàn chị làm cái bóng của anh cái bóng của con sống một nửa lặng thầm cho quá khứ một nửa sống cho những đứa con chị không sinh nở những đứa con cần thấy cuộc đời đẹp như trang vở chị đã quên sống cho riêng mình cả sau cuộc chiến tranh.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...