-
Số bài viết
360 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Điểm
3 NeutralVề duongXua
-
Xếp hạng
Cấp bậc:
Profile Information
-
Giới tính
Nữ
-
Đến từ
Thế giới ngầm
-
"Đi qua thương nhớ" - Cơn sốt nhất thời?
chủ đề trả lời duongXua trong duonghoanghuu ở Thời sự Văn học
Lâu lâu ghé diễn đàn thấy mọi người cãi nhau ghê quá, thôi đi ra cho lành! -
Tiếc quá! ĐX không hay thông tin in tuyển tập để gửi bài tham gia. Đành hẹn lại tuyển tập sau vậy. ĐX đăng ký mua ủng hộ diễn đàn 5 quyển. ĐX đã gửi thông tin đăng ký vào mail BQT. Hôm nay là Sinh nhật anh Thanh Hải à! Xin chúc mừng anh! Chúc anh sang tuổi mới được nhiều sức khỏe và có nhiều sáng tác hay nhé!
- 29 trả lời
-
- thơTuyển tập thotre.com
- sách mới
- (và 4 từ khóa)
-
Thắc mắc Về vật phẩm bán trong Siêu thị
chủ đề trả lời duongXua trong takeachangeonme_1267 ở Thắc mắc - Góp ý - Hỗ trợ
Cố gắng gỡ gạc đi @tulipdenusơi! hihhi... -
Thắc mắc về việc mất bài viết
chủ đề trả lời duongXua trong nguoi_le_loi ở Thắc mắc - Góp ý - Hỗ trợ
Bạn vui lòng gửi lại bài viết nhé! Đây là sự cố ngoài ý muốn. Rất mong được đọc các sáng tác của bạn! -
Vậy là má không cho tôi tắm sông nữa. Má nói, má coi truyền hình, người ta biểu, nước sông bây giờ ô nhiễm lắm, trẻ nít tắm hư mắt. Tôi hỏi ô nhiễm là gì, má tôi nói dơ. "Một chút thôi mà - tôi cố nài nỉ - có chút xíu thôi". Má tôi dứt khoát, không là không. Tôi chê lý do của má đưa ra lãng xẹt, chỉ vậy mà bắt hỏng cho tắm sông nữa. Buồn muốn chết. Những chiều ra đồng chạy rong chạy ruổi thả diều về, nực thôi là nực, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, xách cái gàu ra ngoài cầu ao xối sàn sạt mà không thấy mát tí nào, thèm nhảy ùm cái xuống sông, sải tay sải chân vẫy vùng cho sướng người. Tôi biết lội hồi sáu tuổi. Hôm đầu tiên xuống nước, tôi ở truồng ngủng ngẳng cái cu bằng trái ớt. Ba ôm tôi xuống bến, ông đặt bàn tay to bè lên cái bụng tròn ủm của tôi sướng quá, tay chân luýnh quýnh đạp lia lịa làm nước văng sáng tran mặt ba tôi (nước mát thì thôi dị chớ). Má tôi ngồi trên bờ hái đọt choại vừa ngó xuống, kêu: - Anh khéo, ngộp con nó... Ba cười to: - Em đừng lo. Mai mốt thằng nầy lặn ngụp phải biết. Chỉ năm hôm sau, khi ba tôi lặng lẽ bỏ bàn tay ra, tôi đã lủm bủm lội được một tí đường. Cái đầu tôi ngoi lên còn cái mông chìm lỉm, ba cười, chê: "Cái thằng bơi y hệt con chó phèn". Nhưng đám bạn cùng lứa của tôi đang ngồi so bì, "Sao tao ôm dừa khô tập hoài mà hông biết lội". Tôi tài khôn, "Mầy bắt chuồn chuồn cho nó cắn rún á, biết lội liền hà". Nó tưởng thiệt, đi bắt chuồn chuồn về cho cắn muốn tiêu cái rúng luôn. Vậy mà tôi cố đổ thừa, "Tại mầy hỏng bắt chuồn chuồn đỏ, chuồn chuồn đỏ cắn rún mới biết lội được". Sau nầy nhớ lại, tôi nghĩ nhất định mình bơi giỏi là nhờ bàn tay ấm nóng của ba đã truyền cho tôi lòng dũng cảm và sức mạnh. Ba nói, con nít ở vùng sông nước mà không biết bơi thì tội nghiệp, xuống bến trợt chân, qua cầu gãy ván... Bất trắc không biết chừng. Ai chớ tôi thì ba tôi khỏi lo. Đi học về, vừa cất cái cặp đã nhảy um xuống sông. Tụi bạn phục lăn cái tài lặn dài hơi. Còn về khoản lội đua, mỗi con Én là dám so kè với tôi, trời đất ơi, con gái gì mà lội thoi thót như con ếch, lẹ ghê. Mà cũng tại nó cao, chân dài, tay dài, nó sải một nhịp, tôi đã lọt lại phía sau. Vừa rồi, tôi với nó bơi thi, hỏng hiểu sao tôi lúm súm thế nào mà để nó qua bờ bên kia trước, nó bắt tôi kêu nó bằng chị hai, thấy tức chết. Thằng tèo bênh vực tôi, nó an ủi, "Mai mốt trả thù, hén mậy?" Tội nghiệp, nó thần tượng tôi từ cái năm sáu tuổi tới giờ. Tôi hứa, mai mốt trả thù. Nhưng từ má tôi cấm ngặt, coi như không còn cơ hội nữa. Sông với tôi có biết bao nhiêu là chuyện với nhau, bây giờ biểu không tắm nữa, buồn ơi là buồn vậy. Ngày xưa đúng là sông không như bây giờ. Nước sông không như bây giờ. Nước sông mát. Nước không trong như trong sách người ta hay tả mà cợn phù sa. Xứ tôi là xứ phù sa mà. Sông có mùi thơm hơi ngòn ngọt của bẹ dừa nước mọc chồm chồm ra ngoài bãi. Nước lớn, cá kìm kìm lội thành đàn nhộn nhịp. Nước ròng sát bãi, tụi tôi chạy rượt với đám ca thồi lồi. Hồi đó, đất sình dưới đáy sông chúng tôi chọi nhau cũng thơm, nên mặt mũi tèm lem bùn mà không thèm để ý, có đứa bị chọi nguyên một cục sình vô miệng, trợn trừng không nói được tiếng nào. Từ từ, sông ngầu đục hẳn đi. Cứ nước lớn, mặt sông đầy rác. Mới đầu, tụi tôi thích lắm, tụi tôi vớt được bao nhiêu là chai lọ, tha hồ nuôi cá lia thia. Con Én coi tay chân quều quào vậy chớ siêng, nó vớt được bao nhiêu là đồ chơi cúng cuội. Rồi tụi tôi cũng chán trò chai lọ, mặc kệ chúng, dưới sông trôi đày kia kìa. Tôi hỏi ba tôi rác đâu mà nhiều vậy, ba nói là do người ở chợ hay đổ rác xuống sông. Tôi gật gù, ờ phải, ở chợ người ta đông lắm. Trong đám bạn, tôi biết chợ nhiều nhất. Nhà tôi có cái quán cóc nhỏ bán bánh kẹo, đồ chơi con nít. Mỗi lần đi chợ đổ hàng, má đều chở tôi theo. Ra ngoài đó, má lên chợ, tôi dom chừng chiếc xuồng. Sau nầy tôi thêm một nhiệm vụ nữa là gỡ rác quấn chân vịt máy. Rác nhiều quá, cứ đi được một chút nghe cái máy chạy rị mọ, biết thế nào chân vịt cũng bị quấn rác rồi. Một ngày nọ, tự nhiên tôi nghĩ, mình gỡ ra rồi quăng xuống, thế nào nó cũng vướn vo mấy chiếc xuồng khác, tội nghiệp người ta ghê lắm. Tôi lẳng lặng giở cía sạp xuồng lên, bỏ mớ rác vào đó. Má tôi rầy, "rác rưởi mà để vô xuồng chi con, dơ hết". Tôi nghi! sao thưa vậy. Má tôi cười, không nói gì nhưng vẻ mặt rất hài lòng. Hôm đó, về tới nhà, được hai thúng rác đầy vun. Tôi bưng lên nhà, ba như không giận nó đã quăng con mèo chết xuống. Tụi tôi tự nhủ, bữa nay tắm lần này nữa thôi, tui tôi chờ cho tới chừng nào sông sạch, trong trở lại. Tôi lén nhìn con Én, lặng sải tay bơi một mạch qua bờ bên kia, "Mai mốt thể nào cũng trả thù chớ con trai mà để thua con gái, kỳ lắm".
-
Đôi nhẫn cưới được gắn viên kim cương nhỏ xíu tinh xảo, tên anh cùng tên tôi và ngày cưới. Những tấm thiệp hồng được trang trí công phu, chờ ngày được trao tay bạn bè và ngưòi thân. Trong lòng tôi ngời ngời hạnh phúc, tình yêu đã sống lại sau cuộc vấp ngã đầu đời. Từng giây phút chờ đợi để được vòng tay anh âu yếm đến trọn đời trọn kiếp, sẽ không làm điều gì có tội với anh... Nhưng niềm khao khát ấy đã tan thành mây khói, chỉ còn lại tiếng nức nở của đôi nhẫn cưới. Anh và tôi đã có mười hai năm chung lớp chung trường. Anh thầm yêu tôi từ ngày tuổi học trò ham đuổi bắt chuồn chuồn, dính ve sầu. Có đôi lần tôi bắt gặp trong ngăn bàn mấy vần thơ bỏ ngỏ lời ưu tư, không thể giãy bày. Anh cứ lặng lẽ bên cuộc đời tôi như thế. Trong thơ anh tôi mờ ảo như mâ khói nhưng sâu lắng đến diệu kỳ nơi trái tim anh. Tên thật của tôi chưa một lần được anh gọi mà toàn gọi tôi là: "Phượng Hồng". Tôi mạnh mẽ, sôi nổi bao nhiêu thì anh trầm lắng bấy nhiêu, khiến tôi hờ hững với anh. Rồi chúng tôi vào đại học. Số lần gặp nhau cũng thưa dần, cả hai lao vào học để trả nghĩa đấng sinh thành. Trong mốt lần đến sinh nhật bạn cùng lớp, tôi gặp mốt chàng công tử hào hoa, trên người đeo vô số những kim cương, đá quý, bạch kim.. và một ánh mắt rất đa tình luôn ném trộm về phía tôi. Nhay hôm sau, bạn gái dẫn "người ấy" đến, bảo: anh Triệu, anh họ của mình rất muốn được làm quen với đằng ấy. Cho tớ gửi, lát nữa tớ quay lại..." Vì là anh của bạn gái khá thân nên tôi tin tưởng. Trước lúc rời khỏi phòng, cô ấy còn nháy mắt: " cho phép toàn quyền sử dụng nhưng thiếu đâu sẽ bắt đền đó". Tôi lại bị mê mẩn cả người trước những thứ đồ xa xỉ anh ta mang trên người. Ngày hôm sau, không cần bạn tôi dẫn đường, "người ta" tự đến với bó hồng thật lớn thật đẹp. Tôi rất vui mừng và nhận lời đi chơi tối hôm đó. Nghe "người ta" tán: " em học xong, bố mẹ anh sẽ xin việc cho em tử tế. Nếu em ở nhà anh thì chẳng phải lo lắng gì cả. Anh sẽ hết lòng hầu hạ, cung phụng em như tên nô lệ Tai Ta trung thành bên nữ hoàng Clêopát..." Tôi cứ mãi đan mơ dệt mộng giữa thiên đường. Chưa đầy một tuần thân quen anh ta đã gạ gẫm sự gần gũi về thể xác, lúc đó tôi mới giật mình tỉnh giấc. Bị từ chối quyết liệt, hắn lật ngửa ván bài: "Cô tưởng cô có giá lắm sao? Tình phí đối với cô chỉ là một gói ngô cay mà thôi. tôi đâu phải thằng gu mà tự nhiên đem tiền ném ra cửa sổ. Cô nên biết điều một chút, đừng để tôi phải ra tay". Trong lúc bị hắn giằng co, tôi gần như không thể thoát thì anh đạp cửa xông vào và tôi thoát. Tối hôm sau, khi anh đi học vi tính về thì bị hắn thuê người hành hung. Anh phải vào viện cấp cứu vì bị bọn chúng chích quá liều. Không thê giấu diếm tình cảm mãi được nữa, anh đã thổ lộ tình yêu thầm kín của mình đối với tôi và sẵn sàng bỏ qua tất cả cho tôi. Thay vì những bông hoa tươi đẹp che đậy một tâm hồn dối trá của gã họ sở kia, anh dâng tặng tôi cả con tim chân thành dào dạt. Thế rồi khi sự nghiệp và kinh tế bắt đầu ổn định, đúng lúc sắp tổ chức đám cưới thì anh lặng lẽ bỏ đi. Vì sao anh phải xa lánh tôi, phải tuyệt giao với đời? Cầm tờ giấy ghi xét nghiệm máu trên tay, nghĩ tới mũi chích anh chịu thay tôi, tôi đã hiểu một lần nữa anh lại vì tôi.
-
Có một người thanh niên sống một mình với cha và tình cha con của họ thật tuyệt vời. Mặc dù trong lớp anh luôn là nguời thấp bé nhất nhưng sự đam mê trái bóng vẫn không làm anh lùi bước. Và cha anh vẫn luôn ở cạnh anh động viên anh những khi buồn nản. Anh quyết định tập luyện hết sức mình và hứa rằng anh sẽ được đá chính thức. Anh không hề bỏ lỡ một buổi tập hay một trận đấu nào thế nhưng anh vẫn luôn bị xếp ở hàng ghế dự bị. Những lúc như thế cha anh vẫn ở cạnh anh, động viên anh nhiều nhất. Khi vào đại học, anh quyết đinh gia nhập đội bóng của trường và mọi người ai cũng chắc rằng anh không thể làm được trò trống gì nhưng họ đã lầm. Huấn luyện viên phải thừa nhận đã giữ anh lại bởi vì anh luôn đặt tâm hồn và trái tim mình vào mỗi buổi tập và luôn động viên người khác khi tinh thần họ xuống thấp. Tin anh được giữ lại trong đội đã khiến cha anh rất vui lòng và ông được một vé mời đến xem trận đấu. Mặc dù người thanh niên ấy rất siêng năng luyện tập nhưng anh chưa hề được chơi chính thức trong một trận đấu nào. Cuối mùa bóng, trong khi đang luyện tập huấn luyện viên đến gặp anh cùng với búc điện tín. Anh sững sờ khi đọc nó và khi đã lấy lại bình tĩnh, anh nói với huấn luyện viên: "Cha tôi mất sáng nay. Xin cho tôi được nghỉ tập ngày hôm nay". Ông huấn luyện viên vòng tay qua vai anh và nói rằng: "Nghỉ đến cuối tuần con trai ạ, và nên nghỉ ngơi vào thứ bảy". Vào ngày thứ bảy, trận đấu diễn ra không được suôn sẻ lắm, đội của anh liên tiếp gặp nhiều rủi ro. "Thưa ông, hãy cho tôi vào sân dù chỉ là ngày hôm nay" - anh thúc giục. Ông huấn luyện viên lờ đi như không nghe thấy, ông không muốn nguời thấp bé nhất của đội được tung ra sân vào những giây phút quan trọng như thế này. Nhưng cuối cùng ông đành phải nói: "Thôi được rồi, anh có thể ra". Trước mắt mọi người, đó là điều không thể tin được. Người trước đây chưa hề chơi trận nào đã làm mọi thứ trở nên hoàn hảo. Ðội bạn không thể nào chặn anh lại được, anh chạy, anh tung hứng như một ngôi sao và bàn thắng đã nhanh chóng được ghi. Trận đấu kết thúc với những lời chúc tụng dành cho đội của anh. Cuối buổi, huấn luyện viên chú ý thấy anh ngồi lặng lẽ ở một góc phòng. "Con trai ạ, ta không thể tin được. Hãy nói với ta làm sao anh lại có thể tuyệt vời đến như thế?". Anh ngước lên cùng với đôi mắt đẫm nước và nói: "Cha tôi đã qua đời nhưng đâu ai biết là ông ấy bị mù. Cha tôi đến tất cả những trận đấu có đội chúng ta tham dự nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông ấy được thấy tôi chơi, và tôi muốn cha tôi thấy rằng tôi có thể làm được điều đó". Vì vậy, hay nhớ rằng: Có ai đó rất tự hào về bạn. Có ai đó đang nghĩ đến bạn. Có ai đó quan tâm đến bạn. Có ai đó rất nhớ bạn. Có ai đó muốn nói chuyện với bạn. Có ai đó muốn ở cạnh bạn. Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn. Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn. Có ai đó muốn nắm tay bạn. Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc. Có ai đó muốn tặng quà cho bạn. Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn. Có ai đó muốn bảo vệ bạn. Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn. Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ. Có ai đó muốn bạn biết rằng họ sẵn sàng ở bên bạn. Có ai đó muốn làm mọi điều dành cho bạn. Có ai đó muốn chia sẻ cùng bạn. Có ai đó vẫn thiết tha với cuộc sống chỉ bởi vì bạn. Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn. Có ai đó cần niềm tin ở bạn. Có ai đó rất tin tưởng bạn. Có ai đó thích một bản nhạc nhắc họ về bạn. Và có ai đó sẽ khóc khi đọc những dòng này về bạn...
-
Diễn đàn Văn Học Trẻ - San Sẻ Tết Yêu Thương
chủ đề trả lời duongXua trong Thợ Làm Vườn ở Hoạt động offline
Chương trình thật ý nghĩa. Lâu nay diễn đàn của chúng ta ít hoạt động quá. Hy vọng dịp này các thành viên sẽ có dịp gần nhau hơn. Nếu được ĐX đăng ký một xuất tham gia công tác phát quà nha! -
Bài "Thịt chó và kẻ sĩ" của bạn có tứ thơ rất lạ. Mong tiếp tục được đọc những bài thơ khác của bạn trên diễn đàn nhé!
-
Đường Xưa rất thích khổ thơ này của Cổ Nguyệt Mỹ.
-
Đọc Dị bản rồi. Một số truyện đáng đọc trong tập là: Gia đình, người tình & áo khoác, Những cuộc tình chia tay chầm chậm, Dị bản,...
-
CHÚC MỪNG NGÀY SINH NHẬT CỦA ...CHÍNH MÌNH !
chủ đề trả lời duongXua trong Kieu Anh Huong ở Trang thơ thành viên
Đi sinh nhật muộn mất rồi. Không biết còn bánh kem không ta? -
Offline là một trong những hoạt động thu hút được sự quan tâm của thành viên. Tuy nhiên muốn tổ chức phải có thành viên tham gia mới được. Mà hình như thành viên của diễn đàn ở Hà Nội không nhiều???
-
Không nên thay màu phông nền của trang web!
chủ đề trả lời duongXua trong Kieu Anh Huong ở Thắc mắc - Góp ý - Hỗ trợ
Em thấy theme mới đẹp mà. Ấn tượng và sang trọng.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.